Gian nhà hàng sang trọng trên đỉnh núi kia chính là do Tiêu thư ký của
Bộ Quốc Phòng đã đích thân thay mặt Hứa Nhạc mà đặt chỗ. Căn cứ vào điều luật do Lâm Bán Sơn đặt ra từ khi bắt đầu xây dựng căn nhà hàng đầu
tiên của mình, Lâm Viên, thì Lý Phi Nhung căn bản không có quyền tìm
hiểu bất cứ thông tin cá nhân nào của khách quan đến ăn cả. Mãi cho đến
lúc cô ta nhìn thấy đối phương trầm mặc nhưng lại kiên định cùng với cực kỳ nguy hiểm xuất hiện ở trước mắt của cô ta, cô ta mới mơ hồ đoán được đối phương là nhân vật nào.
Một vị nữ tử phía sau bề
ngoài nhu mị xinh đẹp như thế này, nhưng lại có thể đi theo Lâm Bán Sơn, một nhân vật kiêu hùng bậc nhất như vậy hơn mười mấy năm trời, hơn nữa
lại còn có tư cách thay hắn quản lý cả một phiến trang viên Biệt Hữu
Giang Sơn bên cạnh bờ biển như thế này, ngoại trừ việc chứng minh bản
thân nàng có được dung nhan tuyệt thế, cùng với sự sủng ái mạnh mẽ của
gã nam nhân kia đối với nàng, hơn nữa cũng là một sự khẳng định vững
chắc đối với năng lực của cô ta.
Lúc này nhìn thấy Hứa
Nhạc, cô ta khẽ mỉm cười, sau đó nói ra câu nói đó, khiến cho không khí
tại hiện trường vốn đang khẩn trương đến cực điểm, tựa hồ chỉ trong chốc lát đã phát triển theo hướng hòa hoãn hơn rất nhiều. Nhưng mà ngoài dự
kiến của Lý Phi Nhung chính là, cái gã nam nhân trẻ tuổi trước mặt nàng
kia, đối với lời nói của nàng cũng không có chút xíu phản ứng nào cả,
chỉ là vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía Lâm Đấu Hải đang nằm trên ghế
kia.
Gió nhẹ từ ngoài biển vẫn nhẹ nhàng thổi quét vào, khóe mắt xinh đẹp của Lý Phi Nhung cũng trong chốc lát trở nên yêu kiều hơn, tăng thêm một tầng ý tứ mê người, nhưng mà tâm tình của nàng cũng
dần dần nổi lên một tia lãnh ý nhàn nhạt.
Cô nàng phi
thường rõ ràng bối cảnh lai lịch phía sau lưng của Hứa Nhạc, tự nhiên là phải vô cùng xem trọng, nhưng mà cũng tuyệt đối không nói đến kính sợ.
Đại khái là do bị lây nhiễm tính tình của vị nam nhân phá cửa mà đi kia, cho nên từ trước đến nay Lý Phi Nhung cũng đều luôn luôn cho rằng, một
tên anh hùng do Chính phủ Liên Bang cố tình đắp nặn nên, cùng với vị nam nhân kiêu hùng chân chính bên cạnh mình mà so sánh, sự nguy hiểm phải
nói là thấp hơn rất rất nhiều… Bởi vì trong nội tâm của đám ‘anh hùng’
đó ai nấy cũng đều có sự trói buộc của rất nhiều những luật lệ ngầm nào
đó.
Nguyên nhân chính là bởi vì như thế, cho nên hắn
đối với biểu hiện cùng với thái độ thể hiện ra lúc này của Hứa Nhạc, cảm thấy có chút không thoải mái cùng với khinh miệt nhàn nhạt.
Đám bằng hữu công tử thiếu gia của Lâm Đấu Hải lúc này cũng đã từ trong các căn kiến trúc bên cạnh bờ biển lần lượt đi ra xem kịch vui. Nhân số của bọn họ kỳ thật cũng không nhiều lắm, nhưng mà vẻ trào phúng lúc này trên mặt bọn chúng cũng đều không hẹn mà cùng giống hệt nhau, như là do cùng một khuôn mấu đúc ra cả… Cái tên gia hỏa này chính là vị anh hùng
chiến đấu kia của Liên Bang hay sao? Thật sự là một cái xưng hô khiến
người ta muốn nôn mửa mà!
