Gian Khách

Quyển 4 - Chương 224: Tôi không muốn chết



Trong thời đại Hoàng triều trước đây đã từng có một loại khái niệm được dùng để biểu hiện cho những người một bụng đầy cương liệt, sẵn sàng nguyện vì bạn bè vượt qua sự hạn chế về trận doanh chính mình, thậm chí là ánh mắt căm thù của toàn bộ thế giới này cũng vậy, đó chính là: có gan tưởng nhớ đến đao khách phản đồ!

Đây là một câu hình dung nhìn qua là phi thường bình thường, cùng với dung tục, thế nhưng nếu như thật sự nhấm nháp, ngẫm nghĩ cẩn thận về nó nhất định người ta có thể cảm nhận được bên trong đó ẩn chứa những ý tứ hàm xúc tràn ngập kích thích tố nam nhi, cùng với một sự cường hãn trầm mặc vô cùng nồng đậm.

Những người dám làm phản đồ thật sự là không ít, nhưng mà những người dám trong tình huống đại cục đã định, phản đồ sắp sửa bị trừng trị, lại còn tưởng nhớ đến hắn, thì lại càng đã ít càng thêm ít. Cái này thông thường chính là có ý nghĩa đứng đối lập với phương diện đạo đức thông thường. Mà đạo đức thì lại chính là thứ tuyệt đối không thể thiếu bên trong cái tập thể các sinh vật đã được xã hội hóa như con người vậy. Từ xưa cho tới nay, đạo đức có vẻ như là phi thường cường đại không thể nào chiến thắng nổi. Bởi vì một kẻ nào đó muốn chiến thắng được nó, tương đương chính là phải tìm cách chiến thắng được nội tâm của chính mình!

Tuy rằng Hứa Nhạc cũng không phải là phản đồ, nhưng mà thân phận hiện tại của hắn so với một gã phản đồ lại càng khiến cho toàn bộ Liên Bang bất dung hơn rất nhiều. Hắn vẫn còn chưa có chết, nhưng mà ngay lập tức sau đó hắn sẽ phải chết đi. Thai Chi Nguyên có thể tiến đến ngục giam gặp mặt hắn lần cuối cùng, thì cũng có thể xem như là đang tưởng nhớ vậy.

Vị Thái Tử gia của gia tộc truyền thừa từ Hoàng triều cũ, mang theo một ngăn cháo trắng để mà tưởng nhớ đến gã đao khách đó là chính mình!

Con người khi còn sống, cả đời có thể có được một gã bằng hữu như vậy, Hứa Nhạc cảm thấy cuộc đời tràn đầy bi hài kịch này của chính mình thật sự là đáng giá để mà tưởng niệm. Cái gọi là đối diện với vạn người nắm chặt nắm tay, vì tình nghĩa bằng hữu mười năm mà dùng một bát cháo cuối cùng đưa tiễn… Khiến cho trong lòng người đi dâng lên một ngọn lửa cuồng nhiệt đến thế nào a?

Một câu nói để tôi thử xem trước khi rơi đi của Thai Chi Nguyên, có lẽ cũng chỉ là một câu nói để an ủi chính mình mà thôi, giúp cho chính mình khi đối diện với sự tử vong lạnh như băng đang càng ngày càng tiến đến gần kia có thể còn lưu giữ lạitia hy vọng ấm áp nào đó. Nhưng mà chẳng qua Hứa Nhạc cũng không quá để ý đến chuyện này.

Mặc kệ có phải là đang an ủi hay không, nhưng rất rõ ràng là vị Thái Tử gia kia có ý muốn để cho Hứa Nhạc trong những ngày cuối cùng này có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sáng sớm chưa được bao lâu, hiệu suất làm việc của bên phía nhà giam quân sự quả thật phi thường cao, đã đem một đống rác rưởi mảnh vụn bừa bộn bên trong phòng do hắn đập phá ra hoàn toàn dọn dẹp lại sạch sẽ, đem từ bên ngoài vào một cái giường mới, một cái bàn nhỏ mới, thậm chí còn lắp đặt cho một cái TV màn hình đặc chế lên trên tường nữa.

Hứa Nhạc cũng không có tâm trạng mà xem TV. Hắn có thể phán đoán ra rằng dạo gần đây những tin tức nóng hổi của Liên Bang là cái gì. Những cái tin tức sự kiện nóng nổi, những scandal chuyện xấu kinh thiên động địa kia cũng chỉ là phương thức giết thời gian khi tâm tình mình phi thường tốt đẹp mà thôi. Nhưng mà nếu như chính mình đang là tiêu điểm bị tập trung trong cái tin tức kia, hay là cái loại như là đứng bên trận doanh tà ác này nọ, như vậy thì cái loại phương thức này sẽ trở nên không thoải mái một chút nào cả.

Hắn khẽ bóp bóp nhẹ mi tâm hơi chút đau nhức của chính mình, nằm lên trên giường, một phen kéo tấm mền trắng như tuyết trùm kín qua đầu.

Bắt đầu từ thời đại trước Đại hạo kiếp cho tới sau Đại hạo kiếm, từ người Liên Bang cho đến người Đế Quốc, từ một đứa bé cho đến lão nhân sắp chết, từ thanh niên khỏe mạnh cho đến người bệnh hoạn, thì cái ổ chăn ấm áp mà tối tăm mãi cũng đều là phiến lãnh địa an toàn cuối cùng mà nhân loại tín nhiệm nhất. Tất cả mọi người sau khi bị thương tổn, hay là bị thất tình, cũng đều sẽ tiến vào trong ổ chăn của chính mình, đem ánh sáng của thế giới bên ngoài hoàn toàn ngăn cách lại, cùng với cái phiến lãnh địa an toàn cuối cùng này của chính mình vô cùng thoải mái an ủi nội tâm của chính mình.

Tất cả mọi người có thể ở bên trong ổ chăn mà thống khoái ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa, mà cũng không cần phải lo lắng những cái lỗ tai linh mẫn của đám quan viên Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, hay là có thể làm ra rất nhiều những chuyện tình mà pháp luật không cho phép làm, mà không cần phải lo lắng Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương có thể đột phá những điều lệ bảo hộ an toàn cá nhân khám phá ra.

Bên trong cái lãnh địa hắc ám kia, ngón tay của Hứa Nhạc lén lút lần mò về phía bức tường ngay bên cạnh giường mình.

Tối hôm qua trong hồi điên cuồng đập phá nhằm để phát tiết tâm tình buồn bực của chính mình, đã khiến cho vôi vữa trên bề mặt bức tường phòng giam nhìn qua cực kỳ cứng rắn cũng không khỏi rơi văng tung tóe một vài chỗ. Hứa Nhạc nhớ rất rõ ràng, ở trong một khe nứt xi măng nào đó sau khi văng ra, có thể mơ hồ nhìn thấy một ống bảo vệ đường dây dẫn điện nào đó.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác như là chạm phải thứ gì đó hơi chút cứng rắn, hắn khẽ nhắm mắt lại, đầu ngón tay dùng sức chọc mạnh một cái. Lớp vỏ ngoài của đường ống bảo hộ dây dẫn kia dưới tác dụng của cỗ lực lượng kỳ diệu do đầu ngón tay hắn phụt ra, liền chậm rãi không một tiếng động nứt vỡ ra, lộ ra một đám dây dẫn điện tử phức tạp bên trong.

Thân là một gã Bảo Dưỡng Sư ưu tú nhất trong toàn bộ Liên Bang, Hứa Nhạc thậm chí không cần phải tận mắt nhìn, chỉ cần đầu ngón tay sờ nhẹ một cái, liền có thể chuẩn xác phân biệt rõ ràng ra, sợi dây mình đang sờ vào là dây dẫn dữ liệu hay là dây dẫn điện năng, lớp vỏ bọc bên ngoài dây dẫn kia là dùng loại vật liệu gì, tuyệt đối không bao giờ nhận nhầm cả.

Đầu ngón tay Hứa Nhạc khẽ động một chút, phần móng tay cũng không quá mức sắc bén lại có thể nhẹ nhàng lưu loát đem phần vỏ bọc bên ngoài của sợi dây dẫn số liệu kia phá vỡ. Phần lớp vỏ cao su cứng rắn bao bọc bên ngoài sợi dây dẫn giống hệt như là một mảnh nhựa bị dao bén cắt dứt vậy, thong thả không một tiếng động tách rời ra, đem các sợi dây kim loại hợp kim ở chính giữa hoàn toàn thể hiện ra bên ngoài. Phần vỏ cao su lưu hóa chắc chắn hướng hai bên dứt ra làm đôi, thật sự giống hệt như một lớp da ca cứng rắn mà cực kỳ mỏng manh vậy.

