Gian Khách

Quyển 3 - Chương 96: Bệnh viện cùng Nghĩa Trang



Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là một sự tồn tại không thể nào nhìn thấy được. Lúc này, ở trong đầu của Hứa Nhạc, sử dụng con mắt bên trái, cũng chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng sắp xếp thành một dòng chữ mà thôi. Một dòng chữ mới nhất thời hiện ra:

- Hệ thống theo dõi điện tử ở khu vực Bắc bán cầu gần như toàn bộ bị hủy hết, chỉ còn lại không đến 20% thiết bị điện tử, cũng không thể nào tiến hành theo dõi cùng với tính toán toàn cục được. Khu vực Nam bán cầu hiện tại còn lại khoảng 67% hệ thống điện tử, có thể tiến hành tính toán theo dõi toàn cục, nhưng cũng không đảm bảo hoàn toàn chính xác.

- Ông có biết được, Bộ Quốc Phòng lần này đến tột cùng là đang muốn làm cái gì hay không?

- Anh không có quyền hạn để biết được thông tin này. Nhưng mà tôi nghĩ, rất nhanh thôi anh sẽ nhận được nhiệm vụ mới.

Hứa Nhạc có thể nghe hiểu được những vấn đề này. Hắn trầm mặc đứng tắm mình dưới ánh nắng mặt trời ấm áp trên khán đài của Sân bay Quân dụng Trạch Khâu, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Dựa theo lời nói của lão già kia, chỉ cần hắn cùng với Giản Thủy Nhi mãi vẫn ở trong khu vực Nam bán cầu, như vậy thì mặc kệ đám người Đế Quốc tại phương Bắc kia có hành động gì đi nữa, trong túi đám người Bộ Quốc Phòng có âm thầm giấu con bài gì đi chăng nữa, hắn cũng có thể đảm bảo sẽ bảo vệ tốt cho sự an toàn của chính mình cùng với Giản Thủy Nhi.

Buổi lễ hoan nghênh đơn giản, rất nhanh cũng đã chấm dứt. Sau đó đoàn xe buổi biểu diễn văn nghệ lại tiếp tục lên đường. Dưới sự hộ tống của đoàn xe dẫn đường cùng với bộ đội Hiến Binh do Bộ Chỉ Huy tại tiền tuyến phái ra, rất nhanh rời khỏi Sân bay Quân dụng Trạch Khâu, hướng về phía Bắc chạy đi.

Càng đi về phía Bắc, khí trời càng ngày càng trở nên nóng bức hơn. Lớp vỏ xe bên ngoài của chiếc ô tô màu đen, dưới ánh nắng chiếu rọi của bầu trời trong vắt kia, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy lên vậy. Giản Thủy Nhi vẫn như trước ngồi trên hàng ghế phía sau, mở to cặp mắt tròn xoe của mình, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Ánh mắt cô ta thường xuyên chứng kiến được những cái xác chiến đấu cơ cùng với những chiếc chiến xa hỏng hóc, bị vất nằm rải rác hai bên đường, dưới ánh nắng chói chang đều đã biến thành những bộ xác máy móc đen ngòm, trong cặp mắt xanh biếc kia cũng không có cảm giác thiêu đốt, mà lại hiện lên một tia cảm xúc bi thương nhàn nhạt.

Điểm dừng chân kế tiếp trong cuộc hành trình đã được lên kế hoạch từ trước, Giản Thủy Nhi sẽ cùng với các quan chức Ban tuyên truyền Quân đội Liên Bang, đi đến Bệnh viện Số 3 của Hành tinh 5460, tiến hành thăm hỏi những thương binh đang tiếp nhận điều trị tại đó. Những chiến sĩ bị trọng thương trên chiến trường sẽ được Chiến hạm tiến hành vận chuyển quay trở về Chủ tinh hành chính Đại khu Tây Lâm để tiến hành chữa trị cao cấp, nhưng bởi vì năng lực vận chuyển cũng có hạn, cho nên còn đại bộ phận các thương binh sẽ tiếp nhận trị liệu ngay tại chỗ, đợi cho tình hình thương thế tạm thời ổn định rồi sẽ quyết định xử lý sau.

