- Ngài cùng với Chủ biên Bob cũng đều là những nhân sĩ chuyên nghiệp cả, hẳn nên có thể tìm ra được những thời điểm thích hợp nhất, một phen đem những thứ trong này đăng ra. Nhưng mà không thể nào là hiện tại được.
Bên phía Dinh thự Tổng Thống hiện tại hẳn là đang thừa nhận những áp lực vô cùng lớn, cái mà chúng ta cần làm chính là phải phối hợp với những
tiết tấu tiến lên của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.
Hứa Nhạc chậm rãi nói:
- Những chuyện tình vừa mới xảy ra tại Tòa nhà Nghị Viện bên kia đã khiến cho tâm tình của dân chúng trở nên vô cùng kích động rồi. Thế nhưng tại tiền tuyến Đế Quốc bên kia vẫn còn có mấy chục vạn binh lính Liên Bang, bên phía Thủ Đô Tinh Quyển bên này tuyệt đối không thể loạn được.
- Theo như tôi được biết, ngoại trừ trong lúc tham gia buổi tang lễ của
Phó Tổng thống Bái Luân ra, bên phía Dinh thự Tổng Thống lấy lý do đề
cao cấp bậc an toàn trong thời chiến, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đã có hơn mười ngày trời chưa từng xuất hiện qua ở những nơi công cộng
rồi.
Phóng viên Ngũ Đức châm tiếp một điếu thuốc nữa, thanh âm có chút khàn khàn, nhắc nhở:
- Loại cục diện như thế này tuyệt đối không bình thường một chút nào. Nếu như Tổng thống tiên sinh thật sự có kế hoạch để xử lý chuyện tình lần
này, cậu và tôi như thế nào có thể biết được, lại làm sao có thể phối
hợp được với ngài ấy cơ chứ?
- Cần phải giải quyết quyết chuyện
tình này, hơn nữa cần phải tận hết khả năng giải quyết cho thật sự ổn
thỏa mới được, cần phải có tư cách pháp lý!
Hứa Nhạc cũng châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút, sau đó tiếp tục nói:
- Sự an toàn của Tổng thống tiên sinh hiện tại cũng không có vấn đề gì,
chỉ có điều là ở bên trong Chính phủ Liên Bang, thậm chí là ở ngay bên
trong Dinh thự Tổng Thống, cũng có những người nào đó đang lặng lẽ không một tiếng động xây dựng lên một bức tường dày đặc, đem chúng ta hoàn
toàn ngăn cách ở bên ngoài. Chúng ta ở bên ngoài này chỉ có thể từng
bước gây áp lực, cần phải trợ giúp cho Tổng thống tiên sinh tìm ra được
cái lý do hợp lý để một phen đem cái bức tường này hoàn toàn gạt bỏ đi.
Hứa Nhạc căn bản chuẩn bị tiếp tục nói tiếp những cái gì đó, thế nhưng cái
loại hương vị cay nồng cùng với làn sương khói do điếu thuốc lá 777
thiêu đốt bốc lên kia, vẫn mãi lượn lờ ở trước mắt không chịu tản đi, có chút vướng víu, khiến cho hắn phát hiện ra rằng, có một vài những lời
nói như thế này càng giống như là những lời tự nói với chính mình, căn
bản không cần phải nói quá nhiều. Hắn vẫn nên cứ tiếp tục như lúc trước
vậy, làm việc luôn luôn quan trọng hơn là nói chuyện quá nhiều.
o0o
Khi tiễn Phóng viên Ngũ Đức rời khỏi tòa nhà trung tâm văn hóa nghệ thuật
Cơ Kim Hội Kiều Trì Tạp Lâm, ánh hoàng hôn vẫn còn chưa có kịp hoàn toàn rút hẳn khỏi đường chân trời xa xa. Những cành hoa anh đào ở bên cạnh
con phố bên dưới những ngọn gió xuân tươi mát cùng với ánh mặt trời
hoàng kim nồng đậm mà nở nụ cười ấm áp nhàn nhạt. Hứa Nhạc đột nhiên
nghĩ thấy có điểm chói mắt, thời điểm khi mà hắn chuẩn bị đeo cặp kính
râm lên trên mắt, lại đột nhiên phát hiện một cô thiếu nữ mà chính mình
vốn dĩ hoàn toàn không ngờ tới lại xuất hiện ở trước mặt của chính mình, vì thế cặp kính râm to lớn kia có chút buồn cười mà cứng ngắc dừng lại
ngay trên cằm của hắn, không thể đi lên được nữa.