Đám công tử thiếu gia con nhà quý tộc này, ai nấy hoặc nhiều hoặc ít cũng đều từng nghe qua một chút
về những chuyện truyền thuyết gì đó của Hứa Nhạc, cũng mơ hồ biết được
bối cảnh của Hứa Nhạc không tầm thường, nhưng cũng không biết được chính xác cho lắm, chỉ là thậm chí bọn họ còn bị các trưởng bối trong nhà
tiến hành một hồi cảnh cáo vô cùng nghiêm khắc rồi. Nhưng mà trong suy
nghĩ của cái bọn công tử thiếu gia ánh mắt lúc nào cũng đặt trên đỉnh
đầu này, thì tin đồn vĩnh viễn cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Cái gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mắt này, lúc trước đã cướp hết
tất cả những vinh quang sáng rọi của đám thiếu niên trong cả Liên Bang
này, hôm nay đột nhiên lại xâm nhập vào trong thế giới của chính mình,
hơn nữa lại lấy một loại tư thái lạnh lùng cường hãn đến như thế mà đi
khiêu khích bọn chúng. Căn cứ vào những nguyên nhân tâm lý nào đó, bọn
họ lúc này lại đặc biệt cố gắng thể hiện ra quyền lực của cùng với sự
khinh thường của chính mình đối với hắn.
Thế nhưng bên trong đám người bọn chúng, vẫn có một kẻ tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Tích Bằng, hốc mắt lúc này vẫn còn hãm sâu, nhìn thấy Hứa Nhạc đang
sừng sững đứng bên cạnh bờ biển, giật mình hô lớn một tiếng:
- Lão Đại?
Thân là đứa cháu trai được thương yêu nhất của Phó Chủ tịch Nghị Viện
Quốc Hội Liên Bang, hắn đương nhiên là có tư cách trở thành khách quý
của Nhị Thiếu gia của Lâm Gia tại phiến trang viên Biệt Hữu này. Trải
qua một đêm dài cuồng hoan, lúc này hắn cũng đã mỏi mệt rất nhiều rồi.
Thế nhưng đột nhiên gặp lại vị cấp trên cường hãn mà trước đây mình từng vô cùng kính sợ kia chợt xuất hiện trước mặt mình, khiến cho hắn cảm
thấy khiếp sợ vạn phần, liền theo bản năng như lúc còn trong Tiểu đội 7
xưng hô với Hứa Nhạc một tiếng theo quy củ. Nhưng mà sau khi gọi xong
một tiếng rồi, hắn mới có chút không thích ứng nhớ đến, bản thân mình
hiện tại đã rời khỏi Tiểu đội 7 rồi…
Hứa Nhạc hôm nay
xuất hiện tại phiến trang viên này, rõ ràng là muốn trực tiếp nhằm vào
Lâm Đấu Hải, khẳng định là cùng với tràng ám sát lúc trước tại Lạc Nhật
Châu Đại khu Tây Lâm có quan hệ. Biểu tình trên mặt Tích Bằng nhất thời
trở nên có chút khó xử cùng với bất an, trầm mặc nhìn chằm chằm về phía
Hứa Nhạc một chút, sau đó mới thối lui đứng phía sau lưng đám công tử
thiếu gia bằng hữu.
Nếu nói đây là một trận doanh đối
mặt giữa một người cùng với một đám người, hắn tự nhiên cũng không muốn
đứng ở phía đối lập với Lão Đại… Nhưng mà hắn cũng không có biện pháp
giúp Hứa Nhạc đối phó với bạn bè thân thiết của mình…
- Hứa Nhạc, tao nhịn mày rất nhiều năm rồi đó!
Lâm Đấu Hải trên người mặc bộ áo ngủ, rốt cuộc cũng thành công ngăn
chặn lại sự sợ hãi cùng cực trong nội tâm của mình, hơi có chút run rẩy
đứng thẳng người lên, khuôn mặt đã là một mảnh trắng bệch, trầm giọng
nói:
- Có bản lĩnh, hôm nay mày có thể thử giết tao xem!
Lúc này tại hiện trường, trong đám công tử thiếu gia quyền quý này, có
kẻ chính là bà con của Nam Tương Gia, có người là bà con bên ngoại của
Lợi Gia, cũng có những quân nhân sĩ quan mạ vàng vừa mới từ tiền tuyến
quay trở về. Phía sau lưng hắn lại có một đám cận vệ đang giương súng
bảo vệ, Khổng Thúc cùng với các cận vệ đặc biệt của gia tộc lúc này hẳn
cũng đã biết tin, đang chạy đến đây. Còn gã Hứa Nhạc ở trước mặt kia lại chỉ có một người mà thôi, hơn nữa nhìn qua cũng không có vũ khí gì cả.
