- Ban đầu ông nói cái gì mà đám đội viên của Tiểu đội 7? Nhưng mà bản
thân ông cũng là Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt của Quân khu I, ông nên
biết rất rõ ràng, kể từ sau khi Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trùng kiến lại cho đến ngay hôm nay, bên trong danh sách của phiên hiệu Quân đội Liên
Bang, thậm chí là danh sách lính đánh thuê của Công ty Cơ khí Quả Xác,
cũng đều không có bất cứ chế độ xây dựng bộ đội nào tên là Tiểu đội 7
cả. Cho dù là có, thì toàn thể Liên Bang này ai ai cũng đều biết rõ ràng là Tiểu đội 7 chính là một tập thể chiến đấu anh hùng, trung thành nhất với Liên Bang! Ông không ngờ lại dám lên án rằng bọn họ mưu phản? Có
phải là đầu óc ông có vấn đề gì rồi không?
Sư đoàn Thiết giáp 17
chính là một chi thiết sư vô địch do đích thân Quân Thần Lý Thất Phu một tay kiến tạo nên, bản thân Hách Lôi lại chính là một gã Đội trưởng cao
cấp bên trong chi bộ đội dã chiến này, căn bản cũng không cần phải nể
mặt vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt, nghe nói là nhân vật thân tín của
Tướng quân Lý Tại Đạo này. Hắn vẫn như trước lạnh lùng trừng mắt nhìn
chằm chằm đối phương, không chút thoái nhượng.
- Cậu có biết rằng chỉ bằng vào một mình cậu căn bản không thể chống cự được hay không?
Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt đột nhiên nở nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hách Lôi, chế giễu nói:
- Vừa rồi cậu có nói rằng Hùng Lâm Tuyền cùng với một dám quân nhân sĩ
quan thuộc hạ của cậu liên tục hai đêm liền cũng đều ở trong doanh trại
huấn luyện, không có ra ngoài. Nhưng mà cậu không cần quên, cái này
chính là danh sách nhiệm vụ thuộc danh sách cấp độ 4, chúng ta bất cứ
lúc nào cũng có thể hướng Cục Hiến Chương xin xác định điều tra vị trí
chíp vi mạch nhân thể trong khoảng thời gian một tháng. Đến lúc đó… Cậu
khẳng định sẽ phải gánh chịu những trách nhiệm mà cậu cần phải gánh đó!
Hách Lôi trầm mặc không nói gì. Bản thân hắn phi thường rõ ràng, nếu đúng
như những gì vừa mới đồn đãi sáng ngày hôm nay, bên phía Chính phủ Liên
Bang cùng với cao tầng bên trong Quân đội đang tiến hành truy nã Giáo
quan, như vậy thì chỉ dựa vào một gã Đội trưởng như mình, căn bản không
thể nào chống cự lại nổi cơn sóng thủy triều khủng bố này. Liên tưởng
một chút đến chuyện mấy ngày hôm trước sau khi Sư Đoàn trưởng cùng với
Tướng quân Lý Tại Đạo đóng cửa nói chuyện với nhau một phen, liền kỳ
diệu khó hiểu đi xuống phía Nam an dưỡng… Tâm tình của hắn nhất thời trở nên phiền muộn cùng với bất lực…
Nhưng mà hiện tại Giáo quan lại đang xảy ra chuyện, hắn như thế nào có thể một phen đem những tên gia
hỏa bọn Hùng Lâm Tuyền kia giao ra được cơ chứ? Mấy tên gia hỏa này
không chỉ là thuộc hạ trung thành của Giáo quan, hơn nữa còn là những
quân nhân sĩ quan ưu tú nhất của Sư đoàn Thiết giáp 17 của hắn… Còn về
chuyện Giáo quan bị truy nã về tội phản quốc? Con mẹ nó, nói cái khốn
kiếp gì vậy? Cho dù là cô nàng nữ minh tinh có bộ ngực lớn nhất trong
những bộ phim cấp ba cũng sẽ không tin tưởng vào cái thuyết pháp đó!
