Đêm khuya, tại tinh cầu S1 của Đặc khu Thủ Đô đã đổ một trận mưa lớn.
Những hạt mưa tí tách tí tách không ngừng rơi lên trên những phiến lá
cây màu xanh lục sậm, rơi lộp bộp lên trên khung cửa sổ của mọi nhà,
quấy nhiễu giấc mơ của tất cả mọi người. Cái mùa hạ sắp sửa đến trên
tinh cầu S1 này, lại bị một trận mưa dầm này khiến cho biến mất không
còn đâu nữa. Dưới bóng đêm u ám, những con đường lớn ẩm ướt cùng với
tiếng đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng không biết từ trong tràng kiến trúc nào
cất lên, tạo thành một cỗ hương vị tĩnh mịch lặng lẽ không một tiếng
động cùng với cảm giác tươi mát sảng khoái.
Nhưng mà cũng đồng
dạng ở trong một trận mưa đêm như thế này, tại một vài căn biệt thự độc
lập mà hiếm có một dân chúng bình thường nào không biết, nhưng không có
mấy người có khả năng bước chân vào, lại là một bầu không khí trầm lặng
bình tĩnh áp lực hoàn toàn bất đồng với những địa phương khác.
Tòa Dinh thự Tổng Thống, Đại viện Tây Sơn, tại đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện,
tất cả đều là một mảnh đèn đuốc sáng trưng. Đám quan viên Chính phủ cùng với các quân nhân sĩ quan vẻ mặt vội vàng đến mức thất thố, hạ thấp
thanh âm hướng về bốn phương tám hướng không ngừng gọi điện thoại, tình
tự trên mặt có thể nói là cực kỳ khiếp sợ cùng với khẩn trương dị
thường.
Một tiếng đồng hồ trước đây, Cục Điều Tra Liên Bang đã
đem mức độ cảnh báo an toàn của lãnh thổ Liên Bang gia tăng lên đến cấp
bậc cao nhất từ sau lần quân đội Đế Quốc tấn công bất ngờ. Tất cả các
quân nhân sĩ quan cùng với binh lính Liên Bang đang phân tác nghỉ ngơi
khắp nơi thu được mệnh lệnh điều động khẩn cấp, nhanh chóng hướng về
phía nơi dừng chân của Quân khu IV không ngừng tập hợp. Thậm chí là mười bảy khu căn cứ quân sự vũ trụ nằm trên khu căn cứ quân sự Tân Nguyệt,
cũng lập tức tiến vào trạng thái tác chiến lâm thời. Trong một phiến vũ
trụ tòa một mảnh tối đen, tất cả các chi Hạm đội của Liên Bang đều hướng về phía khu Tinh vực chỉ định dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến để bố
phòng.
Tòa nhà Cục Hiến Chương Liên Bang, nằm tại con đường một
chiều tại ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, giờ phút này không khí cũng trở nên áp lực cực kỳ dị thường. Vị Thai lão Cục trưởng biểu tình lạnh lùng đến
cực điểm từ trong nhà chạy về, bỏ dở giữa chừng kỳ nghỉ phép dài hạn
trước khi về hưu của mình.
Đám dân chúng bình thường của Liên
Bang quả thật cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rõ
ràng rằng đối với mấy cái ban ngành này mà nói, một đêm mưa này cũng
không có chút nào cảm giác mát mẻ sảng khoái, mà là một đêm lo âu dày
vò, thời gian trôi qua cực kỳ lâu lắc.
Mà đến khi cái tin tức
tình báo khủng bố kia cuối cùng cũng được chứng thực rõ ràng, cái loại
không khí áp lực khẩn trương vốn tràn ngập khắp nơi trong các ban ngành, nhất thời liền biến thành một mảnh thống khổ khiếp sợ cùng với ngơ
ngẩn.
Tổng Tư lệnh Quân khu IV của Liên Bang, đương kiêm Tổng Chỉ huy tiền tuyến Tây Lâm, Trung Tướng Chung Sấu Hổ, ở tại biên giới chỗ
Tinh vân Vãn Hạt, đã bị tập kích bỏ mình!
