Gian Khách

Quyển 3 - Chương 68: Bên ngoài biệt thự Thu Minh Sơn



Khu rừng bên ngoài căn biệt thự Thu Minh Sơn kỳ thật cũng không tính là một khu rừng chính thức được. Nó chỉ là một mảnh đất rộng lớn khoảng hai ngàn thước vuông, trồng đầy những cây phong cao lớn, bên trong là khoảng hơn mười tòa biệt thự với phong cách hoàn toàn khác nhau, mỗi tòa biệt thự cách nhau khoảng vài cây số. Loại thiết kế theo kiểu xa cách như thế này, có thể giúp cho các chủ nhân của mỗi tòa biệt thự hoàn toàn bảo lưu lại phong cách bí ẩn của mình. Mặc dù có thể sống ở đây đến ba bốn năm trời, nhưng có lẽ các chủ nhân của các tòa biệt thự này cũng chưa từng thấy qua mặt nhau lần nào.

Những cây tùng thấp trồng bốn phía xung quanh căn biệt thự này tuy rằng không cao, lại hoàn toàn có thể thỏa mãn được nguyện vọng ra khỏi nhà liền gặp núi của các nhân vận thượng tầng bên trong xã hội Liên Bang. Thế nhưng nếu như không muốn bị bóng núi quá cao che khuất, vậy cũng có thể thỏa mãn được. Thêm nữa trong khu rừng phong đầy những lá xanh lá đỏ như thế này, choáng đầy một khoảng không xanh mát, xoay người một cái liền có thế nhìn thấy những con đường quốc lộ trên đường núi màu vàng màu trắng ẩn ẩn hiện hiện. Tòa biệt thự nằm giữa khu rừng giống như ẩn như hiện, u tĩnh thanh quý không nói nên lời.

Mười tám gã hán tử mạnh mẽ của Tiểu đội 7 Công ty Bảo an Tịnh Thủy nhìn về những cảnh đẹp bốn phía xung quanh cùng với tòa biệt thự u tình trước mắt, trên mặt tuy rằng vẫn như cũ là một vẻ mặt lãnh khốc, vạn phần thong dong, thế nhưng trong lòng cũng đã sớm sinh ra một sự tò mò cùng với háo hức vô cùng. Vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, trong suốt một năm trời nay, tựa hồ giống như là suốt 24 giờ đồng hồ một ngày, cư nhiên cũng có thể ở trong một khu vực thanh quý như thế này.

Nhận được mệnh lệnh nhiệm vụ trực tiếp từ tổng bộ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, Hứa Nhạc dẫn dắt đám nhân viên của Tiểu đội 7 hôm nay đến đây, liền phải tiếp nhận công tác bảo vệ an toàn cho Giản Thủy Nhi, cũng chính là gọi một cách đơn giản là bảo vệ. Nhưng mà khi bọn họ đi đến bên ngoài căn biệt thự tại khu rừng phong Thu Minh Sơn, lại bị một đám nhân viên bảo vệ mặt đồng phục cực kỳ chuyên nghiệp, dứt khoát chặn lại bên ngoài.

Đám người của Tiểu đội 7 có cảm giác giống như là bị lường gạt, cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Bọn họ chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía đám nhân viên mặc bộ đồng phục màu đen đang mơ hồ đứng đầy bên ngoài cửa căn biệt thự, chờ cấp trên của mình cùng với vị Chủ quản bảo an của đám bảo vệ kia trao đổi với nhau. Tuy rằng mấy gã hán tử này đối với vị Giản Thủy Nhi tiểu thư này cảm thấy rất ngạc nhiên, vô cùng yêu thích, thế nhưng chung quy bọn hắn cũng vẫn là một đám người cường hãn thường xuyên thay mặt Quân đội Liên Bang tiến hành những nhiệm vụ nhơ bẩn không thể công bố cho mọi người. Hiện tại bọn hắn lại bị công ty, hoặc nói chính xác hơn là Bộ Quốc Phòng trực tiếp đè xuống trở thành một đám bảo vệ, trong lòng bọn họ cũng vẫn luôn có một tia cảm xúc khó chịu.

Bên ngoài cổng của biệt thự Thu Minh Sơn, một gã trung niên nhân khoảng 40 tuổi, chính là Chủ quản bảo an của đám nhân viên kia, bình thản đứng nhìn đám nhân viên của Tiểu đội 7, cặp mày thoáng có chút nhíu lại một chút rồi lập tức khôi phục lại bình thường ngay. Bảy chiếc xe quân dụng màu xanh lục tạo thành một đoàn xe vô cùng đặc biệt, thế nhưng lại cố tình không có giấy phép thông hành của Quân đội Liên Bang... Việc này tựa hồ như có mấy phần cổ quái.