Bên ngoài quân doanh, hoàng hôn chiếu rọi rực đỏ như máu, không khí tràn
ngập áp lực nặng nề. Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt kia mang theo biểu
tình âm trầm cực điểm, dẫn theo tiểu đội Hiến Binh xoay người chuẩn bị
rời đi. Thời điểm lần tới hắn quay trở lại, chỉ sợ là tất cả các quân
nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũng đều sẽ gặp phải cục diện phi thường gian nan…
Mà đúng vào thời điểm này, thân ảnh của một lão nhân có thân hình hơi khòm một chút, đột nhiên chậm rãi từ trong ánh
hoàng hôn đỏ rực mà chậm rãi đi tới. Mái tóc của ông ta đã hoa râm, bộ
quân trang mặc tùy tiện trên thân thể cao gầy mà chắc chắn, nhìn qua
thập phần già nua yếu ớt. Nhưng mà chỉ bằng vào những cước bộ chậm rãi
của vị quân nhân sĩ quan già nua yếu ớt như thế này thôi, lại tựa hồ như một phen đem không gian hoàng hôn lành lạnh hàn ý mười phần khiến cho
trở nên ấm áp hơn vài phần.
Đồng tử trong mắt vị Chủ nhiệm Tác
chiến Đặc biệt nhất thời ro rút lại mãnh liệt. Hắn theo bản năng nhấc
tay kính chào theo nghi thức Quân đội, vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy
đối phương, nhíu mày hỏi:
- Vu Sư Đoàn trưởng, ngài… Không phải ngài đang nghỉ ngơi an dưỡng ở phía Nam hay sao?
Thân ảnh già nua của vị quân nhân sĩ quan bước đi giống như phá tan đi cả
hoàng hôn như máu kia, rốt cuộc có thể rõ ràng nhìn thấy trên vai của
ông ta thỉnh thoảng chợt lóe lên ánh sáng của vài ngôi sao trên cầu vai
quân hàm.
Vị lão nhân này năm xưa chỉ là một gã đầu bếp bên trong tiểu đội hậu cần của Sư đoàn Thiết giáp 17, bởi vì nấu đồ ăn cực kỳ hợp với khẩu vị của Sư Đoàn trưởng, cho nên được điều đi trở thành đầu bếp
chuyên chúc phụ trách bữa ăn hằng ngày của Sư Đoàn trưởng. Nhiều nhất
cũng chỉ được mọi người đánh giá là có tài nghệ nấu nướng kinh người,
ngày hôm nay lại có thể trở thành Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp
17 mới, một trong hai Sư đoàn Thiết giáp vương vài của Quân đội Liên
Bang.
Có được một tầng sắc thái vô cùng truyền kỳ như thế, cho
nên khó có thể tưởng tượng được trong kiếp sống quân lữ của ông ta,
ngoại trừ bỏ cái vị lão Sư Đoàn trưởng Lý Thất Phu năm xưa đã từng ăn
qua cơm do ông ta nấu không biết bao nhiêu năm rồi mang đến cho ông ta
vận thế thay đổi kinh người ra, còn có ai lại dám xem thường trí tuệ
cùng với năng lực ẩn giấu bên dưới dung nhan cùng với thân thể gầy yếu
của vị lão nhân này?
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải mỉm cười tủm tỉm,
tùy hiện nâng tay lên trả lại một động tác chào hỏi theo nghi thức Quân
đội, sau đó chậm rãi đi vào trong văn phòng, tùy tiện trả lời:
-
Úc, mấy cô nàng tiểu hộ sĩ thật sự quá trẻ, quá xinh đẹp, quả thật tôi
có chút chịu không nổi, cho nên liền trước tiên trốn về đây sớm một
chút.
Hiện nay bên trong Quân đội Liên Bang lưu hành nhất chính
là phong thái quân nhân sĩ quan thiết huyết lãnh tĩnh giống như là Sư
Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh vậy, đại khái cũng chỉ có Vu Sư Đoàn trưởng
này, thân là Tướng quân, lại có những cử chỉ hành vi phong phạm giống
hệt như một lão ngoan đồng ma cà bông như thế này mà thôi. Nói đi cũng
phải nói lại, hiện tại tựa hồ như mọi người đại khái cũng đã sớm quên
rằng, một thế hệ lão quân nhân sĩ quan cùng thời với Quân Thần Lý Thất
Phu, kỳ thật trong bản chất ai nấy cũng đều là loại phong thái mặc kệ
bất cần trong hành vi cử chỉ thường ngày như thế này.
