Trên bờ biển im lặng lúc này đang tụ tập một đám người. Bên trong khu
rừng cách bờ biển không xa chính là có một tay bắn tỉa vĩ đại cùng với
một chi bộ đội đang ẩn nấp trong đó. Không khí trong tràng cảnh cực kỳ
khẩn trương cùng với áp lực. Đám công tử thiếu gia sang quý đang đứng
đối diện Hứa Nhạc bên kia lúc này giống hệt như vô số những pho tượng
cứng ngắc vậy, cũng đều không dám có động tác gì quá lớn cả.
Hứa Nhạc thản nhiên thừa nhận bản thân mình đang chờ đợi một cú điện
thoại nào đó, điều này khiến cho tâm tình gấp gáp cùng với cảm giác áp
lực của một số kẻ bức xúc muốn phát tác nào đó cũng hơi có chút bình
tĩnh trở lại. Ngay tiếp sau đó chính là một hồi chờ đợi dài dòng không
một tiếng động. Đối với trái tim của những người có mặt ở nơi này mà
nói, chính là một hồi khảo nghiệm cực kỳ khắc nghiệt.
Đại sư Tịch Lặc vốn có một vở vừa là hài kịch vừa là bi kịch, tên gọi là ‘Những kẻ đợi chờ’. Hai nhân vật chính bên trong vở kịch này cũng thủy
chung không có chờ đợi sự xuất hiện của người kia, thế nhưng chỉ có
thỉnh thoảng nói mơ giữa vô số những cơn mê vô cùng hoang đường. Cảnh
tượng thật sự vô cùng tra tấn lòng người, cũng giống hệt như giờ phút
này, mọi người ai nấy trong lòng cũng đều chờ đợi chiếc điện thoại di
động trong tay của Hứa Nhạc vang lên, thế nhưng nó lại cố tình không
chịu vang lên!
Liền đúng vào lúc này, một chiếc xe thể
thao Ngân Sắc U Linh màu lam nhạt chợt từ trên con đường sơn đạo dùng
tốc độ cực cao phóng đến. Những vỏ xe bằng loại cao su tổng hợp vô cùng
cứng rắn ma sát thật mạnh với mặt đất phát ra thanh âm kịch liệt. Hệ
thống cảnh giới bên trong tòa trang viên Biệt Hữu vào thời điểm này đã
hoàn toàn mất đi hiệu lực rồi, cũng không có làm ra bất cứ phản ứng gì
với việc chiếc xe này dùng tốc độ cực nhanh phóng tới.
Chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh cũng còn chưa có hoàn toàn dừng lại,
Lợi Hiếu Thông liền từ trên chiếc xe gấp rút nhảy xuống, ngăn ở phía
trước mặt của Hứa Nhạc. Hắn đưa tay cố gắng lột ra chiếc nơ màu đen gắn
trên cổ mình, lúc này đã có chút xốc xếch, hơn nữa còn bất chấp hình
tượng, đem nó lên lau nhanh mớ mồ hôi đang tuôn ra như suối trên phần
thái dương đã được tu bổ vô cùng tốt của mình. Nhìn thấy Hứa Nhạc đang
đứng ở nơi này, cực kỳ gấp rút nói:
- Bình tĩnh lại, hít sâu một chút, cần phải suy nghĩ thật cẩn thận!
Thân là người đầu tiên trong giai cấp thượng tầng của Liên Bang bỏ tiền ra đầu tư cho Hứa Nhạc, cũng xem như là một gã bạn bè thân thiết, vị
Thất Thiếu gia này của Thiết Toán Lợi Gia phi thường hiểu rõ ràng tính
tình của tên gia hỏa này chấp nhất cùng với cứng rắn đến như thế nào.
Nhìn thấy cặp mắt vốn ti hí kia của hắn lúc này lại đã nheo lại gần như
thành một đường thẳng, Lợi Hiếu Thông liền biết được cái tên gia hỏa này hôm nay thật sự chuẩn bị giết người rồi, hoặc là tâm tình đã vô cùng
xúc động.
