Thân thể của nữ nhân đang nằm trong lòng Bạch Ngọc Lan lúc đầu vẫn còn
mềm mại như trước, nhưng chợt dần dần trở nên cứng ngắc lên. Trong lòng
cô nàng đang có thai này chợt liên tưởng đến câu nói kia của chồng mình
lúc còn ở trong phòng bệnh, còn có những chi tiết khác sau khi hai người kết hôn, rồi một đám quân nhân sĩ quan kỳ quái đêm hôm đó xuất hiện bên trong Bệnh viện Trung ương Lục quân, rồi cả cái bao tiền dày cộm hiện
tại vẫn còn đặt trong ngăn kéo trong phòng ngủ của hai người nữa…
Cô ta mạnh mẽ đẩy Bạch Ngọc Lan ra, có chút kinh hoảng lắp bắp nói:
- Anh… anh… Anh thật sự chính là người của cái Tiểu đội 7 kia? Vậy cái
tên… cái tên gia hỏa ngu xuẩn mà anh vừa mới nói đó… Có phải là Hứa Nhạc không?
Bạch Ngọc Lan bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vợ mình, ôn hòa nói:
- Anh nghĩ rằng em hẳn sớm đã biết rồi… Tuy rằng hiện tại anh đã xuất
ngũ, nhưng mà cái tên gia hỏa kia chung quy vẫn là chiến hữu của anh,
đồng thời, hắn còn là ông chủ của anh nữa.
Sau khi từ tiền tuyến
quay trở về Đặc khu Thủ Đô, Bạch Ngọc Lan giống như là một gã nam nhân
thanh tú hoàn toàn bình thường, không hề có một chút khí tức sắc bén nào của một gã quân nhân nữa, mà là bình tĩnh tận tụy với công việc của một người chồng siêng năng trong gia đình. Nhưng mà từ sau khi cái chuyện
tình kia phát sinh xong, bất luận là thời điểm khi đi chợ đêm mua gà
tươi, hay là khi ở trong nhà bếp xắt bí ngô, hắn vẫn luôn một mực chờ
đợi cú điện thoại của một người nào đó, một cái mệnh lệnh của một người
nào đó.
Nhưng mà chờ đợi mãi cho đến khi nồi canh gà đã sôi đến
quay cuồng, phát ra mùi thơm phức, mớ bí ngô đã bị nước sôi ninh cho đến nhừ ra rồi, mà điện thoại vẫn như cũ không hề vang lên chút nào, cũng
không có bất cứ một mệnh lệnh gì chuyển tới. Hắn thậm chí còn không biết cái tên gia hỏa kia đang ẩn nấp ở nơi nào nữa, đang chuẩn bị làm cái gì nữa. Với sự hiểu biết của hắn, thì cái tên gia hỏa kia khẳng định là
đang chuẩn bị thực hiện một đại sự phi thường dũng mãnh nào đó, nhưng mà hắn lại tìm không ra cơ hội nào để tham dự vào chuyện đó.
Bạch
Ngọc Lan bình tĩnh nhìn về phía vẻ mặt vô cùng bối rối lo lắng của vợ
mình, ánh mắt khẽ cụp xuống một chút, dừng lại trên cái bụng tròn trịa
to lớn của cô nàng, tay phải nhẹ nhàng xoa xoa lên đó mấy cái, hạ giọng
nói:
- Anh hứa với em, chỉ cần ông chủ không chủ động tìm anh, anh cũng sẽ không rời khỏi em!
o0o
Bảy chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang to lớn chậm rãi ly khai khỏi Tinh
hệ Hoàng Ách, hướng về phía Tinh cầu Mặc Hoa mà đi tới. Quân đội Liên
Bang ở trên cái khỏa Tinh cầu đang tranh chấp kia gặp phải những đả kích phi thường nặng nề từ trước đến giờ chưa từng gặp phải. Những chiếc Phi thuyền Chiến hạm to lớn này đang chịu tải một sự hy vọng vào khả năng
phản công cùng với lòng tin tưởng thắng lợi phi thường to lớn của toàn
bộ dân chúng Liên Bang. Nhất là chiếc Chiến thuyền Chủ hạm kia, bởi vì
chi Sư đoàn Thiết giáp 17 của Quân khu I, chi bộ đội cường hãn hoặc là
giảo hoạt mà kéo dài cái vinh quang bất bại của mình kia, hiện tại đang ở trên chiếc Chiến thuyền Chủ hạm.