Vị Chủ
nhiệm Tác chiến Đặc biệt nghe được câu trả lời này của Vu Sư Đoàn trưởng cũng chỉ đành ngậm miệng không nói tiếng nào. Bản thân ông ta biết phi
thường rõ ràng vì để dời đi vị lão Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới có kinh nghiệm, thực lực vô cùng sâu đậm này đi, Tướng quân Lý
Tại Đạo đã phải trả giá bao nhiêu tinh lực cùng với tâm huyết. Ai mà
biết được, vào đúng cái thời khắc mấu chốt như thế này, cái lão ngoan
đồng này không ngờ lại lặng lẽ không một tiếng động quay trở về bên
trong bộ đội của chính mình như thế!
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải nở nụ cười tươi rói, cùng với đám quân nhân sĩ quan thủ hạ trong văn phòng tay bắt mặt mừng chào hỏi với nhau, giống hệt như là đang trên đường đi chợ mua thức ăn rau quả quay trở về, nhìn thấy một đám trẻ con nhà hàng xóm đang chơi đùa, bèn bước qua thân thiết một phen vậy.
Hách
Lôi, Lâm Ái cùng với mấy gã Đội trưởng, quân nhân sĩ quan khác cũng
không dám qua loa với ông ta, mà nghiêm túc tiến hành kính chào thật
nghiêm.
Không biết vì cái gì, tâm tình của bọn họ trong lúc này
lại trở nên buông lỏng hơn rất nhiều. Lão Sư Đoàn trưởng của chính mình
tuy rằng nhìn qua chỉ là một lão già gầy yếu vô lại hồ đồ không chịu
nổi, thế nhưng tất cả các quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới lại cũng đều có chung một loại cảm giác, chỉ cần
lão Sư Đoàn trưởng có mặt ở đây, như vậy trên đời này liền không có bất
cứ việc khó khăn chân chính nào cả.
- Những lời mà các người vừa nói lúc trước đó, ta đây cũng đã nghe rõ ràng rồi…
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải có chút khó khăn quay người ngồi xuống chiếc ghế dựa phía sau văn phòng, có chút hài lòng thở dài ra một tiếng, sau đó
vươn hai ngón tay gầy yếu già nua của mình lên, khẽ vẫy nhè nhẹ trong
không trung, nhìn về phía vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt cùng với đám
Hiến Binh trước mặt mình, nở nụ cười hóm hỉnh, nói:
- Ta có mấy lời, nghĩ muốn mời các vị nên nghiêm túc lắng nghe một chút.
Hách Lôi từ lúc thấy lão Sư Đoàn trưởng vươn hai ngón tay ra liền đã lấy ra
một điếu thuốc lá, mang theo thần tình nịnh nọt nhét vào hai đầu ngón
tay gầy yếu của lão Sư Đoàn trưởng, sau đó cẩn cẩn thận thận lấy tay che đầu điếu thuốc lại, châm lên, cho dù giờ phút này ở bên trong phòng
cũng chỉ có ánh hoàng hôn ấm áp, căn bản là chẳng có một tia gió lạnh
nữa.
Sắc mặt của vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt trầm trọng, ánh
mắt nhìn về phía Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, cũng không mở miệng nói
tiếng nào.
- Rất nhiều người cũng đều biết rõ ràng rằng, cái Sư
đoàn này, cùng với một đám binh lính này, đều là Sư đoàn cùng với binh
lính của Nguyên soái lão nhân gia a. Ta đi quản lý Sư đoàn Thiết giáp 17 này, cũng chỉ là người quản lý mà thôi. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày
phải dựa vào ý tứ di ngôn của lão nhân gia, mà giao lại cho cái tên gia
hỏa kia…
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải dang rộng hai cánh tay, cười nhạo nói:
- Kết quả thì sao đây? Cái tên gia hỏa kia lại chạy đi kua đại minh tinh, lại chạy sang bên Đế Quốc dạo chơi một vòng, trở về thì lại vội vội
vàng vàng chạy đi nhận phỏng vấn, đi nhận giải thưởng, rề rề rà rà giống như là tất cả mọi người cũng đều đã quên mất chuyện tình này rồi. Còn
bên Chính phủ cùng với Quân khu thì sao đây? Giống như là cũng không
muốn ta một phen đem Sư đoàn này giao lại cho hắn vậy.