Trong lòng Lợi Hiếu Thông nhất thời lạnh lẽo
một trận, ngăn cản ở trước người của Hứa Nhạc. Hắn cũng không hy vọng
bản thân mình có thể đủ để thay đổi quyết định của đối phương, cho nên
vừa rồi đã đem tất cả những chuyện phát sinh bên trong phiến giang sơn
này nói lại cho phụ thân mình, chỉ hy vọng cái đám gia hỏa kia có thể
nhanh chóng làm ra quyết định một chút. Tuy rằng cái quyết định này đối
với tôn nghiêm của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà nói có vẻ là hơi quá
mức khó khăn rồi.
Hứa Nhạc khẽ đưa tay ra bắt tay Lợi Hiếu Thông một chút, trả lời:
- Hiện tại kẻ cần phải suy nghĩ cẩn thận cũng không phải là tôi!
Mặc dù ngoài miệng thì nói như thế, nhưng mà Hứa Nhạc lại thật sự làm
theo như lời mà Lợi Hiếu Thông đã đề nghị kia, hít mấy hơi thật sâu, đem những luồng gió biển mát mẻ kia quán nhập vào trong buồng phổi đang
tràn ngập nộ hỏa của mình, cảm thấy vô cùng sảng khoái, thanh minh vô
cùng, lại một lần nữa xác nhận yêu cầu của chính bản thân mình quả thật
không chút quá đáng.
Lợi Hiếu Thông thấy vậy ngược lại
cũng thả lỏng một hơi. Cái nơ nhỏ cầm trên tay giơ lên, rất nhanh lau
lau mớ mồ hôi tuôn ra trên thái dương, đứng ở bên cạnh của Hứa Nhạc, bắt đầu cùng hắn chờ đợi một cú điện thoại có thể vĩnh viễn sẽ không bao
giờ vang lên kia.
Rốt cuộc thì điện thoại của Hứa Nhạc cũng đã vang lên!
Hứa Nhạc đợi tiếng chuông vang lên hai tiếng, sau đó mới chậm rãi bắt
điện thoại. Bên kia đầu dây điện thoại cũng không có một ai nói chuyện
cả. Sự im lặng trầm mặc giống hệt như là một hồi đêm tối vô cùng vậy,
thỉnh thoảnh lại có một vài hơi hít thở nhẹ nhàng ngân nga của ai đó
vang lên. Từ theo tiếng hít thở kia mà phán đoán ra được, đối phương hẳn là một vị lão nhân đã gần đất xa trời rồi.
- Lập tức rời khỏi cái trang viên kia đi, ta có thể xem như hôm nay chưa có bất cứ sự tình gì đã phát sinh ra cả!
Sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, bên kia đầu dây điện thoại
đột nhiên vang lên một đạo thanh âm già nua mà vô cùng lạnh lùng. Ngữ
khí nói chuyện của đối phương cũng giống hệt như những gì mà đám dân
chúng bình thường trong Liên Bang tưởng tượng vậy, vô cùng thần bí cùng
với kiêu ngạo, mang theo một loại cảm giác áp bách trời sinh cùng với
một loại quyền uy không thể chống nổi. Tựa hồ như là tất cả những người
bình thường bên trong phiến vũ trụ này, trời sinh ra chính là phải phục
tùng hắn, hoặc là phải kính sợ hắn vậy.
Cái này cũng
không phải là nội dung mà Hứa Nhạc đang chờ đợi để nghe, cho nên cặp mày rậm rạp của hắn nhất thời nhướng lên một chút, giống hệt như hai thanh
phi đao vừa mới rời ra khỏi vỏ vậy, vẻ băng lãnh dần dần hiển hiện lên,
quật cường trầm mặc một lời cũng không thèm lên tiếng. Chỉ là cánh tay
trái vốn đang chắp sau lưng hắn, chợt chậm rãi nắm chặt lại một chút.
Trả lời lại cho cái lão nhân kiêu ngạo mà cường thế bên kia đầu dây
điện thoại, chính là một tiếng súng mạnh mẽ vô cùng thanh thúy.
Tay súng bắn tỉa nấp bên trong khu rừng kia lại một lần nữa nổ súng,
một viên đạn chân chính mang theo thanh âm rít gió gào thét mà tới, cực
kỳ khủng bố bắn thẳng xuống mặt đất ngay phía trước mũi chân của Lâm Đấu Hải, không lệch lấy một tấc, tạo thành một cái lỗ đen ngòm xuyên xéo
xuống mặt đất, không biết sâu bao nhiêu thước tấc.
