- Làm người phải chừa người ta một đường sống với chứ!
Đám đội
viên mãi cho lúc này mới từ trong khiếp sợ thanh tĩnh lại, nhìn chằm
chằm về phía Hứa Nhạc, mang theo ngữ khí trầm trọng, trào mạnh mẽ nói.
Sau đó Hùng Lâm Tuyền lại còn liếc mắt nhìn về phía cô nàng đương sự Hoàng
Lệ vẻ mặt có chút ngây thơ, hoàn toàn bị động không hiểu nổi chuyện gì
đang xảy ra kia, có chút do dự, hỏi:
- Như thế này có tính là chúng ta đội mũ xanh cho tiểu gia hay không đây?
Nghe được hai chữ mũ xanh này, Hứa Nhạc có chút cảm khái, có chút ấm ức, thoáng đưa mắt lên nhìn trời, nhẹ giọng nói:
- Vô nghĩa, cái này làm sao lại gọi là đội mũ xanh được? Nhiều lắm chỉ xem như là đội cái nồi đen lên trên đầu của hắn mà thôi.
Trên đại sảnh có chút im lặng của tòa Biệt thự Số 11 này, nhìn qua tựa hồ
như là lộ thiên kỳ thật lại cũng không phải là lộ thiên, phía bên trên
thạch đài có bố trí một tầng mái che làm bằng thủy tinh trong suốt, ngăn cản lại cơn mưa phùn mùa xuân đang không ngừng rơi xuống dưới kia. Cơn
mưa nhẹ nhàng ôn nhu thuận theo lớp kính thủy tinh kia chảy xuôi xuống
bên dưới, có chút cảm giác trông như mộng như ảo…
Đột nhiên Hứa
Nhạc giống như cảm giác được cái gì đó, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái gã nhân tuyển tốt nhất làm nam diễn viên chính cho buổi tối ngày
hôm nay, cái gã Lợi Thất thiếu gia của Thiết Loán Lợi Gia, âm trầm lạnh
lẽo giống hệt như một đóa hàn mai trong tuyết kia, lúc này đang từ bên
ngoài cổng chính tòa Biệt thự đi vào bên dưới mái che thủy tinh của đại
sảnh, không khỏi mỉm cười.
- Hoan nghênh anh trở lại Thủ Đô Tinh Quyển…
Lợi Hiếu Thông nở nụ cười rạng rỡ, vỗ vỗ bả vai Hứa Nhạc, mỉm cười nhìn vào bên trong đại sảnh, hỏi:
- Được rồi, anh cũng biết là loại nhân sĩ thành công giống như ta vậy,
mỗi một phút đồng hồ cũng là tiêu tốn mấy trăm đồng Liên Bang, thời gian cũng rất ít, đối tượng cần phải vẽ mặt là ai đâu nào?
Mọi người
đồng thời hướng đại sảnh bên trong mà đi đến. Hứa Nhạc mời Hoàng Lệ đi
cặp bên cạnh Lợi Hiếu Thông, khoác nhẹ lấy tay hắn, lắc lắc đầu, cảm
khái nói:
- Mấy cái chuyện vẽ mặt này nọ này, chính là thứ mà tôi ghét nhất. Tôi thật sự không biết được cái gã đang ngồi trong bàn kia
là ai, thậm chí cũng chẳng biết đối phương là dạng người thế nào. Xem ra đạo đức Liên Bang ngày nay thật sự là suy đồi rồi a!
o0o
Buổi tối ngày hôm nay có thể nói là gió xuân không hề thổi quét lấy một cái, cơn mưa phùn mùa xuân vẫn mãi triền miên mềm mại tuôn rơi xuống. Nhưng
người có thể ra vào căn Biệt thự Số 11 vô cùng sang quý này tự nhiên
không giàu cũng là sang. Những người trong các bàn tiệc xung quanh đây
chỉ cần tùy tiện đứng lên một người, có lẽ đó cũng sẽ là một đại nhân
vật hiển hách vô cung nổi danh bên trong các giai tầng trong Đặc khu Thủ Đô.
Đám người Hứa Nhạc lại căn bản không hề cảm nhận thấy những
vẻ mặt có chút nghi hoặc, có chút khó chịu quẳng ném đến từ bốn phía
xung quanh, mà là trực tiếp hướng thẳng đến cái bàn đặc biệt ở bên trong sâu nhất trong đại sảnh kia mà đi đến. Những tiếng bước chân mạnh mẽ
hỗn loạn cùng với cỗ hơi thở mạnh mẽ dã man cường hãn trên người của đám binh lính mặc dù đã thay thường phục nhưng lại vẫn như cũ lộ ra không
chút che giấu kia, cùng với bầu không khí sang trọng bên trong căn Biệt
thự cũng chẳng có chút ăn nhập gì với nhau cả.
Đám người hai nam
một nữ đang ngồi bên cạnh cái bàn tiệc kia, trên người mặc những kiện
quần áo mặc dù không quá bắt mắt nhưng lại tinh xảo khéo léo đến cực
điểm. Trên bàn ăn cũng là các món ăn không quá sang quý nhưng lại tinh
xảo khéo léo vô cùng, trên mặt của cặp thanh niên nam nữ tướng mạo giống nhau, đại khái là một cặp anh em ruột, lại lộ ra một nụ cười đạm mạc
nhưng tinh xảo khéo léo, làm lộ rõ ràng một sự kiêu ngạo xuất phát từ
bản chất con người. Còn cái gã nam nhân còn lại thì cao ráo thanh tú,
ngón tay đặc biệt thon dài, dáng vẻ đường đường chính khí lẫm liệt, trên cổ tay còn đeo một cái đồng hồ hàng hiệu trung cấp, không quá chói mắt
nhưng cũng đặc biệt vô cùng tinh xảo khéo léo.
Ba người bọn họ
đột nhiên bị một đám khách mời ngoài ý muốn chạy đến làm phiền cái bầu
không khí họp mặt ban đêm đang vui vẻ, sắc mặt có chút bực bội, khẽ cau
mày lại liếc nhìn về phía bên này. Cái gã nam tử có những ngón tay thon
dài kia chợt nhìn thấy cô nàng Hoàng Lệ bị đám người Hứa Nhạc cố tình
đẩy về phía trước một chút, trong cặp mắt chợt hiện lên một tia ngoài ý
muốn, thế nhưng ngay lập tức hắn liền biến thành vẻ thản nhiên, bình
tĩnh. Thậm chí ngay cả trên khóe môi của hắn còn nở ra một nụ cười ôn
nhu nhàn nhạt, khiến cho người ta có một loại cảm giác phi thường thoải
mái nữa.
- Vị này chính là bác sĩ Khương Duệ có phải không?
Lợi Hiếu Thông nhẹ nhàng đưa tay ôm nhẹ vòng eo của Hoàng Lệ, vẻ mặt không
một chút biểu tình, liếc nhìn một cái lên mặt của gã nam nhân kia, sau
đó ánh mắt của hắn lạnh nhạt nhìn thoáng qua gương mặt một chút, liền
chuyển xuống những ngón tay thon dài của đối phương, có vẻ đặc biệt
không thèm để ý đến, bàn tay thì khẽ vỗ về nhẹ nhẹ phần thắt lưng của
Hoàng Lệ, ý tứ hàm xúc công khai biểu thị chủ quyền vô cùng nồng đậm.
Bác sĩ Khương Duệ, vị bác sĩ mổ chính trẻ tuổi có tiền đồ sáng lạng nhất
của Khoa tim mạch Ngoại khoa Bệnh viện Trung ương Lục quân, chợt nhìn
thấy một màn trước mắt này, đại khái liền hiểu ra được tình huống trước
mắt là chuyện tình như thế nào rồi. Hắn hướng về phía cô nàng hôn thê
mới cùng với người huynh trưởng tuyệt đối không thể đắc tội của vị hôn
thê nở ra một nụ cười thật có lỗi, sau đó nhẹ nhàng cầm khăn ăn lau bên
dưới khóe môi một chút, đứng thẳng người lên.
Hắn dùng một loại biểu tình tuyệt đối không thèm chấp, nhìn về phía Hoàng Lệ, dùng ngữ điệu trầm trọng nói:
- Hoàng Lệ, chuyện tình giữa hai chúng ta đã là chuyện quá khứ rồi, vì
cái gì em lại còn không chịu buông tha vậy chứ? Em thích anh, đó là
quyền tự do của em, nhưng mà anh thích ai, đó cũng là quyền tự do của
anh. Em còn trẻ, cuộc đời của em vẫn còn rất dài, có thể nào đừng có một phen đặt quá nhiều tinh lực vào cái loại thủ đoạn nhàm chán như thế này hay không đây?
Hắn quay sang nhìn Lợi Hiếu Thông, vươn một tay ra, ôn hòa nói:
- Chào anh, tôi nghĩ anh có thể là bạn trai hiện tại của Hoàng Lệ. Tôi
đại khái cũng có thể hiểu được là vì cái gì cô ta lại dẫn anh tới nơi
này. Cái này khẳng định cũng không phải là sự gặp gỡ ngẫu nhiên nào cả,
mà là một hồi cố tình khoe mẽ mà thôi. Nhưng mà vấn đề là ở chỗ, chúng
ta đều là nam nhân, cũng không nhất thiết phải đi làm mấy cái chuyện
tranh nhau khí phách như thế này, có phải không?
