áng sớm, tiết trời mùa xuân mát mẻ, nhẹ nhàng. Bầu không khí đã bị
những cơn mưa tối qua tẩy rửa nhiều lần mang theo một cỗ khí tức tươi
mát sạch sẽ, theo bãi cỏ xanh mắt bên ngoài sân của tòa biệt thự thổi
quét vào, nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt của cô nàng thiếu nữ.
Mạt Đại Nhi tiểu thư, cô thiên kim tiểu thư duy nhất của Tổng thống Liên
Bang Mạt Bố Nhĩ, năm nay đã mười bốn tuổi, thế nhưng dáng người vẫn như
trước vô cùng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt trầm mặc, thậm chí còn có chút
tĩnh lặng quá mức nữa. Ngày hôm nay cô nàng mặc trên người một kiện váy
lụa bóng màu trắnguốt, đem thân thể chính mình giấu phía sau tấm rèm
bằng sa nhung sang quý bên trong gian phòng, trốn tránh ánh mắt dò xét
của đám Đặc công Cục Đặc Cần biểu tình đặc biệt cảnh giác đứng đầy bên
ngoài cửa sổ đằng kia. Bàn tay cô nàng nắm chặt cái điện thoại di động,
cặp môi hơi chút thô dày không ngừng mở ra, khép lại đến mấy lần, cuối
cùng mới có thể cực kỳ gian nan mà ngại ngùng hướng về phía bên kia đầu
dây điện thoại, ngập ngừng nói:
- Đúng vậy… Trung… Trung tá Hứa…
Hứa Nhạc… Phụ thân chuẩn bị… chuẩn bị ra ngoài. Ngài muốn sắp xếp cùng
ông ấy gặp mặt… Vâng… Vâng, tôi đã hiểu rồi… Tôi đã hiểu ý muốn của
ngài…
Cô nàng Đệ nhất Thiên kim từ nhỏ đã mắc bệnh tự kỷ ám thị,
mấy năm gần đây tình hình bệnh tật mới hơi chuyển biến tốt hơn được một
chút, không biết ở bên trong điện thoại nghe được Hứa Nhạc đã hứa hẹn
những gì, khiến cho cô nàng bật cười ha hả lên mấy tiếng. Cô nàng đại
khái là cũng biết hai cái kiềng răng ở trên hàm răng trắng muốt của
chính mình cũng không dễ nhìn cho lắm, cho nên Mạt Đại Nhi dùng tốc độ
cực nhanh đưa một tay lên che miệng mình lại, sau đó hướng vào trong
điện thoại dùng sức gật gật đầu mấy cái.
o0o
Những liên hệ cá nhân giữa Hứa Nhạc cùng với bên phía Dinh thự Tổng Thống cũng không
có nhiều lắm. Dù sao thì lịch trình hằng ngày của Tổng thống Liên Bang
vốn dĩ vô cùng bận rộn, không có khả năng có được quá nhiều thời gian cá nhân được. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh trong một lần tham gia một
buổi liên hoan nào đó đã từng trào phúng tự giễu qua rằng, thân thể của
Tổng thống Liên Bang vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của toàn thể nhân dân
Liên Bang, chứ không phải thuộc về vợ con của chính mình.
Chẳng
qua nếu như so sánh với những người bình thường khác, thì mối quan hệ cá nhân giữa Hứa Nhạc cùng với cái gia đình có quyền lực đứng đầu bên
trong Liên Bang kia đã có thể tính như là tương đối thân thiết hơn người bình thường một chút. Bản thân hắn đã từng cùng với một nhà ba người
của gia đình đặc biệt này dùng cơm tối với nhau rất nhiều lần rồi.
Còn về phần cô nàng tiểu thư Mạc Đại Nhi này, sự liên hệ giữa Hứa Nhạc cùng với cô nàng tương đối mà nói đã ít lại càng ít hơn nữa. Dù sao đối với
một cô nàng thiếu nữ đã từng bị căn bệnh tự kỷ, khiến cho tính tình trở
nên khá phức tạp, cần nhận được sự bảo hộ càng nhiều hơn bình thường từ
phía gia đình. Chẳng qua là thỉnh thoảng hắn vẫn có thư từ qua lại, lâu
lâu cũng vẫn nhớ mua cho cô nàng vài món đồ chơi nào đó mỗi lần đến nhà
dùng cơm.
Cái loại chuyện xưa giống như thế này giống như là cái
câu chuyện tiểu thuyết đã được dùng đến hơn hai trăm mấy mươi vạn chữ
năm xưa của Tịch Lặc đại sư đã từng nói vậy, cũng giống như một lần nào
đó mà Thi Thanh Hải năm xưa đã từng ca ngời bằng cái loại giọng điệu cực kỳ trào phúng, cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí tên là Hứa Nhạc này, kể từ sau khi bắt đầu trốn chết khỏi Đại khu Đông Lâm, liền đã trở nên
càng ngày càng ít nói hơn trước rất nhiều. Nhưng mà cái cỗ khí tức vô
cùng đặc biệt kia trên người, hoặc nói là cái cỗ mị kỳ lạ trên người của hắn cũng càng ngày càng nhiều hơn. Cho nên bên trong Liên Bang, thậm
chí ngay cả bên trong Đế Quốc nữa, cũng có rất nhiều những cô thiếu nữ,
nhưng thiếu phụ trung niên… cũng đều nghĩ cảm thấy hắn phi thường đáng
giá tin nhiệm…
Đứng ở bên trong cơn mưa giữa nghĩa địa công công
Ngân Hà, đứng ở bên dưới cái gốc đại thụ có ý nghĩa kỷ niệm kỳ lạ kia,
Hứa Nhạc hạ thấp thanh âm cùng với vị thiên kim tiểu thư của Tổng thống
tiên sinh ở bên kia đầu dây điện thoại, cẩn thận kiên nhẫn lặp đi lặp
lại một vài vấn đề gì đó, thuyết minh những vấn đề gì đó, ước định cái
gì đó, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt, hứa hẹn một vài chuyện gì đó, sau đó dặn dò cẩn thận xong hết thảy, cuối cùng bộ dáng mới giống như là trút
bỏ được gánh nặng, cắt đứt điện thoại.
- Đi Sư Bộ ở Nam Giao Châu thôi!