Ở bên trong cái thế giới hắc ám kia, cặp mày của Hứa Nhạc thoáng nheo lại một chút, cực kỳ chính xác khống chế phần sau thắt lưng của mình sinh ra một cỗ lực lượng nóng rực kỳ quái, thong thả mà nhẹ nhàng chạy xuyên lên đầu vai, dọc xuống cánh tay, cuối cùng xuyên thẳng qua đầu ngón tay, tiến vào bên trong sợi dây kim loại truyền lưu số liệu kia.

Dùng dòng điện lưu sinh vật bên trong hệ thống thần kinh của thân thể, hoặc là cái loại chân khí giống hệt như là ba động xung mạch như thế này, cùng với máy móc tiến hành trao đổi thông tin, thậm chí tiến vào trong kết cấu xử lý của đối phương, tiến hành khống chế máy móc vận hành theo ý muốn của mình, nghe qua giống như là một câu chuyện cười cực kỳ vớ vẫn căn bản không có khả năng xảy ra, lại càng không có chút tính hợp lý nào cả.

Tất cả các nhà tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng của Liên Bang cho dù có trí tưởng tượng phong phú đến thế nào đi chăng nữa, cũng chưa từng tưởng tượng qua đề tài câu chuyện nào cùng loại như thế này cả. Bởi vì các nhà tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kia mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc qua, thậm chí là nghe nói qua cái loại năng lực thân thể phi thường kỳ lạ như là cỗ lực lượng nóng rực trong cơ thể Hứa Nhạc vậy.

Năm trước khi Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác ở tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm tiến hành thực nghiệm đầu Robot MXT mới, thì Hứa Nhạc đã từng dưới sự trợ giúp của Thương Thu đã tiến hành rất nhiều lần thử nghiệm đối với việc này, nhưng mà mãi cũng không đạt được bất cứ tiến triển hữu hiệu nào cả. Cho nên cái loại cảnh giới giống như là đại thúc năm đó vậy, chỉ dựa vào mười đầu ngón tay quyến rũ, liền có thể trực tiếp điều khiển một đầu Robot M52 quân dụng, để cho đầu Robot màu đen ở trong khu vực đồi núi nhảy loạn cho đến chết, thì càng không cần phải nói đến nữa.

Hôm nay đồng dạng cũng là một lần thử nghiệm của hắn, nhưng mà lại cũng không giống như trước đây, có một số sự việc nào đó mơ hồ đã xảy ra một chút biến hóa. Những dòng điện mã hóa của các dãy số dài dòng nào đó đang dùng tốc độ cực cao lưu động bên trong đường dây dẫn số liệu, đã thông qua đầu ngón tay của hắn, rất nhanh tiến vào bên trong đại não, kích khởi nên một loạt những phản ứng phi thường lạ lẫm. Ở bên trong ý thức đã phi thường thanh tĩnh của hắn cũng không có hình thành nên những hình ảnh rõ ràng nào cả, mà chỉ là một loại cảm giác mơ hồ phi thường kỳ diệu nào đó mà thôi. Một thứ cảm giác hình ảnh nào đó khó có thể nói nên lời cụ thể, nhưng mà lại khiến cho hắn phảng phất như là phát hiện ra trong cái mớ hỗn độn trong mình kia, ngoại trừ việc khống chế cánh cửa phòng giam của chính mình, những dữ liệu bên trong đường dây số liệu này còn liên kết với tất cả những khóa an toàn của các cánh cửa điện tử khác bên trong nhà giam quân sự này.

Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu sau đó, Hứa Nhạc đột nhiên xoay người trở mình một chút, khẽ nằm thẳng trên giường, vẫn như cũ đắp chăn trùm kín đầu mà ngẩn người. Không biết cái loại cảm giác cực kỳ mơ hồ vừa rồi trong đầu chính mình kia, là do đại não của mình bị áp lực quá mạnh đến mức sắp sửa hỏng mất sinh ra ảo giác, hay là đó là ý thực chính mình thật sự cảm giác được những tin tức phản hồi do hệ thống dây dẫn số liệu kia đang truyền dẫn.

Con người chính là cỗ máy móc đứng đầu danh sách, chẳng lẽ cái này chính là có ý nghĩa, những dòng điện lưu sinh vật bên trong cơ thể kia, hoặc là nói cỗ lực lượng thần bí kỳ diệu kia, thật sự có thể trở thành một cỗ máy móc đọc được số liệu điện tử hay sao?

Lúc trước tại Phí Thành lúc đang ngâm mình bên trong ao nước khoáng, Quân Thần Lý Thất Phu đã từng nhắc nhở hắn qua một chút về sự tình của cái gọi là chân khí Bát Đạo gì đó. Lúc lão nhân gia còn tại thời kỳ tráng niên, ông ta đã từng chủ động tự nguyện biến mình thành vật thí nghiệm cho Viện Khoa Học Liên Bang nghiên cứu. Mặc dù là như thế, nhưng mà Viện Khoa Học Liên Bang lại cũng không nghiên cứu ra được bất cứ kết quả hữu hiệu nào cả, càng không có biện pháp đem nó ứng dụng ra toàn bộ Liên Bang được. Nhưng mà Viện Khoa Học trên cơ bản đã có thể xác định, cái loại phương pháp tu luyện này, hẳn là một loại phương pháp nào đó mà con người từ thời kỳ Viễn Cổ nào đó nghiên cứu ra lưu lại, có thể đem một lực lượng mơ hồ nào đó do phần bụng phát ra, biến đổi trở thành một loại lực lượng cụ thể nào đó.

Suy nghĩ một lát vẫn không thể nào suy nghĩ thông suốt được, vì thế Hứa Nhạc cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hắn chỉ là trầm mặc một lần nữa cầm lấy sợi dây dẫn số liệu, đem cỗ lực lượng nóng rực sinh ra từ chỗ thắt lưng kia cuồn cuộn không ngừng quán nhập vào trong đó, càng ngày càng mở rộng phạm vi ảnh hưởng ra, không một chút tiết kiệm nào cả. Nếu như nói những sợi dây đường truyền số liệu mà bên phía nhà giam quân sự dùng để khống chế các phương diện của các gian phòng giam này chính là hệ thống cầu đường quốc lộ, vậy thì chuyện tình hiện tại mà hắn đang muốn làm, chính là muốn thông qua hệ thống cầu đường quốc lộ này, thăm dò phản ứng của đối phương.

Lúc này bản thân Hứa Nhạc cũng không rõ ràng lắm đối với sự nắm giữ cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể đã đạt được một cơ hội tiến bộ phi thường hiếm có, phảng phất như là những luồng năng lượng tinh khoáng thạch lan truyền trong hệ thống dẫn nhiệt đã đạt đến một sự quá độ nào đó, mặt dù từ bên ngoài nhìn vào thì cũng chẳng thấy có sự bất đồng nào quá lớn cả, nhưng mà nếu như một khi đã được kích phát lên rồi, như vậy thì sẽ có thể đem thời gian của quá trình phản hồi thông tin rút ngắn lại một cách kịch liệt.

Mỗi khi lâm vào đại sự lại có thể bảo trì được sự bình tĩnh tuyệt đối, đó là một cảnh giới mà chỉ một vài nhân tài mới có thể đạt tới được. Một khoảng thời gian dài khẩn trương bên trong cảm giác áp bách cùng với nguy cơ, thông thường sẽ có thể thúc đẩy sinh vật theo bản năng đột phá được sự hạn chế của bản thân mình.

Mặc dù trong hoàn cảnh sinh tử sẽ có nguy cơ đại khủng bố, thế nhưng đồng dạng cũng sẽ có đại cơ duyên.

Hứa Nhạc trong dĩ vãng một khi gặp phải chuyện đại sự, thậm chí là những thời điểm đối diện với sinh tử, vẫn có thể bình tĩnh như bình thường, đó là bởi vì hắn tin tưởng rằng chỉ cần lúc sống có thể vĩ đại một phen, cho dù là có chết đi một cách vinh quang đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có gì tiếc nuối nữa cả, cái gọi là nguy hiểm khủng bố thì cũng chỉ là tầm thường mà thôi. Nhưng mà hiện nay cùng với các trường hợp dĩ vãng cũng khác biệt nhau quá lớn, cái sự tử vong mà hắn sắp sửa gặp phải cùng với hai chữ quang vinh kia hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau cả. Mà cái cuộc sống vĩ đại như hắn tưởng tượng hiện tại đã hoàn toàn không có chút quan hệ gì với hắn nữa, mà tuyệt đối chỉ là một hồi chê cười khiến kẻ khác cảm thấy phi thường bi thương mà thôi, cho nên hắn cũng phi thường mãnh liệt khát vọng sống sót.

