Gian Khách

Quyển 4 - Chương 175: Anh không có cô đơn



- Trong chuyện tình lần đó, cuối cùng Đông Phương Ngọc phải đứng ra làm người chịu tội thay. Tôi có chút lo lắng, nếu như về sau Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh biết được chân tướng chuyện tình lần đó, có thể nào sẽ…

Thôi Tụ Đông cũng không có tiếp tục hỏi cho hết câu, mà Lý Tại Đạo cũng không có trả lời câu hỏi của hắn. Ông ta cũng chỉ quay lại giải thích đối với cái thủ đoạn lần đó dùng để đối phó với đám đội viên của Tiểu đội 7:

- Một sự nghiệp dù cho có vĩ đại, to lớn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng đều là do từ những chi tiết cụ thể nhỏ bé mà tạo thành. Cho nên tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ qua bất cứ một chi tiết nhỏ nào cả, cũng sẽ không bao giờ khinh thường giữ lại một địch nhân tiềm tàng cho chính mình cả.

- Cũng giống như là cái gã quân nhân sĩ quan tên gọi Bạch Ngọc Lan kia vậy, cũng giống như là cái đám đội viên hiện tại nhìn qua như là không có khả năng dậy nổi sóng gió nữa kia… Rất nhiều người hiện tại tựa hồ cũng đã quên mất đi bối cảnh cất giấu sâu phía sau lưng đám đội viên này. Cho dù một lúc nào đó Hứa Nhạc thật sự đã chết đi chăng nữa, mấy gã đội viên này nếu như bị những người hữu tâm nào đó ngưng kết lại thành một cỗ lực lượng, vậy thì cái cỗ lực lượng này quả thật cũng phi thường khả quan.

Đột nhiên ông ta chợt mang theo một tia tự giễu nặng nề, nở nụ cười cảm khái nói:

- Trải qua nhiều năm như vậy rồi, ở trên phương diện này tôi cũng chỉ từng phạm qua một lần sai lầm duy nhất mà thôi. Nhưng liền bởi vì một lần sai lầm này, kết quả đã khiến cho Bái Luân cùng với một đám bằng hữu thân thiết của chúng ta còn chưa kịp nhìn thấy thắng lợi, đã liền vĩnh viễn rời khỏi chúng ta.

- Ý ông là muốn nói đến Thi Thanh Hải sao?

Thôi Tụ Đông quay sang hỏi.

- Chính là chuyện của Thi Thanh Hải.

Ánh mắt Lý Tại Đạo tràn ngập quang mang phức tạp, nói:

- Lúc đó ta nghĩ rằng chính mình đã đủ tôn trọng hắn rồi, đã sử dụng ra những lực lượng đủ mạnh để an bày hành động chấm dứt sinh mệnh của hắn. Kết quả cuối cùng ta mới phát hiện ra rằng, con người này đáng giá để cho ta phải tôn trọng hắn nhiều thêm nữa. Muốn giết hắn, cần phải dốc ra thêm càng nhiều lực lượng hơn nữa mới đúng!

Giữa ánh trời chiều chiếu rọi, Thôi Tụ Đông đột nhiên quay sang hỏi:

- Nghe nói là Vu Sư Đoàn trưởng đã quay lại Sư đoàn Thiết giáp 17 rồi?

- Những lão nhân lớn tuổi cuối cùng vẫn là có chút tính cách một chút. Ông ta cũng không muốn ở trong trại an dưỡng mãi ngây ngốc đi xuống nữa. Chúng ta cũng đành phải tôn trọng ý tưởng của ông ta mà thôi.

Ánh mắt của Lý Tại Đạo thoáng cụp xuống một chút, nhàn nhạt nói:

- Nhưng mà hiện tại một khi bên phía tiền tuyến đã báo nguy như thế, cuộc tiến công chiến lược mùa xuân có thể cũng sẽ bị buộc phải kéo dài ra thêm một chút. Ta đang nghĩa tựa hồ như tiền tuyến hẳn đang cầng những chi Sư đoàn thiết huyết thiện chinh chiến giống như là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới vậy…

- Vấn đề chính là lần này bộ đội tại tiền tuyến đã bị đả kích không nhẹ, bị tổn thấy chính là cả một Quân đoàn a!