Hứa Nhạc chậm rãi nói.
o0o
Đoàn xe một màu xanh mặc lục chạy dọc theo con đường sơn đạo uốn lượn, chậm
rãi rời khỏi cái nghĩa trang, chỉ để lại phía trước hai cái phần mộ kia
hai bó hoa kỷ niệm đại biểu cho ý nghĩa ly biệt.
Không biết bắt
đầu từ lúc nào, đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng sớm đã vô cùng quen mắt đối với chiếc xe ô tô màu đen không có bất cứ dấu hiệu nào trà trộn vào bên trong đoàn xe của mình. Lúc này Hứa Nhạc chính là đang ngồi ở hàng
ghế phía sau của chiếc ô tô màu đen đó. Hắn thông qua hệ thống chỉ huy
chiến địa nội bộ của tiểu tổ chiến đấu bộ binh, cùng với đám đội viên ở
bên trong những chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục chạy trước sau, đưa
ra những đạo mệnh lệnh khác nhau.
- Ở góc ba giờ, một phen đem những hệ thống ống ngắm điện tử che giấu lại cẩn thận một chút.
Hứa Nhạc lôi ra một cái điện thoại, đặt ở phía trước màn hình điều khiển,
ánh mắt nheo lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái bản đồ chi tiết quân dụng xuất hiện ngay trên màn hình của hệ thống điều khiển, dùng đầu
ngón tay chỉ chỉ một chút vào một phương vị bí mật nào đó ở trên con
đường đi, nói:
- Nơi này chính là có người của đối phương.
Cố Tích Phong đang ngồi ở bên cạnh hắn, rất nhanh di động mười đầu ngón
tay tròn vo thô to của chính mình, rất nhanh tiến hành xác định mục tiêu phương vị của đối phương, sau đó ở bên trong máy tính xách tay đưa ra
quy trình kỹ thuật hành động mục tiêu chuyển sang cho đám đội viên ở các chiếc xe quân dụng khác. Sau khi ngẫm nghĩ một chút, hắn nói vào trong
hệ thống đàm thoại nội bộ:
- Đối phương đều là những hảo thủ bên trong Quân đội, chúng ta cần phải làm chính là khống chế mà thôi, để ý đến sự an toàn.
Lúc này bọn họ chính là chuẩn bị đi đến nơi đóng quân tạm thời của Sư Bộ Sư đoàn Thiết giáp 17. Dù sao thì Hứa Nhạc cũng là quân nhân sĩ quan của
Liên Bang, kháng lệnh bất tuân, tự tiện chạy về Thủ Đô Tinh Quyển, ở bên trong mưa đêm ngày hôm qua đã đi tế điện bằng hữu, lại còn an tán xong
bằng hữu của mình rồi, kế tiếp thì dù sao cũng phải quay trở về bộ đội
của chính mình để mà báo danh mới được.
- Ở bên dưới góc của
đường quốc lộ Số 3. Ở nơi này, chính là ở nơi này. Đây chính là nơi tiến hành quân diễn lâm thời của Đại đội Robot Khu canh gác Đặc khu Thủ Đô.
Vấn đề là ngày hôm qua đã có hai con Robot được vận chuyển vào bên trong trụ sở lâm thời kia. Hơn nữa mãi cho đến bây giờ cũng chưa có tiến hành khởi động nữa.
Ngón tay của Hứa Nhạc ở bên trên màn hình bản đồ
điện tử vẽ một cái vòng tròn ở một góc khuất trong đó, sau đó mạnh mẽ
điểm mạnh xuống một cái.
- Tôi sẽ tự mình đến đó điều tra một phen.
Cố Tích Phong rất nhanh hồi đáp:
- Thời điểm khi mà tiến hành khởi động sóng nhiệt, tôi sẽ tiến hành nhiễu loạn sóng điện tử, có khoảng 70% có thể xâm nhập, đoạt đi quyền điều
khiển của hai con Robot kia.
o0o
Đoàn xe tiếp tục im lặng
chạy trên con đường quốc lộ trơn nhẵn của vùng ngoại thành của Thủ đô, ở bên trong hệ thống chỉ huy chiến địa ngoại trừ thanh âm ra mệnh lệnh
cùng với trả lời rõ ràng ngắn gọn giữa Hứa Nhạc cùng với đám đội viên
của Tiểu đội 7, sau đó tiếp tục là một mảnh im lặng trầm mặc. Ngẫu nhiên thỉnh thoảng lại có một phút đồng hồ trầm mặc, khiến cho toàn bộ bên
trong đoàn xe bắt đầu tràn ngập một loại hương vị vô cùng phức tạp.
Bắt đầu từ ngày hôm qua đón Hứa Nhạc ở khu Căn cứ Cựu Nguyệt, đám đội viên
của Tiểu đội 7 mãi vẫn luôn vô cùng cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía xung quanh. Tuy rằng mãi vẫn luôn không có những nguy hiểm thực tế nào
trực tiếp phát sinh, thế nhưng trên Quảng trường Hiến Chương lại xuất
hiện quá nhiều sự theo dõi của các ban ngành liên hệ khác nhau bên trong Chính phủ Liên Bang như vậy, cùng với sự thận trọng, cẩn thận mà Lão
đại đã thể hiện ra từ đó cho đến nay, cũng đều làm cho bọn họ biết được
cái con đường phía trước nhìn qua cực kỳ bình tĩnh như thế, nhưng trên
thực tế chính là đang súc tích gió lốc khủng bố, chỉ là không biết đến
khi nào sẽ nổi lên cuồn cuộn hoặc là sẽ lại một lần nữa bình ổn lại.
Cố Tích Phong dùng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hoàn thành xong việc thay
đổi tần số tín hiệu lưu động của hệ thống điều khiển chỉ huy chiến địa
của Tiểu đội 7, sau đó bố trí con đường đồng bộ cần thiết. Sau khi hoàn
thành xong, hắn đóng màn hình máy tính xách tay lại, ngồi ngẫm nghĩ một
chút, đột nhiên khẽ ngẩng đầu lên, quay sang hỏi Hứa Nhạc:
- Lão
đại, trong này dù sao cũng là Đặc khu Thủ Đô, anh thật cho rằng đám gia
hỏa này dám giữa ban ngày ban mặt như vậy mà đối phó trực tiếp với anh
sao? Nói thế nào đi chăng nữa, anh cũng là người nối nghiệp do đích thân Quân Thần lão nhân gia tự mình chọn ra mà?
