Màn ảnh trên màn hình TV lúc này rất nhanh đã được xử lý, chuyển hóa
sang một cảnh khác. Trên màn hình xuất hiện cái mặt to đùng tràn đầy bùn đất cùng với khói thuốc súng của Hùng Lâm Tuyền. Hắn lúc này đang ở
trên chiến trường, tạm nghỉ giữa một hồi chiến đấu nào đó, vùi đầu vào
ăn cơm, tựa hồ như nghe thấy câu hỏi gì đó, ngẩng đầu kinh ngạc giương
mắt nhìn vào màn ảnh, nói:
- Vì nguyên nhân gì mà chiến đấu? Đương nhiên, là vì muốn bảo vệ Liên Bang cùng với dân chúng Liên Bang rồi…
Ngay sau đó trên khuôn mặt hàm hậu kiên nghị của hắn chợt nổi lên một tia vô sỉ vô cùng, nói tiếp:
- Chẳng qua đây là câu trả lời theo kịch bản mà các người dạy ta nói trước mà thôi…
Thật kỳ diệu chính là, bất luận là đám phóng viên làm phim phóng sự
chiến trường hay là kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, đều không có một phen đen đoạn hình ảnh này che giấu đi. Màn ảnh camera lại một lần
nữa thay đổi một màn hình ảnh, kéo dài công tác quay chụp, xoay chuyển
một vòng bên trong Doanh Bộ, vòng quanh qua cây đại thụ, đi đến phía
cổng chính của Doanh Bộ. Cố Tích Phong, lúc này đã đảm nhiệm vị trí
Doanh trưởng Doanh khống chế điện tử của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tọng
tổ, giương lên bộ mặt ngơ ngác kinh ngạc nhưng lại tràn đầy vô sỉ, lắc
lắc đầu nói:
- Vì nguyên nhân gì mà chiến đấu? Ta nói này đạo diễn, ai lại đi nghĩ ra cái câu hỏi ngu xuẩn đến như vậy nhỉ?
- Bởi vì đám lão binh của Tiểu đội 7 thực lực vô cùng mạnh, nếu như
trong lúc chiến đấu, chúng ta mà chạy theo không kịp bọn họ, khi trở về
sẽ bị bọn họ mắng chửi đến thúi mặt, nghĩ đến chuyện đó thật sự thấy mất mặt vô cùng.
Nhan Bính Yến, một thân cơ bắp cuồn cuộn, sau khi cau mày ngẫm nghĩ một lát, trên môi vẫn không rời khỏi điếu
thuốc lá, vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời.
- Tôi thật cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề này bao giờ cả. Vào thời điểm ban đầu, chúng
tôi cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn khi bị đẩy đến Tây Lâm, tiếp nhận mười ngày
huấn luyện địa ngục vô cùng thê thảm sau đó liền bị ném vào trong tiền
tuyến…
Tòng Tượng Chinh thoáng nhăn mặt cau mày một
chút, nghĩ đến cái gã bạn thân chợt giữa chừng rời khỏi chi bộ đội thân
thiết này, thoáng lắc lắc đầu, thở dài, nói:
- Ở trên
cái mảnh chiến trường kinh khủng này, nếu như không chiến đấu thì ngươi
sẽ chết. Chúng ta đây tự nhiên cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu mà
thôi.
Cuối cùng của đoạn phỏng vấn của bộ phim phóng sự lần này, Thiếu Tá Lan Hiểu Long, tự xưng là người phát ngôn tin tức
chính thức của Tiểu đội 7 kiên Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trọng tổ, trên
người mặc một bộ quân phục mới thẳng thớm, trên vai đeo tất cả những
huân Chương cùng với những huân biểu vô cùng bắt mắt của hắn, hướng về
phía hàng tỷ tỷ dân chúng Liên Bang phía sau màn hình TV, làm ra một câu trả lời cuối cùng mang tính tổng kết.
