Trên cái bậc thềm đá thật dài kia, Thi Thanh Hải khẽ nheo cặp mắt lại
một chút, liếc mắt nhìn xuống tòa kiến trúc to lớn phía trên, nghĩ thấy
ánh nắng mặt trời chiếu rọi có chút chói mắt, hướng về phía cô thiếu nữ
trong lồng ngực chính mình nở nụ cười nói:
- Đi chậm lại một chút đi, chân anh đã bị thương rồi, có chút đi theo không kịp.
- Thật không hiểu nỗi đầu óc tôi có bị meo mốc rồi không, lại còn phải giúp đỡ anh đi một quãng đường dài đến như vậy nữa.
Trên mặt Trâu Úc cũng không hề có bất cứ biểu tình gì cả, trên dung nhan
quyến rũ của cô nàng dưới những ngọn gió xuân thổi quét vẫn như cũ là
một mảnh lãnh liệt vô cùng.
- Nói đi cũng phải nói lại, thật sự là rất cảm ơn em.
Thi Thanh Hải nở nụ cười mê người, nói:
- Em nghĩ xem, trong cả một đám quần chúng nhiệt tâm vô cùng quân quần
cùng một chỗ bên trong đó giống như một đám chuột đồng như vậy, thế
nhưng cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình em là dũng cảm đứng thẳng lên, gánh vác cái nhiệm vụ qua trọng đỡ anh đi xuống dưới này mà thôi.
- Tôi cũng không biết được khi đó mình như thế nào mà lại trở nên mất trí giống như thế nữa…
Biểu tình của Trâu Úc lại cũng vẫn bình tĩnh như cũ:
- Nếu như ông trời cho tôi thêm một lần cơ hội được quay ngược trở lại, tôi nhất định là sẽ mỉm cười nhìn anh dần dần chết đi.
Những đám mây bạc màu bên trên bầu trời của Quảng trường Hiến Chương cũng đã
sớm bị những luồng gió xuân thổi quét đi hết, ánh dương quang thanh lệ
rạng rỡ của mùa xuân lại một lần nữa chiếu rọi lên trên bậc thềm đá của
tòa nhà Nghị Viện, cùng với những pho tượng trang nghiêm bên dưới bãi cỏ xanh ở trung tâm quảng trường tạo thành một phong cảnh bình tĩnh lặng
lẽ. Một đôi nam nữ trẻ tuổi này lại chống đỡ bình tĩnh chậm rãi bước đi
từng bậc từng bậc thang, giống hệt như là đang chậm rãi đi dạo mát trên
một sườn núi cỏ cây xanh mát trên khu thảo nguyên nào đó vậy, vô cùng tự nhiên mà sảng khoái.
Nếu như có người nào đó chỉ lắng nghe những lời trao đổi của hai người, tất cả mọi người khẳng định sẽ nghĩ rằng
đây là một đôi tình nhân tiêu chuẩn, đang nằm trong giai đoạn quan hệ
bắt đầu ám muội, hơi có chút oán niệm nhàn nhạt, nhưng lại vẫn như cũ vô cùng yêu thương thân cận lẫn nhau.
Nếu như không hề nhìn thấy
cánh cửa kiến trúc tinh xảo của tòa nhà Nghị Viện đã bị tổn hại vô cùng
nghiêm trọng, cùng với vô số những gã binh lính trang bị võ trang hạng
nặng đầy mình ở phía trước, mọi người tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, hai
người bọn họ đang bị vô số những khẩu súng ngắm bắn tỉa khủng bố dày đặc nhắm thẳng vào người.
Ôm lấy cô thiếu nữ trong lồng ngực mình?
Không phải, mà là hắn đang dùng toàn bộ khủy tay của mình uốn cong lại,
gác ngang lên cổ họng của cô thiếu nữ kia, tùy tiện gác lên một khẩu
súng lục, bất cứ lúc nào cũng có thể một phen biến cô thiếu nữ kia thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Trâu Úc hiện tại chính là con tin trong tay của Thi Thanh Hải, vị thiên kim tiểu thư duy nhất của Bộ trưởng Bộ
Quốc Phòng này chính là thứ vũ khí cuối cùng duy nhất còn lại mà hắn
dùng để chống cự lại với vô số khẩu súng trường ẩn chứa phía sau những
tòa kiến trúc xa xa bốn phía xung quanh cùng với vài đầu Robot MX màu
đen cồng kềnh đang đứng rãi rác bên dưới bậc thềm đá kia.