Lợi Hiếu Thông thoáng cau mày một cái, tự nhiên cũng sẽ không có bắt tay với hắn.
Vị bác sĩ Khương Duệ kia cũng không có tức giận, chỉ là khẽ mỉm cười một
cái, quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Lệ, tiếp tục dùng cái loại ngữ khí
cao cao tại thượng được che giấu vô cùng cẩn thận, tiếp tục cao giọng
giảng giải đạo đức:
- Về sau cũng đừng có làm như vậy nữa. Em cho rằng gã bạn trai mới này của em có thể dẫn em vào trong Biệt thự Số 11
này là có thể đủ để đả kích lòng tự trong của anh rồi sao? Cái suy nghĩ
này thật sự quá ngây thơ rồi, cũng sẽ chỉ để cho anh khiến cho em mất
mặt trước mặt bằng hữu của em mà thôi!
Từ khi bắt đầu cho tới bây giờ, trên cơ bản cũng đều là do gã bác sĩ Khương Duệ kia một mình một
người biểu diễn độc thoại mà thôi. Cái cô nàng thiếu nữ ngồi bên bàn đối diện rõ ràng xuất thân từ danh môn kia, trên mặt cũng chỉ lộ ra một nụ
cười trào phúng nhàn nhạt mà thôi, vốn dĩ không thèm liếc mắt nhìn về
phía cô nàng Hoàng Lệ, hai bàn tay đã khẩn trương vặn vẹo nắm chặt lấy
nhay đằng kia, lấy một cái. Cô ta nghĩ vốn dĩ cũng không phải là người
cùng một thế giới, tự nhiên ngay cả tư cách tức giận cũng chẳng cần phải cấp cho nữa.
Đám người Hứa Nhạc hiện tại cũng không có lên tiếng nói chuyện, bởi vì đám bọn họ đang bị cái gã bác sĩ Khương Duệ này chấn động đến mức nói không nên lời. Không ngờ gã này lại là một gã kiêu
ngạo si tâm vọng tưởng ngữ khí trên trời như thế, là một gã nam nhân
thấy tiền quên nghĩa lại còn mang cái mặt nạ chính nghĩa nghiêm nghị như thế a!
Lợi Hiếu Thông tựa hồ như cũng không ngờ tới cái gã bác
sĩ này không ngờ lại là cái loại nhân vật như thế này, biểu tình vốn
lạnh lẽo như băng trên mặt hắn lại có chút thả lỏng. Hắn nhìn về phía
cái gã nam nhân từ đầu đến giờ vẫn bình thản ngồi yên trên ghế, nghĩ
thầm tựa hồ như đã từng gặp qua ở nơi đâu rồi, thì phải, nhịn không được khẽ cau mày một cái, hỏi:
- Tôi tên là Lợi Hiếu Thông, có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu rồi không?
Với cái thân phận là người thừa kế thứ hai của Thiết Toán Lợi Gia của hắn,
bất luận là đặt ở trong những tràng giao tế như thế nào đi chăng nữa,
cũng không nhất thiết phải mở lời nói ra gia môn trước với người khác
cả. Chỉ có điều ngày hôm nay là do Hứa Nhạc mời hắn đến đây tiến hành vẽ mặt giúp, cho nên đành phải hạ thấp thân phận xuống một chút. Hắn nhìn
nhạt nói ra tên của bản thân mình, hy vộng cái gã nam nhân nhìn qua
giống như là danh môn con nhà có tiền kia có thể thức thời một chút, lui sang một bên, không nên ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ hiếm có của Hứa
Nhạc.
Không ngờ được rằng cái cặp huynh muội kia sau khi nghe
được những lời Lợi Hiếu Thông nói xong, đúng là cũng chẳng có bất cứ
phản ứng nào cả. Cái gã nam nhân thanh tú mặc trên người bộ chính trang
màu xanh nhạt kia cũng chỉ khẽ nhướng cặp mày lên một chút, liếc mắt
nhìn Lợi Hiếu Thông một cái, nói:
- Tôi không cho rằng chúng ta có thể từng gặp mặt nhau!
Toàn trường là một mảnh trầm mặc, Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mũi giày của chính mình, khẽ thấp giọng nói:
- Không ngờ lại có người không biết cậu là ai…
- Anh nghĩ rằng tôi nên nhận thức anh là ai hay sao?
Gã nam nhân mặc bộ chính trang màu xanh nhạt kia lộ ra một vẻ trào phúng
mãnh liệt trên mặt mình, ngữ khí có chút buồn cười, nói:
- Những
người tôi nên nhận thức, tôi cũng đều đã nhận thức toàn bộ rồi. Còn
những người mà tôi không nên nhận thức, tôi dựa vào cái gì mà nhận thức
anh chứ?
Sắc mặt Lợi Hiếu Thông còn chưa kịp biến, thì đám đội
viên đứng ở phía sau thì lại là đã hút một ngụm lãnh khí, biểu tình cực
độ kinh ngạc. Còn Hứa Nhạc thì lại trợn tròn cặp mắt ti hí của mình, có
chút cảm khái nói:
- Chúng ta đến đây là để vẽ mặt, như thế nào lại giống như là đem mặt tới cho người khác đánh một cái vậy thế?
Lợi Hiếu Thông nhìn hắn cười khổ một cái, đột nhiên nói:
- Hắn ngay cả tôi là ai cũng không biết, cậu nói cái mặt này làm sao đánh được nữa đây?
Hứa Nhạc cũng hiểu được ý tứ của hắn, đại khái chính là cái loại cảm giác
đem minh châu ném nhầm xuống bùn nhão vậy, căn bản không phát ra được
chút ánh sáng nào cả, lắc lắc đầu, nói:
- Hôm nay là do tôi an
bày sai lầm rồi, cái cấp bậc chuỗi thức ăn cách nhau thật sự là quá xa,
ngược lại cũng chẳng có bất cứ một chút lực uy hiếp nào cả. Sư tử ăn
thịt thỏ, thỏ thì ăn cà rốt, con thỏ sẽ biết sợ sư tử, thế nhưng cà rốt
căn bản lại chẳng biết sư tử là ai…
- Chính là cái loại đạo lý này.
Lợi Hiếu Thông buông bàn tay đang nắm lấy eo của Hoàng Lệ ra, dang nhẹ hai tay, lắc lắc đầu, nói:
- Cậu cũng không thể nghĩ rằng tùy tiện chỉ ra một con chó con mèo nào đó cũng đều có thể nhận ra tôi là ai được chứ.
Thời điểm khi mà hai người đối thoại với nhau, vốn dĩ cũng chẳng hề liếc mắt nhìn về phía vị bác sĩ Khương Duệ cùng với hai anh em mà biểu hiện về
ngoài hoàn toàn có thể tự xưng là danh môn vọng tộc. Trong suy nghĩ của
bọn Hứa Nhạc, những lời nói này chính là những lời thảo luận vô cùng
bình thường, căn bản không cần quan tâm là rơi vào trong tay đối phương, nhất là cái gã nam nhân mặc bộ chính trang màu xanh nhạt kia, rõ ràng
là một loại khiêu khích cùng với chế nhạo tuyệt đối.
Biệt thự Số
11 cũng không phải là một cái nhà hàng Hội sở bình thường, còn cái vị
nam nhân mặc bộ chính trang màu xanh nhạt kia cũng là người cực kỳ có
thân phận, cho nên hắn cũng không muốn cùng với đám người Hứa Nhạc tranh chấp võ mồm nữa. Hắn khẽ phất tay gọi vị quản lý Biệt thự đang đứng
cách đó không xa đằng kia gọi tới, lạnh lùng nói một câu:
- Đây là chuyện như thế nào vậy?
- Những vị khách nhân này cũng đều có thiệp mời điện tử cả…
Bên phía Biệt thự cũng sớm đã có tiến hành điều ra về đám người Hứa Nhạc, gã quản lý có chút khó xử nói:
- Trần công tử, chẳng qua nếu như một khi bọn họ đã quấy nhiễu đến việc
dùng cơm của ngài, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, tôi lập tức thông
báo cho bên bảo an mời bọn họ rời đi.
Theo một động tác thủ thế
được che giấu cẩn thận của vị quản lý, một đám nhân viên bảo an mặc bộ
chính trang màu đen, trên tai cũng đeo theo mấy cái tai nghe màu trắng
đột nhiên từ một góc khuất bên trong đại sảnh xuất hiện, vây quanh đi
tới.
- Những địa phương sinh hoạt của đám nhà giàu các người quả
thật là rất thú vị. Nghĩ rằng mang trên tai mấy cái tai nghe màu trắng
liền có thể giả mạo Đặc công của Cục Đặc Cần hay sao? Chẳng qua nếu nói
đến chuyện đánh nhau, cái loại sự tình này chúng ta am hiểu hơn các
người rất nhiều.
Hùng Lâm Tuyền đang đứng bên cạnh Hứa Nhạc đột
nhiên nở nụ cười lớn, nói một câu, sau đó đưa tay cởi bỏ kiện áo khoác ở trên người mình xuống.
