Gian Khách

Quyển 3 - Chương 67: Tiếp nhận nhiệm vụ (1)



Bộ quân phục trên người gã quân nhân đang đứng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ kia có thể nói là cực kỳ tiêu chuẩn, không hề có bất cứ một tia qua loa nào cả. Nhất là cái mũ quân đội trên đầu của hắn đội vô cùng cẩn thận, mỗi một sợi tóc trên đầu đều được gài một cách vô cùng cẩn thận bên dưới vành mũ, không có bất cứ sợi tóc rối nào lọt ra ngoài. Hắn nghe được câu nói cảm khái của gã thuộc hạ, cặp môi có chút trắng bệch lộ ra bên ngoài bóng tối của cái vành mũ thoáng khẽ mím nhẹ một cái, biểu tình thoáng có chút âm trầm:

- Vào bừa tân niên năm ngoái, chúng ta cũng đã từng thất bại qua một lần rồi... Nhưng sự thật đã chứng minh, mặc dù là thất bại, nhưng vẫn như cũ có thể đổi lấy kinh nghiệm cho sự thành công sau này.

Thanh âm trầm thấp của gã quân nhân không ngừng vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng:

- Hai năm trước có rất nhiều sự tình ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng hiện tại chúng ta đã chuẩn bị cẩn thận hơn rất nhiều. Mặc dù ta cũng không dám tự nhận mình là một đại nhân vật, bởi vì bản thân ta cũng chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi, nhưng mà chúng ta lại là thành viên của một cái tập thể cường đại, có khả năng tham gia vào các đại sự bên trong Liên Bang, cho nên mỗi một người chúng ta... đều là một đại nhân

Gã thuộc hạ đứng sau lưng gã quân nhân này gần như đứng thẳng người lên khi nghe những lời hắn nói. Gã thuộc hạ này mặc dù cũng không thể tiếp xúc được đến một số tin tức cụ thể của tầng lớp thượng tầng bên trên, thế nhưng khi nghe những lời nói này của gã quân nhân kia, vẫn như cũ cảm thấy nhiệt huyết trong người tuôn trào. Mặc dù cũng không cần phải có cái nhiệt huyết này tác động, bởi vì bản thân hắn là một quân nhân, cho nên hắn luôn luôn muốn toàn lực hoàn thành tất cả những sứ mệnh mà thuộc cấp giao phó xuống, hơn nữa đều là không có bất cứ nghi vấn gì.

Gã quân nhân sĩ quan phất phất tay, ý bảo gã thuộc hạ ra ngoài tiếp tục làm những nhiệm vụ khác mà hắn đã giao xuống trước đó, còn bản thân mình thì lại vẫn như cũ đứng ngay phía trước cửa sổ, nhìn xuyên qua tấm kính phản quang một chiều, có chút trầm mặc ngắm nhìn tòa nhà của Bộ Quốc Phòng ngay ở trên phố đối diện cùng với trung tâm huấn luyện của Quân đội ngay ở bên cạnh, vẫn như cũ lúc nào cũng tràn đầy những gã quân nhân huấn luyện bên trong. Tuy rằng lúc này hắn đang đứng sát cơ quan cao cấp nhất của Quân đội Liên Bang, thế nhưng cũng không hề lo lắng chuyện sẽ bị người ta điều tra ra thân phận của mình.

Sau đó hắn lại nhớ tới sự kiện xảy ra hồi tháng giêng đầu năm rồi, cơ hồ chính là lần hành động thất bại đầu tiên của hắn. Nhưng mà lần này là lần thất bại thứ hai của hắn, so với lần thất bại đầu tiên, tính chất có thể nói là hoàn toàn bất đồng với nhau.

