Trâu Úc liếc nhìn ly rượu đỏ đang nằm giữa những ngón tay thon dài trắng trẻo của chính mình, ánh mắt cô nàng toát ra vẻ do dự không quyết cực
kỳ hiếm có đối với một người luôn lãnh tính quyết đoán như nàng.
Câu trả lời của Hứa Nhạc phi thường đơn giản cùng với bình tĩnh nhẹ nhàng,
cũng giống hệt như năm đó ở trong căn phòng bếp nhỏ nhắn tại căn nhà trọ thanh niên Vọng Đô, nhẹ giọng giảng thuật bữa cơm tối ngày hôm nay cũng chỉ có món canh, vài món xào và rau quả tráng miệng vậy. Thế nhưng mà
đúng là bởi vì cái loại đơn giản cùng với bình tĩnh như thế này, trong
mơ hồ lại chất chứa không biết bao nhiêu sự cường hãn cùng với kiên
nhẫn. Thế cho nên cái loại bản tĩnh lạnh lẽo thấu xương từ xưa cho tới
nay của Trâu Úc, lại bởi vì một câu trả lời này mà trong khoảnh khắc này đã hóa thành một sự ngơ ngẩn nhàn nhạt.
- Từ nhỏ tôi đã lớn lên
trong đại viện của Quân đội, bên người tràn ngập những gã quân nhân binh lính toàn thân đầy những kích thích tố sinh dục hùng hồn, mạnh mẽ đến
mức lan tràn ra khỏi làn da, phiêu đãng bên trong không khí… Nhưng mà
tôi vẫn còn không có biện pháp nào hoàn toàn hiểu biết hết trong đ絠đám
nam nhân các người đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
Khóe môi của Trâu Úc thoáng nhếch lên một chút, biến thành một nụ cười hơi chút
bất lực. Nàng ta bình thản nhìn Hứa Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Nếu
như tất cả đều là vì muốn trả thù cho Thi Thanh Hải, thì có nhất thiết
phải một phen đem cả sinh mệnh của chính mình cũng đầu nhập vào trong đó luôn hay không?
- Ngoại trừ việc muốn báo thù cho lưu manh ra,
còn có rất nhiều những nguyên nhân khác nữa. Tôi vừa mới điều tra rõ
ràng ra được, lần đó đám người Tiểu đội 7 bị tập kích trên Hoàng Ách
Tinh, rồi lần trước đám người của Quân khu IV bị đánh cho tan tác tại
tiền tuyến mấy ngày trước đây nữa… trên thực tế toàn bộ đều là những thủ đoạn của đám đại nhân vật ở tại Thủ Đô Tinh Quyển này… Tôi không thể
nào tưởng tượng nổi, các binh lính ngoài tiền tuyến vì Liên Bang đẫm máu tác chiến, thế nhưng lại bởi vì những suy nghĩ chính trị của đám người
vô sĩ kia, cứ như vậy mà phải hy sinh một cách oan uổng.
Ánh mắt
Hứa Nhạc nheo chặt lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu
đã trống trơn nằm ngay trước mặt mình, bên trong ly này cũng không có
rượu cũng không có nước lọc, mà chỉ là không khí. Hắn thoáng tạm dừng
lại một khoảng thời gian tương đối lâu, sau đó mới hít thật sâu một hơi, nhìn về phía Trâu Úc, nói:
- Tất cả những nguyên nhân cũng đều
là nguyên nhân. Nhưng mà đó cũng đều không phải là nguyên nhân quan
trọng nhất. Tôi muốn ra tay giết chết bọn họ, đó là bởi vì tôi cho rằng
chỉ khi nào tất cả bọn họ chết đi thì những chuyện không công bằng đó
mới có thể chấm dứt hoàn toàn được.
Trâu Úc cũng không biết phải
nói thêm gì nữa, chỉ là đưa cái khăn ăn với ba chữ cái LFP thêu theo
kiểu chữ cổ tinh xảo lên cẩn cẩn thận thận lau nhẹ khóe môi một chút,
tựa hồ như muốn một phen đem khoảng thời gian gặp mặt phi thường hiếm có này kéo dài ra lâu thêm một chút. Nhưng mà buổi gặp nhau nào, cuối cùng thì cũng sẽ phải đến thời khắc chia lìa. Chính vì thế, biểu tình kiên
định lạnh lùng thấu xương lại một lần nữa xuất hiện trở lại trong đôi
mắt cô nàng. Cô nàng cầm lấy cặp găng tay bằng da thuộc đứng thẳng người dậy, hướng về phía Hứa Nhạc cáo biệt:
- Chúc cho vận khí của anh tốt một chút!