Đáp án của hắn
trên bộ phim phóng sự được Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, nhanh chóng lan truyền rộng rãi bên trong xã hội Liên Bang, khiến cho vô số
những gã công dân nam tính trẻ tuổi trở nên nhiệt huyết kích động không
thôi. Vì vậy nửa năm sau đó, trên áp phích chiêu mộ tân binh của Quân
đội Liên Bang cũng dùng câu nói như trong lời kịch này. Cho nên vị Thiếu tá Lan Hiểu Long nói ra câu nói tràn đầy tính kịch này, rất nhanh đã
trở thành một gã nam diễn viên Liên Bang vĩ đại, đóng dấu mộc một gã
quân nhân Ảnh Đế…
- Vì nguyên nhân gì mà chiến đấu?
Thiếu Tá Lan Hiểu Long biểu tình nghiêm túc, vô cùng nghiêm nghị, cặp
mày như kiếm, ánh mắt cực kỳ xa xăm, âm trầm trống trải, gằn từng câu
từng chữ trả lời:
- Bởi vì địch nhân vẫn còn trên cõi đời này!
Hình ảnh trên màn hình TV Kênh truyền hình Liên Bang dần dần trở nên
tối đen. Trên màn hình tối đen đó, chậm rãi xuất hiện một đọa văn tự do
đích thân vị Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham
mưu Liên Bang tự tay viết ra. Đoạn văn tự này nội dung chính là một bản
thảo tuyên truyền do bên phía Dinh thự Tổng Thống cùng với các quan chức văn phòng của Bộ Quốc Phòng liên tục cân nhắc mới đưa ra, xuất hiện ở
phía cuối cùng của bộ phim phóng sự truyền hình này, có vẻ như phi
thường thích hợp.
- Tiểu đội 7 chính là một chi bộ đội chiến
đấu vô cùng vĩ đại, chính là hình ảnh thu nhỏ của Quân đội Liên Bang
chiến đấu anh dũng. Bọn họ giữ vững kỷ luật, mang trên mình cảm giác
vinh dự, nội tâm lại là cực kỳ phong phú, vô cùng trân quý, lại có ý chí tự do mãnh liệt. Càng quan trọng hơn nữa chính là, bọn họ biết chính
mình vì cái gì mà chiến đấu. Điều này, liền chính là sự bất đồng lớn
nhất giữa chúng ta cùng với đám kẻ thù xâm lược Đế Quốc đáng ghét. Đây
chính là lý do hữu hiệu nhất mà Liên Bang chắc chắn sẽ lấy được một hồ
thắng lợi cuối cùng.
- Ta, thân là một gã lão binh đã
hai lần tham gia vào hồi đại chiến với kẻ thù Đế Quốc, hướng tất cả mọi
người lặp lại lời tuyên cáo đối với toàn bộ dân chúng Liên Bang. Quân
đội của các người cũng đều tựa như là Tiểu đội 7 vậy, đang đi trên con
đường thắng lợi. Hơn nữa chắc chắn mang đến cho các người càng nhiều
thắng lợi hơn. Nguyện để cho trong phiến vũ trụ hạo hàn này, có thể
chứng kiến được những thời khắc lịch sử vô cùng vĩ đại.
Trên màn hình TV, một đoạn văn tự này giống như là những hạt cát nhỏ bé bị gió thổi phất đi, chậm rãi từ từ biến mất, lại một lần nữa trở thành một mảnh hắc ám. Bên trong một mảnh hắc ám đó, chợt có một chút tia
bạch quang sáng lóe lên. Đó là hình ảnh một viên tinh cầu. Ngay sau đó
càng có thêm nhiều khỏa tinh cầu khác sáng lóa lên, cuối cùng biến thành một màn bầu trời đầy sao lấp lánh, một mảnh vũ trụ rộng rãi, xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.
Bên ngoài bức tranh vũ trụ sáng rực rỡ kia, chợt vang lên thanh âm tiếng đàn vi-ô-lông thanh nhã,
ban đầu nhỏ bé, dần dần lớn lên. Bên trong tiếng đàn trong trẻo tiếp tục vang lên một giọng ca nữ trong vắt như nước suối, dần dần trở nên rõ
ràng hơn, chậm rãi ca xướng.
Bên trong một hồi tiếng ca mang ý tứ hàm xúc du dương sầu não, thế nhưng lại tràn ngập một cỗ cảm
xúc kiên cường lạc quan. Trên toàn bộ màn hình TV vốn đang tối đen chợt
xuất hiện ra vô số những hình ảnh khác nhau. Những hình ảnh này từ nhỏ
dần dần phóng to lớn lên, sau đó dần dần biến thàn toàn màn hình, sau đó lại mất đi, rồi lại chuyển sang một bức hình ảnh khác nữa.