Lần thất bại đầu tiên, chính là hắn sắm vai một đại nhân vật đứng sau tấm màn, cùng hợp tác với Nghị Viên Mạch Đức Lâm, cùng nhau cung cấp tin tức tình báo bí mật, giao cho đám quân nhân phái chủ chiến trong Quân đội Liên Bang của Quân Khu II, tiến hành một lần hành động bất ngờ, tổ chức một cuộc ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu. Trong toàn bộ quá trình hành động lần đó, hắn cũng chỉ là một nhân vật bàng quan, thất bại đối với hắn mà nói cũng không có quá nhiều ký ức đau đớn hay bài học kinh nghiệm xương máu gì cả. Ngược lại cũng chính bởi vì sự thất bại đó, cho nên một gã thuộc hạ thân tính của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, chính là gã trung niên nhân thích mặc bộ quần áo sơ-mi làm bằng vải tổng hợp mới bị lộ tông tích, đồng thời bị kẻ nào đó âm thầm giết chết, cũng dẫn đến sự bại lộ thân phận của Nghị Viên Mạch Đức Lâm.

Nghĩ đến đây, gã quân nhân vốn đã rút gói thuốc lá trong túi ra, định châm một điếu thuốc, nhất thời ngừng lại, cất gói thuốc đi. Thất bại lần đó đã nhắc nhở cho bản thân hắn, không được phép có thói quen nào đó, để lại những giấu vết gì, cấp cho những kẻ nào đó bên trong Liên Bang một cơ hội để điều tra ra thân phận của mình.

Mà lần thất bại thứ hai này, lại là do đích thân gã quân nhân sĩ quan này nhúng tay vào. Cái gã sát thủ hàng đầu đã chết đi trong trang viên Mộc Cốc hồi chiều, chính là một người bạn thân thiết từ thời niên thiếu của hắn, cũng chính là một gã quân nhân sĩ quan vô cùng chuyên nghiệp, cực kỳ vĩ đại của Quân đội Liên Bang. Cho nên lần thất bại này khiến cho hắn vô cùng khổ sở, cũng chỉ biết đứng bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, trầm mặc thật lâu, cũng chỉ có thể cố nén đau thương trong lòng mà thôi.

- Ngân Xuyên huynh ra đi thanh thản...

Ánh sáng chiều nhàn nhạt phản chiếu vào trong cánh cửa sổ thủy tinh phản quang một chiều, chiếu rọi vào trong khuôn mặt của gã quân nhân giống hệt như một bóng ma. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu gương mặt mình trên tấm kính cửa sổ, tựa như đang giương mắt nhìn vào khuôn mặt người bạn thân thiết quá cố. Trong cặp mắt của hắn toát ra một tia bi thương đau khổ, thế nhưng vẫn theo thói quen không hề tháo xuống chiếc mũ quân đội của mình.

Nếu như trong tay của gã sát thủ kia có được một khẩu súng bắn tỉa tự động tầm xa, nhất định hắn sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng, sau đó lập tức bỏ trốn ra Bách Mộ Đại, đợi một thời gian tình hình tạm lắng sẽ có thể quay trở về Liên Bang được. Nhưng mà Chính phủ Liên Bang hiện tại quản lý súng ống vô cùng nghiêm khắc, trong tổ chức của gã quân nhân đang khống chế trong tay kia cũng không thể có được một nhân vật kiệt xuất như Thi công tử vậy, có thể tiếp cận đến tầng lớp ngầm trong giới chợ đen dưới đáy xã hội của Liên Bang, có thể kiếm được một khẩu súng bắn tỉa thần kỳ như vậy. Nếu như gã sát thủ kia tùy tiện sử dụng súng bắn tỉa tự động xuất thân từ Quân đội Liên Bang, như vậy Chính phủ Liên Bang cùng với Chung Gia Tây Lâm về sau nhất định có thể tra xét ra được rất nhiều sự tình không thể nào tiết lộ ra được.