Ít nhất là trong lòng đám quần chúng nhân dân Liên Bang đang vây xem xung quanh cùng với đám binh lính cảnh sát bên dưới chính là đang suy nghĩ như
thế.
Một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi này chậm rãi đi xuống
dưới bậc thềm đá thật dài, chậm rãi đi qua một cái ao nước đầy bèo xanh
nho nhỏ, chậm rãi đi qua một bãi cỏ một màu xanh biếc. Bên trên khu
Quảng trường Hiến Chương im lặng rộng rãi cũng không có vang lên bất cứ
tiếng súng đột ngột nào cả, cũng không có bất cứ tiếng kêu thét thê thảm nào cả, chỉ có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người, khẩn trương
mà di động theo mà thôi.
Thi Thanh Hải bước đi thật sự vô cùng
thong thả, bởi vì lúc này hắn thật sự mỏi mệt vô cùng, mỏi mệt đến chết
đi được. Nhưng mà ở trong mắt của tất cả mọi người xung quanh, hắn chính là đang ôm lấy Trâu Úc, thong thả bước đi, toát ra một loại cảm giác
thong dong nhàn nhạt.
Sau khi tiến vào bên trong cái quảng trường rộng rãi trống trải bên dưới, hắn cùng với Trâu Úc ở trong lòng của hắn giống hệt như là đang đi tản bộ bên dưới ánh dương quang sáng rực rỡ
vậy, mà ánh mắt của đám người đứng vây xem xung quanh lúc này cũng chỉ
có thể nhìn theo bóng dáng của hắn mà thôi, vì thế đám người cùng với
những sợi dây giới tuyến màu vàng kia cũng tự động cùng nhau di động đi
theo phía sau bóng dáng của hai người.
Còn về phần đám quân cảnh
trang bị đầy mình bao vây khắp nơi xung quanh, đương nhiên là mãi vẫn
luôn ghìm chặt súng ống, khẩn trươn giữ một khoảng cách nhất định, chậm
rãi di chuyển theo bọn họ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thi
Thanh Hải nghĩ thấy cái Quảng trường Hiến Chương này thật sự con mẹ nó
quá mức rộng lớn rồi, đi đến mức chân đau nhức như sắp chết đi vậy, thế
nhưng mãi vẫn còn chưa đến được mục đích cuối cùng của mình. Hắn khẽ
nheo mắt lại một chút, nhìn về phía đám pho tượng đồng to lớn vô cùng
quen thuộc đối với mỗi một người dân Liên Bang, cảm giác tầm mắt mình
xuất hiện những khoảnh khắc mơ hồ nhàn nhạt, nhịn không được nở nụ cười
tự giễu, trong miệng lại hạ giọng khẽ lẩm bẩm mấy câu gì đó.
Trâu Úc bị hắn vòng tay qua quàng vào cổ mình có chút khó chịu, cặp mày
thanh tú khẽ cau lại một chút, tùy tiện để cho những luồng gió phất động những sợi tóc đen trên vầng trán mịn màng của mình. Tay phải của nàng
thì lại biểu hiện có chút bất an nhàn nhạt, hơi chút khẩn trương đặt lên trên cổ, khẽ nắm chặt chỗ đầu của cái họng súng lạnh như băng kia, tựa
hồ như muốn phí công đem viên đạn rất có thể một khắc sau đó liền lao
ra, bắn thẳng vào cổ họng trắng muốt của chính mình mà ngăn cản lại.
Nàng ta cần phải biểu hiện ra cái loại cảm giác sợ hãi mà một cô thiếu nữ
con tin cần phải có, thế nhưng trên thực tế, bàn tay phải của cô nàng
chính là đang nhẹ nhàng giúp đỡ Thi Thanh Hải giữ chặt khẩu súng lục kia lại, bằng không chỉ cần bàn tay của cô nàng rời ra, có lẽ ngay sau đó
khẩu súng lục này liền rơi thẳng xuống mặt đất luôn.
- Em yêu,
lúc này anh có một câu hỏi rất muốn hỏi em, có thể nào cấp cho anh một
cái đáp án chân chính, là suy nghĩ thật sự trong lòng của em hay không?
