Gian Khách

Quyển 4 - Chương 211: Tiểu Bạch Hoa bên cạnh đường ray



Một chiếc phi thuyền Chiến hạm Khinh vũ cấp của Hạm đội Liên Bang lúc này đang huyền phù bên trên không gian bên ngoài tầng khí quyển của Tinh cầu S1. Những tia quang mang từ ánh hằng tinh đằng xa chiếu đến từ phía bên sườn, một phen đem đầu phi thuyền Chiến hạm màu đen khổng lồ này vẽ loạn thành một khối hỗn hợp hai màu trắng cùng đen kết hợp. Cái miệng khổng lồ hợp kim ngay bên dưới bụng của chiếc phi thuyền Chiến hạm kia chậm rãi không một tiếng động mở ra, lộ ra họng Chủ pháo lạnh lùng khủng bố khiến cho người ta trong lòng sinh ra hàn ý mãnh liệt, đang nhắm thẳng xuống bề mặt Tinh cầu xa xa bên dưới.

Bên trong đại sảnh chỉ huy ở phía đầu của chiếc Chiến hạm lúc này là một mảnh im lặng trầm mặc vô cùng. Đám quân nhân sĩ quan bên trong rất nhanh tiến hành hàng loạt các thao tác điều chỉnh tập trung. Hệ thống máy vi tính của Chiến hạm dưới sự trợ giúp của vô số khỏa vệ tinh quân sự, hướng về phía đầu Robot MXT màu trắng đang đắm chìm trong những luồng khói thuốc súng ám khói kia mà tiến hành định vị tiêu chuẩn.

Một đội ngũ vô số các vị hoa tiêu định vị xuất sắc nhất của Hạm đội Liên Bang đã được điều động khẩn cấp tiến lên đầu Chiến hạm này, trong khoảng thời gian ngắn nhất tiến hành một loại những thao tác giải toán định vị cao cấp. Một vị nữ Trung úy đẩy mạnh chốt mở khởi động Chủ pháo ngay trước mặt mình, nhìn về phía con đường đạn đạo đã được vạch ra sẵn, xuất hiện bên trên màn hình máy tính điều khiển ngay trước mặt, vẻ mặt không một chút biểu tình nói:

- Chuẩn bị nạp năng lượng vào đầu Chủ pháo cấp 1!

- Chuẩn bị nạp năng lượng vào đầu Chủ pháo cấp 2!

- Chuẩn bị nạp năng lượng vào đầu Chủ pháp cấp 3!

Những thanh âm không có bất cứ một tia cảm xúc nào không ngừng vang lên quanh quẩn bên trong gian đại sảnh rộng lớn. Hoàn cảnh nơi này vốn dĩ đã phi thường im lặng, thế nhưng trong khoảng khắc này lại một lần nữa càng trở nên thêm yên lặng hơn rất nhiều. Tất cả các quân nhân sĩ quan của Liên Bang cũng đều dừng lại công tác hiện tại của chính mình, mang theo những tình tự phi thường phức tạp trên mặt, liếc nhìn về phía cái màn hình lớn ngay chính giữa đại sảnh.

Bọn họ năm này qua tháng nọ đều mãi luôn làm việc trường kỳ trên Chiến hạm, cho nên phi thường biết rõ ràng thanh Chủ pháo với uy lực cực kỳ khủng bố kia, một khi mạnh mẽ phóng ra, vậy thì cái cột sáng tràn ngập hương vị hủy diệt kinh khiếp sẽ làm ra những kết quả khủng bố như thế nào. Trên thế giới này căn bản không có bất cứ đầu Robot nào có thể thừa nhận nổi uy lực của Chủ pháo Chiến hạm cả.

Bọn họ vào lúc này đang trầm mặc chờ đợi, chờ đợi cái chết của tên quân nhân sĩ quan có thể nói là ưu tú nhất toàn bộ Liên Bang kia, thậm chí còn có gã quân nhân sĩ quan đã lặng lẽ không một tiếng động gỡ xuống cái mũ quân dụng trên đầu mình, làm một động tác kính lễ theo nghi thức Quân đội Liên Bang.

