Một tiếng kêu nhỏ chợt vang lên, cái cánh cửa đường cống
ngầm ở trên đỉnh con đường thông đạo nhìn qua tựa hồ như không có một
chút sức nặng nào, nhưng tuyệt đối là cực kỳ nặng nề rốt cuộc cũng đã mở ra. Hứa Nhạc cũng không có giống như một chàng điên vậy, vội vã phóng
chạy như điên mà ra, tuy rằng hiện tại hắn cùng với một gã điên cũng chỉ cách nhau một khoảng mỏng như sợ chỉ mà thôi, nhưng mà bản thân hắn ở
trên chiến trường cũng đã từng thân kinh bách chiến, bách luyện thành
tinh rồi.
Hắn ngừng lại ở giữa không trung, kiên nhẫn chờ đợi thứ chất lỏng bôi trơn theo đường ống dẫn đẩy lên, dần dần làm dịu đi hệ
thống cơ hoàng đã rất nhiều năm chưa từng được ma xát, đồng thời cẩn cẩn thận thận dọn dẹp sạch sẽ những dấu vết lưu lại khắp bốn phía, sau đó
lại cẩn thận nối lại hệ thống đường dẫn điện tử mới mở ra lúc nãy, sau
đó từ trong bao lấy ra một đám bụi bặm sớm đã chuẩn bị từ trước, rải đều lên những chỗ hắn đã đặt chân qua trên mặt đất.
Làm xong hết
thảy những thứ này, hắn mới dùng khủy tay của mình đẩy mạnh tấm vách
ngăn trên đỉnh đầu, thong thả chui ra bên ngoài. Sau đó lại trả qua một
đường ống bò sát hơi chếch một góc, dài hơn sáu mươi thước, mới chính
thức đi lên đến mặt đất.
Men theo con đường rải đầy thảm thực vật xanh biếc rậm rạp phía trước đại sảnh, đẩy ra cánh cửa phòng khá lớn,
nương theo sự yểm trợ của bóng đêm, Hứa Nhạc lặng lẽ không một tiếng
động đi vào khu vực đại sảnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất dò xét một
chút cấu tạo bên trong của gian đại sảnh Tòa án Quân sự.
Nhờ vả
lão già kia tạm thời thay đổi một chút màn ảnh theo dõi bên trong của
Tòa án Quân sự, Hứa Nhạc xem xét một chút bên dưới đài xét xử, sau đó
chậm rãi đi chuyển hướng về phía cổng chính mà đi đến, cước bộ hoặc là
nhẹ nhàng hoặc là mạnh mẽ giẫm vài cái trên mặt đất, cực kỳ nhanh chóng
đã xác định được vị trí ẩn thân tốt nhất.
Phần cảm xúc ở bên dưới đế giày phi thường rõ ràng, bên dưới cái lối đi dài được che phủ bởi
một tấm thảm nhung màu đỏ chói, phía dưới là phần sàn nhà dạng gỗ khá
chắc chắn. Phần không gian bên dưới cái sàn nhà này hẳn là cũng đủ rồi.
Những tin tức mà sau hậu sơn núi Mạc Sầu cung cấp quả thật là phi thường tường tận cùng với chính xác.
Hứa Nhạc đem cái tấm thảm nhung đỏ chói ở bên dưới con đường thông đạo từ ngoài cửa đi thẳng đến bục xét
xử dở lên một góc lớn, lộ ra phần sàn nhà bằng gỗ hơi có chút thô ráp
bên dưới. Sau đó hắn từ trong cái ba lô mang theo lấy ra một sợi dây kim loại bằng hợp kim thô chắc tinh tế, buộc vào một góc nhỏ của tấm thảm
nhung, sau đó dở tấm ván gỗ trên sàn nhà lên, phát hiện ra bên dưới tấm
ván gỗ này còn hở ra một khoảng nhỏ vừa với thân người.
Một phen
gỡ hẳn tấm sàn gỗ kia sang một bên, Hứa Nhạc cứ như vậy mà nằm thẳng
xuống, phi thường có trật tự đem một khẩu súng trường ngắm bắn H14 đã
cải tiến, một khẩu súng lục cải tiến, gia tăng hỏa lực lên gấp mấy lần,
cùng với con dao găm phóng điện chính mình chế tạo sắp xếp ngay bên cạnh của chính mình!
