Nhìn thấy những hình ảnh dấu vết chiến trường vô cùng thảm thiết trong
không gian vũ trụ bên ngoài cửa sổ bên mạn tàu, Hứa Nhạc trầm mặc không
nói tiếng nào. Cặp mày rậm vốn thô dày của hắn ngay cả nhướng lên một
cái cũng không có, thậm chí ngay cả ánh mắt vốn thường xuyên nheo lại
của hắn lúc này cũng khẽ thả lỏng một chút…
Vậy là đã chết rồi
sao? Vị lão đầu hổ Tây Lâm cùng với đám thuộc hạ dũng mãnh thiện chiến
vô cùng của ông ta, cứ như vậy mà lặng lẽ không một tiếng động chết đi
sao? Ngay cả Chung phu nhân cũng đã chết rồi sao?
Ngay cả bản
thân Hứa Nhạc cũng có chút không hiểu rõ ràng, vì cái gì mà cảm giác đau thương trong lòng hắn lại tan rã đi một cách nhanh chóng đến như thế?
Liền giống hệt như là những tầng băng tuyết tại Bắc bán cầu của tinh cầu 5460 kia vậy, sau khi xôn xao một mảnh liền biến thành những đường lưu
lăng, hướng về phía mảnh bình nguyên đại địa dày rộng ở Nam bán cầu mà
cắt mạnh xuống. Cũng giống hệt như lúc này, biến thành từng đạo từng đạo đao sắc không ngừng cắt xuống trái tim của chính mình. Trong lòng không đau, chỉ là trong đầu có một loại cảm giác như là khoảng không trống
rỗng vậy, như là một loại cảm giác đi vào một mảnh địa phương không có
trọng lực vậy.
Ở tiền tuyến từng một lần nói chuyện điện thoại,
với hai lần cùng nhau dùng cơm trò chuyện, từng gặp mặt nói chuyện riêng với nhau cũng chỉ mới có hai lần, nếu không tính đến nguyên nhân quan
hệ đến Chung phu nhân cùng với Tiểu Dưa Hấu, hắn cùng với vị Thống soái
của Tây Lâm đã ngã xuống này thật sự cũng không nói là quen biết thân
thiết gì với nhau, nhưng mà cho dù nguyên nhân chính là như thế, tâm
tình của Hứa Nhạc vẫn là ngơ ngẩn trống rỗng một khoảng thời gian rất
lâu như thế, mới có thể nghĩ cảm thấy vô cùng vớ vẩn.
Một đại
nhân vật vô cùng xuất sắc đến như thế, vẫn còn chưa kịp đem sự nở rộ
quang mang sáng chói nhất của cuộc đời mình chiếu rọi khắp nơi bên trong vũ trụ hạo hàn này… Tôi cùng với ngài vẫn còn chưa kịp trở nên thân
thiết hơn một chút, tiếp xúc càng nhiều với những mặt xuất sắc hơn của
ngài, ngài như thế nào lại vội chết đi như thế chứ?
- Kế tiếp nữa cần phải làm cái gì bây giờ đây?
Trong cặp mắt của Giản Thủy Nhi đã có thêm một tầng hơi nước nhàn nhạt. Cô
nàng khẽ mím môi lại một chút, hướng Hứa Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Bạch Ngọc Lan cùng với đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng đều nhìn chằm chằm
về phía Hứa Nhạc. Tâm tình của bọn họ cũng đồng dạng vô cùng nặng nề.
Ngay tại thời điểm trước khi xuất phát mọi người cũng đều đã chuẩn bị
tinh thần cho kết cuộc bi thảm chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào hoàn toàn
bị tiêu diệt, nhưng bọn họ vẫn như cũ phải chạy đến. Là bởi vì đám bọn
họ cần chính mắt chứng thực, hôm nay đã bất hạnh chứng thực được rồi,
bọn họ sẽ có năng lực làm cái gì nữa đây chứ?
- Đuổi theo bọn chúng!
Bên ngoài cửa sổ của mạn phi thuyền vẫn còn vô số những hài cốt Chiến hạm
không ngừng trôi bập bềnh. Hứa Nhạc thu hồi lại ánh mắt đang nhìn chằm
chằm về ngoài đó, hướng về phía mọi người lặp lại một lần nữa câu nói mà hắn đã nói không biết bao nhiêu lần trong mấy ngày hôm nay.