Bên trong chiếc ô tô
màu đen nhất thời biến thành một mảnh im lặng, Hứa Nhạc lại trầm mặc cúi đầu, tự hỏi nên phải trả lời câu hỏi này như thế nào mới đúng.
Vì để ngăn cản chính mình quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, vén lên tấm màn
đen bí mật sau màn kia, cái đám người kia đã không chút keo kiệt nào,
liền thi triển ra toàn bộ các thủ đoạn hủy diệt mạnh mẽ nhất. Vì để đạt
đến mục đích cuối cùng của mình, thậm chí còn khiến cho kẻ khác không
thể nào tin nổi mà xuất động cả Chiến hạm của Hạm đội Liên Bang nữa. Bọn họ đã điên cuồng đến mức độ như thế này rồi, tự nhiên cũng sẽ không
thèm để ý đến chuyện nơi này có phải là Đặc khu Thủ Đô hay không, hay là Quân Thần lão nhân gia trân trọng chính mình như thế nào cũng vậy.
Huống chi hiện tại lão nhân gia đã chết rồi, đã mai táng ở Phí Thành, mà mối quan hệ giữa người kia cùng với lão nhân gia, so với chính mình còn càng thêm thân mật hơn rất nhiều nữa.
- Đám người kia thật sự chính là muốn tôi phải chết cho bằng được!
Hắn nhìn những cái tin tức không ngừng xuất hiện bên trên màn hình điều khiển phía trước mặt, chậm rãi giải thích:
- Chẳng qua các người cũng không cần quá mức lo lắng, quan trọng nhất
chính là khống chế được vị trí tầm bắn là được. Chỉ cần một phen khống
chế được cái này rồi, bọn họ cũng sẽ không có bất cứ biện pháp nào nữa
đâu.
Vừa mới nói đến đây, hắn khẽ ngẩng đầu lên, quay sang nói với Cố Tích Phong:
- Những đầu Robot nào đã tiến hành khởi động một lần rồi, vậy thì cứ gạt
bỏ nó khỏi danh sách an toàn của chúng ta, cũng không cần cậu phải tự
mình đi xử lý nữa.
Cố Tích Phong cũng không thể nào hiểu nổi được câu nói của hắn.
Hai gã có kỹ thuật lái máy móc tốt nhất bên trong Tiểu đội 7 chính là Lưu
Giảo cùng với Đạt Văn Tây, lúc này đang ngồi ở vị trí lái xe cùng với
ghế bên cạnh của tài xế, cũng đều đang trầm mặc lắng nghe đối thoại giữa hai người phía sau. Tiểu tử Đạt Văn Tây đột nhiên khẽ cau mày một chút, hỏi:
- Lão đại, nếu như đối phương điều động đến những hệ thống
công kích hỏa lực lớn gì đó thì phải làm sao bây giờ? Phải biết rằng
không có bất cứ người nào dám xem nhẹ năng lực chiến đấu biến thái đến
cùng cực của anh. Những đơn vị chiến đấu bình thường, thậm chí ngay cả
tầng phòng ngự của chúng ta cũng đã không thể đột phá nổi nữa, như thế
nào có thể xúc phạm được tới anh cơ chứ?
Hứa Nhạc cũng không biết phải giải thích câu hỏi này như thế nào cho đúng.
Ngày hôm nay trên người của hắn đã được bao phủ bởi một tầng Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương nhàn nhạt. Bất cứ loại vũ khí đại hình nào có trang bị
chíp vi mạch tiến hành khống chế, có thể nhận được những tín hiệu điều
khiển từ xa, ví dụ như là những Robot chiến đấu quân sự cường đại, hoặc
là các chiến đấu cơ tầm thấp, thậm chí ngay cả Chiến hạm Liên Bang, thứ
vũ lực to lớn vô phách khổng lồ không gì có thể chống cự được kia, hiện
tại cũng đã không có cách nào uy hiếp nổi sự an toàn của hắn nữa rồi.
Những thứ máy móc quân sự có uy lực càng lớn, càng khủng bố, ở trước mặt của
hắn càng có thể biến thành một đống đồng nát sắt vụn không đáng được
nhắc đến. Cũng giống như là một màn hình ảnh đã từng phát sinh bên trong phiến vũ trụ rộng lớn mấy ngày trước đây vậy. Chỉ cần thật sự đến thời
khắc sinh mệnh của hắn gặp phải nguy hiểm chí mạng, bất cứ nơi nào mà
ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy được, ngón tay của hắn chỉ vào nơi nào
đó, như vậy nơi đó sẽ hoàn toàn biến thành một mảnh tĩnh lặng. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, bản thân hắn có thêm sự giúp đỡ của Quang huy Đệ
Nhất Hiến Chương, vậy thì hắn chính là một vị Thần bị động không chuyện
gì có thể uy hiếp được đến hắn!
Thế nhưng đáng tiếc chính là cho
dù có là Thần cũng không phải là vạn năng. Hứa Nhạc cũng không thể nào
có khả năng khống chế được thân thể nhân loại, cùng với những loại vũ
khí giết người đơn giản, nguyên thủy, nhưng vĩnh viễn không bao giờ lạc
hậu, giống như là súng ống đạn được này nọ…
Điểm này lại một lần
nữa chứng minh vững chắc cho cái suy luận phán đoán của cái gã Phong đại thúc vô sỉ kia. Những thứ đơn giản nhất chính là thứ cường đại nhất. Vì vậy để có thể sống sót được ở bên trong Đặc khu Thủ Đô tràn ngập ý tứ
hỗn loạn cùng với sát cơ dày đặc như thế này, hơn nữa còn phải đạt được
sự thắng lợi cuối cùng, Hứa Nhạc cần phải có sự trợ giúp của đám đội
viên Tiểu đội 7. Hơn nữa hắn hoàn toàn tự tin một cách vô cùng vững
chắc, chỉ cần có được sự trợ giúp của hai mươi mấy gã đội viên thân
thiết này, liền có thể chuẩn xác rõ ràng một phen đem tất cả những nhân
tố nguy hiểm phía trước mặt mình toàn bộ hủy diệt đi hết.