Bên
cạnh bờ biển chợt vang lên một tiếng kinh hô cực kỳ áp lực, cùng với
thanh âm sợ hãi, tiếng bước chân lùi nhanh về phía sau.
Tuy rằng hiện tại cũng chỉ dâng lên một chùm mưa cáy mà thôi, nhưng mà
tất cả những người có mặt ở nơi này cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng uy lực của viên đạn nổ này cả. Nếu như tay súng bắn tỉa kia lúc nãy chỉ
cần hơi nhích tay lên một chút mà thôi, như vậy hiện tại bàn chân của
Lâm Đấu Hải lúc này đã sớm biến thành một chùm huyết vũ rồi.
Cái vị công tử thiếu gia của Lâm Gia này, kẻ được đám người thượng tầng Liên Bang đánh giá là gã đệ tử đời thứ hai không ra gì nhất của Thất
Đại Gia Tộc Liên Bang, lúc này lại có vẻ kiên cường hơn so với tất cả
những người còn lại trên bờ biển này rất nhiều. Vẻ mặt hắn mặc dù đã vô
cùng tái nhợt, thế nhưng tựa hồ như là cũng không có nghe thấy tiếng
súng này vang lên vậy, cũng không cảm nhận được cảm giác chấn động kịch
liệt từ phía dưới bàn chân truyền đến. Hắn vẫn kiên trì một bước cũng
không lùi, rất nhanh cắn răng giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang gọi điện thoại trước mặt mình.
Bởi vì lúc này
trong lòng hắn đã đoán ra được người gọi điện thoại tới là ai. Ở dưới
loại thế cục mà rất nhiều năm qua vẫn chưa từng xuất hiện qua như thế
này, sự tôn nghiêm của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng không thể bị xâm
phạm thêm chút nào nữa.
Hứa Nhạc lúc này cũng không có
nói bất cứ tiếng nào, còn vị Gia chủ của Lâm Gia ở bên kia đầu dây diện
thoại, từ sau khi nghe được tiếng súng kia vang lên xong, cũng không có
mở miệng nói chuyện nữa.
Cái vị đại nhân vật kia, ở
trong cặp mắt của người bình thường chính là một nhân vật cực kỳ thần bí cao xa, biết được rất rõ ràng cái gã Trung Tá trẻ tuổi đang nói chuyện
điện thoại với mình kia đang chờ đợi mình nói cái gì đó. Đối với người
bình thường mà nói, những lời nói đó chính là những lời nói thường xuyên được treo ở đầu môi. Nhưng mà đối với một vị Gia chủ của một gia tộc
trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà nói, đó chính là cái điều kiện rất
khó có thể chấp nhận được.
Từ sau khi Hoàng triều Thai
Gia chính thức chấm dứt, trong dòng lịch sử lâu dài mà thể chế chính trị xã hội của nhân loại tiến hành cải tổ cơ cấu lại, những gia tộc ngàn
đời đã không ngừng ẩn giấu phía sau tấm màn lịch sử, thế nhưng lại không ngừng ảnh hưởng mạnh mẽ đến hướng đi của lịch sử này, có lẽ đã từng làm ra những sự thoái nhượng thực chất nào đó, có lẽ ở trong những khoảng
thời gian nào đó cũng từng tạm thời ẩn nhẫn lại… Nhưng mà những người có thể buộc những vị Gia chủ khủng bố này phải giáp mặt cúi đầu vốn đã ít
lại càng ít hơn rất nhiều. Bởi vì đám người bọn hắn chính là ranh giới
cuối cùng đại biểu cho sự tôn nghiêm của các gia tộc đó.
Ngoại trừ cái thế lực ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, đã từng có
mấy gã Chủ tịch cùng với Tổng thống vô cùng cường thế, phi thường mạnh
mẽ đã từng cố gắng thử làm ra những chuyện như thế này. Nhưng mà trong
số những gã nhân vật vô cùng vĩ đại kia, cũng đã có không ít những người bởi vì chuyện đó mà phải trả một cái giá vô cùng thảm trọng. Hoặc là
thân bại danh liệt ngay trong nghiệm kỳ đương nhiệm, hoặc là bị ám sát
một cách thần thần bí bí không ai có thể điều tra ra. Trong đó có một số người ngay sau khi chết đi, thế lực còn lại vẫn còn đủ để duy trì sự
cường thế như lúc ban đầu, thế nhưng lại cũng không có cách nào có thể
ngăn cản được sau đó mấy chục năm, những hậu nhân của kẻ đó lại gặp phải những sự trả thù mang tính hủy diệt của đám người Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.