Đương nhiên, gã quân nhân hiểu rõ ràng nguyên nhân mà tay sát thủ nhất định không chịu sử dụng súng bắn tỉa tự động để ra tay cũng không đơn giản là chỉ vì sợ Chính phủ Liên Bang sau này điều tra ra được tổ chức đứng ở phía sau, mà nguvên nhân sâu xa hơn nữa chính là bởi vì gã thân là một gã quân nhân chuyên nghiệp cực kỳ vĩ đại, hắn không muốn sử dụng một khẩu súng trường bắn tỉa tự động để mà ám sát một cô bé con cực kỳ đáng yêu. Loại chuyện tình vô liêm sỉ ám sát trẻ con không có khả năng tự vệ, hắn từ đầu vốn là đã không muốn đi làm rồi, nhưng mà vì nguyên nhân cao cả của tổ chức, nên hắn mới chấp nhận thi hành, nhưng cũng không muốn khiến cho cô bé con chết một cách tàn khốc như thế.

Gã quân nhân sĩ quan lẳng lặng nhìn hình ánh phản chiếu của mình trong tấm kính cửa sổ. Hắn cùng với gã sát thủ đã chết kia giống nhau, cùng đều cho rằng ám sát một cô bé con vô tội chính là một hành động vô cùng ti tiện, vô liêm sỉ, thế nhưng vì mục tiêu vĩ đại của tổ chức, bọn họ nhất định phải thực hiện. Vì sự sáng lạng quang huy chân chính của vũ trụ, đành phải chấp nhận phía sau màn xuất hiện những điểm tối không hoàn hảo này mà thôi.

Chương 067: Tiếp nhận nhiệm vụ (2)

Trên thực tế, gã quân nhân sĩ quan này, cùng với cái tập đoàn thế lực ẩn phía sau lưng hắn, cũng giống như là lần hành động hai năm trước đây vậy, trong lần hành động ám sát thất bại này, vẫn mơ hồ có được một số lợi ích nhất định. Quá trình ám sát lần này phát sinh bên trong trang viên Mộc Cốc, thân phận lúc đó của gã sát thủ lại là nhân viên an toàn của Lâm Gia, bất luận sau này Lâm Gia có giải thích thế nào đi chăng nữa, thì vị lão đầu hổ vốn luôn luôn cao ngạo không để ai vào mắt tại Tây Lâm kia, mối quan hệ với các gia tộc còn lại bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nhất định cũng sẽ càng thêm chuyển biến xấu hơn mấy phần. Thậm chí ngay cả đám quân nhân của Phiến Quân Thanh Long Sơn, đang chuẩn bị sấp sửa tiến vào tiền tuyến Tây Lâm, có lẽ cũng sẽ bởi vì chuyện tình xảy ra ngày hôm nay, mà sinh ra một tia nghi hoặc đối với đám người của Quân khu Tây Lâm.

Gã quân nhân sĩ quan lúc này đang xoay chuyển ý nghĩ trong đầu của mình, cũng giống hệt như việc tiến hành thôi diễn chiến thuật bình thường vậy. Sau khi hắn xác nhận cẩn thận lại vị đại nhân vật mà mình đang trung thành đi theo kia cũng không có bất cứ tính toán sai lầm gì, hắn mới âm thầm nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng.

Nếu như hai năm trước vị Thái Tử gia của Thai Gia kia thật sự có thể chết đi, như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu mà nói? Hai nay sau, vào ngày hôm nay, nếu như vị Tiểu công chúa của Chung Gia cũng chết đi, như vậy quyền thừa kế của Thai Gia cùng với Chung Gia Tây Lâm nhất định sẽ đại loạn. Lúc đó thì cái gia tộc ngàn đời nhà họ Thai kia nhất định sẽ tuyệt mạch, bởi vì gia chủ đời trước của Thai Gia cũng đã qua đời không biết bao lâu rồi, vị phu nhân còn lại kia cho dù có tinh minh đến thế nào đi chăng nữa, cũng làm sao có thể chống đỡ được lâu hơn nữa? Còn vị lão hổ Tây Lâm kia chỉ sợ sẽ lập tức một phen vội vã điều ngay bà vợ, cũng vô cùng tinh minh của mình tại Thủ Đô Tinh Quyển quay trở về Tây Lâm, như vậy chẳng phải là tốt hơn không biết bao nhiêu không?