Cái
chi Hạm đội tiến hành phục kích ám sát kia của đám người Đế Quốc có lẽ
lúc này đại khái đã tiến vào thông đạo không gian phản hồi lại bản thổ
Đế Quốc rồi. Nhưng mà chuyện này cũng không thể thay đổi quyết định của
bản thân Hứa Nhạc. Cho dù là cũng chỉ có một phần ngàn cơ hội có thể
đuổi kịp đi chăng nữa, hắn cũng muốn phải đuổi kịp theo chi Hạm đội Đế
Quốc kia.
Không, cho dù là hoàn toàn không có bất cứ hy vọng gì
đi chăng nữa, cũng chẳng thèm suy nghĩ xem chiếc phi thuyền hạng nhẹ Ba
cánh hạm này cho dù có đuổi kịp theo chi Hạm đội Đế Quốc kia, sau đó sẽ
tạo thành tác dụng gì đi chăng nữa, hắn vẫn kiên quyết duy trì cái quyết định đó của chính mình. Đây cũng không phải là loại hành động hờn dỗi
của một đứa bé sau khi khóc rống lên, mà là căn cứ vào sự bướng bỉnh
theo bản năng của một tảng đá cứng đầu.
Vào giờ khắc này, tất cả
mọi người trong Liên Bang tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho chi Hạm đội Đế Quốc kia sau khi giết chết xong Chung Sấu Hổ
mà ngang nhiên tự tại rời đi. Chỉ là cái loại không cam lòng này thể
hiện ở trên người của Hứa Nhạc thì càng thêm chấp nhất cùng với kiên
quyết hơn một chút.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia từ
địa điểm cùng với phương vị khu vực mà chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị
tập kích, làm cơ sở, tiến hành vô số những tính toán kỹ thuật phức tạp,
đã vẽ ra một con đường di chuyển mà chi Hạm đội Đế Quốc kia có thể sẽ
rút lui theo lộ tuyến đó. Hứa Nhạc đem số liệu của lộ tuyến giả lập này
kết nối vào trong mô hình tinh đồ của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm, sau
đó để mặc cho Giản Thủy Nhi căn cứ theo bản tinh đồ đó, tiếp tục lái
chiếc phi thuyền ở trong vũ trụ không một bóng người dùng tốc độ nhanh
nhất mà phóng đi. Bản thân Hứa Nhạc lại trốn vào trong phòng riêng của
chính mình, mấy tiếng đồng hồ liền cũng không có đi ra ngoài.
Chiếc phi thuyền hạng nhẹ tốc độ cao Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên
Bang giống hệt như một đạo lưu quang bay xẹt qua phiến vũ trụ im lặng,
trầm mặc mà có chút cô đơn dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.
Không có bất luận kẻ nào trên chiếc phi thuyền này ôm trong lòng hy vọng có
thể đuổi kịp theo cho Hạm đội kia của Đế Quốc, cho nên khi bên trong hệ
thống theo dõi vũ trụ của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm chợt phát hiện
ra, bên trong tấm màn đen khổng lồ của vũ trụ phía trước, có thân ảnh mơ hồ của một chi Hạm đội hắc ám sâm u như quỷ mỵ, đang dần dần biến mất
trong màn đêm bao la, đám độ viên Tiểu đội 7 trên chiếc phi thuyền Ba
cánh hạm ai nấy cũng đều cảm thấy có chút không thể nào tin nổi.
- Đám người Đế Quốc!
Trên phi thuyền Ba cánh hạm chợt vang lên thanh âm kinh ngạc cùng với kêu la ầm ỹ. Hứa Nhạc vội vã phóng vọt tới đại sảnh điều khiển, nhìn thấy
những hình ảnh thể hiện lên trên màn hình trên tường, hai bàn tay đặt
dọc theo hai bên thắt lưng chợt nhẹ nhàng run rẩy lên một chút.