Ánh sáng ngọn đèn xuyên thấu qua cánh cửa sổ khổng lồ sát mặt đất của tòa Dinh thự Tổng Thống,
đem những làm mưa bụi bên ngoài tòa kiến trúc chiếu rọi sáng tỏ đến từng tia nước trắng xóa như bạc. Đám đặc công của Cục Đặc Cần trên người mặc một bộ chính trang nghiêm túc chỉnh tề, biểu tình cực kỳ ác liệt giống
như một đám chim ưng nhìn chăm chú quan sát động tĩnh xảy ra ở bốn phía. Bọn họ chỉ biết là ở trong Liên Bang đã xảy ra một kiện đại sự gì đó,
thế nhưng lại không biết rõ ràng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì
rồi.
Đám nhân viên công tác bên trong tòa nhà biệt thự, giờ phít
này cũng không có cách nào trải qua một đêm này giống như những đêm quen thuộc bình thường trước đây của bọn họ, tay ai nấy cũng đều bưng tách
cà phê, tiêu trừ đi cảm giác mỏi mệt sau một hồi bận rộn công tác tăng
ca, không còn tụm năm tụm ba nam nam nữ nữ cùng một chỗ, trêu đùa giỡn
hớt mấy câu với nhau, thỉnh thoảng gặp Tổng Thống tiên sinh, thậm chí
còn có thể cùng ông ta mở miệng nói vài câu trêu đùa gì đó. Lúc này bọn
họ ai nấy cũng đều im lặng mà khẩn trương đứng nghiêm người ở bên trong
gian văn phòng làm việc, cùng đợi những công tác sẽ được đưa đến từ bên
phía cấp trên.
Trong cái đêm mưa này, Tổng Thống tiên sinh cũng
không có tâm tình cùng với mọi người uống cà phê cười đùa nói chuyện,
bọn họ cũng không có tâm tình này.
Bên trong tòa văn phòng hình
oval, không ngừng truyền đến từng câu từng câu nói thô tục vang dội cùng với thanh âm đập bàn đập ghế ầm ầm đùng đùng…
- Ai có thể nói cho tôi biết, cái này rốt cuộc con mẹ nó là một chuyện như thế nào hay không?
Khi đã xác nhận được tin tức Chung Sấu Hổ bị tập kích bỏ mình, Tổng Thống
Mạt Bố Nhĩ giờ phút này cũng không còn cách nào bảo trì được phong độ
của ngày xưa nữa. Ông ta giống hệt như một đầu mãnh sư đang bị bắn trọng thương vậy, phẫn nộ hướng về phía đám thuộc hạ ở trong phòng kia không
ngừng gào rú.
Cái khuôn mặt ngăm đen giản dị của ông ta lúc này
đã là một mảnh giận dự đỏ bừng, cặp môi thô dày của ông ta không ngừng
mắng chửi những câu vô cùng thô tục. Những nút trên của chiếc áo sơ mi
trắng cũng đã bị gỡ ra ba nút trên cùng, thế nhưng vẫn như cũ không thể
làm nguội đi được trái tim đang vô cùng phẫn nộ của ông ta.
Không ai lên tiếng trả lời câu chất vấn vô cùng phẫn nộ của Tổng Thống tiên
sinh, bởi vì bao gồm cả Tổng Thống tiên sinh ở trong đó, không có bất
luận kẻ nào có thể đoán trước được một hồi bi kịch này có thể phát sinh
ra. Cho dù là nghĩ đến một tia khả thi nho nhỏ về chuyện một Hạm đội của đám người Đế Quốc có khả năng tiến vào trong cảnh nội của Liên Bang
tiến hành một hồi đánh lén vô sỉ.
Thai Cục trưởng vừa mới từ bên phía Cục Hiến Chương chạy đến đây, mãi cho đến bây giờ cũng vẫn duy trì sự trầm mặc.
Trong sự kiện bi thảm lần này, mạng lưới điện tử của Cục Hiến Chương Liên
Bang hẳn phải là gánh vác trách nhiệm lớn nhất. Nhưng mà trong tất cả
các đại nhân vật đang có mặt ở nơi này, ai nấy cũng đều biết rất rõ
ràng, tài nguyên năng lượng của toàn bộ Liên Bang mặc dù có thể giúp cho Cục Hiến Chương duy trì sự tiến hành theo dõi tất cả các phương vị của
xã hội nhân loại ở trên tất cả các hành tinh khắp lãnh thổ Liên Bang,
nhưng mà đối với toàn bộ phiến vũ trụ hạo hàn này mà nói, quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương mặc dù được xưng là bao phủ toàn cõi vũ trụ, kỳ thật
mãi vẫn luôn có những lổ hổng…
Giờ phút này, cái vấn đề cấp bách
nhất mà Chính phủ Liên Bang cần phải đối mặt, cũng chính là cái nguyên
nhân trực tiếp nhất khiến cho đầu mãnh hổ Tây Lâm kia biến thành một vì
sao băng trong bầu trời vũ trụ, đó là Hạm đội của đám người Đế Quốc vì
cái gì lại có thể xuyên qua được thông đạo không gian tại khu vực Tinh
vân Vãn Hạt?