- Hiện tại là chúng ta phụ trách tiếp nhận bảo vệ cho biệt thự Thu Minh Sơn...

Gã Chủ quản bảo an mỉm cười bình tĩnh nói:

- Tôi thật sự không biết Giản Thủy Nhi tiểu thư còn có sự an bày nào khác.

Lan Hiểu Long, phụ trách vấn đề đàm phán khẽ nhún nhún vai. Hắn có chút không quen thuộc được với bộ đồng phục hơi bó chặt của Công ty Bảo an Tịnh Thủy:

- Ta cũng không biết vì cái gì các ngươi lại xuất hiện ở chỗ này. Nhưng mà chúng ta và người bên trong căn biệt thự này có ký hợp đồng với nhau. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức tiếp nhận nhiệm vụ bảo an nơi này. Mặc kệ hiện tại các người có hiểu lầm gì đó, nhưng mà anh cuối cùng cũng phải để chúng ta đi vào.

- Thật xin lỗi, chúng ta đang có nhiệm vụ. Không có sự cho phép của chủ nhân bên trong căn biệt thự, bất cứ người nào cũng không được phép đi vào.

Ngữ khí của gã Chủ quản bảo an cực kỳ lễ phép, thế nhưng lại lộ ra một cỗ cảm giác cứng rắn không thể nào thay đổi được. Hắn vẫn nhìn chằm chằm về bảy chiếc xe quân dụng màu lục đang đậu dọc trước cửa căn biệt thự, trong lòng nhớ đến chuyện gì đó mà trước đây thiếu gia mơ hồ từng nhắc tới, nên mở miệng hỏi:

- Xin hỏi các vị, các vị có phải là người của Quân khu I hay không?

Lan Hiểu Long thoáng rùng mình một cái, nghĩ thầm bản thân mình trước đây quả thật cũng là một quân nhân của Đội cảnh vệ Cảng Đô, vấn đề là hiện tại đã biến thành một gã nhân viên bình thường của Công ty Cơ khí Tịnh Thủy, nên hắn thoáng cúi đầu nhún nhún vai nói:

- Không phải, chúng tôi là người của Công ty Cơ khí Tịnh Thủy.

Gã Chủ quản bảo an nghe được hắn thừa nhận cũng không phải là người của Quân khu I, trong lòng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn khẽ mỉm cười nói:

- Hóa ra là những đồng nghiệp của Tịnh Thủy. Thật là xin lỗi, mặc dù vậy nhưng tôi cũng không thể nào cho phép các anh đi vào được. Tôi cũng chưa từng nhìn thấy qua bản hợp đồng mà anh đã nói đến. Chẳng qua bắt đầu từ ngày hôm nay, công tác cố vấn an toàn của tòan bộ khu vực Thu Minh Sơn này, cũng sẽ do chúng tôi tiếp nhận... Còn bên phía Công ty Bảo an Tịnh Thủy bên kia, thượng cấp của chúng tôi sẽ làm việc riêng với Giám đốc tiên sinh của quý công ty.

Trong những lời nói thản nhiên này vẫn còn thể hiện ra một sự kiên cường không chút che dấu. Mặc dù đã biết rõ ràng những người mới đến là thuộc Công ty Bảo an Tịnh Thủy, thế nhưng vị Chủ quản bảo an không biết rõ ràng lai lịch này, lại vẫn như cũ mạnh mẽ đến như thế. Thật rõ ràng là bối cảnh của đám nhân viên bảo an đang tiến hành chiếm giữ bên ngoài tòa biệt thự Thu Minh Sơn này, cũng không hề nhỏ hơn Công ty Cơ khí Quả Xác, đứng phía sau Công ty Bảo an Tịnh Thủy này.

