Gian Khách

Quyển 3 - Chương 70: Đường lui (1)



Lợi Tu Trúc phải rời khỏi căn biệt thự Thu Minh Sơn này, cũng không phải là do vị tiểu thư bên trong căn biệt thự kia đang ngủ trưa trên lầu, cũng không phải bởi vì những nhân viên bảo vệ mà anh ta mang tới đã chật vật bị đuổi ra khỏi sân, cũng không phải bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy Hứa Nhạc, trong lòng sẽ có một bóng ma dâng lên, mà là bởi vì những nhân vật thuộc đẳng cấp như hắn ta, quả thật là có rất nhiều chuyện cần phải được xử lý.

Nghị Viện Liên Bang đã thông qua đạo luật công khai tài chính đã khá lâu rồi, đám đại nhân vật tài chính trước giờ vẫn luôn có thói quen ngồi ở trong văn phòng cao cấp, vừa cụng ly rượu Hồng Tửu, thưởng thức rượu ngon, vừa một bên an nhiên tự tại hạ bút ký vào các hợp đồng giao dịch tiền tỷ, dưới sự công kích mạnh mẽ cùng với sự tra xét cặn kẽ của Bộ Tài Chính, đã không thể nào ngồi yên trên ghế nữa rồi. Nhân vật thừa kế hàng đầu của Thiết Toán Lợi Gia, tự nhiên cũng sẽ không thể bởi vì những sự tình này mà trực tiếp ra mặt. Điều này sẽ do các đám đại nhân vật trong mắt của công dân Liên Bang chạy đến tòa nhà Nghị Viện mà xử lý, thế nhưng hắn cũng cần phải xử lý một số sự tình ở phía sau màn.

Nhưng mà bất luận như thế nào, ở trong mắt của Lan Hiểu Long, vị con cháu Thất Đại Gia Tộc trong truyền thuyết này, sau khi chính diện đối mặt với Hứa Nhạc, bỏ đi có chút bộ dáng tiêu điều và cô đơn.

Hứa Nhạc đối với sự nhượng bộ của Lợi Tu Trúc thật ra cũng không có bất cứ cảm giác gì đặc biệt cả. Bất luận năm đó hắn chỉ là một gã tiểu tử cô nhi trên đường Phố Chung Lâu, hay là hôm nay một chân đã bước lên con đường hoàng kim sáng lạn, trở thành một gã quân nhân cao cao tại thượng, thế nhưng khi đối mặt với các đại nhân vật trong Liên Bang này, hắn thủy chung vẫn chỉ là dùng một thái độ để mà đối xử, không hề có chút hèn nhát cúi mình, cũng không hề phẫn nộ, chỉ là xem đối phương như là một người bình thường mà thôi.

Bản tính này cùng với những sự kiện hắn trải qua từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm cũng có quan hệ không nhỏ. Giống như là vị Thái Tử gia Thai Gia kia, hay là vị Tiểu công chúa Chung Gia kia, phần lớn đều là có hứng thú đối với tâm tình giống như là tảng đá cứng đầu Đông Lâm của hắn. Tuy nói hắn hiểu rất rõ ràng nguyên tắc kẻ nào có họng súng lớn trong tay mới có khả năng nói ra một cách an nhiên tự tại, thế nhưng trong trường hợp tâm chí kiên định như bàn thạch, xem cơ thể là cỗ máy móc cường hãn nhất, làm sao có thể bị những quyền lực tài phú cùng với vũ lực mạnh mẽ ảnh hưởng cho được?

- Mau dập tắt điếu thuốc đi!

Hứa Nhạc vừa vào tới bên trong căn biệt thự, một cô hầu tuổi cũng không lớn cho lắm đã phi thường tức giận, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cất cao giọng nhanh chóng nói.

-Úi!

Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt điếu thuốc lá, quay đầu dáo dác xung quanh tìm kiếm cái gạt tàn thuốc, lại không thể nào tìm ra được cái thứ cần dùng trong đống đồ sứ xinh đẹp bày biện khắp nơi trong đại sảnh căn biệt thự sang trọng này.