Bên trong văn phòng hình oval lúc này đã là một mảnh tĩnh mịch. Cặp mày của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ cau lại, cặp môi nhếch lên, hay nắm tay nắm lại, dùng sức đánh mạnh xuống mặt bàn bằng thủy
tinh cứng rắn, giống hệt như là phát tiết ra toàn bộ sự phẫn nộ trong
lòng mình vậy. Sau đó ông ta quay đầu lại, nhìn về phía bức tranh khổng
lồ treo trên vách tường phía sau ghế ngồi của mình, lâm vào trầm mặc
không nói tiếng nào.
- Vấn đề hiện tại chính là, đám người Đế Quốc có phải là đã bắt đầu chuẩn bị tiến công Liên Bang chúng ta?
Tổng Thống tiên sinh khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, chậm rãi đưa tay cài lại mấy cái nút áo, dùng thanh âm khơi chút khàn khàn hỏi.
- Các chi bộ đội đang tiến hành tập kết. Trong thời gian bốn mươi tám tiếng đồng hồ có thể hoàn thành tập kết.
Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham mưu Liên Bang, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư,
giờ phút này vẻ mặt có chút vô cùng mỏi mệt, trầm giọng hồi đáp:
- Các Hạm đội của khu căn cứ vũ trụ cũng đều đã cất cánh rồi, hướng về
phía chỗ biên giới Hành lang Gia Lý cùng với Tinh vân Vãn Hạt mà phòng
thủ.
- Hạm đội II Liên Bang cần phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quay trở lại khu vực phòng thủ của chính mình?
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng không có quay đầu nhìn lại, hai tay khẽ xoa xoa
nhẹ phần thắc lưng hơi có chút đau nhức của mìn, nhẹ giọng hỏi. Ở thời
khắc này, không biết trong lòng ông ta có dâng lên chút cảm giác hối hận nào hay không, nếu không phải vì muốn tiêu diệt hoàn toàn Hạm đội của
Quân viễn chinh Đế Quốc trên ba khỏa tinh cầu rơi vào tay giặc, mà đem
chi Hạm đội chiến đấu mạnh mẽ nhất của Liên Bang điều động đến khu vực
Tinh vực hoang vu bên ngoài Đại khu Tây Lâm, như vậy có thể nào chiếc
phi thuyền Cổ Chung Hào sẽ có khả năng tránh thoát một trường kiếp nạn
này hay không?
Thượng Tướng Hồng Dư Lương, Tổng Tư lệnh Hạm đội
Liên Bang, xuất hiện trên màn hình trao đổi liên lạc từ xa trực tuyến.
Trên khuôn mặt của vị nữ Tướng quân hơn năm mươi tuổi này chợt hiện lên
một tia cảm xúc bi thương cùng với tự trách nhàn nhạt, khi nghe câu hỏi
của Tổng Thống tiên sinh, chợt bị cái loại ý chí quân nhân mạnh mẽ mà
chuyển hóa thành một vẻ bình tĩnh cùng với kiên định:
- Tổng
Thống tiên sinh, Hạm đội Liên Bang sau khi trải qua bảy mươi tám giờ
chuẩn của Liên Bang, tiến hành di chuyển cùng với chuẩn bị, sẽ có thể
hoàn toàn công tác gia tăng phòng thủ tại khu vực mục tiêu. Chúng tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị đón đánh toàn thể Hạm đội của đám người Đế
Quốc.