Mà đây
cũng chính là chỗ nghi vấn lớn nhất, mãi vẫn luôn giấu ở chỗ sâu nhất
trong lòng của Cố Tích Phong, mãi cho đến lúc này mới đem ra hỏi hắn:
- Lão đại, tin tức tình báo của anh thật sự có độ chính xác đến mức đáng sợ.
Hắn dùng mười đầu ngón tay thô to của chính mình, dùng tốc độ cực nhanh chỉ liên hồi vào bên trên cái bản đồ điện tử trước mặt. Trên đó chính là
những phương vị bắn tỉa bí mật đã được chỉ ra một cách vô cùng chính
xác, vừa mới được truyền vào từ trong cái điện thoại di động quân dụng
của Hứa Nhạc, nhìn thấy những chú thích tường tận đến mức niên hạn xuất
xưởng của những khẩu súng mà gã sát thủ kia đang sử dụng, không kềm nổi
được sự khiếp sợ, nói:
- Cũng giống như là buổi tối ngày hôm qua ở trên Quảng trường Hiến Chương vậy… Những cái tin tình báo này của anh
là từ nơi nào nhận được vậy? Nếu như lúc tiến hành chiến tranh với bên
Bách Mộ Đại bên kia, chúng ta cũng đều có thể nhận được những tin tức
tình báo như thế này, như vậy đối phương còn có thể làm cái rắm gì được
nữa?
Hứa Nhạc khẽ gãi gãi đầu mấy cái, khẽ trầm mặc một lúc sau, mới nở nụ cười, nhẹ nhàng giải thích, nói:
- Ân… phía trên tôi có người nữa…
- Phía trên còn có người? Rốt cuộc là người như thế nào đây?
Cố Tích Phong cùng với gã tiểu tử Đạt Văn Tây đồng thời ngẩng đầu nhìn
lên, giương mắt nhìn chằm chằm lên cái nóc của chiếc ô tô màu đen không
có dấu hiệu kia, muốn mạnh mẽ nhìn xuyên thấu qua lớp nóc toàn bộ làm
bằng loại vật liệu chống đạn siêu cấp, muốn nhìn thấy được cái vị cung
cấp tình báo vô cùng khủng bố, cường đại, đồng thời cũng vô cùng thần bí kia.
o0o
Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới trọng tổ lại, tự
nhiên cũng không thể nào được phép tiếp tục ở lại bên trong Khu cảnh vệ
Cảng Đô phồn hoa đô hội mà vô cùng sa đọa kia. Bọn họ đã trực tiếp bị Bộ Tư lệnh Quân khu I triệu hồi trở về khu Nam Giao Châu ở Đặc khu Thủ Đô.
Đi đến Sư Bộ Nam Giao Châu cũng chỉ có chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu
mà Hứa Nhạc đang ngồi, cùng với một chiếc ô tô quân dụng màu xanh mặc
lục chịu trách nhiệm mở đường phía trước mà thôi. Còn lại những chiếc ô
tô quân dụng khác cùng với đám đội viên nhanh nhẹn dũng mãnh cũng không
biết đã chạy đi nơi nào rồi.
Hiện tại Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải
đang được tiến hành chuẩn bệnh tại Bệnh viện Trung ương Lục quân, hơn
nữa ngay sau đó sẽ được chuyển sang một bệnh viện chuyên môn khoa tim
mạch của Quân khu I ở khu vực Nam bán cầu xa xôi bên kia, cho nên Hứa
Nhạc cũng không thể gặp được vị lão quân nhân mà mình muốn gặp nhất,
cũng là đáng kính nể nhất này.
Chiếc ô tô màu đen không biển hiệu giống hệt như là một đầu u linh vậy, lặng lẽ không một tiếng động chạy
tới phía trước cổng chính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Hứa Nhạc ngồi
bên cạnh cửa sổ phía sau xe, yên lặng trầm mặc quan sát bản đồ bố trí
binh lực vô cùng chi tiết xung quanh khu vực Đặc khu Thủ Đô đang xuất
hiện bên trên màn hình máy tính xách tay phía trước mặt mình, tâm tình
chợt trở nên có chút trầm trọng.
Các bộ đội thường trú tại Khu
cảnh vệ Đặc khu Thủ Đô này luôn luôn có bốn Sư đoàn Tác chiến Đặc chủng, đại bộ phận đều xuất ra từ Quân khu I. Thế nhưng hiện tại lại có thêm
cả Sư đoàn Thiết giáp 17 cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7, ngay đầu năm nay vừa mới được phê chuẩn đặc biệt tiến hành đóng quân tại nơi này nữa.
Nếu như Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải thật sự là đang bị bệnh, như vậy hiện
tại Sư đoàn Thiết giáp 17 mới khẳng định đã bị sự ảnh hưởng rất lớn.
Hiện tại bên trong Quân khu I ai là người có quyền phát ngôn cao nhất? Là ai đã một phen đem toàn bộ những bộ đội của Chung Gia cùng với của Quân
khu Tây Lâm điều động hết ra tiền tuyến Đế Quốc? Hiện tại là ai ra lệnh
cho Sư đoàn Thiết giáp 7 không được phép quay trở về bản doanh của mình
tại S3, mà là mạnh mẽ lưu lại ở ngay bên cạnh Đặc khu Thủ Đô này chứ?
Trong lòng nghĩ đến đại danh của vị Tướng quân cao cấp kia, Hứa Nhạc nhất
thời lâm vào trầm mặc, sau đó nhíu mày chặt lại đến mức ngay cả mi tâm
của hắn cũng biến thành một trận đau nhức.
Đột nhiên có một thanh âm trầm đục giống như là tiếng bạo lôi nổ tung chợt vang lên ở ngay bên tai của hắn!
Bằng!
Một viên đạn súng trường bắn tỉa chẳng biết ở nơi nào bay thẳng tới, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng mục tiêu của nó, chính là ngay bên cạnh tấm kính xe bằng thủy tinh của chiếc ô tô màu đen không có bảng hiệu kia, oanh kích thẳng vào ngay bên cạnh má của Hứa Nhạc, ở bên trên lớp kính thủy tinh
nở ra một đóa hoa vô cùng thê lương!
Nếu như không phải có sự bảo hộ mạnh mẽ của chiếc ô tô màu đen đặc chế của cái gia tộc ngàn đời Thai Gia kia, như vậy thì một viên đạn khủng bố này liền sẽ một phen đem cái đầu của hắn oanh kích ra thành một đám máu tươi thê thảm.