Trong căn phòng bệnh vô trùng ở tầng hai, dành cho các bệnh nhân bị thương nặng, có rất nhiều những chiến sĩ thương binh bị thương tật suốt đời lưu lại ở đây. Có vị chiến sĩ bộ binh đạp trúng địa lôi phải cắt hoàn toàn hai chân. Có người bị trúng phải loại đạn tốc độ cao do Robot của Đế Quốc bắn ra, trực tiếp bắn nát toàn bộ cánh tay, lại cũng có người bị trúng phải loại đạn tên lửa do phi cơ thả xuống, bị bỏng gần như toàn bộ da thịt trên người.

Giản Thủy Nhi, thân mặc một bộ quần áo vô trùng màu lam nhạt, cũng không giống như những nhân vật cao cấp bình thường, cưỡi ngựa xem hoa, nhanh chóng đi lướt qua các thương binh, sau đó chỉ nói vài câu cỗ vũ sáo rỗng đối với các chiến sĩ nằm trên giường bệnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Cô nàng im lặng ngồi xuống bên cạnh cái giường bệnh, sau đó bắt đầu cùng mấy vị thương binh kia trò chuyện tâm tình.

Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang này đi đến bên cạnh giường, cất giọng nói thanh thúy, trong thanh âm còng mang theo một cỗ hơi thở trầm ấm như ánh mặt trời ban may, khiến cho đám chiến sĩ thương binh bị thương vô cùng nặng nề này cảm thấy một sự an ủi vô cùng ấm áp. Không khí trầm thấp thậm chí còn có chút tuyệt vọng bên trong căn phòng bệnh lúc này bởi vì sự xuất hiện của nàng mà được cải biến đi rất nhiều.

Giản Thủy Nhi nhẹ giọng trò chuyện với mọi người một lúc, sau đó thoáng nghiêng đầu một cách vô cùng đáng yêu, nói:

- Tôi thật là vô dụng!

Những lời này vừa nói ra, liền lập tức khiến cho gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Thiếu Úy, toàn thân bị bỏng nặng đến 70%, đang nằm trên giường cũng cảm thấy xúc động mà nở một nụ cười rạng rỡ. Chỉ là khuôn mặt của hắn do bị thương quá mức nghiêm trọng, hiện tại vẫn còn chưa tiếp nhận cuộc giải phẫu cấy ghép lớp da mới, cho nên nhìn qua có vẻ đặc biệt khủng bố đáng sợ. Nhất là khi hắn nở ra nụ cười này, khiến cho lớp da phồng rộp trên hai bên má của hắn nứt ra, chảy ra một lớp dịch màu vàng, cùng với phần răng nanh trắng chỗ lớp da miệng bị cắt mất, vô cùng kinh khiếp.

Cũng không phải mọi người ở đây ai cũng dám nhìn vào khuôn mặt này. Những người trong đoàn đã ghé thăm cái giường bệnh này xong, đại bộ phận mọi người cũng đều lập tức rời xa ra một chút. Chị Đồng thì lại lộ ra vẻ mặt không đành lòng, lặng lẽ không một tiếng động lùi về sau một bước, ngoảnh đầu nhìn sang chỗ khác.

Lúc này còn lại ở bên cạnh gã thương binh kia, cũng chỉ có mình Giản Thủy Nhi đang ngồi trên mép giường, cùng với Hứa Nhạc đang lặng lẽ đứng ngay sau lưng nàng.

Hứa Nhạc cũng trầm mặc nhìn gã thương binh. Cả đời này của hắn cũng đã từng giết qua biết bao nhiêu người, cũng từng chứng kiến qua những hình ảnh huyết tinh vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng khi nhìn thấy gã thương binh bị phỏng nặng như thế, vẫn như cũ cảm thấy trong lòng dâng lên một trận rét lạnh.