Bà ta cúi đầu liếc mắt nhìn về phía bản báo cáo phân tích
mà đám quân nhân sĩ quan tham mưu vừa mới chuyển tới cho mình, sau đó
tiếp tục nói:
- Căn cứ vào tư liệu quý giá cùng với những phán
đoán chi tiết mà Chung Tư Lệnh trước khi lâm chung, từ phi thuyền Cổ
Chung Hào truyền về… Bản bộ tham mưu của Hạm đội Liên Bang đã đưa ra một kết luận, chính là, đám người Đế Quốc cũng chưa có hoàn toàn nắm vững
được biện pháp xuyên qua con đường thông đạo không gian. Cái mà bọn
chúng nắm trong tay, chỉ là một loại kỹ thuật chưa hoàn chỉnh, cực kỳ
hữu hạn mà thôi. Bọn chúng nhiều nhất mỗi lần cũng chỉ có thể vận chuyển một chi Hạm đội trung cấp qua đây. Hơn nữa nguyên nhân có thể là bởi vì phải chờ đợi những cơn lốc không gian trong khu vực Tinh vân Vãn Hạt
bình ổn, khoảng thời gian vận chuyển của bọn chúng cần phải mất đến bảy
ngày mới có thể tiến hành một lần di chuyển thành công.
Nghe được những báo cáo phân tích mang tính chất Quân đội, một khối tảng đá nặng
nề cùng cực trong lòng của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng được buông xuống
một chút, sau đó tiếp tục dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
-
Cái phán đoán này, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những quyết sách ứng đối
kế tiếp của Chính phủ, sự tình liên quan đến sự an nguy của cả Liên
Bang. Cô có nắm chắc hay không?
- Chắc chắn!
Thượng Tướng Hồng Dư Lương trải qua một khoảng thời gian tự hỏi nhỏ, một lúc sau mới hồi đáp:
- Đây chỉ là một lần đánh lén âm hiểm của đám người Đế Quốc mà thôi, chứ
cũng không phải là một điềm báo cho một lần tiến công nhanh của bọn
chúng.
- Tôi ủng hộ sự phán đoán của bên phía Hạm đội Liên Bang.
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư dùng thanh âm mỏi mệt bổ sung một câu:
- Nếu như đám người Đế Quốc kia đã có thể nắm vững hoàn toàn kỹ thuật di
chuyển qua thông đạo không gian, dựa theo cái tính cách hung tàn độc ác
của Hoàng đế Đế Quốc kia, hắn tuyệt đối sẽ xuất động toàn bộ các chi Hạm đội có thể điều động đi qua bên này, hơn nữa một phen đem cái cơ hội
đánh lén đầu tiên vô cùng quý giá như thế này đặt lên trên tinh cầu S1
rồi.
Bên trong gian văn phòng hình oval lại là một mảnh trầm mặc. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ xoay người nhìn lại, nhìn về phía đám thành viên
Nội các quan trọng của Liên Bang đang ở trong phòng, nói:
- Nhiệm vụ hàng đầu hiện nay của Chính phủ, chính là phải ổn định lại thế cục của Tây Lâm!
Vị lão đầu hổ Tây Lâm kia hiện tại đã chết, đám binh lính chiến sĩ dũng
mãnh thiện chiến luôn luôn trung thành với ông ta, còn có những nhân dân Tây Lâm bình thường luôn kính yêu cùng với tôn sùng Chung Gia kia, sẽ
có phản ứng như thế nào đây?
- Sáng sớm ngày mai tổ chức dự họp
tuyên bố tin tức, tôi muốn hướng đến các dân chúng Liên Bang, nhất là
các daanc húng Tây Lâm, tuyên bố cái tin tức bi thương này.
Tổng
Thống tiên sinh khẽ hít sâu một hơi, trên khuôn mặt ngăm đen của ông ta
chợt hiện lên một tia kiên nhẫn cực kỳ mạnh mẽ. Hai tay ông ta đặt lên
trên mặt bàn, thân thể khẽ ngã về phía trước một chút, ngữ khí vô cùng
nghiêm nghị, nói:
- Cho dù đám người Đế Quốc bên kia có ti tiện
phát động ám sát đi chăng nữa, cũng không thể làm rối loạn bước tiên của Liên Bang chúng ta. Bọn họ không thể nào ngăn cản chúng ta được, mà
ngược lại, chỉ càng thêm khích lệ chúng ta hơn mà thôi.
- Tôi hạ
lệnh, tất cả quỹ dự phòng đặc biệt dành riêng cho Tổng Thống trong thời
gian ba năm, đem toàn bộ lượng ngân sách dự chi đó dùng cho việc hoàn
thiện thiết kế khu căn cứ biên giới. Bộ Quốc Phòng phải trong thời gian
một tháng, đưa ra được bản phương án chiến lược tổng thể cuối cùng. Tốc
độ sản xuất của khu căn cứ lắp ráp hậu cần cùng với tất cả các công ty
cơ khí trực thuộc Chính phủ đều phải gia tăng lên thêm nữa. Ai cũng
không thể lấy bất cứ cớ gì để mà kéo dài việc này ra thêm nữa, bằng
không tôi sẽ lập tức đưa hắn ra Tòa án Quân sự ngay lập tức!
