Gian Khách

Quyển 4 - Chương 142: Chính là như thế (2)



Bất luận là một vị quân nhân sĩ quan nào cho dù là kiên định mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy mọt màn hình ảnh quỷ dị, những đầu phi đạn không gian gia tốc vừa mới được phóng ra khỏi Chiến hạm chưa được bao lâu, liền mất hoàn toàn khả năng khống chế, giống hệt như những cánh diều bị đứt dây, nổ tung thành một màn pháo hoa vô cùng vĩ đại như thế kia, khẳng định cũng đều sẽ lâm vào một loại cảm xúc bất an khó hiểu không thể nào giải thích nổi như hắn vậy. Cái loại chuyện tình mà không thể nào dùng lý trí để mà phân tích như thế này, bình thường cũng đến cùng với một sự sợ hãi mãnh liệt không tên nào đó.

Ngay sau đó, bên trên chiếc Chiến hạm lại một lần nữa xảy ra một chuyện tình càng khiến kẻ khác phải thêm khiếp sợ hơn rất nhiều. Bên phía khoang chứa Robot trên Chiến hạm bên kia, đám phi công Liên Bang đang dựa theo mệnh lệnh từ khoang chỉ huy điều khiển Chiến hạm, bắt đầu khởi động Robot, leo lên khoang điều khiển, chuẩn bị công tác phóng Robot ra ngoài không gian tác chiến. Đột nhiên bên trong các khoang điều khiển chợt vang lên những đạo thanh âm báo cáo vô cùng lo âu, khẩn trương, tràn ngập những cảm xúc hết sức kinh hoàng.

- Trình tự kiểm tra tổng quát tự động đã mất đi hiệu lực! Xin lặp lại, trình tự kiểm tra tổng quát tự động đã mất đi hiệu lực!

- Bục phóng Robot không thể mở ra, cánh phụ trợ phi hành tự động tách rời không rõ nguyên nhân! Cảnh báo! Cánh cửa khoang thuyền phóng thích Robot vẫn đang trong trạng thái mở ra, hệ thống duy trì sinh thái không thể kích hoạt! Yêu cầu phát ra cảnh báo khẩn cấp!

Trong khoang thuyền ngay bên dưới phần bụng của Chiến hạm Liên Bang, tại một khu vực được ngăn cách ra làm mười lăm khoang nhỏ, chuyên dùng để phóng thích Robot ra ngoài không gian vũ trụ, hệ thống thông tin nội bộ hiện tại đã tràn ngập các thanh âm cảnh báo khẩn cấp vô cùng khẩn trương. Cách bên ngoài một lớp cửa hợp kim cực kỳ dày nặng của khoang điều khiển Robot, tựa hồ cũng có thể nghe thấy thanh âm mắng chửi lo âu của đám phi công Robot đang ngồi bên trong khoang điều khiển kia.

- Cánh cửa khoang phóng thích Robot đã mở ra rồi, vì cái gì bục phóng vẫn chưa thể triển khai? Đầu Robot MXT của tôi vẫn còn cố định bên trên bục Robot, chưa có mở ra được!

Một gã phi công tinh nhuệ của Liên Bang náo đó giương mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa khoang phóng thích Robot của Chiến hạm đang dần dần mở rộng ra, nhìn thấy phiến sao trời vũ trụ sâu thẳm đầy tinh mỹ bên ngoài kia, lắng nghe những thanh âm cảnh báo đầy bén nhọn truyền thẳng bên tai mình, mặt mày lại bởi vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo một trận, rất nhanh hướng về phía các ban ngành hỗ trợ kỹ thuật bên trong Chiến hạm mà hô lớn.

Đầu Robot MXT mà hắn đang thao tác vẫn như cũ đang bị cái bục phóng phía sau chặt chẽ khóa chết lại phía trên bục, căn bản không thể mở ra. Hệ thống duy trì sinh tháy rõ ràng là đã thành công khởi động, đột nhiên lại phát ra thanh âm cảnh báo chói tai bén nhọn, ngay trước mặt khoang thuyền chính là một khoảng không vũ trụ rộng lớn, bình thường nhìn qua vô cùng xinh đẹp tinh mỹ, thế nhưng lúc này không hề nghi ngờ gì chính là tương đương một mảnh địa ngục khủng bố nhất!

