Gian Khách

Quyển 3 - Chương 51: Hậu sự (1)



Thi Thanh Hải tay cầm một điếu thuốc lá vung vẩy nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống. Hắn đang ngồi xổm bên cạnh vị lão nhân kia, khẽ thấp giọng hàm hồ mắng vài lời thô tục gì đó. Đối với chuyện vị lãnh tụ tình báo của Phiến Quân này, vì cái gì lại không xuất hiện trong buổi tiệc rượu xa hoa ngoài kia, mà lại chui vào cái địa phương tràn ngập rác rưởi này, hắn một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù trên danh nghĩa thì Thanh Long Sơn cùng với Chính phủ Liên Bang toàn diện hòa giải, thế nhưng Phiến Quân chung quy cũng vẫn muốn lưu lại một chút lực lượng có thể tự bảo vệ mình.

- Tôi đã từng ở trong Câu lạc bộ đêm ở Bách Mộ Đại gặp qua mối tình đầu của ông, tình nhân cũ, vị Chị Khả kia...

Hắn trào phúng nói:

- Đừng tưởng rằng tôi cái gì cũng không biết... Tôi cảnh cáo ông, cũng đừng nên nghĩ một phen sắp xếp đem Trương Tiểu Manh quay trở về bên cạnh Hứa Nhạc. Tuy rằng cô ta hiện tại đã trở thành nữ học trò mà ông yêu quý nhất, nhưng mà ở trong mắt của tôi, cô ta vẫn chỉ là một nữ nhân khờ dại, ngu ngốc không chịu nổi, thành sự thì không đủ, thất bại thì có thừa mà thôi...

Vị lãnh tụ tình báo truyền kỳ của Phiến Quân này khẽ mỉm cười, nhìn Thi Thanh Hải, nói:

- Tiểu Manh đi theo ta đã hai năm nay, tiến bộ rất nhiều. Ta chuẩn bị đề cử cô ta tiếp nhận vị trí của ta trong Phiến Quân.

Cánh tay Thi Thanh Hải chợt trở nên cứng đờ, cũng không còn kẹp lấy điếu thuốc lá nữa, tàn thuốc mang theo đầu lửa đỏ nhất thời rơi thẳng vào thau nước xà phòng đặt ở kế bên.

- Có phải là ông đang nói giỡn hay không?

Câu nói này của Thi Thanh Hải quả thật không hề nói đùa. Trên khuôn mặt xinh đẹp vốn thường hay cười đùa của hắn lúc này tràn ngập một sự ngưng trọng cùng với nghiêm túc:

- Cô ta được bao nhiêu tuổi rồi? Vào núi được bao nhiêu năm? Có lai lịch như thế nào? Ông cho rằng ủy Ban Trung Ương sẽ đồng ý với lời đề cử của ông hay sao? Theo như tôi nghĩ chắc mấy lão gia hỏa kia sẽ cho rằng ông nổi điên mất rồi.

- Ta không phải nói rằng sẽ cho cô ta tiến nhập vào trong ủy Ban Trung Ương.

Vị nhân vật truyền kỳ này trong Liên Bang cũng không có bất cứ hồ sơ chứng nhận nào cả, ngay cả trong Thanh Long Sơn cũng chỉ dùng từ ‘Hắn’ để gọi ông ta mà thôi. Ông ta tựa hồ rằng bằng vào khả năng tâm lý cùng với cải trang của mình để biến thành bất cứ nhân vật nào. Ông ta thường tự xưng mình là ‘Người trong núi’, nhưng mà vị Thái Tử gia của Thai Gia kia chung quy cũng đã từng gọi ra một cái tên khác gần giống với tên thật của ông ta nhất: Trọng Tài tiên sinh.

Trọng Tài tiên sinh thoáng mỉm cười nói:

- Vị trí ghế trống của ta trong ủy Ban Trung Ương, ai sẽ là người thay thế, đó chính là chuyện mà ủy Ban Trung Ương phải lo. Vị trí Chủ tịch ủy Ban Nội Vụ, nói thế nào thì Nam Thủy huynh cũng sẽ có sự lựa chọn của mình. Cái mà ta muốn làm, chính là để cho Trương Tiểu Manh tiếp nhận vị trí Khoa trưởng Khoa IV.