Hôm nay Hứa Nhạc lại chỉ dẫn theo có mấy chục gã hắn tử, lại nghĩ đi làm chuyện tình mà rất nhiều người trước đây đã cố
gắng cả đời cũng không thể nào làm được. Đối với Gia chủ Lâm Gia cùng
với những vị đại nhân vật đã nghe được phong thanh kia mà nói, là một
loại ý đồ vớ vẫn cùng với cuồng vọng đến như thế nào?
Lại là một khoảng thời gian trầm mặc kéo dài. Trên bãi biển tràn ngập sự áp lực cùng với khẩn trương, giữa biển xanh cùng với mây trắng chỉ có
một gã thanh niên đang đứng ở đó…
Thanh âm bên kia đầu dây điện thoại lại một lần nữa vang lên, phi thường thong thả, chấp nhất mà lại vô cùng lạnh lùng:
- Gã khuyển tử vô dụng đó, cậu có thể giết quách nó cho rồi!
Lại một thoáng trầm mặc nữa. Cái này hiển nhiên cũng không phải là đáp
án mà Hứa Nhạc đang muốn lắng nghe, thậm chí cũng không phải là cái đáp
án mà hắn đã từng nghĩ đến.
Ngay trong khoảng khắc nghe xong câu nói đó, cặp mày rậm vốn dĩ đang muốn bay lên của hắn đột nhiên lại hạ xuống, khóe mắt liếc nhìn về phía gã Lâm Đấu Hải, sắc mặt đã
trắng bệch như người bệnh nan y nhiều năm, mơ hồ hiểu được nguyên nhân
vì sao mà Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thể đứng sừng sững trong Liên
Bang, cùng với Chính phủ Liên Bang đấu tranh mấy vạn năm mà không ngã.
Trong suy nghĩ cơ bản của những gia tộc ngàn đời này, không có bất cứ
thứ gì có thể quan trọng hơn sự kéo dài tồn tại của gia tộc mình. Mà cái loại gia tộc tồn tại dị dạng này, một khi đã không còn những quyền lực
chính trị để duy trì sự tôn nghiêm kiêu ngạo cùng với áp đảo hết thảy
mọi thứ một cách cực đoan như thế này, thì sẽ liền dần dần đánh mắt bản
năng trụ cột của sự kéo dài tồn tại của mình. Từ theo một loại ý nghĩa
nào đó mà nói, sự kéo dài của loại tôn nghiêm cùng với kiêu ngạo này,
thậm chí so với sự kéo dài của huyết mạch lại càng quan trọng hơn rất
nhiều.
Nhưng mà cũng không biết là vì cái gì, có lẽ là
bởi vì trong đầu đang cất chứa một loại hình ảnh ảo tưởng, muốn biến
thành người đầu tiên dám khiêu chiến với quyền uy của Thất Đại Gia Tộc
Liên Bang, cho nên Hứa Nhạc vẫn muốn thử xem một chút. Cho nên hắn vẫn
như trước trầm mặc, khẽ liếc nhìn về phía Lâm Đấu Hải đang đứng trước
mặt cách đó không xa, bàn tay trái đang chắp sau lưng chợt khẽ động một
chút.
Tay súng bắn tỉa bên trong khu rừng kia lại một lần nữa đột nhiên bùng phát!
Bằng bằng bằng bằng bằng bằng!
Những thanh âm tiếng đạn tốc độ cao dày đặc mà nặng nề, ở trên bờ cát
của bãi biển nhất thời vang lên mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, có không
biết bao nhiêu viên đạn cực kỳ khủng bố, đã bao phủ gần như toàn bộ khu
vực này. Trên bãi biển, vô số những luồng mưa cát bị bắn thành một mảnh
bụi mù đầy trời!
Bên cạnh bờ biển nhất thời lại vang
lên một trận kinh hô nữa. Đám công tử thiếu gia quyền quý có mặt tại nơi này nhất thời tuôn chạy ra bốn phía. Giờ phuát này cũng chẳng còn bất
cứ kẻ nào thèm chú ý đến bên trong đám bụi mù kia, Lâm Đấu Hải đang
không ngừng phát ra thanh âm gào rú hoảng sợ cực độ!