- Thật sự là xin lỗi anh.

Chị Đồng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một màn này không khỏi nhíu mày lại. Cô ta chạy nhanh xuống, một phen đem cô nữ hầu trẻ tuổi, sớm đã bị tiểu thư nuông chiều đến mức trở nên có chút kiêu ngạo kia đuổi đi, sau đó quay sang nhìn Hứa Nhạc cười khổ nói:

- Bên trong biệt thự đều là những nhân viên đã từng theo tiểu thư phục vụ khá lâu rồi, cho nên khi nói năng cũng có chút không khách sáo, xin anh đừng để bụng.

Chị Đồng sau khi được Hứa Nhạc nhắc nhở đã hiểu rõ ràng được rất nhiều chuyện, ngay cả ý tốt của Lợi Đại Thiếu gia cũng trực tiếp quẳng luôn qua sau đầu, giờ phút này khi đối mặt với Hứa Nhạc, tự nhiên là cũng trở nên lễ phép một cách đặc biệt. Dù sao cô ta trước đây cũng từng nghe đồn rằng, vị Trung Tá trẻ tuổi trước mặt này, chính là đối tượng được vị lão nhân gia kia gắng sức bồi dưỡng.

Hứa Nhạc có chút giật mình, hai ngón tay vẫn còn đang kẹp điếu thuốc lá trong tay, trong lòng không khỏi nhớ đến những hành động nhẹ nhàng nhanh chóng lão luyện của người nữ quân nhân này trong hai năm trước, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp với sự lễ phép đặc biệt này, một lúc sau hắn mới cười cười nói:

- Không cần phải khách khí như vậy đâu. Tôi chung quy cũng chỉ là một gã cận vệ mà thôi.

Hắn liếc mắt nhìn thấy bên ngoài cánh cửa căn biệt thự có một cái chậu hoa khá lớn, vội chạy nhanh đến đó, đem đầu điếu thuốc dúi mạnh vào đó, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay lại nói với Chị Đồng:

- Tôi cần lịch trình của tiểu thư.

Cận vệ thông thường? Chị Đồng tuyệt đối sẽ không có ý tưởng đó trong đầu. Hai năm trước đây, trong bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất của Sân vận động Lâm Hải Châu, giữa đống máu thịt ẩm ướt cùng với đạn dược nổ đầy, khi cô ta cứu sống Hứa Nhạc lại từ trong hôn mê, cũng chỉ cho rằng đây là một gã tiểu tử năng lực không tệ, vận khí khá tốt hơn nữa dũng khí cũng không sai chút nào. Nhưng mà hai năm thời gian trôi qua, cái gã tiểu tử kia đã biến thành gã Trung Tá trẻ tuổi nhất trong Quân đội Liên Bang, là người quan trọng nhất trong việc nghiên cứu chế tạo con robot MX thế hệ mới, là nhân vật tuổi trẻ được Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ phi thường thưởng thức.

Điều quan trọng hơn nữa chính là, hiện tại ai cũng có thể biết được mối quan hệ tuy bí ẩn nhưng khẳng định là không tầm thường giữa hắn và vị lão nhân gia kia. Một nhân vật giống như vậy, hơn nữa lại thêm một đám các gã nhân viên bảo vệ rõ ràng là có sức chiến đấu kinh người bên ngoài căn biệt thự kia đều bị phái đến đây làm cận vệ cho tiểu thư. Mặc dù chuyện này cũng không thể nói là chuyện thiên kỳ bách quái, thế nhưng chân tướng ở phía sau màn này khẳng định là cũng không đơn giản như vậy.

Chị Đồng nhìn thấy Hứa Nhạc đem tàn thuốc dụi vào trong chậu hoa cỏ trước nhà, vẻ mặt hơi có chút cổ quái, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng chung quy lại cũng không nói ra.