Phần sàn nhà sau khi bị cạy lên một tấm ván lót, ở dưới ánh đèn hơi có chút u ám nhìn qua giống hệt như là một bộ quan
tài vậy. Những cái thứ vũ khí giết người cực kỳ rét lạnh này phảng phất
như là những thứ vật phẩm tuẫn táng kèm theo vậy. Hứa Nhạc cứ như vậy mà bình tĩnh nằm xuống, từ trong ba lô lấy ra một cái thanh dinh dưỡng
tổng hợp năng lượng cao nén khô lại, bỏ vào miệng chậm rãi nhai. Sau đó
hắn dùng sức mạnh mẽ kéo sợi dây kim loại hợp kim đã cầm chắc trong tay
mình một cái.
Một tiếng kêu tê tê nhỏ chợt vang lên, sợi dây kim
loại hợp kim cứng rắn ma sát nhanh với tấm vách ngăn ở cuối cái lỗ hổng, đem tấm ván gỗ của sàn nhà đã được buộc chặt kia xoay một cái đã đậy
lại chỗ cũ, đồng thời kéo cho phần tấm thảm nhung đỏ đã sớm sắp đặt cẩn
thận bên trong hướng về vị trí ban đầu của nó mà cuốn động một cái.
Ngay trong nháy mắt trước khi tấm ván gỗ sàn nhà che khuất lại tầm mắt, bóng tối còn chưa kịp bao trùm toàn bộ, Hứa Nhạc nhìn xuyên thấu qua cánh
cửa sổ thủy tinh sát mặt đất của gian đại sảnh Tòa án Quân sự rộng lớn,
nhìn về phía ánh đèn đường bên ngoài đang chiếu sáng phần sân vườn phía
trước Tòa án Quân sự. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng được ở bên trong khu
rừng nhỏ phía trước kia, cái pho tượng cán cân tiểu ly đại biểu cho công bằng chính nghĩa của Pháp luật Liên Bang cùng với bức đại điển Đệ Nhất
Hiến Chương bằng đá phi thường nặng nề… Hắn cuối cùng chậm rãi khép lại
ánh mắt.
Tấm thảm nhung màu đỏ rực mềm mại rất nhanh cuốn trở lại vị trí ban đầu, rất nhanh che phủ lại tấm ván gỗ, biến trở lại thành
hình dáng y hệt như lúc đầu, căn bản không ai có thể nhìn ra được bên
dưới tấm ván kia đã có thêm một người nữa ẩn náu.
Bốn ngày sau
đó, vị Thượng tá Lai Khắc sau khi tiếp nhận xét xử theo quân pháp, sẽ
bước chân trên tấm thảm nhung đỏ mà đi tới con đường tự do của chính
mình. Hắn khẳng định sẽ không thể nào tưởng tượng nổi được, ở bên dưới
con đường đã được phủ kín tấm thảm nhung đỏ đang có người chờ đợi kết
thúc tính mạng của hắn.
o0o
Những luồng gió thổi hiu quạnh của mùa thu khiến cho dân chúng Liên Bang đột nhiên trở nên một mảnh
tĩnh lặng. Những luồng gió từ bên phía hải dương thổi quét vào, mang
theo một cỗ không khí lạnh lẽo khiến cho bầu không khí tại Đặc khu Thủ
Đô cũng đột nhiên hạ xuống một chút. Bên phía Nghị Viện dưới những áp
lực vô cùng mạnh mẽ của dân chúng Liên Bang buộc phải hướng về phía
Chính phủ nhượng bộ. Một vài những dự luật đề nghị phi thường quan trọng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cuối cùng cũng đã được Nghị Viện thông qua.