Cô nàng mặc
trên người một kiện áo khoác thể thao màu xám nhạt không một chút bắt
mắt, cũng giống hệt như năm đó khi vừa mới rời khỏi không cảng, dưới sự
hoan hô của vô số những binh lính Liên Bang, bắt đầu bước lên con đường
đi đến tiền tuyến Tây Lâm bắt đầu một buổi biểu diễn văn nghệ đầy bão
táp vậy. Thậm chí toàn bộ phần mũ áo cũng đã hoàn toàn che khuất đi diện mạo chính của cô nàng, che luôn mái tóc sớm đã từ màu tím biến thành
màu đen, từ mái tóc ngắn biến thành mái tóc dài kia. Thế nhưng sâu bên
dưới bóng râm của cái vành mũ rộng kia ngẫu nhiên vẫn thoáng có thể nhìn thấy được khuôn mặt tinh xảo vẫn như cũ khiến cho mọi người cảm thấy
kinh diễm không thôi.
Kể từ sau khi tham gia vào buổi lễ tang
long trọng cùng với buổi nghi lễ cắt băng khánh thành pho tượng đài vĩ
đại của Quân Thần Lý Thất Phu, Giản Thủy Nhi cũng không có quay trở lại
Hạm đội Liên Bang, nơi mà chính mình đang lệ thuộc trực tiếp nữa, mà là
quay trở lại Phí Thành, ở bên cạnh phần mộ của vị lão nhân gia vượt qua
một khoảng thời gian bình tĩnh lại tâm tình.
Trong một đoạn cuộc
sống này, nàng ta vẫn cùng với Hứa Nhạc đang ở tại Đại khu Tây Lâm xa xa bên kia duy trì liên lạc thư tín qua lại. Nhưng mà bởi vì liên tiếp
phát sinh qua quá nhiều sự tình như thế, cho nên một đoạn tình cảm nhàn
nhạt vừa mới được khơi gợi lên ở trên khỏa Tinh cầu hoang vu tại lãnh
thổ Đế Quốc bên kia, phi thường đáng tiếc là không có cơ hội thiêu đốt
biến thành một ngọn lửa say mê lòng người.
- Em cuối cùng vẫn
nghĩ rằng những cặp nam nữ đang ở trong thời kỳ yêu đương, giữa hai
người vẫn nên có một vài sự trao đổi càng mang tính nhiệt tình hơn một
chút mới đúng.
Giản Thủy Nhi bình tĩnh đi đến trước mặt của Hứa
Nhạc, nhẹ nhàng vòng tay qua khoác nhẹ lên cánh tay của Hứa Nhạc, nở nụ
cười xinh đẹp chấn động lòng người, nói:
- Mà không phải là cố tình bảo trì một khoảng cách quá xa như hiện tại.
Đám đội viên Tiểu đội 7 đang chia ra rải rác các bốn phía xung quanh bậc
thềm đá của trung tâm văn hóa nghệ thuật, cùng với đám đội viên ở những
chỗ xa hơn phục trách nhiệm vụ khống chế những địa điểm ngắm bắn xung
quanh các tòa kiến trúc này, thông qua cặp mắt trực tiếp của chính mình
hoặc là thông qua những cặp kính viễn vọng tầm xa, nhìn thấy cái bàn tay ngọc thủ nhỏ bé mà thon dài chậm rãi xuyên qua cánh tay của Hứa Nhạc,
trong lòng nhịn không được đồng thời nhẹ nhàng thở dài ra một tiếng, cảm giác hâm mộ cùng với ghen tỵ nhất thời dâng lên không thôi.
Hứa Nhạc nở nụ cười có chút khổ sáp, nói:
- Những chuyện tình gần đây có chút phiền toái…
- Tuy rằng một hồi tình cảnh yêu đương này của chúng ta quả thật có chút
không được nồng đậm cho lắm, thậm chí cũng đều không có thường xuyên gặp mặt lẫn nhau nữa…
Giản Thủy Nhi vô cùng đáng yêu khẽ nhún nhún
vai một cái, bàn tay nắm lấy cánh tay của Hứa Nhạc cũng càng mạnh hơn
một chút, ngữ khí trào phúng nói:
- Mà nếu quả thật xem là bạn
gái của anh mà nói, những sự tình càng phiền toái, anh lại càng nên phải nói cho em biết mới đúng chứ?