Phía trước chiếc phi thuyền Ba cánh hạm này khoảng mười bảy vạn km, trong vũ trụ rộng lớn chính là một mảnh tĩnh mịch cùng với trống không, mắt
thường căn bản không thể nhìn thấy bất cứ dị thường nào cả. Chỉ có bên
trong bản tinh đồ dạng hình cầu của chiếc phi thuyền mới có thể tinh
tường đánh dấu ra, bên trong không gian kia có một mạnh không gian ngăn
cách, rộng lớn chẳng biết bao nhiêu km vuông, cực kỳ xa xăm trống trải
mà vô cùng rộng lớn. Đó chính là lối vào của thông đạo không gian xuyên
qua khu vực Tinh vân Vãn Hạt.
Mà cái chi Hạm đội Đế Quốc âm hiểm
đã tiến hành phục kích ám sát phi thuyền Cổ Chung Hào kia, lúc này đang
thong thả chậm rãi biến mất dần dần tại cái lối vào kia.
Đám đội
viên của Tiểu đội 7 biểu tình cực kỳ ác liệt nhìn về phía những hình ảnh vũ trụ phương xa hiện lên trên màn hình trên tường. Ai nấy cũng đều
không ngờ đến được, chi Hạm đội Đế Quốc vốn dĩ đã sớm lui nhập vào trong thông đạo không gian, vì cái gì lại chậm trễ quá lâu so với tính toán
như vậy chứ?
- Đuổi theo không kịp!
Giản Thủy Nhi nhìn về
phía kết quả tính toán hiện ra trên màn hình điều khiển phía trước mặt,
thanh âm khẽ run run nói. Không biết vì cái gì, cô nàng so với tất cả
những người có mặt trên chiếc phi thuyền này có thể cảm nhận rõ ràng hơn hết sự bức thiết cùng với phẫn nộ của Hứa Nhạc, biết là hắn thật sự
muốn đuổi theo chi Hạm đội của đám người Đế Quốc kia. Tuy rằng cô nàng
cũng không thể nào nghĩ ra được, cho dù là có đuổi kịp đi chăng nữa, thì Hứa Nhạc sẽ có năng lực làm cái gì đây?
Ánh mắt của Hứa Nhạc
cũng dần dần nheo lại thật chặt. Từ lúc ở trên chiếc Chiến hạm Vận tải
Trầm Thiết Bàn, ở trên chiếc phi thuyền hạng nhẹ tốc độ cao Ba cánh hạm
này, hắn đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần bốn chữ ‘đuổi theo không kịp’ này. Cái loại tình tự trống rỗng không chút tin tức cùng với loại cảm
giác vớ vẩn khó chịu này, ở trong lòng hắn càng ngày càng chồng chất
lên, càng thêm nặng nề hơn rất nhiều.
- Trên Hạm đội của đám người Đế Quốc truyền đến yêu cầu kết nối thông tin liên lạc!
Cố Tích Phong lúc này đang quản lý hệ thống thông tin liên lạc của chiếc
phi thuyền Ba cánh hạm, lắng nghe chút tin tức gì đó trong ống nghe cá
nhân, chợt giật mình quay đầu lại, lớn tiếng nói.
Một gã trung
niên nhân trên người mặc chế phục Tướng quân của Đế Quốc chợt xuất hiện
trên màn hình thông tin liên lạc của chiếc phi thuyền Ba cánh hạm. Cái
gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc thần tình cực kỳ dữ tợn này, trước ngực
treo đầy những Huân Chương đại biểu cho vinh quang tối thượng, cặp mày
thô to khẽ nhướng lên một chút, không hề che lấp ý tứ hàm xúc khoái ý
cùng với khinh miệt rõ ràng.
- Là Tạp Đốn!
Bạch Ngọc Lan
lúc này đang đứng sau lưng của Hứa Nhạc, đồng tử mắt nhất thời hơi co
lại, mang theo một sự cừu hận cùng với sát ý cực kỳ nồng đậm.
-
Chính là gã Tướng quân Đồ Tể cực kỳ nổi danh tàn ác của đám người Đế
Quốc. Trong trận đại chiến lần trước, chính là gã này ở trên tinh cầu
Thương Lôi Tinh đã tự mình hạ lệnh, giết hại thảm thiết bốn trăm thương
bệnh binh của Liên Bang còn lại chưa kịp thời rút lui.