Nhưng mà hắn cũng không có nhìn thấy trên gương mặt phấn nộ của Giản Thủy Nhi lộ ra bất cứ một tia kinh sợ hoặc là một chút cảm giác ghê tởm nào. Càng khiến cho hắn bội phục hơn nữa chính là, vị thiếu nữ thần tượng quốc dân này cũng không hề toát ra bất cứ vẻ mặt thương hại nào cả. Trên mặt cô ta chỉ là một vẻ mặt mỉm cười vô cùng đáng yêu, tựa như khuôn mặt của gã quân nhân sĩ quan bị phỏng nằm trên giường cũng chỉ là một khuôn mặt cực kỳ bình thường mà thôi.

Ở phía sau Bệnh viện Quân sự Số 3, cách đó không xa chính là một cái nghĩa trang lớn. Đám phóng viên tin tức sau khi quay chụp xong hình ảnh Giản Thủy Nhi hướng về phía các anh hùng Quân đội đã nằm xuống tặng hoa, liền đều bị mời rời khỏi nơi đó. Trên cả một thảo nguyên xanh thẳ, chỉ còn lại Hứa Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi lặng lẽ thả bộ. Trên mắt cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang lúc này cũng đã hơi ươn ướt.

Hơn mười năm qua, vì để chống cự lại sự xâm lược của Đế Quốc, đã có vô số những thanh niên nhiệt huyết tuổi trẻ phải vĩnh viễn nằm lại ở nơi này. Trong phiến nghĩa địa này đã mai táng gần bốn ngàn vị chiến sĩ, thế nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng thảo nguyên xanh tít tắp, cùng với những cái mộ bia toàn bộ một màu đen, không hề có bất cứ một cây cối nào ở đây, nhìn qua giống hệt như những viên bảo thạch màu đen nằm rãi rác trên thảo nguyên xanh vậy.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng hai người bọn họ kỳ thật cũng không có sự sợ hãi đối với tử vong, chỉ là một tia bi thương nhàn nhạt cùng với sự tôn kính mà thôi.

Giản Thủy Nhi xoay người lại, trong cặp mắt đen láy lộ ra một ra một ý cười đầy vẻ kiên cường cùng với mấy giọt nước mắt còn chưa kịp lau khô, mạnh mẽ nói:

- Rất nhiều người đã vì thắng lợi mà phải chết đi, cho nên nếu chúng ta có làm một chút gì đó, thì cũng là một chuyện cực kỳ bình thường mà thôi, có đúng không?

- Ừm. Cho nên cô mới muốn đi đến nơi này mở một Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi, phải không?

Mặc dù là nói vậy, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ ràng, cái buổi biểu diễn văn nghệ này khẳng định cũng sẽ không có đơn giản như vậy. Tuy rằng lão già kia vẫn kiên trì bảo thủ vấn đề quyền hạn, không có đem những tin tức tuyệt mật kia nói lại cho Hứa Nhạc, nhưng mà hắn cũng thông qua việc quan sát một số chi tiết khác, khẳng định những gì mình suy đoán chắc sẽ không có sai lầm.

Sau khi rời đi Bệnh viện cùng với nghĩa trang, tiến vào khu vực bên ngoài quân doanh, nhìn thấy những nông trường tự cung tự cấp của đám chiến sĩ Quân đội Liên Bang, nghe thấy bên trong quân doanh truyền ra những thanh âm trò chuyện, thanh âm đánh bài, tràn ngập khẩu âm của Tây Lâm, Hứa Nhạc chợt thoáng rùng mình khẽ một chút. Hắn lúc này chợt có cảm giác giống như mình đã quay về thời gian lúc còn ở trong khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng vậy. Ở một nơi ánh mặt trời chiếu rọi sáng lạn như thế này, thật sự không thể nào cảm thụ được chút không khí khẩn trương như sắp xảy ra đại chiến.