Đó là hình ảnh khỏa tinh cầu mang theo một màu sắc tươi đẹp vô cùng của tinh cầu 5460, hình ảnh cận cảnh của một chiếc xe quân dụng mà lốp xe
dính đầy một lớp bùn đất màu đỏ tươi. Hình ảnh Hùng Lâm Tuyền ôm khẩu Cơ pháo nòng xoáy Đạt Lâm khủng bố đang không ngừng rống giận cùng với sáu đạo hỏa tuyến ngay phía trước người của hắn. Hình ảnh Bạch Ngọc Lan
đang im lặng đứng đó, vẻ mặt chuyên chú, tay cầm thanh đao nhỏ thanh tú
đang đẽo gọt một khúc cây nhỏ, miệng khẽ thổi nhẹ mấy sợi tóc đen lung
tung trước trán hắn. Saud đó lại là hình ảnh vô số những mộ đá màu đen
đông nghìn nghịt trên bãi cỏ vùng đồi núi cùng với những cánh chim bồ
câu màu trắng đang bay múa phía trên.
Bức hình từ trên
cao chụp xuống hình ảnh hơn một trăm gã chiến sĩ Liên Bang đang trầm mặc hành quân bên trong một cái sơn cốc. Bọn họ vẫn duy trì tư thế cúi đầu
tiến lên. Phía trước đoàn quân là một gã quân nhân sĩ quan đang quay đầu lại phát ra mệnh lệnh. Cặp môi khẽ hé ra nhưng không biết là đang muốn
nói cái gì.
Hình ảnh một mảnh trận địa sau một hồi
chiến đấu máu tươi dần dần bình ổn trở lại, cùng với khuôn mặt trẻ con
của những gã binh lính trẻ tuổi, sau khi một trận chiến đấu mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, thần tình giống như là ngủ say, nghỉ ngơi…
Rồi lại là một hình ảnh với vô số những màu khối khó hiểu, sau một trận nổ mạnh dày đặc, mây khói, thuốc súng, bụi mù… bốc lên cao trên bầu
trời trong vắt, tạo thành một bức tranh hình thù kỳ quái.
Mấy gã chiến sĩ trẻ tuổi đang cười đùa vui vẻ, nói chuyện với nhau say
sưa, lộ ra hàm răng trắng bên trong cái miệng lem luốc. Cận cảnh còn có
hai gã chiến sĩ đang đứng phía dưới bóng râm của cái chân hợp kim to lớn của một con Robot nào đó, cúi đầu, điếu thuốc lá bốc khói nghi ngút
trên làn môi.
Hình ảnh cuối cùng chính là cảnh Hứa Nhạc đang ngồi trên vai một đầu Robot cao lớn. Lúc này đây trên mặt hắn rốt
cuộc cũng không có mang cặp kính râm to lớn quen thuộc kia nữa. Nhưng mà lúc này hắn đang ngắm cảnh ánh mặt trời vừa mới lên. Ánh mặt trời buổi
sáng hồng ấm đã chiếm cứ hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, khiến cho tất
cả người xem cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng mơ hồ mà thôi.
Màn hình TV đến lúc này lại một lần nữa quay về một mảnh hắc ám. Cái
giọng ca nữa trong trẻo ấm áp kia cũng chậm rãi chấm dứt lời ca của
mình. Phía dưới màn hình TV chợt xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu trắng:
Bộ phim phóng sự chiến trường ‘Tiểu đội 7’ kết thúc hoặc là sẽ còn tiếp, cám ơn quý khán giả đã đón xem…
Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào các hình ảnh trên màn
hình TV tối đen kia, nghĩ đến cái hình ảnh xuất hiện cuối cùng trước khi chấm dứt kia, trong lòng nhịn không được theo bản năng đưa tay sờ sờ
một chút cái kính râm lúc nào cũng cất bên trong túi áo bộ quân trang
của mình. Mạnh mẽ đè nén cơn xúc động muốn đeo nó lên mặt, lại cầm lấy
chai thuốc nhỏ mắt, hướng về phía cặp mắt đã có chút khô khốc của mình
nhỏ vài giọt vào đó. Trước kia lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, sau khi hoàn
thành công tác sửa chữa điện tử trong những căn hầm mỏ, hắn đã tạo thành thói quen tốt bảo hộ cặp mắt của mình, hôm nay sau khi liên tục xem một hơi bốn tập phim phóng sự ‘Tiểu đội 7’, hắn lại cần phải bảo dưỡng.
