Gian Khách

Quyển 3 - Chương 220: Tà dương của Quân viễn chinh Đế Quốc



Cuộc sống chờ đợi những luồng lưu lăng dâng lên hoặc là thoái lui xuống, trong cảm giác của mọi người có vẻ vô cùng dài lâu. Trên bề mặt hành tinh liên tục xảy ra những tràng động đất khủng bố. Vô số những dòng nham thạch nóng bỏng tuôn chảy ầm ầm đùng đùng lan tràn về phía mặt đất đã lâu không được nhìn thấy. Vô số những khỏa băng tuyết khổng lồ ầm ầm đùng đùng cuốn theo đất đá, bùn nhão cuốn nhanh về phía Nam bán cầu đã lâu không nhìn thấy.

Ba phiến bình dương lớn nhất trên khỏa tinh cầu hiện tại đã hóa thành đại dương mênh mông. Khu vực đồi núi tại phía Nam bán cầu vào mùa hè lại đổ xuống tuyết trắng. Những tầng mây âm trầm bao trùm đến mấy ngàn km trên bầu trời bị những luồng gió cấp chín thổi quét, ùn ùn vần vũ trên bầu trời, cuốn thành những hình dáng thiên kỳ bách quái, hình thù kỳ lạ. Những luồng tia chớp khủng bố mà vô cùng dày đặc không ngừng chớp động trên vân không, đem bầu trời âm trầm ẩm ướt mà lạnh lẽo xé rách thành vô số mảnh vụn. Sau đó là những tiếng sấm chớp nổ vang ầm ầm nện xuống, làm cho cả đại địa cũng bắt đầu trở nên run rẩy mãnh liệt.

Trong cái hoàn cảnh giống như là một mảnh địa ngục khủng bố này, duy nhất có thể khiến cho đám quân nhân sĩ quan, binh lính Liên Bang còn lưu lại nơi này cảm thấy có chút sáng lạn quang minh, cũng chỉ là những cái tin tức chiến báo từ phía hai chiến trường tinh hệ còn lại kia thỉnh thoảng truyền về. Đương nhiên, tâm tình của đám quân nhân sĩ quan binh linh Sư đoàn Thiết giáp 7 bên kia có bao nhiêu phức tạp, thì cũng không hề thể hiện người ngoài biết.

Cũng giống như là vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới vậy, tất cả đám quân nhân sĩ quan đang chăm chú quan sát vào một hồi Tổng tiến công cuối cùng của lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này, đối với tài hoa quân sự mà vị Lão đầu hổ Tây Lâm này thể hiện ra trong hồi chiến dịch lần này, đều là bội phục đến không thể nào bội phục hơn nữa. Tất cả các quân nhân sĩ quan cũng đều tự động tự giác tập hợp lại cùng một chỗ, thảo luận lẫn nhau những tình tiến diễn ra bên phía chiến trường bên kia, hoặc là tiến hành phân tích chi tiết những thủ pháp chỉ huy quân sự của Chung Tư Lệnh, hơn nữa lại còn nghiêm túc học tập nữa.

Thậm chí là những quân nhân sĩ quan chỉ huy của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang lưu lại trên mặt đất này, cũng đều đầu nhập vào trong quá trình học tập rầm rầm liệt liệt đối với phương pháp chỉ huy quân sự của vị Chung Sấu Hổ này. Nghe nói đây chính là chỉ thị trực tiếp đến từ phía vị Sư Đoàn trưởng mà bọn họ sùng bái, tôn kính nhất.

Bên ngoài tầng không gian của khỏa tinh cầu này, trong Hạm đội Liên Bang có một chiếc phi thuyền chiến hạm không mấy bắt mắt, thuần một màu đen. Nó là một chiếc Chiến hạm hạng nhẹ của Hạm đội Liên Bang. Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh lúc này đang ngay ngắn ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình, biểu tình vô cùng nghiêm túc, chăm chú xem xét các bản chiến báo do phía bên hai tinh cầu kia vừa mới truyền đến. Những bản chiến báo mà dựa theo cấp bậc của ông ta có khả năng nhận được, so với các chiến báo mà các quân nhân sĩ quan cơ sở nhận được, hiển nhiên chi tiết nhiều hơn rất nhiều. Cho nên cái nhìn của ông ta cũng càng thêm rõ ràng hơn, tâm tình càng thêm phức tạp hơn.