Chỉ tiếc là cả hai lần kế hoạch trù tính hoàn mỹ, đều bị cái gã thanh niên trẻ tuổi tên là Hứa Nhạc kia hoàn toàn phá hỏng. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất của lần hành động ngày hôm nay, chính là bởi vì một nguyên nhân sâu xa là không thể cho phép Hứa Nhạc quá mức thân cận với Tây Lâm Chung Gia. Hứa Nhạc hiện tại chính là nhân vật mà Quân đội Liên Bang đang đặc biệt bồi dưỡng, Chung Gia Tây Lâm lại là gia tộc từ ngàn năm nay nắm giữ binh quyền quân đội của Quân khu Tây Lâm từ thời cổ xưa mãi cho đến nay, nếu như cả hai lại kết hợp cùng một chỗ với nhau, tuyệt đối không phù hợp với lợi ích của xã hội Liên Bang.

Gã quân nhân sĩ quan trầm mặc kéo chiếc mũ quân dụng trên đầu sụp xuống, chậm rãi đi ra khỏi văn phòng. Trong lúc rời đi, tâm tình của hắn đã trở lại bình tĩnh như thường.

oOo

Có sát thủ mưu đồ muốn ám sát thiên kim tiểu thư của Chung Gia Tây Lâm, ở trong trang viên Mộc Cốc thất bại bỏ mình tại đương trường. Nhóm đại nhân vật bên trong Chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện có ai lại không biết tầm quan trọng cùng với ý nghĩa chính trị của vị thiên kim tiểu thư này đối với thế cục của Liên Bang cơ chứ? Cho nên ngay lập tức vô số luồng lửa giận đã thổi quét khắp nơi, hướng về tất cả các lực lượng ban ngành tại Đặc khu Thủ Đô.

Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Bộ Cảnh Sát và Cục Hình Sự Liên Bang tiến hành triển khai điều tra suốt ngày suốt đêm, không lúc nào ngừng nghỉ. Dưới sự trợ giúp nhiệt tình bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang, chỉ dùng thời gian vỏn vẹn có hai ngày, liền điều tra ra được thân phận cùng với lai lịch vô cùng chi tiết của gã sát thủ cường hãn này. Thế nhưng cho dù cố gắng cách mấy cũng không cách nào điều tra ra được bất cứ manh mối gì về người chủ mưu ẩn trốn phía sau lưng gã sát thủ này.

Gã sát thủ cường hãn kia họ Trần, tên là Ngân Xuyên, tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, hiện tại chính là Phó Chủ quản của ngành cố vấn An toàn của Lâm Gia. Thế nhưng bản thân hắn lại có một thân phận chân thật khác nữa, nhưng lại vô cùng mẫn cảm. Hắn chính là một gã quân nhân sĩ quan tại chức bí mật của Bộ Quốc Phòng. Trên thực tế, từ sau khi tốt nghiệp tại Học Viện Quân Sự I, hắn đã gia nhập vào Lâm Gia, trở thành một nhân viên An toàn cố vấn... tất cả đều là do một tay Quân đội Liên Bang an bày.