- Cái này quả thật là vấn đề của riêng anh mà thôi…
Hứa Nhạc có chút hổ thẹn, cúi đầu hồi đáp:
- Đại khái nguyên nhân là bởi vì mãi cho tới bây giờ chúng ta vẫn còn
chưa có hoàn toàn đứng đắn nói ra chuyện tình yêu đương chân chính, cho
nên khi anh suy nghĩ quả thật cũng không có hoàn toàn chu toàn hết mọi
mặt được.
- Em tha thứ cho anh!
Giản Thủy Nhi khẽ ngẩng
đầu lên một chút, cái cằm nhọn xinh đẹp mang theo một tia trào phúng
nhàn nhạt, cặp đồng tử trong vắt như hai viên thủy tinh đen phản chiếu
ánh nắng chiều, phát ra tia quang mang sáng rọi.
Sau đó hai người bắt đầu thong thả tay trong tay tản bộ dọc theo con đường chính ở phía
Nam thành Thủ đô Nam Giao Châu. Trong phạm vi hai trăm thước bốn phía
xung quanh, phía trên những tòa kiến trúc cao tầng dọc theo hai bên
đường, hai mươi mấy gã đội viên cường hãn của Tiểu đội 7 vẫn không ngừng cảnh giác tiến hành bảo hộ bốn phía cho hai người.
Ánh nắng
hoàng hôn trời chiều một phen đem cái bóng của bọn họ kéo dài ra rất dài rất dài, chậm rãi hành tẩu vô cùng thong thả mà lại vô cùng ngẫu nhiên, tựa hồ như cũng chẳng cần có bất cứ một mục đích cụ thể nào vậy.
Vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang cùng với cô gái thần tượng quốc dân
Liên Bang yêu nhau, chuyện tình này nguyên bản chính là một loại sự kiện tốt đẹp nhất trong toàn bộ Hiến lịch này, thế nhưng mà ở tại cái kiên
kỷ đang không ngừng rung chuyển như thế này, vô số những chuyện tình
hoặc là những chuyện scandal khiến kẻ khác khiếp sợ không ngừng từng cái từng cái một trào dâng mà phát sinh, khiến cho người khác không kịp
hoàn toàn chú ý đến, thậm chí còn không kịp có thời gian để mà thở dốc
nữa, đúng là không có bất cứ cơ hội nào để mà phóng thích ra vẻ đẹp đẽ
xinh xắn của chính mình.
Nói đi cũng phải nói lại, quả thật là
một chuyện tình vô cùng kỳ diệu, ngày hôm nay đúng là lần đầu tiên Hứa
Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi chân chính giống như một cặp nam nữ đang yêu nhau, tiến hành tản bộ trong ánh trời chiều. Chỉ là một cái cảnh tượng
yêu đương nhìn qua giống như là yên lặng điềm tĩnh, mỹ miều như thế này, thế nhưng lại không thể không bỏ qua được hình ảnh đám đội viên của
Tiểu đội 7 không ngừng giống như những quả cầu tuyết vậy, lăn lộ liên
tục để di chuyển theo hai người tiến hành bảo vệ, khiến cho những kẻ
khác nhìn thấy cũng không biết phải nói cái gì nữa.
Hơn nữa ở bên trong một buổi tản bộ lãng mạn phi thường hiếm có này, thay vì cần phải hảo hảo quý trọng một phen, nhưng mà những câu chuyện mà cặp trai tài
gái sắc này trao đổi với nhau, lại vẫn như cũ không thể nào tránh khỏi
trở thành những câu chuyện cực kỳ không phối hợp với phong cảnh cực kỳ
lãng mạn trong ánh trời chiều mùa xuân này. Nhất là Giản Thủy Nhi lại
phi thường hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa Hứa Nhạc cùng với cái tên nam
nhân Thanh Long Sơn vừa mới phóng vọt vào Tòa nhà Nghị Viện mấy ngày hôm trước.