Tích một tiếng nhỏ vang lên, một thời gian biểu đã được những nhân vật chuyên nghiệp đặc biệt thiết kế, đã nhanh chóng rơi vào trong điện thoại di động của Hứa Nhạc. Ở đầu bản thời gian biểu này, có một đề mục được đánh dấu hiệu mật cấp cực kỳ cao. Hứa Nhạc cúi đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đề mục này, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi Chị Đồng:

- Mở Đại hội biểu diễn âm nhạc ủy lạo Quân đội tại Đại khu Tây Lâm?

- Phải. Ngày mốt sẽ có phi thuyền chuyên cơ xuất phát đến đó. Tôi hy vọng ngài và các nhân viên của ngài có thể sắp xếp tốt một chút.

Chị Đồng hạ giọng trả lời.

- Được rồi.

Hứa Nhạc lấy tay cầm chiếc điện thoại di động kia đưa lên gãi gãi đầu. Tối hôm qua hắn vừa mới tắm qua, cả người một trận nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không hề ngứa đầu. Chỉ là đại não trong đầu của hắn lại tràn ngập sự nghi hoặc vô cùng.

Chung quy là vẫn chạy đến Tây Lâm mà thôi, chỉ có điều là đổi lại bằng một cái danh nghĩa khác. Chỉ là Bộ Quốc Phòng vì cái gì lại phái chính bản thân mình đi theo bảo hộ vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia đi đến Tây Lâm cơ chứ? Hứa Nhạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên phía tầng trên khi nghe thấy thanh âm lộp cộp trên sàn gác màu xanh do loại gỗ hương mộc lót thành, nhìn thấy cô thiếu nữ tóc tím đang để chân trần phiêu nhiên đi đến, trong lòng lại dâng lên một cỗ nghi hoặc cực lớn giống hệt như Chị Đồng trước đây.

Chương 070: Đường lui (2)

Buổi tối ngày hôm đó, tuyệt đại bộ phận các nhân viên tác chiến của Tiểu đội 7 cũng đều lưu cả lại trong căn biệt thự Thu Minh Sơn. Hứa Nhạc mặc dù cũng không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy những hệ thống bố trí bảo an bí ẩn được sắp xếp khắp nơi xung quanh bốn phía căn biệt thự, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh cùng với vô cùng tán thưởng năng lực làm việc của đám thuộc hạ mình, tự nhiên trong lòng cũng không có quá nhiều lo lắng nữa.

Trong kỳ thao diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’, các nhân viên tác chiến của Tiểu đội 7 khi đối mặt với đám Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, không hề ngoài ý muốn toàn quân bị tiêu diệt. Nhưng mà cái đó là trong môi trường chiến trường thiết huyết giả lập. Còn khi chân chính tiến hành các loại hoạt động cẩn thận, kín đáo như bảo an như thế này, lấy năng lực mà đám nhân viên Tiểu đội 7 thể hiện ra, căn biệt thự Thu Minh Sơn hôm nay, cho dù có đưa thêm cả một Sư đoàn chính diện công kích, chỉ sợ cũng không thể nào công vào nổi.

Kế hoạch bảo an cùng với các lộ trình sau khi rời khỏi tinh cầu S2, tự nhiên sẽ có Bạch Thư ký cùng với các nhân viên chuyên nghiệp tiến hành xử lý. Hứa Nhạc trên danh nghĩa là Chủ quản Kỹ thuật, thế nhưng lại có vẻ có chút không cần thiết. Khi màn đêm vừa buông xuống, hắn liền rời khỏi biệt thự Thu Minh Sơn, quay trở về căn nhà trọ cá nhân của mình tại Vọng Đô. Chỉ là trong lòng nhớ lại cảnh gặp mặt cô gái tóc tím đã rất lâu rồi không gặp, tâm tình không khỏi có chút khác thường nhàn nhạt.