- Nguyên lai trong thời gian mười mấy năm nay, cậu cũng không có giảm sút chút nào.

Đỗ Thiếu Khanh cởi cặp găng tay bằng da dê màu đen trong tay mình xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình cảm ứng phía trước mặt, khẽ nhíu mày, sẽ có chút suy nghĩ, có chút phán đoán, khóe môi chợt dâng lên một tia nụ cười vô cùng tự tin.

- Sư Đoàn trưởng, có chuyện gì khiến cho ngài cao hứng à?

Đông Phương Phái lúc này đnag đứng ở góc phòng, nhìn thấy vậy mới tò mò hỏi.

Tất cả các bộ đội Liên Bang cũng đều biết rõ ràng, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh có hai gã thuộc hạ vô cùng trung thành với ông ta. Đó chính là Doanh Đoàn trưởng Cận Vệ Doanh Tây Môn Cẩn cùng với Doanh Doàn trưởng Doanh đoàn cường công Đông Phương Phái. Hiện tại Tây Môn Cẩn đã bởi vì nguyên nhân nào đó, mà đã bị rút ra khỏi tiền tuyến, quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển. Còn Đông Phương Phái lại bởi vì nguyên nhân chuyện của bộ đội Thanh Long Sơn bị phục kích lại không đi ứng cứu, cho nên quân chức trên người đã bị giáng xuống một cấp.

Vị Lão đầu hổ Tây Lâm Chung Tư lệnh của Bộ Chỉ Huy tiền tuyến, tự nhiên cũng sẽ không mượn một chút việc nhỏ này mà đả kích Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta. Bộ Chỉ Huy tinh cầu 5460 cũng không muốn đắc tội Tổng Thống tiên sinh cùng với những quân nhân sĩ quan nhiệt huyết bên trong Quân đội Liên Bang. Hơn nữa hành động mà Đông Phương Phái cực tuyệt việc cứu viện Doanh đoàn tiền trạm của Thanh Long Sơn nhìn qua mặc dù là lãnh huyết vô tình, nhưng mà chi tiết rõ ràng bên trong chuyện này, cũng không tìm thấy được chỗ nào mà hắn vi phạm quân lệnh cả.

Một phen đem Đông Phương Phái từ cấp bậc Trung Tá, chức vụ Đội trưởng giảm xuống một cấp, thật sự chính là bản thân Đỗ Thiếu Khanh. Làm ra hành động xử phạt nghiêm khắc đến như thế, cũng không phải là bởi vì một kẻ tự tin kiêu ngạo như ông ta, muốn mượn hành động này để hướng đến các phương diện nào đó mà làm ra biểu hiện giao phó để bình ổn sự tình. Cũng không phải là ông ta muốn trừng phạt Đông Phương Phái thấy chết không cứu, mà là vì muốn trừng phạt sự ngu xuẩn của hắn trong lần chỉ huy chiến trường. Đồng thời ông ta cũng muốn cảnh cáo mấy gã thuộc hạ, chỉ vì cuồng nhiệt muốn giúp đỡ cho mình mà làm ra những hành động xúc động nguy hiểm.

Từ một gã Trung Tá Đội trưởng biến thành một gã lính hậu cần Thiếu Tá, trong suy nghĩ của người khác, có lẽ đó chính là một sự khuất nhục vô cùng. Nhưng mà Đông Phương Phái thì lại hoàn toàn không có cái loại khái niệm này. Có thể giống như mười năm trước đây vậy, quay trở lại bên người Sư Đoàn trưởng, đi theo Sư Đoàn trưởng, đó là chuyện khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ nhất rồi.