Chỉ có điều một khi đã xác định chính mình là người Đế Quốc, như vậy khẳng định hắn sẽ lập tức bị phán xử tử hình. Liên Bang đối với những người Đế Quốc từ trước đến nay cũng chưa từng có bất cứ sự khoan dung, đồng tình gì đáng nhắc đến cả, thời gian hiện tại đã không còn quá nhiều nữa rồi.

Đem thân thể của chính mình che giấu bên trong phiến lãnh địa nhỏ bé tối tăm nhưng an toàn của chính mình, Hứa Nhạc nằm im cân nhắc suy nghĩ suốt mất tiếng đồng hồ, sau đó nghe được cánh cửa hợp kim nặng nề bên ngoài phòng giam chậm rãi nhẹ nhàng mở ra. Thanh âm lạnh lùng băng giá của vị Ngục trưởng Thiếu tướng đại nhân đột nhiên vang lên. Rất may mắn cũng không phải là ngay lập tức bị xử tử, mà là tuyên bố bên phía nhà giam quân sự đã lâm thời thay đổi một chút công tác an toàn:

Đồng ý cho hắn đi đến căn tin lớn ăn những bữa cơm cuối cùng.

o0o

Khiếp sợ, khiếp sợ lại hoàn khiếp sợ. Khi mà trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đưa cái tin tức khủng bố kia lên trên màn hình TV của hàng ngàn vạn hộ gia đình bên trong Liên Bang, chỉ trong thời gian mấy tiếng đồng hồ sau đó, hàng tỷ dân chúng Liên Bang từ đại não cho đến toàn bộ thân thể cũng chỉ đều ngập tràn duy nhất một loại cảm xúc, đó chính là khiếp sợ. Cái năng lực suy nghĩ logic của bọn họ vào lúc này đã hoàn toàn bị sự khiếp sợ chấn động khiến cho có chút chết lặng. Thân thể bọn họ bị sự khiếp sợ chấn động khiến cho có chút cứng ngắc. Mọi người cho dù là đang ở trong căn tin trường học đang bưng cà men cơm, đang ngồi trên sô pha cầm tách trà, đang ở trong quán bar cầm ly rượu nồng nhiệt… tất cả mọi người cũng đều há hốc miệng, ánh mắt trợn tròn, trừng trừng nhìn lên màn hình TV, căn bản không dám tin tưởng vào những gì mà chính mình vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy…

Vị Thượng tá Hứa Nhạc, anh hùng chiến đấu của Liên Bang, không ngờ lại chính là gã gián điệp Đế Quốc ẩn sâu nhất?

Đúng như những gì mà Thai phu nhân đã từng ngồi trên sân uống trà phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu phân tích lúc trước, đã có sự chuẩn bị tâm lý trong sự kiện Nghị viên Mạch Đức Lâm, lần này dân chúng Liên Bang tuy rằng khi tiếp nhận tin tức này vẫn như cũ có chút khó khăn, thế nhưng những thanh âm phẫn nộ trách cứ Chính phủ Liên Bang đứng sau tấm màn đen lần này cũng không chút vang dội, thậm chí có thể nói là nhỏ bé nữa. Ở trong một khoảng thời gian rất ngắn, tuyệt đại đa số mọi người cũng đều chấp nhận chuyện này là sự thật. Dù sao kết quả của hai lần đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể đã hiển hiện rõ ràng ngay trước mặt tất cả những đại nhân vật luôn nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của dân chúng Liên Bang, bao gồm cả Chủ biên Bob cùng với Phóng viên Ngũ Đức ở trong đó nữa. Sau đó bên phía Chính phủ Liên Bang cũng đem hình ảnh ghi nhận lại quá trình tiến hành đối chiếu dấu hiệu ADN sinh thể truyền chiếu công khai trên Đài truyền hình Liên Bang, là một bằng chứng không có bất cứ người nào có thể chối cãi. Hơn nữa… cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vĩnh viễn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm.

Tình tự phản ứng của dân chúng Liên Bang đối với sự kiện lần này nhìn qua có vẻ hơi chút kỳ diệu. Sau khi trải qua một hồi khiếp sợ mạnh mẽ, bọn họ liền cảm thấy sợ hãi, chính là sợ hãi đối với cái tràng đại âm mưu đã ẩn giấu đến mấy chục năm của đám người Đế Quốc kia. Khi mà bọn họ biết được đám dã thú hình người Đế Quốc kia đã giả dạng thành bọn họ, ẩn nấp bên cạnh chính bản thân mình trong biết bao nhiêu năm trời, cái loại sợ hãi này rốt cuộc khó có thể ức chế nổi. Ngay sau đó, sự sợ hãi này liền biến thành một sự thất vọng phẫn nộ cực độ, cùng với tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Tất cả mọi người đều vô cùng tự nhiên đem những cái cảm xúc phẫn nộ cực hạn này trút lên trên người đám gián điệp vô sỉ của Đế Quốc. Hiện tại Mạch Đức Lâm cũng đã chết, tất cả những mầm mống Đế Quốc bị điều tra ra đều đã bị Chính phủ Liên Bang tiến hành thanh tẩy, như vậy thì đối tượng phải thừa nhận toàn bộ những cảm xúc phản đối này, liền cũng chỉ còn lại một mình Hứa Nhạc mà thôi.

Cho dù là những đối tượng trước đây từng nghe qua lời đồn về sự kiện xảy ra năm đó bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S1, lúc này cũng không khỏi phải ngẫm nghĩ lại về chuyện này. Nếu như Mạch Đức Lâm đúng là do đích thân Hứa Nhạc giết chết, bọn họ cũng đã từng một thời vui mừng say sưa khi nghe đến tin đồn này, dùng để gia tăng thêm quang huy truyền kỳ của nhân vậy thần tượng anh hùng trong cảm nhận của chính bản thân mình, hiện tại bọn họ đối với điều này lại hoàn toàn theo bản năng quên mất đi.

Mối quan hệ giữa anh hùng, hoặc là nói thần tượng, đối với những dân chúng si mê cuồng nhiệt mà nói, kỳ thật là hoàn toàn cùng loại với kiểu say mê tình ái, yêu đơn phương cùng với sùng bái không nói lý lẽ mà những tiểu thuyết diễm tình thường xuyên mô tả. Một khi bọn họ phát hiện ra đối tượng chính mình si mê cuồng ái kỳ thật là đã lừa gạt chính mình, cái nhân vật thần tượng kia hóa ra chỉ là một con rối nhiều màu sắc giá rẻ ngụy trang mà thôi, như vậy thì trước đây si ái càng sâu, sùng bái càng nặng, hiện tại sẽ càng phẫn nộ, càng oán hận mạnh mẽ hơn. Những hy vọng ký thác trên đối tượng năm xưa càng lớn, thì sự thất vọng hiện tại lại càng lớn hơn nhiều, càng nghĩa càng thấy thẹn quá hóa giận.

Không biết có bao nhiêu nam sinh viên học sinh phẫn nộ kéo nhau chạy ra những quán ăn bình dân bên ngoài cửa trường đại học, uống say một trận lúy túy, sau đó phẫn nộ đập vỡ tất cả những chén rượu trong tay mình, đau đớn phẫn nộ mắng chửi sự vô sỉ đê tiện của gã người Đế Quốc Hứa Nhạc, nhớ lại mới mấy tháng trước đây bọn họ lại còn ngu xuẩn đeo lên mặt khẩu trang màu đen, cùng các sinh viên học sinh khác kéo nhau xuống đường du hành biểu tình, vì Hứa Nhạc mà mạnh mẽ lên án Chính phủ Liên Bang, càng mắng chửi lại càng cảm thấy thẹn thùng hơn, tiếng mắng lại càng trở nên dữ dội, càng phẫn nộ hơn.