- Đúng là con mẹ nó thật mà!
Vu Sư Đoàn trưởng cất tiếng cười ha hả, nói:
- Cái tên gia hỏa kia giống như là không có sự tự giác nhận lãnh trách
nhiệm của mình. Lại có vài người cũng không muốn để cho hắn đi tiếp
nhận, cuối cùng cũng chỉ đành tiện nghi cho lão đầu tử ta mà thôi. Chẳng qua người quản lý thì chung quy cũng chỉ là người quản lý mà thôi. Cho
nên mấy ngày hôm trước, có người chạy đến bảo ta đi an dưỡng đi, ta đành phải chạy sang đó nằm chơi vài ngày. Chẳng qua nói thật, thức ăn của
khu căn tin bên trong Bệnh viện An dưỡng Quân khu thật sự là quá mức kém cỏi, ăn chẳng ngon chút nào, ta nằm an dưỡng có mấy ngày mà sụt đến mấy kg rồi…
Đột nhiên biểu tình của Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải chợt trở nên nghiêm túc lên, nói:
- Nhưng mà một khi tình hình đã chuyển biến đến mức như ngày hôm nay, tựa hồ như là ta cũng chỉ có thể mãi một phen đem cái Sư đoàn này quản lý
tiếp tục mà thôi. Một khi đã là như thế, vậy thì các người chạy đến đòi
bắt người, những kẻ các người muốn bắt chính là binh lính của ta! Các
người nghĩ thấy như vậy là thích hợp hay sao hả?
Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt có chút khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hạ thấp thanh âm giải thích:
- Đây là mệnh lệnh của phía cao tầng Quân đội, Thượng tá Hứa Nhạc bị tình nghi…
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vừa nghe đến đây liền đột nhiên từ trên ghế
phóng thẳng lên một cái. Một vị lão Tướng quân với độ tuổi như ông ta
không ngờ lại còn phóng lên nhanh nhẹn hơn cả một con thỏ nữa, thật sự
khiến cho kẻ khác nhìn thấy cũng phải sợ hãi than một tiếng!
- Ta mặc kệ Hứa Nhạc đã làmgì! Hắn vừa mới từ bên Đế Quốc chạy trở về, các
người đã liền một phen điều hắn đi mất rồi. Các người không chịu một
phen đem tên gia hỏa này lưu lại cho ta thì cũng thôi đi, nhưng mà đám
gia hỏa mà các người muốn bắt này chính là binh lính của ta! Cậu con mẹ
nó có hiểu cái gì gọi là binh lính của ta hay không hả?
Vu Sư
Đoàn trưởng dùng bàn tay đang kẹp điếu thuốc tỏa khói nghi ngút của mình mà cách không vẫy loạn xạ vào mặt của vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt
kia, rít gào như sấm:
- Phản loạn cái con mẹ nó chứ mà phản loạn! Buổi tối ngày hôm qua bọn họ đi vào nội thành dạo vài vòng mà thôi, như vậy đã tính là phản loạn à? Ai con mẹ nó định ra cái quy củ chó chết
như thế?
Cho dù năm xưa ông ta cũng chỉ là một vị đầu bếp mà
thôi, nhưng hôm nay ông ta cũng đã là vị Tướng quân trong giới đầu bếp
rồi. Hơn nữa trong Liên Bang vốn có câu ngạn ngữ, một gã đầu bếp đang
phẫn nộ tuyệt đối là người đáng sợ nhất trên thế giới này, như vậy thì
một vị Tướng quân đầu bếp phẫn nộ thì sẽ là cái gì chứ?