Thi Thanh Hải thở dài một hơi, nghe ông ta giải thích như thế, tâm tình trở nên yên ổn hơn rất nhiều. Bằng không nếu như hệ thống tình báo quan trọng như thế trong tổ chức mà lại giao cho một nữ nhân ngu xuẩn kia, hắn thật sự là không có khả năng yên tâm được.

- Chẳng qua là cái mạng lưới tình báo mà ta đã phí công mấy chục năm gầy dựng trong Liên Bang này, ta định sẽ giao lại cho cô ta. Đương nhiên việc này chỉ là âm thầm tiến hành mà thôi.

Tựa hồ như đoán được trong lòng Thi Thanh Hải đang suy nghĩ về chuyện gì, cho nên Trọng Tài tiên sinh vừa mỉm cười trào phúng vừa nói thêm một câu nữa.

Thi Thanh Hải lúc này đã lấy ra một hộp thuốc lá, chuẩn bị đốt điếu thuốc lá thứ hai, nghe thấy câu nói đó, đã tức giận cầm hộp thuốc lá trong tay ném thật mạnh xuống mặt đất, hạ thấp thanh âm nói:

- Ông điên rồi à? Hay là ông muốn cho tất cả những con cá trong biển rộng này đều phải chết đi hết?

Phiến Quân có thể tồn tại được trong Thanh Long Sơn đến nhiều năm như vậy, phần lớn công lao đều hoàn toàn là do vào hệ thống mạng lưới liên lạc tình báo do một tay vị lão nhân này gầy dựng nên. Không ai có thể biết nổi trong Chính phủ Liên Bang đến tột cùng là có bao nhiêu người đang âm thầm trợ giúp cho ông ta.

Thi Thanh Hải cùng với vị thầy giáo đã chết của hắn ta chính là một chi nhánh thành công nhất trong hệ thống tình báo dày đặc của ông ta. Nhưng mà ngay cả bản thân của ông ta, cũng đều gọi cái hệ thống mạng lưới tình báo này là một phiến biển cả, còn chính bản thân mình cũng chỉ là một con cá, hay một mảnh bọt biển bên trong cái biển cả đó mà thôi. Kết quả là vị lãnh tụ tình báo này lại nói rằng muốn đem sự sinh tử của toàn bộ cái biển cả này giao vào tay cô gái kia!

- Thứ nhất, cô ta chưa từng trải qua bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp nào cả. Thứ hai, cô ta vô cùng ngu ngốc. Thứ ba, cô ta là một cô gái!

Sắc mặt của Thi Thanh Hải biến thành vô cùng âm trầm, hắn vốn cũng không muốn hôm nay tiến hành liên lạc lại với phía tổ chức, thế nên sau khi nghe xong một cái tin tức khủng khiếp như thế, liền không chút khách sáo nói thẳng với vị lĩnh tụ tình báo kia.

- Có một số cô gái...

Trọng Tài tiên sinh lấy ra một cái khăn mặt, khẽ lau mồ hôi vươn trên trán mình, cười tủm tỉm nói:

- Có nữ nhân so với nam nhân càng thêm tinh tế hơn rất nhiều. Hơn nữa trong hai năm gần đây do ta đích thân đào tạo cô ta, cô ta so với sự tưởng tượng của anh còn có khả năng hơn rất nhiều.

Thi Thanh Hải cảm thấy vô cùng khiếp sợ lẫn kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng chuyện tình xảy ra giữa mình và Trâu Úc, cũng chỉ có bản thân hắn, Trâu Úc cùng với Hứa Nhạc là có thể biết được, làm sao có thể ngờ nổi chuyện này sớm cũng đã bị người này dọ thám biết rõ, vấn đề là hắn đến tột cùng làm sao có thể biết được?