Không biết có bao nhiêu cô nàng thiếu nữ không lý do chạy vào phòng mình đóng cửa lại, sinh ra sự hờn dỗi khó hiểu, không thèm ăn uống khiến cho phụ mẫu phải hoảng sợ lên một trận, lại còn chanh chua trào phúng chế giễu những thứ thời trang vụng về, xấu xí của các nữ minh tinh tiến hành ủy lại Quân đội trình diễn trên TV. Mỗi khi cùng các cô nàng nữ bằng hữu thân thiết tụ hội, lại giơ cao bàn tay ngọc ngà lên, trào phúng cười nói rằng chính mình đã sớm nhìn ra Thượng tá Hứa Nhạc căn bản không phải là thứ tốt gì, cái cặp mắt ti hí kia nhìn qua giống hệt như là cặp mắt gian hoạt của kẻ trộm vặt, hồn nhiên quên mất rằng chính mình trước đây đã dùng những từ ngữ mê người, đáng yêu mà hình dung cái cặp mắt ti hí kia. Các nàng ta lại càng quên mất đi trên những quyển sổ nhật ký điện tử, hiện tại đã sớm cất hẳn vào bên trong các ngăn kéo khóa điện tử, đã từng viết rằng bản thân chính mình thời thiếu nữ hoài xuân luôn luôn tưởng tượng đến khuôn mặt cực kỳ bình thường của một vị anh hùng nổi danh nào đó.

Vị anh hùng nổ danh ngã xuống rồi, ngoại trừ đem cái gương mặt mơ hồ kia hắt lên một đám bùn đất biến thành cực độ xấu xí ra, thì cũng chỉ có thể chấn lên một đống bụi mù nào động mà thôi. Ngoại trừ những cái này ra, cũng không có dẫn phát nên bất cứ động tĩnh nào khác cả.

o0o

Sau khi một khoảng thời gian bên phía Cục Hiến Chương tung ra cái tin tức tuyệt đối chấn động toàn bộ vũ trụ kia, bên phía Chính phủ Liên Bang cũng trực tiếp thả ra Trâu Úc cùng với Thương Thu. Còn về phía sau màn của chuyện này đã cất giấu những nguyên nhân sâu xa hắc ám như thế nào, hoặc là nói Tổng thống tiên sinh muốn thông qua lần phóng thích này mà hướng về phía tất cả các thế lực ở khắp nơi trong Liên Bang biểu đạt thái độ của chính mình như thế này, thì chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người lâm vào trầm tư phân tích cùng với phán đoán, mà bản thân hai đương sự kia lại càng không có chút hứng thú nào đối với những thứ đó cả.

Thương Thu sau khi được phóng thích, đã trực tiếp từ Đặc khu Thủ Đô quay thẳng trở lại khu công nghiệp tại Cảng Đô. Nàng ta cự tuyệt lời đề nghị nghỉ phép du lịch cho tâm tình thoải mái của vị Tổng Giám đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, cũng không thèm để ý đến những lời đồn đãi bên trong Bộ Công Trình về việc sau khi chính mình quay trở về sẽ bị Ban Đổng Sự tước đoạt đi chức vụ Đổng sự Kỹ thuật Độc lập của mình, mà ngay lập tức đầu nhập vào một núi công việc cực kỳ nặng nề.

Đám Công Trình Sư thuộc cấp của nàng cùng với các nhân viên công tác của Bộ Công Trình cũng đều biết rõ ràng trong thời gian vừa qua nàng ta mất tích là bởi vì nguyên nhân gì, cho nên cũng không có bất luận kẻ nào dám ở trước mặt Thương Thu đàm luận về các vấn đề liên quan đến Hứa Nhạc, mà chỉ là trơ mắt nhìn thấy nàng ta ngày ngày đêm đêm làm bạn cùng với những tham số kỹ thuật phức tạp, rõ ràng càng ngày càng gầy gộc hốc hác hẳn đi.

Cuối cùng cũng có một ngày, Chủ quản của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, Jose tiên sinh rốt cuộc nhịn không được, chạy đến tìm Thương Thu chậm rãi an ủi:

- Chìm đắm vào công việc nhằm quên đi chuyện thất tình, đôi khi cũng là một phương pháp tốt, nhưng mà cũng cần phải chú ý đến sức khỏe thân thể của chính mình.

- Tôi chỉ là ngoại trừ công việc ra cũng tìm không ra chuyện tình gì có thể khiến tôi hứng thú để làm cả. Chuyện đó cùng với thất tình cũng chẳng có quan hệ gì, bởi vì tôi cũng không có thất tình, hơn nữa, tôi cũng không có cái gì định quên đi!

- Hứa Nhạc chính là người Đế Quốc, cô phải học được việc quên đi hắn!

Thương Thu một phen đem cây bút điện tử trong tay mình cắm lên búi tóc đen trên đầu, gỡ xuống cặp mắt kính, quay sang nhìn Jose tiên sinh, bình tĩnh nói:

- Tôi là một Công Trình Sưm bất luận là Robot MX hay là một máy giặt dân dụng bình thường đi chăng nữa, ở trong mắt tôi cũng chỉ là một đống cấu kiện kim loại cùng với các con chíp vi mạch kết hợp lại với nhau mà thôi.

- Đồng dạng như vậy, bất luận là người Đế Quốc hay là người Liên Bang, ở trong mắt của tôi cũng là một đống da thịt, xương cốt, làn da, lông tóc, huyết dịch tổ hợp lại với nhau, căn bản không có gì khác nhau cả.

o0o

Bên trong một khu trang viên u tĩnh.

Mười đầu ngón tay thanh tú khẽ run rẩy nhè nhẹ, đưa lên cài vào mái tóc ngắn đen mượt, Nam Tương Mỹ thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV của chính mình lại, trên khuôn mặt tú lệ xinh xắn tràn ngập bốn chữ đau thương mất mác. Anh ta là người Đế Quốc? Anh ta như thế nào lại có thể là người đế quốc được chứ?

Tào Giai Nhân, Nam Tương phu nhân, từ sau khi phu quân qua đời nhiều năm trước, đã đảm nhiệm vị trí chủ mẫu đương đại của Nam Tương Gia, đương nhiên đối với những dân chúng bình thường đã rất sớm biết được cái tin tức khiến người khác phải cảm thấy phi thường khiếp sợ này. Bà ta rõ ràng có thể dự đoán được cô con gái thanh tú của mình đã có cảm tình phi thường sâu đậm đối với Hứa Nhạc, sau khi biết được chân tướng của sự việc, chắc chắn sẽ lâm vào một đoạn thời gian suy sụp nặng nề nhất trong cuộc đời thiếu nữ của cô nàng. Cho nên ngay từ đầu bà ta đã sớm ngồi bên cạnh cô con gái ngoan trên sô pha, làm bạn suốt một khoảng thời gian dài.

Đến lúc này nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm thất thần cùng với bất lực của cô con gái, trong lòng Tào Giai Nhân thoáng sâu kín thở dài ra một tiếng.

Cái loại tình cảm của mối tình đầu như thế này, thường thường phải kinh lịch qua đủ các loại đau khổ, đắng cay vô cùng, ví dụ như là bản thân bà ta năm xưa cũng đã từng có một đoạn cảm tình cùng với cái gã mập mạp đáng khinh kia, nhưng mà cuối cùng lại chính là bởi vì những áp lực vô hình đến từ phía gia tộc chính mình mà bị giết chết từ trong đáy lòng.

Bà ta tin tưởng rằng cô con gái so với bản thân chính mình năm xưa còn càng kiên định cùng với dũng cảm hơn rất nhiều này, bất luận là những áp lực đến từ gia đình hay là từ xã hội, bất luận là sự phân chia giai tầng giàu nghèo hay là quyền lợi gì đó, cũng không có cách nào dao động được ý chí của cô con gái nhìn qua thì nhu nhược, nhưng thực chất cực kỳ kiên cường của chính mình. Cho dù Hứa Nhạc có là một gã lưu manh vô tích sự lăn lộn ở đầu đường xó chợ đi chăng nữa, chỉ cần con gái mình thích, thì nàng ta nhất định sẽ có thể kiên trì đến cuối cùng.

Nhưng mà hiện tại ngăn cản phía trước cái đoạn tình cảm mạnh mẽ kiên cường này cũng không phải là Giản Thủy Nhi, cũng không phải là Trâu Úc, thậm chí cũng không phải là chuyện Hứa Nhạc sẽ ngay lập tức chết đi, mà là một thứ áp lực ngăn cách vô hình mà bên trong toàn bộ vũ trụ này không có bất luận kẻ nào có thể đối kháng được!

o0o

Trong căn phòng ngủ lớn trên lầu hai, tiểu cô nương Chung Yên Hoa vừa mới tắm rửa cùng với gội đầu xong, lúc này đang co chai chân tinh tế lên ngồi trên cái giường trắng muốt, mái tóc màu đen hơi chút ẩm ướt sớm đã dài quá vai, đang thả tự do bên ngoài bộ váy ngủ trắng tinh.