Hắn mạnh mẽ gỡ phắt ra cái mũ điều khiển ngay trên đầu của mình, hướng vào hệ thống thông tin liên lạc nội bộ phẫn nộ rống lớn một tiếng:

- Cái đám phế vật ban hậu cầu các người, mau mau một phen đem cánh cửa khoang thuyền đóng lại đi! Chúng tôi sắp chết ngộp hết rồi này!

o0o

Bên trong mười lăm cái khoang thuyền phóng thích Robot khỏi Chiến hạm kia, toàn bộ cũng đều phát sinh tình trạng nguy hiểm cực kỳ tương đồng với nơi này. Có khi là cái bục phóng không thể khởi động, có khi là đầu Robot bị khóa chặt bên dưới bục phóng, không thể phóng ra, có khi là hệ thống duy trì không gian sinh thái trực tiếp mất đi hiệu lực, có khi là phần cánh phụ trợ phi hành đột nhiên tự động rời ra, giống hệt như là một khối sắt vụn khổng lồ, hung hăng bắn thẳng vào trong vách tường kim loại gần đó, bắn ra vô số những tia lửa khủng bố. Có đầu Robot thậm chí ngay cả hệ thống truyền dẫn nhiên liệu đột nhiên xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, chĩa thẳng vào trong khoang điều khiển ở môi trường không trọng lực mà phun trào ra vô số những vệt chất lỏng dính nhớp sẫm màu.

Tình huống nguy hiểm nhất chính là phát sinh bên trong cái khoang phóng ở gian thứ hai bên tay phải của chiếc Chiến hạm. Một đầu Robot MXT màu đen sau khi đã khởi động hoàn chỉnh, hệ thống phóng cũng đã khởi động, giá cố định Robot cũng đã thành công mở ra, hệ thống duy trì môi trường sinh thái cũng điều chỉnh thành công, thế nhưng… cái khe trượt cố định hướng phóng Robot lại không có chĩa ra khoảng không vũ trụ, mà lại chĩa thẳng vào phần bụng của đầu Chiến hạm. Nếu như trình tự phóng bắn cứ tiếp tục tiến hành theo như kế hoạch, vậy thì ngay sau đó đầu Robot này sẽ ở bên trong khoang thuyền mà biến thành một cây chùy hợp kim vô cùng khủng bố to lớn, trực tiếp đem phần bụng Chiến hạm đập vỡ ra thanh một cái động lớn vô cùng khủng bố.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phần bụng Chiến hạm đều lâm vào một trạng thái khủng hoảng cực độ cùng với một mảnh vô cùng hỗn loạn. Đám quân nhân sĩ quan phụ trách hỗ trợ kỹ thuật cùng với các quân nhân sĩ quan ban ngành hậu cần có liên quan, toàn bộ cũng đều ngây ngốc, trừng mắt há hốc mồm nhìn về phía hơn mười cái màn hình điều khiển ở trước mặt chính mình, giương mắt nhìn chằm chằm về phía những đường cong tham số kỹ thuật các hạng mục khác nhau, hiện tại giống như một đám chuột con chạy loạn lung tung khắp nơi, căn bản không nghe theo sự chỉ huy của chính mình, trong lòng không hiểu nổi đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì rồi.

Hai mươi mấy giây đồng hồ sau đó, những đường cong tham số các hạng mục kỹ thuật trên màn hình điều khiển kia đột nhiên hoàn toàn biến mất hết. Toàn bộ các thiết bị tự động phóng bắn Robot ở bên trong mười lăm khoang thuyền phóng thích Robot kia tự động thu hồi lại, không thể nào mở lên được. Đồng thời cánh cửa của khoang thuyền phía trước cũng tự động chậm rãi đóng lại. Mặc dù cuối cùng cũng không có phát sinh ra bi kịch Robot nổ tung, người thương vong gì đó, nhưng mà cái công tác phóng thích Robot, khởi xướng công kích về phía đầu Phi thuyền Chiến hạm Tây Lâm, nhằm thực hiện nhiệm vụ ngăn cản nó bay tới kia, cũng không thể không bị ngừng hẳn lại.