Lúc này hắn đang cùng với đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn
Thiết giáp 17 mới đang ở trên Chiến hạm Vũ trụ của Liên Bang bay trở về
tinh cầu S1.
Trong chuyến lữ trình không mấy dài lâu
nhưng đã có chút buồn tẻ này, bởi vì ảnh hưởng của tín hiệu khi xuyên
qua thông đạo không gian, cho nên chất lượng hình ảnh TV trên chiến hạm
cực kỳ kém cỏi. Vì thế trên phương diện chiến hạm đã cực kỳ hợp thời,
nhân cơ hội này bắt đầu truyền phát lại bộ phim phóng sự truyền hình đã
vô cùng nổi tiếng này.
Bộ phim phóng sự chiến trường
‘Tiểu đội 7’ này ở trong Liên Bang đã tạo thành một hồi oanh động cực
lớn, thậm chí có thể nói là dẫn phát thành một hồi phong trào. Nó có
tổng cộng bảy tập phim. Nội dung của những tập sau đó chính là giảng
thuật lại quá trình trùng kiến Sư đoàn Thiết giáp 17 vương bài của Quân
đội Liên Bang này. Sự hợp tác chân thành giữa bộ đội Chính phủ Liên Bang cùng với phương diện Thanh Long Sơn, còn có các nội dung phỏng vấn này
nọ… Hứa Nhạc cùng với bọn quân nhân sĩ quan binh lính tại tiền tuyến mãi vẫn luôn bận về việc tác chiến, đúng là không có cơ hội xem lại toàn bộ các tập. Cho nên ngày hôm nay bọn họ mang theo một chút tò mò, một chút hư vinh còn có chút không được tự nhiên cho lắm, xem một hơi từ đầu đến cuối.
- Cậu đừng có nói nữa. Bộ phim phóng sự này quay thật sự là quay đúng lúc mà. Cái tên tiểu tử Lão Bạch kia lên TV thật
sự là một bộ mặt diêm dúa a. Nhất là cái phương diện hớp hồn phụ nữ đó.
Lan Hiểu Long lúc này đang cầm con dao găm tỉa tỉa cặp ria mép, liếc
mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Lan một cái, rất nhanh cất giọng nói chanh
chua mà giải thích:
- Trên TV ta nói cũng không phải là nói ngươi đâu đó!
- Ta thật sự của muốn nói câu nói đầu tính kịch kia của cậu đó…
Bạch Ngọc Lan nhẹ giọng cất giọng nói ôn nhu chiêu bài của hắn:
- Thật sự buồn nôn mà, ta thật sự không muốn thừa nhận cậu là một phần tử của Tiểu đội 7 chúng ta mà!
Hứa Nhạc khẽ cười cười, trong lòng đối với vị đạo diễn Bạch Trạch Minh, tác giả của bộ phim phóng sự chiến trường ‘Tiểu đội 7’ này sinh ra vài
phần bội phục nhàn nhạt. Thân là đối tượng bị người khác quay chụp, hắn
cùng với đám đội viên cũng đều bị bộ phim phóng sự chiến trường này đả
động, càng dễ dàng tưởng tượng ra được những người xem bình thường sẽ
sinh ra loại trình tự như thế nào đây. Hắn đưa tay xoa xoa nhẹ cặp mắt
dính một chút nước nhỏ mắt của mình, đột nhiên chú ý đến cái gã Đạt Văn
Tây đnag đứng bên cạnh mình hơi hơi có chút trầm mặc, mới tò mò quay
sang hỏi:
- Đang suy nghĩ chuyện gì đó?
- Tôi đang suy nghĩ, em gái của Thập Tam Lâu, đến tột cùng lớn lên bộ dáng sẽ như thế nào đây?