- Khai hỏa!

Bên trong cái hố đen hợp kim cực lớn ở bên dưới bụng của chiếc Chiến hạm, một cái bệ phóng Chủ pháo khổng lồ tiếp nhận mệnh lệnh, được đẩy nhanh về phía trước. Một luồng ánh sáng màu lam sẫm sâu kín ở bên trong nòng pháo hoàn thành động tác kết nối năng lượng của nó, bắt đầu sáng rực lên, sau đó di chuyển, kết nối với nhau bên thành một cái vòng tròn phi thường hoàn mỹ, độ sáng cũng càng ngày càng trở nên sáng rực lên, sau đó đột nhiên chợt tắt.

Cùng với thân thể chiếc Chiến hạm có thể tích phi thường khổng lồ mà so sánh, thì thanh Chủ pháo kia nhìn qua giống như là một cái mũi chọn cực kỳ sắc bén của một thanh chủy thủ vậy. Chỉ trong khoảng khắc, một luồng cột sáng ẩn chứa một nguồn năng lượng phi thường khủng bố đột nhiên khạc ra khỏi nòng Chủ pháo!

Cái cột sáng với đường kính ước chừng khoảng một thước kia đã hoàn toàn không có màu sắc xanh lam sẫm như lúc kết nối bên trong họng Chủ pháo nữa, mà là một loại ánh sáng trắng noãn đầy tinh khiết. Chỉ trong nháy mắt, cột ánh sáng khủng bố kia liền xé tan bầu không gian vũ trụ lạnh như băng, xé rách hoàn toàn bầu khí quyển, hướng về phía mặt đất Tinh cầu S1 bên dưới mà oanh kích xuống.

Cũng chẳng có loại thần thánh từ ái mà những tôn giáo bên trong Bách Mộ Đại bên kia vẫn hay thường tán dương, mà chỉ có một cỗ ý chí lãnh khốc cùng với hủy diệt không thuộc về bản chất cuộc sống hằng ngày mà thôi.

Tất cả các quân nhân sĩ quan bên trong đại sảnh chỉ huy của đầu Chiến hạm theo bản năng nhất thời nắm chặt hai bàn tay của mình lại. Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy được một màn hình ảnh không ai có thể hiểu nổi được. Cái cột sáng hủy diệt của Chủ pháo Chiến hạm, bình thường một khi đã khai hỏa liền sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể khống chế được nữa, nhưng mà ngay sau khi cột sáng đó phóng ra khỏi nòng Chủ pháo, thế nhưng lại cũng không có giống như trong trí tưởng tượng của mọi người vậy, nháy mắt liền xỏ xuyên qua toàn bộ thế giới, mà là ở trong phạm vi không đầy hai km đã nhanh chóng tản ra.

Giống hệt như một lớp tuyết trắng mỏng manh gặp phải ánh nắng mặt trời chói chang, hoặc là giống như những sợi tơ nhện mỏng mảnh gặp phải những cơn gió lạnh mùa xuân, cũng giống như là những cây kẹo đường gặp phải cái miệng của một đứa bé con vậy, cái cột sáng cực kỳ khủng bố kia, dưới sự chứng kiến của tất cả các quân nhân sĩ quan trên đại sảnh chỉ huy Chiến hạm chậm rãi loang lỗ từng phiến từng phiến một, sau đó bong tróc từng mảng nhỏ, tung bay tán loạn, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Tất cả các quân nhân sĩ quan Liên Bang bên trong đại sảnh chỉ huy nhất thời không kịp phản ứng lại. Bọn họ đều kinh hoảng liếc mắt nhìn sang những đồng đội bên cạnh mình, muốn xác nhận rõ ràng một màn hình ảnh vừa rồi cũng không phải là ảo giác của chính mình. Mà những gã quân nhân sĩ quan đang chuẩn bị hướng về phía Thượng tá Hứa Nhạc thể hiện sự ai điếu kính ý của chính mình, thì chiếc mũ quân dụng trong tay lại chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Bên trong đại sảnh chỉ huy của Chiến hạm đội nhiên vang lên thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tay. Nguồn năng lượng nạp vào một nòng Chủ pháo đột nhiên trong khoảnh khắc cực ngắn gần đó đã tuôn trào một cách tán loạn, khiến cho không gian ngay bên dưới thân của chiếc Chiến hạm đột nhiên gia tăng nhiệt độ lên một cách kịch liệt. Nhiệt độ không khí chỉ trong khoảnh khắc đã từ âm 100 độ gia tăng kịch liệt lên 600 độ. Lớp hộ giáp hợp kim ngay bên dưới bụng của chiếc Chiến hạm đã bị hao tổn cực kỳ nghiêm trọng!