Các quân nhân sĩ quan ban ngành kỹ thuật cùng với ban ngành hậu cần có liên quan trên Chiến hạm cũng đều đồng thời ngạc nhiên đứng phắt cả dậy, nhìn chằm chằm vào những màn hình điều khiển đã là một mảnh tối đen, nhìn những đường cong tham số kỹ thuật dần dần biến thành những đường thẳng không chút ý nghĩa, lắng nghe thanh âm gầm rú tức giận, mắng chửi điên cuồng có chút khó hiểu của đám phi công bên trong hệ thống thông tin liên lạc nội bộ, cả người cảm giác tràn ngập rét lạnh, căn bản không thể nào giải thích nổi đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc mà thôi.

o0o

Ba đầu Chiến hạm Liên Bang toàn thể thất bại trong công tác phóng bắn Robot tiến hành cường công. Thượng tá Mãn Quế, kẻ phụ trách cao nhất, chủ trì nhiệm vụ quân sự bí mật này, biểu tình trên mặt lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi, trên khuôn mặt đã bởi vì tức giận cực độ mà trở thành một pho tượng kim loại màu đen bóng kia đã dâng lên một sự phẫn nộ không cam lòng, pha lẫn một chút sợ hãi bất an nào đó.

Đầu Phi thuyền Chiến hạm Thứ Vũ Cấp đến từ Đại khu Tây Lâm trên màn hình điều khiển kia, vẫn đang tiếp tục duy trì tốc độ phi hành cực nhanh của mình, hướng về phía trước bay thẳng tới, mắt thấy liền sắp sửa có thể xuyên thẳngqua cái vòng vây do ba đầu Chiến hạm Liên Bang to lớn tạo thành kia.

- Điều chỉnh hướng đi, xác định góc độ phi hành tiêu chuẩn của đối phương, hệ thống động cơ Chiến hạm bên cánh trái toàn bộ khởi động, hệ thống động cơ Chiến hạm bên cánh phải giảm mức độ phóng thích xuống, duy trì tốc độ phi hành. Thanh Trúc Hào, Thanh Diệp Hào, dựa theo mệnh lệnh, tiến hành khởi động kế hoạch C, xác định vị trí ngăn chặn, lập tức chấp hành!

Nghe được mệnh lệnh hạ xuống của Thượng tá Mãn Quế, tất cả các gã quân nhân sĩ quan phụ trách công tác tính toán tuyến đường phi hành của Chiến hạm ở bên trong đại sảnh chỉ huy nhất thời cứng đờ cả người. Bọn họ phi thường rõ ràng, dựa theo tuyến đường phi hành mà Hạm trưởng vừa mới hạ mệnh lệnh kia mà phóng tới, như vậy chỉ trong thời gian mười giây đồng hồ sau đó, chiếc Phi thuyền Chiến hạm Khinh Vũ Cấp Thanh Dương Hào này sẽ cực kỳ có khả năng cùng với đầu Phi thuyền Chiến hạm Thứ Vũ Cấp đến từ Đại khu Tây Lâm kia, ở bên trong không gian vũ trụ rộng lớn, toàn diện va chạm thẳng với nhau!

Bên trong đại sảnh chỉ huy là một mảnh trầm mặc yên tĩnh, tất cả mọi người đều một phen đem ánh mắt quẳng ném về phía chỗ Hạm trưởng, Thượng tá Mãn Quế.

Thượng tá Mãn Quế khẽ hít một hơi thật sâu, khuôn mặt dần dẫn dãn ra một chút, sau đó chậm rãi xoay người lại, bước đi về phía chiếc ghế của Hạm trưởng mà ngồi xuống, cũng không có hướng về phía đám thuộc hạ đang tràn ngập nghi hoặc kia mà giải thích gì cả.

Liên tục phát sinh ra một loạt những sự cố vô cùng quỷ dị, đã khiến cho hắn cảm thấy một sự bất an vô cùng mãnh liệt. Hắn tin tưởng rằng cái cảm giác bất an này cũng đã dần dần rơi vào trong lòng đám quân nhân sĩ quan thuộc hạ của mình rồi, nhưng mà hắn sẽ vẫn như cũ không chấp nhận từ bỏ cái nhiệm vụ này.

Căn cứ vào mệnh lệnh tuyệt mật mà hắn đã trực tiếp nhận được từ vị đại nhân vật mà hắn cực kỳ sùng kính kia, chính là tuyệt đối không thể để cho người kia có thể trở về đến Đặc khu Thủ Đô được. Như vậy hắn sẽ cần phải nghĩ hết mọi biện pháp có thể, không tiếc hết thảy mọi hy sinh, cũng cần phải ngăn cản không cho người kia quay trở về, cho dù là cái loại phương pháp khống chế điên cuồng, chấp nhận đồng quy vu tận cùng với đối phương cũng có thể làm!