Sư đoàn Thiết giáp 7 chính là một chi bộ đội từ một đám người nhiệt huyết như vậy hợp lại mà tạo thành. Bọn họ bình thường rất lạnh lùng, kiêu dũng thiện chiến, đối với địch nhân hoặc là đối với đồng bạn cũng đều là phi thường nghiêm khắc. Phương diện quân kỹ cùng với ý chí chiến đấu, cũng không có bất luận kẻ nào có thể tìm ra được bất cứ một chút thói hư tật xấu nào của bọn họ cả. Cho nên bọn họ mới có thể trở thành Sư đoàn Vương bài bên trong Quân đội Liên Bang, trở thành chi bộ đội có địa vị cao nhất trong lòng của toàn bộ dân chúng Liên Bang, dĩ nhiên là đứng phía sau Sư đoàn Thiết giáp 17.

Nhưng mà ở trên bề mặt của khỏa hành tinh này cùng với trong vũ trụ, bên cạnh của Sư đoàn Thiết giáp 7 lại còn có một cái Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ. Chính là một chi bộ đội mới trọng tổ kế thừa lại lịch sử vinh quang của chi bộ đội do Quân Thần đại nhân xây dựng lên. Từ sau khi tiến vào tiền tuyến, chi bộ đội này lập tức bắt đầu phóng ra mũi nhọn, bắn ra bốn phía, lập tức chiến đấu mãnh liệt, khí thế đại thịnh.

Nếu như đổi lại là trước kia, khi mà Sư đoàn Thiết giáp 17 có được vị lão Sư Đoàn trưởng Lý Thất Phu thống lĩnh, hướng về phía Liên Bang thể hiện ra vô số những quang mang sáng chói, bọn họ tuyệt đối sẽ không một phen đem Sư đoàn Thiết giáp 7 đặt vào trong mắt. Đó chỉ là một sự tranh đấu nhỏ bé không đáng để cho bọn họ để mắt tới. Nhưng mà bởi vì có sự xuất hiện của người tên là Đỗ Thiếu Khanh kia, cho nên hai cái Sư đoàn vương bài này mới liền bắt đầu không ngừng tranh đấu với nhau.

Bởi vì tiếp xúc gần chung với nhau, cho nên những ân oán lịch sử đã từng phát sinh rất lâu trước đây, lúc này đã tìm ra được sân khấu thích hợp để một lần nữa bắt đầu trình diễn trở lại. Trong quá trình chiến đấu trên mặt đất, những sự ma sát đua chen mơ hồ giữa hai chi bộ đội này lại mãi vẫn không ngừng nghỉ. Những hoạt động như tranh đua về quân công cùng với chiến tích, mặc dù nhìn qua thì có chút ngây thơ, nhưng mà là chuyện quan trọng nhất bên trong quân doanh, lại vẫn một mực phát sinh không ngừng.

Trong số mấy trăm gã quân nhân sĩ quan binh lính còn lưu lại trên mặt đất hành tinh 5460 quan sát lưu lăng, toàn bộ đều là xuất phát từ hai cái Sư đoàn Thiết giáp này. Hôm nay còn ở lại trong Không cảng Tân Trạch, song phương rất thường xuyên đối diện nhau, phải cùng ở trong cùng một cái căn tin mà ăn cơm, đắm chìm trong ánh mắt khiêu khích khinh thường của đối phương bắn qua bắn lại mấy ngàn vạn lần, nghe được những lời nói trào phúng không ngừng công kích bên tai, những nộ hỏa trong lòng của song phương cũng trở nên càng ngày càng dâng trào, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát mạnh mẽ, cực kỳ nguy hiểm.

o0o

Vào thời điểm mười hai giờ trưa một ngày nào đó, bên ngoài trời là những cơn mưa đá nặng nề đập lên trên cửa sổ thủy tinh, phát ra thanh âm bốp bốp bốp bốp khiến cho người khác vô cùng phiền lòng khó chịu. Đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 lại một lần nữa ngồi trong căn tin bắt đầu trình diễn một hồi hài kịch giằng co đùa cợt nhàm chán. Nội dung của hồi hài kịch này đại khái vĩnh viễn không ngừng lặp đi lặp lại một cái nội dung duy nhất:

Thời điểm Sư đoàn chúng ta xâm nhập vào bản thổ của Đế Quốc, phá hủy quân đoàn Hoàng gia của kẻ địch, các người lúc đó vẫn còn chơi trò thao diễn quân sự tại tinh cầu S3.