Không biết là bởi vì nguyên nhân này hay là bởi vì duyên cớ thời tiết đột
nhiên trở nên rét lạnh hơn bình thường, mà các cuộc đại bãi công biểu
tình trong các Đại khu của Liên Bang cũng dần dần chấm dứt. Trên các con đường lớn tại Đặc khu Thủ Đô đã dần dần thiếu vắng đi những đám người
đông đúng phẫn nộ biểu tình thị uy. Những người đang dần dần quay trở
lại cuộc sống làm việc hằng ngày của mình cũng bắt đầu quan tâm trở lại
xem buổi tối ngày hôm nay nên ăn món gì, cùng với khi ra đường thì nên
mang theo một vài kiện áo khoác giữ ấm…
Trên một sân bay quân
dụng rộng rãi nằm bên ngoài ngoại thành Đặc khu Thủ Đô, những luồng gió
lạnh lẽo cũng đang đồng dạng tàn sát bừa bãi khắp nơi. Các chiến sĩ Đặc
chủng của Biệt đội quân chủng Tây Lâm đang đứng trên sân bay đều giương
mắt nhìn chằm chằm lên bóng dáng chiếc phi thuyền Chiến hạm đang dần dần hiện rõ hình dáng ở trên bầu trời. Tâm tình bọn họ lúc này phi thường
khẩn trương mà trầm trọng, vốn dĩ không ai thèm để ý đến việc trên người mình đang mặc một kiện quân trang vô cùng đơn bạc.
Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến Đế Quốc liên tiếp gặp phải những lần đả kích phi
thường trầm trọng. Mà Bộ đội Tây Lâm lệ thuộc trực tiếp vào Quân khu IV
của Liên Bang chính là chi bộ đội thừa nhận những tổn thất lớn nhất. Sĩ
khí cùng với tâm tình của những chiến sĩ tại tiền tuyến lúc này đã xuất
hiện những sự biến hóa cực kỳ nguy hiểm. Chi bộ đội này của bọn họ, rất
nhiều năm trước đây đã được Nghị Viện Liên Bang đặc biệt phê chuẩn cho
phép có thể trường kỳ trú đóng tại Thủ Đô Tinh Quyển, tự nhiên cũng khó
có thể tránh khỏi sự phẫn nộ.
Điền Đại Bổng mặc dù không có bất
cứ quân chức gì trên mình, nhưng ở bên trong Quân đội Tây Lâm lại có uy
vọng cực kỳ cao, hiện tại đã cưỡi Chiến hạm đi đến tiền tuyến Đế Quốc,
xử lý các vấn đề xảy ra trong bộ đội tiền tuyến. Hiện tại những người
phát ngôn đại biểu cho bên phía Tây Lâm cùng với Chính phủ tranh đoạt
quyền lợi, ngoại trừ hắn ta ra, rốt cuộc cũng không tìm ra ai thích hợp
hơn nữa.
Nhưng mà với tình huống phi thường phức tạp mà Đại khu
Tây Lâm đang phải đối mặt, một khi hắn rời khỏi nhà cổ Lạc Nhật Châu, sự an toàn của Tiểu Công chúa Chung Gia sẽ do ai phụ trách đây? Hơn nữa
cái gã người giám hộ theo pháp định cực kỳ cường đại kia của cô nàng
hiện tại lại đang bị Chính phủ Liên Bang tiến hành truy nã.
Phi
thuyền Chiến hạm của Công ty Cổ Chung chậm rãi đáp xuống trên sân bay
quân dụng rộng lớn. Những động cơ phi thuyền đang nổ vang cũng dần dần
bình tĩnh lại. Trên chiếc phi thuyền Chiến hạm sau khi xác nhận đã dừng
hẳn liền hướng về phía các chi bộ đội hộ tống phía bên sân bay phát ra
tín hiệu có thể chuyển tiếp. Tất cả mọi người trên sân bay nhanh chóng
phóng tới đó.
Một đoàn xe dài với hơn mười chiếc ô tô màu xanh
lam sẫm vô cùng sang quý chạy xuyên qua chi bộ đội Đặc chủng của Tây
Lâm, thong thả chạy thẳng đến phía dưới chiếc phi thuyền đã dừng hẳn
lại.
Cánh cửa khoang thuyền bên dưới của Phi thuyền Chiến hạm
Công ty Cổ Chung mở ra. Chung Yên Hoa khẽ nheo mắt lại, nhìn xuống mặt
đất Tinh cầu S1 vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bên dưới. Cô nàng chậm rãi
theo cái cầu thang tự động di chuyển xuống mặt đất. Phía sau lưng cô
nàng còn đeo một cái túi xách đi học hai vai nhỏ, trước ngực vẫn như
trước ôm theo con búp bê cũ kỹ kia.