Liếc nhìn về phía cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang ở
bên cạnh mình, mặc dù cô nàng đã sớm lớn lên, nhưng vẫn như cũ mang theo một nét xinh đẹp có thể khuynh đảo toàn thể Liên Bang, lại còn tăng
thêm vài phần nét tươi đẹp thành thục dần dần rõ ràng hơn kia, Hứa Nhạc
so với bất luận kẻ nào khác cũng hiểu rõ ràng, bên dưới cái vẻ ngoài
xinh đẹp động lòng người kia, Giản Thủy Nhi lại có được một cái lý niệm
cùng với một sự kiên trì mạnh mẽ rõ ràng đến như thế nào. Dù sao cô nàng cũng chính là con gái ruột của gã giặc phản quốc cuối cùng của Liên
Bang cùng với Hoàng hậu của Đế Quốc kết hợp sinh ra, đã kế thừa luôn cả
sự phản nghịch cùng với sự lớn mật di truyền không thể tin nổi nhất từ
cả cha lẫn mẹ của cô nàng.
Nhưng mà khi Hứa Nhạc nói ra rằng Lý
Tại Đạo chính là vị lĩnh tụ cao nhất phía sau màn của phe phái cấp tiến
bên trong Quân đội Liên Bang, thế nhưng hắn vẫn không nhìn thấy bất cứ
một tia thần sắc khiếp sợ nào bên trong cặp mắt trong vắt của Giản Thủy
Nhi, hắn vẫn như cũ nghĩ thấy có chút khó có thể tưởng tượng nổi.
- Em mãi vẫn luôn biết rõ ràng rằng cái vị anh họ Lý Tại Đạo này của em
chính là một người thực chất vô cùng xuất sắc. Mấy chục năm nay, bên
trong Liên Bang có vô số người tự nhận rằng mình có khả năng nhìn người, thường thường cũng chỉ đều chú ý tới chuyện anh ấy rất ít giao tiếp mà
thôi, còn chưa có bất luận kẻ nào nghĩ đến rằng phía sau vẻ ngoài ít
giao tiếp kia lại chính là một lối suy nghĩ vô cùng kín đáo, cùng với
một sự tự tin chân chính vô cùng cường đại!
Giản Thủy Nhi khẽ tựa nhẹ đầu vào bả vai của Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Một nhân vật vô cùng xuất sắc, dùng một khoảng thời gian lâu dài đến
như vậy để mưu tính làm ra những chuyện tình nào đó, như vậy thì cái độ
cao mà hắn ý đồ muốn đạt đến kia, khẳng định là phi thường đáng sợ. Nếu
như anh vẫn kiên trì đứng ở mặt đối lập với anh ta, như vậy em đối với
anh cũng chỉ có duy nhất một lời khuyên mà thôi, đối mặt với anh ấy, cho dù có như thế nào đi chăng nữa, thì cẩn cẩn thận thận nhiều một chút
cũng không bao giờ là dư thừa cả.
- Em không cần phải quá mức lo
lắng. Mấy ngày gần đây anh vẫn luôn một mực cố gắng học tập cách hành xử thoát khỏi sắc thái xúc động thái quá…
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn
về phía quả cầu lửa đỏ rực đang dần dần biến mất bên dưới bề mặt biển xa xa phía cuối con đường thẳng ra ngoài bãi biển kia, cặp mày khẽ nhíu
lại, trên mặt nở ra một nụ cười nhàn nhạt:
- Mà hoàn toàn ngược
lại, anh cho rằng cái vị anh họ kia của em đó, hiện tại hẳn là đang rất
phiền não, bản thân hắn ta cần phải cẩn cẩn thận thận hơn rất nhiều!
- Chúng ta quen biết với nhau được bao nhiêu năm rồi?
Giản Thủy Nhi lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt Hứa Nhạc, hỏi.
- Nếu như tính toán kể từ Buổi biểu diễn văn nghệ Thắng Lợi năm đó tại
tiền tuyến Tây Lâm, đó là vào mùa thu năm 68 Hiến lịch 37, cũng hơn ba
năm rồi.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười, nói;
- Đương nhiên, nếu như tính từ lúc em ở trên TV bắt đầu đóng vai cô bé
gái mồ cô xinh đẹp kia mà nói, thì không sai biệt lắm cũng khoảng mười
năm rồi nhỉ? Em có biết rằng, anh chính là nhìn em biểu diễn trên TV mà
lớn lên đó!