Ánh mắt Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ lạnh lùng nhìn một vòng tất cả mọi người bên trong căn phòng hình oval này, chậm rãi nói:
- Chúng ta đã hướng về phía Đế Quốc tiến hành tuyên chiến rồi, như vậy
thì hãy để cho chiến hỏa thiêu đốt lên đến lãnh thổ của bọn họ sớm thêm
một chút nữa đi!
- Tôi hoàn toàn ủng hộ vô điều kiện chỉ thị này của Tổng Thống tiên sinh.
Trên màn hình liên lạc trực tuyến từ xa, Phó Tổng Thống Liên Bang, Bái Luân
tiên sinh đầu tiên đứng ra biểu đạt thái độ ủng hộ của mình một cách
mạnh mẽ, ngữ khí cực kỳ ngưng trọng, nói:
- Ngày mai tôi sẽ tiến
hành triệu tập hội nghi khẩn cấp Nghị Viện Liên Bang, đệ trình việc
thông qua sự quản chế Quân sự cấp độ II.
Trên chiếc ghế bành màu
đen, chiếc mũ quả dưa buồn cười cũng là một màu đen, đang đội trên đỉnh
đầu của vị lão nhân Lợi Duyến Cung.
Cái vị lão nhân này chân
chính về mặt ý nghĩa chính là đầu sỏ tài chính của toàn bộ Liên Bang
này. Bởi vì trong giới tài chính của Liên Bang, vĩnh viễn cũng chỉ có
một lãnh tụ duy nhất, hoặc nói chính xác là một vị chủ nhân duy nhất,
chính là Thiết Toán Lợi Gia. Đối tượng mà bọn họ đấu tranh, vĩnh viễn
cũng là Chính phủ Liên Bang cùng với người có quyền lực cao nhất trong
tòa nhà Dinh thự Tổng Thống, là Tổng Thống tiên sinh.
Thân là Gia chủ của một gia tộc đứng đầu về tài chính trong Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang, mỗi một cái lỗ chân lông cũng đều chảy xuôi tiền tài cùng với
những con số tài chính lạnh như băng không chút tình cảm, Lợi Duyên Cung trong mấy năm gần đây, rất hiếm có sự tình gì có thể khiến cho ông ta
phải động dung. Thậm chí là một thời gian trước đây, Chính phủ Liên Bang vì muốn đả kích Lợi Gia, ở Nghị Viện mạnh mẽ thông qua cái đạo luật
công bố tài chính, những nếp nhăn trên mặt của ông ta vẫn như cũ nằm yên như là ngủ say vậy.
Nhưng mà ngày hôm nay, những cái nếp nhăn
trên mặt của ông ta lại giống như là những luồng nước thủy triều mạnh mẽ xô mạnh lên bờ đất vậy, bắt đầu không ngừng chồng chất, chồng chất tạo
thành những tia cảm giác phức tạp mà sầu não mãnh liệt.
Liên
tưởng đến những cú điện thoại cùng với mấy vị lão bằng hữu cách đây
không lâu, cảm xúc trên mặt của vị lão nhân Lợi Duyến Cung cũng càng
ngày càng nặng nề hơn, không nhịn được cất giọng cảm khái, nói:
- Trời thì nhất định phải mưa, Liên Bang muốn đánh thẳng vào bản thổ Đế
Quốc cũng là chuyện đã định, ai cũng không thể nào ngăn cản lại được
nữa. Chỉ là, lão đầu hổ à, cậu sao lại ra đi đột nhiên đến như vậy? Một
cái gia nghiệp lớn như vậy bỏ lại sau lưng, chỉ sợ chính là một sự phiền toái lớn a!
Hậu sơn phía sau núi Mạc Sầu.
Thai phu nhân
nhất thời dừng lại bàn tay đang xắt cà rốt của mình, gỡ xuống cặp mắt
bảo hộ khi làm bếp. Tâm tình của bà ta ngày hôm nay mãi vẫn có chút bất
an nhàn nhạt, thế nhưng cái ánh mắt mông lung kia cũng không biết là bởi vì nguyên nhân xắt cà rốt hay là nguyên nhân do cái tin tức kia, khiến
cho cái ý tứ sầu não dâng lên mãnh liệt.