Trọng tài Tiên sinh tiếp tục nói:

- Trong hơn một năm nay, cô ta đã quen thuộc với phương thức vận hành của hệ thống tình báo. Điều quan trọng nhất là cô ta có tín ngưỡng đối với chuyện này, vĩnh viễn sẽ không có khả năng phản bội. Hơn nữa, sự an toàn của cô ta nói theo một mức độ nào đó, ở trong hoàn cảnh Đại hòa giải Liên Bang này, cô ta có một vị bảo vệ cực kỳ khủng bố.

Thi Thanh Hải cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, cặp mày thoáng cau lại, thể hiện vẻ khó hiểu.

- Ta nghĩ cậu nên hiểu rõ ràng nhất tính cách của vị bằng hữu cường đại kia của cậu...

Trọng Tài tiên sinh cười tủm tỉm nói:

- Nếu như Trương Tiểu Manh thật sự xảy ra vấn đề gì đó, gặp phải nguy hiểm sinh tử, cho dù Hứa Nhạc đang ở Tây Lâm đi nữa... ta nghĩ hắn cũng sẽ từ ngàn dặm trở về cứu cô ta...

Thi Thanh Hải lâm vào trầm mặc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn liền biết được sự suy đoán này là phi thường chính xác. Ở trong mắt của hắn, nếu như nói Trương Tiểu Manh là một cô gái phi thường ngu ngốc, giống như một con lừa vậy, thì Hứa Nhạc không hề nghi ngờ chính là một gã nam nhân bình tĩnh, trí tuệ cùng với gan góc đến cực điểm. Mà một khi hắn xúc động, cũng đồng dạng sẽ biến thành một thi nhân...

Chương 051: Hậu sự (2)

Ánh mắt của hắn một lần nữa liếc về phía ban công xa xa đã dần dần biến thành một khoảng không gian vắng lặng, lạnh lẽo không một bóng người, trong đầu nghĩ đến một màn xảy ra lúc này. Đột nhiên hắn rít qua kẽ răng:

- Cô ta lúc nãy chính là do sự an bày của ông cho nên mới đi gặp mặt Hứa Nhạc phải không?

Trọng Tài tiên sinh không đáp, chỉ lằng lặng liếc mắt nhìn Thi Thanh Hải.

Giữa hai người lúc này biến thành một mảnh im lặng.

- Lựa chọn Trương Tiểu Manh bởi vì còn có một nguyên nhân quan trọng nhất nữa... Chính là do tôi tín nhiệm cô ta...

Thanh âm của vị lão nhân đột nhiên nhẹ nhàng vang lên, nhìn về phía Thi Thanh Hải mà nói:

- Kỳ thật ta cũng rất tín nhiệm cậu. Nhưng cậu như thế nào lại không chịu quan tâm đến sự an nguy của mình mà đi làm những chuyện như thế kia. Cho nên ta mới không đem trọng trách này giao lại cho anh... Đương nhiên, nếu như cậu đồng ý tiếp nhận vị trí này của ta, thì ta sẽ lập tức không chút do dự mà thay đổi ý kiến ban đầu của mình... Cậu có chịu làm không?

Ông ta đột ngột hỏi.

- Có tài cán con mẹ gì mà làm...

Thi Thanh Hải trả lời không chút do dự.

- Vậy cậu cũng mặc kệ là người nào tiếp nhận luôn à?

Trọng Tài tiên sinh mang theo một tia tang thương nói:

- Sau này nhờ cậu giúp đỡ cô ta nhiều nhiều một chút.

Thi Thanh Hải trầm mặc không nói gì, mà hỏi lại:

- Ông đến tột cùng là an bày cho tôi làm chuyện gì đây? Phải biết rằng hiện tại tôi vừa mới được đặc xá. Trong Liên Bang đang có không biết bao nhiêu người giương mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

- Cậu đi Tây Lâm một chuyến...