Những lời này của gã Chủ quản bảo an kỳ thật cũng không phải là lời khiêu khích gì, thế nhưng lại vẫn mang theo một tia cảm giác cao cao tại thượng. Thế nhưng khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, mấy gã nhân viên của Công ty Bảo an Tịnh Thủy đang đứng ở phía trước thế nhưng ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có. Kẻ nào hút thuốc thì vẫn tiếp tục hút thuốc, kẻ nào nhắm mắt dưỡng thần thì lại vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Chương 068: Bên ngoài biệt thự Thu Minh Sơn (2)

Những lời này nói ra cũng mang theo chút cảm giác phong vân khinh đạm cùng với xem thường. Hứa Nhạc bất chợt nhớ đến một màn xảy ra tại ban công buổi tiệc rượu trong hội sở Lưu Phong Pha hôm trước. Hắn cười cười, cũng không thèm quan tâm đến mấy gã nhân viên an toàn trước cửa căn biệt thự này là ai, cũng không muốn tiếp tục tốn thời gian mà xung đột ở nơi này, liền trực tiếp lấy ra điện thoại, bấm nhanh một dãy số, sau đó nói vào trong điện thoại:

- Chúng tôi đến rồi, nhưng lại bị người khác ngăn cản ở ngoài. Ngài nên sắp xếp ra dàn xếp với chúng tôi một chút đi.

0O0

- Tôi biết lúc này cô ấy còn đang ngủ trưa, chỉ là hiện tại tôi muốn khuyên cô ấy một chút, không cần phải chạy đến Tây Lâm như vậy. Bên kia chiến sự rất là nguy hiểm, nhất là cô ấy lại bướng bỉnh đòi chạy đi ủy lạo cho sĩ khí Quân đội Liên Bang, đặt địa điểm huấn luyện nằm ở cái địa phương tinh cầu 460 ấy... Phải biết rằng cái khỏa tinh cầu kia nằm thuộc khu vực tranh chấp giữa song phương, hỏa lực lúc nào cũng có thể xảy ra, vô cùng nguy hiểm. Cũng không ai có thể nói trước được khi nào thì Liên Bang sẽ phát động phản công, hoặc là khi nào bên phía đối phương sẽ tấn công sang đó.

Bên trong biệt thự Thu Minh Sơn, nhân vật thừa kế đứng đầu danh sách của Thiết Toán Lợi Gia, Phó Tổng Giám Đốc của Ngân hàng Liên Hợp Tam Lâm, Lợi Tu Trúc, trên khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm của hắn hiện lên một tia mỉm cười có chút cứng ngắc, nói:

- Tôi biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà cái này chung quy cuối cùng cũng không hề quan trọng cho lắm.

Chị Đồng nhìn về phía vị Lợi Đại Thiếu gia lúc nào cũng ôn hòa nhẹ nhàng kia, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ái náy. Cô ta đối với vị Lợi Đại Thiếu gia này vốn có ấn tượng vô cùng tốt, có vẻ khó xử nói:

- Ngài cũng biết, tiểu thư một khi đã ra quyết định rồi, cũng không ai có thể ngăn cản được. Tôi cũng đã khuyên cô ấy rất nhiều, thế nhưng cũng không có bất cứ tác dụng gì cả.

Lợi Tu Trúc có chút khẽ trầm mặc. Hắn cũng biết rất rõ ràng thân thế bí ẩn của Giản Thủy Nhi, cho nên cho đến bây giờ cũng chưa từng một phen đối đãi cô ta như một minh tinh sân khấu bao giờ. Ở trong mắt của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, bất cứ một minh tinh, ngôi sao nào cho dù là có sáng rọi chói mắt đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đều là những thứ trang trí ta cần ta gọi, triệu tức khắc đến, không thích đuổi đi, cũng chẳng có gì đặc biệt cả... Thế nhưng mà Giản Thủy Nhi thì cũng chẳng phải là loại người như thế.

Trong khoảng thời gian hai năm gần đây, trong những lần tiếp xúc qua lại với nhau, Lợi Tu Trúc đã thừa nhận rằng bản thân mình đã bị cô gái xinh đẹp nhỏ hơn mình rất nhiều này hấp dẫn mãnh liệt. Đến khi hắn biết đối phương quyết định muốn rời đi, chạy đến Tây Lâm, bản thân hắn từ trước đến giờ vẫn luôn luôn khinh bạc, không bao giờ quan tâm đến người khác, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng lo lắng cùng với ưu phiền.

- Nếu như cô ấy kiên trì như vậy... vậy thì nói cô ấy hãy đem theo mấy gã nhân viên an toàn bên ngoài đi theo bảo vệ đi...