Ánh mắt của Đạt Văn Tây từ đầu đến cuối vẫn mãi giương mắt nhìn chằm
chằm vào hình ảnh trên TV, lúc nãy bởi vì hình ảnh của Tiêu Thập Tam Lâu xuất hiện trên TV quá ít khiến cho hắn cực kỳ phẫn nộ. Lúc này sau một
hồi bình tĩnh trở lại, rồi lại nhất thời lâm vào trầm mặc. Bị Hứa Nhạc
đánh thức tỉnh, rất nhanh trả lời:
- Nếu như em gái của hắn lớn lên, bộ dáng khó coi giống như hắn vậy, nói vậy tôi cũng có chút thiệt thòi rồi a!
Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn hắn một hồi, có chút nghi hoặc hỏi:
- Cậu thật sự quyết định sau khi trở về sẽ tìm em gái Tiêu Thập Tam Lâu mà kết hôn à? Thập Tam Lâu quả thật là đã từng cứu mạng cậu, cảm tình
các người thật sự không tệ. Nhưng mà… hôn nhân đại sự, loại sự tình này
cũng không phải là phương thức hồi báo chính xác đâu.
- Thập Tam Lâu đã từng nói qua, thu nhập chủ yếu của gia đình hắn chỉ là
dựa vào hắn làm lính đánh thuê cùng với tiền trợ cấp của Chính phủ mà
thôi. Nếu như là đem tiền tài đến giúp đỡ gia đình hắn, đương nhiên là
chuyện vô cùng dễ dàng rồi. Nhưng mà, tôi mãi vẫn cứ thấy, gia đình hắn
hiện tại đã thiếu đi một đứa con trai, nếu như là có thêm được một đứa
con của Châu trưởng như tôi làm con rể, hẳn là cũng không tính quá mức
may mắn chứ?
Đạt Văn Tây mang theo biểu tình vô cùng nghiêm túc nói.
- Vấn đề là cậu cùng với cô em gái của hắn vốn chưa từng gặp mặt qua lần nào mà.
Bạch Ngọc Lan bình thường vốn rất ít khi nào phát biểu ý kiến đối với
chuyện riêng của người khác, lúc này cũng nhịn không được, cau mày mở
miệng nói một câu:
- Một cuộc hôn nhân không có xây dựng trên trụ cột cảm tình, sẽ rất nhanh thất bại thôi.
- Cảm tình là có thể từ từ bồi dưỡng được mà.
Vẻ mặt Đạt Văn Tây ngược lại vô cùng nghiêm túc nói:
- Tôi hiện tại chỉ hy vọng em gái của hắn lớn lên đừng có quá mức xấu
giống như hắn… Chẳng qua, nếu như cô ta không quá xấu giống như khủng
long nữ, tôi vẫn là nguyện ý lấy cô ta…
- Thật sự con… con… là một tên vương bát đản mà…
Hứa Nhạc lắc lắc đầu nói:
- Đừng tưởng rằng cậu là con trai của một Châu trưởng, thì nữ nhân sẽ
đeo bám theo cậu không dứt đó… Có lẽ em gái của Thập Tam Lâu căn bản là
nhìn cậu chướng mắt thì sao?
- Lão Đại à, anh vì cái gì lúc nãy muốn nói lại sửa lời vậy? Lúc này chúng ta cũng đâu phải là đang bị quay lên TV đâu chứ?
Đạt Văn Tây nghi hoặc hỏi.
- Sắp sửa quay trở về tinh cầu S1 rồi. Nơi đó cũng không phải là nơi
tràn ngập mùi vị khói thuốc súng cùng với mồ hôi đâu, không phải là tiền tuyến vô pháp vô thiên.
Hứa Nhạc nhìn về phía khỏa tinh cầu bên ngoài cửa sổ càng ngày càng phóng lớn dần, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Tôi phải tập trước thói quen khi nói chuyện không nói ra những lời
nói thô tục mới được. Bằng không đến lúc Tổng Thống tiên sinh tiếp kiến
chúng ta, tôi đột nhiên lại mắng một tiếng con mẹ nó, lúc đó làm sao bây giờ đây?