Ông ta chậm rãi nói:

- Bên phía trong núi đã cùng với Chính phủ Liên Bang đạt thành một cái hiệp nghị, cần phải được chấp hành nghiêm chỉnh. Tuy rằng ta cũng tương đối tín nhiệm Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ. Nhưng nói thế nào thì ông ta cũng chỉ là một vị chính khách mà thôi. Phía sau lưng ông ta còn có bóng dáng của vị phu nhân kia cùng với vô số các nhân vật quyền quý khác. Bộ đội bên trong núi sắp sửa được điều đến Tây Lâm để chống đỡ với Đế Quốc... Những trang bị mà bên phía Chính phủ Liên Bang đã đáp ứng có phải sẽ sẽ thật sự đến hay không, những ưu đãi mà họ đã chấp nhận có thể nào biến thành sự thật hay không... chuyện này còn cần nhờ cậu điều tra một chuyến. Đến đó điều tra, sau đó quay về...

- Nghe nói trong thời kỳ Hoàng triều trước đây cũng có loại công việc theo kiểu giám quân như thế này...

Thi Thanh Hải khẽ mím nhẹ đôi môi mỏng của mình, trào phúng nói:

- Mặc dù bản thân tôi cũng biết mình đã gây ra không ít chuyện tai họa không đàng hoàng, thế nhưng cũng không đến mức phải bảo tôi chạy đi nhận loại công việc dễ mang tội lỗi này chứ...

Trọng Tài tiên sinh cười cười, nói:

- Ta nghĩ chuyện mà cậu đã làm hai năm trước, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đại khái cũng có ấn tượng tốt với cậu, cho nên phái cậu đi làm nhân viên liên lạc, tự nhiên sẽ dễ khiến cho Chính phủ chấp nhận. Hơn nữa cộng thêm quan hệ giữa cậu và Hứa Nhạc, cậu đi đến Tây Lâm tự nhiên là có ưu thế hơn người.

Thi Thanh Hải trầm mặc thật lâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hắn cũng không tiến hành bất cứ lời trả giá nào, chỉ là vẻ mặt vô cùng phức tạp liếc mắt nhìn vị lão nhân trước mặt mình, sau đó bước xuống khỏi cái bục đang ngồi, đi tới chỗ thau nước xà phòng bên cạnh, nhặt lên hộp thuốc lá khi nãy chính hắn vất xuống, vất vả một lúc mới kiếm ra hai điếu thuốc không bị dính nước ướt.

Hắn tự châm cho mình một điếu, sau đó cung kính châm cho vị lão nhân kia một điếu.

Trọng Tài tiên sinh nhẹ nhàng hút thật sâu một ngụm thuốc lá, thập phần thỏa mãn, sau đó cười tủm tỉm nói:

- Cậu trước giờ chỉ hút có một loại thuốc lá ba số 7. Làm như vậy mà nói, cũng chính là để lại một cái lỗ hổng. Thân là một gã gián điệp vĩ đại, liền không thể có bất cứ thói quen nào để cho người ta nắm bắt được... Ta ngay thời điểm bắt đầu tiến vào cái nghề này, liền lập tức cai rượu, cai thuốc lá... Đương nhiên, ta cũng đồng thời có năng lực hút thuốc cùng với tửu lượng cao.

Những lời này nói ra quả thật có chút khó hiểu, thế nhưng đối với những nhân sĩ chuyên nghiệp giống như Thi Thanh Hải thì lại có thể dễ dàng nghe hiểu được.

Vị lão nhân này xoay người lại, đối diện thẳng mặt với Thi Thanh Hải, nghiêm túc nói:

- Vị sư phụ kia của cậu chính là nhóm người đầu tiên mà tôi âm thầm phát triển trong Liên Bang. Không ngờ là cậu lại trưởng thành nhanh đến như vậy... Chúng ta hiện tại đều đã già hết rồi, chuyện tình trong tương lai đành nhờ cậy vào thanh niên các cậu thôi.

Nói xong những lời này, ông ta móc trong túi ra một cái công cụ nhỏ, lạnh như băng, đưa cho Thi Thanh Hải, nói:

- Thứ này rất hữu dụng. Phương pháp sử dụng nó có ghi lại trong bộ nhớ. Ta đã xóa hết những thông tin cá nhân trong đó rồi, lần đầu tiên cậu sử dụng nó, vân tay của cậu sẽ được ghi nhận lại vào bộ nhớ.