Cửa xe của một chiếc ô tô màu xanh lam sẫm sang quý đột nhiên mở ra, Nam Tương Mỹ từ trong xe bước
xuống, nhìn về phía Chung Yên Hoa đang chậm rãi tiến tới, trên dung nhan tú lệ hiện ra một nụ cười mỉm phi thường chân thành tha thiết, ôn nhu
nói:
- Chung tiểu thư, hoan nghênh em đến Thủ Đô Tinh Quyển!
Giữa những đại gia tộc với nhau căn bản không có bất cứ tình hữu nghị chân
chính gì cả. Nhất là giữa những đại gia tộc còn lại của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cùng với Chung Gia Tây Lâm. Chung Gia Tây Lâm từ trước đến
nay vẫn đều là một sự tồn tại tách rời với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang.
Thời điểm khi mà Chính phủ Liên Bang cố ý muốn làm suy yếu, thậm chí là
ra tay tiêu diệt luôn Chung Gia, các đại gia tộc này vẫn luôn duy trì
trầm mặc, thậm chí còn cực kỳ lãnh khốc mà gia nhập vào trong đó, phân
chia bữa tiệc thịnh yến kia. Nam Tương Gia từ đầu cho đến giờ mãi vẫn
luôn không thể hiện ra sự che chở đặc biệt đối với Chung Gia Tây Lâm.
Thế nhưng mà giữa những con người bên trong các đại gia tộc thì lại có được tình hữu nghị chân chính. Sau khi Hứa Nhạc biến mất bên trong bóng đêm
hắc ám mờ mịt, Điền Đại Bổng sắp sửa phải rời khỏi Tây Lâm, hắn liền yên tâm một phen đem Chung Yên Hoa giao vào trong tay người bạn bè mà chính bản thân hắn có thể chân chính tín nhiệm. Hơn nữa hắn còn phải cam đoan cái người bạn bè kia cũng phải có đủ thực lực, đủ khả năng để bảo vệ sự an toàn cho Chung Yên Hoa nữa.
Tuy rằng từ sau khi bị Học viện
Quân sự I đuổi học xong, Điền Đại Bổng rất hiếm khi gặp lại người bạn bè thân thiết kia, tuy rằng cái người bạn bè thân thiết kia lại là một nữ
nhân nữ, tuy rằng người bạn bè thân thiết kia hiện tại đã là vợ hiền của người khác, đã là mẫu thân của người khác, nhưng mà Điền Đại Bổng vẫn
là tuyệt đối tín nhiệm người đó.
Một người nam nhân luôn tương
đối dễ dàng tin tưởng vào mối tình đầu của chính mình, những gã nam nhân càng thô lỗ thì lại càng là như thế, cho nên Điền Đại Bổng mới có thể
trịnh trọng mà đem Chung Yên Hoa giao lại cho Nam Tương phu nhân ngày
hôm nay, chính là vị Tào Giai Nhân năm xưa.
Mà sự thật đã chứng
minh Nam Tương phu nhân quả thật đáng giá với sự tín nhiệm của Điền Đại
Bổng. Trong suốt quá trình di chuyển xuyên vũ trụ từ Đại khu Tây Lâm đi
đến Thủ Đô Tinh Quyển, tiếp theo sao đó là an bày công tác an toàn, Nam
Tương Gia từ trước đến nay nổi tiếng ít giao tiếp đã không một chút do
dự phô bày ra lực lượng mạnh mẽ của bản thân mình. Ngay khi các thế lực
khắp nơi vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nam Tương phu nhân đã liền an toàn
đem tiểu bằng hữu Chung Yên Hoa tiếp nhận vào trong trang viên chuyên
môn của Nam Tương Gia rồi.
Sau khi Nam Tương phu nhân an bày tốt
cho cuộc sống học tập sau này của cô Tiểu Công chúa Chung Yên Hoa, liền
đem trách nhiệm chiếu cố sinh hoạt của cô Tiểu Công chúa này giao lại
cho cô con gái cưng của chính mình. Bà ta tin tưởng rằng cô con gái vĩ
đại mà thiện lương này của chính mình tuyệt đối có thể một phen đem cô
nàng Tiểu Công chúa cô đơn đáng thương, vừa mới mất đi cả cha lẫn mẹ,
lại tiếp theo mất đi cả người giám hộ kia chiếu cố phi thường tốt.