Ánh mắt
Hứa Nhạc càng nheo chặt lại, nhìn về phía cái gã Tướng quân Hoàng tộc
của Đế Quốc vô cùng kiêu ngạo đắc ý trên màn hình liên lạc kia, nghe
những lời nói kỷ lý quang quác gì đó của đối phương mà mình chẳng hiểu
cái gì cả, đột nhiên mở miệng nói:
- Có ai biết tiếng Đế Quốc, mau phiên dịch cho tôi nghe!
Sắc mặt Bạch Ngọc Lan hơi do dự một chút, tiến lên trước mấy bước, nhìn
những hình ảnh thông tin liên lạc từ Hạm đội Đế Quốc bên kia chuyển sang bên này, tận khả năng bình tĩnh lại cảm xúc trong lòng mình, nhanh
chóng tiến hành phiên dịch.
- Hắn nói: Các người đến đây so với
sự tưởng tượng của ta thì ít hơn rất nhiều… Đám lão đầu của Liên Bang
cũng chỉ có thể kịp phái một đám bò sát nhỏ bé các người đến đây thôi
sao? Ta đối với việc giết chết các người chẳng có chút hứng thú nào cả.
Bởi vì… giết chết cái gã Tư lệnh kia của Tây Lâm thật sự cảm giác vô
cùng sảng khoái. Ta đích thực đã ăn no lắm rồi…
Thân thể Bạch Ngọc Lan khẽ rung lên một cái, sau đó tiếp tục phiên dịch, nói:
- Ta vô cùng sảng khoái cùng chia sẻ cái loại cảm giác khoái hoạt này với các người. Nếu như các người nguyện ý, ta có thể cung cấp cho các người những hình ảnh nổ tung xinh đẹp của chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào kia…
Hắn liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, sau đó nói:
- Những lời tiếp theo đều là do hắn tự nổ, tự sướng, còn có… giảng thuật lại cảnh tượng lúc Chung Tư lệnh chết…
- Phiên dịch chính xác theo những lời mà hắn nói.
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cái gã Tướng quân Đồ Tể của Đế Quốc
có khuôn mặt cực kỳ đáng ghét ở trên màn hình thông tin liên lạc trước
mặt kia, bên trong cặp mắt cũng không có bất cứ một tia cảm xúc nào cả,
tựa hồ như đang nhìn thấy một người đã chết vậy.
- Một chữ cũng không được bỏ sót!
- Hắn cuối cùng nói thêm: Cho ta gửi lời thỉnh an của ta đến Tổng thống
tiên sinh của các người, về sau chúng ta nhất định sẽ thường xuyên đến
Liên Bang làm khách du lịch… Đương nhiên cũng luôn hoan ngênh các người
đến Đế Quốc làm khách, chỉ là nếu như các ngươi không sợ chết. Ha ha ha…
Mãi đến giờ phút này, toàn bộ những người trên chiếc phi thuyền hạng nhẹ Ba cánh hạm này mới chính thức hiểu được, vì cái gì mà Hạm đội Đế Quốc mãi cho đến bây giờ mới chịu tiến vào thông đạo không gian. Đó là bởi vì
đối phương muốn hướng về phía Liên Bang mà tuyên cáo sự thắng lợi của
chính mình, khoe khoang ra cái loại đắc ý vô sỉ này của mình, không một
chút nào kiêng ky, chính là thể hiện ra một sự khinh thường cùng với
miệt thị, hòng để thỏa mãn cái tâm lý dị dạng biến thái của tên Quận
vương Đồ Tể kia.
Ngay sau đó thông tin liên lạc cắt đứt. Ba chiếc Chiến hạm Chiến thuyền cuối cùng của chi Hạm đội Đế Quốc lặng lẽ không
một tiếng động hướng về phía thông đạo không gian trước mặt mà tiến lên. Hình ảnh này nhìn qua có chút quỷ dị, ba chiếc Chiến hạm giống hệt như
ba cái cây đinh màu đen khổng lồ mà cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào trong
một tầng lá chắn mỏng manh vô hình nào đó, cũng không có tạo thành bất
cứ sự dao động nào cả.