Thôi Tụ Đông rất nhanh hiểu được ý tứ của Lý Tại Đạo, mang theo thần tình khiếp sợ, nhíu mày nói ra sự nghi hoặc của bản thân mình.

Lý Tại Đạo bưng tách trà trong tay lên, hướng về phía dưới lầu đi xuống, lạnh nhạt nói:

- Công tác tuyên truyền đại đa số thời điểm chỉ là dùng để khuếch đại sự thắng lợi ở bên phía tiền tuyến. Nhưng mà có đôi khi cũng có thể dùng để xoa dịu bớt những tổn thất lớn. Đối với lần thất bại này, bên phía Dinh thự Tổng Thống khẳng định cũng cần phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, hơn nữa cũng cần phải có sự thay đổi nhất định.

o0o

Bộ đội bất ngờ tạo phản? Vị lĩnh tụ một thế hệ mới của Quân đội Liên Bang này cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ lo lắng qua cái vấn đề này. Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đột nhiên từ chỗ trại an dưỡng quay trở lại Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, quả thật là đã mang đến cho Lý Tại Đạo một chút phiền toái nhỏ. Nhưng mà ông ta cũng không có khả năng dùng sức mạnh hoặc là những thủ đoạn cứng rắn để mà một phen đem sự bất bình của đối phương mạnh mẽ áp chế đi được. Cho nên ông ta cần phải nhanh chóng triển khai một cái kế hoạch hoàn toàn mới, cần phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, tìm mọi lý do chính đáng, một phen đem Sư đoàn Thiết giáp 17 triệu hồi quay trở lại tiền tuyến.

Lý Tại Đạo hoàn toàn có thể dùng đến những phương pháp càng đơn giản hơn, càng cứng rắn hơn, càng mạnh mẽ hơn để mà xử lý vấn đề tại Sư đoàn Thiết giáp 17, nhưng mà hiện tại quả thật chính là đang trong thời kỳ chiến tranh, cho dù là một người có dã tâm có quyền lực điên cuồng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng đều biết rõ ràng Quân đội Liên Bang tuyệt đối không thể loạn được, càng không thể có bất cứ một nhân tố nguy hiểm gây phân liệt nào tồn tại được. Cho nên đám bộ đội Tây Lâm vẫn mãi trung thành với nhà cổ Chung Gia bên kia, cxung cần phải dùng những thủ pháp bí ẩn như thế này để mà thong thả tiến hành phân giải cho suy yếu đi, cuối cùng để cho bọn họ hoàn toàn hòa tan vào bên trong chỉnh thể Quân đội Liên Bang!

Vấn đề càng quan trọng hơn nữa chính là, nhân mạch cùng với lực khống chế của Lý Tại Đạo ở bên trong Quân đội Liên Bang, ngoại trừ những gã quân nhân sĩ quan theo phe phái trẻ trung ra, quan trọng nhất chính là những vị đại lão quân đội đang dần dần càng đi xa kia.

Những vị đại nhân vật chân chính là đại lão trong Quân đội Liên Bang này, cũng đều là những thuộc hạ trung thành nhất đối với phụ thân của ông ta. Bất luận là bọn họ có thưởng thức Hứa Nhạc đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng bởi vì một mình Hứa Nhạc mà đứng ở phương diện đối lập với chính mình được. Cũng giống như là cái câu cảm khái mà lúc trước Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đã vô cùng tự nhiên phát ra kia: Lý Tại Đạo chung quy cũng là người của Lý Gia…

Thay đổi cách nói lại một chút, thì ở trong mắt của những vị đại lão Quân đội này, Lý Tại Đạo chung quy cũng đều là người một nhà, cũng chính là đứa nhỏ mà chính bản thân bọn họ nhìn thấy lớn lên. Cho dù ông ta có làm sai quấy đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là có chút không tốt mà thôi. Nhưng mà nếu quả thật như ông ta vận dụng những thủ đoạn mạnh mẽ để đối phó với Vu Lâm Hải, như vậy nhất định sẽ khiến cho đám đại lão kia chân chính thất vọng rồi. Như vậy cục diện sẽ khó có thể khống chế nổi.