- Em cũng rất thường xuyên nghe qua những câu nói mang tính trêu đùa như thế rồi a…
Giản Thủy Nhi khẽ nhún nhún vai mấy cái, bộ dáng vô cùng xinh đẹp mê người, mỉm cười nói:
- Kỳ thật cái mà em muốn nói với anh chính là, thời gian ba năm nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, anh quả thật cũng có một chút
thay đổi. Tuy rằng lời nói vẫn như cũ không phải là nhiều lắm, thế nhưng chung quy cũng là không có trầm mặc nhiều giống như năm xưa nữa.
Cô nàng liếc mắt nhìn về phía đám đội viên Tiểu đội 7 đang bên trong những góc khuất bên cạnh con phố, không ngừng cẩn thận di chuyển theo để bảo
hộ hai người, mang theo một tia cảm khái lắc lắc đầu, nói:
- Hơn
nữa anh có vẻ càng trở nên tự tin hơn rất nhiều rồi. Chỉ bằng một vài
đồng đội ít ỏi như thế kia, liền dám tuyên bố mạnh miệng rằng cái vị nam nhân có lực lượng mạnh mẽ nhất trong toàn bộ Liên Bang này đang sợ hãi
anh.
- Trước kia là bởi vì có quan hệ với cái gã lão ba vô lương
vô sỉ kia của em, cho nên anh bị biến thành một gã đào phạm Liên Bang,
mỗi ngày cũng đều sầu muộn khẩn trương giống như là trong người tích tụ
một đống rắm mà không thể phóng ra được vậy, cho nên đương nhiên cũng
phải tương đối trầm mặc rồi.
Hứa Nhạc bình thản nói.
Giản Thủy Nhi khẽ phì cười nhẹ một tiếng, nói:
- Em cũng biết bên trong quân đội sinh hoạt hằng ngày như thế nào, chẳng
qua là đối với cái loại hình dung mới mẻ nhưng vô cùng thô tục này của
anh, em vẫn là cảm thấy có chút bội phục a.
Hứa Nhạc nở nụ cười nhạt, tiếp tục nói:
- Về sau lại bởi vì cái vị anh họ kia của em, còn có cái vị Phó Tổng
thống tiên sinh đã chết trong tay Thi Thanh Hải kia nữa, đã muốn dùng
cái chuyện tình này một phen đem anh kiềm chế lại, kết quả cuối cùng lão nhân gia đã ra mặt giúp anh gỡ xuống đi cái mối tai họa ngầm lớn nhất
trong cả cuộc đời này của anh rồi. Cái tảng đá nặng nề nhất trong lòng
của anh đột nhiên đã được dở xuống rồi, cảm xúc đương nhiên sẽ trở nên
tốt hơn rất nhiều, cho nên tâm tình cũng trở nên tươi đẹp hơn một chút,
liền nguyện ý nói nhiều hơn một chút rồi.
- Còn về chuyện tự tin, Tướng quân Lý Tại Đạo đương nhiên là một nhân vật vô cùng vĩ đại, cũng
là vô cùng nguy hiểm nữa. Những mà chỉ cần anh không ngu xuẩn đến mức tự đem chính mình nhét vào trong một ngõ nhỏ tử lộ, anh nghĩ không ra rằng hắn ta sẽ có phương pháp gì có thể khống chế được anh cả.
Cặp
lông mày dày đặc đen thui y như một hàng mực dày của Hứa Nhạc mạnh mẽ
nhíu lại một chút, khóe môi gắt gao mím lại, ánh mắt nhìn xa xa phía
trước một chút. Hắn đưa tay lên chỉ về phía những tòa kiến trúc cao tầng ở phía xa xa, chậm rãi nói:
- Em xem đi, anh biết rất rõ ràng
những nguy hiểm có thể xuất hiện ở nơi nào, chính vì thế cho nên những
cái nguy hiểm này đối với anh mà nói, căn bản là không hề tồn tại!
- Em thật sự cũng không hoàn toàn hiểu rõ ràng những vấn đề mà anh muốn nói là cái gì…
Lập tức bên dưới bóng tối của cái mũ rộng vành, cặp mày lá liễu thanh tú
nhàn nhạt khẽ cau lại một chút. Giản Thủy Nhi liếc mắt nhìn về phía mấy
tòa kiến trúc đang đắm mình dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực đằng xa, có
chút khó hiểu, nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt.
