Gian Khách

Quyển 4 - Chương 146-147: Mưa đêm mùa xuân và điển lễ long trọng (1)



Trương Tiểu Manh liếc mắt nhìn mớ tư liệu điện tử trong tay của Hứa Nhạc, ánh mắt rất nhanh chóng nâng lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:

- Tuy rằng từ sau khi vị lão sư kia của em qua đời, Thi Thanh Hải theo một mặt ý nghĩa nào đó mà nói cũng là đã tự động thoát ly khỏi tổ chức rồi. Hơn nữa từ sau cái sự kiện tại Lâm Hải Châu lần đó, xem như là một lần nữa đã khẳng định lại cái chuyện này. Từ sau khi sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện xảy ra, văn bản thanh minh chính thức do Ủy ban phát ra cũng đã xác nhận rõ ràng chuyện đó. Nhưng mà hắn ta nói thế nào cũng đều là người của Thanh Long Sơn bọn em.

- Ý em là đang muốn nói chuyện gì?

Hứa Nhạc hỏi.

Trương Tiểu Manh nở nụ cười nhàn nhạt nói:

- Ý của em muốn nói chính là, từ trước đến nay, Thi Thanh Hải mãi cũng luôn chấp nhận cái thân phận này của mình, cho nên hắn mới có thể một phen đem những thứ vô cùng quan trọng này giao lại cho em trước khi chết. Dựa theo kỷ luật quy định của tổ chức, em vốn dĩ là nên đem những thứ này giao lại cho phía bên trong núi, hơn nữa còn phải tuyệt đối giữ bí mật về những cái này nữa. Nhưng em nghĩ… anh hẳn là cũng đang cần những thứ này.

Hứa Nhạc chợt ngẩng đầu lên, ánh đèn có chút u ám từ bên ngoài đầu con ngõ nhỏ chiếu rọi lên trên gương mặt của hắn, nụ cười trên mặt hắn nhìn qua có vẻ vô cùng chân thành thoải mái dị thường. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn cặp mắt của cô thiếu nữ ẩn phía sau cặp kính gọng đen kia, mang theo một tia cảm khái vô cùng nhạt, chậm rãi nói:

- Em hiện tại đã không phải là cái cô thiếu nữ khờ dại, một phen đem tổ chức cùng với nhiệm vụ đặt lên trên hết thảy mọi thứ, khiến kẻ khác cực kỳ đau đầu như năm xưa nữa… Chuyện này thật sự… rất tốt!

Trương Tiểu Manh khẽ cúi đầu xuống một chút, một sợi tóc đen láy ẩm ướt ở bên cạnh khuôn mặt thanh tú chợt nương theo những luồng gió nhẹ trong đêm xuân mà bay loạn lên một chút, phản chiếu ánh đèn đường bên kia tạo thành một vệt sáng nhàn nhạt, giống hệt như là một tia sáng ký ức đối với mối tình đầu ngây ngô cái thuở thanh xuân đã trôi qua của đôi nam nữ thanh niên này vậy.

- Chẳng qua là Thi công tử từ đầu cho tới bây giờ cũng đều không có một phen đem tổ chức đặt lên trên hết thảy mọi thứ, cho nên hắn cũng đã một phen đem mớ hồ sơ quan trọng này chia sẻ cho anh một phần.

Hứa Nhạc liếc nhìn sang một bên mặt của Trương Tiểu Manh, nhẹ giọng nói:

- Chỉ là anh có chút không hiểu nổi, một khi hắn đã điều tra ra được những thứ mà hắn muốn điều tra rồi, vì cái gì lại còn liều mạng bắn giết thẳng vào trong Tòa nhà Nghị Viện, một phen khiến cho tất cả mọi người cũng bị kinh động đến mức trừng mắt há hốc mồm như vậy?