- Vận khí của tôi từ trước đến nay cũng đều không tệ. Nhưng mà lần này đây cùng với vận khí cũng chẳng có chút quan hệ nào cả.
Hứa Nhạc cũng không muốn giấu diếm Trâu Úc sự hung hiểm của chính mình trong khoảng thời gian sắp tới, chỉ là bình tĩnh nói:
- Muốn hoàn thành được mục tiêu, lần này xem ra tôi thật sự là phải liều mạng rồi!
Liều mạng chính là chỉ dốc hết sinh mệnh của chính mình mà đầu nhập vào một
viễn cảnh huyết tinh đầy sáng lạn… Bàn tay đang nắm cái găng tay da của
Trâu Úc thoáng khẽ dùng sức một chút, vẻ tái nhợt dần dần lan tràn. Cô
nàng liếc mắt nhìn về phía cái ly trống rỗng đặt ngay trước mặt của Hứa
Nhạc, cảm khái nói:
- Một khi đã là buổi chia tay của tử sĩ, ngày hôm nay anh cơ bản nên uống chút rượu a!
Hứa Nhạc chậm rãi hồi đáp:
- Kể từ sau khi hắn chết đi, tôi chưa từng uống qua bất cứ một giọt rượu hay là thức uống nào do người khác cung cấp!
- Nói như vậy, lần trước trong quán nướng bên lề đường, anh đã khẳng khái uống rượu do tôi mang theo, thuyết minh rằng anh thật sự rất tín nhiệm
tôi?
- Nếu như ngay cả cô mà tôi cũng không thể tin tưởng được,
như vậy thì trên đời này cũng không còn bất cứ ai đáng để tôi tin tưởng
nữa rồi.
Hứa Nhạc nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Hơn nữa cô
cũng biết đó, trong khoảng thời gian gần đây, tôi vẫn luôn phải một mực
chiến đấu, tôi không muốn để cồn làm ảnh hưởng đến phản ứng của tôi.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn mãi một mực tiến hành chiến đấu, cùng với toàn bộ Liên Bang này tiến hành chiến đấu, không ngừng không nghỉ, mỗi
nơi mỗi chỗ, không có lấy một giây đồng hồ nào an bình thoải mái cả, cái hắn có chỉ là sự khẩn trương sinh tử trong đường tơ kẻ tóc mà thôi.
Trâu Úc nhìn về phía Hứa Nhạc, thân thể rõ ràng là gầy yếu đi không ít, đột
nhiên nghĩ thấy có một cỗ cảm giác bi thương dâng lên trong lòng. Cô
nàng đưa bàn tay lên che lại cặp môi đỏ mọng, che đi những tình tự trong nội tâm của chính mình. Sau đó cô nàng đem cái đĩa đồ sứ màu trắng sang trọng với phần thịt bò tái còn dư hơn phân nửa trên bàn trước mặt mình
khẽ đẩy sang phía Hứa Nhạc.
o0o
Sau khi Trâu Úc rời đi
xong, Hứa Nhạc tiếp tục cúi đầu xuống, chăm chú thanh toán sạch phần
thịt bò tái còn lại mà Trâu Úc vừa mới nhường lại cho hắn. Trong toàn bộ cái quá trình này, cũng không ai biết được rằng nương theo ánh sáng mê
ly thanh lên bên trong Hội sở Lưu Phong Pha này, Hứa Nhạc đang ở trong
đầu mình cùng với cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang tiến hành rất
nhiều những câu trao đổi gay gắt.