Biểu tình của ba người ở cạnh bàn kia, vị quản lý Biệt thự Số 11 cùng với đám nhân viên bảo an đang chạy tới đây
nhất thời kịch biến một trận. Bọn họ có chút khiếp sợ nhìn thấy bên
trong cái áo khoác của cái gã hán tử cao to thô lỗ này là một đám súng
ống toát ra hàn y mười phần, tay chân nhất thời biến thành cứng đờ.
Bên trong Liên Bang vốn dĩ luôn quản chế nghiêm khắc súng ống, cho dù là
Trương Tiểu Hoa, đại ca xã hội đen nổi tiếng nhất giới hắc đạ tại Nam
Khoa Châu đi chăng nữa, chỉ sợ cũng sẽ không dám ở loại địa phương công
cộng như là Biệt thự như thế này mà thể hiện ra nhiều súng ống đến như
vậy. Một màn ở trước mắt như thế này đại khái cũng chỉ có một loại giải
thích duy nhất mà thôi.
Cái loại biểu tình cao cao tại thượng
kiêu ngạo bức người trên mặt vị Trần công tử kia rốt cuộc cũng chậm rãi
tản ra. Hắn đem cái khăn ăn đặt lên trên bàn, ánh mắt quay sang nhìn
chằm chằm đám người Hứa Nhạc, cuối cùng dừng lại trên mặt Hứa Nhạc, vẻ
mặt vô cùng khiếp sợ khi nhận ra thân phận của hắn.
- Thật sự là bất kính rồi, không ngờ lại là anh hùng Liên Bang a!
Cặp môi của Trần công tử đã có chút trắng bệch, thế nhưng lại vẫn như trước nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Tôi đại khái cũng đã có nghe nói qua một chút về truyền thuyết của anh, thế nhưng thật không có nghĩ đến, ở cái loại trường hợp tranh phong
giành gái như thế này, không ngờ lại cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của
anh a.
- Tôi tên là Trần Thượng Lâm, Khương Duệ cùng với em gái
của tôi đã chính thức đính hôn rồi, tôi có thể gọi hắn một tiếng là em
rể. Thượng tá Hứa Nhạc, tôi không biết là giữa anh cùng với cô bạn gái
cũ của em rễ của tôi đến tột cùng là có quan hệ như thế nào, nhưng mà
tôi nghĩ cho dù anh có là anh hùng Liên Bang đi chăng nữa, thì cũng sẽ
không có lý do gì đi can thiệp vào những cái vấn đề liên quan đến phương diện tình cảm cá nhân như thế này.
Trần Thượng Lâm vốn có xuất
thân bất phàm, bản thân hắn lại là một nhân vật thiên tài trên phương
diện tài chính kinh doanh. Năm hắn chưa đến ba mươi tuổi, ở trên thị
trường chứng khoán cũng có thu hoạch rất tốt, về sau tự mình mở ra một
công ty không nhỏ, hắn thậm chí còn được các tạp chí tài chính và kinh
tế Liên Bang đánh giá là nhân vật lĩnh tụ trẻ tuổi tiếp theo trong giới
kinh doanh của Tinh cầu S1 nữa. Đủ những loại tư bản như thế, khiến cho
hắn sinh ra một loại cá tính kiêu ngạo không bao giờ chịu thua người
khác. Cho nên hiện tại tuy rằng đã biết rõ ràng nhân vật đứng trước mặt
mình là loại người như thế nào, nhưng mà không ngờ hắn cũng chẳng hề có
chút ý tứ nhượng bộ nào cả.
Những cái chuyện tình có liên quan
đến vấn đề vẽ mặt này, có liên quan đến mặt mũi của Trần gia như thế
này, quả thật cũng không cho phép hắn thật sự thoái nhượng. Hắn không
cam lòng yếu thế, cao giọng nói:
- Cho dù các người có là người
của Quân đội đi chăng nữa, nhưng mà tôi nghĩ rằng ở nơi này vẫn là nên
thành thật một chút đi. Những người bình thường có thể sẽ không biết,
nhưng nếu là anh thì hẳn là đã từng nghe nói qua Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang rồi chứ?
Vị Trần công tử kia giương mắt nhìn chằm chằm vào
ánh mắt Hứa Nhạc, ngữ khí lại nâng cao lên một chút, biến thành một loại trào phúng, nói:
- Biệt thự Số 11 này chính là sản nghiệp của
một người thuộc một Gia tộc bên trong Thất Đại Gia Tộc, làm sao lại có
thể để mặc anh làm càn được. Hơn nữa vận khí của anh quả thật cũng không tính là tốt, cái vị công tử kia ngày hôm nay vừa vặn đang có mặt ở nơi
này.
Toàn trường lại là một mảnh trầm mặc đầy quỷ dị. Đám đội
viên Tiểu đội 7 đều đã từng theo chân Hứa Nhạc đánh giết thẳng vào trang viên Biệt Hữu của Lâm Gia, thì đều đồng loạt trừng mắt nhìn chằm chằm
Trần công tử, không biên nên nói cái gì cho đúng. Còn Lợi Hiếu Thông thì lại lắc lắc đầu, liếc mắt sang nhìn Hứa Nhạc, nói:
- Xem ra hắn cũng không phải là rất rõ ràng cậu đã từng làm những chuyện tình gì rồi.
- Hiện tại tôi cũng không phải dễ dàng xúc động giống như trước đây nữa.
Hứa Nhạc thì lại dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói.
o0o
Bên trong đại sảnh náo nhiệt của Biệt thự Số 11, đám nhân viên an ninh mặc
chính trang màu đen, tay cầm những cây gậy chích điện, vẻ mặt vô cùng
trầm trọng pha lẫn cảnh giác nhìn về phía đám người đang đứng cạnh bàn.
Không mất quá nhiều thời gian, vị chủ nhân phía sau màn của căn Biệt thự này rốt cuộc cũng chậm rãi tiêu sái xuất hiện, hơn nữa vừa xuất hiện
không ngờ lại đến lẫn hai người.
Trần Thượng Lâm vừa nhìn thấy
hai gã công tử trẻ tuổi kia xuất hiện, vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên mặt
nhất thời biến thành vẻ ôn nhu thân thiết nồng đậm, thậm chí còn mang
theo một chút thần sắc lấy lòng mơ hồ không dễ nhận ra nữa. Khi hắn nhìn thấy hai người này, tâm tình liền trở nên cực kỳ thả lỏng. Với thân
phận của hắn, có thể kết bạn với vị chủ nhân phía sau tòa Biệt thự với
thân phận là người của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, chủ yếu chính là
bởi vì nhờ vào cái vị họ hàng xa kia, trong một lần ngẫu nhiên đã lên
tiếng giới thiệu hắn. Một khi cái vị họ hàng xa kia ngày hôm nay cũng đã có mặt ở đây, vậy thì hắn lại càng không cần phải lo lắng cái gì nữa.
Cô nàng em gái ở bên cạnh hắn khẽ liếc mắt nhìn về phía Hoàng Lệ một cái,
nở nụ cười đắc thắng, sau đó nhìn về phía bên kia, nheo mắt cười lớn,
gọi:
- Biểu ca!
Gã bác sĩ Khương Diệ có chút không thể nào tin nổi nhìn thấy một màn này phát sinh. Hắn mãi cho tới bây giờ cũng
chưa bao giờ nghĩ qua rằng, hai anh em nhà họ Trần kia trước giờ ở trước mặt mình luôn luôn vô cùng cao ngạo, ánh mắt trên đỉnh đầu, không ngờ
cũng lại sẽ có một bộ dáng khúm núm như thế này nữa.
Hắn cực kỳ
mẫn cảm nhận ra rằng, vị chủ nhân đứng phía sau cái tòa Biệt thự Số 11
này tất nhiên phải là một vị đại nhân vật có địa vị cực kỳ cao. Chỉ có
điều chính mình lại căn bản không biết được Thất Đại Gia Tộc trong
truyền thuyết kia bao gồm những ai, cho nên cũng không đoán ra được thân phận của hai người vừa mới xuất hiện này là ai. Nhưng mà tâm tình của
hắn lại bởi vì sự cảm nhận này của hắn liền trở nên nóng cháy lên, cảm
thấy tiền đồ sắp tới của mình khẳng định là vô cùng sáng lạn.
Nhìn thấy hai người kia xuất hiện, biểu tình trên mặt của Lợi Hiếu Thông lại trở nên có chút quái dị. Hứa Nhạc thì lại giơ tay lên vỗ vỗ đầu mình
mấy cái, ánh mắt nhìn về phía bên kia giống hệt như là đang xem một vở
hài kịch vậy, chậm rãi khẽ nheo lại một chút, cũng không mở miệng nói
gì.
Hai anh em nhà họ Trần cùng với gã bác sĩ Khương Duệ tiến lên tiếp đón đối phương, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói mấy câu gì đó tỏ vẻ
xin lỗi về chuyện chính mình đã quấy rầy Biệt thự, sau đó mượn cơ hội
cùng với hai vị công tử chân chính là thế gia danh môn vọng tộc này gần
gũi. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ tới, hai vị công tử thế gia kia căn
bản tựa hồ như là không hề nhìn thấy chính mình vậy, lại mang vẻ mặt
kinh ngạc nhìn sang bên kia.