Lúc Sư đoàn chúng ta mạnh mẽ cường hãn bão táp đột tiến tại Quân khu Tây Lâm, các người vẫn còn ở tại Cảng Đô chơi đùa nữ nhân, chỉ có thể ăn cơm thừa của chúng ta.

Chiến tích của Sư đoàn chúng ta như thế nào, Sư đoàn của chúng ta giết địch như thế nào…

Sư đoàn của chúng ta ở trên con đường sơn đạo Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh khai hỏa phát súng đầu tiên giúp Liên Bang phản kích về phía Đế Quốc.

Nếu như không có sự hỗ trợ của Trung Tá Hứa Nhạc chúng ta, phát súng đầu tiên đó của các người làm sao có khả năng khai hỏa được cơ chứ?

Một khi đã nhắc tới Trung Tá Hứa Nhạc, như vậy một hồi khắc khẩu phía sau đó tự nhiên phát triển lên trở thành khác hẳn:

Sư đoàn của ta có năm gã phi công vương bài. Sư đoàn của chúng ta có Trung Tá Hứa Nhạc.

Sư đoàn của chúng ta có đến một trăm đầu Robot MX thế hệ mới nhất. Sư đoàn của chúng ta có Trung Tá Hứa Nhạc.

Sư đoàn của chúng ta trong hồi quân diễn Ngày Tốt Nghiệp mấy năm trước đây, đã tiến hành quân diễn chiến thắng Sư đoàn các người. Sư đoàn của chúng ta chỉ xuất động ra mỗi một mình Trung Tá Hứa Nhạc, liền đánh tan của Doanh bộ của Cận Vệ Doanh các người.

Sư đoàn của chúng ta có Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh bách chiến bất bại. Sư đoàn của chúng ta có Trung Tá Hứa Nhạc.

Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh của chúng ta bách chiến bất bại, có thể nói chính là Đệ nhất Danh tướng của Quân đội Liên Bang. Trung Tá Hứa Nhạc của Sư đoàn chúng ta mặc dù cũng không có chỉ huy binh sĩ, nhưng mà một mình đứng trước mặt của Sư Đoàn trưởng các người, nói một hồi khiến cho hắn ngay cả nổi nóng cũng không dám!

Đám binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ vốn xuất thân từ rất nhiều chi bộ đội khác nhau. Nhưng mà thật kỳ diệu chính là, toàn bộ quân nhân binh lính kia ai nấy cũng đều phi thường rõ ràng Sư đoàn Thiết giáp 7 ghét cay ghét đắng nhất cũng là khó có thể lấy ra cái gì để mà ứng phó nhất, chính là Trung Tá Hứa Nhạc.

Cho nên bất luận là đám quân nhân sĩ quan, binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 nói ra cái gì, đám người của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng chỉ dùng ra vẻ mặt trào phúng, mỉm cười nói ra bốn chữ ‘Trung Tá Hứa Nhạc’. Bốn chữ này quả thật giống như là một cái mảnh vá vạn năng có thể chống đỡ tất cả mọi thứ, bất cứ nơi nào bọn họ tùy ý lấy ra đánh vào, cũng đều kích thích cho đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mặt đỏ ửng mà không thể làm được gì.

Dưới sự cố ý dung túng của vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, dưới sự chua ngoa sắp xếp của Lan Hiểu Long, dưới sự ảnh hưởng của những việc bẩn của Tiểu đội 7, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ đang dần dần chậm rãi kế thừa cái phong cách chân chính của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũ, cũng là cái phong cách không thể nào tuyên bố ra ngoài, chính là vô sỉ. Mà đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 từ trước đến nay vẫn lấy sự mẫu mực tiêu chuẩn của một quân nhân chân chính mà nổi tiếng, tuân thủ chặt chẽ nghiêm ngặt quân kỷ, có thể nói là vô cùng gương mẫu. Đối mặt với loại đối thủ vô sỉ như vậy, bọn họ cho dù có đánh giặc dũng mãnh sắc bén đến như thế nào, cũng vĩnh viễn không thể nào đạt được thắng lợi trên phương diện đấu võ mồm với đối phương cả.