- Đã xác nhận rồi, tin tức kia là sự thật!
Thai Chi Nguyên, dáng người vẫn như cũ vô cùng gầy yếu, đứng ở dưới hàng
hiên bên cạnh sân bờ hồ, ngắm nhìn cảnh đêm mưa rả rích, vẻ mặt có chút
cô đơn nhìn về phía vị mẫu thân cao quý của chính mình, nói:
-
Chuyện tình này chắc cần nhờ mẹ điều tra thêm một chút. Con cuối cùng
vẫn cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy đâu. Mặc khắc, mặc kệ là
Liên Bang sẽ chọn phái ai sa tiền tuyến đảm nhận chức vụ Tổng Tư lệnh
thay thế cho lão đầu hổ, con cũng cần phải chạy đến Tây Lâm một chuyến.
- Quản chế Quân sự cấp độ II? Không biết bên phía Nghị Viện có thông qua hay không…
Đỗ Thiếu Khanh sau khi ngắt đi cú điện thoại mà vị đại nhân vật kia vừa
mới gọi đến, sau đó ngồi trong một góc bóng râm bên cạnh cửa sổ của gian nhà trọ, thông qua một bức màn nhìn những dòng mưa bụi bên ngoài cửa
sổ, thật lâu sau đó cũng trầm mặc không nói tiếng nào.
Gã địch
nhân cả đời đã chết trong những luồng lửa đạn của Hạm đội Đế Quốc, vị
danh tướng Liên Bang này hẳn là nên cảm thấy may mắn, vui sướng trên
niềm đau của người khác, được giải thoát, thoải mái hoặc là cam lòng một cách mãnh liệt mới đúng. Nhưng mà sự thật thì tất cả các cảm xúc này
cũng đều không có xuất hiện ở trong lòng của ông ta. Hoàn toàn ngược
lại, trên khuôn mặt bình thường rét lạnh tối tăm giống hệt như là một
tòa băng sơn ngàn năm kia, dần dần hiện ra một loại cảm xúc phức tạp
tràn ngập áp lực nào đó…
Cặp lông mày rậm rạp của Đỗ Thiếu Khanh
khẽ co rúm lại một chút, tựa hồ như là sắp sửa rơi lệ vậy, nhưng mà lại
cuối cùng cũng không có nước mắt chảy xuống. Trải qua một lúc trầm mặc
thật lâu, ông ta mới đưa tay mở ra cái ngăn kéo bên cạnh bàn làm việc
của mình, lấy ra một bức ảnh chụp cũ kỹ, đã được ông ta cất giữ không
biết bao lâu rồi.
Đây là một bức ảnh đã được chụp cách đây rất
nhiều năm về trước, những nam thanh nữ tú xuất sắc nhất đương thời tại
Học viện Quân sự I năm đó đã chụp chung với nhau. Bên trong bức ảnh đã
xuất hiện một vài mảnh ố vàng nhàn nhạt, ngồi trên ghế ở phía trước
chính là hai vị thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Vị giai nhân thanh nhã ngồi
bên trái, ngày hôm nay đã là phu nhân của Nam Tương Gia, còn ngồi bên
phải, chính là người vợ vừa mới chết đi của Chung Sấu Hổ…
Đứng ở
phía sau lưng hai vị giai nhân kia chính là ba gã quân nhân sĩ quan trẻ
tuổi. Chung Sấu Hổ chính là đứng ở giữa, khuôn mặt hơi có chút béo phì,
vẻ mặt thanh xuân dào dạt. Điền mập mạp lúc đó thân hình gầy còm giống
hệt như một cây gậy trúc, đang hạnh phúc vô cùng đứng ở bên trái. Mà bản thân mình sắc mặt lạnh như băng, hơi có chút nhàm chán lại đang đứng ở
bên phải…
Đỗ Thiếu Khanh ngây người nhìn chằm chằm vào trong ảnh
chụp, trong lòng nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Ngón tay của ông ta khẽ nhẹ nhàng vuốt lên trên bức hình chụp, lướt qua khuôn mặt thanh tú
của vị thiếu nữ kia, giống như là đang nhẹ nhàng vuốt ve vị nữ tử vừa
mới biến mất bên trong phiến vũ trụ hạo hàn lạnh lẽo tối tăm ngàn vạn
năm kia.
Sau đó, bên trong cặp mắt rét lạnh của ông ta chợt hiện lên một tia phẫn nộ cùng cực, khó có thể ức chế nổi được.