Rời đi Tây Lâm, bảo vệ xung quanh vị cô gái thần tượng quốc dân sáng rọi lóa mắt kia, phía sau lại còn có bóng ma của một tòa núi lớn kiệt xuất không thể nào vượt qua của Liên Bang... Hết thảy đều vô cùng mờ mịt, nhìn không ra được nguyên nhân chân thật của vấn đề, Hứa Nhạc quả thật vô cùng không thoải mái. Hắn thậm chí còn phát lên một sự xúc động mãnh liệt muốn gọi một cú điện thoại đến Phí Thành Lý Gia nữa. Nhưng mà lúc này hắn mới bất đắc dĩ phát hiện ra, tuy nói rằng trong Liên Bang lan truyền không ngừng mối quan hệ thần bí giữa hắn và Phí Thành Lý Gia, truyền kỳ vô cùng, dương dương tự đắc, thậm chí còn có người giả thuyết rằng hắn chính là đứa con rơi đã thất lạc nhiều năm của Quân Thần Lý Thất Phu nữa... Thế nhưng trên thực tế, hắn ngay cả số điện thoại để có thể liên lạc với vị lão nhân gia kia cũng đều không có.

Tiền tuyến Tây Lâm, đại chiến có thể phát sinh bất cứ lúc nào. Giản Thủy Nhi lại lựa chọn vào thời khắc này mà chạy lên đó biểu diễn an ủi chiến sĩ tiền tuyến. Địa điểm tổ chức hơn nữa lại còn chính là tinh cầu nguy hiểm nhất nữa. Hứa Nhạc ngoại trừ cảm thấy bội phục sự dũng khí cùng với kiên trì của vị thần tượng trong mộng biết bao nhiêu người kia, nhưng mặt khác trong lòng cũng sinh ra một sự cảnh giác vô cùng. Trong mơ hồ, trong đầu hắn chợt dâng lên một ý niệm về một điềm xấu nào đó, nhưng lại trở nên càng thêm rõ ràng hơn nhiều.

Lần đi Tây Lâm này, có còn cơ hội quay trở về nữa không?

Đúng chính là bởi vì cái ý niệm không mấy may mắn này đột nhiên phát sinh ra trong đầu, Hứa Nhạc liền nảy sinh ý định muốn hướng về một số người nào đó tiến hành từ biệt. Đáng tiếc sau khi hắn quay trở lại căn nhà trọ tại Vọng Đô, không ngừng gọi một loạt các cú điện thoại, hắn mới phát hiện ra, những bằng hữu loe hoe không bao nhiêu của hắn, đều đã trước tiên hướng về chính mình biểu đạt ý tứ từ biệt trước rồi.

Thi Thanh Hải chỉ để lại một tờ giấy, trong đó nói rằng hôm trước sau khi liên lạc được với người của Phiến Quân Thanh Long Sơn, sau đó tiếp nhận vào đội ngũ quân chủng đặc nhiệm của Phiến Quân, gia nhập vào đội quân Thanh Long Sơn hợp tác với Quân đội Liên Bang, ngày hôm nay đã đáp chiếc phi thuyền Quân đội đi đến tiền tuyến Tây Lâm. Hắn đảm nhiệm vai trò nhân vật đại diện cho Thanh Long Sơn, là người trực tiếp tiến hành liên lạc với nhân vật ngoại giao trực thuộc của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ.

Trâu Úc để lại băng ghi âm trong điện thoại, thông báo nàng đã ẳm theo Trâu Lưu Hỏa, tiếp tục tiến hành học tập những bài vở và môn học hai năm trước đã bị gián đoạn khi trở thành bà mẹ có thai ngoài ý muốn.

Thai Chi Nguyên thì lại hoàn toàn biến mất không chút tông tích. Trước khi hắn rời đi, đã từng mơ hồ đề cập qua, chính là hắn muốn đi đến Tây Lâm, cố gắng làm dịu đi mối quan hệ vốn đang vô cùng căng thẳng giữa vị lão đầu hổ Tây Lâm kia cùng với Chính phủ Trung ương Liên Bang. Tên gia hỏa này biến mất cũng không phải là lần đầu tiên, thế nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũ có chút lo lắng cho hắn.