Thi Thanh Hải chuyển điếu thuốc sang tay trái, đón lấy vật đó, bỏ vào trong túi áo. Hắn nhìn về phía thân hình có chút gầy yếu của vị lão nhân này, chẳng biết vì sao lại cảm giác ông ta có chút giống với vị sư phụ có thân hình mập mạp đã chết của mình, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác chua xót. Rốt cuộc cũng không thể áp chế nổi nghi vấn trong lòng mình nữa, cất tiếng bình thản hỏi:

- Hôm nay giống như là ông giao phó hậu sự quá vậy? Bên trong núi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ mấy lão bất tử kia lại bắt đầu muốn tiến hành thanh tẩy tổ chức hay sao? Nhưng mà Nam Thủy vẫn luôn tín nhiệm ông mà? Nhiều năm như vậy rồi ông vẫn vững trong đứng đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ lần này lại xảy ra vấn đề gì hay sao?

- Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi... Trong núi hiện nay cũng đã không phải là trong núi như lúc trước nữa. Lần duy nhất cậu vào trong núi đón nhận việc huấn luyện, liền chứng kiến phải lần thanh tẩy cuối cùng trong đó, cho nên trong lòng mãi cho đến bây giờ vẫn còn lưu lại bóng mà.

Trọng Tài tiên sinh nở nụ cười ôn hòa giải thích:

- Mà cho dù bên trong nội bộ có những đấu tranh sai lầm đi chăng nữa, thế nhưng những người còn sống sót như chúng ta đây, nhất định phải kiên trì làm những chuyện chính xác nhất... Cũng giống như là lần này Đế Quốc đến xâm lược vậy, chúng ta thân là một phần tử trong Liên Bang tự nhiên là phải xuất lực ngăn cản rồi. Nhưng mà làm thế nào có thể ở trong chiến tranh tàn khốc đả kích địch nhân, tự bảo vệ mình cơ chứ? Hơn nữa lại có thêm một câu hỏi khó trả lời được đặt ra, bên phía Quân đội Chính Phủ có thể nào ở phía sau lưng chúng ta mà nổ súng hay không? Chúng ta cũng nên vì sự nghiệp chính nghĩa mà lưu lại một mồi lửa hy vọng, không thể tùy ý để Chính phủ Liên Bang một phen biến chúng ta thành một mâm thức ăn ngon lành hai tay đưa đến cho đám tiểu tử của Đế Quốc được... Mà đây chính là nhiệm vụ lần này của cậu khi đi đến Tây Lâm.

- Cái mà tôi muốn hỏi là ông có vấn đề gì vậy.

Thi Thanh Hải vẫn không từ bỏ, hỏi lại lần nữa.

Chương 051: Hậu sự (3)

- Những người làm công việc này như chúng ta đến cuối cùng cũng không thể nào có chuyện về hưu được. Một khi ta đã chuẩn bị công tác bàn giao lại tất cả, tự nhiên là ta sắp chết rồi...

Ông ta tủm tỉm cười giống như là đang nói chuyện gì đó không liên quan gì đến mình vậy, nhìn Thi Thanh Hải, thật sự nghiêm túc nói:

- Ung thư phổi, thời kỳ cuối...

Động tác của Thi Thanh Hải chợt cứng đờ lại, thong thả gỡ xuống điếu thuốc lá ở trên môi của mình. Hắn cũng muốn một phen lấy luôn điếu thuốc trên môi của vị lão nhân kia xuống luôn, thế nhưng chung quy cũng không có hành động, chỉ là trong mắt mang theo một tia bi thương nhàn nhạt.

Nếu nói mạng lưới tình báo của Phiến Quân trong Liên Bang chính là một phiến biển cả, như vậy vị lĩnh tụ tình báo mà ngay cả bản thân Thi Thanh Hải cũng không biết tên này, chính là một đầu cá mập trắng khổng lồ. Con cá mập trắng này có thể nhuộm đỏ máu tươi mà chết dưới lưỡi câu sắc bén của những ngư nhân chuyên nghiệp, lại vĩnh viễn không có khả năng bình lặng mà chết già một cách tầm thường, biến thành một cỗ thi thể nằm dài trên bờ cát trắng được.