Hứa
Nhạc xoay mặt nhìn lại, liếc mắc nhìn về phía cái vết đạn vô cùng đáng
sợ ở gần ngay trước mắt của chính mình, lông mi cũng không chớp lấy một
cái. Sau khi thoáng trầm mặc nhìn một lúc, hắn liền bình thản giống hệt
như là chưa từng có bất cứ sự tình gì phát sinh qua vậy, cúi đầu xuống,
tiếp tục chậm rãi đọc.
Liền ngay sau đó là phát súng thứ hai nổ vang.
Mục tiêu của viên đạn thứ hai này lại chính xác đến mức dị thường, bắn
thẳng đúng vào trong cái vết đạn đầu tiên lúc nãy kia. Khoảng cách chếch đi của hai cái đường đạn không đến nửa phân, gần như có thể không cần
phải kể đến. Sau khi tuôn ra một thanh âm nổ tung trầm đục kinh người,
lớp thủy tinh chống đạn của cái kính xe đã nở rộ một đóa hoa trên đó kia chợt khẽ run lên thêm một cái nữa, ở bên trong những luồng gió xuân
giống như là đang lung lay theo gió vậy, nhưng mà trên thực tế lại không hề có bất cứ một chút tổn hại nào mang tính thực chất cả.
Dựa
theo tiếng nổ trầm đục của đầu đạn phát ra, cùng với độ rung lắc của
chiếc ô tô màu đen nặng nề bên trên con đường quốc lộ này mà phán đoán,
vậy thì cái mà tay súng bắn tỉa kia đang sử dụng chính là loại súng ống
bắn tỉa tầm xa loại hạng nhẹ dễ di chuyển, nhưng sức bộc phá tuyệt đối
không thể xem thường. Loại súng ống này hoàn toàn có thể trực tiếp đục
thủng lớp vỏ bọc bên ngoài của một chiếc ô tô Thiết giáp quân dụng của
Liên Bang. Mà cả hai lần bắn liên tục không gián đoạn, lại vẫn chính xác đến mức khủng bố như thế kia, cũng đã đầy đủ thể hiện ra rằng cái tay
súng bắn tỉa kia có tố chất rèn luyện quân sự phi thường cường hãn đến
mức khủng bố.
Nhưng mà lần này đây, Hứa Nhạc đúng là ngay cả nhìn cũng chẳng muốn phí sức một lần nữa xoay mặt sang liếc mắt về phía đó
một cái. Hắn chỉ là nhìn chằm chằm lên màn hình trước mặt, khẽ cau mày
có chút ngẫm nghĩ, giống như là không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra cả,
bộ dáng phong vân khinh đạm, giống hệt như một gã thanh niên văn nghệ
đáng chết, có thể ngồi ở bên trong làn mưa đạn trầm mặc ngồi đọc một
quyển sách hay vậy.
Một viên đạn mạnh mẽ khủng bố nặng nề đập
thẳng vào cửa sổ ngay bên cạnh của hắn, thế nhưng hắn lại có thể bình
tĩnh đến như thế. Cũng tuyệt đối không phải là hắn cần ở dưới loại tình
huống như thế này mà sắm vai bình tĩnh, nhằm để đạt được những lời hoan
hô kêu thét tràn ngập kích thích của đám nữ nhân. Cũng không phải là bởi vì hắn có được sợi dây thần kinh thô chắc nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này, so với Hoài Thảo Thi còn muốn thô chắc hơn rất nhiều. Mà là bởi vì bản thân hắn chính là một gã Công Trình Sư đỉnh phong ưu tú nhất toàn
bộ Liên Bang, dưới điều kiện tiên quyết rằng có những sự bảo đảm đầy đủ, lý trí phân tích phỏng đoán cũng đủ khiến cho hắn có được sự bình tĩnh
tuyệt đối mà đối mặt với hết thảy mọi thứ.
Hắn quả thật không hy
vọng sẽ ở trên những đường chính tốt nhất, đông đúc nhất của Đặc khu Thủ Đô mà biểu diễn một màn đấu súng khiến cho toàn bộ Liên Bang phải khiếp sợ, cho nên sau khi đoàn xe của Tiểu đội 7 chia ra làm hai cánh, đã
lặng lẽ không một tiếng động chạy vòng quanh qua đại bộ phận những tòa
kiến trúc mà đám sát thủ bắn tỉa kia ẩn nấp trên đó. Chính vì thế mà
tông tích của gã sát thủ bắn tỉa đang núp bên trên sân thượng của tòa
chung cư sáu tầng ở phía Đông Nam nơi này, trên thực thế đã sớm nằm
trong tầm theo dõi của đám đội viên Tiểu đội 7 rồi.
Còn về phần
những thương tổn mà gã sát thủ bắn tỉa này có thể mang đến, thì Hứa Nhạc lại có lòng tin tưởng vững chắc rằng, tuy là cái loại súng ống bắn tỉa
tầm xa chống phản chấn hạng nhẹ kia có thể đục thủng cả lớp vỏ bọc bên
cạnh của xe Thiết giáp quân dụng đi chăng nữa, nhưng mà tuyệt đối sẽ
không thể nào bắn thủng được chiếc ô tô màu đen không biển hiệu mà mình
đang ngồi đây.
Năm đó trong bãi đậu xe dưới lòng đất tại Sân vận
động Lâm Hải Châu, cả một khẩu Cơ pháp Đạt Lâm sáu nòng xoáy lắp đặt bên trên cánh tay máy móc của đầu Robot M52 quân dụng cao cấp ở sát bên
cạnh điên cuồng oanh kích, thì chiếc ô tô màu đen đặc chế của Thai Gia
này nhìn qua thì không ngừng tưng lên hạ xuống, nhìn qua cực kỳ thê
thảm, giãy dụa kêu gào. Thế nhưng cuối cùng khi Cận quản gia nhẹ nhàng
đạp chân ga một cái, chiếc ô tô màu đen vẫn như cũ tràn đầy động lực,
không có bất cứ một chút tổn thương nào, mang theo gã Thái Tử gia thân
thể gầy yếu phóng chạy trốn chết đi mất.