o0o

Những luồng hồ quang màu xanh lam sẫm ở trong không khí không ngừng phập phềnh trôi nổi. Những khẩu súng cơ tốc chống thiết bị trọng hình bố trí dày đặc bên trên sườn núi vào lúc này cũng không ngừng gào thét phụt ra những luồng đạn cực mạnh. Ngẫu nhiên có những làn khói thuốc súng bốc lên, mà phần lớn lại là những mảnh đá vụn bắn văng tung tóe khắp nơi. Đầu Robot MXT màu trắng nặng nề mà cứng rắn không ngừng va chạm với những chiếc xe Thiết giáp, phát ra những thanh âm giống như trống trận vậy, không ngừng vang vọng khắp núi rừng.

Cũng không có bất cứ đầu Robot quân dụng Liên Bang này gia nhập vào tràng phục kích này, cho nên một hồi chiến đầu nhìn qua cực kỳ kịch liệt như thế này, đối với Hứa Nhạc mà nói cũng không phải đặc biệt khó khăn gì. Thanh đao hợp kim gắn ngay phía trước cánh tay phải máy móc của đầu Robot MXT kia ở bên trong những luồng gió thu lạnh lẽo không ngừng phát ra những tiếng vù vù trầm thấp. Ngoại trừ là bởi vì cái tua kim loại gắn ngay bên cạnh lưỡi đao kia, phần lớn còn là bởi vì bản thân thanh đao hợp kim kia đang không ngừng run rẩy với tần suất cực cao.

Đây chính là phương pháp tác chiến do chính bản thân Hứa Nhạc ở trên chiến trường với quân đội Đế Quốc suy nghĩ mà phát minh ra. Bằng vào phần thân của thanh đao hợp kim tiến hành run rẩy biên độ cực kỳ cao, lớp hộ giáp nhìn qua phi thường chắc chắn của một đầu Chiến xa Đế Quốc, thường thường cũng có vẻ phi thường yếu ớt không đáng nhắc tới. Cho dù là đối mặt với những đầu Robot địch nhân, cho dù không thể một kích tức phá, nhưng mà cái loại run rẩy với tốc độ cực kỳ khủng bố như thế này, cũng có thể tàn phá phi thường nghiêm trọng những chỉ tiêu sinh lý của gã phi công đang ngồi trong khoang điều khiển. Những thiết kế giảm xóc bố trí bên trong khoang điều khiển Robot cho dù có cao cấp đến như thế nào đi chăng nữa, cũng không có cách nào chống đỡ nổi với loại uy lực khủng bố do run rẩy với biên độ cực cao như thế này được.

Run rẩy nhìn qua tựa hồ như là một cái động tác phi thường đơn giản, nhưng mà đối với một đầu Robot nặng nề cao lớn mà nói, thì nó lại cần những thao tác né tránh rất nhỏ cùng với những tốc độ tay điều khiển nhanh đến mức gần như không thể nào tưởng tượng nổi được. Đối với Hứa Nhạc mà nói, mấy cái này cũng không phải là chuyện khó khăn gì, huống chi dọc theo đường đi từ một gã cô nhi Đông Lâm biến thành một anh hùng chiến đấu của Liên Bang, hắn đã sớm quen với loại động tác run rẩy này rồi.