Những người này lần lượt rời đi, Hứa Nhạc trong lòng đã cảm thấy buồn bã rất nhiều. Thế nhưng đến khi hắn nghe được Lý Duy, đang ngồi trên ghế sopha trước mặt uống rượu, cũng báo lại với hắn rằng bản thân mình cũng lập tức phải rời khỏi tinh cầu Sl, trong lòng rốt cuộc cũng không nhịn nổi được nữa, vẻ buồn rầu thể hiện rõ ràng ra trước mặt, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, bất đắc dĩ hỏi:

- Mày rốt lại là muốn đi đâu cơ chứ?

Lý Duy cũng không có ngay lập tức trả lời vấn đề này của hắn, mà chỉ là nắm chặt chai bia, mỉm cười nhìn hắn, lâm vào trầm mặc.

Cái gã thủ lĩnh cô nhi năm xưa tại Phố Chung Lâu này, nhìn thấy thằng bạn nối khố từ nhỏ đã cùng lớn lên với mình, trong lòng thoáng im lặng nghĩ đến, so sánh với thời điểm còn ở tại Phố Chung Lâu, Hứa Nhạc càng ngày càng trở nên trầm mặc hơn nhiều. Tuy nói rằng ánh mắt sáng ngời cùng với nụ cười tủm tỉm kia vẫn không hề thay đổi, thế nhưng cuối cùng nghĩ đến vẫn cảm thấy hắn không còn giống như trước kia nữa.

Thời gian có thể thay đổi rất nhiều sự tình, thế nhưng mà có một số dấu vết ghi lại trên bờ cát cũng không thể nào làm cho phai mờ đi được.

Lý Duy im lặng suy nghĩ. Bản thân mình trước đây bị người ta bắt lấy, đem đến Bách Mộ Đại. Người đó rõ ràng là muốn dùng mình chỉ nhằm để uy hiếp Hứa Nhạc, thế nhưng cái tên tiểu tử lúc đó đang muốn che dấu hoàn toàn thân thế này, lại cũng không hề có ý vứt bỏ chính mình. Là một gã thiếu niên đã từng lăn lộn dưới đáy xã hội của Đại khu Đông Lâm, hơn nữa lại còn ở trong ngục hơn một năm trời, hắn chẳng biết đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh bội tín bội nghĩa, lừa anh phản em, những chuyện hắc ám dơ bẩn cùng cực... Hắn tự nhận nếu như bản thân mình đứng trên lập trường của Hứa Nhạc, hắn không thể nào làm được những chuyện như vậy, không một phen đâm cho đối phương một đao đã là tốt lắm rồi.

- Cái địa phương nhỏ bé kia tại Đông Lâm, bầu trời lúc nào cũng bị một đám bụi mịt mù che kín lại, ngay cả những vì sao cũng không thể nào nhìn thấy rõ, tự nhiên cũng không biết được cái thế giới này rộng lớn như thế nào.

Lý Duy phá vỡ sự trầm mặc, nhẹ giọng nói:

- Lần này tao bị đại nhân vật bắt đi, tuy nói rằng đã bị uất ức một phen... Nhưng mà tao chung quy cũng đã từng được đi đến Bách Mộ Đại... Chính là Bách Mộ Đại trong truyền thuyết đó...

Lý Duy cười hắc hắc tự giễu, mang theo vài phần cô đơn tịch mịch, vài phần bất bình nói:

- Mày cũng biết rõ ràng, đám tiểu tử lăn lộn trên Phố Chung Lâu chúng ta, đã có ai từng được rời khỏi Hà Tây Châu đâu? Ngay cả cái tên đầu lĩnh của Hắc Bang, dũng mãnh nhất trong đám giang hồ kia, cũng có từng đi ra khỏi Đông Lâm bao giờ? Đối với sự ra đi của mày... Ai có thể nói trước được rằng, một gã tiểu nhân vật như tao đây, cư nhiên lại có thể chạy đến Thủ Đô Tinh Quyển, thậm chí lại còn rời khỏi Liên Bang nữa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.