Đại khái là bởi vì bọn họ bị đùa cợt châm chọc đếm mức trầm mặc đỏ bừng mặt đến vô số lần, khiến cho đám quân nhân binh sĩ Sư đoàn Thiết giáp 7 hôm nay rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cuối cùng bộc phát: Một khi đã không phải là đối thủ của các người, vậy thì chúng ta đánh một trận!

Trong cái căn tin vô cùng rộng lớn, hơn một trăm gã quân nhân sĩ quan cùng với chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7 nổi giận gào thét, cầm lấy ngay cái bàn bên cạnh mình, hướng về phía Sư đoàn Thiết giáp 17 mới bên kia mà phóng vọt sang. Cho nên vào thời khắc này, cái quân kỷ nghiêm minh mà vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vĩ đại của bọn họ nghiêm khắc yêu cầu bất cứ lúc nào cũng phải tuân thủ, hiện tại đã không còn ai thèm để ý đến nữa.

Toàn trường lúc này đã là một mảnh hoàn toàn đại loạn. Vô số những quân nhân Liên Bang đầu chảy máu tươi, trong không khí thanh âm văng tục tung bay loạn xạ. Những thanh âm ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời cùng với ân cần thăm hỏi những người nhà nữ tính của đối phương không ngừng thay nhau vang lên, hỗn loạn với nhau… Thanh âm những cái bàn plastic mỏng manh vỡ tan cùng với tiếng quân trang xé rách cũng lại hỗn loạn lại với nhau, làm cho cảnh tượng càng thêm vô cùng hỗn loạn, không khí đã ầm ỹ đến cực điểm.

Đang trong lúc toàn trường ầm ỹ vô cùng kịch liệt, đột nhiên cái loa lớn gắn trên góc sáng sủa của khu căn tin chợt vang lên một thanh âm thông báo bằng điện tử tự động. Nghe nội dung của thanh âm thông báo điện tử kia, song phương đang ẩu đả quần vũ chợt ngạc nhiên chậm rãi dừng tay lại, theo bản năng ném xuống cái chân bàn, hoặc là mấy cái đôi đũa, muỗng… trong tay mình xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía cái loa đang không ngừng phát ra thanh âm điện tử.

Thanh âm điện tử bên trong cái loa kia phát ra cũng không phải là thanh âm lãnh liệt giận dữ của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, cũng không phải là thanh âm bình thản vô cùng nhưng tràn đầy lực áp bách của Trung Tá Hứa Nhạc bình thời kia, mà chính là chiến báo vừa mới chuyển tới từ trên Chiến hạm Vũ trụ.

- Bộ đội Liên Bang đã hoàn toàn thu phục được hai hành tinh 3320 cùng với 163! Chung Tư lệnh lúc này đã tiến vào văn phòng chỉ huy tác chiến của khu căn cứ cuối cùng của Quân viễn chinh Đế Quốc.

- Ba phút sau, tất cả các khu vực chiến khu của bốn Đại khu Quân đội Liên Bang đồng thời trình chiếu buổi trực tiếp truyền hình lời phát biểu của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trên TV, tất cả các quan binh bộ đội lập tức phải tập hợp, tiến hành xem trực tiếp.

Các quân nhân sĩ quan binh lính bên trong căn tin đồng loạt rất nhanh nắm chặt nắm tay, cặp mắt nhất thời nhướng lên, vẻ mặt ngạc nhiên, biểu tình phức tạp lên đến cực điểm, làm như muốn cười, thế nhưng lại đều là cười không được. Trận chiến tranh này đã đánh nhau kịch liệt đến hơn vài chục năm. Lần hành động quân sự cuối cùng lại thảm thiết đến như thế, nhưng mà cứ như vậy đã xong hết rồi sao? Đám người Đế Quốc cứ như vậy mà bị đuổi ra khỏi Liên Bang rồi sao? Về sau nếu như đứa con hỏi cha mình, lúc đó cha đang làm chuyện gì? Chẳng lẽ lại nói rằng lúc ấy chính mình đang tận tình đánh nhau với một gã quân nhân sĩ quan đồng bào đáng giận hay sao?