Bọn họ cũng quay đầu lại, nhìn theo
hướng ánh mắt hai vị công tử, không biết bên kia đã xảy ra chuyện tình
gì khiến người khác khiếp sợ như thế, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy đám người Hứa Nhạc, Lợi Hiếu Thông đang bình thản đứng thẳng ở bên đó mà
thôi.
Trần Thượng Lâm có chút khó hiểu, mở miệng nói:
- Biểu ca, Thập Nhị thiếu gia…
- Thất ca, anh như thế nào lại tự mình hạ cố đến nơi này vậy?
Vị công tử trẻ tuổi đứng ở bên trai mang theo biểu tình cực kỳ khoa
trương, dang rộng hai tay ra, hướng về phía Lợi Hiếu Thông tiếp đón đi
tới, lớn tiếng nói:
- Một địa phương thô lậu như vậy của em,
không ngờ lại được anh tự mình đi đến ăn cơm, thật sự khiến em rất kích
động, rất bất an a!
- Biểu ca, vừa rồi Thập Nhị thiếu gia gọi người đó là gì?
Cô nàng đỏng đảnh Trần tiểu thư có chút ngơ ngẩn, hỏi.
- Thất ca của Lợi Thập Nhị thiếu gia, tự nhiên chính là Lợi Thất thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia rồi…
Cái vị công tử trẻ tuổi được gọi là biểu ca kia có chút khẩn trương liếc
mắt nhìn về phía bên kia, thanh âm khàn khàn mà lại phẫn nộ, hạ giọng
quát:
- Hai tên ngu xuẩn các người, như thế nào lại đi đắc tội bọn họ vậy?
- Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông của Thiết Toán Lợi Gia?
Sắc mặt của Trần Thượng Lâm nhất thời liền biến thành một mảnh tái nhợt. Ba năm trước đây hắn thường xuyên đi theo cái gã biểu ca bà con xa tính
tình cực kỳ táo bạo bên cạnh mình giao tế khắp nơi. Trong một lần đến
một căn nhà hàng cao cấp nổi tiếng hàng đầu Liên Bang giao tế, cũng đã
từng gặp qua vị Lợi Thất thiếu gia trong truyền thuyết này rồi. Chỉ là…
vì cái gì ngày hôm nay chính mình lại không nhận ra người ta cơ chứ?
Thậm chí ngay cả đến khi đối phương tự báo ra tên họ rồi, chính mình lại vẫn chậm chạp không kịp phản ứng như vậy chứ?
Cái gì mà lĩnh tụ
trẻ tuổi của giới kinh doanh? Cái gì mà nhân vật thiên tài của giới tài
chính? Đối phương lại chính là người thừa kế thứ hai của Thiết Toán Lợi
Gia a, căn bản cũng không cần phải làm cái gì cả, chỉ cần liếc mắt nhìn
mình một cái thôi, thì lập tức toàn bộ danh tiếng cùng với địa vị của
mình sẽ hoàn toàn biến thành tro bụi!
- Những người tôi nên nhận
thức, tôi cũng đều đã nhận thức toàn bộ rồi. Còn những người mà tôi
không nên nhận thức, tôi dựa vào cái gì mà nhận thức anh chứ?
Trong khoảnh khắc, hắn liền nhớ tới những lời mà hắn đã từng nói với đối
phương ngay trước đây. Lúc đó hắn đã nghĩ rằng cái câu nói kia thật sự
rất mạnh mẽ hữu lực, hiện tại mới hiểu được rằng sau đó đối phương nói
một câu con mèo con chó gì cũng nhận ra mình thật sự là có ý tứ như thế
nào. Hiện tại hắn mới hiểu ra rằng, hóa ra những lời nói đó của chính
mình thật sự là đánh thẳng lên mặt mình phi thường mạnh mẽ hữu lực a.
Lợi Hiếu Thông cũng không biết cái tòa Biệt thự này chính là một cái sản
nghiệp nào đó không mấy bắt mắt lắm của gia tộc nhà mình, cũng không
biết hiện tại mình như thế nào để trả lời với sự nhiệt tình nghênh đón
đến mức khoa trương của cái gã em họ bà con xa của chính mình kia. Tuy
rằng với địa vị của hắn trong lòng các vị lão nhân trong gia tộc mấy năm nay, hắn tuyệt đối có thể thừa nhận được sự nhiệt tình vô cùng thậm chí nói là lấy lòng này của đối phương, nhưng mà hắn lại không biết phải
như thế nào để trả lời câu hỏi của đối phương được. Cho nên hắn cũng
đành phải bình tĩnh đứng đó không mở miệng nói tiếng nào cả.
Một
gã con cháu trực hệ có quyền thừa kế trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang,
lại đi giả mạo thành bạn trai của một cô nàng nữ nhân bình dân bá tánh,
lại đặc biệt chạy đi chơi cái trò chơi vẽ mặt ngây thơ nhàm chán như thế này, hơn nữa, cái cô nàng nữ nhân bình dân kia lớn lên lại còn mấy đốm
tàn nhan nhỏ bé đặc biệt chói mắt trên chóp mũi nữa. Trong lịch sử đã
từng phát sinh ra loại chuyện tình như thế này hay sao chứ?
Lợi
Thập Nhị thiếu gia bị biểu tình âm trầm lặng lẽ của gã biểu ca mình hù
dọa khiến cho không dám mở miệng hỏi nhiều. Thế nhưng mà trong khoảnh
khắc hắn liền phát hiện ra sự tồn tại của Hứa Nhạc, vì thế lại một lần
nữa một phen đem sự nhiệt tình của mình đẩy lên càng khoa trương hơn
nữa, thể hiện sự thân thiết của chính mình.
Đối với những vị công tử ca trẻ tuổi do loại gia tộc kinh doanh như là Thiết Toán Lợi Gia này bồi dưỡng đi ra, sẽ có lúc trở nên quần áo lụa là, có lúc trở nên vô sỉ vô cùng, thế nhưng phần lớn các thời điểm thì lại luôn biểu hiện ra một loại tính chất đặc biệt cực đoan, là một gã thương nhân cực kỳ thành
công. Chỉ cần nhìn vào sự nhiệt tình vô cùng đặc biệt của vị Lợi Thập
Nhị thiếu gia này đối với đám đội viên của Tiểu đội 7 ngay sau đó mà nói liền có thể nhìn thấy rõ ràng được chuyện này.
Chỉ cần trải qua
vài lời thoại ngắn ngủi, hắn liền có thể phát hiện ra được mục đích chân thật của Lợi Hiếu Thông cùng với Hứa Nhạc đến Biệt thự Số 11 ngày hôm
nay. Tuy rằng chưa chắc hắn đã hoàn toàn chấp nhận chuyện này, nhưng mà
hắn cũng lại không một chút do dự lựa chọn nhượng bộ thối lui, quay trở
lại đi đến bên cạnh đám người anh em nhà họ Trần cùng với gã bác sĩ
Khương Duệ kia, khoanh tay lại nhìn đám người bọn họ, không nói thêm
tiếng nào nữa.
Dưới cái loại áp lực cực kỳ mạnh mẽ cường đại như
thế này, trán của Trần Thượng Lâm liền bắt đầu tươm đầy mồ hôi. Nhưng mà hắn dù sao cũng là một gã nhân sĩ kinh doanh cực kỳ có lòng dạ cùng với tính quyết đoán cực cao. Hắn khẽ mấp mé môi một cái, mồ hôi đổ ra đầy
đầu cũng không dám đưa tay lau đi, qauy sang hướng về phía gã công tử
trẻ tuổi biểu ca đang đứng bên cạnh mình, nói:
- Biểu ca à, tuy
rằng cái này là vấn đề tình cảm phát sinh giữa mấy người trẻ tuổi, nhưng mà chung quy đây cũng là chuyện trong nhà của chúng ta.
Trong
suy nghĩ của hắn, chỉ cần cái gã biểu ca ở bên cạnh mình nguyện ý thay
chính mình xuất đầu lộ diện, như vậy thì cho dù là Thiết Toán Lợi Gia vô cùng khủng bố kia, cũng sẽ phải cấp cho vài phần mặt mũi.
Quả
nhiên những gì hắn suy nghĩ không sai, Lợi Hiếu Thông sau khi trầm mặc
nhìn về phía bọn họ một lát, mới xoay sang nói với Hứa Nhạc đứng bên
cạnh:
- Cậu cũng biết là quan hệ giữa hai nhà chúng ta từ trước
cho đến giờ vẫn là vô cùng tốt. Tôi cũng không tiện lên tiếng giải quyết được.
Hứa Nhạc cuối đầu xuống, nhìn nhìn đầu mũi giày của chính
mình một chút, tựa hồ như là nhớ lại cái cảm giác dẫm lên trên bờ cát
lúc trước, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái vị công tử được hai anh em nhà họ Trần kia gọi là biểu ca, là chỗ dựa cực kỳ vững chắc
trong lòng của hai anh em nhà họ Trần cùng với gã bác sĩ Khương Duệ kia, vô cùng nghiêm túc, hỏi:
- Trong cái hiệp nghị mà năm đó gã anh
trai của cậu cùng với tôi đã đạt thành kia, có ghi vô cùng rõ ràng một
điều là, chỉ cần một ngày nào đó khi mà tôi còn sống, cậu cũng không
được phép bước chân vào Tinh cầu S1 này một bước. Tôi thật sự muốn biết, hiện tại cái chân của cậu chính là đang giẫm lên nơi nào vậy?