Những luồng hồ quang do trận địa điện từ cảm ứng dày đặc kích phát ra, đã bị trực tiếp đột phá qua. Những luồng hồ quang bắn ra với tốc độ tương đối nhanh kia, đối với đầu Robot MXT màu trắng cũng tạo thành những thương tổn nhất định. Nhưng mà điều này cũng chẳng có cách nào làm chậm lại tốc độ phóng đi của nó cả. Liên tục có những đầu chiến xa Thiết giáp bị phá hủy, vô số những luồng đạn đạo hướng về phía đầu Robot MXT màu trắng kia bắn tới, nhưng đều lại bị đột phá. Cái thòng lọng phục kích của Quân đội Liên Bang bố trí kia, nhìn qua không ngờ lại yếu ớt đến như thế.

Những thiết bị phản cơ giới nổ vang càng ngày càng thưa thớt dần lại, những luồng khói thuốc súng dần dần tiêu tán đi. Tới thời điểm khi mà đám quân nhân binh lính kịp phản ứng lại, thì đầu Robot MXT màu trắng kia đã biến thành một cái bóng nhàn nhạt ở tít mãi xa xa rồi.

o0o

Đầu Robot MXT phóng ra khỏi dãy đường ray kéo dài gần như vô tận kia, thế nhưng lại vẫn như cũ chạy song song theo phương hướng đường ray kéo dài mà phóng đi. Bên trên bề ngoài màu ngân bạch của con Robot lúc này đã có thêm rất nhiều những vết trầy xước nhàn nhạt, còn có mấy chỗ thậm chí ngay cả lớp hộ giáp cũng bị trực tiếp chấn động rơi mất, lộ ra những cái giá bằng hợp kim sáng chói tràn ngập hương vị cường hãn ở bên trong thân thể. Một hồi phá vây nhìn qua cực kỳ đơn giản thoải mái như thế, nhưng trên thực tế vẫn như cũ thập phần gian nan.

Bên trong khoang điều khiển nặng nề tối tăm hôn ám, Hứa Nhạc cởi cái mũ giáp điều khiển trên đầu xuống, trầm mặc đưa tay lên lau đi mớ máu tươi chảy qua trên khóe môi mình. Thời khắc cuối cùng trước khi phá vây, bên trong sơn cốc có một trận địa đại pháp đã ẩn nấp suốt một khoảng thời gian thật dài đột nhiên nổ súng, khiến cho hắn để lại một ấn tượng cực kỳ sâu đậm, đồng thời cũng khiến cho hắn bị thương.

Bên trong luồng ánh sáng mờ nhạt tối tăm, hai mắt của Hứa Nhạc ửng đỏ, giương mắt nhìn chằm chằm con đường dài dằng dặc phía trước. Tuy rằng bản thân là tên gia hỏa có hệ thống thần kinh thô chắc nhất vũ trụ, nhưng mà những khảo nghiệm sinh tử trên chiến trường cùng với những tràng chiến đấu cực kỳ kịch liệt kia, cũng đã khiến cho sự cường hãn nguyên thủy nhất bên trong cơ thể của hắn hoàn toàn kích phát hết ra.

Hệ thống cảm ứng ý nghĩ trang bị trên kiện áo da bó sát người đang mặc kia chợt truyền đến một tia cảm giác có chút tê dại. Hứa Nhạc nhớ tới cái này cực kỳ có khả năng chính là thứ năm xưa đích thân Quân Thần lão nhân gia đã từng sử dụng, ánh mắt của hắn cũng dần dần nheo chặt lại.

Năm đó lão nhân gia điều khiển một đầu Robot M37 vô cùng rác rưởi kia, phóng chạy như điên suốt ngàn dặm, dưới sự theo dõi chăm chú của vô số ánh mắt khiếp sợ của đám bộ đội Đế Quốc, hạ sát thành công Hoàng đế Đế Quốc, như vậy thì hiện tại bản thân mình đang điều khiển một trong hai đầu Robot MXT tiên tiến nhất trong toàn bộ vũ trụ, dựa vào cái gì mà không thể phóng chạy như điên ngàn dặm, từ Cảng Đô giết thẳng về Đặc khu Thủ Đô cơ chứ?