Ánh nắng
chiều hoàng hôn như máu chiếu rọi lên mặt đất của văn phòng… Vị Chủ
nhiệm Tác chiến Đặc biệt nghênh đón những tiếng mắng chửi cùng với tức
giận giống như cuồng phong loạn vũ, cảm giác giống như là đang đứng giữa chiến trường tràn ngập khói lửa thuốc súng vậy. Sắc mặt ông ta biến
thành tái nhợt, vô cùng gian nan phản bác lại:
- Nhưng mà vừa rồi Hách Lôi có nói rằng mấy gã quân nhân kia mấy ngày hôm nay cũng đều mãi ở trong quân doanh không có ra ngoài…
- Hắn nói thì cậu liền tin à? Cậu là heo hả? Bình thường cậu ăn thịt tổng hợp hay là ăn cám heo vậy?
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải trợn tròn cặp mắt già nua của mình, quơ loạn
điếu thuốc lá kẹp trong hai đầu ngón tay giống như là đang múa may con
dao thái thịt vậy:
- Vừ rồi là hắn nói dối đó, cậu có phải là
muốn một phen lôi hắn ra ngoài xử bắn luôn hay không? Muốn dùng cái gì
mà tội danh mưu phản để bắt binh lính của ta hả? Đem chứng cứ ra đây rồi muốn nói gì thì nói!
- Còn nếu như các người lấy ra không được, liền lập tức cút ngay cho lão tử!
Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt bị mắng chửi đến mức hai màu xanh đỏ không ngừng luân phen chuyển hoán trên mặt của hắn. Cặp mắt bị những luồng
khói thuốc không ngừng xông vào đã cay xè, ửng đỏ. Hắn ta theo bản năng
hung hăng nắm chặt hai nắm tay lại, trong lòng thầm nghĩ, tôi nói thế
nào cũng mang quân hàm Thiếu tướng, nếu như không phải nể mặt ông là
người đã đi theo lão nhân gia lâu năm, thế lực hùng hậu, chiến công thâm hậu, thì tôi há có thể để mặc cho ông vũ nhục tôi như thế chứ?
Liền đúng vào lúc này, Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải lại đột nhiên phi thường kỳ diệu trở nên ôn hòa yên tĩnh lại, nở nụ cười mỉm vỗ vỗ nhẹ bả vai vị
Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt. Sự biến hóa về cảm xúc quả thật cực nhanh, thật sự khiến cho kẻ khác phải trố mắt cứng lưỡi. Phảng phất như là cái vị lão Tướng quân lúc trước ở trong ánh hoàng hôn như máu nhảy tưng
tưng lên như con thỏ già phẫn nộ, vốn dĩ không hề tồn tại qua vậy.
- Phiền toái cậu chuyển lời lại cho Tướng quân Lý Tại Đạo một câu, chúng ta thân là Quân đội Liên Bang…
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải thoáng trầm mặc một lát, cực kỳ nghiêm túc cùng với trang trọng nói:
- Chúng ta luôn luôn tuân thủ theo pháp luật Liên Bang cùng với quân kỷ
của Quân đội, thỉnh ngài ấy không cần lo lắng, Sư đoàn Thiết giáp 17 hẳn là sẽ không bất ngờ làm phản đâu!
Lời ấy của ông ta vừa mới nói
qua, trong căn văn phòng nhất thời tĩnh lặng. Hẳn là sẽ không, không cần lo lắng… Không ai lại dám nghĩ đến mấy chữ tiếp theo… bất ngờ làm phản. Càng không có ai dám nghĩ đến rằng vị lão Sư Đoàn trưởng này không ngờ
già rồi mà vẫn còn tâm ngoan thủ lạt đến loại cảnh giới như thế này cả.
Trong lòng tất cả mọi người đều trầm mặc mà ồ lên một tiếng.
Sắc
mặt vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt biến thành cực kỳ khó coi, đại khái
hắn ở trong kiếp sống quân ngũ mãi cho tới bây giờ cũng đều chưa từng
bao giờ gặp qua loại cục diện điên khùng đến như thế này.