Những đại lão mặc dù đã rời đi, thế nhưng lại vẫn như cũ đều là những đại lão chân chính của Quân đội Liên Bang, ví dụ như là Tướng quân Mại Nhĩ Tư, lực ảnh hưởng của ông ta đối với Quân đội Liên Bang hiện tại vẫn còn không nhỏ. Huống chi vẫn cònvị đại lão đến ngày hôm nay vẫn còn ở lại trong Quân đội, ví dụ như là vị Tướng quân Dịch Trường Thiến vậy, hiện tại chính là Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bang… Lý Tại Đạo tuyệt đối sẽ không thể bởi vì một mình Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải mà mạo hiểm khiến cho những người kia phải chân chính thất vọng được.

Một phen đem vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải cực kỳ khó đối phó kia cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 của ông ta điều đi đến tiền tuyến, làm như vậy thì sẽ không tạo nên bất cứ ý kiến gì từ bên phía đám đại lão Quân đội cả. Những gã lão gia hỏa vốn đã quen với chiến trường thiết huyết này, theo lẽ thường đương nhiên sẽ cho rằng, bộ đội của Lão Sư Đoàn trưởng tuyệt đối hẳn phải là nên ở trên chiến trường đẫm máu mà trưởng thành mới đúng.

Thậm chí ngay cả Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn ta, đại khái cũng càng nguyện ý ở lại tại tiền tuyến cùng tác chiến với đám người Đế Quốc, chứ không phải ở lại bên trong các khu thành thị bốn phía trong cảnh nội Liên Bang, chạy khắp nơi tiến hành đuổi giết cái tên gia hỏa kia đi…

o0o

- Buổi tối ngày hôm qua, bắt đầu từ mười một giờ đêm, cho tới rạng sáng ngày hôm nay, anh đang ở nơi nào?

Bên trong một gian phòng hơi chút u ám, một gã quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang thoáng hạ thấp thân thể, giống như lang như sói giương mắt nhìn chằm chằm về phía một gã nam nhân hơi to béo nhìn qua vô cùng thành thật đang ngồi trước mặt mình, gần như rít gào không ngừng tra hỏi.

- Tôi quên mất rồi!

- Quên mất rồi? Như thế nào tôi lại nhớ rõ ràng, anh chính là bị bắt ở bên trong WC của tòa nhà Bộ Tài Chính thế?

- Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì nữa.

Cố Tích Phong trợn tròn cặp mắt của mình lên, nhìn chằm chằm về phía cái tên gia hỏa tựa hồ như đã phát bệnh thần kinh ở trước mặt mình vậy, thầm nghĩ nơi này chẳng lẽ là trong nhà hát kịch Liên Bang hay sao? Như thế nào lại có một tên gia hỏa da mặt trắng trẻo đến thế kia?

- Vì cái gì giữa đêm hôm khuya khoắt như thế rồi, anh lại còn xuất hiện bên trong tòa nhà Bộ Tài Chính làm gì?

Gã nhân viên của Cục Điều Tra Liên Bang phẫn nộ đưa tay lên gỡ gỡ một chút nút thắt cà vạt của chính mình, động tác vô cùng thanh tú, vô cùng mềm mại, thật sự giống hệt như những nhân vật tiểu bạch kiểm trong các bộ phim điện ảnh.

Cố Tích Phong vẫn như trước trừng lớn cặp mắt nhìn như vô cùng ngây thơ của chính mình, nói:

- Bởi vì… đứng ở trên đó ngắm nhìn phong cảnh thật sự rất sảng khoái a!

Gã nhân viên điều tra sửng sốt suốt nửa ngày, sau đó mới dùng sức đập mạnh xuống mặt bàn một cái, lớn tiếng chất vấn hắn:

- Vậy anh giải thích như thế nào chuyện chúng ta ở trong WC tìm ra được những thiết bị liên lạc quân dụng?

- Con mẹ nó! Ông nội của mày thân là quân nhân, đương nhiên khi đi ra ngoài ăn cơm cũng phải đem theo những vật dụng công tác của chính mình chứ!

Cố Tích Phong có vẻ so với gã nhân viên điều tra đang thẩm vấn chính mình càng thêm phẫn nộ hơn rất nhiều. Hắn cũng đồng dạng đập mạnh xuống mặt bàn một cái, dùng khí lực so với đối phương còn mạnh hơn gấp đôi, thanh âm trả lời lại cũng càng lớn hơn gấp đôi, càng chính khí lẫm liệt:

- Lão tử đã từng chiến đấu tại tiền tuyến! Lão tử là anh hùng chiến đấu của Liên Bang!