Thắng lợi của Liên Bang đến như thế một cách vô cùng đột nhiên, đột nhiên đến mức không có mấy người có thể làm tốt ra công tác chuẩn bị tư tưởng cả. Tất cả mọi người bên trong căn tin đều cứng ngắc cả người một lúc thật lâu, sau đó mới có thể tỉnh thần lại được. Tiếng hoan hô cuồng nhiệt thay thế tiếng mắng chửi văng tục, những chiếc mỹ quân dụng không ngừng bị ném lên đến không trung thay thế cho mấy cái chân bàn, mấy cái cà men cơm lúc trước. Tất cả các quân nhân binh lính cũng đều hưng phấn, nắm tay lại kêu la mừng rỡ, cùng với người đầu tiên có thể nắm bắt được bên cạnh mình mà nhiệt tình ôm lấy, siết chặt thân thể, vỗ mạnh vào lưng…

Trải qua một thời gian dài hoan hô nhiệt liệt xong, đám quân nhân mới có thể bình tĩnh trở lại, lại ngạc nhiên phát hiện ra kẻ mà bản thân mình đang ôm trong lồng ngực, có thể lại chính là cái tên gia hỏa mà vừa rồi chính mình còn liều mạng ẩu đả với nhau kia, không khỏi sắc mặt kịch biến, xoay người quay về doanh trại của chính mình, kiếm rượu mà ăn mừng một hồi chiến thắng, cũng không thèm quay đầu lại liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái.

Lão Tướng quân An Bố Lý đứng ở bên cạnh khu vực công sự đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, bình tĩnh mà nhìn chăm chú về phía ánh tà dương chiếu rọi xuống phía xa xa. Quanh người ông ta toàn bộ đều là dấu vết cảnh lưu lăng tàn sát bừa bãi khắp nơi. Những cánh đồng sông băng khổng lồ lúc này đã bị tan chảy đi hết, lộ ra một mảnh đất đá màu đen tuốt bên dưới.

Trong mấy ngày gần đây, vô số tấn lưu lăng đã khuynh đảo mãnh liệt vào bên trong những khu công sự trong lòng đất mà đám người Đế Quốc tu kiến rất nhiều năm trời, đem lực lượng sinh mệnh cuối cùng còn lưu lại của Quân viễn chinh Đế Quốc toàn bộ phá hủy hết. Sau đó một màn thiên địa hắc bạch đan xen nhau mà đổ ập đến, rốt cuộc cũng không thể phân rõ nơi nào là phân giới giữa nham thạch, máu đen cùng với thi thể…

Vận khí của vị lão Tướng quân Đế Quốc này phải nói là quá kém, cho nên bộ đội của ông ta suất lĩnh đã gặp phải lưu lăng. Thế nhưng vận khí của ông ta cũng không phải là quá tệ, cho nên một khu công sự cuối cùng, nơi mà ông ta đồn trú, không ngờ lại có thể được bảo tồn không bị phá hoại. Nhưng mà trên thực tế, còn sống lại còn đau đớn hơn rất nhiều, bởi vì ông ta đã tận mắt chứng kiến được vô số những thi thể không trọn vẹn của những binh lính Đế Quốc trẻ tuổi.

Chiếc mũ quân dụng trên đỉnh đầu ông ta sớm đã không nhìn thấy đâu nữa, bộ chế phục Tướng quân trên người của ông ta cũng tràn đầy những vết rách nhỏ tổn hại, lại bẩn thỉu không sạch sẽ đến không chịu nổi. Vị lão nhân nhìn ánh tà dương một màu hồng nhạt, khẽ nheo lại cặp mắt, những nếp nhăn trên mặt giống như phản ánh đường hồng quang, giống như là thiêu đốt mạnh mẽ gấp đôi bình thường.

Lão Tướng quân An Bố Lý đã nhớ không rõ mình đã quan sát ánh mặt trời lặn tha hương biết bao nhiêu lần. Nhưng mà ông ta biết rõ, đây rõ ràng chính là một lần cuối cùng. Nụ cười thảm đạm bỏ lại sau lưng, ông ta bắt đầu hoài niệm về những hình ảnh dần dần biến mất trong trí nhớ, cảnh của cố thổ Phong Lâm… Vì thế ông ta dùng bàn tay già nua mà run rẩy, cầm lấy khẩu bội súng mà đích thân Hoàng đế Bệ hạ đã ban cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.