Theo những chi tiết cuộc sống bên trong khu trang viên này thoạt nhìn mà
nói, Nam Tương Mỹ cùng với Chung Yên Hoa sống chung với nhau xác thực
phi thường hòa hợp. Đêm khuya, hai cô nàng nữ sinh mà độ tuổi chênh lệch nhau khá nhiều này, không ngờ lại vẫn còn đang ôm gối ngủ, nằm châu đầu bên nhau say sưa trò chuyện về chủ đề nào đó.
- Em thích tính
cách của chị lắm, rất ôn nhu, hơn nữa dung mạo của chị quả thật cũng rất là thanh tú, không có một chút lực sát thương nào khiến cho người ta
phải chán ghét!
Chung Yên Hoa mở to cặp mắt sáng ngời giống hệt
như là hai hòn bảo thạch vậy, chu miệng thổi nhè nhẹ mấy sợi tóc rối
phất phơ trước mặt mình, giương mắt liếc nhìn Nam Tương Mỹ đang nằm bên
cạnh mình, nói:
- Mấy cô nàng giống như Giản Thủy Nhi, Trâu Úc vậy, bộ dáng nhìn qua liền thấy được lực sát thương, cho nên em rất không thích.
Nam Tương Mỹ khẽ nhíu cặp mày lại một chút, tâm tình hơi chút phức tạp liếc nhìn sang cô bé con đang nằm bên cạnh người mình. Đối mặt với cách nói
chuyện tràn ngập hương vị thành thục như vậy, cô nàng căn bản không biết nên phải trả lời như thế nào, thậm chí đột nhiên khó hiểu kỳ diệu cảm
thấy có chút e lệ nữa.
- Chẳng qua cũng chỉ là hơi hơi thích một chút mà thôi, em lại càng thích Thương Thu hơn chị một chút.
Chung Yên Hoa đem cặp chân trơn nhẵn của mình dúi mạnh vào cái váy ngủ mới tính, vô cùng cảm khái cùng với nghiêm túc nói:
- Cho nên, chị cần phải lấy lòng em nhiều hơn một chút đó!
Rốt cuộc Nam Tương Mỹ cũng không nhịn cười được nữa, cười phốc ra một tiếng, đưa tay lên che miệng, hạ giọng nói:
- Vì cái gì mà chị phải lấy lòng em?
- Anh ấy chính là người giám hộ của em, sau này muốn cưới vợ dù sao cũng phải hỏi ý kiến của em một tiếng.
Cô bé Chung Yên Hoa khẽ nhăn chóp mũi lại một cái, bộ dáng phi thường đáng yêu. Cô bé con dùng giọng điệu thở dài cố ý đề cao lên một chút, nói:
- Đương nhiên, nếu như em lớn tuổi hơn chút nữa, vậy thì em khẳng định một người cũng đều không thèm đồng ý.
Nam Tương Mỹ dúi mặt mình vào cái gối trắng tinh trong tay, vất vả cố gắng
nín không cười thành tiếng, đầu vai cô nàng càng không ngừng co rúm lại. Mãi một lúc lâu sao, cô nàng mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, có chút u buồn nói:
- Hiện tại hắn đã là một gã đào phạm, cũng không biết
đang trốn ở nơi nào, không biết hắn ăn uống thế nào, ngủ có ngon không,
có an toàn hay không?
- Đúng rồi, chị có để ý Hứa Nhạc là một gã đào phạm hay không?
Chung Yên Hoa có chút tò mò mở to cặp mắt tròn xoe của mình, hỏi.
- Chẳng phải em nên gọi anh ta là ca ca hay sao?
Nam Tương Mỹ chú ý đến cách xưng hô trong câu nói của Chung Yên Hoa, hỏi.
- Ở trước mặt anh ta, em kêu là ca ca, nhưng mà ở sau lưng thì em lại thích gọi tên anh ấy hơn…
Chung Yên Hoa nở nụ cười ngọt ngào, nói:
- Sau này chị cũng đừng có nói lại với anh ấy chuyện này nhe. Đúng rồi, chị mau trả lời câu hỏi kia của em đi!
Nam Tương Mỹ lẳng lẳng miết nhẹ một chút cái gối mềm mại trắng tinh, ngửa
đầu cao lên một chút, mái tóc đen suôn mềm giống hệt như dòng nước thanh u chảy xuôi xuống dưới, có chút thất thần nói:
- Đương nhiên là không rồi! Còn em thì sao?