Cũng giống như vô số lần tranh
cãi vô cùng kịch liệt bên trong hệ thống đường cống ngầm dưới mặt đất,
lão già kia vẫn như cũ không chịu vì những kế hoạch sắp tới hắn muốn
triển khai mà cung cấp cho sự trợ giúp cụ thể nào cả. Dựa theo cách nói
của lão ta, hoặc là hắn ta, hoặc là cô ta, biết rõ ràng rằng cậu đang
muốn đi giết chết một người, hoặc là rất nhiều công dân Liên Bang, nếu
như bản thân tôi lại đi cung cấp những tư liệu cùng với sự trợ giúp cho
cậu đi tiến hành, đây chính là làm trái một cách vô cùng trọng đối với
ba cái định luật trung tâm của Đệ Nhất Hiến Chương.
Cặp mày dày
đặc của Hứa Nhạc rất nhanh nheo chặt lại, giống hệt như là một thanh phi đao vừa rút ra khỏi vỏ vậy. Hắn một mình một ngồi trầm mặc ngồi bên
cạnh bàn ăn thật lâu, thật lâu, căn bản không nói bất cứ tiếng nào. Sau
đó hắn đột nhiên tức giận mắng chửi vài câu không thành tiếng, mạnh mẽ
đem bộ dao nữa đặc chế bằng bạc vô cùng sang trọng ném lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang trầm đục nặng nề.
Có một gã bồi bàn nghe
thấy thanh âm đó mà tiến đến, cực kỳ lễ phép xin phép hắn mang đi những
món bát đĩa đã hết cùng với tiến hành thu dọn bàn ăn. Sau khi gã bồi bàn này xoay người rời đi, địa phương vốn đặt bộ đồ ăn dao nữa bằng bạc,
lúc này đã có thêm một con chíp vi mạch cực nhỏ, không quá hấp dẫn sự
chú ý của người khác chút nào.
Bàn tay của Hứa Nhạc cũng làm như
vô tình lướt nhẹ qua địa phương đó một cái, thuận tay đã đem con chíp vi mạch nắm chặt trong lòng bàn tay. Sau đó hắn đem cái mũ áo của kiện áo
khoác thể thao màu xanh rộng thùng thình che khuất lại khuôn mặt, giẫm
mạnh lên con đường với những tảng đá lát bên dưới, được tưới nước cho ẩm ướt, hướng bên ngoài Hội sở Lưu Phong Pha mà đi đến.
Ngay bên ngoài Hội sở Lưu Phong Pha chính là Quảng trường Hiến Chương!
Lúc này trên Quảng trường đã là một mảnh không khí đầu thu mát mẻ. Những
hàng cây bạch đàn trồng san sát bốn phía xung quanh quảng trường, lá cây sớm đã có chút màu vàng úa, tùy tiện ở bên trong gió mát mà nhẹ nhàng
rêu rao, hoặc là dùng từ rung động để hình dung thì càng thích hợp hơn.
Mùa thu này vốn là khoảng thời tiết mà Quảng trường Hiến Chương sẽ trở nên
xinh đẹp nhất. Nhưng mà hiện tại lại không nhìn thấy hình ảnh du khách
tới lui qua lại đông như nước vốn dĩ phải có. Cũng không biết là bởi vì
những tin tức chiến sự tại tiền tuyến thất bại khiến cho dân chúng mất
hẳn đi tâm trí ngắm cảnh, hay là bởi vì những cuộc biểu tình bãi công du hành mấy ngày gần đây khiến cho đám dân chúng phải thu hồi lại ý tưởng
chuẩn bị đi dạo thu của mình?
Hứa Nhạc lúc này đang ngồi trên một cái ghế đá ở bên cạnh quảng trường, chậm rãi hút thuốc. Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, nhìn về phía một vài người đi đường ở trên quảng trường
ít hỏi đến mức có thể đếm được trên đầu bàn tay, cùng với một đám quân
cảnh nhiều hơn ở xa xa đằng kia.
Những luồng khói thuốc trắng
tinh lượn lờ bay lên khỏi những đầu ngón tay của ahwns, sau đó dần dần
hòa tan, biến mất đi bên trong bầu trời đầu thu tươi mát. Hắn cúi đầu
xuống, đem con chíp vi mạch vừa mới nhận được gắn vào trong cái đồng hồ
quân dụng, cẩn cẩn thận thận đem tất cả những tư liệu ở bên trong con
chíp vi mạch kia nghiêm tục đọc qua một lần, trong lòng lại sinh ra một
sự cảm khái vô hạn.