- Bọn mày dùng thái độ gì nhìn lão tử đó? Bọn mày không được phép dụng hình đối với một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang a!

o0o

- Buổi tối ngày 17 tháng 5, từ mười một giờ đêm cho tới rạng sang, anh đang ở nơi nào?

Gã quan viên Cục Điều Tra Liên Bang rõ ràng là đã phi thường mỏi mệt, đưa hai tay lên quơ loạn mái tóc đã vô cùng hỗn loạn của chính mình, giương cặp mắt gần như van xin nhìn về phía Cố Tích Phong đang ngồi bình thản ở trên bàn đối diện, hỏi.

- Quên mất rồi!

Dường như là đã quá chán nản đối với những lời hỏi đáp khô khan không chút thú vị tương tự nhau đã được lặp đi lặp lại vô số lần kia, cũng để giản lược bớt những lời vô nghĩa sắp phát sinh, ngay sau khi trả lời xong, Cố Tích Phong liền ngay lập tức mạnh mẽ đập lên mặt bàn một cái, hướng về phía gã quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang kia phẫn nộ hét lớn:

- Bọn mày không được phép động thủ với lão tử! Lão tử chính là quân nhân sĩ quan Liên Bang! Lão tử đã từng chiến đấu tại tiền tuyến! Lão tử là anh hùng chiến đấu của Liên Bang!

o0o

Đám đội viên của Tiểu đội 7 ngàu hôm trước bị bắt giữ tại bốn phía xung quanh Quảng trường Hiến Chương kia, ngày hôm nay đang bị giam giữ cẩn thận bên trong một căn nhà xưởng lớn đã bị bỏ hoang nằm tại vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô, tiếp nhận sự liên hợp điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với chuyên ngành điều tra của Hiến Binh Quân khu I. Những quá trình buồn tẻ không ngừng lặp đi lặp lại như thế này, cũng không biết đến tột cùng là đã diễn ra bao nhiêu ngày trời rồi.

Tiểu đội 7 dù sao cũng là một tập thể anh hùng đã từng được Chính phủ Liên Bang dụng tâm xây dựng nên, bên trong Liên Bang hiện tại có ai chưa từng xem qua bộ phim phóng sự truyền hình kia chứ? Ở nơi này cũng không phải là tiền tuyến rời xa lãnh thổ Liên Bang, cho nên đãi ngộ mà đám đội viên nhận được khi giam giữ cũng không tệ lắm. Bọn họ cũng không phải đeo xiềng xích nặng nề, thậm chí chỗ ở không ngờ cũng được phân cho một khu ký túc xá tập thể nữa. Đãi ngộ như thế này thật sự khiến cho đám gia hỏa này nhớ tới những năm tháng sảng khoái khi mình chỉ mới là tân binh năm xưa.

Nhìn thấy Cố Tích Phong bị hai gã Hiến Binh dẫn độ trở về, tiểu tử Đạt Văn Tây đang ngồi co chân trên ghế đột nhiên cười nhạo, nói:

- Phong Lão đại à, đừng nói rằng anh cũng chỉ biết quanh đi quẩn lại, nói tới nói lui mấy câu nói nhàm chán đó thôi chứ? Con mẹ nói, anh cũng không cảm thấy phiền khi ngày nào cũng mãi lặp đi lặp lại mấy lời nói buồn nôn đó sao?

Hắn có chút khó khăn di chuyển cái chân trái đã bị thương đang được bó bột của chính mình, nở nụ cười nói:

- Anh phải học giống như em này, ngày hôm nay em đã lôi thẳng mặt cái gã Chủ quản Hiến Binh kia ra mà mắng thảm cho một trận. Dù sao bọn chúng căn bản cũng không dám dụng hình với chúng ta, dựa vào cái gì mà không mắng một trận cho hả giận?

Đám đội viên ở trong phòng đồng thời nhao nhao lên kêu phải.

- Bớt nói lời vô nghĩa đi.