Quan trọng hơn nữa chính là, cái phiến trang viên Biệt Hữu Giang Sơn
bên cạnh bờ biển này, chính là giang sơn thuộc về gã nam nhân Lâm Bán
Sơn kia. Bất luận là tình cảm giữa hai anh em bọn hắn có như thế nào đi
chăng nữa, nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận một cái sự thật, hắn
chính là em trai ruột của Lâm Bán Sơn… Đúng chính là do căn cứ vào các
nguyên nhân này, cho nên Lâm Đấu Hải rốt cuộc cũng khôi phục được một
chút khí độ của thiếu gia đời thứ hai của một gia tộc ngàn đời.
Nghe thấy câu nói đó của hắn, cặp mày rậm dày của hắn nhất thời giương
đứng lên một chút. Mấy gã đại nhân vật vừa mới sinh ra đã có thói quen
cao cao tại thượng này, tựa như vấn đề suy nghĩ có chút không bình
thường thì phải. Các người rõ ràng có ý đồ muốn giết ta, kết quả lại là
đã nhẫn nhịn ta nhiều năm sao?
Ngay tại khoảng khắc mà
cặp lông mày rậm của hắn nhướng lên, trong lòng Lý Phi Nhung không biết
vì cái gì lại chợt có một loại cảm giác quái dị, cô ta cố gắng đè nén
cơn nộ hỏa ngập tràn trong lòng mình, nhìn Hứa Nhạc mỉm cười, nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc, có lẽ là giữa cậu cùng với Đấu Hải đã từng phát
sinh ra chuyện hiểu lầm gì đó, nhưng tôi nghĩ có phải là nên tìm mọt địa phương nào đó thích hợp hơn để nói chuyện hay không?
Ở trong suy nghĩ của chính nàng, bất luận là hôm nay Hứa Nhạc biểu hiện
ra sự lãnh lệ cường hãn đến như thế nào đi chăng nữa, thậm chí là đối
phương có thể mang theo toàn bộ Tiểu đội 7 trong truyền thuyết kia đến
đây, khống chế hoàn toàn hệ thống bảo vệ của trang viên Biệt Hữu Giang
Sơn đi chăng nữa, nhưng hãn cuối cùng cũng không có khả năng ở trước mặt nhiều con cháu đệ tử thế gia đến như thế mà ra tay giết chết Lâm Đấu
Hải được. Sau khi biểu hiện ra được thái độ rồi, như vậy luôn cần tiến
hành đàm phán. Mà một khi cần đàm phán, tự nhiên là cần một địa điểm nào đó yên lặng một chút.
Nhưng mà thật sự có một sự tình
quan trọng nhất mà Lý Phi Nhung đã suy nghĩ sai lầm, hay trên cơ bản là
cô ta chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi, đó chính là, Hứa Nhạc mặc dù lúc này đang muốn cùng người khác đàm phán với nhau, nhưng mà, mấy gã con
cháu thiếu gia quyền quý đang ở bên cạnh bờ biển này, cả Lâm Đấu Hải
cùng với bản thân Lý Phi Nhung mà nói, cũng đều không có tư cách để mà
đàm phán với hắn.
- Chuyện tình giữa tôi và hắn ta, cô có đủ khả năng làm chủ hay sao?
Hứa Nhạc liếc nhìn một cái về phía vị nữ tử mị lực mười phần kia, nhếch miệng hỏi:
- Nếu như không thể, vậy xin mời cô đừng chen miệng vào nữa.
Trong cặp mắt của Lý Phi Nhung nhất thời hiện lên một tia nổi giận. Từ
trước đến nay, bởi vì địa vị của chính bản thân nàng, hơn nữa lại có
được sự sủng ái đặc thù của Lâm Bán Sơn đối với nàng, cho nên người bên
ngoài ai nấy đối với nàng cũng đều tôn kính vô cùng. Nhưng mà lúc này,
không ngờ lại có người dám bỏ mặc hoàn toàn không hề kiêng kỵ sự sủng ái của Lâm Bán Sơn đối với nàng, đem trường hợp trước mắt tự nhiên biến
thành như vậy.