Trâu Úc chỉ vừa mới xoay người rời đi trong
một khoảng thời gian ngắn như vậy thôi, thì cái vị phu nhân ở phía sau
hậu sơn núi Mạc Sầu kia đã lập tức đưa ra quyết định, hơn nữa còn đem
những cái tư liệu vô cùng cơ mật này ngay lập tức chuyển đến trong tay
hắn nữa. Sự quyết đoán cùng với năng lực chấp hành cực kỳ khủng bố của
Ngàn Thế Thai Gia này thật sự khiến kẻ khác phải sinh ra sự sợ hãi cùng
với cảm khái!
Bên trong con chíp vi mạch này có một phần hồ sơ cơ mật nhất của Bộ Tư Pháp, trong đó không chỉ có nội dung sắp sửa diễn ra sắp tới của Toàn án Quân sư, hơn nữa lại còn có một số những thời khóa
biểu sắp xếp đã được thông qua của Tòa án, từ đó suy tính ra được cái
tràng Tòa án Quân sự vài ngày sau sẽ được tổ chức xét xử bí mật tại địa
điểm nào, sẽ an bày tổ chức trong gian phòng nào của tòa kiến trúc nào
nữa.
Hiện tại điều mà Hứa Nhạc cần biết nhất chính là những
chuyện này. Ở bên trong mớ hồ sơ của con chíp vi mạch còn có đưa ra sẵn
một kế hoạch tác chiến quy mô nhỏ đã được tính toán vô cùng cẩn thận
nữa. Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không dự định sẽ tiến hành theo cái kế hoạch tác chiến kia.
Tuy rằng hắn có thể dựa theo những điểm quen
thuộc của bản kế hoạch tác chiến này mà ngửi ra được, Trâu Úc ngày hôm
nay đang làm trong Phòng Nghiên cứu Chiến sách của Bộ Quốc Phòng khẳng
định là đã dốc không ít tâm lực trong bản kế hoạch tác chiến này, nhưng
mà hắn sẽ không cho phép sự chiến đấu của chính mình lại tiến hành theo
sự chỉ đạo của những người phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu được.
Sau khi dựa vào những thông tin trong con chíp vi mạch, tính toán hết thảy
kế hoạch tác chiến của chính mình, Hứa Nhạc thả lỏng thân thể một chút,
ngã người dựa thẳng lưng vào cái ghế đá, khóe môi hờ hững kẹp điếu thuốc lá, cặp mắt nheo lại nhìn lên bầu trời trong vắt, vẻ mặt xuất thần,
không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thật kỳ diệu chính là, lúc này
cũng không hề có ai chú ý đến hắn, cũng không hề có người nào đi tới hỏi hắn là ai, hắn ở nơi này là muốn nhìn cái gì, hay là hắn đang muốn làm
cái gì cả.
Đại thúc Phong Dư đã dùng sự nhanh nhẹn, dũng mãnh, cơ trí khi còn sống của chính mình để chứng minh rằng chính mình vĩnh viễn là chính xác. Hôm nay thoạt nhìn qua, cái câu nói di ngôn vô nghĩa: địa phương nguy hiểm nhất cũng chính là địa phương an toàn nhất kia của
hắn, hóa ra cũng là cực kỳ chính xác như thế…
Mấy năm trước đây,
sau khi đối mặt với sự uy hiếp trí mạng nhất của Thai phu nhân, Hứa Nhạc hắn đã mang theo tâm lý ức chế phẫn nộ vô cùng đi ra khỏi Hội sở Lưu
Phong Pha này, tiến đến Quảng trường Hiến Chương đấu tranh tư tưởng,
ngẫm nghĩ tự hỏi trong một khoảng thời gian rất dài, sau đó mới làm ra
quyết định chạy đi giết chết Mạch Đức Lâm.
Mấy năm trôi qua, hắn
lại một lần nữa đi ra khỏi Hội sở Lưu Phong Pha, đi vào Quảng trường
Hiến Chương, vẫn là ngồi trên cái phiến ghế đá lạnh như băng kia, vẫn là cái thế giới một mình một người kia, vẫn là bản thân hắn ngồi đó, cái
này xác thực có chút khiến kẻ khác phải buồn chán.