Trên đường di chuyển xuyên qua khu doanh trại, trên sân huấn luyện lúc này đang có vô số những chiến sĩ, trong thời điểm mặt trời sắp khuất dạng, tiến hành nhưng bài huấn luyện chiến đấu cận thân. Những tiếng kêu rung trời không ngừng phát ra từ đây. Tuy rằng trong giai đoạn chiến đấu hiện đại như thế này, khi gia nhập chiến trường, các bộ đội bộ binh cũng đều được trang bị vũ trang đầy đủ, rất hiếm có cơ hội cùng với đám người Đế Quốc tiến hành chiến đấu cận thân, thế nhưng đám quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang cho đến bây giờ cũng chưa từng quên việc tập luyện chiến đấu cận thân sẽ có thể giúp cho nhiệt huyết của mình có thể dâng trào lên.

Những bộ quân trang màu sẫm sớm đã được cởi ra, đặt ngay ngắn tại một góc trên mặt đất. Các thân thể cường tráng của các chiến sĩ đều nặng nề mà mạnh mẽ đập lên trên mặt đất cứng rắn, sau đó bọn họ đều kiên cường bò dậu. Những tiếng hô nâng cao sĩ khí cùng với những thanh âm thân thể nện xuống mặt đất đều vang dậy ngập trời, kích thích nhiệt huyết trong lòng những người đang ngồi bên trong đoàn xe di chuyển.

Mặt đất thoáng rung động một chút, từ phía sau doanh trại chợt đi ra bảy đầu Robot M52 màu đen to lớn. Những con Robot nặng nề mà cao lớn kia, lặng lẽ lướt đi trong gió, giống như những chiến binh lên đường về nhà vậy.

Hai tay Hứa Nhạc thoáng nắm chặt tay láy. Hắn nhìn thấy một màn này, rốt cuộc cũng nở một nụ cười mỉm trên mặt. Chính thức gia nhập vào tiền tuyến, hắn mới hoàn toàn xác nhận được, bản thân mình quả thật đã quen thuộc với cái loại không khí chiến tranh như thế này, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu có chút ngứa ngáy rồi.

Giản Thủy Nhi đang ngồi trên băng ghế phía sau, nhìn thấy trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, chợt nghĩ đến đại khái sau khi buổi biểu diễn văn nghệ kết thúc xong, Bộ Quốc Phòng chắc mới có thể đem cái nhiệm vụ đó giao cho Tiểu đội 7, thoáng tò mò hỏi:

- Anh đang nghĩ gì vậy?

Hứa Nhạc nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hai hàm răng trắng tinh khỏe mạnh trong miệng, nói:

- Tôi đang nghĩ, mặc kệ trong buổi biểu diễn văn nghệ có thể phát sinh ra vấn đề gì, mặc kệ Bộ Quốc Phòng muốn tôi làm cái gì, nhưng mà nếu như đám người Đế Quốc kia, thật sự dám chạy đến Nam bán cầu này, tôi khẳng định sẽ khiến cho bọn họ hối hận về quyết định của mình.

Đoàn xe rốt cuộc cũng tiến đến địa điểm định sẵn. Đầu Robot MX từ đầu đến giờ vẫn luôn được canh giữ nghiêm mật, rốt cuộc cũng đã di chuyển vào trong một gian nhà kho được canh phòng vô cùng sâm nghiêm. Buổi biểu diễn văn nghệ được xác định là sẽ diễn ra vào buổi tối hai ngày sau, hiện tại đám người của đoàn biểu diễn cần phải tiến hành chuẩn bị những trang thiết bị kỹ thuật tương quan cùng với diễn tập trước.

Các thiết bị kỹ thuật tiếp sóng trực tiếp buổi biểu diễn văn nghệ kia trong mười ngày trước đã được di chuyển đến Tinh cầu 5460 trước rồi. Sân khấu của buổi biểu diễn văn nghệ cũng đã được xây dựng hoàn chỉnh. Lúc này chỉ cần đám kỹ thuật viên của đoàn biểu diễn Giản Thủy Nhi tiến hành những công tác chuẩn bị cuối cùng nữa mà thôi.