Tia nổi giận trên mặt nàng chỉ vừa mới
thu liễm đi, thế nhưng lại chưa có kịp biến thành phong phạm khí độ ung
dung cùng với trầm tĩnh bình thường của nàng. Cảm xúc ở trên mặt nàng
nhất thời ngưng đọng lại một chút. Bởi vì nàng ở trong máy bộ đàm liên
lạc mini gắn trên lỗ tai của nàng đã nghe được tin tức do bên phía đội
quản lý công tác giao thông của trang viên mới truyền đến. Ngay vừa rồi, phi cơ trực thăng của tiểu đội chiến đấu của Công ty Bảo an Hắc Ưng vừa mới đáp xuống sân bay cá nhân của trang viên, tiếp nhận đi vị khách
nhân trẻ tuổi trong gian nhà hàng trên đỉnh núi kia. Ngay sau đó, lại có thêm một phi cơ trực thăng gắn huy hiệu chuyên dụng của biệt đội lính
biệt kích Cục Đặc Cần của Quân khu I đáp xuống, tiếp nhận luôn vị nữ
khách nhân còn lại trong gian nhà hàng kia đi rồi.
Công ty Bảo an Hắc Ưng? Chẳng lẽ cái gã thanh niên trẻ tuổi cùng ngồi ăn với Hứa Nhạc ở trên gian nhà hàng trên đỉnh núi kia, chính là vị Thái Tử
gia trong truyền thuyết hay sao? Còn vị nữ khách nhân còn lại kia là ai
đây? Không ngờ lại có thể dùng phi cơ trực thăng chuyên dụng của Quân
đội làm công cụ di chuyển?
Nghĩ đến mấy cái vấn đề này, Lý Phi Nhung mang theo vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Hứa Nhạc ở trước mặt, phát giác ra hóa ra bản thân mình căn bản không có khả năng khống
chế nổi trường hợp mà gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt này mang
đến a! Nhưng mà cô ta vẫn như trước mỉm cười đứng chắn ở trước mặt của
Hứa Nhạc. Bởi vì cô ta cần phải cam đoan sự an toàn tuyệt đối của Lâm
Đấu Hải. Nguyên nhân chính là cô ta vô cùng để ý đến tâm tình của các vị trưởng bối của Lâm Gia kia, mà càng quan trọng hơn nữa chính là nếu như Lâm Đấu Hải gặp phải chuyện không may trong địa bàn mà cô ta quản lý,
cô ta không biết phải giao phó như thế nào với Lâm Bán Sơn đây.
Trong lúc mà Lý Phi Nhung đang rất nhanh chuyển động đại não, suy nghĩ
xem cần phải làm thế nào để giải quyết cục diện trước mắt, hơn nữa lại
bởi vì nhìn không ra Hứa Nhạc đến tột cùng là đang muốn làm gì, cùng với không biết vì cái gì mà tức giận như vậy, thì trong đám người đang đứng lố nhố cạnh bờ biển đã có kẻ không thể chịu nổi cảm giác áp bách không
một tiếng động mà Hứa Nhạc mang đến, đã có động tác phản ứng.
Một gã công tử thiếu gia con nhà quyền quý nào đó, vừa mới ở tiền tuyến giết địch mà được tấn chức trở thành Thiếu Tá, khuôn mặt không một chút biểu tình, giơ một tay lên đặt trên báng súng giắt ở thắt lưng, hướng
về phía Hứa Nhạc trầm giọng nói:
- Trung Tá Hứa Nhạc…
Bên trong trang viên bên cạnh bờ biển vốn đang vô cùng yên lặng bất
chợt vang lên một tiếng súng không một chút nào che giấu, do đó lại có
vẻ vô cùng kiêu ngạo…
Lời nói của gã Thiếu Tá công tử
kia cũng còn chưa kịp thể hiện chút xíu nào ý tứ của mình, đã nhất thời
ngưng bặt lại, không còn nói được gì nữa. Bàn tay phải đang đặt lên trên báng súng tại thắt lưng của hắn đã bị một viên đạn tốc độ cao ở phương
xa nào đó, vô cùng chuẩn xác bắn trúng ngay cổ tay, rắc một tiếng, xương cổ tay đã nhất thời gãy đoạn, tuôn ra một dòng máu tươi.
Gã Thiếu Tá trẻ tuổi đưa tay trái lên ôm chặt cổ tay phải của mình,
thống khổ ngã lăn xuống mặt đất, thảm thiết gầm rú. Mồ hôi trên mặt hắn
giọt nào giọt nấy lớn như hột đậu tương tuôn trào ra.