Trải qua một khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Trương Tiểu Manh mới một phen đem những tình huống lúc đó kể lại cực kỳ chi tiết cho Hứa Nhạc, bao gồm cả cái tên nhân viên tình báo bên trong Khoa IV Thanh Long Sơn đã bán đứng Thi Thanh Hải lúc trước, thậm chí ngay cả cái giao dịch hắc ám giữa Ủy ban Quản lý Thanh Long Sơn với Chính phủ Liên Bang nữa, cô nàng cũng không hề giấu diếm bất cứ thứ gì. Bởi vì Trương Tiểu Manh hiểu rõ ràng với tính cách của Hứa Nhạc, hắn tuyệt đối muốn biết hết sức chi tiết mọi việc của gã bằng hữu thân thiết trước khi ra đi…

- Quyết định mà Ủy ban đưa ra, đã khiến cho tôi cùng với rất nhiều những đồng chí bên trong Khoa IV cũng đều cảm thấy trái tim có chút giá lạnh.

Đêm xuân cũng chưa đến mức quá sâu, nhưng mà một cơn mưa nhè nhẹ lúc trước cùng với hoàn cảnh ẩm ướt xung quanh thân thể hai người khiến cho không khí trở nên có chút lành lạnh. Trương Tiểu Manh nhẹ nhàng đưa tay tay lên ôm lấy vai mình, lúc này mới phát hiện ra hai đầu vai của chính mình so với trước kia còn ở trong vườn trường thì gầy yếu hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc lặng lẽ đi ở bên cạnh cô nàng, có chút ngây ngốc cởi cái áo khoác quân dụng trên người xuống, không được tự nhiên cho lắm khoác lên vai Trương Tiểu Manh.

Trương Tiểu Manh đưa tay kéo nhẹ cái áo khoác quân dụng, cảm nhận được nhiệt độ thân thể nam nhân còn lưu lại bên trên lớp áo, có chút thỏa mãn hít nhẹ một hơi, nở nụ cười, nói:

- Cảm ơn!

Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường mờ nhạt ở đầu n ngõ nhỏ, giống hệt như là một vầng mặt trăng thứ ba treo trên bầu trời cao cao kia, đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi chậm rãi dừng lại cước bộ. Trương Tiểu Manh xoay người lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, bên trong cặp mắt yên lặng trong veo như nước tự nhiên toát ra một tia lo lắng nhàn nhạt:

- Bởi vì hắn bị trúng độc không có khả năng cứu chữa, cho nên không có bất cứ sự lựa chọn nào cả, nhưng anh thì lại không giống như hắn. Em không phải nói là bên phía Chính phủ Liên Bang đã cấp cho anh một cái tiền đồ vô cùng tốt đẹp, cũng không phải nói đến sự xem trọng của Quân đội Liên Bang đối với anh, mà chính là hy vọng anh trước khi làm ra bất cứ quyết định gì, thì đều cũng phải nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, xem xem đó có phải là một sự lựa chọn tốt nhất hay không, không được quá mức xúc động…

- Ừm!

Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó mới hạ giọng nói:

- Trước khi Thi công tử chết đi, anh đã đáp ứng với hắn rồi, anh sẽ không có nổi điên. Tuy rằng câu đáp ứng của anh hắn cũng không có nghe thấy được, nhưng mà những chuyện tình mà anh đã đáp ứng với hắn liền nhất định sẽ làm được!

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Quân Thần lão nhân gia trước khi lâm chung cũng đã từng có một lời giao phó vô cùng nghiêm túc vô cùng rõ ràng với anh…

Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại một chút, biểu tình ngưng trọng mà vô cùng nghiêm túc:

- Anh sẽ dốc hết thảy mọi lực lượng, nắm chắc hết thảy mọi cơ hội để đạt được sự thắng lợi cuối cùng trong tràng chiến đấu này, bảo vệ tốt bản thân mình, để cho tất cả những địch nhân cũng đều phi thường không thoải mái, anh sẽ vĩnh viễn đứng thẳng ở trên cái mảnh đất này, ngắm nhìn kết cuộc cuối cùng của mọi chuyện tình…

Trương Tiểu Manh nở nụ cười điềm tĩnh, biết được những gì hắn đã nói liền nhất định có thể làm được. Một tia lo lắng sầu não đã đè nặng trong lòng rất lâu kia rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng xuống rồi. Cô nàng bình tĩnh nói:

- Một lát nữa thời điểm khi anh đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận một chút. Chính phủ Liên Bang hiện tại đã biết rõ ràng thân phận chân thật của em rồi, Khoa IV của Cục Điều Tra Liên Bang vẫn luôn một mực giương mắt nhìn chằm chằm em. Anh thân là vị anh hùng Liên Bang đã từng bị dư luận bôi xấu qua một lần rồi, nếu như lần này bị phát hiện ra ở cùng một chỗ với em nữa, sẽ khiến cho địch nhân của anh nhận được rất nhiều những tư liệu sống để đối phó với anh đó.