Bởi vì nhận được mệnh lệnh đến
từ tầng lớp cao nhất của Quân đội cùng với Chính phủ Liên Bang, chi Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới rất nhanh đã tiến hành điều chỉnh toàn diện trên
Đặc khu Thủ Đô, sau đó phản hồi trở lại tiền tuyến tràn ngập chiến hỏa
cùng với tử vong. Đối với cái mệnh lệnh điều động lần này, bên ngoài
bình thường không biết, chỉ cho rằng là xuất phát từ nhu cầu cấp bách
thắng lợi của binh lực ngoài tiền tuyến mà thôi, nhưng mà đối với Sư
Đoàn trưởng Vu Lâm Hải cùng với các quân nhân sĩ quan cao cấp trong Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới này mà nói, những nguyên nhân âm mưu cất giấu
phía sau cái mệnh lệnh này khiến cho bọn họ cực kỳ không thoải mái.
Chẳng qua so sánh với việc ở lại Thủ Đô Tinh Quyển thừa nhận những áp lực đến từ các âm mưu chính trị vô sỉ kia, đám quân nhân binh lính đại khái
càng nguyện ý chạy đi tiền tuyến cùng với đám người Đế Quốc dùng súng
thật đạn thật mà so đấu hơn. Hơn nữa ngay trước khi Sư đoàn Thiết giáp
17 mới chính thức rời đi, hơn mười mấy gã đội viên của Tiểu đội 7 lúc
trước một phen bị mạnh mẽ bắt đi cũng đã được toàn bộ đưa trở về quân
doanh.
Bối cảnh vũ trụ u lam hắc ám tối đen xuất hiện bên ngoài
cửa sổ rộng rãi ở mạn chiếc Phi thuyền Chủ hạm. Chiếc Phi thuyền Chủ hạm vừa mới băng xuyên qua một con đường thông đạo không gian, trên thân
thể vẫn như trước lưu lại chút nhiệt độ nóng bỏng. Lưng Hùng Lâm Tuyền
dựa thẳng vào bức vách tường kim loại có chút nóng cháy, lặng lẽ cau mày hút thuốc. Hắn liếc mắt nhìn cảnh tượng vũ trụ bên ngoài cửa sổ, thế
nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về ánh trăng ở tại Đặc khu Thủ Đô.
Thời thế mạnh mẽ bức người, có thể dễ dàng một phen đem một người bức thành
phế nhân, nhưng cũng có thể một phen đem một gã hán tử thô hào bức thành một tên thi nhân đa sầu đa cảm. Nhất là khi bọn hắn phát hiện ra rằng
chính bản thân mình đối với rất nhiều sự tình thậm chí ngay cả việc bộc
phát ra sự phẫn nộ cũng có vẻ vô năng, không thể nào làm nổi. Như vậy
thì ngoại trừ việc cảm khái cùng với u buồn ra, trong lòng hắn cũng khó
có thể sinh ra được những tình tự gì khác.
Ở tại một góc khuất
của chiếc Chiến hạm đang hoặc ngồi hoặc đứng rất nhiều những quan binh
của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Có những gã đội viên của Tiểu đội 7, cũng có một vài gã quân nhân sĩ quan đã từng tham gia vào buổi huấn luyện
của căn cứ huấn luyện Bộ Quốc Phòng!
Đại Đội trưởng Hách Lôi từ
trong miệng Đại Hùng giật đi điếu thuốc lá đang cháy, ba ba châm lên
điếu thuốc lá quân dụng ngay trên miệng mình, có chút hàm hồ không rõ
ràng nói:
- Cũng không biết hiện tại Giáo quan đã như thế nào rồi?
Hùng Lâm Tuyền hung hăng phun ra một ngụm nước miếng xuống mặt sàn Phi
thuyền, một phen đem điếu thuốc lá của mình tiếp nhận lại, đưa lên miệng hút mạnh một ngụm, sau đó nói:
- Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa
từng gặp qua tên gia hỏa nào có sức sống mạnh mẽ hơn so với Lão đại cả…
Cho dù có đang tác chiến cùng với cả Liên Bang đi chăng nữa, thì hắn
cũng sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.
Sẽ không gặp chuyện gì không may, kỳ thật ý nghĩ trong lòng mà đám nam nhân đang lao tới chiến trường tiền tuyến muốn nói chính là, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì!
o0o
- Mặc dù anh ta cũng không hề liên hệ gì với tôi, nhưng mà tôi có thể
tưởng tượng ra được tình cảnh hiện tại của anh ta như thế nào. Nhưng tôi nghĩ nếu như anh ta có liên hệ với cô, tuy rằng đối với điểm này tôi
thật sự không thoải mái, nhưng mà tôi vẫn thỉnh cầu cô hãy nói cho tôi
biết đi. Hiện tại anh ta đến tột cùng là đang ở chỗ nào vậy?
Cái
căn biệt thự nằm hoàn toàn độc lập bên trong Đại viện Tây Sơn kia, ngày
hôm nay đã có một vị khách nhân phi thường đặc thù ghé thăm. Kể từ sau
khi Trâu Ứng Tinh bị tạm thời đình chỉ chức vụ Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng
cho đếnnay, bầu không khí bên trong gian biệt thự độc lập này đã trở nên lạnh lùng dị thường, vì thế cũng không có bao nhiêu người bởi vì vị
khách nhân vô cùng đặc thù này mà hét lên thất thố. Còn về phần Trâu Úc, cô nàng chưa bao giờ sẽ vì một người nữ nhân khác mà phải thất thố cả.
Trâu Úc nhẹ nhàng điều chỉnh một chút chậu hoa hồng kiểng đang đặt trên bàn
trước mặt mình, biểu tình phi thường bình tĩnh. Cô nàng vốn không thèm
liếc mắt nhìn về phía đối diện mình lấy một cái, phảng phất như là vốn
không hề nhận ra người đang ngồi trước mặt mình chính là cô nàng Nữ thần tượng Quốc dân Liên Bang đã nổi tiếng toàn bộ vũ trụ này vậy.
-
Tôi không thể nào hiểu nổi vì cái gì mà cô lại cảm thấy không thoải mái, tôi lại càng không hiểu nổi là cô lấy thân phận, lập trường gì mà chất
vấn tôi hành tung của anh ta cả.
Trâu Úc cúi thấp đầu, bộ dáng phi thường nghiêm túc tiến hành cắt tỉa cành hoa, nhẹ giọng nói:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, thì cô chính là người của Phí Thành Lý Gia
a! Mà hiện tại, người đang muốn giết anh ta nhất lại chính là Tướng quân Lý Tại Đạo!
- Đúng tôi là người của Lý Gia, hơn nữa Lý Tại Đạo lại còn là anh họ của tôi nữa!
Giản Thủy Nhi đưa tay gỡ xuống cái mũ áo khoác thể thao trên đầu mình, đem
mái tóc màu đen buộc theo kiểu đuôi ngựa thả ra, nhẹ nhàng rung động
trong không trung. Trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp hơi ngưỡ của cô nàng chợt lộ ra một tia ngạo ý nhàn nhạt:
- Nhưng mà tôi lại còn là hôn thê của anh ta nữa!
Bàn tay đang cầm lấy cây kéo cắt hoa tinh tế của Trâu Úc chợt khẽ cứng đờ lại một chút, cô nàng chợt khẽ mỉm cười, hồi đáp:
- Hóa ra là lấy thân phận này để đến đây chất vấn tôi… Chẳng qua là tôi
cũng không cho rằng các người thật sự còn có khả năng kết hôn nữa a!
Sau đó cô nàng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía dung nhan xinh đẹp không tìm ra một chút khiếm khuyết nào của Giản Thủy Nhi, trong lòng không kềm
được vẫn phát ra một câu tán thưởng, bình tĩnh nói:
- Hai người
các vị thật sự là quá mức chói mắt rồi, nếu như hai người các vị thật sự kết hợp lại cùng một chỗ, thì ánh mắt của Đấng Sáng Thế chỉ sợ cũng bị
chói lóa đến mức ghen tỵ a!
Ánh mắt của Giản Thủy Nhi chuyển từ
chậu hoa hồng được cắm phi thường khéo léo trên mặt bàn sang đóa hồng đỏ thẫm nhỏ nhỏ xinh xinh cắm trên thái dương của Trâu Úc, trầm mặc một
lúc sau, cũng mở miệng nói:
- Thật ra dung mạo của cô cũng rất xinh đẹp, cũng rất chói mắt!
- Cảm ơn đã khen ngợi!
Trâu Úc vẫn như cũ vô cùng bình thản hồi đáp.
- Về cuộc đời của Hứa Nhạc, cô cũng đã tham dự vào đủ nhiều rồi!
Giản Thủy Nhi đột nhiên nở ra một nụ cười cực kỳ mê người, sóng mắt nhẹ
nhàng lưu chuyển, bộ dáng không hề giống như một đại minh tinh, mà chính là một cô diễn viên giảo hoạt, nói:
- Nếu cô vẫn còn tiếp tục tham dự đi xuống nữa, không biết Đấng Sáng Thế có cảm thấy ghen tỵ hay không, nhưng tôi sẽ ghen tỵ đó.
Trâu Úc chậm rãi đặt cây kéo tỉa hoa trong tay mình xuống mặt bàn, ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, trầm mặc không nói tiếng nào.
Một cô nàng đã từng là Thần tượng Quốc dân Liên Bang, kẻ đã từng mê đảo
toàn bộ những sinh vật giống đực khắp cả vũ trụ này, một cô nàng là
thiên kim áo đỏ, kẻ đã từng làm mê đảo những sinh vật giống đực cực kỳ
lợi hại như là Lý Phong, Lợi Hiếu Thông, thậm chí mơ hồ còn có cả Thi
Thanh Hải nữa, lúc này đang bình tĩnh lặng lẽ ngồi đối mặt với nhau,
khiến cho chậu hoa hồng đỏ thẫm tiên diễm ướt át ở chính giữa hai người
kia nhất thời như mất hẳn sắc đẹp của nó.
- Tôi không biết hiện
tại anh ta đang ở nơi nào, nhưng mà đúng như những lời vừa rồi tôi đã
nói vậy, một khi Đấng Sáng Thế đã lựa chọn để cho anh ta sáng rọi chói
mắt, như vậy thì anh ta sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu.
Cuối cùng Trâu Úc cũng nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Tuy rằng tôi biết anh ta vẫn còn có rất nhiều những bí mật, tin rằng
ngay cả tôi cùng với cô cũng đều không biết hết, nhưng tôi tin tưởng
rằng anh ta bằng vào những cái bí mật này, trong Đặc khu Thủ Đô hiện tại không có bất cứ ai có thể dễ dàng thoải mái mà giết chết anh ta đâu.
Giản Thủy Nhi thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài, sau đó mới bình tĩnh nhìn thẳng Trâu Úc, nói:
- Hôm nay tôi đến đây là bởi vì muốn thông báo cho anh ta một chuyện. Nếu như cô có thể gặp được anh ta, phiền toái cô hãy nhắc nhở anh ta một
tiếng… Lý Phong đã trở về!
o0o
Cái sân bay quân dụng rộng
lớn bên ngoài vùng ngoại thành Đặc khu Thủ Đô, trong hai ngày liên tiếp
nhau đã liên tục nhận được hai nhiệm vụ bí mật cực cao. Mới ngày hôm qua chính là một chiếc Phi thuyền Chiến hạm từ Đại khu Tây Lâm đáp xuống,
ngày hôm nay lại có thêm một chiếc Phi thuyền Chiến hạm hạng nhẹ lại phá không hạ cánh.
Vào lúc này, chiếc Phi thuyền Chiến hạm hạng nhẹ
kia đang dùng một phương thức gào théo bá đạo hơn nhiều, dùng tốc độ cực cao hạ cánh. Những luồng cuồng phong ở trên sân bay dùng tốc độ cao
thổi quét tàn sát, cuồn cuộn dâng lên vô số những chiếc lá rụng màu vàng nhạt, ba ba ba ba giã mạnh lên trên người của đám quan binh hậu cần
đang chờ đợi bên dưới mặt đất.
Bề ngoài của chiếc Phi thuyền
Chiến hạm hạng nhẹ này cực kỳ dơ bẩn, nhem nhuốc. Một chiếc Chiến hạm
loại nhẹ trên cơ bản chỉ dùng để chấp hành những nhiệm vụ vận chuyển
thôi, không ngờ lại khoác trên người một lớp quần áo dính đầy dầu mỡ
cùng với tro bụi. Có thể tưởng tượng được chiếc Phi thuyền Chiến hạm này trước khi nhận được mệnh lệnh quay trở về, khẳng định là đang chấp hành một nhiệm vụ quân sự trên khỏa Tinh cầu nào đó tại tiền tuyến.
Bên trên lớp hộ giáp bên cạnh mớ động cơ phía bụng sau của Chiến hạm thậm
chí còn có dấu vết đã bị những đường đạn đạo chống không của Đế Quốc bắn trúng nữa. Nhìn thấy những chi tiết này, đám quân nhân quan binh bên
dưới sân bay nhất thời khiếp sợ một trận. Cái gã ở bên trong chiếc Phi
thuyền Chiến hạm này đến tột cùng là đang phải chấp hành nhiệm vụ khẩn
cấp như thế nào vậy, không ngờ ngay cả Chiến hạm bị tổn hại nghiêm trọng đến như thế cũng không kịp tiến hành chữa trị nữa, còn chấp nhận phiêu
lưu mạo hiểm như thế, dùng tốc độ cực cao vượt qua vô số năm ánh sáng mà bay trở về.
Cánh cửa khoang thuyền hơi chút biến hình ở dưới
bụng của chiếc Chiến hạm chợt bị hệ thống thủy áp mạnh mẽ đẩy ra. Một gã quân nhân Thượng tá Liên Bang thân hình khôi ngô hùng vĩ chợt từ trong
khoang thuyền đi ra. Cước bộ của hắn phi thường trầm ổn, trên gương mặt
trẻ tuổi tuấn tú cũng không hề có bất cứ biểu tình gì cả. Nhưng mà những người khác khi nhìn thấy hắn, phảng phất đều có thể cảm nhận được một
cỗ hơi thở kinh khủng thô bạo vô cùng. Tựa hồ như là chỉ cần gã thanh
niên này nguyện ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể một phen đem các vách
tường của khoang thuyền Chiến hạm này gỡ xuống, ném thẳng vào đầu của vô số người đứng bên dưới.
Mấy gã quân nhân sĩ quan của Bộ Quốc
Phòng đặc biệt đến đây tiếp đón hắn, lúc này cũng chạy lại. Bọn họ rõ
ràng có thể cảm nhận được tâm tình của gã Thượng tá được xưng đánh khắp
Quân đội không địch thủ này hiện tại phi thường không tốt. Cho nên cũng
không có bất luận kẻ nào dám mở miệng nói ra những lời nói nhàm chán vô
nghĩa nào cả, mà là trực tiếp lấy ra bản văn kiện điện tử mệnh lệnh do
đích thân Tổng thống tiên sinh cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo cùng nhau
ký lên, đưa ra trước mặt hắn, thỉnh hắn ký tên xác nhận đã tiếp nhận
mệnh lệnh.
Lý Phong giương mắt nhìn chằm chằm vào bản văn kiện
mệnh lệnh điện tử cùng với cái chữ ký vẫn như trước vô cùng đơn giản mà
nghiêm cẩn của phụ thân mình, đột nhiên cặp mày chợt nhăn chặt lại một
cái. Hai hốc mắt bởi vì vừa mới bôn ba đường dài về mà hơi có chút hãm
sâu, lúc này chợt bạo phát ra một đạo lãnh quang phi thường lạnh lẽo.
Bốp một tiếng giòn vang. Sau khi hắn mạnh mẽ ký lên trên bản văn kiện điện
tử kia chữ ký của chính mình, liền hung hăng mạnh mẽ đem cây bút điện tử chọt mạnh thẳng vào cái màn hình. Cái màn hình tinh thể liền vỡ vụn ra
từng phiến lớn. Cái ngòi bút cũng không sắc bén cho lắm đâm thật sâu vào trong chữ ký của Tướng quân Lý Tại Đạo, nằm luôn ở trong đó!
Gió thu vẫn như trước không ngừng thổi quét trên phiến sân bay rộng lớn. Lý Phong bước từng bước lớn hướng về chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục
đã chờ sẵn ở gần đó, vẻ mặt không một chút biểu tình, một phen bước vào
trong xe, bình tĩnh ngồi lên vị trí tài xế.
Chiếc xe quân dụng
màu xanh mặc lục khẽ lui lại về phía sau hơn mười thước, sau đó chân hắn mạnh mẽ giẫm thẳng lên chân ga, nổ vang hướng về phía bên ngoài sân bay mà phóng chạy như điên.
o0o
Năm phút đồng hồ sau đó,
chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục kia vẫn như cũ gào thét phóng thẳng
đến phía trước một tràng kiến trúc quân sự cách cái sân bay kia khoảng
40 km. Chiếc xe quân dụng không hề có dấu hiệu sẽ giảm tốc độ, dưới
những ánh nhìn trố mắt cứng lưỡi của đám Hiến Binh, trực tiếp đụng gãy
luôn phần thanh chắn hợp kim ngăn phía trước cổng, sau đó cùng với một
tiếng phanh xe sắc bén đến mức chói tai và mùi vị lốp xe bốc cháy khét
lẹt khiến cả khu kiến trúc quân sự đều có thể nghe được, chiếc xe quân
dụng dừng thẳng ngay phía trước bậc thềm đá.
Đám quân nhân Đặc
chủng của Cảnh Vệ Đoàn Quân khu I chạy ra, ý đồ ngăn cản hắn xông bừa
vào văn phòng của Tướng quân. Sắc mặt Lý Phong vẫn không có một tia biểu tình nào cả, trực tiếp một cước đạp mạnh một cái.
Một cước cứng
rắn mạnh mẽ khủng bố phảng phất giống hệt như là một khỏa đạn đạo đại
bác kia, căn bản không có bất luận kẻ nào dám ngăn cản cả. Đám quân nhân binh lính Đặc chủng vô cùng chật vật tránh đường. Còn về phần chiếc
giày quân dụng kia liền trực tiếp đạp mạnh một cái lên phần cửa cứng rắn trước mặt, đạp cho cánh cửa kia vỡ vụn ra thành từng mảnh. Vô số các
mảnh vỡ kim loại mang theo tiếng rít gió chói tay văng ra tứ tung, đập
lên bốn phương tám hướng xung quanh. Một số mảnh vỡ còn cắt thẳng lên
trên người đám quân nhân quan binh phía sau, cắt ra vài cái miệng máu đỏ lòm.
Tướng quân Lý Tại Đạo, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, ánh mắt có chút nghi hoặc gỡ cặp kính mắt trên mặt
xuống, nhìn về phía cánh tượng tan nát của cánh cửa phòng, lại nhìn về
phía đứa con trai của chính mình, nhíu màu có chút hờn giận nói:
- Con có thể trở về nhanh chóng như vậy, cha thật sự rất vui mừng. Nhưng
mà con thân là quân nhân, đến lúc nào mới có thể một phen đem cái tính
tình thô bạo này sửa chữa lại đi? Nếu như ông nội con còn sống, nhìn
thấy biểu hiện của con ngày hôm nay, khẳng định sẽ phi thường thất vọng
đó.
Lý Phong nhìn chằm chằm vào vị phụ thân đang vô cùng phong độ ngồi phía sau bàn làm việc, trái tim từ lúc mười hai tuổi đã vô cùng
thô bạo, cường hãn của ắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ bi ai. Hắn dùng
thanh âm có chút khàn khàn quát lớn:
- Nếu như hiện tại ông nội còn sống, ông ấy khẳng định sẽ đích thân đập chết ông!