Sau đó cô nàng mạnh
mẽ quay đầu nhìn lại, phi thường nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt của
Hứa Nhạc, ngắm nhìn chăm chú cặp lông mày thẳng tắp mà đen như mực, ánh
mắt nho nhỏ lại mang theo vẻ tự tin mạnh mẽ, cộng với một vài hơi thở
bình tĩnh mang đậm nét nam nhân cùng với một chút dấu vết phong sương
nhàn nhạt trên mặt của Hứa Nhạc.
- Bản thân em chính là người của Phí Thành Lý Gia, cho nên em so với anh càng biết rõ ràng hơn, ở bên
trong huyết mạch của mỗi một con người Lý Gia cũng đều chảy xuôi một
loại hương vị cố chấp mà lại bảo thủ, thủ cựu vô cùng mạnh mẽ. Cái vị
anh họ kia của em có lẽ chính là một kẻ hoạch định âm mưu đáng sợ nhất
trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà em tuyệt đối không bao giờ hoài
nghi, ở trong lòng của anh ấy, vinh quang của gia tộc Lý Gia chính là
chiếm cứ vị trí quan trọng nhất!
- Anh tuyệt đối chưa từng bao giờ nghi ngờ qua điểm này cả.
Hứa Nhạc khẽ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Đã có thể ẩn nhẫn nhiều năm đến như vậy rồi, đã làm ra quá nhiều những
sự tình như vậy rồi, anh tin tưởng rằng có đại bộ phận các nhân tố chính là bởi vì, hắn ta vẫn luôn một mực trù tính, sau khi Quân Thần lão nhân gia qua đời rồi, Lý Gia phải là như thế nào mới có thể tiếp tục có được cái địa vị như năm xưa, hoặc nói là cái vinh quang của năm xưa.
- Vì cái gì em lại đột nhiên nói tới vấn đề này vậy?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc liếc nhìn về phía Giản Thủy Nhi.
- Hiện tại đã là một loại cục diện nguy hiểm mẫn cảm đến như thế này rồi, tất cả chúng ta cũng đều không có biện pháp để cho cục diện giảm bớt
xuống đươc. Đại khái cũng chỉ có ở dưới một vài tình huống như thế nào
đó, anh ta mới có thể chấp nhận từ bỏ một bộ phận kế hoạch của mình… Ví
dụ như là sẽ không giết chết anh, mà là có ý đồ muốn thu phục anh. Ít
nhất anh ấy không đến mức trở nên hoàn toàn điên cuồng, đem cả Liên Bang biến thành một mảnh chiến trường tràn đầy huyết hỏa của hai đám nam
nhân các người. Cho nên…
Giản Thủy Nhi nhìn hắn, khẽ mỉm cười
nhàn nhạt, ánh mắt nheo lại trở thành hai vầng trăng khuyết vô cùng đáng yêu, khẽ nghiêng đầu một chút, nói:
- Chúng ta kết hôn đi!
Nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của Hứa Nhạc không khỏi mất đi khả năng tự
chủ, đột nhiên nheo lại, biến thành hai cái khe nhỏ. Tất cả mọi người
cũng đều biết rằng, một khi cặp mắt vốn dĩ đã ti hí của hắn lại một lần
nữa nheo lại thành hai cái khe hẹp, nhất định là lúc đó tâm tình của hắn đang lâm vào một mảnh trạng thái tương đối khẩn trương nào đó. Hoặc là
hắn chuẩn bị giết người, hoặc là hắn chuẩn bị lâm vào tình trạng bị
người ta đuổi giết, hoặc là… chuẩn bị kết hôn?
Cuộc tản bộ lãng
mạn bên dưới ánh trời chiều bất tri bất giác chẳng biết lúc nào đã đứng
trước một tòa kiến trúc nhìn qua cực kỳ bình thường. Nơi này chính là
một địa phương nào đó chuyên dùng để cho mọi người đăng ký kết hôn ở Thủ đô Nam Giao Châu. Trên màn hình to lớn bên ngoài nơi đăng ký kết hôn
kia, đang trình chiếu hình ảnh vô số những đóa hoa tươi xinh đẹp. Ở bên
trong ánh trời chiều mùa xuân, ánh mắt của một người nào đó nheo chặt
lại, bên trong đồng tử phản chiếu một đám hoa tươi vô cùng xinh đẹp.