- Chuyện này không liên quan gì đến các người cả!
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn một vòng chung quanh, đảo mắt trên khuôn mặt
đang kịch liệt biến hóa của đám người kia, vươn một ngón tay ra, nói:
- Đừng có làm ra bất cứ động tác nào có thể bị hoài nghi là có tính
nguy hiểm cả! Bởi vì tôi cũng không dám cam đoan viên đạn tiếp theo sẽ
có mục tiêu là ai và là loại đầu đạn gì cả đâu!
Ngay
trong khoảnh khắc mà thanh âm súng trường bắn tỉa thanh thúy mà xa xôi ở một địa phương nào đó vang lên, vốn gã cận vệ của Lâm Gia đang đứng
xung quanh cái ghế mà Lâm Đấu Hải đang nằm, động tác cực kỳ nhanh chóng
đã đem Lâm Đấu Hải bao vây lại chính giữa, sau đó rất nhanh dùng ánh mắt sưu tầm chung quanh xem vị trí của tay súng bắn tỉa kia là ở nơi nào.
Đồng thời trong lòng bọn hắn cũng vô cùng khiếp sợ với sự im lặng kỳ lạ
của đám đồng sự bên ngoài kia. Tình tự vô cùng khẩn trương trong nháy
mắt đã bao phủ toàn bộ ý nghĩ bọn hắn, hơn nữa dựa theo sự phán đoán của một cận vệ chuyên nghiệp, bọn họ thật sự cũng không có can đảm tiếp tục đặt tay lên trên còn súng nữa.
Biểu tình của Lý Phi
Nhung rốt cuộc cũng không thể khống chế được nổi nữa. Cô nàng giương mắt nhìn Hứa Nhạc, giọng điệu lạnh lùng nói:
- Cậu có biết nơi này là trang viên của ai hay không vậy? Cậu có biết hắn ta là em
trai của ai hay không vậy? Cậu cư nhiên dám ở địa phương này mà nổ súng
hay sao?
- Nếu như cô đã từng nghiên cứu qua lại lịch của tôi…
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn cô nữ nhân tú mỹ đang phẫn nộ vô cùng này, chậm rãi nói:
- Vậy thì cô cũng nên biết rõ ràng, thời điểm mà tôi nổ súng, từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ lựa chọn địa phương!
Đồng tử trong mắt Lý Phi Nhung gấp rút co rụt lại, nghĩ đến cái tin
đồn, gã nam nhân đối diện kia chính là kẻ đã đích thân ám sát Nghị viên
Mạch Đức Lâm, không khỏi hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự khiếp
sợ cùng với tức giận sinh ra trong lòng, cùng với một tia cảm giác vớ
vẩn không thể tưởng tượng được kia nữa, lạnh như băng hỏi lại một câu:
- Cậu rốt cuộc đến tột cùng là nghĩ muốn làm cái gì đây?
- Mục đích hôm nay tôi đến đây rất là đơn giản!
Hứa Nhạc quay lại nhìn về phía sắc mặt đã tái nhợt của Lâm Đấu Hải, bình thản nói:
- Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Lâm Đấu Hải nghe thấy câu nói đó của hắn, đột nhiên phẫn nộ đứng phắt dậy gầm rú lên:
- Nhưng mà mày rõ ràng cũng đâu có chết!
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nở nụ cười mỉm, mở miệng giải thích:
- Mày đã có ý đồ muốn giết tao, nhưng mà cũng không có giết chết được
tao, đó là bởi vì năng lực của bản thân tao cùng với những thuộc hạ của
tao rất được. Cho nên hôm nay tao đến đây là có ý đồ muốn giết mày, còn
về chuyện có thể giết chết mày được hay không, vậy thì cần phải xem xam
năng lực của bản thân mày cùng với đám thuộc hạ của mày như thế nào đây.
Những lời nói vô cùng mộc mạc, lại giảng thuật một cái đạo lý lạnh như
băng thế kia… Hứa Nhạc cùng với iái đội ngũ thuộc hạ trong truyền thuyết kia của hắn, tuy mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có hiện thân, nhưng mà đã thành công khống chế hoàn toàn phiến trang viên này rồi. nếu như hắn
thật sự muốn giết người, còn có ai có thể ngăn cản hắn lại được nữa đây?