Ngoại từ việc tiến hành thông báo tin tức để giao phó cho Chung Gia Tây Lâm, kết quả điều tra liên hợp của vô số ban ngành trong Liên Bang này, cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là biết được mà thôi. Bộ Quốc Phòng yêu cầu hắn phải giữ bí mật trong chuyện lần này, bởi vì chuyện này đã liên quan đến việc quân cơ bí mật, hơn nữa lại còn liên quan đến chuyện Chính phủ Liên Bang vẫn luôn một mực âm thầm gián sát hành động của Thất Đại Gia Tộc. Mặc dù chuyện này gần như là đương nhiên, ai ai cũng biết rõ ràng, nhưng mà vẫn như cũ khiến cho người khác cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Rõ ràng là trong Liên Bang, Thất Đại Gia Tộc vẫn cùng các vị quan chức cao cấp trong Chính phủ cùng với các Nghị Viên trong Nghị Viện có quan hệ vô cùng mật thiết. Thế nhưng ở dưới bức màn phía sau, Chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện lại cùng nhau hợp tác mà âm thầm quản chế Thất Đại Gia Tộc... Cái gã sát thủ xuất thân từ quân nhân sĩ quan vô cùng vĩ đại tên gọi Trần Ngân Xuyên kia, vốn chính là một nhân vật ẩn nấp bên trong hệ thống quản chế ngấm ngầm này.

Những chuyện bối cảnh phía sau một màn này nhìn qua tựa hồ có chút thú vị, thế nhưng xuất hiện trong mí mắt của Hứa Nhạc, lại có chút phá lệ rét lạnh.

Dựa vào những số liệu được ghi lại bên trong hồ sơ điều tra, cùng với sự hiếu biết của chính bản thân mình đối với hệ thống huấn luyện nghiêm khắc của Quân đội Liên Bang từ trước đến nay, hắn tin tưởng rằng cái gã sát thủ này có năng lực chiến đấu thập phần vĩ đại, hơn nữa độ trung thành của hắn đối với Quân đội Liên Bang tuyệt đối không cần phải nghi ngờ gì cả. Nhưng mà hắn vì nguyên nhân gì mà lại muốn giết Tiểu Dưa Hấu cơ chứ?

Cũng không ai biết được rõ ràng nguyên nhân thật sự vì sao gã quân nhân Trần Ngân Xuyên này lại đi thực hiện hành động ám sát lần này, cũng không ai có thể điều tra ra được kẻ nào đứng ở phía sau lưng điều khiển hắn. Đội ngũ tiến hành điều tra liên hợp của Liên Bang cũng chỉ có thể điều tra được đến chỗ năm xưa khi Trần Ngân Xuyên còn học tại Học Viện Quân Sự I cũng đã từng nhận được sự thưởng thức của vị Viện trưởng Dương Kính Tùng, được ông ta tận tình chiếu cố vô cùng, hai người quan hệ vô cùng thân mật.

Mà Viện trưởng Dương Kính Tùng, đúng là vị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, năm xưa bởi vì liên quan bí ẩn đến sự kiện ám sát tại Sân Vận Động Lâm Hải Châu, ở trong văn phòng tòa nhà Bộ Quốc Phòng tự sát trốn tội...

Chương 067: Tiếp nhận nhiệm vụ (3)

Chính bởi vì cái nguyên nhân đó, cho nên đội công tác điều tra liên hợp cũng không dám tiếp tục điều tra quá sâu vào, không dám tuyên bố lý do chân thật là một số phe phái cánh tả nào đó trong Quân đội Liên Bang vì muốn phá hoại tiến trình Đại hòa giải Liên Bang nên mới đưa ra hành động lần này, cái nguyên nhân này cũng không ai dám đưa ra trong bối cảnh hiện tại. Bọn họ lấy lý do là gã sát thủ Trần Ngân Xuyên này chính vì muốn báo thù một cách điên cuồng cho sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu năm trước. Theo bản báo cáo này mà nói, thì đây chỉ là một sự kiện hoàn toàn độc lập, không hề ẩn chứa bất cứ âm mưu nào phía sau chuyện này.

Hứa Nhạc thật sự không thể nào đồng ý, lại càng sẽ không chấp nhận cái kết luận điều tra này, bởi vì hắn biết rõ ràng rằng, cái gã sát thủ lợi hại kia cũng không phải là đến để ám sát mình, mà là nhằm vào Tiểu Dưa Hấu.