- Em yên tâm, hiện tại bên trong Liên Bang này đã không còn ai có thể đủ khả năng theo dõi được anh mà không bị anh phát hiện nữa.

Điều mà Hứa Nhạc nói chính là sự thật, thế nhưng mà cái cảm giác tự tin hắn cấp cho người khác lại đạt đến mức độ gần như gọi là kiêu ngạo vậy. Đại khái là bởi vì bản thân cái khả năng này thật sự khiến người khác không thể nào tin nổi.

- Trước kia Thi công tử cũng đã từng làm việc cho Khoa IV của Cục Điều Tra Liên Bang!

Hứa Nhạc khẽ nhăn lại cặp mày rậm một chút, cảm khái nói:

- Bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Thanh Long Sơn các người cũng đều có Khoa IV cả, cái loại trùng hợp này thật sự cũng rất thú vị a. Hơn nữa cái tên kia lại cũng đều từng lăn lộn ở bên trong cả hai cái Khoa IV đó.

Hứa Nhạc liếc nhìn Trương Tiểu Manh một cái, đột nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Em có biết anh cùng với Thi Thanh Hải quen biết nhaotình huống như thế nào hay không? Lúc ấy hắn vẫn còn đang công tác bên trong Cục Điều Tra Liên Bang, nhận lệnh chạy đến Đại học Lê Hoa tiến hành điều tra em… Kết quả là một ngày nào đó hắn nhàn hạ đi dạo bên dưới vầng thái dương, khi đó anh cũng vừa may ngồi phơi nắng phía sau cánh cổng sắt phía sau Đại học…

Thanh âm trò chuyện bên trong con ngõ tắt đêm khuya đột nhiên chợt trở nên trầm thấp hơn rất nhiều. Ánh sáng của ngọn đèn ở đầu ngõ cũng tựa hồ trở nên chói chang hơn một chút, thời gian cùng với không gian tựa hồ như đã quay trở lại những ngày cuộc sống bên dưới ánh mặt trời sáng lạn ở phía sau vườn trường tại Lâm Hải Châu mấy năm trước đây vậy. Bên cạnh cửa sắt cổng sau của Đại học Lê Hoa đã từng xảy ra rất nhiều những chuyện xưa vô cùng ngây ngô, bình thường. Nhưng mà ngày hôm nay thoạt nhìn lại, đám thanh niên nam nữ nhân vật chính bên trong những câu chuyện xưa kia tựa hồ như là vô cùng nguyện ý muốn quay ngược trở lại tình cảnh lúc trước vậy.

Đối với Hứa Nhạc mà nói, Thi Thanh Hải cùng với Trương Tiểu Manh này chính là hai người bằng hữu chân chính về mặt ý nghĩa mà hắn quen biết sớm nhất từ sau những ngày hắn chạy trốn ngàn dặp từ Đại khu Đông Lâm tới Thủ Đô Tinh Quyển này. Bịch bánh quy Tiểu Cẩu, điếu thuốc lá từ bên kia cánh cửa sắt bên dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ kia, đã khiến cho ba con người, một gã sinh viên dự thính gác cổng mai danh ẩn tánh trốn chết, một gã quan viên thường phục xinh đẹp với nụ cười mê người dưới ánh nắng mặt trời sáng lạn, một cô nữ sinh viên với thân phận nữ thanh niên vừa mới thoát ly con đường cách mạng… quay đi quay lại hóa ra cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.