Thi Thanh Hải khẽ dựa hờ vào sau lưng của Trâu Úc, nhìn qua là đang dùng
thân thể của cô nàng để ngăn cản đường bán của đám quân cảnh cản trở ở
phía trước, trên thực tế cũng chỉ có Trâu Úc mới biết rõ ràng nhất, nếu
không có sự chống đỡ của Trâu Úc, hắn rất khó có thể tiếp tục bước đi
thêm một bước nào nữa.
Hắn khẽ ghé nhẹ vào phần bả vai trong suốt trắng muốt như một phiến ngọc thạch của Trâu Úc, ghé môi vào vành tay
hồng hồng xinh xắn của cô thiếu nữ, vẻ mặt không một chút biểu tình, thế nhưng thanh âm lại cực kỳ ngả ngớn, hỏi:
- Một nam nhân hoàn mỹ
giống như anh vậy, em như thế nào lại mãi cũng không muốn gả cho anh?
Suốt mấy năm nay anh theo đuổi em thật sự là vô cùng chân tình a, thế
nhưng em lại chẳng chịu gật đầu lấy một cái. Phải biết rằng ngay cả con
trai của chúng ta cũng đã biết đọc thơ rồi a!
- Đó là con của tôi!
Trâu Úc phản ứng giống hệt như trong những lần hai người lén lút nhau gặp
mặt ăn cơm trong dĩ vãng vậy, vô cùng quen thuộc bình tĩnh lạnh giọng
phản bác lại ngay lập tức. Nhưng mà phía trước mặt là ánh nắng mặt trời
vô cùng thanh lệ phản xạ trên những pho tượng đồng khổng lồ chiếu rọi
xuống, xa xa là đám binh lính súng ống đầy mình biểu tình ác liệt, phía
sau lại là đám người mang theo biểu tình khiếp sợ mà hưng phấn quan sát, khiến cho phản ứng của cô nàng cũng khác với bình thường một chút. Nơi
này đang là tại Quảng trường Hiến Chương, cái gã nam nhân phía sau người mình kia bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống chết đi, quả tim băng giá của cô nàng rốt cuộc cũng trở nên mềm mại hơn một chút.
Thoáng
trầm mặc trong chốc lát, có một sợi tóc mềm nhẹ tùy tiện bị nhữn luồng
gió xuân ấm áp thổi quét, bay lạc vào trong cặp môi đỏ mọng của cô nàng, Trâu Úc nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đẩy khẽ sợi tóc ra ngoài, có chút hàm
hồ không rõ ràng, giải thích:
- Bởi vì những nữ nhân mà anh thích thật sự quá nhiều.
Thi Thanh Hải trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Hứa Nhạc cũng giống như vậy mà.
Trâu Úc khẽ nhếch nhẹ khóe môi lên một cái, nghĩ muốn nở một nụ cười, thế
nhưng chợt nhìn thấy đám quân cảnh ở bốn phương tám hướng, biểu tình
giống hệt như là lâm vào đại địch vậy, cho nên nụ cười nhạt cuối cùng
lại hóa thành một cái bĩu môi lạnh nhạt, đạm mạc.
Dưới ánh nắng
mặt trời mùa xuân vô cùng ấm áp, dưới sự chú mục của hàng ngàn hàng vạn
cặp mắt, dưới sự tập trung gay gắt của vô số khẩu súng ống lạnh như
băng, dưới sự ghi hình của vô số các thiết bị điện thoại di động cùng
với camera internet hiện trường trực tiếp, Thi Thanh Hải ôm theo Trâu Úc đi tới chính giữa Quảng trường Hiến Chương, sau đó đưa tay nhấc lên mấy sợi dây xích dùng làm hàng rào nhỏ bên dưới pho tượng tiểu tổ năm người khổng lồ kia, đi vào bên trong, ngồi bệch xuống bục nhỏ bên dưới pho
tượng.
Cái bậc thềm đá đã bị ánh nắng của ngày xuân chiếu rọi
khiến cho có chút ấm áp, đặt mông ngồi lên trên đó cảm giác thật sự vô
cùng thoải mái, hơn nữa đối với tên gia hỏa Thi Thanh Hải toàn thân đã
là từng đợt từng đợt rét run mà nói lại càng dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn
ngồi dựa cằm vào bả vai của Trâu Úc, cau mày nhìn về phía pho tượng
khổng lồ của Quân Thần Lý Thất Phu vừa mới được đặt thêm ở bên phía đối
diện, dùng một câu mở đầu không chút ăn nhập gì với chủ đề mà hắn muốn
nói:
- Lão nhân gia cuối cùng cũng có lúc phạm phải sai lầm. Sau
này em nên ăn nhiều thêm một chút, xương bả vai không có một miếng thịt
nào cả, dựa lên không có chút xíu thoải mái nào.