Cặp môi đã có chút trắng bệch của Lâm Đấu Hải lúc này bắt đầu khong thể khống chế nổi nữa, phát run bần bật.
Lý Phi Nhung lúc này xem như là đã thấu hiểu thêm được chút chuyện tình gì đó, thanh âm có chút lạnh lẽo, nói:
- Tôi cũng không cho rằng một gã anh hùng chiến đấu tiền đồ vô lượng
của Liên Bang, lại có thể nguyện ý biến thành một tên tội phạm giết
người. Cậu cũng nên biết rõ ràng thân phận chân chính của hắn, nếu như
cậu thật sự giết hắn, bất luận là có bao nhiêu đại nhân vật phía sau
lưng muốn bảo vệ cho cậu, cậu ở trong Liên Bang cũng sẽ không tìm thấy
bất cứ chỗ dung thân nào cả đâu!
Ngữ khí của cô ta chợt tăng thêm vài phần lạnh lùng, nói:
- Hơn nữa cũng không cần phải quên, Đấu Hải dù sao cũng chính là em
trai ruột của kẻ đó, cho dù sau ngày hôm nay cậu có chạy trốn thoát khỏi Bách Mộ Đại đi chăng nữa, cũng sẽ không có bất cứ hy vọng gì cả.
Ngay sau đó cái vị nữ nhân xinh đẹp này chợt nở ra một nụ cười chế giễu, nói:
- Quan trọng nhất chính là, hiện tại Đấu Hải vẫn đang còn sống, đám
thuộc hạ của cậu cũng không có nổ súng bắn về phía hắn… Cái này chính là nói rằng, hôm nay cậu cũng không định sẽ giết hắn, hoặc chính là nói,
cậu không dám giết hắn!
- Cô sai lầm rồi!
Hứa Nhạc liếc nhìn về phía Lý Phi Nhung, vô cùng nghiêm túc nói:
- Tựa như vừa rồi tôi vừa nói qua vậy, một khi tôi đã hạ quyết tâm muốn giết người rồi, cũng đều không có lựa chọn địa điểm cùng với thời gian. Đương nhiên tooic ũng đã làm tốt việc chuẩn bị bỏ trốn hoặc thoát chết
rồi. Nhưng mà, đám người các ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm
ra được bất cứ bằng chứng có giá trị pháp luật nào chứng minh tôi đã
giết người đâu. Cho dù cùng lắm thì, tôi cũng chỉ có thể bị buộc tội hù
dọa suông mà thôi…
Hắn dừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục chậm rãi nói:
- Tôi biết rõ ràng những quy củ của cái xã hội này, cũng sẽ không có
một ai cho rằng như vậy là phạm pháp cả. Chỉ là con đường mà tôi thích
đi từ trước đến nay cũng chưa từng giống với bất cứ người nào khác cả,
cho nên đối với các người mà nói có chút không được quen thuộc mà thôi.
- Cái này cùng với thứ gọi là dũng khí cùng với đạo nghĩa cũng không có bất cứ quan hệ gì cả, mà chỉ là ân oán cá nhân mà thôi. Chuyện tình ở
Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm một khi chưa được giải quyết xong, trong
lòng tôi mãi vẫn cảm thấy bất bình, tôi sống cũng không thoải mái cho
lắm.
- Chẳng qua là cô nói cũng có chỗ đúng. Tôi quả
thật là đang đợi một cú điện thoại… Tuy rằng tôi cũng không biết rằng ai sẽ gọi cú điện thoại này, nhưng mà nếu như không có cú điện thoại này,
tôi cũng sẽ không ngại ngùng dùng thực tiễn để mà chứng minh…
Hứa Nhạc cũng không thèm nhìn về phía vị nữ nhân xinh đẹp này nữa, mà
quay sang nhìn Lâm Đấu Hải, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu, cực
kỳ nghiêm túc, nói:
- Hôm nay tao đến đây, chính là
muốn chứng minh cho mày cùng với các bậc cha chú kia của mày biết một
chuyện, bất luận là mày trốn ở nơi nào, cũng đều sẽ bị tao dễ dàng tìm
được, sau đó rất đơn giản bị tao dễ dàng giết chết đi. Hơn nữa… Tao dám
giết mày!
Trong những luồng gió biển có chút ẩm ướt
thổi quét, ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một trận, bên trong mí mắt
hơi hơi khẽ run nhẹ chợt có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái một cách đặc biệt.