Nhưng mà đã có một số chuyện tình đã thay đổi đi rất nhiều, ví dụ như năm đó là giữa
trời đầy gió tuyết, nhưng ngày hôm nay lại là những cơn gió thu nhẹ
nhàng khoan khoái. Năm đó hắn đã hút liên tục rất nhiều những điếu thuốc lá, một phen đem những mẫu đầu lọc thuốc lá ở trong tuyết trắng ngay
bên chân chính mình xếp thành một đóa hoa mai, mà ngày hôm nay hắn cũng
chỉ có rút ra hai điếu thuốc lá mà thôi, cũng không có bất cứ sự đấu
tranh tư tưởng, ngẫm nghĩ tự hỏi nào cả.
Cũng có rất nhiều những
cái đạo lý mà mãi cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể làm rõ ràng được, ví
dụ như là những lời trao đổi giữa hắn cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ
buổi tối ngày hôm đó trong Dinh thự Tổng Thống, đã khiến cho hắn suy
nghĩ phức tạp suốt một thời gian dài. Đến cuối cùng hắn có chút phẫn nộ
khi hiểu ra được cái đạo lý mà Giáo sư Trầm Lão đã sớm nói với hắn kia,
trong cái phiến vũ trụ hạo hàn này, vốn dĩ không hề có bất cứ đạo lý gì
cả.
Tòa soạn báo Nhật báo Đặc khu Thủ Đô bị đốt, vô số binh lính
tiền tuyến hy sinh oan uổng, Thượng tá Lai Khắc thì lại được tha bổng,
vô số những màn hình ảnh chân thật mà tiên minh như thế này, khiến cho
hắn cảm thấy phi thường thất vọng.
Trong Liên Bang có một câu
ngạn ngữ nói rằng những vị anh hùng khi hai mươi tuổi thì thường sẽ là
những kẻ bên lề cuộc sống khi ba mươi tuổi. Hứa Nhạc hy vọng rằng bản
thân mình trước khi trở thành một người tầm thường thì hãy làm ra những
chuyện anh hùng một phen, hãy tiếp tục ích kỷ mà thỏa mãn chính mình một phen. Còn sau đó sẽ như thế nào? Nếu như chính mình sau này sẽ chết đi
một cách sạch sẽ lưu loát, vậy thì còn cần phải ngồi ngẫm nghĩ đến
chuyện đạo lý làm cái quái gì nữa?
Vầng thái dương dần dần hướng
đường chân trời phía Tây là chìm dần xuống, Hứa Nhạc vỗ vỗ nhẹ lên hai
bên má bởi vì bị gió thu thổi mà có chút tê tê của mình, đứng lên liếc
nhìn về phía thân ảnh mơ hồ của vầng Tân Nguyệt vừa mới lộ ra ở cuối con đường xa xa, nghĩ thầm chính mình tựa hồ như đã sắp quên mất hình dáng
của Cựu Nguyệt là như thế nào rồi. Cứ như vậy hắn mang theo sự cảm khái
đó mà rời khỏi Quảng trường Hiến Chương.
Hắn men theo mạng lưới
giao thông ngầm trong lòng đất phát triển vô cùng rộng rãi trong Đặc khu Thủ Đô, đi vào một phiến quảng trường nào đó, cuối cùng men theo một
con đường bằng đá cẩm thạch rất dài mà nghiêng tà tà đi dọc lên trên, ở
chỗ lưng chừng núi kia, hắn ghé vào trong cái cửa hàng bách hóa, mua một vài thức ăn dinh dưỡng tổng hợp cường độ cao nén khô, thêm vài món dụng cụ dã ngoại khác nữa, trước khi rời đi còn cùng với ông chủ cửa hàng
tạp hóa tên là Lý Tiểu Sơn khẽ lặng lẽ chào hỏi với nhau một cái, cứ như vậy mà trầm lặng rời đi.
Bốn mươi phút đồng hồ sau đó, tại một
nơi nào đó bên trong hệ thống đường ống thoát nước ngầm trong lòng đất
chợt lóe lên một mảnh quang mang thanh u nhàn nhạt, Hứa Nhạc trên mặt
đeo một cái kính quang lọc, men theo con đường thông đạo ngầm sâu thẳm
hướng về phía trước không ngừng phóng đi. Động tác di chuyển của hắn cực kỳ mềm nhẹ, đi một quãng rất dài mà không hề phát ra bất cứ thanh âm
nào cả, giống hệt như là một đầu mèo hoang đang nhanh chóng du đãng bên
trong những đường hầm ngầm hoang vắng mà kiếm ăn vậy.