Trên đỉnh đầu
của hai người chính là những pho tượng của tiểu tổ năm người vô cùng nổi tiếng của Liên Bang. Những pho tượng đồng cổ xưa khổng lồ dưới sự tẩy
lễ của năm tháng cũng không hề lưu lại quá nhiều dấu vết của thời gian,
lại tự nhiên mang trên mình một loại hương vị tang thương nhàn nhạt. Ánh dương quang tươi mát mới mẻ chiếu rọi lên trên những pho tượng, phản xạ đến cái chuông đồng khổng lồ ở phía trước, sau đó lại vô cùng tự nhiên
tán xạ ra trên mặt cỏ xanh, lại có chút mang theo hương vị của một loại
rượu lâu năm nào đó vậy, khiến cho kẻ khác phải say mê.
Những sợi dây giới tuyến màu vàng lại được chắn ra, vây quanh bốn phía xung quanh khu vực bức tượng khổng lồ này. Đám chiến sĩ của Sư đoàn Thiết giáp 7
tay cầm những khẩu súng ống lạnh như băng cũng lại một lần nữa bao vây
khắp nơi xung quanh. Đại khái là ngày hôm nay ánh nắng mặt trời rất xinh đẹp, lại thêm vừa rồi có một đoạn di chuyển dài tương đối bình thản,
cho nên không khí trong toàn trường cũng đã trở nên không quá mức khẩn
trương giống như lúc trước nữa.
Tại một góc khoảng trường cách đó xa xa một chút, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi bước xuống chiếc xe quân dụng, tháo xuống cặp kính râm trên mặt mình, nhìn về phía ánh
dương quang vô cùng rạng rỡ trên quảng trường, cực kỳ hiếm thấy, trên
gương mặt chợt nở ra một nụ cười mỉm vô cùng ôn hòa.
Trâu Úc cũng không thèm để ý đến mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của gã nam nhân ngay sau
lưng mình, vẻ mặt không một chút biểu tình, hỏi:
- Anh đã giết
chết Phó Tổng Thống Liên Bang, anh khẳng định không thể nào trốn thoát
được đâu, vì cái gì lại muốn chạy tới nơi này?
Có một vài giọt
máu tươi đột nhiên từ bên trong hai lỗ mũi nóng hầm hập tuôn chảy ra,
Thi Thanh Hải đưa tay lên muốn lau đi, nhưng lại bởi vì thân thể quá mức mỏi mệt nên phản ứng chậm chạp một chút, khẽ tí tách rơi xuống dưới,
rơi lên bộ ngực trắng muốt của Trâu Úc, bởi vì hôm nay cô nàng mặc một
kiện váy ống hở vai màu đỏ chói, cho nên hoàn toàn lộ ra bên ngoài một
phần bên trên của bộ ngực xinh đẹp.
- Lúc anh còn nhỏ, khi còn đang học tiểu học, nhớ có một hôm trong trường học tiến hành giảng dạy thực tế môn lịch sử Liên Bang, đã mang theo
toàn bộ đám học sinh năm lớp năm của bọn anh đi đến Quảng trường Hiến
Chương này tổ chức tham quan học tập. Trên quảng trường này nói thẳng ra cũng chẳng có cái gì đẹp cả, ngoại trừ hai cái nhà bảo tàng kia, đại
khái cũng chỉ có pho tượng của tiểu tổ năm người này mà thôi. Khi đó
Quân Thần lão nhân gia cũng còn sống vô cùng khỏe mạnh, còn chưa có bị
cái đám con cháu bất hiếu kia mang đến nơi này hứng chịu gió táp mưa
dầm…
Thi Thanh Hải nở nụ cười mỉm trào phúng, nâng cánh tay phải
lên một chút, lau đi mớ máu mũi lại chảy dài xuống dưới môi mình, tiếp
tục trào phúng nói:
- Đối với tiểu tổ năm người kia, người mà anh sùng bái nhất, đương nhiên chính là cái vị Sinh vật học Văn Tuấn Bố Lan Địch kia. Hẳn là em có thể đoán ra được nguyên nhân. Vị tiên hiền này
chính là rất thích uống rượu, vì thế cho nên cái loại rượu nổi tiếng
nhất trong toàn bộ Liên Bang này cũng muốn dùng tên của ngài ấy mà đặt
tên cho chính mình.