Hắn chính là một quân nhân sĩ quan!

Mà đây chính là một hồi chiến tranh!

Bên trong đại sảnh chỉ huy của Chiến hạm Khinh Vũ Cấp Thanh Dương Hào hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch. Vào một thời khắc nào đó, sau khi trải qua một hồi trầm mặc tập thể, tất cả các quân nhân sĩ quan cũng đã tỉnh thần lại, bắt đầu quay trở lại với cương vị công tác của chính mình, bắt đầu dựa theo mệnh lệnh của Hạm trưởng Mãn Quế, bắt đầu thao tác cho chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại khổng lồ này, hướng thẳng về phía khu vực đã được chỉ định mà bay đi, hướng thẳng về phía chiếc Phi thuyền Chiến hạm Tây Lâm, phảng phất như là một đầu Phi thuyền có ma lực vậy, có thể tránh thoát, miễn dịch hoàn toàn với mọi thương tổn kia mà bay đi, hướng về phía một tràng nổ mạnh oanh oanh liệt liệt cùng với sự tử vong kia mà bay đi.

Đương nhiên trong lòng bọn họ cũng có cảm giác sợ hãi. Có một số quân nhân sĩ quan, biểu tình trên mặt cũng đã hiển lộ hết thảy sự khẩn trương, sợ hãi trong lòng mình. Đối mặt với sự tử vong vô cùng lừng lẫy đã được báo trước, và sắp sửa sẽ đến ngay sau đó như thế này, cũng không phải ai ai cũng đều có thể làm được giống như là đang bước chân trên con đường về nhà vậy.

Thế nhưng mà mặc dù vô cùng sợ hãi, cũng không có bất cứ một gã quân nhân sĩ quan nào lại nghi ngờ quyết định của Hạm trưởng đại nhân. Cũng không có bất cứ một gã quân nhân sĩ quan nào bởi vì quá mức sợ hãi mày không thể hoàn thành những cái công tác nhiệm vụ của chính mình.

Bên trong đại sảnh chỉ huy vẫn như cũ là một mảnh trầm mặc, tất cả mọi người cũng đều lẳng lặng hoàn thành cái nhiệm vụ rất có thể là nhiệm vụ cuối cùng của kiếp quân nhân của mình, thậm chí là nhiệm vụ cuối cùng của cuộc đời mình. Không ai nghĩ đến chuyện ghi lại di thư, không có bất cứ kẻ nào trong đầu nghĩ đến gia đình, nghĩ đến vợ con đang chờ đợi mình ở nhà kia.

Bởi vì tất cả bọn họ cũng đều là quân nhân sĩ quan của Quân đội Liên Bang, bọn họ có thể sợ hãi, có thể bối rối, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện còn chưa bắt đầu chiến đấu đã thừa nhận thất bại.

o0o

Vũ trụ này thật sự rất lớn, vũ trụ thật sự vô cùng trống trải, vì thế có vẻ như là những thiết bị phi hành của nhân loại đặc biệt vô cùng nhỏ bé. Một cự ly hai mươi mấy cái đơn vị thiên văn ở bên trong vũ trụ nghe qua tưởng chừng như là vô cùng xa xôi, thế nhưng kỳ thật cũng chỉ là vô cùng bình thường giống như là khoảng mười bước đi bộ của một người nào đó trên mặt đất mà thôi, phảng phất giống như là khiến người khác hít thở không thông, chỉ không đầy hai phút thời gian liền lập tức đã trôi qua rồi.

Thế nhưng cuối cùng cũng không có cảnh tượng hai đầu Chiến hạm va chạm vào nhau bên trong khoảng không vô cùng vô tận kia, cũng không có những tràng pháo hoa vô cùng hoa lệ nở rộ ra bên trong bóng đêm vô tận, cũng không có những cái tử vong tập thể lẫy lừng, cũng không có một sự mị lực của những tiểu nhân vật phải ngã xuống phía sau những tràng âm mưu vô sỉ nào cả, cũng không có những hình ảnh nhiệt huyết hoặc là nói lãnh huyết gì xuất hiện cả.