Dùng một
con dao găm sắc bén mở ra một góc bức tường cứng rắn bên cạnh hệ thống
đường cống ngầm, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, rút ra từ trong đó một hệ
thống ống dẫn điện tử dày đặc có đến hơn sáu mươi mấy rợi, đem toàn bộ
tâm trí chăm chú dùng mười đầu ngón tay mạnh mẽ chà xát những sợi dây
điện kia. Mấy đầu ngón tay của hắn giờ phút này giống hệt như là một cái bàn ủi vô cùng nóng bỏng vậy, thế nhưng lại có thể đem lớp vỏ bảo hộ
chắc chắn bên ngoài của hệ thống đường ống dẫn kia giống như là những tờ giấy, chà xát vài cái mà đã có thể xé rách ra.
Một phen đem cái
máy vi tính xách tay cỡ nhỏ nối tiếp cùng với những sợi dây điện tử cố
định kia liên kết lại với nhau, Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm về
phía cái màn hình lóng lánh ánh quỳnh quang nhàn nhạt. Hắn cũng không
phải có ý đồ đi phá giải hệ thống mật mã bảo hộ của hệ thống bảo an mặt
đất, mà chính là ý đồ muốn theo những chuỗi số liệu nắm bắt được mà tìm
ra những trị số để có thể mở được các lớp cửa bảo hộ trên mặt đất.
Hắn cũng không phải là Cố Tích Phong, cũng không phải là Thi Thanh Hải, lại càng không phải là Phong Dư đại thúc, có khả năng dễ dàng xâm lấn vào
những trình tự trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương kia.
Phương diện lý luận vật lý, tính toán số học cùng với thao tác máy tính
điện tử, chính là những phương diện mà hắn yếu kém nhất, chỉ trong mấy
ngày gần đây cố gắng mày mò mà vẫn mãi không rành rẽ được. Mà lúc này
hắn chính là đang tiến hành theo dõi ngược các số liệu trị số, rất dễ
dàng khiến cho hệ thống theo dõi của Chính phủ phát hiện ra, sự nguy
hiểm trong chuyện này tương đối lớn.
Thời gian cứ từng giây từng
phút một mà trôi qua, bóng đêm bên trên mặt đất lúc này cũng càng ngày
càng tối tăm hơn nhiều. Tiến độ công tác của hắn cũng đã bắt đầu có chút khởi sắc. Tuy rằng với sự nghiêm cẩn cùng với sự kiên trì của một gã
Công Trình Sư thiên tài khiến cho hắn không chút nào không có sự mất
kiên nhẫn cả. Nhưng mà trong lòng hắn cũng biết rất rõ ràng, nếu như đợi đến ngày mai mới có thể đi vào được tòa kiến trúc trên mặt đất kia, như vậy thì hắn cực kỳ có khả năng không kịp thời gian trước khi các chi bộ đội cường hãn của Chính phủ tiến vào đó mà đột nhập vào.
Một
giọt mồ hôi từ trên cái trán trơn nhẵn của hắn chậm rãi chảy xuôi xuống, rơi lướt qua bộ áo khoác thể thao bó sát người của hắn, rơi thẳng xuống dòng nước ngầm bên dưới. Bầu không khí khẩn trương không ngừng quanh
quẩn bên trong con đường thông đạo ngầm dưới lòng đất tràn đầy mùi ngai
ngái nồng nặc.
Vào thời điểm vô cùng khẩn trương này, thanh âm
của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đột nhiên vang lên ở trong
đầu của hắn:
- Cánh cổng số hai, ở sợi dây màu đỏ… Ài, tốc độ xử
lý mà máy tính xách tay của cậu đang sử dụng căn bản là quá chậm. Nếu
như muốn ở trước hừng đông cậu có thể tiến vào, tôi đề nghị cậu nên lựa
chọn tiến hành phá giải theo kiểu vật lý. Bên trong máy tính xách tay
của cậu có công cụ đó, ở trong lớp vách ngăn thứ hai.