Cố Tích Phong nặng nề đặt mông ngồi xuống cạnh giường mình, mười ngón tay to lớn tròn trịa của hắn theo bản năng ở trên mặt giường không ngừng múa loạn, nói:

- Lão tử cũng không phải là công tử thiếu gia bối cảnh to lớn như mấy cậu. Ta cũng không có cha là Châu trưởng, cũng không có được ông nội là đại nhân vật thuộc hàng tỷ phú trong Liên Bang. Đám gia hỏa kia nếu như thật sự dụng hình đối với ta, ta cũng không biết kêu khóc với ai cả.

Đám đội viên nghe thấy câu nói mang theo ngữ khí hờn giận kia của hắn, cũng đều không thèm để ý đến cái thân phận tư lịch sĩ quan chỉ huy lâm thời của Cố Tích Phong, đều lớn tiếng cười nhạo chuyện hắn hận cha hắn không phải là quan lớn, có vẻ như rất không phóng khoáng a.

Phụ thân của Đạt Văn Tây chính là Châu trưởng của Tê Hà Châu, cũng tương tự như hắn, trong đám đội viên đang ngồi ở đây có rất nhiều kẻ cũng đều có bối cảnh hậu trường phi thường mạnh mẽ và khủng bố. Cục Điều Tra Liên Bang cùng với Hiến Binh có thể nào đám đối với đám công tử thiếu gia này dụng hình đây? Nếu thật sự làm như vật chỉ sợ sẽ tạo thành một làng sóng phẫn nộ kháng nghị đến từ tầng lớp quyền quý cao tầng bên trong Liên Bang a!

Năm đó Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã đem một đám binh lính công tử thiếu gia quần áo lụa là ăn chơi trác táng tại binh đoàn cảnh vệ Cảng Đô điều đến làm thuộc hạ của Hứa Nhạc, vốn dĩ chỉ là xuất phát từ suy nghĩa cho phương diện chính trị mà thôi. Nhưng mà ai có thể ngờ đến được, mấy gã đại binh công tử thiếu gia quần áo lụa là này lại thật sự bị Hứa Nhạc chỉnh thành một đám quân nhân chiến sĩ ưu tú nhất trong toàn bộ Quân đội Liên Bang. Hiện tại cái bối cảnh cùng với gia thế khổng lồ sau lưng đám đại binh công tử thiếu gia quần áo lụa là này, ngược lại biến thành những khó khăn rắc rối không nhỏ cho bên phía Dinh thự Tổng Thống!

Hứa Nhạc thân là một khối tảng đá Đông Lâm cứng đầu, đã thành công chống cự lại vô số những áp lực khủng bố đến từ giai tầng quyền quý cao cấp bên trong Liên Bang, một phen đem một đám đại binh công tử thiếu gia quần áo lụa là này biến thành một đống thịt nguội đổ mồ hôi nước mắt lẫn máu tươi trên sân huấn luyện, rốt cuộc mới biến bọn họ trở thành như ngày hôm nay. Mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thân cũng là một khối tảng đá Đông Lâm cứng đầu, bởi vì muốn dàn xếp những phản ứng chính trị, nhưng lại không có cách nào có thể lạnh lùng cường hãn giống như hắn vậy.

- Nói đi thì cũng nói lại, ta biết trong mấy năm nay, đám tiểu gia hỏa tân binh các cậu mãi vẫn luôn không phục đám lão binh bọn lão tử…

Tròng mắt của Cố Tích Phong ở trong tiếng cười giòn giã của đám đội viên mà liên tục xoay chuyển, sau đó cười nhạo nói:

- Lần này liền nhìn ra sự chênh lệch giữa chúng ta rồi chứ? Các người vẫn luôn tự hào là một đám gia hỏa không ai dám động vào, kết quả thì sao đây? Tất cả đám gia hỏa lão binh cũng đều thoát đi cả, còn đám tân binh các người thì lại bị giam lỏng lại ở trong này. Hắc hắc, nhìn cái bộ dáng tàn tạ của Tiểu Tây này mà xem, không ngờ lại còn bị người ta bắn bị thương một chân nữa chứ. Sự thật vẫn luôn chính xác, mấy viên đạn kia cũng đâu có biết mày có phải là Đại công tử của Châu trưởng đại nhân đâu a!