Ba chiếc Chiến thuyền Chiến hạm đã quyết ý dùng sinh mệnh của chính mình, dùng hành động tự sát nhằm ngăn chặn đầu Chiến hạm Liên Bang kia, lúc này lại tựa hồ như là ba khỏa thiên thạch kim loại khổng lồ không có bất cứ một tia sinh mệnh nào cả, lẳng lặng huyền phù ở những phương vị bất đồng nhau bên trong con đường không gian an toàn đã vạch sẵn lúc trước kia, trầm mặc là lại bất lực nhìn về phía chiếc Phi thuyền Chiến hạm Tây Lâm dùng tốc độ cực cao bình tĩnh, cực kỳ bình thản mà tao nhã hướng về phía vũ trụ xa xăm kia mà bay đi, căn bản không có khả năng làm ra bất cứ phản ứng nào cả.

Trên thực tế, ngay sau khi Hạm trưởng Mãn Quế hướng về phía ba đầu Phi thuyền Chiến hạm hạ đạt mệnh lệnh liều chết cản đường không đầy ba giây đồng hồ sau, đám quân nhân sĩ quan Liên Bang bên trên cả ba chiếc Chiến hạm cũng đều phát hiện ra, chính mình căn bản đ không thể nào khống chế được đầu Chiến hạm của mình hướng về phía khu vực không gian chỉ định mà bay đi, không, càng chính xác hơn mà nói, bọn họ đã hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với cả ba đầu Chiến hạm này rồi.

Tất cả những hệ thống đa động cơ bên trên cả ba đầu Chiến hạm nương theo những thanh âm vù vù trầm thấp, dần dần đình chỉ vận chuyển. Những ánh đèn sáng trưng bên trên các khoang thuyền bên trong ba đầu Chiến hạm cũng đều đồng loạt tắt phụt. Dưới ánh đèn mờ ảo của hệ thống đèn chiếu khẩn cấp chiếu rọi, có thể rõ ràng nhìn thấy được, tất cả các màn hình điều khiển, màn hình máy tính xách tay, màn hình ra-đa quan sát… cũng đều không thể nào nhìn thấy bất cứ những số liệu nào cả, thậm chí ngay cả một điểm sáng xuất hiện trên đó cũng không có.

Ngoại trừ hệ thống duy trì môi trường sinh thái bên trong Chiến hạm ra, tất cả các trang thiết bị, dụng cụ khác cũng đều trong khoảnh khắc ngừng hoạt đột, toàn bộ ba đầu Chiến hạm biến thành một khối kim loại khổng lồ không có bất cứ sinh mệnh nào cả.

Tòa thể ba đầu Chiến hạm cũng đều là một mảnh trầm mặc, sự im lặng đáng sợ giống hệt như một căn nhà hoang lâu năm vậy.

Trong bầu không khí im lặng như thế, càng ngày càng có thêm nhiều những thanh âm hít thở dồn dập vang lên. Đồng tử mắt các quân nhân sĩ quan Liên Bang lúc này đã tràn ngập nỗi bất an. Bọn họ sợ hãi quét ánh mắt khắp nơi bên trong không gian Chiến hạm toàn thể một màn tối tăm kia, tựa hồ như đang muốn tìm kiếm một sự tồn tại thần bí mà quyền năng nào đó vậy.

Phía sau lưng của Hạm trưởng Mãn Quế lúc này đã là một mảnh mồ hôi lạnh ướt đẫm. Hai tay hắn nắm chặt hai tay vịn của cái ghế Hạm trưởng, trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm. Trong lòng hắn cảm giác như là đang có một đầu u linh quyền năng nào đó đang không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu của chính mình.

Cái đầu u linh đầy quyền năng kia đã lặng lẽ không một tiếng động khống chế hoàn toàn ba đầu Phi thuyền Chiến hạm Khinh Vũ Cấp của Hạm đội Liên Bang!

o0o

Đám nhân viên công tác của Công ty Cổ Chung trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm Thứ Vũ Cấp quả thật cũng không biết những sự kiện quỷ dị như thế nào đang xảy ra trên ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang bên kia.