Đơn vị tiếp nhận công tác tiếp sóng truyền hình trực tiếp Buổi biểu diễn Thắng Lợi đương nhiên cũng chỉ có thể là Đài truyền hình Liên Bang. Giản Thủy Nhi từ khi bắt đầu mười hai tuổi, tất cả các bộ phim, vở kịch, truyền hình trực tiếp các buổi biểu diễn văn nghệ… của Giản Thủy Nhi cũng đều là tiến hành hợp tác với Đài truyền hình Liên Bang cả. Hai bên đã phối hợp vô số lần, cũng vô cùng quen thuộc với nhau.

Hứa Nhạc lúc này đứng ở phía sau lưng của Giản Thủy Nhi, nhìn bộ dáng thân thiết cùng vớ nụ cười xinh xắn của cô ta khi cùng các vị viên chức, kỹ thuật viên của Đài truyền hình Liên Bang chào hỏi, trong lòng không nhịn nổi đột nhiên lại dâng trào một cảm giác kiêu ngạo vô cùng kỳ diệu. Đâu chính là con gái ruột của đại thúc, là tình nhân trong mộng suốt thời kỳ trưởng thành của mình, quả nhiên là đáng cho mình yêu thích.

Chỉ là cũng không có ai để ý đến, cái trạm trung chuyển tính hiệu điện tử lớn đặt ở một bên của hội trưởng buổi biểu diễn văn nghệ kia, trước lúc hệ thống xung mạch điện tử được canh chỉnh cân bằng, đã có một khoảnh khắc bị mất đi sự cân đối vốn có của nó, tựa hồ như đã có một tia tín hiệu ngoại lai nào đó xâm nhập vào.

- Đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến một chút sự rầm rộ của buổi biểu diễn văn nghệ này. Buổi tối hôm nay tiến hành diễn tập trước, theo đạo lý mà nói, cũng nên cho phép hạm đội chúng ta tiếp sóng một chút tín hiệu mới đúng chứ.

Trên chiếc phi thuyền chủ hạn của Hạm đội Liên Bang, lúc này đang phi hành trên tầng khí quyển của Tinh cầu 5460, trong đại sảnh chỉ huy, một vị sĩ quan chỉ huy trung niên, tay bưng tách cà phê bốc khói, nhìn xuống khỏa tinh cầu màu sắc vô cùng tiên diễm ở dưới chân mình, trong lòng có chút cảm khái nói.

Chi hạm đội Liên Bang cỡ trung này là do các chiếc Chiến hạm hiệu Tân Vũ Hệ của Liên Bang tạo thành. Tổng chỉ huy của chi hạm đội này là vị nữ Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh, năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi. Bà ta chính là em gái ruột của Tổng Tư lệnh Hạm đội Liên Bang, Nữ Thượng Tướng Hồng Dư Lương.

Nữ Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh đột nhiên thoáng mỉm cười nói:

- Đến ngày mốt, buổi biểu diễn văn nghệ này sẽ được tiến hành trực tiếp cho toàn thể Liên Bang, đến lúc đó chúng ta chắc là có thể được xem trực tiếp rồi.

Vị Phó quan chỉ huy của bà ta đột nhiên thoáng cau cặp mày lại, hạ thấp thanh âm nói:

- Hao phí nhiều năng lượng phân bổ đến như vậy, một phen đem cả hạm đội lưu lại ở trong này, chỉ là vì muốn đảm bảo một hồi biểu diễn văn nghệ được tiến hành thuận lợi thôi sao… Hao tổn chi phí nhiều đến như vậy, không biết là Bộ Quốc Phòng đến tột cùng là đang muốn làm cái gì đây chứ?

Nữ Thiếu Tướng Hồng Dư Tĩnh lẳng lặng xoay người lại nhìn hắn, nở nụ cười nói:

- Bởi vì, đây là một buổi biểu diễn văn nghệ tên là Thắng Lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.