Khi đó Thi Thanh Hải mặc dù tuổi còn rất trẻ, thế nhưng cũng đã hết sức lưu manh cùng với hư hỏng. Hứa Nhạc thì tuổi trẻ mà lại trầm mặc chất phác như một ông cụ non, Trương Tiểu Manh thì lúc nào cũng luôn luôn chứa đựng không biết bao nhiêu tâm tư, trong lòng mãi vẫn nghĩ rằng bả vai của chính mình có thể gánh vác lên không biết bao nhiêu trách nhiệm nặng nề. Thi Thanh Hải mãi cho đến lúc chết đi cũng vẫn luôn kiên trì cho rằng Trương Tiểu Manh là một cô thiếu nữ ngu xuẩn không có chút xíu thú vị nào cả. Hứa Nhạc thì mãi cho đến thời khắc này, ngày hôm nay vẫn như cũ kiên trì cho rằng cho dù không có cái điếu thuốc bên kia cánh cửa ngày hôm đó, chính mình cũng có thể cùng với tên lưu manh kia biến thành một đôi bằng hữu thân thiết.

- Kỳ thật hắn sớm cũng đã vô cùng chán ghét cái thân phận gián điệp kia rồi. Chỉ có điều bởi vì cái chết bất ngờ của vị lão sư kia của hắn, cũng chính là cái vị Cục trưởng béo úc ích của Cục HTD kia đó, cho nên hắn mới có thể có thêm tinh thần đối với chuyện này. Hắn từng nói qua với anh, một khi đã không thể lui về phía sau nữa, vậy thì cũng chỉ có thể dũng cảm mà tiến tới thôi.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía ngọn đèn đường hơi chút tối tăm ở ngay chỗ cao trên đỉnh đầu của mình, lại phát hiện ra có một vài giọt mưa tí ta tí tách rơi xuống, ánh mắt không khỏi nheo lại một chút.

- Anh từ trước cho đến giờ cũng đều không hiểu chuyện chính trị. Cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, anh cũng vẫn không thể nào hoàn toàn thấu hiểu nổi những hình thức, lối suy nghĩ của đám người bên trong Thanh Long Sơn các người được. Nhưng mà anh lại biết rất rõ ràng, sâu trong bản chất của Thi Thanh Hải xác thực là một người theo chủ nghĩa lý tưởng hoàn hảo.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, từ trong túi áo trong lấy ra một phong thư viết tay đã có rất nhiều những nếp nhăn, khẽ đưa sang trước mặt của Trương Tiểu Manh, nói:

- Đây là một bức thư mà năm đó trước khi hắn chính thức lặn đi đã tự tay viết ra gửi cho anh. Nếu dùng những từ ngữ mà anh có thể nghĩ ra để mà khen ngợi, đại khái chính là những lời nói bên trong cái phong thư này sẽ thắp sáng cả một trào lưu chủ nghĩa…

- Anh nghĩ cảm thấy bức thư này thật sự rất thích hợp để cho đám thanh niên nhiệt huyết của Thanh Long Sơn nhìn qua xem một chút, cho nên giao lại cho em bảo quản nó.

Biểu tình Trương Tiểu Manh vô cùng nghiêm túc, đưa hai tay đón nhận bức thư kia, cẩn cẩn thận thật cất kỹ vào trong người, nhẹ giọng nói:

- Em sẽ chuyển vào trong núi… Tiếp theo sau đây anh dự định sẽ làm gì nữa?

Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, nhìn những hạt mưa nhỏ bé như những sợi tơ lại vô cùng rõ ràng dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường nhàn nhạt kia, trầm giọng nói:

- Anh muốn đi đến phòng lưu trữ tử thi của Cục Điều Tra, một phen tiếp nhận hắn đi ra, kiếm chỗ nào đó để cho hắn an nghỉ.

Trong ánh mắt Trương Tiểu Manh lại một lần nữa hiển lộ ra vẻ sầu lo nhàn nhạt, bởi vì cô ta biết chuyện tình này khó khăn đến mức nào.