Toàn trường liền biến thành một mảnh trầm mặc. Hai anh em nhà họ Trần cùng
với gã bác sĩ Khương Duệ vô cùng khiếp sợ từ trong những lời nói này
nghe ra được rất nhiều những nội dung. Nhất là cái vị Trần công tử kia,
đến bây giờ hắn mới phát hiện ra rằng, hóa ra cái gì mà thanh danh Thất
Đại Công Tử Liên Bang, ở trước mặt của Hứa Nhạc giống như là chẳng hề có chút xíu tác dụng gì cả. Thậm chí cái gã Thượng tá kia tựa hồ như trước đây đã từng làm ra những chuyện gì đó rồi thì phải.
Gã biểu ca
Lâm Đấu Hải khẽ hít mạnh một hơi, mạnh mẽ áp lực lại cảm giác nhục nhã
cùng với cảm giác phẫn nộ trong lòng mình, có chút căm phẫn nói:
- Tôi lập tức quay trở về Tinh cầu S3, có thể đi được rồi chứ?
- Đương nhiên là còn chưa được. Tôi còn muốn cậu nói ra một lời giải thích!
Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại, nhìn về phía hắn, chậm rãi nói:
- Cậu vì cái gì lại xuất hiện trên Tinh cầu S1 này? Lâm Bán Sơn là loại
nhân vật như thế nào, không ngờ lại còn có thể nói mà không giữ lời được à? Nếu như hắn không biết tự đi quản đệ đệ của mình, vậy thì tôi cũng
không ngại thay hắn giáo huấn cậu thêm một lần nữa đâu.
- Anh có
biết cái gì là nói đạo lý hay không vậy? Hiện tại anh đã là một gã
Thượng tá rồi, anh còn có biết nói chuyện đạo lý nữa hay không?
Lâm Đấu Hải phẫn nộ quơ quơ hai cánh tay của mình, lớn tiếng kêu rống lên:
- Không nên cứ nhất cử nhất động cũng đều đem cái tên gia hỏa Lâm Bán Sơn kia ra hù dọa tôi. Nếu như anh thật sự dám đụng đến tôi, vậy thì cứ
việc trực tiếp bắn chết tôi ngay tại chỗ đi!
Vừa mới nói tới câu
này, thanh âm của Lâm Đấu Hải đột nhiên bị kiềm hãm xuống một chút. Trải qua tiếp xúc với nhau mấy năm nay cộng với những kinh nghiệm đổ máu
khuất nhục trong những lần đối đầu đã sớm khiến cho hắn hiểu được rõ
ràng, cái gã nam nhân Hứa Nhạc khủng bố như thế này, tuyệt đối không
phải là loại người mà chính mình có thể đối phó được. Càng chán ghét hơn nữa chính là, cái tên gia hỏa này thật sự dám ra tay giết chết mình a!
Trong lòng vừa nghĩ tới điều này, khí thế của hắn nhất thời hòa hoãn lại không ít, hạ thấp giọng giải thích:
- Sau khi anh bị bắt giữ qua bên phía Đế Quốc, toàn bộ Liên Bang cũng đều nghĩ rằng anh đã chết rồi, tôi cho rằng hiệp nghị kia tự nhiên là bị
giải trừ, cho nên mới quay trở lại S1.
- Lời giải thích này tựa hồ cũng có chút hợp lý… Nhưng mà hiện tại cậu cũng đã biết rằng tôi vẫn còn sống!
Hứa Nhạc mở miệng nhắc nhở hắn một câu.
- Tôi sẽ ngay lập tức rời đi, trực tiếp bay thẳng về Tinh cầu S3!
Lâm Đấu Hải oán hận liếc mắt nhìn về phía hắn, đúng là không nói thêm bất
cứ lời nào, lập tức xoay người hướng về phía bên ngoài Biệt thự khác mà
đi đến, cũng không có mở miệng chào hỏi với Lợi Hiếu Thông, không có nói bất cứ lời nào với bất cứ kẻ nào khác cả, rời đi rõ ràng vô cùng rõ
ràng lưu loát.
o0o
Hai anh em nhà họ Trần kia mãi vẫn luôn cho rằng chuyện trong nhà mình có quan hệ bà con thân thích với Lâm
Gia, một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang kia, như vậy thì chính mình ở
trong Liên Bang sẽ có được một chỗ dựa vững chắc không có bất cứ ai có
thể đụng đến được. Cái loại cảm giác này cũng giống hệt như là suy nghĩ
trong lòng của Hứa Nhạc khi lần đầu tiên gặp qua lão nhân gia trong nhà
giam quân sự Khuynh Thành năm trước vậy.
Thế nhưng mà vấn đề
chính là ở chỗ lão nhân gia Phí Thành kia mãi cho đến lúc chết đi cũng
vẫn là không có bất cứ người nào dám động đến một cọng lông chân của ông ta. Nhưng mà Hứa Nhạc thì lại từ trước cho tới bây giờ cũng đều chưa
từng bao giờ lo lắng chuyện đấu đá chính diện với uy quyền của đám Thất
Đại Gia Tộc Liên Bang kia. Hơn nữa ở trong những lần đấu đá trực diện
trong quá khứ, hắn vẫn luôn thắng lợi. Ngày hôm nay Lâm Đấu Hải bị hắn
dọa cho tức giận nản lòng mà bỏ đi, đó chính là chút dư uy còn để lại
sau những lần chiến thắng kia.
Bản thân Trần Thượng Lâm hiện tại
đã không còn chỗ nào để trông cậy vào nữa rồi, sắc mặt hắn tái nhợt liếc mắt nhìn về phía Lợi Hiếu Thông đang ngồi thong dong uống rượu trên một cái bàn ở phía xa xa, nở nụ cười có chút khùng khùng điên điên, nói:
- Tôi nghĩ… Vị Hoàng tiểu thư này hẳn cũng không phải là bạn gái của Lợi
Thất thiếu gia đâu a. Các vị chính là đặc biệt đến đây vẽ mặt mà thôi.
Chỉ là tôi phi thường không hiểu nổi, cái này đến tột cùng là vì cái gì
chứ? Tôi cũng tự biết thân phận của chính mình, tuy rằng bản thân tôi
trong giới thương nghiệp cũng có chút địa vị, nhưng mà tuyệt đối còn
không có tư cách để cho các vị mang theo một cái trận doanh xa hoa sang
quý như vậy để đến đây vẽ mặt.
- Kỳ thật chuyện tình này vì cái gì mà phát sinh như vậy, ngay cả tôi thật sự cũng không hiểu rõ ràng cho lắm…
Hứa Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Đại khái đó đều là lỗi của Thi công tử mà thôi.
Trần Thượng Lâm tự nhiên cũng không biết cái gã Thi công tử kia là ai, lại
càng không biết rằng hắn cùng với cái chuyện xưa phát sinh trong đêm mưa ngày hôm nay lại có quan hệ như thế nào. Hứa Nhạc khẽ xoay người nhìn
về phía biểu tình đã dại ra của cô nàng Trần tiểu thư, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Hủy bỏ việc thành thân đi!
Sắc mặt Trần tiểu thư vô cùng khiếp sợ, không biết phải trả lời thế nào. Trần Thượng Lâm đứng chắn trước mặt cô nàng, không một chút do dự, nói:
- Được!
Thanh âm của Hứa Nhạc lúc này chợt ôn hòa hơn một chút, liếc nhìn Trần tiểu thư, nói:
- Tiểu thư, sau này không nên cùng với loại nam nhân như thế này qua lại với nhau nữa.
- Được!
Vẫn như cũ là Trần Thượng Lâm cực nhanh, không một chút do dự đáp ứng. Sau
đó dưới ánh mắt ra hiệu của Hứa Nhạc, Trần Thượng Lâm vội vội vàng vàng
kéo tay cô em gái hướng bên ngoài Biệt thự mà bỏ đi. Cô nàng Trần tiểu
thư bi thương quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn về phía anh chàng đã từng là vị hôn phu của chính mình kia, run giọng cầu khẩn, nói:
- Các người không nên giết hắn a!
Kết hôn với danh môn thế gia, được giúp đỡ trở thành một vị danh y nổi
tiếng nhất giới y học, ở trong Liên Bang một bước bay lên trời, tất cả
mọi tương lai huy hoàng kia chỉ trong khoảnh khắc liền biến thành bọt
nước. Vị bác sĩ Khương Duệ dáng vẻ đường đường kia lúc này sắc mặt đã
biến thành một mảnh tái nhợt, mất hồn ngơ ngẩn một lúc lâu. Sau đó hắn
chợt ngẩng đầu lên, gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm về phía cô nàng nữ hộ sĩ Hoàng Lệ từ đầu đến giờ vẫn mãi trầm mặc đứng đó, ánh mắt điên
cuồng, gầm rú hét lên:
- Bây giờ cô vừa lòng rồi chứ? Tôi có cái
gì có lỗi với cô đâu chứ? Không ngờ cô lại đối xử với tôi như vậy? Đến
tột cùng là cô muốn làm cái gì đây chứ?