Đạt Văn Tây đương nhiên là không chịu phục, ánh mắt trừng lớn, hô:

- Này Phong Lão đại, anh nói như vậy em liền trở mặt với anh đó a. Mặt khác, anh cần phải gọi đầy đủ tên của em, em là Đạt Văn Tây, không phải Tiểu Tây!

Dừng lại một chút, hắn nở nụ cười vô cùng trơ trẽn, nói:

- Nói thế nào đi nữa, tựa hồ như anh cũng là đội viên cũ mà, như thế nào lại cũng bị giam lỏng chung với chúng em vậy nhỉ?

Sắc mặt Cố Tích Phong nhất thời đỏ bừng vì nghẹn khuất. Vì để tránh đi cái đề tài khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn này, gương mặt liền trở nên nghiêm túc hẳn lại, hướng về phía đám đội viên, nói:

- Ngoài chuyện phía sau lưng đám gia hỏa bọn mày có bối cảnh hơi chút đáng sợ, kỳ thật bên phía Chính phủ Liên Bang đối với chúng ta khách khí như thế, còn có một nguyên nhân khác nữa. Đó chính là hiện tại bọn họ vẫn chưa thể bắt được Lão đại, cho nên bọn họ cũng không dám làm quá phận. Nếu như thật sự Lão đại xảy ra vấn đề, vậy thì lão tử cảnh cáo bọn mày, cho dù bọn mày có cha có ông lớn đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không được yên ổn đâu.

Không thể không nói, phương pháp chuyển dời đề tài nói chuyện này của hắn phi thường thành công. Đám đội viên ngồi rải rác bên trong khu ký túc xá tập thể nhất thời trầm mặc lên một trận. Bọn họ cũng không phải lo lắng chính mình sẽ nhận phải những đãi ngộ khó khăn như thế nào, mà chính là đang lo lắng cho sự an nguy hiện tại của Lão đại.

o0o

Bên trong một quán cà phê không chút bắt mắt nằm ở một con đường nhỏ trong Đặc khu Thủ Đô, Chủ biên Bob đưa tay lau đi mớ mồ hôi nhễ nhạy chảy dài trên trán mình, nhìn về phía gã thanh niên đội chiếc mũ sùm sụp trên đầu ngồi trước mặt mình, nở nụ cười tự giễu nói:

- Văn nhân chung quy cũng chỉ là văn nhân, đúng là chẳng được tích sự gì cả. Từ đó cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng bao giờ khẩn trương giống như ngày hôm nay vậy. Ở trên báo chí biểu đạt sự dũng cảm của mình, quả nhiên so với ngoài đời thật thì đơn giản hơn rất nhiều a!

- Yên tâm đi, tôi đã xác định không có bất cứ ai theo dõi ông đi đến nơi này cả.

Gã thanh niên thần bí dùng đầu ngón tay nhích một chút cái nón sùm sụp trên đầu mình, lộ ra một nụ cười rạng rỡ khiến cho người ta nhìn qua cảm thấy vô cùng thoải mái. Đột nhiên hắn nghe được bên ngoài quán cà phê chợt truyền đến một trận thanh âm ồn ào hỗn loạn, ánh mắt có chút nghi hoặc hướng về phía bên ngoài cửa sổ mà nhìn lại. Một lát sau bên trong cặp mắt ti hí của hắn chợt toát ra một tia tình tự khiếp sợ cùng với vô cùng phức tạp.

Trên con đường nhỏ bên ngoài quán, lúc này ánh nắng hoàng hôn đang chiếu rọi xuống, khiến cho mặt đường toát ra quang mang giống như máu vậy. Có một đám thanh niên học sinh, trên mặt đều đeo khẩu trang màu đen. Đám học sinh sinh viên bọn họ đều đến từ trường Đại học Thủ đô, lúc này đang dưới sự quan sát của dân chúng hai bên đường nhìn chăm chú nghị luận, lặng lẽ diễu hành. Những gã học sinh sinh viên đi trước nhất thì căng lên hai tấm biểu ngữ thật dài:

- Chúng tôi kịch liệt lên án sự hãm hại trắng trợn đối với anh hùng Liên Bang!

- Thượng tá Hứa Nhạc, anh cũng không có cô đơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.