Đống bụi mù an tĩnh lại, tiếng súng cũng đồng thời dừng lại.
Lâm Đấu Hải đang đứng giữa bờ cát đầy những lỗ hổng đen thui, sắc mặt
trắng bệch cùng cực, hai chân không ngừng run rẩy một mảnh. Cặp mắt hắn
vô thần nhìn trừng trừng về phía trước, đồng tử căn bản cũng không thể
ngắm nhìn gì nữa, phía dưới bộ áo ngủ đã là một mảnh ướt đẫm, còn bốc
lên một mùi khai nồng nặc. Toàn thân mềm nhũn tựa hồ như sắp ngã xuống
vậy, căn bản cũng không biết rằng mình vẫn còn sống, tiến nhập vào trạng thái tinh thần thê thảm chẳng biết sống chết gì cả.
Hứa Nhạc đem chiếc điện thoại đặt lên bên tai, trầm mặc mà chờ đợi.
Sau khi điện thoại liên lạc, vị Gia chủ Lâm Gia kia dùng một tư thái
cao cao tại thượng ngạo nghễ nói một câu, sau đó lại nhẹ nhàng hờ hững
nói tiếp một câu vô cùng bình thản, mỗi câu mỗi chữ cũng đều cân nhắc vô cùng rõ ràng, đã tính toán cực kỳ chính xác, có thể đem tâm tình của
bất cứ một người nào cũng khiến cho mềm nhũn không cách nào chống đỡ
nổi, thể hiện một loại lòng dạ khí độ sâu không thể lường nổi.
Nhưng mà, hành động đó của hắn lại cũng không cách nào làm mềm được cái trái tim vốn cứng rắn như một tảng đá Đông Lâm của Hứa Nhạc. Hắn mãi
vẫn trầm mặc không nói tiếng nào, chỉ là đơn giản rõ ràng dùng tiếng
súng khủng bố để mà đối mặt với khí độ của đối phương.
Vẫn là những câu cách ngôn quen thuộc kia, chỉ có nòng súng mạnh mẽ mới
có thể nói ra những lời nhẹ nhàng phong vân kinh đạm, những kẻ đi giày
luôn luôn rất dễ dàng lo sợ những kẻ đi chân đất, những kẻ nói lý lẽ
luôn luôn không làm gì được những tên du côn thần kinh thô chắc mà đơn
giản mạnh mẽ…
Cho dù thế lực của Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang vốn không nơi nào không thể tới, không chuyện gì không thể làm
được, thế nhưng giờ phút này, Lâm Đấu Hải lại còn đang ở trong tay của
Hứa Nhạc, chỉ cần Hứa Nhạc không chủ động nhượng bộ, liền cũng không ai
có thể giải quyết được vấn đề này cả. Như vậy nhất định phải có người
nhượng bộ, hoặc là Lâm Đấu Hải phải chết!
Hai bên đầu dây điện thoại lúc này đây lại lâm vào một khoảng thời gian trầm mặc thật lâu.
Dài lâu đến mức ngay cả đám người vốn dĩ đã tản ra chung quanh lại một
lần nữa thu lại được chút can đảm, kinh nghi bất định đảo mắt nhìn xung
quanh, một phen phí công vô ích truy tìm tông tích của tay súng bắn tỉa
cực kỳ khủng bố kia.
Dài lâu đến mức những luồng gió
biển mềm nhẹ thổi phất những hạt cát bên bờ biển, đem vô số những lỗ
hổng đen kịt dày đặc mà thê lương ở xung quanh chỗ Lâm Đấu Hải đang đứng kia toàn bộ vùi lấp lại hoàn toàn.
Dài lâu đến mức
biểu tình khiếp sợ trên mặt của Lý Phi Nhung biến hóa thành một mảnh mờ
mịt, cuối cùng quay trở lại thành sợ hãi khó hiểu. Cho đến lúc cô nàng
quay trở lại thanh tỉnh, mới thử thu hết can đảm chạy đến cố gắng nâng
đỡ thân thể gã Lâm Đấu Hải ngây ngốc chẳng biết gì nữa dậy, đặt ngồi lên trên chiếc ghế nằm gần đó. May mắn là chiếc ghế nằm kia vẫn còn nguyên
vẹn sau khi làn đạn khủng bố chấm dứt.