- Nhưng mà anh cũng chỉ thích uống loại rượu
Văn Tuấn Bố Lan Địch số 3 mà thôi. Hơn nữa lúc ấy anh vẫn còn là một
thằng nhóc học sinh tiểu học ngây thơ trong trắng, còn không biết được
hóa ra rượu lại uống ngon đến như thế. Lúc ấy điều mà anh cực kỳ tò mò
đối với cái pho tượng tiểu tổ năm người này chính là, vì cái gì mà cái
vị ở bên trái cùng kia lại phải mặc váy?
Thi Thanh Hải khẽ nhíu
mày lại, chăm chú nhớ lại, sau đó nói, dùng tay chỉ chỉ về phía cái bức
tượng bằng đồ cổ xưa khổng lồ hùng vĩ trên đình đầu của mình kia.
- Bởi vì vị ấy ở trong tiểu tổ năm người này là vị nữ nhân duy nhất, am hiểu nhất chính là thiết kế chương trình máy tính.
Trâu Úc đưa tay ôm hai đầu gối của mình, ánh mắt thì nhìn xuống bãi cỏ xanh
mướt bên dưới quãng trường phía trước, nhẹ giọng đáp lời:
- Tuy
rằng pho tượng này là xây dựng dựa theo hình tượng của nàng ta tại thời
kỳ trung niên, nhưng mà nữ nhân vĩnh viễn luôn luôn thích mặc váy a.
- Chính xác a!
Thi Thanh Hải khẽ liếm liếm môi đã có chút tê dại của chính mình, chậm rãi nói:
- Điều mà tôi cảm thấy không rõ nhất chính là, pho tượng này cao đến mấy
chục thước, hơn nữa lại còn mặc váy như thế nữa, chẳng lẽ không sợ sẽ bị người khác nhìn lén hay sao?
Trâu Úc cũng không biết phải nói cái gì để trả lời hắn.
- Lúc ấy anh cũng đã nghĩ muốn chạy xuyên qua lan can, chạy xuống bên
dưới nàng ta liếc mắt nhìn xem một chút, kết quả là bị mấy vị cảnh vệ
đuổi trở về, cuối cùng vị Hiệu trưởng đại nhân của bọn anh mắng chửi cho suốt cả nửa ngày trời…
Thi Thanh Hải vô cùng cảm khái, nói:
- Vì thế chuyện này liền trở thành một cái bí mật khó có thể khám phá
giữa đám nam học sinh tiểu học bọn anh, đến tột cùng là bên dưới kia
được điêu khắc cái gì? Năm đó các nhà điêu khắc gia đến tột cùng là
chuẩn bị cho nàng ta loại quần lót như thế nào?
Trâu Úc lại càng không biết phải trả lời cái tên gia hỏa này như thế nào.
- Ngày hôm nay anh rốt cuộc cũng đã có cơ hội có thể tự mình liếc mắt
nhìn xem một chút, cảm xúc phải nói là phi thường hạnh phúc a!
Nói xong những lời nói nay, Thi Thanh Hải thật tự nhiên ngửa người về phía
sau một chút, vô cùng nghiêm túc quan sát một khoảng thời gian khá lâu,
sau đó mới cảm khái, nói:
- Hây da, không ngờ lại không có mặc quần lót!
Trâu Úc quả thật không biết phải nói gì với cái tên gia hỏa này. Cô nàng
giương mắt nhìn về phía khoảng trống trải phía trước mặt mình, có chút
bực tức, nói:
- Hiện tại tình huống đã là như vậy rồi, anh cũng
không thể quan tâm đến một vài chuyện tình gì tương đối đứng đắn hơn một chút được sao?
- Anh chỉ là muốn nói, tiểu tổ năm người kia cũng đều là người bình thường, tất cả mọi người chúng ta ai nấy cũng đều là
người bình thường…
Thi Thanh Hải nở nụ cười nhạt, nói:
- Cũng chỉ có điều ngẫu nhiên có thể làm một vài chuyện tình không bình thường mà thôi.