Ngay sau đó hắn quay sang nhìn về phía đám người Hứa Nhạc, phẫn nộ gào thét:
- Các người cũng đều là những đại nhân vật chân chính, vì cái gì lại đi
đối phó với một gã bác sĩ nhỏ bé như tôi cơ chứ? Tôi chỉ là muốn kiếm
cuộc sống tốt đẹp của chính mình mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng là sai
hay sao?
- Tôi đã nói rồi, hết thảy những chuyện này cũng đều là lỗi của Thi công tử cả.
Hứa Nhạc khẽ tạm dừng lại một lúc, nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày nói:
- Chẳng qua… Cái loại sự tình như là mê tiền bỏ nghĩ như thế này, cuối
cùng cũng không phải là chuyện tình quang minh tốt đẹp gì cả. Hơn nữa
điều mà tôi ghét nhất chính là nhìn thấy cái loại nam nhân như anh vậy,
tự mình đã sai rồi lại cứ cuối cùng vẫn con mẹ nó nghĩ rằng chính mình
đúng đắn. Cứ nghĩ rằng đây là lỗi của người khác thôi.
Không biết có phải là đang liên tưởng đến cuộc sống tình cảm thất tao bát loạn của chính mình hay không, tâm tình của Hứa Nhạc hiện tại đột nhiên trở nên
cực kỳ không tốt. Hắn từ trong tay của Hùng Lâm Tuyền bên cạnh đón nhận
một điếu thuốc lá, đưa lên miệng rít mạnh một hơi.
- Tôi là một
nam nhân, các người cũng đừng có mơ tưởng đi dùng cái loại phương pháp
này mà áp bức tôi từ bỏ tình yêu cùng với sự nghiệp của chính mình.
Cặp mắt gã bác sĩ Khương Duệ lúc này đã tràn ngập tơ máu rậm rạp, quơ quo
hai cánh tay, cực kỳ thù hận nhìn chằm chằm về phía Hoàng Lệ, hét lớn:
- Cho dù mấy người này có giết tôi, cô cũng đừng có mong tôi sẽ quay lại với cô!
- Tao cũng không biết có phải là mày đang muốn diễn cái trò đó nhằm để
chứng minh sự trung trinh của chính mình trong tình yêu, từ đó đi dụ
hoặc chúng tao, thật sự để cho Hoàng Lệ tiểu thư gả cho mày, cuối cùng
thuận tiện cho mày kết bạn với chúng tao cùng với vị Thất thiếu gia của
Lợi Gia kia hay không…
Liên tục nói ra một chuỗi lời nói rất dài
như thế, khiến cho Hứa Nhạc suýt chút nữa bật ho khan mất tiếng. Hắn
dùng đầu ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc lá của mình, vô cùng tùy tiện
chỉ chỉ vào chóp mũi của gã bác sĩ Khương Duệ, bình thản nói:
-
Nếu đúng là như vậy, thì hành động này của mày thật sự là rất tốt. Chẳng qua là mày yên tâm đi, cho dù là Hoàng hộ sĩ có thật sự ngu xuẩn điên
cuồng đến mức quay trở lại nói chuyện yêu đương với mày đi chăng nữa,
thì chúng ta cũng sẽ không cho phép cái loại sự tình này phát sinh đâu.
Đem điếu thuốc lá đưa lên trên miệng, mạnh mẽ hít sâu mấy hơi, Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn xuống bức email thứ hai trên màn hình của cái điện thoại
di động, dùng âm thanh vững vàng đọc nhỏ:
- Sau khi tiến hành vẽ
mặt xong cái gã bạn trai trước đây của cô hộ sĩ tiểu mỹ nhân, yêu cầu gã này trong thời gian năm năm không được phép nói chuyện yêu đương với
bất cứ ai, không được phép quan hệ tình dục với bất cứ ai, chỉ được phép dùng tay tự xử…
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã bác sĩ
Khương Duệ, trên mặt đã lộ ra biểu tình không thể nào tin nổi, bình tĩnh giải thích:
- Tao đã từng nói qua rồi, hết thảy mọi chuyện đều
là lỗi của Thi công tử cả. Về mấy cái loại chuyện tình này, toàn bộ đều
là những lời giao phó trong di thư của hắn cả. Tao chỉ là đem từng cái
từng cái một tiến hành mà thôi.
Cô nàng Hoàng Lệ ở sau lưng hắn phốc một cái phì cười, cố gắng kìm nén trong miệng không dám cười lớn.
- Cũng đừng có ý đồ qua mặt chúng tao, lén đi nói chuyện yêu đương hoặc là quan hệ tình dục gì đó…
Hứa Nhạc mang theo ngữ khí vô cùng thiện ý nhắc nhở hắn:
- Mày hẳn là đã xem qua bộ phim phóng sự đạt được Giải thưởng Tinh Vân
rồi chứ? Chúng tao chính là một đội ngũ vô cùng chuyên nghiệp đó. Bắt
đầu từ ngày hôm nay, cuộc sống của mày sẽ tràn ngập những công tác nghe
lén cùng với theo dõi từ xa. Một khi mày vi phạm quy tắc, như vậy thì
tao cũng khó có thể nói trước là sẽ xảy ra kết quả như thế nào đó.
- Thật sự quá đáng!
Gã bác sĩ Khương Duệ đưa hai tay lên ôm đầu, ngữ khí đầy thống khổ:
- Cho dù tôi quả thật đã từng phạm sai lầm, nhưng mà các người cũng không thể quá đáng như thế chứ? Như thế nào ngay cả một chút đạo lý cũng
không thèm nói vậy?
- Đạo lý? Một vị lão sư của tao đã từng nói qua, bên trong cái vũ trụ này căn bản là không có hai chữ đạo lý!
Hứa Nhạc bình thản nói xong, sau đó chợt khẽ ngừng lại một chút, không biết vì cái gì âm điệu chợt biến cao lên một chút, có vẻ đặc biệt trầm trọng cùng với phẫn nộ:
- Nếu như trên đời này thật sự còn có đạo lý,
thì cái tên gia hỏa kia vì cái gì lại phải nằm ở trên xe kia, rốt cuộc
mãi cũng không bao giờ tỉnh lại nữa?
o0o
Tiếp theo sau đó
là đến phiên thời gian lên tiếng của cô nàng hộ sĩ trẻ tuổi Hoàng Lệ. Cô nàng đứng trước mặt gã bạn trai cũ, bác sĩ Khương Duê khóc lóc nức nở,
nói:
- Tuy rằng mãi cho đến bây giờ anh cũng chưa từng có lên
giường với tôi, tôi cũng không cho rằng chuyện nam nữ yêu nhau rồi chia
tay là chuyện bị người khác vứt bỏ, thế nhưng tôi không cam lòng đối với cái phương thức chia tay như thế, tôi không cam lòng nghe những lời nói ác độc sỉ nhục mà anh vì muốn vứt bỏ tôi với tốc độ nhanh nhất mà nói
ra như lúc trước. Tôi cũng không phải là loại người mãi vẫn muốn bám
dính người khác, nhưng mà nếu một khi anh đã khiến cho tôi đau lòng như
thế, tôi sẽ mãi quấn quýt lấy anh, khiến cho anh cũng phải đau lòng khó
chịu giống hệt như là tôi trước đây vậy.
Cô nàng ngẩng đầu lên,
giương mắt nhìn thẳng vào gương mặt của gã bạn trai cũ, dũng cảm đưa tay lau đi mớ nước mắt đã rơi đầy trên mặt mình:
- Tôi đã nấu cơm
trưa cho anh suốt thời gian bảy tháng trời, đã giặt giũ quần áo chăn
mền, dọn dẹp cho anh suốt sáu tháng trời, tất cả những cái này cũng đều
là anh thiếu của tôi cả, tôi muốn đòi lại món nợ đó.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
Một tràng thanh âm tát tay thanh thúy liên tiếp vang lên, cô nàng tiểu hộ
sĩ Hoàng Lệ vô cùng mạnh mẽ cùng với kiên nghị ở bên má trái của gã bạn
trai cũ tát liền sáu cái tát, má phải của hắn là bảy cái tát liên tiếp.
Tuy rằng sức lực của nàng cũng không quá lớn, thế nhưng vẫn như cũ khiến cho hai bên má của gã bác sĩ họ Khương kia sưng tấy lên một mảnh, vẻ
thanh tú chính khí đường đường của hắn cũng biến mất đâu không thấy nữa.
Cô nàng Hoàng Lệ dùng bàn tay phải đã đỏ ửng lên của mình lau đi mớ nước
mắt trên mặt, quay sang Hứa Nhạc cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở bên
cạnh cúi gập người một góc chín mươi độ cúi chào, sau đó cực kỳ sạch sẽ
lưu loát nói:
- Cảm ơn các anh, phần của tôi đã xong rồi!
Lợi Hiếu Thông đang ngồi một bên uống rượu nhàn nhã ngắm nhìn kịch vui, đột nhiên nhìn thấy một màn này, bàn tay đang khẽ nắm ly rượu chợt cứng đờ
lại một chút. Hắn nhìn chằm chằm vào cô nàng tiểu hộ sĩ với chóp mũi có
mấy đốm tàn nhan nhàn nhạt này, mãi vẫn nghĩ thấy cô nàng nhìn qua giống hệt một người nào đó, không, phải nói là khí chất, tính cách giống hệt
một người nào đó, chính là cái loại con gái trên người có một cỗ khí
chất lạnh lùng mạnh mẽ vô cùng hiếm có.