Cô nàng đang ngồi xem TV, ánh mắt trợn tròn, miệng mở lớn đến mức cực kỳ khoa trương, có thể đút cả nắm tay vào trong đó. Một lát sau, đột nhiên cặp mày đáng yêu mềm mại khẽ nhướng lên một chút, nhẹ giọng lẩm bẩm một vài câu thô tục nào đó phi thường bất nhã, chẳng biết là mắng chửi ai, sau đó từ trên giường nhảy thẳng xuống đất, mở ngăn kéo bàn học ra, lấy quyển sổ điện tử, quay trở lại trên giường, bắt đầu nghiêm túc chăm chú trầm mặc vẽ phác thảo một vài thứ nào đó, bộ dáng phi thường chuyên chú.

Vô số những đường cong màu xanh dần dần hiện lên rõ ràng dày đặc hơn bên trên màn hình của quyển sổ tay điện tử, cuối cùng hiện rõ ràng lên một bức bản đồ vẽ tay của khu trang viên Nam Tương Gia. Tuy rằng bức bản đồ vẽ tay điện tử này vẫn còn chưa có hoàn toàn hoàn chỉnh, nhưng lại là cực kỳ tinh vi cùng với chi tiết. Đại khái cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngờ đến được, một cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia chỉ mới có mười hai tuổi thôi, không ngờ chỉ dựa vào những ấn tượng lưu lại trong vài lần cưỡi ngựa tản bộ quanh trang viên do Nam Tương Mỹ dẫn cô nàng ra ngoài trang viên liền có thể vẽ ra được một bản đồ điện tử tinh vi chi tiết đến như thế này, hơn nữa bên trên tấm bản đồ này lại còn đánh dấu một vài lỗ hổng bên trong hệ thống theo dõi nghiêm mật của trang viên nữa.

Thanh âm cửa phòng mở ra đột nhiên vang lên, cô bé con Chung Yên Hoa dùng tốc độ nhanh chóng nhất một phen đem tấm bản đồ điện tử đang vẽ dở dang nhét xuống bên dưới tấm nệm giường, hai bàn tay bé nhỏ rất nhanh vỗ vỗ nhẹ lên trên cặp mắt xinh xắn, một phen đem cái biểu tình nghiêm túc khẩn trương hoàn toàn không phù hợp chút nào với độ tuổi của mình biến thành bộ dáng cười ngọt ngào ngây thơ của một cô bé con đáng yêu.

Nam Tương Mỹ chậm rãi đi vài, trực tiếp ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha mềm mại đặt bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời sao bên ngoài cửa sổ, ngẩn người, trầm mặc suốt một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói:

- Em có biết chuyện đó chưa?

- Ừm!

Cô bé con Chung Yên Hoa khẽ chun nhẹ cái mũi đáng yêu, từ sâu bên trong sống mũi phát ra một tiếng ừm nhẹ.

Nam Tương Mỹ chậm rãi cúi đầu xuống, bộ dáng tựa hồ như có chút lạnh lẽo, hai tay ôm chặt lấu thân mình, ngữ khí có chút khổ sở nói:

- Chị cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, căn bản không giúp gì được anh ta cả. Hơn nữa… mới vừa rồi trong nháy mắt khi mà chị biết được tin tức anh ta là người Đế Quốc, phản ứng đầu tiên của chị thế nhưng chính là nghĩ muốn một phen đem khoảng thời gian mấy năm gần đây toàn bộ quên hết đi, không bao giờ nghĩ đến anh ta nữa, không thèm quan tâm xem anh ta còn sống sót hay đã chết nữa. Chỉ cần không thèm nghĩ đến anh ta nữa, như vậy liền có thể giả vờ như là chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng thích qua, thậm chí là chưa từng quen biết qua một người Đế Quốc!

Những giọt nước mắt tí ta tí tách từ trên cặp mắt thanh tú của Nam Tương Mỹ lã chã rơi xuống. Cô nàng thiếu nữ vừa áy náy vừa buồn thương nói:

- Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy một sự vật chính là phản ứng chân thật nhất của con người, cũng chẳng khác nào chính là nói, chị cũng không thật sự thích hắn giống như mình đã từng tưởng tượng, chị thật sự đáng hổ thẹn a!

- Úc, chị cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì.

Cô bé con Chung Yên Hoa chậm rãi đi đến bên cạnh Nam Tương Mỹ, mở miệng an ủi, nói:

- Đối với người Thủ Đô Tinh Quyển mà nói, người Đế Quốc cùng với người Liên Bang vốn dĩ không phải là cùng một chủng tộ đám người Đế Quốc bọn họ cũng đều là một đám dã thú mà thôi, như vậy nếu như chị yêu thích một gã Đế Quốc, chẳng khác nào là nghĩ muốn chơi trò thú dâm cả.

Nam Tương Mỹ nghe mà có chút không hiểu nổi, ánh mắt mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô bé con trước mặt mình.

- Cái trò thú dâm cho dù ở trên những diễn đàn cấm trẻ em dưới mười tám tuổi cũng là thứ bị cấm đoán nghiêm khắc, cũng giống như là một đám đại thúc vô sỉ thích nhìn ngắm thân thể của những trẻ em nhỏ tuổi giống như em vậy, đều là những chuyện tình hạ lưu ghê tởm bị mọi người lên án nhất.

Chung Yên Hoa nở nụ cười tủm tỉm vỗ vỗ lên bộ ngực của chính mình, ngữ khí bí hiểm nói:

- Một cô nàng trời sinh ngoan hiền như chị, đương nhiên là không biết đến những thứ xấu xa bại hoại như thế đâu.

- Sao em lại dùng từ ngữ thô tục đến như vậy để hình dung?

Trong đầu Nam Tương Mỹ hiện lên một màn hình ảnh tự mình tưởng tượng ra, trên mặt không khỏi ửng đỏ lên một trận, chỉ có điều cũng thoáng áp lực được một chút sự hoảng sợ trong lòng mình, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt bình thản tự nhiên thoải mái của Chung Yên Hoa, mang theo một tia khó hiểu cùng với không phục, mở miệng hỏi:

- Vừa rồi em nói là người Thủ Đô Tinh Quyển… chẳng lẽ những người Tây Lâm các em cũng không nhìn người Đế Quốc giống như vậy sao?

- Đương nhiên là không rồi!

Chung Yên Hoa khẽ quơ nhẹ một chút cánh tay trắng ngần nhỏ bé của chính mình, nói:

- Chúng ta bên Tây lâm vẫn thường xuyên có thể nhìn thấy người Đế Quốc, những tù binh này nọ cũng gặp qua rất nhiều rồi, tuy rằng em cũng biết đám người Đế Quốc kia thật sự rất xấu, nhưng mà…

Cô nàng nhún nhún vai, khẽ hất nhẹ lọn tóc đen trên má mình:

- Ở trong mắt người Tây Lâm chúng em, kỳ thật bọn họ cùng với đám người xấu xa tại Thủ Đô Tinh Quyển các người cũng chẳng xấu hơn bao nhiêu cả.

Chỉ hai câu nói phi thường đơn giản, lại khiến cho cặp mày thanh tú của Nam Tương Mỹ khẽ nhướng lên một chút, trong lòng mơ hồ hắm bắt được chút vấn đề quan trọng nào đó. Chung Yên Hoa chú ý thấy những biến hóa cảm xúc trên mặt của cô nàng, trong lòng chợt lóe lên, thầm hô không ổn, vội vàng ho khan mấy tiếng, cắt dứt dòng suy nghĩ của đối phương, cực kỳ thành khẩn cùng với quan tâm, nói:

- Nhưng mà chị cũng không cần phải áy náy, ngẫm lại đám người Đế Quốc đã giết đi của chúng ta bao nhiêu đồng bào rồi? Đã cưỡng gian bao nhiêu chị em của chúng ta rồi? Chị như thế nào có thể yêu thương một người Đế Quốc được cơ chứ? Nam Tương Mỹ tỷ tỷ àm chị quên chuyện tình này đi, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi mình Hứa Nhạc là nam nhân đâu.

o0o

Thời điểm đêm dài ít người yên tĩnh, Nam Tương Mỹ sau khi trải qua một lần đả kích tinh thần mãnh liệt, rốt cuộc cũng đã có thể nặng nề đi vào giấc ngủ, trên khóe mắt vẫn còn vương lại một giọt nước mắt nhàn nhạt. Còn cô bé con Chung Yên Hoa thì lại mở to cặp mắt sáng ngời của chính mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà xuất thần, trong lòng lại tràn ngập một nổi sung sướng khó có thể ức chế nổi.