Lợi Tu Trúc ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ ra một tia nụ cười vô cùng ôn hòa, nhìn Chị Đồng nói:

- Không phải là tôi muốn bất kính đối với ngài, nhưng mà đi đến một nơi nguy hiểm như vậy, khoảng cách xa xôi, hơn nữa cô ấy từ trước đến nay cũng vẫn không muốn mượn dùng lực lượng trong nhà mình, bên người nói thế nào cũng nên mang theo một ít lực lượng an toàn mới tốt, như vậy tôi cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Đối với vị trợ lý kiêm luôn công việc bảo vệ này của Giản Thủy Nhi, Lợi Tu Trúc, mặc dù bề ngoài ôn hòa, nhưng kỳ thật lại kiêu ngạo đến cực điểm, khi nói chuyện với Chị Đồng lại cũng có thế xưng thêm một tiếng ‘ngài’, cũng có thể thấy được hắn đối với vị nữ nhân này ít nhất cũng mang theo một tia kính trọng nhàn nhạt, tuyệt đối không dám khinh thường.

Trong lòng của Lợi Tu Trúc lại lo lắng, vội vàng lên tiếng để ngăn cản lời cự tuyệt của Chị Đồng, nói nhanh:

- Những gã bảo vệ này đều là người trong nhà tôi đặc biệt lựa chọn, đều từng xuất thân từ các doanh huấn luyện đặc biệt từ các Đại Quân Khu, hoặc là các đơn vị bộ đội đặc chủng mà ra cả. Hơn nữa lại được tiếp nhận sự huấn luyện đặc biệt của gia tộc trong một thời gian dài. Nếu xét về sức chiến đấu cùng với mức độ tố chất chuyên nghiệp, tôi tin rằng bọn họ so với nhân viên công tác của ba Công ty Bảo an trong Liên Bang còn đáng tin tưởng hơn rất nhiều.

- Còn về bản hợp đồng đã ký kết với bên Công ty Tịnh Thủy bên kia, để tôi đi từ chối là được.

Lợi Tu Trúc nhàn nhạt nói, thế nhưng đúng vào trong lúc này, cái điện thoại di động trong tay của Chị Đồng đã vang lên.

Chị Đồng thoáng gật đầu ra vẻ có lỗi một chút, sau đó vội vã đi nhanh ra khỏi căn biệt thự nghe điện thoại. Lợi Tu Trúc lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Chị Đồng, trong lòng cũng không hề đoán thử xem nội dung của cú điện thoại kia là cái gì. Hiện tại trong lòng của hắn đang suy nghĩ đến cô gái xinh đẹp đang lặng yên ngủ trưa ở trên lầu kia, mãi cho đến hôm nay thôi mình vẫn chỉ biết cô ấy là một cô gái minh tinh là thần tượng quốc dân, làm cho cả Liên Bang đều phải si mê... Hơn nữa cô ta còn là người của cái gia tộc kia, quan hệ lại còn thuộc loại vô cùng thân thiết nữa, thế nhưng mà là quan hệ gì, lại thủy chung không cách nào biết được.

oOo

Chị Đồng rất nhanh chạy ra phía đại môn của căn biệt thự, liền nhìn thấy được cảnh đám nhân viên an toàn của Thiết Toán Lợi Gia cùng với đám người của Tiểu đội 7 đang giằng co ở nơi đó. Cô ta khẽ gật đầu với gã Chủ quản bảo an của Thiết Toán Lợi Gia ý bảo không có chuyện gì, sau đó mới đi đến trước mặt của Hứa Nhạc, khuôn mặt có chút có lỗi nói:

- Thật sự là ngại quá, bọn họ là những nhân viên an toàn của một vị bằng hữu của tiểu thư phái tới. Hai bên cũng không có thông báo trước cho nhau.

Hứa Nhạc đem điếu thuốc trong tay quăng xuống, lấy chân dí dí lên, sau đó mới đứng thẳng dậy, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Chị Đồng nói:

- Không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi một chuyện, khi nào thì các nhân viên của tôi có thể tiếp nhận nơi này?

- Cái này cần phải bàn bạc lại một chút...

Chị Đồng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang đứng ở trước mặt, nhẹ giọng nói:

- Nếu như cả hai bên cùng liên hợp phụ trách an toàn của khu biệt thự này, anh cảm thấy thế nào?

Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình khi nghe Chị Đồng nói, sau đó lơ đãng liếc mắt nhìn về phía cổng của căn biệt thự một lúc thật lâu, sau đó mới mở miệng nói:

- Xem ra vị bằng hữu kia của Giản Thủy Nhi Tiểu thư, có sức ảnh hưởng đến ngài quả thật là không nhỏ a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.