Còn đám đội viên Tiểu đội 7 đứng gần đó thì lại nhiệt liệt vỗ tay hoan hô cô nàng tiểu hộ sĩ. Đến bây giờ bọn họ mới phát hiện ra, ẩn chứa bên trong cái vẻ bề ngoài nhu
nhược thiện lương của cô nàng tiểu hộ sĩ, thế nhưng lại cấu giấu một
trái tim mạnh mẽ cứng rắn đến như thế. Khó trách cái tên gia hỏa Thi
Thanh Hải kia lúc còn sống còn có thể có một đoạn chuyện xưa ly kỳ lãng
mạn như thế, thậm chí ngay cả sau khi chết đi lại vẫn như cũ nhớ nhung
không qua cái cô thiếu nữ ngẫu nhiên gặp mặt trong cuộc đời của hắn.
- Lưu manh…
Hứa Nhạc mỉm cười, hướng về phía cái gã nam nhân xinh đẹp đang nằm bên
trong cái tủ lạnh màu đen kịt phía sau thùng xe của một chiếc xe bình
thường nào đó đậu bên ngoài cổng tòa Biệt thự Số 11 kia mà nói:
- Chuyện tình mà cậu giao phó lại, tôi đã làm xong rồi. Cậu có thể an tâm mà nhắm lại cặp mắt hoa anh đào kia của mình… Sau đó, tôi hẳn là nên đi làm những chuyện tình còn lại mà chúng ta còn chưa kịp làm…
Cơn
mưa phùn đêm xuân vẫn như cũ rơi rơi rả rích, khiến người ta dễ dàng đi
vào giấc mộng đẹp. Thế nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nên
đi vào giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào kia. Huống chi đám người Hứa Nhạc ngay sau đó còn có rất nhiều những chính sự khác đợi bọn họ đi làm nữa, cho
nên sau khi giải quyết xong mọi chuyện, đón xe cho cô nàng tiểu hộ sĩ
Hoàng Lệ đi về, bọn họ liền chiếm nguyên một dãy bàn bên trong Biệt thự
Số 11 bắt đầu uống rượu. Vị thiếu gia xếp thứ mười hai trong chi nhánh
nào đó của Thiết Toán Lợi Gia sau khi nhiệt tình bồi tiếp Lợi Hiếu
Thông, Hứa Nhạc cùng với mỗi một thành viên của Tiểu đội 7 mỗi người một ly, cũng đã vô cùng thức thời mà cáo lui trước.
Lúc này Hứa Nhạc mới chợt nhìn thấy Tằng Ca đã xuất hiện bên cạnh Lợi Hiếu Thông từ lúc
nào. Bản thân hắn vốn dĩ rất kính trọng vị hán tử lúc nào cũng giống hệt một khẩu súng đã lên sẵn nòng như Tằng Ca vậy, cho nên cũng vô cùng
nghiêm túc, thành thành thật thật bắt chuyện hỏi thăm mấy câu. Tằng Ca
cũng chỉ nhất nhất trả lời lại từng câu hỏi của hắn, sau đó gật gật đầu, vẫn như cũ giống hệt mấy năm trước đây, trầm mặc đứng thẳng người ngay
sau lưng Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông. Chỉ là vầng thái dương của
ông ta giờ đây cũng đã thấy xuất hiện một vài sợi tóc trắng như tuyết
rồi…
Lợi Hiếu Thông nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thấy có
chút cảm khái nhàn nhạt. Bên trong toàn bộ Liên Bang này, đại khái cũng
chỉ có mỗi mình tên gia hỏa Hứa Nhạc này, mỗi khi nhìn thấy vị cận vệ
của mình, biểu tình lại càng trở nên lễ phép cùng với nghiêm túc hơn khi nhìn thấy chính mình nữa. Đại khái cũng chính là bởi vì cái loại tính
cách như thế này, cho nên mới có rất nhiều người phi thường thưởng thức
tính cách của Hứa Nhạc, ví dụ như là Tổng thống tiên sinh vậy, thế nhưng lại cũng có càng nhiều những người khác hơn nữa, nghĩ muốn đẩy Hứa Nhạc vào chỗ chết. Ví dụ như là các đại nhân vật nào đó bên trong Chính phủ
Liên Bang cùng với Quân đội Liên Bang kia.
Một phen đem ly rượu
đỏ trên tay mình uống cạn, sau đó dụi mạnh điếu thuốc lá mùi thơm sang
quý vào trong cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh đặt ở giữa bàng, Lợi Hiếu Thông khẽ nhíu nhẹ cặp mày, cân nhắc từ ngữ một chút, sau đó mới nói:
- Thật sự cũng không có mấy người hy vọng cậu vào lúc này quay trở lại Thủ Đô Tinh Q…
Hứa Nhạc giơ ly rượu trong tay lên, cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 đang
ngồi ở bàn bên kia cụng ly một chút, khẽ nhấp nhẹ hai hớp, đưa điếu
thuốc lá thơm lên rít mạnh hai hơi, có chút hàm hồ không rõ ràng, đáp
lời:
- Rất nhiều người đã biểu đạt cùng loại ý tứ giống như cậu vậy.
Lợi Hiếu Thông lắc lắc đầu mấy cái, nói;
- Tất cả mọi người cũng đều hiểu được, cậu vì cái gì lại bị trục xuất đến Đại khu Tây Lâm xa xôi bên kia. Bọn họ đại khái cũng có thể đoán biết
được, cái vị Thi tiên sinh kia đi làm chuyện tình đó là bởi vì cái gì đã phát sinh… Hiện tại Bái Luân tiên sinh đã chết rồi, hắn cũng đã chết
rồi, công tác điều tra về sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào cũng không có
bất cứ dấu hiệu gì sẽ một lần nữa lặp lại, hiện tại cậu lại chạy trở về
như thế này…
Cặp lông mày thanh tú của hắn giống hệt như là một
nhành hoa mai bị đông cứng bên trong tuyết trắng mênh mông vậy, nhẹ
nhàng nhăn lên một chút:
- Tất cả mọi người cũng đều cảm thấy sợ
hãi cùng với bất an, lo lắng lần này cậu lại sẽ giống như năm xưa khi
chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm vậy, sẽ trở nên mạnh mẽ cường hãn điên
cuồng một trận. Thậm chí ngay cả cái vị lão nhân gia ở nhà của chúng ta
kia, kể từ khi nghe tin cậu quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển, số lần sờ lên cái mũ quả dưa trên đầu của ông ta cũng đã gần như gấp mười lần thường
ngày a. Rất rõ ràng là lão nhân gia ông ta cũng cảm thấy lo lắng bởi vì
sự trở về của cậu lần này.
- Thế nhưng kết quả là ai cũng không
thể nào ngờ đến được, bên trong cái đêm mưa này, ngoại trừ cậu chạy đến
đồn cảnh sát của Cục Điều Tra Liên Bang quậy lên một trận, không ngờ sau đó cũng không có bất cứ hành động gì khác chứng tỏ rằng mình sắp sửa
nổi điên nữa. Ngược lại, cậu lại còn đặt phần lớn tinh lực của chính
mình vào trong cái vở hài kịch giúp cô nàng thiếu nữ trả thù chuyện bồ
đá nữa. Chuyện này thật sự khiến cho kẻ khác có chút nghi hoặc bất an…
- Chủ yếu là tôi muốn thay Thi Thanh Hải xử lý hết những ân oán mà hắn để lại thôi…
- Cái loại chuyện tình như thế này mà lại thỉnh đến cậu phải đích thân
xuất mã, lúc này nghĩ lại xác thực là có chút không được ổn thỏa cho
lắm…
Lợi Hiếu Thông lắc lắc đầu, nở nụ cười trào phúng tự giễu, nói:
- Chỉ cần cậu không có nổi điên làm bừa, đừng nói là nhờ tới tôi thay mặt cậu diễn một vai diễn vẽ mặt nhàm chán như thế này, cho dù là cậu có
bảo tôi cởi hết quần áo nhảy lên sân khấu chơi trò múa thoát y đi chăng
nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện không một lời oán than!
- Có cần phải khoa trương đến như vậy hay không?
Hứa Nhạc có chút buồn cười, đưa tay vuốt nhẹ cặp lông mày có chút rậm rạp.