Huống chi ngày hôm nay
cái mà nó phải thừa nhận chính là công kích bắn tỉa cự ly xa đến như
vậy, vậy thì hiệu quả cuối cùng mà hai phát đạn kia có thể tạo ra được,
nhiều lắm cũng giống như là đem một khúc củi mục đâm lên trên thân thể
dày cui của một đầu trâu rừng vậy, có thể khiến cho nó cảm thấy xôn xốn
một trận, thế nhưng lại căn bản không thể nào xuyên qua nổi cái tầng da
vô cùng kiên cố kia.
o0o
Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ẩn
núp tại một chỗ nào đó trên phiến đồi núi xa xa, trầm mặc mà khu động cò súng một chút. Bên trong hệ thống ống nhắm kính chồng quang học tầm xa
có thể rõ ràng nhìn thấy được, ở tại một góc khá khuất nào đó bên trên
mái nhà của căn chung cư sáu tầng xa xa đằng kia đột nhiên nổi lên một
đám bụi mù, nhưng cũng không nhìn thấy được bất cứ động tĩnh nào của
người kia cả. Nhưng mà hắn cũng biết rõ ràng rằng chính mình đã đắc thủ
rồi. Hắn rất nhanh kéo đi lớp ngụy trang trên người mình xuống, hướng về phía chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đang đậu ở bên dưới đường biên của triền núi mà chạy đi.
Trên tầng thượng của căn chung cư sáu
tầng đằng kia, gã hảo thủ bắn tỉa của Quân đội, trên người mặc một bộ áo khoác tiềm hành màu xanh lam sẫm màu, đang mạnh mẽ ngồi dựa lên vách
tường phía sau, tay trái ôm chặt lấy phần tay phải đã bị đạn bắn thủng,
biến thành một mảnh huyết nhục thê thảm, miệng há lớn không ngừng hô hấp dồn dập. áu tươi càng không ngừng theo những kẽ ngón tay của hắn mà
trào ra. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái điểm đạn rơi vô cùng
xinh đẹp trên phần vách tường đối diện, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.
Cánh cửa gỗ ngay phía trước gian phòng tầng đỉnh nhất thời bị người khác
dùng một cước đá văng đi mất. Ba gã đội viên của Tiểu đội 7 dùng tốc độ
cực nhanh đột nhập vào trong phòng. Đội hình tam giác đột tiến không có
bất cứ một lỗ hổng nào không một chút chậm trễ tấn công, ở trong thời
gian ngắn nhất đã tìm được mục tiêu, hơn nữa dùng những họng súng tối om tuyên cáo lần phản phục kích này đã chấm dứt thắng lợi.
Một gã
đội viên của Tiểu đội 7 tên gọi Sử Hàng, nhìn về phía cái tay súng bắn
tỉa đang ngồi bệch ở một góc khuất trong phòng, đang ý đồ móc ra một
thanh dao găm, ngón tay rất nhanh bấm nhẹ xuống cái nút đánh lửa của
khẩu súng đen ngòm, thấp giọng khuyên bảo một câu:
- Huynh đệ,
hiện tại hai bên chúng ta cũng đều chưa có người nào chết đi cả, không
cần phải một phen đem sự tình làm ra quyết tuyệt đến mức không thể giải
quyết được nữa.
Tay súng bắn tỉa kia nhất thời lâm vào một mảnh
im lặng. Hắn đưa tay lên ôm chặt cánh tay trái đã bị thương của mình,
giương mắt nhìn xuống cái áo khoác quân dụng màu xanh sẫm đã bị máu tươi thấm đẫm càng ngày càng đỏ hồng lên, cực kỳ gian nan chống người đứng
thẳng dậy, sau đó vô cùng quyết tuyệt làm ra một cái quyết định.
Hắn nhìn ba gã đội viên Tiểu đội 7, miệng nở nụ cười thật có lỗi, thân thể
mạnh mẽ ngã ngửa về phía sau, cứ như vậy mà bay thẳng qua ngoài bức
tường ngăn, nhảy thẳng xuống dưới.
Chiều cao sáu tầng lầu chỉ
trong khoảnh khắc liền rơi xuống tới nơi. Thân thể của hắn nặng nề đập
thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề. Toàn bộ phần
thân thể bị bao phủ bên trong chiếc áo khoác quân dụng màu xanh lam sẫm
tất cả đều tươm máu tươi. Máu tươi đỏ hồng trong khoảnh khắc ngay sau đó tuôn trào ra, tô vẽ lên trên phiến xi măng lạnh lẽo như băng dưới đất
biến thành một bức tranh thê lương. Ngay chính giữa bức tranh là một đóa hoa hồng đỏ rực, nhìn qua vẫn tươi đẹp như thế…
o0o
Ngồi
trên hàng ghế phía sau của chiếc ô tô màu đen, Cố Tích Phong giương mắt
nhìn chằm chằm vào cái bản đồ điện tử theo dõi chi tiết trên màn hình
máy tính xách tay trước mặt mình, nghe các tiểu tổ không ngừng hồi báo
về các tình huống đột kích. Mười đầu ngón tay mập mạp không ngừng ở trên màn hình lướt qua, hoặc là điểm nhẹ vào các số liệu gì đó đang truyền
về, cặp mày hơi khẽ nhíu lại, biểu hiện sự lo lắng cùng với bất an ở sâu bên trong nội tâm của hắn.
- Không thể nào bắt được bất cứ người nào còn sống cả.
Hắn gỡ xuống cái ống nghe điện thoại trên tai mình, nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh mình, hạ giọng nói:
- Đã tiến hành kiểm tra cái thi thể của gã vừa mới nhảy lầu tự sát kia
rồi. Trên người hắn được trang bị rất tiên tiến, hơn nữa được tiến hành
loại trừ thân phận rất cao. Tôi đã xâm nhập vào kho số liệu của Quân
khu, tiến hành so sánh hình dạng… Tay súng bắn tỉa ám sát này là người
của bộ đội đặc chủng Hải Lang…
Hứa Nhạc cũng không cảm thấy giật
mình hay không thể ngờ tới được. Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn xuyên thấu
qua đóa hoa thủy tinh do hai vết đạn lưu lại trên tấm kính thủy tinh
chống đạn trên cửa sổ, nhìn về phía phiền rừng rậm một màu xanh lục đang không ngừng xẹt qua bên cạnh đường, trong lòng thì đang nghiêm túc tự
hỏi cùng với phân tích cái cục diện mà hiện tại chính mình đang gặp
phải.