Ngoài miệng thì nói những lời nói chê cười
như thế, nhưng kỳ thật trong lòng hắn đến lúc này mãi vẫn còn quanh quẩn ở chỗ bài hát lúc kết thúc bộ phim phóng sự chiến trường lúc nãy kia.
Thanh âm phối nhạc đàn vi-ô-lông đơn giản, nghe qua thì du dương trong
trẻo vô cùng, nhưng mà chân chính khiến cho hắn cảm thấy khó nghĩ chính
là giọng ca nữ trong vắt xen lẫn bên trong tiếng đàn kia.
Bài hát phối xứng với khúc nhạc kia không ngờ lại là do Giản Thủy Nhi
ca. Cô nàng không phải là đã quyết định sẽ vĩnh viễn biến mất trước mặt
công chúng rồi hay sao?
Sắp sửa sẽ quay trở lại hành
tinh S1 quen thuộc kia, sắp sửa được nhìn thấy rất nhiều những người
thân quen mà rất lâu không gặp kia. Giờ khắc này, tâm tình của Hứa Nhạc
không khỏi trở nên có chút khẩn trương cùng với mong chờ nhàn nhạt.
Lưu Hỏa hiện tại ăn cơm có nhiều hay không? Trâu Úc vẫn còn bộ dáng
lạnh lùng như trước hay đã là một bà mẹ hiền rồi? Lợi Thất Thiếu gia
cùng với gã huynh trưởng xinh đẹp kia của hắn đã có thể thu ngắn lại
khoảng cách hay chưa? Dáng người của Thương Thu lúc này… Úc, mình vừa
mới gặp qua cô nàng không lâu mà… Dáng người nàng ta vẫn khoa trương mà
lại tuyệt vời chẳng khác nào khi xưa… Vị thiên kim tiểu thư của Nam
Tương Gia kia thì sao rồi? Chính mình từ trước đến giờ mãi vẫn không có
hồi âm những bức điện tín của cô nàng. Cô nàng có từng cảm thấy hạnh
phúc hay không?
Còn có một chuyện rất trọng yếu, chuyện mà hắn vô cùng quan tâm: Vị đại thẩm bán cơm hộp, thức ăn nhanh bên
dưới khu nhà trọ Vọng Đô kia… đến tột cùng có công khai mối quan hệ với
vị Trạm trưởng phân phối thịt protein ở khu nhà ga hay chưa?
Khu không cảng quân dụng tại tinh cầu S1 Thủ Đô Tinh Quyển ngày hôm nay đề phòng đặc biệt sâm nghiêm hơn bình thường. Cảnh sát giống như là gặp phải phần tử khủng bố vậy, phân tán ra ẩn núp khắp nơi xung quanh.
Những gã đặc công mặc những bộ chế phục màu đen khẩn trương đi lại tuần
tra khắp các địa điểm khả nghi của khu không cảng. Nhưng mà những người
còn lại có mặt ở đây thì trên mặt lại lộ ra những nụ cười sung sướng,
vốn dĩ không hề có bất cứ một tia tình tự khẩn trương nào cả.
Nơi này chính là hiện trường chính thức tổ chức nghi thức hoan nghênh
các quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang từ tiền tuyến thắng lợi trở
về. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, Phó Tổng Thống kiêm Chủ tịch Quốc
Hội Bái Luân, Phó Chủ tịch Quốc Hội Tích An, đại biểu ủy ban đặc phái
Thanh Long Sơn, các đại nhân vật cao tầng của tầng lớp thượng lưu trong
xã hội Liên Bang… toàn bộ đều tập hợp ở đây không hề thiếu một ai, cấp
cho những gã chiến sĩ thanh niên trẻ tuổi của Liên Bang, đang ở trong
hơn mười chiến Chiến hạm quân dụng, những chiếc Chiến thuyền khổng lồ
đang chậm rãi hạ xuống bên sân bay phía xa xa kia những lễ ngộ cao nhất
có thể.
Trên ba cái màn hình tinh thể lỏng ba chiều
khổng lồ gắn bên ngoài đại sảnh của không cảng đang không ngừng chiếu
lại những hình ảnh một đường tiến công về phía Bắc của Sư đoàn Thiết
giáp 7 trên đường sơn cốc Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh cùng với bộ phim
phóng sự tiền tuyến đã vô cùng nổi danh kia.