Hạm đội của Đế Quốc đã tiến nhập vào thông đạo không gian, quay trở về bản thổ của chính mình. Giờ phút này đây
cho dù là Liên Bang phái ra vô số những chiếc Chiến hạm tới nơi này,
cũng không thể nào triển khai bất cứ công kích nào nữa, cũng chỉ có thể
không cam lòng trơ mặt nhìn theo đối phương rời đi mà thôi.
Từ
sau khi Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang bạo phát, xuyên thẳng vào
trong Doanh Robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc, bạo sát thành công Hoàng
đế Đế Quốc, song phương Liên Bang cùng với Đế Quốc ở trên chiến trường
đối với những nhân vật trung tâm của mình cũng tiến hành bảo hộ cực kỳ
nghiêm mật đến cực điểm. Hơn mười năm nay, Chung Sấu Hổ chính là nhân
vật quan trọng nhất từng ngã xuống ở trên chiến trường, hoặc nói chính
xác hơn là ngã xuống ở trong một hồi âm mưu ám sát…
Sĩ quan chỉ
huy của đối phương chính là một vị Quận vương cao cao tại thượng của
Hoàng tộc Đế Quốc. Một khi để đối phương thành công quay trở lại bản thổ Đế Quốc, cho dù là ngày sau Liên Bang đại quy mô tiến công về phía Đế
Quốc, nghĩ muốn ở trên chiến trường mà giết chết hắn, cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Một khi chi Hạm đội này của Đế Quốc có thể kiêu ngạo
đắc ý phản hồi trở về bản thổ Đế Quốc, muốn thay cho vị lão đầu hổ Tây
Lâm kia trả thù, cũng là một cái nhiệm vụ cực kỳ có khả năng biến thành
nhiệm vụ bất khả thi.
Thế nhưng mà bọn hắn lúc này có thể làm cái gì cơ chứ? Bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bóng dáng của chiếc
Chiến hạm cuối cùng của Hạm đội Đế Quốc chậm rãi biến mất ở bên trong
không gian vũ trụ, cũng chỉ có thể phẫn nộ bi thương cùng với bất lực mà thôi…
Cảm xúc không cam lòng mãnh liệt lúc này đã tràn ngập bên
trong chiếc phi thuyền Ba cánh hạm. Hứa Nhạc thông qua màn hình liên lạc bên ngoài mà nhìn thấy những cái đuôi màu đen của các chiếc Chiến hạm
Đế Quốc cách đó hơn mười vạn km, ánh mắt đang nheo lại có chút quái dị
trở nên sáng ngời mãnh liệt. Hắn bắt đầu cúi đầu xuống, không ngừng nhẹ
giọng… mắng chửi thô tục.
- *&$#*&%#, %*&$*, *&$^$#…
Bản tính của hắn, mỗi khi cảm xúc trong lòng trầm xuống đến một mức giới
hạn nào đó, liền sẽ bắt đầu không khống chế được, liên tục mở miệng mắng chửi thô tục. Những lời mắng chửi cũng đặc biệt phá lệ trầm thấp, mềm
nhẹ sạch sẽ, liền mạch không ngừng.
Trong lúc đang cúi đầu, hắn
cũng đột nhiên nghĩ đến cái đêm tại quán ăn thịt nướng tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, ngồi cùng bàn ăn cơm với Chung Tư lệnh, trò chuyện
suốt cả đêm…
Ở trong cái lần nói chuyện đó, vị lão đầu hổ Tây Lâm đã thể hiện khí phách phấn chấn, ý chí bao la hùng vĩ đến như thế nào?
Trong lúc đề cập đến những sự đấu đá cùng với những âm mưu chính trị
giấu sau tấm màn bên trong Liên Bang, đã từng khinh thường cười lạnh
nói: Muốn giết chết ta, trừ phi Liên Bang phái cả một chi quân đội đến
đây… Ai có thể ngờ đến được, sự việc còn chưa có qua bao lâu, lại là một chi quân đội của Đế Quốc đã thành công kết thúc đi sinh mệnh của ông
ta.
Hứa Nhạc bất chợt ngẩng đầu lên, biểu tình dần dần khôi phục
lại sự bình tĩnh, nhìn chằm chằm về phía lối vào thông đạo không gian
lúc này đã là một mảnh không gian trống rỗng thể hiện bên trên màn hình
quan sát, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Ai đã từng qua bên kia rồi?