Trong tay của
Hứa Nhạc chợt truyền đến thanh âm báo cáo của Cố Tích Phong: Bên phía
đường dây liên lạc của Lâm Gia bên kia có một đạo tín hiệu đột nhiên
chen ngang. Đường dây liên lạc của Lâm Gia căn bản không thể tiến hành
truy tìm tông tích của cái tín hiệu đó. Cho nên cái đường tín hiệu đột
nhiên sáp nhập này, hiện tại không thể tiến hành theo dõi cùng với xác
định nguồn gốc được. Cấp bậc kỹ thuật của đối phương tuyệt đối không kém hơn so với Tiểu đội 7 được.
- Kẻ nào lại ở trong thời điểm vô cùng khẩn trương như thế này, lại chủ động gọi điện thoại cho Gia chủ của Lâm Gia cơ chứ?
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày suy nghĩ, sau đó hình ảnh của một gã nam nhân
kiêu hùng mạnh mẽ như núi kia chợt xuất hiện trong đầu của hắn, vì thế
cặp mày rậm rạp của hắn nhất thời dãn ra một chút, bình tĩnh trở lại,
tiếp tục chờ đợi.
Quả nhiên, một lát sau, hắn rốt cuộc
cũng nghe được thanh âm của Gia chủ Lâm Gia bên kia đầu dây điện thoại
lại một lần nữa vang lên:
- Chuyện tình lần này… Là lỗi của chúng ta!
Thanh âm của Gia chủ Lâm Gia bên kia đầu dây điện thoại rõ ràng vô cùng già nua mà lại có chút mỏi mệt vô cùng:
- Ta đại biểu cho Lâm Gia, chính thức xin lỗi với cậu… Hơn nữa, lấy
thân phận của đương kim Gia chủ Lâm Gia, hướng cậu cam đoan một chuyện.
Từ nay về sau, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện những vấn đề giống
như thế này nữa!
Trên toàn bộ cái thế giới này, không,
phải nói là trong toàn bộ dòng lịch sử lâu dài của Liên Bang này, đã
từng có mấy người có thể nghe qua được câu chính thức xin lỗi của Gia
chủ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, đã từng nhìn thấy cảnh bọn họ cúi đầu?
Những dân chúng bình thường của Liên Bang, mãi cho tới bây giờ cũng
chưa từng xuất hiện qua cái ý niệm muốn đối kháng với những cái gia tộc
ngàn đời vô cùng cường đại mà thần bí này trong đầu. Cũng không phải bởi vì những cái gia tộc thần bí này là cao đến mức không thể nào chống lại được, mà nguyên nhân bởi vì tất cả bọn họ ai nấy cũng đều biết rõ ràng
làm như vậy hoàn toàn là phí công mà thôi.
Nhưng mà
hiện tại Hứa Nhạc đang có bối cảnh khủng bố phía sau lưng, lại có mấy
chục khẩu súng trong tay, đã sớm không phải là người bình thường về mặt ý nghĩa nữa rồi. Nhưng mà cùng với một con quái vật khổng lồ như Thất Đại Gia Tộc này mà mặt đối mặt với nhau, vẫn như trước có vẻ vô cùng nhỏ
bé, căn bản là không đáng nhắc đến.
Thế nhưng hôm nay
hắn ngay cả bất cứ bối cảnh gì sau lưng cũng chẳng thèm để ý đến, chỉ là mang theo một đám huynh đệ cầm theo súng ống thẳng tắp phóng chạy đến,
liền chứng minh rằng, chỉ cần cố gắng thử đi làm, thì có lẽ bất cứ
chuyện tình gì cũng đều thật sự có thể thành công được.
Sau khi nghe được bên kia đầu dây điện thoại chợt vang lên những lời
nói như thế này, Hứa Nhạc khẽ nheo lại ánh mắt, nhếch miệng cười một
chút, lộ ra hai hàm răng trắng tinh.
Hắn thoáng dừng lại một chút, rốt cuộc cũng lần đầu tiên mở miệng trả lời:
- Tôi nghe rồi. Xin lỗi đã quấy rầy!
Sau đó hắn liền chủ động cắt đứt điện thoại, chờ đợi cú điện thoại kế tiếp lập tức sẽ đến, mà khẳng định sẽ đến!