Một nhân vật vĩ đại truyền kỳ giống như ông ta vậy, sao lại có thể chết bởi một cái lý do vô cùng tầm thường như thế? Thi Thanh Hải không hề tin tưởng vào điều này chút nào, lại cũng không thể đưa ra được lý do vì sao không thể tin tưởng. Hắn trầm mặc một lúc lâu sau, mới dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:

- Dù sao cũng đã sắp chết rồi, có thể nào nói cho tôi biết đến tột cùng tên thật của ông là gì hay không?

- Hừm, cậu có thể gọi tôi là Thi Thanh Hải cũng được.

Vị lão nhân kia có chút nghiêm túc nói.

Một lúc sau, trong căn phòng vệ sinh, bên cạnh máy vệ sinh tự động, có hai gã nam nhân đồng thời đứng lên, bước ra khỏi căn phòng.

oOo

Sau khi rời khỏi cái ban công kia, Hứa Nhạc được một người lặng lẽ không một tiếng động dẫn đến một gian phòng có chút hẻo lánh. Ở trong phòng, hắn nhìn thấy một vị thiếu phụ có chút điềm tĩnh đang lặng lẽ đứng trước một bức tranh, im lặng thưởng thức. Tâm tình của hắn nhất thời cũng trở nên bình tĩnh lại.

Có thể yêu cầu Bộ Quốc Phòng hạ đạt mệnh lệnh yêu cầu mình tham gia vào buổi tiệc rượu này, tự nhiên là có chuyện gì đó quan trọng cần phải gặp mình. Chuyện này hiển nhiên không cần phải hỏi tới. Chỉ là có một chuyện mà Hứa Nhạc nói thế nào cũng không hiểu nổi, vì cái gì Chung phu nhân của Tây Lâm lại lựa chọn gặp mặt tại Hội sở Lưu Phong Pha này, hơn nữa lại còn bí ẩn đến như vậy.

- Trong cú điện thoại kia, cậu đã đưa ra cho tôi một cái nan đề... Ở dưới ánh mắt của vị phu nhân ở hậu sơn núi Mạc sầu kia mà cướp người... Đó cũng không phải là chuyện tình dễ dàng thực hiện chút nào...

Trong giây lát, trên khuôn mặt luôn luôn điềm tĩnh của vị thiếu phụ này toát ra một tia kiêu ngạo nhàn nhạt:

- Đương nhiên, ở Bách Mộ Đại cùng với Tây Lâm, Chung Gia chúng ta có cái năng lực này. Tại đó Chung Gia chúng ta có thể một tay che trời. Nhưng mà ở Thủ Đô Tinh Quyển thì chúng ta lại không thể làm được... Người đó chúng ta mãi không có cách nào chuyển giao lại cho cậu, bởi vì ta cũng không muốn vị phu nhân kia phát hiện ra trong chuyện tình này có bóng dáng của Chung Gia ta.

Chung phu nhân mang theo vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Mặc dù chuyện này có thể bà ta đã sớm đoán ra được, nhưng mà ta không muốn bà ta nắm được chứng cứ chính xác.

oOo

Ba năm trước đây trên sân bay Đặc khu Thủ Đô đã gặp qua vị thiếu phụ này. Lúc đó vị phu nhân này ngữ khí dịu dàng, khuôn mặt thân thiết. Mặc dù thỉnh thoảng lại tự nhiên lộ ra một cỗ khí tức kiêu ngạo cùng với quý phái mà theo lý thường đương nhiên phải có, thế nhưng lại bởi vì một việc nhỏ không đáng kể đến, đích thân hạ mình đứng đợi một gã gia hỏa không có chút thân phận nào như mình, lại tặng cho một cái áo khoác quân nhân Tây Lâm, tặng cho một tấm danh thiếp. Ba năm qua chỉ là thông qua mấy cú điện thoại trao đổi vài lần, sau đó lại gặp mặt, vốn là nên cảm thấy có chút cảm giác lạ lẫm, thế nhưng lại bởi vì cảm giác thân thiết khiến người khác phải yên tâm này mà trở nên vô cùng quen thuộc.