- Trần Ngân Xuyên...

Hứa Nhạc trầm mặc đọc đi đọc lại tài liệu bí mật cùng với hình chụp của gã sát thủ cường hãn kia trên màn hình máy tính điện tử. Trong lòng hắn chợt nhớ đến ba phát súng thần tốc hôm đó bên cạnh vách núi đen, dưới bóng cây cổ tùng... Nghĩ đến tài thiện xạ cùng với khả năng cận chiến vô cùng cường hãn của gã sát thủ kia, trong lòng không khỏi sinh ra một tia cảm khái nhàn nhạt. Trong vũ trụ to lớn này, quả nhiên cũng sản sinh ra rất nhiều nhân vật vô cùng xuất sắc. Vị Điền mập mạp của Quân Khu Tây Lâm vốn là một cường giả thì Hứa Nhạc xem như cũng đã biết trước, nhưng mà gã quan quân sĩ quan luôn vô danh lặng lẽ kia, thì lại khiến cho hắn rung động ngoài ý muốn.

Đem mớ hồ sơ điện tử bí mật kia hoàn toàn tiêu hủy, hắn đứng thẳng người lên, đưa tay điều chỉnh một chút lại bộ áo vest màu đen trên người của mình. Hắn vừa bước ra khỏi cửa văn phòng riêng của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, hắn đã nghe được thanh âm răn dạy mặc dù ôn nhu nhẹ nhàng của Bạch Ngọc Lan thế nhưng lại mang theo cảm giác âm lãnh đặc biệt.

- Bộ hiện tại các người đều thật sự xem bản thân mình trở thành lính đánh thuê chuyên nghiệp rồi sao? Phải biết rằng hiện tại bên trong Tiểu đội 7 của chúng ta, người chính thức có quân tịch của Bộ Quốc Phòng, cũng chỉ có một mình tôi mà thôi.

Hắn đi đi lại lại trước mặt đám hán tử của Tiểu đội 7:

- Các người chân chính đều là những người chấp hành mệnh lệnh trực tiếp của Bộ Quốc Phòng, thế nhưng không ngờ cũng có thể qua loa lười biếng đến trình độ như thế này sao? Cho dù các người là lính đánh thuê chuyên nghiệp đi nữa cũng vậy, chẳng lẽ các người lại có thể trơ mắt nhìn đối tượng được các anh bảo hộ lâm vào tình trạng nguy hiểm hay sao? Huống chi các người phải nhớ rõ ràng rằng, người đó chính là Chủ quản trực tiếp của chúng ta, là lão đại của chúng ta đó.

Cũng không ngừng lại lấy hơi, hắn đã tiếp tục:

- Thời gian quay trở về Quân doanh cũng đã hơn một năm rồi, các ngươi một phen đem vị lão đại của mình biến hắn thành một gã giết người không nháy mắt, không hề liên quan gì đến bản thân các ngươi nữa hay sao? Cho nên thời điểm vị chủ quản đại nhân kia của các người bị người khác chỉ súng vào đầu, các ngươi cũng không nghĩ rằng hắn có thể sẽ chết hay sao? Cho nên các người ngay cả một người cũng không thèm xuất hiện bên cạnh?

Bạch Ngọc Lan thoáng khẽ mỉm cười một cái, thế nhưng nụ cười của hắn lại vô cùng lạnh lẽo:

- Ta biết rõ ràng là vị Chủ quản đại nhân này của chúng ta rất mạnh, so với bất cứ người nào trong các anh đều mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà cho dù hắn ta có mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ có một mình mà thôi. Còn các người, các người chính là phải làm một bức tường chắn cuối cùng, chắn trước mặt của hắn ta, bảo vệ sự an toàn của hắn. Cho dù là tương lai gia nhập lên chiến trường, chẳng lẽ các người lại trông cậy vào Chủ quản đại nhân sẽ đến bảo hộ an toàn cho các người sao?