- Cậu chính là đối tượng đầu tư lớn nhất trong suốt cuộc đời này của tôi…
Lợi Hiếu Thông vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Thực tiễn trong những năm vừa qua đã hoàn toàn chứng minh, thậm chí
ngay cả đám lão nhân trong nhà của tôi cũng đã xác nhận rằng, mặc kệ cậu có là ai đi chăng nữa, là một gã binh sĩ tầm thường, hay là một gã
trọng phạm bị người khác quẳng vào trong nhà giam quân sự Khuynh Thành
đi chăng nữa, chỉ cần cậu còn một ngàu chưa chết, như vậy thì cái khoản
đầu tư của tôi nhất định sẽ nhận được lợi ích. Cho nên tôi khẩn cầu cậu
nhất định phải cố gắng kềm chế bản thân mình, được chuyện tự quý trọng
thân thể của chính mình. Ở trong mắt của tôi, tính mạng của cậu so với
bất cứ những bảo vật nào trên thế gian này cũng đều quý giá hơn rất
nhiều!
o0o
Ở trong mắt của bất luận kẻ nào, sinh mệnh của
chính bản thân mình khẳng định chính là thứ quý giá nhất trong toàn bộ
vũ trụ này. Nhưng mà lại bởi vì quy luật tự nhiên đã sớm hạ một cái lời
nguyền rủa cực kỳ mạnh mẽ, rằng nếu hễ là sinh vật thì chắc chắn là sẽ
phải chết, cho nên tất cả mọi người cũng đành phải bi thương mà chấp
nhận cái sự thật đó. Sau đó mọi người cũng đều ý đồ muốn tìm kiếm những
loại phương pháp nào đó để khi mình rời đi liền có thể đạt được sự sung
sướng hạnh phúc nhất. Ví dụ như là tìm những lý do nào đó mà về mặt tình cảm so với cái chết càng nồng đậm, càng mãnh liệt hơn, ví dụ như là có
thể chết đi bằng con đường mà chính mình đã lựa chọn.
Buổi tối
ngày hôm qua, trong cơn mưa phùn mùa xuân triền miên không ngừng rơi
xuống, Hứa Nhạc cùng với đám chiến hữu Tiểu đội 7 của hắn đã lặng lẽ
không một tiếng động thay cái tên gia hỏa đang nằm trong xe kia lựa chọn một cái mộ địa vô cùng tốt đẹp cho hắn thanh thản ngủ say.
Hiện
tại đã là sáng sớm, nơi này chính là tại Nghĩa trang Công cộng Ngân Hà,
trong tay Hứa Nhạc đang cầm một bó hoa màu trắng tươi, đặt xuống phía
trước tấm bia mộ của Giáo sư Trầm Lão. Sau đó hắn chậm rai đi đến một
cái mộ bia khác ngay bên cạnh bia mộ của ông ta, nhìn thấy cái hàng chữ
khắc trên tấm bia đang bị những giọt nước mưa thấm ướt, khẽ mỉm cười
nhàn nhạt.
Trên tấm mộ bia này chính là biết tên tuổi, quê quán
cùng với lý lịch gia thế giản lược của Thi Thanh Hải. Còn câu nói ghi
trên tấm bia mộ chính là do đích thân Hứa Nhạc lựa chọn. Đây là một câu
nói cực kỳ mạnh mẽ, có lực lượng được trích ra từ bên trong cái lá thư
rất nhiều năm trước đã gửi cho hắn. Những cái câu nói này mặc dù mạnh
mẽ, kiên nghị, hữu lực, thế nhưng lại không có chút xíu nào mùi vị
nghiêm túc đứng đắn cả, rất giống với tính cách lúc sinh thời của Thi
công tử!
- Tôi đã chết ở trên con đường do chính tôi lựa chọn,
nếu như các người còn sống, vậy thì hãy sống tốt một chút, sống với tâm
lý an bình thoải mái!
Năm đó ở bên trong nhà ăn, khi nhìn thấy
cái lá thư do đích thân Thi Thanh Hải viết ra, lưu lại này, lúc mà Hứa
Nhạc đọc đến cái câu nói: chết đi ở trên con đường do chính tôi lựa
chọn, hắn liền có chút cảm giác đồng cảm sâu sắc. Con người nếu như đã
có thể chết ở trên con đường do chính mình lựa chọn, vậy thì đó thật sự
là một loại hạnh phúc vô cùng bình thản, thảnh thơi. Cho nên ngày hôm
nay hắn đã một phen đem câu nói này khắc lên trên tấm bia mộ của đối
phương!
- Những gã thanh niên văn nghệ bình thường cũng đều tương đối đoản mệnh!
Một tay cầm chiếc ô màu đen che mưa, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của
đứa con trai, lúc này Trâu Úc đang đứng ở bên trong màn mưa lạnh lẽo,
nhìn chăm chăm vào cái phần mộ phía trước mặt mình, vẻ mặt không có một
chút biểu tình, ngữ khí mang theo chút trào phúng, nói.
Tiểu tử
Trâu Lưu Hỏa hiện tại cũng đã bốn, năm tuổi, có chút tò mò mở to cặp mắt tròn xoe đen láy như mực, nhìn về phía cái gò đất bằng một khối xi măng to lớn trước mặt mình. Tiểu tử này đương nhiên không biết kẻ đang nằm
trong đó chính là cha ruột của chính mình, thế nhưng lại phi thường khó
chịu bởi vì bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của mẫu thân lại lạnh như băng đồng thời dùng sức mạnh mẽ như thế, khiến cho hắn cảm thấy có chút đau.
Những đứa nhóc con cùng với những loại động vật hoang dã
rất giống nhau, chính là tay chân thường không thể đứng yên được một
chỗ, rất hay chạy loạn xạ khắp nơi. Nhưng mà bọn hắn đồng dạng cũng có
được một loại năng lực cảm giác nào đó vô cùng mẫn cảm. Dựa theo tính
cách bình thường mà nói, tiểu bằng hữu Trâu Lưu Hỏa hiện tại khẳng định
sớm đã đại náo lên một trận rồi, thế nhưng bây giờ tiểu tử lại cảm nhận
được một bầu không khí khác thường bên trong cái công viên nghĩa trang
này, cùng với cái loại cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ trên tay mình
truyền tới, thế cho nên trong miệng tiểu tử ngay cả một chút thanh âm
phản kháng cũng không có phát ra nữa.
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang phía Trâu Úc một cái, lại phát hiện ra hôm nay trên thái dương của cô
nàng không ngờ lại vẫn có một đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ rực. Cái đóa hoa
nhỏ bé đỏ tươi không biết làm thành từ loại vật liệu gì kia, lúc này bên trên đang dính một vài giọt nước mưa xuân nhỏ bé long lanh, nhìn qua có vẻ tiên diễm cùng vớt ướt át, thập phần xinh đẹp.
Cũng không
biết là bắt đầu từ thời điểm nào, có lẽ là năm đó sau khi thống khổ bởi
vì giấc mộng một thời thiếu nữ tan vỡ, hoặc là điên cuồng đua xe cùng
với khóc rống trên con đường xa lộ cao tốc, hay là sau khi học xong khóa học Cao học tại Lâm Hải Châu, cô nàng Trâu Úc ngoại trừ việc thích mặc
những bộ quần áo màu đỏ chói ra, lại thêm cái sở thích đeo hoa hồng đỏ
trên đầu.
- Tuy rằng mãi cho đến cuối cùng, các người cũng không thể nào quay trở lại với nhau được nữa…
Hứa Nhạc khẽ dang hai tay ra một chút, cảm khái nói:
- Nhưng mà tôi vốn cứ tưởng rằng trong những trường hợp giống như ngày
hôm nay vậy, cô cũng nên một phen thay đổi màu sắc của đóa hoa trên đầu
chứ?
Trâu Úc trầm mặc một lúc thật lâu, trên khuôn mặt trời sinh
quyến rũ xinh đẹp kia mặc dù đang vô cùng tĩnh lặng, thế nhưng lại đột
nhiên hiện lên một tia tiếu ý nhàn nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Hắn đã từng nói qua, hoa hồng đỏ rất đẹp!
Năm năm trước đây, đồng dạng cũng ngay bên trong cái phiến nghĩa trang này, cũng bên dưới bầu trời mưa phùn nhàn nhạt này, Hứa Nhạc đã chính thứ
tay Thi Thanh Hải gánh trên vai cái trọng trách chiếu cố cho Trâu Úc
cùng với cái đứa nhỏ trong bụng của cô nàng…
Năm năm sau đó, cái
sinh mệnh nhỏ nhoi trong bụng năm xưa kia cũng đã khỏe mạnh trưởng
thành, biến thành một đứa bé con mạnh mẽ kiêu ngạo như thế này rồi, thế
nhưng Trâu Úc vẫn như xưa vô cùng xinh đẹp quyến rũ, Hứa Nhạc thì lại
vẫn như trước, trên lưng gánh một đống các trách nhiệm khác nhau, còn
Thi Thanh Hải thì lại đang lặng lẽ ngủ say bên dưới lòng đất lạnh… Thời
gia, hóa ra thật sự có thể cải biến rất nhiều chuyện tình a!
- Tối nay Lưu Hỏa còn phải đi học đàn nữa, chúng ta đi ăn khuya đi!
Trâu Úc đột nhiên nói.
- Được! Cô ra xe trước đi, tôi ra ngay!
Hứa Nhạc đáp lời.
Trâu Úc tay dắt tiểu tử Trâu Lưu Hỏa xoay người rời đi, cũng không có chút
cảm giác lưu luyến tình cảm nào cả, lạnh thấu xương cùng với đơn giản
đến cực điểm.
Hứa Nhạc nhìn theo bóng dáng cái áo khoác màu đỏ
rực trên người của Trâu Úc dần dần biến mất trong cơn mưa phùn mùa xuân, trầm mặc một lát sau, mới lấy ra một cái điện thoại di động, chậm rãi
bấm số, ở bên trong cơn mưa phùn, hạ thấp thanh âm, nhíu mày nói:
- Đại Nhi tiểu thư đó à? Xin chào cô, tôi là Hứa Nhạc!