Thi công tử liều chết bắn giết thẳng vào bên trong Tòa nhà
Nghị Viện, những người bên trên cái danh sách kia đã chết đi không ít
người. Vốn dĩ hắn tưởng rằng những chuyện chính mình cần đi làm cũng
không còn nhiều nữa, nhưng mà hiện tại khi hắn phát hiện ra hóa ra thực
tế vị Tướng quân kia mới chính là bàn tay đen ẩn giấu sâu nhất cũng như
là mạnh mẽ nhất ở đầu bên kia của tấm màn đen, hắn mới biết được chính
mìnhnhư trước đã quá mức xem nhẹ thực lực của đối phương rồi.
Bởi vì sự tồn tại của vị Tướng quân kia, khiến cho Quân đội Liên Bang đã tự nhiên xuất hiện một bức tường vô cùng cao dày. Cái bức tường này ý đồ
muốn khiến cho hắn không thể nào hô hấp nổi, trực tiếp đem hắn quẳng ném vào bên trong đống phế tích của lịch sử. Mặc dù hiện tại bọn họ tạm
thời còn chưa thể làm được điểm này, nhưng cũng đã thành công ngăn chặn
hắn cùng với bên phía Dinh thự Tổng Thống liên hệ với nhau.
Trừ
phi là chính Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không muốn gặp mặt chính mình, bằng
không rất khó có thể giải thích được những vấn đề đã phát sinh trong mấy ngày hôm nay. Mà loại tình huống này là tuyệt đối không có khả năng!
- Bên phía tòa đại lâu của Bộ Quốc Phòng có mấy vị trí cần phải đặc biệt
chú ý một chút. Tôi cũng không nghĩ muốn trở thành cái gã Thượng tá Liên Bang đầu tiên vừa mới đi ra khỏi đại lâu Bộ Quốc Phòng đã bị bắn vỡ đầu đâu!
Sau khi trải qua một lúc trầm mặc khá lâu, Hứa Nhạc mới
khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ chỉ vào một số địa điểm cùng với một vài tòa kiến trúc nào đó trên bản đồ điện tử, quay sang phía Cố Tích Phong, cười nói:
- Những vị trí này cũng không cần phải xử lý, đó là
những địa điểm theo dõi ngắm bắn canh gác bình thường của Bộ Quốc Phòng. Mặt khác, nhắc nhở đám người Đại Hùng phải đặc biệt chú ý một chút,
không cần phải khiến cho bọn họ hiểu lầm cái gì.
o0o
Viên
thư ký Bộ trưởng sau khi pha xong một ấm trà, liền vô cùng thức thời
xoay người rời khỏi văn phòng Bộ trưởng. Từ sau khi Tiêu thư ký là nghi
phạm phản quốc sợ tội mà từ sát trở đi, hiện tại những người đảm nhiệm
chức vụ thư ký bên trong Bộ Quốc Phòng cũng đều phi thường chú ý đến
những cái phương diện như thế này.
Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu
Ứng Tinh gỡ xuống cặp kính mắt gọng vàng của mình, nhẹ nhàng xoa xoa mi
tâm một chút. Ông ra cũng không có ý muốn che giấu đi sự mỏi mệt của
chính mình trước mặt Hứa Nhạc, chỉ là khẽ thấp giọng, nói:
- Bất
cứ những hành vi gì cũng đều có mục đích của chính nó. Cậu đã vi phạm kỷ luật của Quân đội cùng với mệnh lệnh trực tiếp của thượng cấp, mạnh mẽ
chạy từ Đại khu Tây Lâm quay về Thủ Đô Tinh Quyển, mục đích phía sau
chuyện đó là cái gì? Tự nhiên sẽ không có khả năng chỉ đơn giản là quay
về để nhặt xác thay cho Thi Thanh Hải như vậy được. Tôi vừa mới nhận
được một bản báo cáo, ở trong khu dân cư tại Đại lộ 13 Nam Giao Châu mới vừa xảy ra một hồi sự kiện đấu súng… Bên trong sự kiện này đã từng xuất hiện qua súng ống hỏa lực cao của Quân đội Liên Bang nữa… Chuyện tình
này có quan hệ gì đến cậu hay không?
- Bên trong Quân đội đang có người nghĩ muốn giết chết tôi. Thời điểm khi mà tôi từ Đại khu Tây Lâm
quay trở về đây, đã từng gặp qua ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm. Bọn họ
đến từ khu căn cứ vũ trụ 335. Vì để giết chết tôi, bọn họ đã không tiếc
cả việc để cho toàn bộ chiếc Phi thuyền mà tôi đang đi cùng với một
chiếc Chiến hạm Liên Bang chôn cùng… Cho nên, cái sự kiện đấu súng mà
ngài vừa mới nhắc này, tôi cũng không biết là nói nên xem như dư ba của
chuyện đó hay là màn dạo đầu của một câu chuyện xưa mới nữa… Hiện tại
chúng tôi chỉ có thể điều tra ra được chính là, tay súng bắn tỉa kia
xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Hải quân.
Ở trước mặt Trâu Bộ
trưởng, vị đại lão Bộ Quốc Phòng này, Hứa Nhạc cũng sẽ không che giấu
bất cứ sự tình gì cả. Một phần là bởi vì hắn tuyệt đối tín nhiệm vị
Tướng quân Liên Bang rất ít giao tiếp mà vô cùng chân thành này, mặt
khác cũng là bởi vì gút mắt lợi ích của song phương hiện tại đã ảnh
hưởng lẫn nhau quá sâu rồi, cho dù đối phương có bán đứng chính mình
cũng không có bất cứ ưu đãi gì cả.
- Khu căn cứ vũ trụ 335 nằm ở
vị trí phi thường hẻo lánh trong Tinh vực, Hạm đội Liên Bang bình thường sẽ không bao giờ thuyên chuyển những Chiến hạm của nó cả…
Trâu Ứng Tinh bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Còn về phần cái ban ngành Hải quân, gần như đã nằm trong trạng thái sắp sửa bị xóa bỏ bất cứ lúc nào này, sự quản lý của bộ đội đặc chủng của
nó tương đối rời rạc, rất khó có thể điều tra ra bất cứ thứ gì. Hơn nữa
cậu cũng có thể hiểu được, cho dù có thể điều tra, nhưng tôi cũng không
thể nào điều tra được.