Bọn họ mang theo tâm tình khẩn trương bất an mà thao tác đầu Phi thuyền dùng tốc độ cao nhất phóng nhanh về phía trước. Mãi một lúc sau bọn họ mới phát hiện ra những đầu Chiến hạm Liên Bang rõ ràng không có hảo ý kia, ngoại trừ ban đầu sử dụng mười khỏa phi đạn không gian gia tốc để tấn công ra, cũng không hề thi triển ra bất cứ thủ đoạn công kích tiếp theo nào cả, hơn nữa lại còn dừng hẳn lại ở bên trong khu vực không gian chỗ cũ nữa, trầm mặc tĩnh lặng, thậm chí cực kỳ có lễ phép mà đưa tiễn Chiến hạm của chính mình rời đi.

Điều này làm cho tất cả bọn họ đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu, không có lý do gì mà đối phương đã giương ra con dao khủng bố của mình rồi, ngay sau đó lại đột nhiên tỉnh ngộ ăn năn như vậy.

Người có thể giải thích được hết thảy một màn này, ở bên trong toàn bộ cái vũ trụ này đại khái cũng chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là có thể mà thôi. Thế nhưng lúc này hắn vẫn như trước trầm mặc lặng lẽ đứng ở ngay phía trước cánh cửa sổ cao lớn ở phía trước đầu Chiến hạm, bình tĩnh mà nhìn về phía mảnh không gian sao trời xinh đẹp không ngừng có những vệt sáng trưng như những sợi dây ruy băng trôi ngược về phía sau. Hắn cũng không có nói chuyện với bất cứ kẻ nào cả, vốn dĩ cũng không hề bởi vì sự đình chỉ truy kích bất ngờ của ba đầu Chiến hạm Liên Bang trang bị hỏa lực không gian cực kỳ cường đại kia mà toát ra bất kỳ cảm xúc ngạc nhiên nào cả.

- Tôi nghĩ, như vậy cậu hẳn là cảm thấy hài lòng rồi chứ?

Trong lúc này, có một đạo thanh âm chợt vang lên bên trong óc của Hứa Nhạc. Hình cảnh cáo lão quản gia mặc trên người bộ lễ phục cực kỳ tiêu chuẩn, tựa hồ càng ngày càng trẻ tuổi hơn xưa đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên trong đồng tử mắt phải của hắn, hoặc là nói đồng dạng xuất hiện ở bên trong đầu của hắn.

Phía sau chợt truyền đến thanh âm hoan hô náo nhiệt của một đám người vừa mới lụm lại được tính mạng ở ngay trước Quỷ Môn Quan, Hứa Nhạc khẽ nở nụ cười nhàn nhạt.

Hắn từ trong tay một vị nhân viên công tác phía sau tiếp nhận một ly cà phê mới pha, hướng về phía sao trời trước mặt mình, hay là nói hướng về phía lớp cửa sổ thủy tinh phía trước mặt ngắm nhìn dung nhan của chính mình. Nhưng mà trên thực tế hắn chính là đang hướng về phía cái tồn tại vô cùng vĩ đại không chỗ nào không tồn tại kia mà nói:

- Từ sau khi lần trước ông cự tuyệt lời thỉnh cầu trợ giúp của tôi, tôi liền một mực suy nghĩ thử xem, cái gọi là quyền hạn an toàn thuộc danh sách cấp độ I kia, đến tột cùng là có mức ảnh hưởng đến phương diện nào. Tôi nên như thế nào một phen hảo hảo lợi dụng cho tốt cái quyền lợi này…

- Cho nên cậu căn bản không cần quan tâm đến công kích của mấy chiếc Chiến hạm Quân đội Liên Bang kia, thậm chí cậu còn mong đợi bọn họ tiến hành công kích cậu nữa. Cậu cũng sẽ không bao giờ chủ động tiến hành phòng ngự hoặc là điều khiển Phi thuyền tránh né gì cả. Bởi vì cậu muốn biết thử xem, thời điểm khi mà sinh mệnh của cậu thật sự bị uy hiếp, tôi sẽ dùng cái dạng thủ pháp như thế nào để cam đoan sự an toàn của cậu.

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia sau khi trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói:

- Bởi vì lần trước ở trong nhà cổ Tây Lâm, tôi đã từng nói tự sát cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì cả. Cho nên lần này cậu mới dùng khẩu súng của người khác mà bức ép tôi vi phạm những điều lệ nào đó.

- Quả thật chính là như thế. Bởi vì những điều lệ của ông quả thật nhiều lắm, tôi cần phải nắm chắc một cách rõ ràng, cái trình tự logic thôi diễn của ông kia, sẽ cho phép ông làm được đến những bước gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.