Cho nên Hứa Nhạc mới có chút cảm động. Hắn mãi vẫn cho rằng trên chiếc phi thuyền rời khỏi Đại khu Đông Lâm, chiếu cố Tiểu Dưa Hấu cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Thế nhưng mà vị phu nhân đứng đầu của Tây Lâm Chung Gia lại bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, đối với một gã tiểu nhân vật không quen không biết, lúc đó lại làm ra những đối xử thân thiết như thế... Đúng là một chuyện thật sự cảm động, loại thái độ thân thiết như thế này khiến cho hắn cho đến nay còn nhớ mãi không quên. Chiếc áo khoác quân nhân Tây Lâm màu sẫm sớm đã trong sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu mà rách tan nát thành trăm ngàn mảnh vụn, nhưng mà tấm danh thiếp phong cách cổ xưa làm bằng sợi thiên nhiên thì hắn vẫn còn lưu lại, cuối cùng đã phát huy được tác dụng trong thời khắc sinh tử nhất.

- Ý của ngài nói là... Thai phu nhân cho đến bây giờ còn chưa muốn buông tay?

Hứa Nhạc nhìn Chung phu nhân đang đứng trước mặt mình, có chút khó hiểu hỏi.

- Đại khái là ngoại trừ Lâm Bán Sơn cùng với Tiểu Phong của Lý Gia ra, trong Liên Bang này cũng không có bất cứ kẻ nào biết được ngày đó trong Lâm Viên, lão gia tử và Thai phu nhân đã trao đổi chuyện gì với nhau.

Chung phu nhân bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sopha, hai bàn tay mềm mại thoáng đặt hờ lên đùi, nhìn về phía Hứa Nhạc, mỉm cười nói:

- Nhưng mà đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi. Cậu đã có thể bình an từ trong nhà ngục Khuynh Thành đi ra, tự nhiên là nói rõ ràng người ở phía hậu sơn núi Mạc sầu đã nhượng bộ trước mặt vị lão gia tử kia rồi. Cậu đã có được lão gia tử Lý Gia kia chống lưng, thì sự an toàn của cậu cùng với gã kia cũng đã không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Huống chi Thai phu nhân cũng sẽ không tiếp tục hạ động thủ lần nữa đâu. Dù sao lấy thân phận cùng với địa vị của bà ta cùng với thủ đoạn mưu lược kia, nếu tiếp tục đối phó với cậu nữa, không khỏi có vẻ hơi nhỏ nhen một chút.

Hứa Nhạc cũng không hiểu nổi, một khi Thai phu nhân tạm thời cũng sẽ không đối phó với mình nữa rồi, vì cái gì bên phía Tây Lâm lại cảnh giác đến như vậy, thậm chí còn giở trò tiểu xảo liên lạc trong hang hổ này nữa chứ.

- Nhưng mà chuyện tình này nói thế nào thì Tây Lâm chúng ta cũng đã nhúng tay vào. Mặc dù Thai phu nhân cũng không có phản ứng lại gì, chỉ là mặt lạnh bàng quan mà nhìn, nhưng nếu như mà bà ta nắm được chứng cứ rõ ràng trong tay... biết được bên phía Tây Lâm đã phá hỏng sự an bày của bà ta, như vậy thì phu quân của ta cùng với ta sẽ trở thành thiếu bà ta một lời giao phó, thiếu một phần nhân tình... Mà người Tây Lâm chúng ta cũng không muốn thiếu bà ta cái phần nhân tình này...

Chung phu nhân thoáng khẽ mỉm cười, trong nụ cười có vẻ có chút bất đắc dĩ, nói:

- Những nhân tình giữa Thất Đại Gia Tộc chúng ta quả thật quá lớn, nên không thể dễ dàng thiếu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.