Anh không ngờ lại là người Đế Quốc? Như vậy thật sự quá tốt rồi. Nếu như vậy thì toàn bộ đám nữ nhân bên trong Liên Bang vốn dĩ si tâm hoa mắt đối với anh đại khái cũng sẽ qauy lưng co giò chạy mất dép hết, kẻ còn dám ở lại bên cạnh anh thì cũng chỉ còn mỗi một mình em mà thôi. Trên thế giới mặc dù không phải chỉ có một mình anh là nam nhân, nhưng mà bên cạnh anh lại cũng chỉ có một mình em là con gái mà thôi, như vậy trừ phi anh chờ em lớn lên trở thành nữ nhân của anh, làm gì còn có cơ hội khác cho anh lựa chọn nữa?

Cô bé con đáng yêu nằm ở trên giường trằn trọc nghiêng qua trở lại mãi một lúc lâu mà không thể đi vào giấc ngủ, trên mặt thường xuyên hiện lên một nụ cười thỏa mãn mà có chút ngây ngốc. Cô nàng căn bản không lo lắng cho sự an nguy của gã nam nhân kia. Chết à? Làm sao có khả năng đó được? Anh chính là Hứa Nhạc ca ca không gì không thể làm của em mà!

o0o

Bên trong căn biệt thự độc lập của Đại viện Tây Sơn.

Rốt cuộc cũng thành công trấn an được trái tim bởi vì chấn kinh quá độ mà mệt mỏi của mẫu thân mình, sau đó một cước một phen đá Trâu Lưu Hỏa lên giường ngủ, Trâu Úc lặng lẽ cởi bỏ búi tóc trên đầu mình, mệt mỏi ngồi xuống phía trước bàn trang điểm, ngắm nhìn dung nhan tiều tụy của chính mình hiện lên trong gương.

Sau khi trầm mặc trong khoảng thời gian thật dàu, cái loại mỹ cảm lạnh lùng thấu xương khiến kẻ khác phải chết lặng quen thuộc kia lại một lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt diễm lệ của nàng.

Kéo nhẹ cái ngăn kéo của bàn trang điểm, nhìn về phía cái dụng cụ nhỏ mà lần trước Thi Thanh Hải đã ở trên Quảng trường Hiến Chương nhét vào tay mình trước khi chết, hiện tại được cất cẩn thận ở sâu bên trong ngăn kéo, Trâu Úc im lặng thầm nghĩ, nếu như cái thứ này thật sự có thể che chắn được Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, vậy thì hiện tại kẻ đang cần tới nó nhất không hề nghi ngờ gì chính là cái gã người Đế Quốc chết tiệt kia.

Nhưng mà vấn đề chính là cái tên gia hỏa chết tiệt ngu xuẩn, chính mình cũng không biết bản thân mình là người Đế Quốc kia, hiện tại lại đang bị nhốt bên trong cái nhà giam quân sự chết tiệt kia, mình có năng lực nghĩ ra được phương pháp chết tiệt nào để giao nó cho tên gia hỏa kia hay không?

o0o

Nơi này là nhà giam quân sự Khuynh Thành.

Trong thời kỳ Hoàng triều trước đây, nhà giam quân sự này chính là phụ trách giam giữ các phần tử phản động chống đối triều đình, về sau tới thời kỳ Cộng Hòa, cũng đã từng có vài vị Gia chủ của Thất Đại Gia Tộc cũng đã từng bị bên phía Chính phủ tống giam vào nơi này. Mà những vị Tổng Thổng đã từng sử dụng các thủ đoạn phi thường cứng rắn mạnh mẽ đối phó với Thất Đại Gia Tộc kia, ngoại trừ ba vị đã bị chết khi còn đương nhiệm bởi thủ đoạn ám sát ra, còn có một vị Tổng thống khác ngay trong lúc còn đang tại nhiệm đã bị tố cáo phải xuống đài, bởi vì phạm tội tham nhũng mà bị bỏ tù, nơi giam giữ cũng chính là nhà giam quân sự này.

Thế nhưng cái thời kỳ tranh đấu cực kỳ kịch liệt đổ máu kia hiện tại cũng sớm đã qua đi, Thất Đại Gia Tộc Liên Bang dần dần đã rời khỏi sân khấu, lùi về ẩn phía sau tấm màn đen chính trị, cùng với Chính phủ hình thành nên một sự thỏa hiệp nào đó, cục diện dần dần quay trở lại hài hòa. Bắt đầu từ thời điểm đó trở đi, cái nhà giam quân sự này chủ yếu phụ trách việc giam giữ những tội phạm cùng hung cực ác khủng bố nhất trong toàn Liên Bang.

Những người bị giam giữ bên trong nhà giam quân sự Khuynh Thành này, cả đời cũng rất khó có cơ hội được đi ra ngoài. Nếu như có người nào đó thật sự may mắn hoặc là cường hãn rời được nơi này, như vậy thì toàn bộ quãng đời còn lại của hắn cũng tuyệt đối sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, cho dù là tự tử cũng sẽ không bao giờ quay trở lại bên trong cái quần thể kiến trúc tàn ngập tuyệt vọng này một lần nữa.

Hứa Nhạc cũng đã từng vào nơi này, sau đó được đặc xá rời đi, ngày hôm nay lại lần thứ hai bị quẳng ném vào trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, trong lịch sử những người gặp phải tình cảnh giống như hắn vậy, tuyệt đối không vượt quá ba người.

Còn về chuyện vượt ngục? Ngay từ khi nhà giam quân sự Khuynh Thành bắt đầu được sử dụng cho tới ngày hôm nay, vẫn chưa từng bao giờ phát sinh qua chuyện tình như vậy cả. Những tên gia hỏa bình thường bên trong xã hội nhân loại có vẻ như là cường hãn mạnh mẽ, không có chuyện gì không làm được cả, nhưng mà một khi đã tiến nhập vào trong này rồi, giống hệt như là một đầu chim ưng bị cắt mất cặp cánh của mình, như một chiếc Chiến hạm bị cắt mất nguồn năng lượng tinh quặng mỏ, cho dù có giãy dụa phản kháng đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào kiếm ra được bất cứ lỗ hổng nào bên trong cái lưới cá chắc chắn mạnh mẽ này, mãi dần dần bị cái cuộc sống lạnh như băng, buồn chán đơn điệu, tuyệt vọng không có bất cứ chút hy vọng nào này, chậm rãi mà chắc chắn biến thành một đống thịt ngây ngốc, hoặc là một mớ sắt thép lại như băng vô tri vô giác.

Bộ xiềng chân nam châm từ tính nặng nề đè mạnh xuống, như muốn xé rách phần cơ nhục cổ chân của hắn, một cơn đau đớn như dao cắt vào bàn chân truyền lên tận óc. Chỗ mắt cá chân lúc ẩn lúc hiện ngọn đèn điện tử cảm ứng, thanh âm tít tít cảnh báo không ngừng vang lên theo mỗi một bước chân của hắn. Bên trong cái xiềng chân nặng nề còn cài đặt cả một quả bom cảm ứng khống chế bằng sóng điện tử. Ba cái còng tay hợp kim thô chắc nặng nề đặc chế tròng lên trên hai cổ tay.

Phần thuốc tê mềm hóa cơ bắp trong cơ thể do một gã bác sĩ nhà giam tiêm vào cơ thể đang bắt đầu phát huy tác dụng của nó. Cảm giác suy yếu bất lực lan tràn ra khắp nơi trong toàn thân. Hắn muốn nhấc chân kéo lê cái xiềng chân nam châm điện từ cực nặng trên cổ chân mình cũng đã trở nên phi thường khó khăn. Bộ còng tay hợp kim nặng trịch trên hai cổ tay cũng một phen kéo thẳng phần cánh tay vô lực trì trệ xuống phía dưới, giống hệt như là một quả trái cây nào đó nặng nề chín rục vào ngày mùa thu, đè nặng khiến cho cành cây cũng phải vô lực mà gấp khúc chỉ xuống phía dưới mặt đất vậy.

Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại một chút, khó khăn ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua lớp thủy tinh cường lực trong suốt bố trí trên đỉnh đầu mình, nhìn chằm chằm về phía tầng mây đen dày đặc giống hệt như một quầng bụi mù trên bầu trời kia. Mấy ngày hôm nay hắn nghĩ muốn sáng tạo ra lịch sử, nghĩ muốn trở thành người đầu tiên có thể thành công vượt ngục khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành, mệnh danh nhà giam sâm nghiêm đệ nhất trong toàn bộ Liên Bang này, nhưng mà hắn lại căn bản không có bất cứ một tia tin tưởng nào cả, thậm chí ngay cả một cái phương án khả thi cũng không có tìm ra được nữa.

Một lực kéo mạnh mẽ mà thô bạo vô cùng, đột nhiên từ chỗ mấy cái còng tay trên cổ tay hắn truyền đến, kéo cho hắn lảo đảo ngã người về phía trước mấy bước, suýt chút nữa là té ngã xuống đất.

Vị Thiếu tướng Ngục trưởng tiên sinh khẽ ho khan hai tiếng, phất phất tay ý bảo mấy gã thuộc cấp đang cầm trong tay dây kéo khống chế cổ tay của Hứa Nhạc hơi thả lỏng bớt một chút lực kéo, hạ thấp giọng nói:

- Có thể để cho anh ra ngoài ăn cơm, đã là chuyện tình phi thường không dễ dàng rồi, anh tốt nhất đừng có nghĩ đến quá nhiều chuyện khác nữa.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới khẽ gật gật đầu, men theo con đường thông đạo nam châm từ tính dưới chân mình, chậm rãi hướng về phía bàn ăn dành riêng cho mình mà đi tới.

o0o

Thanh âm kim loại va chạm thanh thúy mà lại thê lương đột nhiên vang lên, khiến cho đám trọng phạm đang dùng cơm bên kia bức vách ngăn thủy tinh cường lực trong suốt phải quay đầu nhìn lại. Bọn họ yên lặng nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân đang chậm rãi di chuyển bên kia bức vách ngăn, nhìn thấy mái tóc bị cắt ngắn lởm chởm giống hệt như một bãi cỏ dại đang chỉa thẳng lên trời, cùng với chòm râu cũng đồng dạng lởm chởm giống như một đám cỏ dại vừa mới mọc lên trên một mảnh đất đã bị thiêu đốt qua, liền theo bản năng đồng loạt buông mớ đồ ăn trong tay mình xuống.

Đối với một đám trọng phạm Liên Bang, tội lỗi căn bản không có khả năng giảm trừ này mà nói, một màn này nhìn qua tựa hồ như là đã từng quen biết, càng chuẩn xác hơn nữa mà nói, chỉ là một lần lặp lại buồn tẻ của những hình ảnh năm năm trước đây mà thôi. Chỉ có điều là tần suất lặp lại của lần này hơi dài hơn một chút, hơn nữa so với những gì mà bọn họ lặp đi lặp lại vào mỗi ngày thì càng thú vị hơn rất nhiều. Rất nhanh trong số đó đã có người mất chút thời gian liền nhớ lại hắn là ai.

- Thượng tá Hứa Nhạc, hoan nghênh anh trở về a!

Một gã trọng phạm trong số đó nhất thời đứng thẳng người lên, hướng về phía tên gia hỏa đang phi thường gian nan đi chuyển bên kia bức vách ngăn trong suốt mà lớn tiếng hô. Ngay sau đó liền có hai đạo hồ quang ngay tức khắc bắn trúng thân thể của hắn. Một đám cảnh vệ quân sự vẻ mặt âm trầm mạnh mẽ tiến đến, rút ra cây gậy quân cảnh giắt bên cạnh thắt lưng, không một chút khách sáo bắt đầu cật lực đập xuống.

Bốp bốp bốp bốp!

Một loạt thanh âm nghe như là vật thể cứng rắn nào đó giã mạnh lên thân thể đột nhiên vang lên, khiến cho Hứa Nhạc phải quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy gã tù phạm đang lăn lộn run rẩy thống khổ trên mặt đất, khóe môi chảy ra máu tươi ròng ròng bên kia, Hứa Nhạc nhất thời nhớ tới năm năm trước đây, khi chính mình vừa mới được thuyên chuyển từ ngục tối Tổ Hồ Ly đến nhà giam quân sự Khuynh Thành này, chính là cái gã gia hỏa này là người đều tiên hướng về phía chính mình nở nụ cười chào hỏi. Kết quả lại bởi vì một nụ cười chào hỏi kia, mà hắn đã bị giam suốt ba ngày trong phòng tối.

Không ngờ đến được sau thời gian năm năm trời rồi, cái tên gia hỏa kia không ngờ là vẫn còn cường ngạnh đến như vậy. Đại khái là bởi vì những gã phạm nhân ngồi bên trong nhà giam quân sự này, ngoại trừ việc khiêu chiến quyền uy của bên phía nhà giam quân sự ra, rốt cuộc cũng không thể nào tìm ra được những chuyện tình gì có chút hứng thú trong cái kiếp sống dài dòng buồn chán, khiến người ta hận không thể ngay lập tức chết đi, nhưng lại không đành lòng cứ như vậy mà ngã xuống này…

Hứa Nhạc cười cười nhàn nhạt, xuyên qua bức vách ngăn trong suốt, hướng về phía đám trọng phạm bên kia bức vách phất phất tay chào hỏi. Tốc độ hắn huy động cánh tay cực kỳ chậm rãi, nhưng mà ở bên trong cặp mắt của vị Thiếu tướng Ngục trưởng ngay sau lưng hắn, phảng phất như là nhìn thấy cái cánh tay đang rất thong thả di động kia, chính là đang ý đồ muốn ném một thứ gì đó sang bên kia, từ đó châm lên cái một ngọn lửa bên trong cái đống tro tàn nhìn qua như là lạnh như băng, lại ẩn chứa những luồng năng lượng mạnh mẽ vô song.

o0o

Thức ăn bên trong nhà giam quân sự này căn bản cũng không đến nổi tệ, tuy rằng không so sánh nổi với thức ăn của bộ đội tiền tuyến, nhưng mà về mặt dinh dưỡng thì tuyệt đối có thể cam đoan đầy đủ. Món ăn chính là thịt protein tổng hợp hầm với khoai tây, một phần rau xanh, một món đậu xào, một chén canh thịtầm, tráng miệng thì được một quả cam.

Dùng hai tay vẫn còn đeo bộ còng hợp kim nặng nề cầm lên cái muỗng nhựa tổng hợp đặc chế, Hứa Nhạc chậm rãi bắt đầu ăn. Với tốc độ ăn uống bình thường của Hứa Nhạc mà nói, muốn thanh toán hết mớ thức ăn trước mặt mình, hắn cũng chỉ cần một khoảng thời gian cực ngắn mà thôi. Nhưng mà ngày hôm nay hắn ăn uống đặc biệt chậm rãi, nhai nuốt đặc biệt cẩn thận, tựa hồ như là muốn đem mỗi một phần năng lượng ẩn chứa bên trong mỗi một khối khoai tây cũng toàn bộ nhai nuốt thành những chất dinh dưỡng mà cơ thể có thể hấp thu, sau đó bắt đầu lưu giữ bên trong cơ thể mình.

Hắn tiếp tục thong thả ăn cơm, tùy tiện ngẫm nghĩ một chút.

Sau khi chấp nhận sự thật chính mình là người Đế Quốc, quẳng ném đi cái cảm giác hụt hẫng tiếc nuối về sự khác biệt thân phận do nền giáo dục của Liên Bang mang lại, cũng không có chút nào thống khổ giãy dụa vĩnh viễn theo kiểu thanh niên văn nghệ yếu đuối, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì đó cũng chỉ là một chuyện tình vô cùng đơn giản mà thôi. Chỉ có điều khi mà nhớ lại những sự kiện cụ thể đã từng phát sinh trong cuộc sống trước đây của chính mình, Hứa Nhạc liền có thể cảm thấy được nó trở nên chẳng đơn giản chút nào cả. Ví dụ như là hắn lúc này phải đối mặt với một sự thật tàn khốc: Theo góc độ huyết thống mà xét, thì Mạch Đức Lâm cùng với Quận vương Tạp Đốn căn bản chính là họ hàng rất gần của chính mình, thậm chí rất có thể còn là chú bác chí thân nhất nữa, nhưng lại đều đã bị hắn đích tay giết chết!