- Cái này cũng không phải là ta muốn uy hiếp các người…
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải trầm mặc lẳng lặng nhìn ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, thở dài nói:
- Bộ đội của Nguyên soái vĩnh viễn luôn luôn đáng được tín nhiệm. Cậu nhớ chuyển cáo cho hắn chính xác mỗi lời tôi nói, chi bộ đội này chính là
tâm huyết của cả đời phụ thân của hắn, đáng được hắn quý trọng.
o0o
Đối mặt với sự chống cự mãnh liệt cực kỳ nhất trí của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trên từ Sư Đoàn trưởng xuống đến từng gã binh lính quân nhân bình
thường, vị Thiếu tướng Chủ nhiệm Tác chiến Đặc biệt mang theo giấy bắt
giữ do cao tầng Quân đội ký, đích thân chạy đến tiến hành nhiệm vụ, còn
có nguyên cả một tiểu đội Hiến Binh lệ thuộc trực tiếp vào Bộ Tư lệnh
Quân khu I nữa, giống hệt như một đàn sói hoang bị một con thỏ già phẫn
nộ dọa cho sợ hãi, yên lặng rời khỏi căn cứ quân doanh.
- Sư Đoàn trưởng!
- Sư Đoàn trưởng!
Đám người Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến cuối mãi vẫn luôn khẩn trương ẩn nấp
bên trong gian phòng nhỏ phía sau văn phòng làm việc, lúc này mới đẩy
cửa đi ra, mang theo sự khâm phục đầy cõi lòng hướng về phía vị lão nhân đang dứng giữa ánh hoàng hôn trời chiều đỏ rực như máu mà kính chào một cái. Sau đó bọn họ mới hỗ thẹn cùng với ngập ngừng báo lại, Cố Tích
Phong cùng với hơn mười gã đội viên khác nữa, vào buổi tối ngày hôm qua
đã bị người của Sư đoàn Thiết giáp 7 bắt giữ mất, hiện tại cũng không
biết đã bị giam giữ ở nơi nào.
- Các người nói cho ta biết chuyện này để làm gì? Nói cho ta biết để làm cái gì chứ?
Ánh mắt của lão Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải lại một lần nữa trợn tròn lên,
những đường gân máu trong mắt nhìn qua phi thường rõ ràng, tức giận nói:
- Cho dù ta biết thì lại như thế nào đây? Chẳng lẽ các người thật đúng là trông cậy vào ta lôi kéo cả Sư đoàn phóng vọt vào Đặc khu Thủ Đô, chiếm cứ Bộ Tư Pháp, sau đó thành lập nên một Chính phủ Liên Bang mới luôn à?
Mọi người trầm mặc không nói tiếng nào, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, những
lời nói điên cuồng như vậy, thế nhưng chính là do ngài đích miệng nói ra a, chúng ta ngay cả nghĩ đến cũng còn chưa dám nữa, lấy đâu ra gan đi
làm?
Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải thoáng tạm dừng lại một lát, sau đó mới nói:
- Ta hiểu rõ Lý Tại Đạo, hắn tôn trọng mỗi một gã binh lính bình thường
nhất, cho nên khẳng định sẽ không dễ dàng ra tay hủy đi căn cơ của Quân
đội Liên Bang đâu. Chung quy, hắn cũng là người của Lý Gia cả… Quan
trọng chính là Hứa Nhạc cùng với mấy tên gia hỏa các người mà thôi. Các
người rốt cuộc là có bao nhiêu cái lá gan hả? Chuyện này rốt cuộc là
chuyện tình như thế nào đây?
Hùng Lâm Tuyền chạy nhanh tiến lên,
thành thành thật thật một phen đem những tin tức mà bọn họ có khả năng
nắm giữ giản lược lại nói hết cho Sư Đoàn trưởng nghe.
Nghe xong
những gì mà bọn họ giải thích, Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó cảm khái nói:
- Quân
đội hiện tại cùng với năm xưa, cảm giác quả thật càng ngày càng không
giống nhau nữa rồi. Bộ đội càng ngày càng chính quy hơn, càng thêm cường đại hơn, nhưng cuối cùng ta vẫn cứ cảm thấy giống như là thiếu thiếu
một thứ hương vị gì đó, là ý vị phong cách hành xử… hay là những người
có chút ý vị đây?
- Một thế hệ sau không bằng một thế hệ trước a!
Vị lão binh đã từng đi theo Quân Thần Lý Thất Phu tham gia qua vô số những trường chiến đấu này, lẳng lặng ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, phẫn nộ bình luận một câu:
- Tất cả con mẹ nó cũng đều là một đám hỗn trướng… Bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó!