Sau khi xác nhận lại một chút những hàng hóa
mình chuyển đi cũng không có bị bên phía Quân đội Liên Bang phát hiện,
biểu tình trên mặt Trâu Úc rốt cuộc cũng thoáng thả lỏng được một chút.
Cặp mày thanh tú nhăn tít lại thành một đường thẳng lúc này cũng thoáng
giãn ra được một chút. Cô nàng có chút mệt mỏi đưa tay xoa xoa nhẹ mi
tâm mấy cái, gỡ xuống đóa hoa hồng nhỏ đỏ rực bên cạnh thái dương đặt
lên trên bàn làm việc, sau đó xoay người hướng phía dưới lầu đi xuống.
Vị phụ thân Trâu Ứng Tinh của cô nàng dựa theo lời yêu cầu đặc thù của
Tổng thống tiên sinh mà đi tuần tra một vòng các khu căn cứ dự trữ chiến lược quanh các đại Tinh hệ trong Liên Bang, hiện tại hẳn là đang ở một
nơi nào đó trong khu căn cứ quân sự hậu cần tiền tuyến tại Tinh cầu S3.
Tất mọi người cũng đều biết rõ ràng rằng Trâu Ứng Tinh tiên sinh khẳng
định cũng sẽ không thể nào quay trở lại cương vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng nữa rồi, nhưng mà bên phía Đại viện Tây Sơn cũng không có vào lúc này
thu hồi lại căn biệt thự này.
Năm đó ở trong mắt đám đại nhân vật chính trị của Đặc khu Thủ Đô, Trâu Ứng Tinh chính là một nhân vật trung thành nhất dưới quyền của vị phu nhân kia tại phía sau hậu sơn núi Mạc
Sầu, bằng không như thế nào lại có thể từ vị trí Chủ nhiệm Căn cứ Lắp
ráp Thiết bị Quân dụng lập tức thăng liền hai cấp, trở thành Bộ trưởng
Bộ Quốc Phòng. Nhưng mà tại trong sáu năm đương nhiệm của ông ta nhất là trong cuộc chiến tranh tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc bên kia, Trâu Ứng Tinh ngoại trừ phong cách làm việc tràn đầy phong độ một học giả
ra, cũng đã đầy đủ chứng minh được năng lực thậm chí là sự quyết đoán
mạnh mẽ của chính mình. Mặc dù hôm nay ông ta đã ảm đạm đi xuống đài,
nhưng mà vẫn như cũ nhận được sự tôn kính của mọi người.
Tiểu
bằng hữu Trâu Lưu Hỏa lúc này đang ở dưới phòng khách tầng trệt, bên
cạnh bàn trà rất nhanh chạy trốn, lại còn cố tình giả mặt quỷ cười nhạo
cô bé con chị họ của chính mình. Bởi vì lo lắng tâm tình của mẫu thân
không tốt sau vụ việc của phụ thân, cho nên Trâu Hựu cùng với vợ con hắn mới đặc biệt xin nghỉ phép về nhà thăm nhà một chuyến.
Mỉm cười
chào hỏi với ca ca, chị dâu mình một tiếng, Trâu Úc ngồi xuống bên cạnh
mẫu thân, cùng nhau tiến hành sửa sang lại chậu hoa tươi trang trí trên
bàn trà phòng khách. Ngay từ thời kỳ thiếu nữ cô nàng đã được bồi dưỡng
nhằm để trở thành Thái Tử phi Thai Gia tương lai, cho nên đối với những
công việc tinh tế cần sự cẩn thận như thế này cũng chẳng cảm thấy có
chút lạ lẫm nào cả. Nhưng mà hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, cô
nàng mãi vẫn luôn nghĩ thấy cảm xúc của mình có chút khó chịu, bứt rứt
không yên. Nhất là khi nhìn thấy nụ cười cực kỳ khoa trương của cậu con
trai bảo bối đang rất nhanh chạy trốn mà phát ra kia. Cái nụ cười xấu xa của cậu con trai bình thường vẫn luôn khiến mình cảm thấy kiêu ngạo
này, ngày hôm nay tại sao lại có cảm giác khó chịu như thế. Cô nàng nhịn không được, cặp màu khẽ nhướng lại một chút.
Không biết là kế
thừa bản tính đặc biệt của phụ thân hay là mẫu thân mình, tiểu bằng hữu
Trâu Lưu Hỏa này mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng mà cũng đã đủ thông minh hoặc là nói tinh thế giảo hoạt. Cu cậu linh mẫn bắt giữ được tâm tư
không tốt trong lòng hiện tại của mẫu thân mình, mặc dù hằng ngày vẫn
luôn kiêu căng quậy phá không ai chịu nổi, nhưng mà lúc này anh chàng
theo bản năng khẽ rùng mình một cái, chạy lại nấp phía sau lưng người
cậu luôn hết mực sủng ái mình, chỉ ló cặp mắt tròn xoe giảo hoạt ra,
nhìn về phía mẫu thân.
Trâu Hựu thoáng cau mày lại, nhìn về phía muội muội xinh đẹp của mình, hỏi:
- Đang lo lắng cho Hứa Nhạc bên Cảng Đô à? Em ngồi ở đây lo lắng cũng
chẳng có ý nghĩa gì cả đâu. Em cũng nên biết rõ ràng trong mấy ngày gần
đây hắn đã làm những chuyện gì rồi, cho dù bên phía Chính phủ Liên Bang
có ưu ái hắn hoặc thậm chí là nhát gan đến mức nào đi chăng nữa, thì
cũng sẽ không cho phép hắn còn sống sót trở về đâu. Úc tử à, anh khuyên
em nên chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xấu nhất đi.
Vẻ mặt
Trâu Úc vẫn lặng lẽ không chút biến sắc, chỉ là nhẹ nhàng ừ khẽ một
tiếng. Thế nhưng Trâu phu nhân ngồi kế bên nhìn thấy bàn tay đang cắm
hoa của cô con gái mình khẽ run rẩy lên một chút, liền tức giận ngẩng
đầu nhìn lên, trừng mắt liếc nhìn đứa con trai của mình, khiển trách:
- Không được nói chuyện xui xẻo!
o0o
Bên bờ hồ Phí Thành.
Giản Thủy Nhi trầm mặc ngồi trên khối tảng đá lớn nhô ra bên ngoài bờ hồ
kia, nơi năm xưa lão nhân gia Lý Thất Phu thường xuyên ngồi câu cá, tâm
tình có chút ngơ ngẩn nhìn mặt hồ bị những luồng gió thu thổi quét tạo
thành những gợn sóng lăn tăn phức tạp, cùng với hình ảnh ngọn tuyết sơn
phản chiếu ngược bên dưới mặt hồ, bị sóng nước biến thành một mảnh mơ hồ không rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ dị thường bình tĩnh, không có một chút biểu tình nào.
- Thời điểm khi còn rất nhỏ, tôi đã từng dám một mình rời khỏi Phí Thành, lúc đó lão nhân gia vẫn còn sống, ông
ta rất phẫn nộ, đã kiện tụng lên một hồi tòa án. Thế nhưng cuối cùng ông ấy cũng không kiên quyết một phen đem tôi quay trở lại Phí Thành, ông
ấy đã tôn trọng sự lựa chọn của tôi…
Chị Đồng đang đứng thẳng
phía sau lưng Giản Thủy Nhi, trầm mặc không nói tiếng nào. Bản thân cô
ta biết rất rõ ràng, hiện tại cái khối đá lớn mà tiểu thư đang ngồi đây, chính là cái tảng đá mà suốt mười năm qua, ngày nào Quân Thần đại nhân
cũng ngồi trên đó ra ven hồ thả câu, hẳn là tiểu thư đang hoài niệm lão
nhân gia…
Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng đem những sợi tóc đen nhánh bị
những luồng gió thu thổi loại đem nhét lại phía sau vài tai trắng noãn
hồng hào. Mấy đầu ngón tay trắng như bạch ngọc thuận thế vuốt nhẹ một
chút cặp lông mày lá liễu thanh tú hơi có chút khó chịu. Trên khuôn mặt
hoàn mỹ mà sinh đột chợt hiện lên một tia giễu cợt cực kỳ nồng đậm, nói:
- Hiện tại ông ấy đã đi rồi, kết quả là tôi lại bị người khác bắt quay
trở lại Phí Thành, giam lỏng không cho ra ngoài. Bên trong vũ trụ này
không có người nào so với ông ấy càng cường đại hơn nữa. Như vậy cái
loại khác nhau này chỉ có thể chứng minh là, cho dù là giữa những thân
nhân với nhau, cũng có chuyện cảm tình ít hay nhiều.
Chị Đồng
liếc mắt nhìn đám binh lính khi ẩn khi hiện xuất hiện bốn phía xung
quanh bờ hồ, thở dài một tiếng thật sâu, mới mở miệng an ủi, khuyên
giải:
- Tướng quân Lý Tại Đạo chung quy vẫn là anh họ ruột của
cô, kỳ thật cô cũng biết rất rõ ràng nguyên nhân vì sao ông ấy muốn làm
vậy mà. Chuyện tình này quan hệ thật sự quá lớn, tiểu thư cô cũng không
nên khiến cho Lý Tướng quân cảm thấy khó xử.
- Anh ta lập chí
quyết tâm tiêu diệt cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí tên là Hứa Nhạc
kia, nhưng mà đó chính là hôn phu của tôi mà.
Giản Thủy Nhi chậm rãi quay đầu lại, luôn mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía Chị Đồng, nói:
- Rốt cuộc là ai khiến cho ai khó xử đây?
o0o
Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2.
Ở trên cái khỏa Tinh cầu tập trung vô số các khu căn cứ công nghiệp hạng
nặng của Liên Bang này, tại các đặc khu hành chánh lân cận với vùng
Thanh Long Sơn rộng lớn, những làn khói súng, lửa đạn chỉ chẳng qua tiêu tán đi hơn mười lần trăng khuyết trăng tròn mà thôi, thế nhưng bầu
không khí đã trở nên phi thườn náo nhiệt khiến người ta tinh thần phấn
chấn.
Câu lạc bộ đêm Khả Khả tại Tượng Thụ Châu bản thân có được
một cái tên thanh tú, lại là địa điểm ăn chơi náo nhiệt huy hoàng nhất
tại khu vực Hoàn Sơn Tứ Châu này, hiện tại nó đã biến thành một mảnh đất truyền kỳ không ai không biết tới, nhưng nguyên nhân chân thật vì sao
nó lại nổi tiếng như vậy thì lại chẳng có bao nhiêu người biết tới. Cho
nên khi biết được đối phương một phen an bày địa điểm gặp mặt ở nơi này, Chủ tịch Phú Kiệt cảm thấy cũng có thể chấp nhận được.
Chủ tịch
Phú Kiệt, chính là Chủ tịch Hiệp hội Liên hiệp Công nhân của ngành Công
nghiệp máy móc hạng nặng của Liên Bang, bản thân ông ta ở bên trong tầng lớp giai cấp công nhân ở tầng dưới chót xã hội này có được một uy vọng
cực kỳ cao cùng với khả năng hiệu triệu phi thường to lớn, luôn khiến
cho vô số những nhà tư bản phải cảm thấy khiếp sợ cùng với thống hận từ
đáy lòng. Chính bản thân ông ta cũng biết rất rõ ràng điểm này, cho nên
ông ta không hiểu nổi cái vị Nghị viên trẻ tuổi đang ngồi đối diện kia
vì cái gì lại muốn hẹn gặp mình ngày hôm nay. Ông ta thậm chí còn không
biết chính bản thân mình vì cái gì nhận được lời hẹn của đối phương liền lập tức chạy tới đây nữa? Có lẽ chính là bởi vì sâu trong tiềm thức của mình đối với sự tồn tại lâu đời của lịch sử kia mà trời sinh có sự sợ
hãi trong bản năng gây ra.
Vị Nghị viên trẻ tuổi nhất trong lịch
sử của Tượng Thụ Châu, thậm chí là toàn bộ Liên Bang này, hiện tại đang
bình tĩnh mời đối phương dùng trà, chính mình thì lại bưng một tách cà
phê, chậm rãi bình thản nói:
- Chủ tịch tiên sinh, hiện tại bên
phía Hiệp hội cùng với các chủ xí nghiệp tiến hành kiện tụng trên tòa án có phải là trở nên càng ngày càng khó khăn hay không? Còn nữa, Tổng
thống tiên sinh chung quy cũng không có khả năng đại diện cho các ông
tiến hành tranh tụng suốt cả đời được. Cho nên lời đề nghị vừa rồi của
tôi, ngài có thể suy nghĩ cẩn thận lại một chút. Cái Văn phòng Luật sư
Sự vụ Tây Chu kia của tôi tuy rằng danh tiếng cũng không có lớn lắm, thế nhưng mà lại có được những vị đại luật sư xuất sắc nhất trong toàn bộ
Liên Bang này, việc trở thành đại diện cố vấn pháp luật đặc biệt của
Hiệp hội các ngài, hẳn là đã đủ tư cách rồi.
Không biết vì cái
gì, rõ ràng là gã Nghị viên trẻ tuổi ngồi trước mặt này sắc mặt phi
thường tái nhợt, thân thể thì gầy yếu đến mức nhìn qua thật sự giống như là một người bệnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đẩy ngã. Nhưng mà Chủ tịch Phú Kiệt lại bị những lời nói xuất phát từ cái gã thanh
niên gầy yếu kia áp bách khiến cho trái tim thoáng chút đã đập mạnh lên
gấp đôi. Ông ta không khỏi có chút hối hận vừa rồi tại sao mình không
mang theo thêm vài gã đội nhân công nhân thân hình cường tráng một chút
cùng đến, ít nhất cũng có thể gia tăng thêm vài phần khí thế cho chính
mình.
- Toàn thể thành viên của Hiệp hội Công nhân chúng tôi đều
vô cùng cảm kích sự trợ giúp vô tư trong suốt mười mấy năm qua của Tổng
thống tiên sinh. Phẩm chất đạo đức cá nhân hằng ngày của ông ấy khẳng
định không có gì phải nghi ngờ. Thai Nghị viên, tuy rằng ở trong mắt
ngài cùng với gia tộc phía sau ngài mà nói, tôi cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé, nhưng mà xin ngài hãy cho phép con kiến cũng có sự tự tôn của
một con kiến!
- Tôi chưa bao giờ từng nghi ngờ qua phẩm chất đạo
đức cá nhân hằng ngày của Tổng thống tiên sinh cả, trên thực tế năm đó
khi tôi thúc đẩy việc ông ấy đến thăm viếng chính thức Thanh Long Sơn,
tôi so với bất luận kẻ nào cũng tin tưởng vào phẩm chất đạo đức cá nhân
của ông ấy hơn.
Thai Chi Nguyên bưng tách cà phê trên bàn lên
chậm rãi hớp lấy một ngụm, không biết có phải là đang nhớ tới những
chuyện cũ phát sinh tại Đại học Lê Hoa năm đó hay không, từ đó nhớ lại
cái gã bằng hữu thân thiết duy nhất lúc này đã biến mất bên trong đám
đông biển người tại Cảng Đô, biểu tình của hắn nhất thời có vẻ hơi chút
lạnh nhạt:
- Nhưng mà tất cả mọi người cũng đều sẽ thay đổi cả.
Tổng thống tiên sinh có thể vì lợi ích chung của cả Liên Bang mà hy sinh đi Chung Tổng Tư lệnh, hiện tại lại vì sự ổn định của Liên Bang mà hy
sinh đi Thượng tá Hứa Nhạc, ai cũng không biết trước được đến lúc nào
đó, ông ta sẽ lại vì cái gì nữa mà hy sinh đi ông cùng với tất cả những
công nhân chất phát khả kính bên trong Hiệp hội Công nhân… Cái loại thủ
đoạn hy sinh này một khi đã dùng quen rồi thì sẽ rất dễ dàng bị nghiện,
bởi vì những kẻ hy sinh thì cũng đều là người khác, mà nhận được lợi ích thì lại là chính bản thân mình.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Phú Kiệt, nói:
- Huống chi con người, cả cuộc đời này theo đuổi rốt cuộc cuối cùng là
cái gì đây chứ? Chủ tịch tiên sinh, tôi đề nghị ông hãy suy nghĩ lại
thật cẩn thận về cái vấn đề này đi. Dựa theo thuyết pháp của Kiều Trì
Tạp Lâm, những nhà quyền quý tư bản giống như là tôi vậy, sẽ tuyệt đối
không bao giờ chủ động giao ra quyền lực trong tay của mình đâu. Mà nếu
như quả thật tôi đã làm như vậy, thì ông cũng sẽ có thể đạt được càng
nhiều những lợi ích thực tế hồi báo lại. Đương nhiên, đây cũng chính là
sự hồi báo hợp lý đối với việc ngài đã rất nhiều năm qua tận sức đấu
tranh cho những công nhân xí nghiệp, như vậy đó chẳng phải chính là một
kết cuộc phi thường hoàn mỹ hay sao?
- Vừa rồi cậu có nói qua, con người cuối cùng là sẽ thay đổi…
Chủ tịch Phú Kiệt nâng tay phải lên, dùng cổ tay áo của mình lau đi mớ mồ
hôi tươm đầy trên trán mình, nhìn Thai Chi Nguyên, khẽ run giọng nói:
- Cậu lại như thế nào có thể cam đoan cậu sẽ không thay đổi, sẽ không đổi ý đây?
- Tôi họ Thai, tôi cùng với Gia tộc của tôi đã ở trong cái phiến sao trời này tồn tại mấy vạn năm trời rồi, hơn nữa vẫn sẽ mãi mãi tiếp tục tồn
tại xuống. Mà Tổng thống tiên sinh ông ta cũng chỉ có hai cái nhiệm kỳ
năm năm mà thôi, cho nên ông ấy mới cần phải thay đổi, chứ tôi không
cần!
o0o
Bên trong khu công nghiệp Cảng Đô.
Đám
Công Trình Sư của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác không ngừng thư
giãn những tứ chi cứng ngắc của chính mình hướng về phía bên ngoài mà đi đến. Bọn họ vừa mới ở tại Tây Lâm hoàn thành công tác thí nghiệm trận
địa bom điện từ di động quần tụ diện rộng, những số liệu định vị tiêu
chuẩn cơ bản cũng đã phản hồi kết quả rất tốt, nhưng mà vẫn còn cần chờ
đợi những công thức phù hợp với việc bố trí trên từng địa hình cụ thể.
Thừa dịp khoảng thời gian này, căn cứ vào lời yêu cầu của Thương Thu,
bọn họ đối với đầu Robot MXT vừa mới kéo ngược trở về từ Tây Lâm kia
tiến hành công tác thí nghiệm lắp ráp hệ thống nòng xoáy tăng áp cao
cấp.
- Tôi không đi đâu, các người hãy đi đi.
Thương Thu
đối với lời mời đi tham gia tiệc tùng của đám thuộc cấp lắc lắc đầu
không nói gì, hai tay rất nhanh đưa lên vò loạn mái tóc đen sau đầu
mình, sau đó dùng cây bút bi xoáy tròn rồi cố định lại. Bởi vì cái động
tác này, những đường cong đầy khoa trương trước ngực của cô nàng hiện
lên có vẻ vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt hơi có chút thâm quầng của đám nam thuộc cấp bên dưới nhất thời đỏ ửng lên một chút, sau đó liền tập thể lãng tránh.
Thương Thu hôm nay đã là Đổng sự Kỹ thuật cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác.
Luận theo đãi ngộ cấp bậc tương đương mà tính, thậm chí ngay cả Chủ
nhiệm của Bộ Công Trình cũng đều là thuộc cấp của nàng ta. Đám những
Công Trình Sư này không có bất luận kẻ nào dám đối với mệnh lệnh của cô
nàng có bất cứ sự nghi ngờ gì cả. Huống chi kể từ sau khi Thượng tá Hứa
Nhạc bị truy nã cho đến nay, tâm tình bực bội của cô nàng mãi vẫn luôn
không chút nào che giấu, được ghi rõ ràng trên mặt nàng.
Đầu
Robot MXt màu trắng ở bên trong không gian của căn nhà kho phát ra những tia ngân quang nhàn nhạt, Thương Thu chống cằm liếc nhìn về phía góc
đó, trên mặt hơi có chút ngẫm nghĩ, trong lòng nhớ tới năm đó chính mình cùng với Hứa Nhạc ở trong Bộ Công Trình nghiên cứu chế tạo con Robot
MX, đã đặt tên cho đầu Robot thí nghiệm kia tên là Tiểu Bạch Hoa, trên
miệng không khỏi nhếch lên một tia nụ cười nhàn nhạt.
Dưới sự trợ giúp của vô số hệ thống dò xét sóng ngắn trải rộng khắp Đặc khu Thủ Đô
cùng với các mã hóa mật mã và máy móc, bên phía Chính phủ Liên Bang đã
tiến hành quản chế cực kỳ nghiêm mật tất cả các đầu Robot quân dụng,
phòng ngừa Hứa Nhạc lại một lần nữa lợi dụng quyền hạn Hiến Chương của
chính mình, trực tiếp khống chế Robot tiến hành những hồi tập kích khủng bố, thậm chí tất cả những đầu Robot thí nghiệm bên trong Bộ Công Trình
Công ty Cơ khí Quả Xác cũng không ngoại lệ, tất cả đều có những trình tự chuyên môn tiến hành quản chế nghiêm mật. Chỉ cần có bất cứ kẻ nào ý đồ muốn xâm nhập vào hệ thống điều khiển của bọn chúng, sẽ tự động dẫn
phát thanh âm cảnh báo vang vọng.
Bên trong đêm dài yên tĩnh,
trong căn nhà kho rộng lớn này cũng không có bất cứ người nào khác nữa.
Thương Thu đứng thẳng người lên một chút, hướng về phía đầu Robot MXT
kia mà đi tới. Chẳng biết từ khi nào, trong tay cô nàng đã có thêm một
cái thùng màu đen lớn.
Gian nan leo lên cái bục cao của khoang
điều khiển đầu Robot MXT, Thương Thu chật vật leo vào, trực tiếp mở lên
hệ thống máy tính chủ khống chế đầu Robot, bắt đầu tiến hành khởi động
trình tự kiểm tra tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một lượng rất
lớn những khẩu hiệu trình tự giống như là thác nước không ngừng hiện lên bên trên cặp kính mắt của cô nàng. Cô nàng nữ Công Trình Sư thiên tài
lúc này thoải mái nhẹ nhàng tiến hành phá giải từng cái từng cái hạng
mục, trong miệng thì thầm lẩm bẩm tự nói với mình:
- Cố Tích
Phong đã chạy đi tiền tuyến rồi, anh lại là một tên gia hỏa chẳng biết
gì về vi tính cả, tôi giúp anh một phen đem tên gia hỏa này hồi sinh
lại, anh cũng không nên quên cảm ơn tôi một tiếng đó.
Rất nhanh
đã hoàn thành xong tất cả các công việc trình tự khởi động, Thương Thu
dùng mu bàn tay lau nhẹ mấy giọt mồ hôi chảy xuống bên cạnh cặp má đỏ
ửng của chính mình, có chút hài lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ một chút cái hòm đen lớn mà Trâu Úc vừa tại Đặc khu Thủ Đô dùng con đường
bí mật chuyển đến ngay bên cạnh, sau đó quay lại đặt một chuỗi mật mã
phi thường phức tạp.
Không có bất cứ kẻ nào có thể biết được cái dãy mật mã này là cái gì, chỉ có mình Hứa Nhạc biết!