Đối với những sự lo lắng toát ra từ trong mắt của Trương Tiểu Manh kia, Hứa Nhạc cũng không có đưa ra bất cứ lời cam đoan gì cả. Hắn chỉ là vô cùng bình tĩnh mà nghiêm túc hướng về cô nàng xoay chuyển chủ đề mới, ngữ khí vô cùng quan trọng:

- Lực lượng của phe bên kia tựa hồ so với những gì mà bọn anh từng tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Sự liên hệ giữa anh cùng với bên phía Dinh thự Tổng Thống đã xảy ra chút vấn đề. Chẳng qua là căn cứ vào sự phán đoán của anh, Tổng thống tiên sinh mấy ngày hôm nay vẫn một mực trầm mặc, trên thực tế chính là đã đưa ra một vài tin tức quan trọng nào đó rồi. Như vậy ở dưới tình huống không thể liên lạc trực tiếp với ông ấy, anh nghĩ anh cũng nên làm ra một vài chuyện tình cụ thể mới được.

- Phẩm chất đạo đức của Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thật sự không có gì phải nghi ngờ cả. Nhưng mà anh liền cứ như vậy mà xác định rằng ông ta chính là đang cố tình trầm mặc để hướng về phía anh truyền ra tin tức hay sao? Chứ không phải là ông ta đã bị người khác hoàn toàn nắm giữ rồi à?

- Ở trong Liên Bang này, bất luận là kẻ nào đi chăng nữa, cho dù đó có là một quân nhân sĩ quan trang bị đầy mình, cũng không thể nào hoàn toàn khống chế được một vị Tổng thống Liên Bang được. Nói thế nào đi chăng nữa, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng là vị Tổng thống mà Thi Thanh Hải cùng với anh đã tán dương. Ông ta cũng đã từng là một quân nhân, cũng không phải là những nhân vật thuộc trường phái chính trị ngây thơ. Như thế nào lại có thể có biểu hiện kém cỏi như thế được chứ? Theo như anh suy nghĩ, hiện tại cái mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cần chính là một cái thanh âm phát ra từ phía bên ngoài Chính phủ, hơn nữa cái thanh âm kia cũng phải đủ cường đại mới được. Ông ta cần phải nhờ cái thanh âm đó để trợ giúp ông ta xé toạt được cái tầng giấy ngăn cách mà ông ta không tiện chính diện ra tay xé bỏ nó đi. Hoặc là nói ông ta cần có một cái cớ đủ mạnh mẽ để cho phép ông ta đưa tay xóa bỏ cái tầng giấy ngăn cách kia.

- Xem ra mấy năm gần đây anh cũng rất thường xuyên xem các bộ tiểu thuyết của Tịch Lặc đại sư, mấy loại từ ngữ cổ điển như tầng giấy ngăn cách này anh dùng thật sự rất thuần thục a.

Trương Tiểu Manh nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Hứa Nhạc, nói:

- Nếu như anh đã tự tin như thế, vậy thì em cũng sẽ không nói thêm cái gì nữa, chúc anh có thể thuận buồm xuôi gió trong mọi việc.

- Cám ơn!

Hứa Nhạc chân thành tha thiết thân mật ôm lấy cô nàng một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Dưới ánh đèn u ám cùng với cơn mưa phùn lất phất, Trương Tiểu Manh chăm chú nhìn theo bóng xáng xoay người của Hứa Nhạc, đột nhiên mở miệng nói:

- Thời điểm khi mà anh đi đón Thi Thanh Hải ra, giúp em nhắn cho hắn một câu nói. Em mãi luôn cho rằng hắn ta là một vị gián điệp ưu tú nhất, lại cũng là một gã chiến sĩ ưu tú nhất của Thanh Long Sơn!

- Nhất định anh sẽ nhắn cho hắn.

Hứa Nhạc đưa tay lau đi những giọt mưa rơi trên mặt mình, nở nụ cười trả lời:

- Tuy rằng mãi cho đến bây giờ hắn cũng vẫn không thích em, nhưng mà anh nghĩ hắn sẽ phi thường thích thú đối với lời khen ngợi này của em.