Con Robot Tiểu Bạch Hoa ở bên cạnh đường ray cuồng nhiệt nở rộ ra tốc độ khủng bố nhất của chính mình mà lao đi.

o0o

Sau khi đột phá xong vòng vây phục kích của Quân đội Liên Bang, trong khu vực bốn phía gần nhất tạm thời cũng không nhìn thấy bất cứ chi bộ đội Liên Bang nào tập kết nữa cả. Hứa Nhạc thoáng thả lỏng lại một chút, từ trong cái ba lô bên cạnh lấy ra hai thanh thức ăn năng lượng cao tổng hợp áp súc, rất nhanh mà quả quyết thanh toán hai thanh thức ăn vào bụng. Trong tràng chiến đấu kịch liệt lúc trước, hắn mãi cũng khống chế tốt luồng chân khí không bị hao tổn quá nhiều, cho nên cũng không phải là đang rất đói. Nhưng mà một khi từ nay về sau đã không ngừng phải chiến đấu thật dài lâu, thì hắn trước tiên phải bổ sung thêm một chút năng lượng để đề phòng chuyện bất trắc.

Giờ phút này những sợi dây thần kinh đã căng cứng vô cùng của chính hắn cũng cần phải thả lỏng một chút. Hắn khẽ nheo cặp mắt ti hí của chính mình lại, đột nhiên mở miệng nói:

- Phỉ Lợi Phổ, ông lái giúp tôi một chút, tôi hít thở chút gió cái đã. Đúng rồi, thuận tiện gọi giúp tôi một cú điện thoại.

Trong những làn gió mùa thu lạnh lùng thổi quét, đầu Robot màu xanh ngân bạch đang rất nhanh phóng đi giữa núi rừng. Cánh cửa hợp kim của khoang điều khiển con Robot vào lúc này đột nhiên mở ra, Hứa Nhạc từ trong chậm rãi bước ra ngoài, đứng chắc chắn bên trên cánh cửa hợp kim của khoang điều khiển, cúi đầu chắn gió châm một điếu thuốc lá.

Đầu Robot màu trắng ngân bạch không người lái thế nhưng lại vẫn không hề có chút giảm tốc độ nào, ở giữa núi rừng bốn phía một mảnh u tĩnh, những luồng gió thu lạnh lẽo không ngừng thổi quét phóng tới. Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại nhìn về phía con đường phía trước mặt, hút thật sâu một ngụm khói thuốc lá cay nồng, hướng về phía đối thủ bên kia đầu dây điện thoại, nói:

- Ông có biết rằng tôi đang trên đường đến chỗ ông không?

- Cậu hãy ngừng lại đi, hành động này đối với Liên Bang cũng không có bất cứ ưu đãi gì cả đâu!

Thanh âm hùng hậu trầm thấp của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ở bên kia đầu dây điện thoại chậm rãi vang lên.

- Đối với tôi mà nói, chuyện tình quan trọng hơn chính là để cho ông cũng không nhận được bất cứ sự ưu đãi gì.

Hứa Nhạc chậm rãi hồi đáp.

- Cậu thật sự muốn một phen đem chính mình biến thành một gã phần tử khủng bối xú danh muôn thuở hay sao?

- Vài năm trước đây, ở trong giấc mộng tôi cũng đã từng thừa nhận cái thân phận này rồi!

Thanh âm của Tổng thống tiên sinh lúc này không ngờ lại bình tĩnh dị thường:

- Cậu thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người trong toàn thể Liên Bang cũng đều phải xin lỗi cậu hay sao? Cậu hãy ngẫm lại những người đã không tiếc việc vi phạm pháp luật cũng muốn trợ giúp cậu đi. Có lẽ chỉ trong chốc lát tiếp theo sau đó, cậu sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng tất cả những thứ mà cậu đang kiên trì kia, đã biến thành một thứ chuyện cười khiến cho cậu vô cùng thống khổ đó!

Ngay sau đó là một trận thanh âm chói tai vang lên. Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi song phương khai chiến cho đến nay, Tổng thống tiên sinh đã chủ động cắt đứt điện thoại.