Có thể điều tra cũng không thể nào điều ra được, cùng với cái gì gọi là cân bằng đại cục này cũng chẳng có chút
quan hệ gì cả, mà đây chính là sự miêu tả vô cùng trực tiếp của Trâu Ứng Tinh.
Ở bên trong hệ thống Quân đội Liên Bang, ở trên phương
diện Tổng thống tiên sinh về vấn đề phòng ngự bảo an của Liên Bang,
những người có được quyền hạn tương quan cao nhất có tổng cộng ba người, phân biệt chính là Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu trưởng, Cố vấn
An toàn Quốc gia cùng với Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. Nhất là Bộ trưởng Bộ
Quốc Phòng thân là thành viên Nội các của Chính phủ, đối với sự điều
động bộ đội liền có được quyền lực trực tiếp nhất cùng với mạnh mẽ nhất.
Nhưng mà đây chính là ở trong cục diện bình thường mà thôi. Nếu như bên trong lẫn bên ngoài của Chính phủ Liên Bang cũng đều xuất hiện những vấn đề
vô cùng nghiêm trọng, thì bộ đội bắt đầu không phục theo những mệnh lệnh của bên phía Chính phủ Liên Bang. Như vậy cái vị thủ lĩnh Bộ trưởng Bộ
Quốc Phòng theo cơ cấu văn chức đứng đầu Quân đội này, bởi vì không
giống như những vị Tổng Tư lệnh ở các Quân khu kia, có thể có được quyền chỉ huy trực tiếp đối với quân đội, hơn nữa lực ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với các bộ đội dã chiến, cho nên liền sẽ trở nên hư vô cùng với
không chút sức ảnh hưởng.
- Tổng thống tiên sinh đã từng hạ mệnh
lệnh cho cậu điều tra rõ án tình của sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào. Mà tất cả những vấn đề xảy ra từ sau thời điểm đó, toàn bộ cũng đều là bởi vì cái công tác điều tra kia mà phát sinh. Tuy rằng mệnh lệnh trực tiếp của Tổng thống tiên sinh cũng đã bị áp lực mà phải thu hồi trở lại,
nhưng mà tôi nghĩ dựa theo tính cách xưa nay của cậu, khẳng định là vẫn
còn có thể tiếp tục điều tra, có phải không?
- Đúng vậy, tôi và
Thi Thanh Hải cũng đã điều tra ra được rất nhiều những chứng cứ xác
thực, có thể trực tiếp chỉ chứng Phó Tổng thống Bái Luân cùng với một
vài vị Nghị viên tiên sinh, Cục trưởng đương nhiệm Cục Hiến Chương, cùng với một vài vị Tướng quân bên trong Quân đội khác cũng đã tham gia vào
cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào lần đó.
- Bên kia tìm mọi
cách ngăn cản tôi quay trở về, chính là đang lo lắng nếu như tôi tiếp
tục điều tra đi xuống, hoặc là nói lo lắng tôi sẽ sử dụng những bằng
chứng xác thực đã điều tra ra được kia, một phen đem bọn họ đưa lên
trước Tòa án Tối cao.
Hứa Nhạc khẽ xoay xoay nhẹ tách trà trước mặt chính mình, trầm mặc một lát sau, mới tiếp tục trầm ngâm nói:
- Vấn đề hiện tại chính là, nếu như muốn có được tư cách pháp lý để tiến
hành điều ra tiếp tục, tôi cần phải có sự trao quyền của Tổng thống tiên sinh, hoặc là trực tiếp ký tên lên mệnh lệnh, để cho Bộ Tư Pháp tiếp
nhận tiến hành điều tra.
- Một khi cậu đã có thể có được cái ý
tưởng này, như vật tôi thật sự rất vui mừng rồi. Chúng ta đều là những
quân nhân sĩ quan của Liên Bang, bộ đội cũng không phải là công cụ để mà một cá nhân nào đó dùng để phát tiết sự tức giận của chính mình. Nhưng
mà nói đến sự trao quyền đặc biệt cho bên phía Bộ Tư Pháp, Tổng thống
Tiên sinh bên kia…
Trâu Bộ trưởng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm
nhìn những ánh sao trời dày đặc trên bầu trời tối đen, ngữ khí ung dung
bình thản, nói:
- Từ sau khi xảy ra sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện bên kia, tôi cũng chưa từng gặp qua Tổng thống tiên sinh nữa…
- Buổi lễ kỷ niệm nghi thức tưởng niệm tại Tòa nhà Nghị Viện tôi cũng
không có tham gia, các buổi họp Nội các tôi cũng không có tham gia, có
đôi khi ngồi ở bên trong gian văn phòng làm việc này, nhìn xuống vô số
những con người giống hệt như những con kiến di chuyển khắp nơi trong
các đường ngang ngỏ tắt trên Đặc khu Thủ Đô bên dưới, tôi đều luôn nghĩ
thấy cái ghế dựa này ngồi phi thường không thoải mái chút nào. Bởi vì
hiện tại bên trong Quân đội… đại bộ phận mọi người tựa hồ như đã không
muốn tôi tiếp tục ngồi trên cái ghế Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này nữa rồi.
Hứa Nhạc nhìn vào dung nhan mỏi mệt mà không màng chút danh lợi của Trâu Bộ trưởng, nhàn nhạt nói:
- Ngài là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng do đích thân Tổng thống tiên sinh ký
tên nhâm mệnh, trải qua Nghị Viện đầu phiếu tuyển chọn. Quân đội Liên
Bang tiến công lãnh thổ Đế Quốc không ngừng giành được thắng lợi. Những
binh lính bình thường không hiểu nổi, chẳng lẽ đám Tướng quân này còn
không hiểu rõ ràng tác dụng quan trọng của ngài trong những chuyện này
hay sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà buộc ngài phải lui xuống chứ?
- Lý do vĩnh viễn là thứ không bao giờ thiếu khuyết nhất trong toàn bộ vũ trụ này!
Trâu Bộ trưởng chậm rãi hớp lấy một ngụm trà, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Thư ký riêng của tôi có dính líu đến sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào,
là nghi phạm phản quốc, mưu sát Tổng Tư lệnh Quân khu Tây Lâm… Chỉ vẻn
vẹn một cái việc này thôi cũng đã đầy đủ lý do khiến cho tôi phải xuống
đài rồi.