Sau đó hai người nhanh chóng đội mưa đi ra khỏi con ngõ tắt u ám, băng ngang qua bên kia đường, men theo con đường với ba gốc cây hòe to lớn, vòng quanh một vòng hướng về phía khu vực phía Tây của Đặc khu Thủ Đô, đi ngang qua trước người một cô bé con đang bán ô phía trước lối vào trạm xe điện ngầm.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau cáo biệt, sau đó mỗi người đều tự hướng về phía lối vào trạm xe điện ngầm khác nhau của chính mình.

Khoảng mười lăm phút sau đó, Hứa Nhạc vừa đưa tay vuốt đi mái tóc ẩm ướt của chính mình, đi ra khỏi trạm xe điện ngầm tại khu 3 phía Đông của Đặc khu Thủ Đô, trầm mặc đi lên con đường phía trước, leo lên một chiếc xe quân dụng đã sớm chờ hắn ở đó. Sau khi leo vào ngồi bên trong cái thùng xe rộng lớn phía sau xe, trầm mặc suy tính những chuyện phải làm sắp tới.

o0o

Kể từ sau khi sự kiện trong Tòa nhà Nghị Viện kia xảy ra, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện cực kỳ phẫn nộ, ngay lập tức thành lập lên một Ủy ban Điều tra có cấp bậc cực cao tiến hành phụ trách điều tra sự kiện này, hơn nữa còn lâm thời tạo thành ba tiểu tổ chuyên môn phụ trách chuyên án đặc biệt lần này nữa.

Bởi vì Thi Thanh Hải đã từng là quan viên cao cấp trực thuộc Cục Điều Tra Liên Bang, nhất là về sau lại điều tra ra được hắn trong khoảng thời gian bốn năm gần đây đã từng có vô số lần lợi dụng tài nguyên cùng với mạng lưới điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang, cho nên tiểu tổ chuyên án đặc biệt này đã một phen đem tất cả nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang loại hết ra ngoài, mà là do ba phía Tổng cục Cảnh sát Liên Bang, Bộ Tư Pháp cùng với Bộ Quốc Phòng cùng nhau liên hợp lại tiến hành phụ trách.

Những nhân viên cùng với cơ sở làm việc của Chuyên án hợp nhấtbao gồm vô số những tòa nhà hành chính bên trong Đặc khu Thủ Đô này, trong đó liền bao gồm cả tòa đại lâu cảnh sát ở trên đường cái A Tư Ba này. Cái tòa đại lâu này cũng không có gánh gác những nhiệm vụ điều tra gì quá mức quan trọng bên trong chuyên án điều tra, thế nhưng lại phụ trách trông giữ cùng với kiểm kê vô số những chứng cứ có liên quan của chuyên án lần này. Cho nên mặc dù hiện tại đã là ban đêm, thế nhưng vẫn như cũ có rất nhiều nhân viên cảnh sát cùng với quân nhân sĩ quan đang bận rộn đi tăng ca hoặc là mệt mỏi canh gác cả đêm.

Bên ngoài kho đông lạnh của tòa đại lâu cảnh sát A Tư Ba có hai gã cảnh sát đang canh gác. Một gã cảnh sát thân hình béo tốt đang biến thân xác mình thành một cái bánh bột ngô phì nộn thật dày, dựa người ở trên ghế, cùng với người đồng đội của mình phát ra một vài câu than vãn khó nghe, tuyệt đối không thể để cho thủ trưởng nghe được.

- Buổi tối ngày hôm nay vốn dĩ định chạy ra quán rượu vui vẻ làm vài ly rượu cho ấm bụng, ai mà ngờ được cuối ngày lại nhận mệnh lệnh tăng ca lâm thời… Có đôi khi nhớ tới cái mớ hợp chất hỗn hợp giữa cồn và nước đã càng ngày càng khó đụng tới kia, tôi liền đều phẫn nộ đến mức hận không thể một phem đem cái gã đang nằm chết bên trong gian phòng kia ra đánh một trận cho đã tay.