Bên trong không cảng tại Đặc khu Thủ Đô, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc liếc nhìn cái điện thoại di động đã im lặng trong tay mình, biểu tình mang theo ý tứ hàm xúc khó hiểu lắc lắc đầu mấy cái, sau đó bước xuống chiếc chuyên cơ đệ nhất Liên Bang.

Dưới sự cảnh giác bảo vệ cực kỳ chuyên chú của đám quân nhân sĩ quan tinh nhuệ nhất toàn bộ Liên Bang, ông ta rất nhanh hướng về phía chiếc ô tô chống đạn quân dụng đặc biệt mà đi đến, hướng về phía Chủ nhiệm Bố Lâm đang tiến đến ngênh đón chính mình trầm giọng hỏi:

- Tình huống bên kia là như thế nào vậy? Vì cái gì mà lại xuất hiện ngoài ý muốn?

Chủ nhiệm Bố Lâm hạ thấp thanh âm, rất nhanh hồi đáp:

- Tướng quân Lý Tại Đạo cùng với Thôi Cục trưởng đang một mực làm việc bên trong Cục Hiến Chương bên kia, tiến trình đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể đã tiến hành được một khoảng thời gian rồi, cũng có chút tiến triển… Nhưng mà tựa hồ như là đã xảy ra một chút vấn đề gì đó.

o0o

Ở sâu bên trong lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang, Tướng quân Lý Tại Đạo mang theo thần tình mỏi mệt, đứng thẳng người lên một chút, đưa tay xoa xoa nhẹ hai cái hốc mắt rõ ràng hãm sâu không ít của mình. Lúc này ông ta đang nhận một cú điện thoại liên lạc đến từ bên phía Cảng Đô bên kia. Lắng nghe một chút báo cáo từ bên kia đầu dây điện thoại, biểu tình trên mặt ông ta vẫn như cũ phi thường bình tĩnh. Nhưng mà sau khi cắt đứt điện thoại, ánh mắt liếc nhìn Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông lại biến thành cực kỳ sắc bén:

- Một khi lão ta đã khẳng khái cấp ra manh mối về cái hòm da kia từ phía Trâu Úc, vì cái gì lại ngăn cản mấy khỏa đạn đạo tập kích, thậm chí là hủy diệt năng lượng phóng ra từ Chủ pháo nữa? Cái này phải giải thích như thế nào đây?

- Không thể giải thích nổi! Đây là chuyện tình mà tôi không thể nào lý giải nổi!

Thôi Tụ Đông cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại, thậm chí còn không thèm để ý chút nào đến cảm thụ của Lý Tại Đạo nữa, biểu tình có chút chết lặng cùng với phi thường tập trung nhìn chằm chằm về phía trước mặt mình.

- Vòng phục kích bên phía Cảng Đô bên kia đã bị tổn thất phi thường thảm trọng…

Ánh mắt của Lý Tại Đạo khẽ cụp xuống, chậm rãi mà sắc bén nói:

- Sự tổn thất to lớn như thế, cuối cùng cũng cần có một lý do!

- Hai tên gia hỏa các người quá mức ngu ngốc rồi! Đây chính là bởi vì lão ta đang do dự! Lão ta đang xung đột! Lão ta… đang giãy dụa!

Bên trong gian đại sảnh u tĩnh hôn ám bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương không ngờ lại còn có một người thứ ba nữa. Bối Đức Mạn, bộ dáng co ro cúm rúm ngồi bên dưới mặt đất giống hệt như một đứa trẻ, lúc này chỉ vào cái màn hình gần như trong suốt khổng lồ gắn trên tường kia, gần như điên cuồng mà hét lên.

Trên màn hình xử lý trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, những dòng số liệu điện tử màu xanh nhàn nhạt vẫn như cũ giống như những thác nước không ngừng đổi xuống. Thỉnh thoảng lại có một vài dãy số chẳng biết đã bị cái gì quấy nhiễu, đột nhiên trở nên vặn vẹo kịch liệt, nhìn qua có vẻ như là không chút ổn định nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.