- Cũng giống như là hiện tại vậy sao?
Cặp mày thanh tú của Trâu Úc khẽ nhíu lại một chút, hỏi.
- Đúng vậy, mỗi khi nghĩ đến những nữ nhân đã từng ban cho anh những
khoảng thời gian hạnh phúc tốt đẹp trong suốt cả cuộc đời này của anh,
có thể lại một lần nữa gặp lại anh bên trên TV, hơn nữa những chuyện mà
ngày hôm nay anh đã làm ra, có thể khiến cho những cô nàng ấy chậm rãi
nhớ lại những khoảng thời gian sống mang theo vô số những sầu não, cảm
động, hoài cảm năm xưa, anh sẽ cảm thấy không chút tiếc nuối nào nữa,
không tiếc nuối chút xíu nào đâu.
Thi Thanh Hải một phen đem cái từ đâu cuối cùng kia kéo ra thật dài một chút, thực sự ôn nhu, thật sự chân thành.
Trâu Úc khẽ cắn nhẹ lên trên cặp môi đỏ mọng của chính mình, có chút căm tức, nói:
- Đài truyền hình khẳng định là sẽ không phát sóng trực tiếp đâu.
- Không cần phải lo lắng đâu. Nhiều bằng hữu như vậy đến xem, cũng đều có mang theo những điện thoại di động, cũng có camera ghi hình lại mà…
Sau đó Thi Thanh Hải xoay người hướng về phía đám dân chúng đang vây xem
bên ngoài sợi vòng dây giới tuyến màu vàng kia, không ngừng cầm điện
thoại ghi hình trực tiếp bên trong này, khẽ đưa tay lên vẫy vẫy mấy cái
thăm hỏi.
Ánh mặt trời ngày hôm nay thật sự quá tốt, ánh sáng chiếu rọi xuống vô cùng đúng lúc.
Thi Thanh Hải đưa bàn tay trái xuống ôm nhẹ lấy bụng của Trâu Úc, tay phải
vòng qua cánh tay đang đưa lên nắm chặt họng súng lục của cô nàng, gác
nhẹ lên trên đầu bả vai của cô nàng, nhìn qua tựa hồ như là đang thân
mật, nhưng kỳ thực lại là vô lực, hoặc là thật sự đã không còn sức để
ngồi thẳng người nữa rồi. Đây cũng là một lần thân mật thứ hai vô cùng
hiếm có từ sau khi cái lần thân mật không chút trách nhiệm lần đó trong
đêm tuyết trắng tại Lâm Hải Châu năm xưa.
Hắn khẽ tựa nhẹ lên
trên vai của Trâu Úc một chút, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn về phía ánh
dương quang ấm áp phía trước, thân thể cảm giác một cỗ ấm áp vô cùng dạt dào, phi thường thoải mái. Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến mấy năm
trước đây sau khi chạy vào trong tòa nhà đại lâu Cơ Kim Hội Hoàn Sơn Tứ
Châu, giết chết Mạch Đức Lâm, cũng đã từng cùng với Hứa Nhạc ngồi dưới
ánh nắng mặt trời. Hắn khẽ rút nhẹ một điếu thuốc lá đã hơi nhăn nhúm
trong túi áo mình, đưa lên trên môi.
- Anh chợt nhớ tới Hứa Nhạc. Giúp anh châm điếu thuốc một chút, sau đó giúp anh gọi một cú điện thoại cho cái tên gia hỏa kia.
Điếu thuốc lá hiệu Ba số 7 bị đè bẹp nhăn nhúm, khẽ được đốt lên, sau đó Thi Thanh Hải vô cùng hưởng thụ hít một hơi thật sâu, cặp môi tím tái khẽ
mím lại một chút, sau đó lại đưa hai tay ôm chặt lấy vòng eo của Trâu
Úc, căn bản không chịu buông tay ra nữa.
Ở tại một góc xa xa trên Quảng trường Hiến Chương, Đỗ Thiếu Khanh châm một điếu xì gà mùi thô,
hướng về phía tên quân nhân sĩ quan thuộc hạ bên cạnh cảm ơn một tiếng,
sau đó tùy tiện tìm một băng ghế đá chuyên dùng cho các cặp tình nhân mà ngồi xuống.