Bên kia là bên nào? Trong lúc này cũng không phải là lúc để nói về vấn đề
này. Bên trong cặp mắt vốn bị mái tóc đen nhánh che khuất của Bạch Ngọc
Lan bất chợt mơ hồ có một tia hàn quang chợt xẹt qua. Hắn cùng với Hùng
Lâm Tuyền, còn có thêm hai gã đội viên cũ khác nữa của Tiểu đội 7 cùng
đồng thời gật gật đầu mấy cái.
Bên phía Đế Quốc còn chưa có nắm
vững được kỹ thuật di chuyển trong thông đạo không gian, cũng đã có gan
mạo hiểm thật lớn, phiêu lưu đem vô số chi bộ đội đặc chủng tiến nhập
vào trong cảnh nội của Liên Bang, thì bản thân Liên Bang, nắm vững vàng
chìa khóa của cánh cổng tự nhiên này, tự nhiên sẽ không từ bỏ cái loại
nếm thử này rồi. Trong những năm tháng tương đối hòa bình giữa song
phương, đã có không biết bao nhiêu chi bộ đội tinh nhuệ từn tiến hành
qua những hành động lẻn vào nguy hiểm này.
Bên trong chiếc phi thuyền đột nhiên trở nên một mảnh cực kỳ tĩnh mịch. Đám đội viên sau khi nghe xong câu nói kia của Hứa Nhạc, lập tức nghĩ đến
hắn chuẩn bị làm cái gì… Chính vì vậy cũng không có bất cứ kẻ nào dám mở miệng trả lời hắn.
- Anh đang nghĩ muốn làm cái gì vậy?
Giản Thủy Nhi khiếp sợ nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, vội vàng đứng lên nói nhanh một câu:
- Bình tĩnh một chút đi!
Ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây, chuyện tình mà Hứa Nhạc đang muốn đi làm kia, tuyệt đối không thể dùng loại từ ngữ ‘kích động’ để mà hình dung nữa, mà là loại cảm xúc điên cuồng thì đúng hơn. Cho dù là
cái gã đồng bọn trung thành nhất của hắn là Bạch Ngọc Lan, kẻ đã trầm
mặc đem tính mạng của mình bán luôn cho Hứa Nhạc, cũng đều không có mở
miệng nói gì, thế nhưng biểu tình của Bạch Ngọc Lan lúc này thể hiện ra
lại là một mảnh bình tĩnh đến cực độ.
- Chuyện tình mà tôi nhất
định muốn đi làm này, nhìn qua tựa hồ như xác thật không có chút lý trí
nào. Nhưng mà phân tích cẩn thận lại một chút, đây chính là phương pháp
tốt nhất hiện tại.
- Ngay thậm chí đến các người cũng không dám
tưởng tượng đến chuyện này, thì đám người Đế Quốc kiêu ngạo mà đắc ý kia lại càng sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được. Cho nên sự điên cuồng
biểu hiện ra bề ngoài của cái kế hoạch này, lại ẩn chứa bên trong một
tính khả thi gần như là tuyệt đối!
- Người Liên Bang, người Đế
Quốc, ở trong các bộ phim điện ảnh, các bộ tiểu thuyết, tựa hồ đều một
phen thể hiện ra một mảnh huyết hải thâm thù, cũng đã dây dưa liên hệ
với nhau biết bao nhiêu năm tháng rồi. Nhưng mà theo suy nghĩ của tôi,
báo thù thật sự có lẽ không cần phải chờ đến từng ấy năm đâu.
-
Bên trong Liên Bang có câu ngạn ngữ: Đại nhân vật báo thù, ẩn nhẫn mười
năm cũng không tính là dài. Tiểu nhân vật báo thù, chỉ cần từ sáng tới
chiều là đủ!
Hứa Nhạc xoay người lại, nhìn về phía đám đội viên Tiểu đội 7, thành khẩn nói:
- Tôi chính là muốn thử xem… Dùng tốc độ không ai tưởng tượng ra nổi,
dùng thời gian ngắn nhất, có lẽ chỉ là khoảng thời gian từ sáng tới
chiều của một ngày, liền làm xong cái chuyện tình này rồi.