- Em hả?
Bộ dáng Chung Yên Hoa tựa hồ như là vừa nghe được một câu hỏi buồn cười
nhất trên đời vậy, ánh mắt uốn cong lại thành hai vầng trăng khuyết mỏng dính cực kỳ đáng yêu, chỉ chỉ vào mũi của chính mình, nói:
- Thời điểm khi mà em quen biết với anh ta, anh ta cũng đã là một gã đào phạm rồi!
- Năm ấy em bao nhiêu tuổi rồi?
Nam Tương Mỹ có chút tò mò hỏi.
- Năm tuổi!
Bộ dáng Chung Yên Hoa phi thường nghiêm túc giải thích:
- Nhưng mà có rất nhiều chuyện em mãi cũng không có quên!
Bên trong phiến trang viên yên tĩnh, trên cái giường lớn trắng tinh mềm
mại, bên ngoài là bóng đêm tối tăm, hai cô nàng một lớn một nhỏ ở trong
đêm trò chuyện khuya. Trên chiếc ghế sô pha đặt ở góc phòng, con búp bê
cũ kỹ kia đang nằm yên mà ngắm sao trời.
o0o
Trong một căn chung cư phi thường bình thường tại Đặc khu Thủ Đô, có một căn phòng
mãi đến lúc này vẫn còn ánh đèn sáng rọi, ở trong đêm khuya phi thường
chói mắt. Tựa hồ so với ánh sáng ngôi sao bên ngoài bầu trời đêm còn
sáng rõ hơn một chút.
Lúc này Bạch Ngọc Lan đang ngồi bên cạnh
cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại, nhìn lên những ánh sao sáng rọi trên bầu
trời đêm. Cái cửa sổ chỉ mở ra một cánh mà thôi, những luồng sương khói
trắng toát từ trên đầu điếu thuốc lá 777 đang thiêu đốt, nằm trên mấy
đầu ngón tay của hắn, chậm rãi theo những khe hở mà thong thả bay ra.
Cánh cửa phòng ngủ lúc này đột nhiên bị đẩy ra, vợ của hắn vừa mới từ trong
cơn ngủ mơ tỉnh lại, đưa tay xoa xoa hai mắt, liếc nhìn về phía hắn đang ngồi bên cạnh cửa sổ, hỏi:
- Như thế nào bây giờ còn chưa đi ngủ? Ngày mai em phải đi làm sớm đó!
Công tác quản lý chấm công bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân đặc biệt
vô cùng nghiêm khắc, cô nàng cũng không nghĩ muốn bị cấp trên phê bình,
cho nên tâm tình lúc này có chút không tốt. Mà sau khi cô nàng liếc mắt
nhìn thấy điếu thuốc lá đang nằm trong tay của Bạch Ngọc Lan, tâm tình
lại càng thêm không tốt.
Bạch Ngọc Lan lúc này mới bừng tỉnh lại, theo bản năng một phen đem điếu thuốc vừa mới hút được phân nửa ném ra
ngoài cửa sổ. Hắn liếc nhìn xuống cái bụng đã tròn trịa của vợ mình,
mang theo chút ý hối lối, giải thích:
- Thật xin lỗi, đang có chuyện tình cần suy nghĩ, cho nên…
Những nữ nhân trong lúc mang thai, tính tình bình thường đều có chút khó
chịu, huống chi còn lại chính là cô nàng nữ hộ sĩ năm xưa đã từng dám
trực tiếp một phen răn dạy cả Hứa Nhạc. Nhưng mà lúc này cô nàng cảm
giác được tâm tình Bạch Ngọc Lan buổi tối ngày hôm nay có chút gì đó
khác thường, nên mới hướng về phía cửa sổ mà đi đến, nghi hoặc hỏi:
- Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì rồi?
Bạch Ngọc Lan vội vàng đóng cánh cửa sổ lại, một phen đem những luồng gió
lạnh bên ngoài cửa sổ che chắn lại, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy
phần thắt lưng đã trở nên thô to của vợ mình, thoáng trầm mặc một lát,
mới trầm giọng giải thích:
- Một một tên gia hỏa rất ngu xuẩn, có thể cần anh phải đi giúp một tay!