Đồng đội gác cùng với hắn đêm hôm nay là một vị lão cảnh sát có mái tóc hoa râm. Lão ta khẽ mỉm cười trào phúng, nói:

- Cái tên gia hỏa đang nằm trong phòng kia cũng không phải là nhân vật mà cậu hay tôi có khả năng động thủ được đâu. Cậu cũng đừng có quá mức tức giận như thế. Cái tên gia hỏa kia đã giết chết Phó Tổng thống Liên Bang, đương nhiên thân phận vô cùng quan trọng, cần phải hảo hảo canh gác đó.

- Có cái gì mà vô cùng quan trọng chứ?

Gã cảnh sát béo tốt kia đùa cợt nói:

- Đám thủ trưởng ở thời điểm ban đầu đều mãi luôn cho rằng một chuyện tình điên cuồng bên trong Tòa nhà Nghị Viện như vậy, không có khả năng là chỉ do một người liền có thể làm được, cho rằng hắn còn có đồng bọn khác nữa, cho nên mới lo lắng rằng sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Nhưng mà thực tế thì thế nào đây? Ngay cả một gã đồng bọn cũng đều không thể điều tra ra được nữa, cái gã điên này thật sự đúng là một mình một người xông vào Tòa nhà Nghị Viện a!

Lão cảnh sát lớn tuổi nở nụ cười nhàn nhạt, từ bên trong khóe mắt đã có khá nhiều những nếp nhăn kia cũng toát ra một tia cảm khái:

- Đừng nói là có đồng bọn, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cũng không phát hiện ra có bất cứ thân nhân thân thích nào đến đây nhặc xác hắn về nữa.

Gã cảnh sát béo tốt kia phẩy nhẹ mấy đầu ngón tay mập mạp của chính mình, chỉ vào trong cánh cửa bằng kim loại vô cùng kiên cố phía sau người mình, hạ thấp thanh âm nói:

- Nghe nói cha mẹ của cái tên gia hỏa kia sớm đã chết từ lâu rồi. Còn về chuyện các bác con thân thích khác… thôi đi, hiện tại hắn chính là tội phạm đã mưu sát Phó Tổng thống Liên Bang cùng với các vị Nghị viên tiên sinh, không tính là tội phạm phản quốc thì tính là cái gì? Cho dù đã chết rồi thì cũng đâu thể thoát hết tội được. Tất cả mọi người bên trong Liên Bang này cũng đều phẫn nộ mắng chửi ngập đầu, cho dù hắn thật sự có bằng hữu thân thích đi chăng nữa, lúc này làm sao dám đến đây nhận hắn về chứ?

Lời hắn vừa mới dứt, bên ngoài tòa đại lâu cảnh sát kia, trên đường lớn A Tư Ba đột nhiên truyền đến một trận thanh âm động cơ gầm rú mạnh mẽ mà vô cùng trầm thấp. Tiếp theo sau đó là những tiếng phanh gấp, cuối cùng là tiếng những bước chân liên tiếp dồn dập nhưng lại tuyệt đối không có một chút hỗn loạn nào. Đó chính là do rất nhiều những chiếc giày quân dụng có lớp đế hợp kim vô cùng cứng rắn, đồng thời dẫm mạnh lên trên cái thang lầu bằng loại gỗ cứng chắc phía trước tòa đại lâu Cục Cảnh Sát mới có thể phát ra những thanh âm bước chân đều đặn mà kinh tâm động phách người khác như thế.

Gã cảnh sát béo tốt cùng với lão cảnh sát lớn tuổi có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên, ban tay phải của hai người không hẹn mà cùng đồng thời đặt nhẹ lên trên miệng bao súng ở ngay bên cạnh thắt lưng của chính mình.

Ở phía cuối cái hành lang dài, một đám quân nhân sĩ quan vây quanh một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đột nhiên trầm mặc mà nhanh chóng đi tới. Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia nhìn qua tựa hồ vô cùng quen mắt, mà luồng không khí do đám người kia nhanh chóng tiến tới thật sự vô cùng trầm mặc mà nghiêm túc, bởi vì biểu tình của đám người kia thật sự cũng phi thường nghiêm túc.