Hắn vẫn chưa chịu nguôi giận, tiếp tục mở miệng mắng tiếp:

- Lúc ấy các người đang ở chỗ nào? Bảo hộ một vị thiên kim tiểu thư chưa đến 10 tuổi mà lại dùng toàn bộ Tiểu đội ra tay hay sao? Các ngươi thật sự cho rằng chỉ cần trông cậy một mình tôi đi theo bảo hộ à? Đừng có quên rằng, tôi chỉ là một gã bệnh nhân phế thải vừa mới xuất viện đó.

Mười tám gã hán tử của Tiểu đội 7 sắc mặt khó coi, vô cùng ngoan ngoãn, thành thành thật thật xếp hàng đứng dọc trên lối đi nhỏ, đều cúi đầu không dám phản kháng câu nào, tùy ý để cho Bạch Ngọc Lan đi đi lại lại ở trước mặt không ngừng trào phúng răn dạy. Nói ra cũng thật kỳ diệu, Bạch Ngọc Lan khí chất thanh tú nhã nhặn, thế nhưng hơn mười bảy gã thành viên Tiểu đội 7 khuôn mặt cùng với thân hình dữ dằng, thế nhưng ở trước mặt hắn lại vô cùng ngoan ngoãn cùng với thành thật. Đương nhiên, lúc này thì Lan Hiểu Long thích nhún nhún vai tự nhiên là ngoại lệ rồi.

Bởi vì hôm trước Hứa Nhạc ở trong trang viên Mộc Cốc đã bị gã sát thủ cường hãn kia bắn trúng một súng, cho nên tâm tình của Bạch Ngọc Lan thật sự vô cùng tức giận. Hắn nhìn chằm chằm đám thuộc hạ trước kia của mình, tự nhiên không tiếc bất cứ ngôn từ nào mà mắng nhiếc. Tuy rằng hắn vẫn như trước dùng lời nói nhẹ nhàng mà răn dạy, thế nhưng lại cũng lạnh lùng không nói nên lời.

Hứa Nhạc đứng sững trước cửa văn phòng, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Lan đang đi đi lại lại, trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng cắt ngang lời răn dạy của hắn:

- Chuẩn bị xe đi, đi tiếp nhận nhiệm vụ.

Bạch Ngọc Lan đứng sững lại tại chỗ, thân thể có chút khẽ ngưng đọng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc, cất giọng nhỏ nhẹ nói:

- Vâng.

Mấy phút sau, hai chiếc xe quân dụng màu xanh lục nhanh chóng rời khỏi Công ty Bảo an Tịnh Thủy, chạy dọc theo con đường cao tốc dọc theo ngoại thành, đi đến một mảnh rừng có chút thanh u bên ngoài Nam Giao Châu.

Nhìn bề ngoài thì căn biệt thự này cũng không hề toát ra vẻ sang quý hay cổ xưa gì cả, cũng không hề vượt qua sự tưởng tượng bình thường của các thành viên trong Tiểu đội 7 đối với hình tượng cô gái thần tượng quốc dân kia chút nào. Cô con gái là niềm mơ ước của không biết bao nhiêu nam nhân trong vũ trụ này, đã rời xa khỏi tầm mắt của công chúng Liên Bang suốt hơn một năm trời nay. Tưởng tượng đến cảnh sau này trở thành nhân viên phụ trách bảo vệ an toàn cho nàng ta, mặc dù bọn họ đều là những người mạnh mẽ, hằng năm vẫn thường hay giết người phóng hỏa trong vũ trụ, cũng không khỏi trong lòng cảm thấy tò mò cùng với háo hức.

Thế nhưng đám người mạnh mẽ trong lòng mang theo sự háo hức vô cùng đó, lại bị một đám người ngăn lại ở bên ngoài cổng căn biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.