Mãi cho đến khi tiến tới phía trước gian nhà kho đông lạnh kia, bên trong đám người chợt có một gã hán tử khôi ngô tuấn tú chợt nâng lên cánh tay mạnh mẽ cuồn cuộn như là những thanh sắt thép, chỉ thẳng vào một địa phương ngay phía sau lưng hai gã cảnh sát vô cùng ngạc nhiên kia, hướng về phía tên quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia mà thấp giọng nói:

- Tiểu gia chính là ở bên trong đó.

o0o

Thời điểm khi mà Hứa Nhạc chuẩn bị đi vào trong kho đông lạnh liếc mắt nhìn người kia một lần cuối cùng, thì hai vị cảnh sát mặc dù trong lòng đang tức giận phẫn nộ thế nhưng vẫn như cũ tận tâm với cương vị của chính mình, rốt cuộc cũng đã có phản ứng lại. Gã cảnh sát béo tốt có chút bất an cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám quân nhân sĩ quan kỳ quái ở trước mặt của chính mình, ngón tay lặng lẽ không một tiếng động mở ra cái nắp da của bao súng bên hông mình, trầm giọng nói:

- Thật sự xin lỗi, tôi tuyệt đối không thể để cho các vị đi vào.

Lúc này Cố Tích Phong đang đứng ở ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc, thần tình trào phúng, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Căn cứ vào những điều luật pháp luật tương quan của Liên Bang cùng với những điều lệ của Chính phủ, nếu như trong một vụ án kiện đã tiến hành đầy đủ các công tác xác định thân phận chính xác rồi, như vậy những nhân vật hiềm nghi phạm tội đã tử vong, liền có thể được chuyển giao lại cho những người có quyền hạn tương quan. Cái vị tiểu gia đang nằm bên trong cái tủ lạnh phía sau lưng hai người kia cũng không có bất cứ thân nhân bằng hữu nào cả, cho nên ngày hôm nay chúng tôi đến đây chính là thay mặt quyền lợi dân sự đứng phía sau lưng hắn.

Hai gã cảnh sát nhất thời đối mặt nhìn nhau, trong lòng lặng lẽ nghĩ đến những lời nói mà đối phương vừa mới nói, có chút không kịp phản ứng trở lại. Một lát sau đó, gã cảnh sát béo tốt mới lắc lắc đầu, nói:

- Tôi không rõ mấy người các vị đang nói cái gì, tôi chỉ yêu cầu các vị phải ngay lập tức thối lui. Sẽ không có ai đi giải quyết những cái yêu cầu vô cùng hoang đường kia của các người đâu.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống một chút, sau đó nâng lên chân phải, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Hai gã cảnh sát liền muốn rút súng ra ngăn cản hắn, lại vô cùng hoảng sợ phát hiện ra, không biết từ lúc nào, đã có thêm hai cái nòng súng thô to lạnh như băng đã lặng lẽ không một tiếng động đặt nhẹ ngay phía sau gáy của chính mình rồi.

Hứa Nhạc cũng không hề để ý đến vẻ mặt trong khoảnh khắc đã biến thành tái nhợt của hai gã cảnh sát, mà trực tiếp mở ra cánh cửa của gian phòng đông lạnh, sau đó tại bên trong mớ tủ lạnh dày đặc cả ba mặt tường của gian phòng kia, tìm ra được chính xác cái ngăn tủ mà mình muốn tìm.

Cũng không hề có chút xíu do dự nào, cũng không có sự tạm dừng bởi vì cảm giác sầu não hay chua xót trong lòng nào cả, Hứa Nhạc nhanh chóng mở ra cánh cửa ngăn đông lạnh, gạt bỏ lớp che mặt ở trên cái gói thật to bên trong, xác nhận mình không có nhận nhầm, sau đó lập tức tức phất tay một cái, ý bảo đám đội viên hỗ trợ mình một phen khiêng tên gia hỏa này rời đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt tái nhợt mà trầm lặng đang nằm bên trong cái túi lớn kia, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, cặp môi mím lại, thấp giọng cười nói:

- Đổi địa điểm ngủ đi, ở trong này thật sự lạnh lắm, lạnh đến mức sắp sửa đông chết cậu rồi đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.