Cái loại tình huống như thế này sẽ bị đưa ra xét xử trước tòa án đạo đức lương tâm hay sao? Hứa Nhạc đem một khối khoai tây cuối cùng đưa vào trong miệng mình, cẩn thận thậm chí là phi thường chậm rãi nhấm nháp nhai nuốt. Theo từng mảnh vụn nhỏ khoai tay chảy xuôi qua cổ họng của hắn, trên gương mặt Hứa Nhạc cũng dần dần hiện lên một tia nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Không có bất cứ kẻ nào có thể đứng trước tòa án đạo đức lương tâm mà xét xử chính bản thân mình cả. Vấn đề hiện tại đã không liên quan gì đến chuyện đạo đức nữa rồi, mà là quan hệ đến chuyện sinh tử. Mà mình lại không muốn chết, vậy thì cứ đem chuyện đó biến thành đơn giản một chút đi.

Đưa tay đẩy nhẹ cái mâm thức ăn đã cạn sạch ra xa một chút, cầm lên quả cam đặt bên cạnh, Hứa Nhạc bắt đầu chậm rãi lột vỏ. Phần gân trắng nho nhỏ bên dưới lớp vỏ cam màu vàng cam rực rỡ kia nhìn qua có chút khô ráo, Hứa Nhạc khẽ liếm liếm nhẹ cặp môi khô khan của chính mình, ánh mắt khẽ nheo lại, khóe mắt nhìn xuyên thấy qua tầng vách ngăn trong suốt, rơi lên trên người của đám trọng phạm Liên Bang bên kia.

Cái vị lão nhân ngồi gần cửa sổ, đang chăm chú tìm tòi trên lớp vỏ cam màu vàng, như muốn tìm ra vài cái trứng vi khuẩn nhỏ bé trên đó, tên là Mạnh Nhĩ Đức, là cựu Giáo sư của Phòng 3 Viện Khoa Học Quân sự Liên Bang. Lão ta chính là chuyên hoa Hóa Sinh học thiên tài nhất trong toàn bộ Liên Bang này. Nếu như không phải bởi vì ông ta sử dụng khí độc sinh hóa vi phạm lệnh cấm mà mình vừa mới nghiên cứu thành công xong, không có chút lý do nào giết chết toàn bộ gia đình nhà vợ, kể cả vợ của chính mình, thì ở trong mắt rất nhiều người trong giới khoa học Liên Bang, cuộc đời này của ông ta tuyệt đối có thể đạt được ít nhất là ba cái Giải thưởng Tinh Vân!

Cái gã đại hán đầu trọc bóng lưỡng đang nhếch miệng nở nụ cười ngây ngô nhìn về phía mình kia, tên gọi là Kiều Lôi, nhìn qua tựa hồ như là thành thật vô cùng khờ ngốc kia, trên thực tế cũng là một gã cường giả hiếm thấy bên trong Quân đội Liên Bang. Hai tay hắn không biết đã tắm qua bao nhiêu máu tươi của địch nhân lẫn đồng đội của chính mình, bản tính phi thường tàn bạo.

Cái tên gia hỏa này nguyên nhân bởi vì tín ngưỡng một cái tôn giáo nguyên thủy nào đó bên phía Tinh vực Tam giác Bách Mộ Đại, cho nên mãi vẫn luôn kiên trì tự xưng mình là Thánh Kiều Lôi, mà cũng đồng dạng bởi vì cái tín ngưỡng tôn giáo lãnh huyết chết tiệt kia, cho nên hắn đã ở trong quân doanh tân binh, một phen đem mười bảy gã tân binh vô tội đánh đập tàn nhẫn đến chết. Lúc bị bắt lên Tòa án Quân sư, hắn lại còn mãi kiên trì cho rằng chính mình đã làm theo sự chỉ dẫn của đấng Chúa tể tối cao vô thượng…

Còn cái gã nam nhân thân hình gầy yếu hay nở nụ cười mỉm đầy khờ dại như một đứa bé con kia tên là Tra Nhĩ Tư, chính là một tên sát thủ kỹ nữ liên hoàn xú danh vang dội khắp toàn bộ Liên Bang. Người kỹ nữ đầu tiên chết trong tay hắn chính là người mẫu thân đã dứt ruột đẻ ra hắn!

Còn cái gã nam nhân khuôn mặt tuấn mỹ giống hệt như là các nhân vật trong tranh vẽ siêu thực kia, hắn tên là gì nhỉ? Hứa Nhạc khẽ nhướng mày lên một chút, cẩn thận nhớ lại. À, đúng rồi, hắn tên là Đồng Gia Trinh, là một tên gia hỏa cuồng sát lạnh lùng huyết tinh mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy đáng sợ.

Hứa Nhạc đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này nhìn qua vô cùng kỳ diệu. Theo luồng ánh mắt của hắn di dời đi, thân phận cùng với lý lịch của đám nam nhân bên kia đều rất nhanh rõ ràng hiện lên ở trong đầu của hắn, có chút giống với cảnh tượng năm đó khi mà chính mình dẫn theo đám gia hỏa của Tiểu đội 7 ra tiền tuyến đánh giặc. Chỉ có điều đám người Hùng Lâm Tuyền bọn họ là những chiến sĩ chân chính cường hãn không sợ chết, còn những người này thì lại là một đám tội phạm chân chính cường hãn không sợ chết a!

Năm đó sau khi hắn bị thuyên chuyển vào trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, trong lúc ngồi bên trong căn tin lớn này, cùng với đám tội phạm kia cách bức vách ngăn trong suốt ăn cơm giống hệt như ngày hôm nay vậy, chỉ trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, hắn đã thông qua sự trợ giúp của lão già kia, nắm vững rõ ràng toàn bộ thân phận cùng với năng lực của toàn bộ đám tội phạm bên kia. Bởi vì lúc đó hắn chính là muốn mượn dùng năng lực của những người này để tìm cách vượt ngục. Chỉ có điều sau đó hắn lại được Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ký lệnh đặc xá, những sự chuẩn bị này tự nhiên là không cần đến nữa. Ai có thể ngờ đến được, năm năm trôi qua, không ngờ nó lại một lần nữa phát huy tác dụng.

Cái nhà giam hôm nay vẫn là cái nhà giam của năm xưa, đám tội phạm bên kia bức vách trong suốt hôm nay vẫn là đám tội phạm của năm xưa. Ngoại trừ mái tóc trên đầu Mạnh Nhĩ Đức đã từ hoa râm biến thành bạc trắng ra, trên cái đầu trọc của Thánh Kiều Lôi lại có thêm một vài vết sẹo cùng với nếp nhăn ra, thời gian năm năm trời phảng phất như là không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở nơi này cả.

Sau đó Hứa Nhạc mới chợt phát hiện ra, bên kia bức tường trong suốt kia đã thiếu đi mất một đạo thanh âm già nua. Ánh mắt của hắn không khỏi khẽ nheo lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm về phía quả cam đã lột vỏ xong, đang nằm trong tay chính mình, trầm mặc không nói tiếng nào.

Chủ nhân của đạo thanh âm già nua kia đã từng là lãnh tụ tinh thần của đám trọng phạm bên trong toàn bộ nhà giam quân sự Khuynh Thành này, thân phận dị thường thần bí. Cho dù là lão già kia, lúc ấy ngoại trừ một cái số hiệu công dân ra, căn bản không thể tìm ra được bất cứ hồ sơ chi tiết nào của vị lão nhân kia nữa. Nếu như thật sự có người nào đó có thể một phen đem lý lịch xưa của vị lão nhân vô danh kia sửa sang lại một chút, hẳn sẽ là một đoạn truyền kỳ chân chính a. Nhưng mà ngày hôm nay cứ như vậy yên lặng không chút tiếng động mà biến mất bên trong cái nhà giam quân sự này.

Xem ra trên đời này quả nhiên không ai có thể chân chính chiến thắng được thời gian cả. Quân Thần Lý Thất Phu cũng không thể, vị lão nhân vô danh bên trong nhà giam quân sự này cũng không thể. Như vậy là không có bất luận kẻ nào có thể chiến thắng được cái nhà giam quân sự này hay sao?

Mấy đầu ngón tay chậm rãi mân mê một chút phiến vỏ cam mềm mại trước mặt, Hứa Nhạc thoáng cau mày trầm mặc ngẫm nghĩ trong một khoảng thời gian rất dài. Đột nhiên hắn một phen đem quả cam đã lột vỏ xong đặt xuống mặt bàn, gian nan chống đỡ thân thể lên bàn ăn, đứng thẳng người lên, hướng về phía bên kia bức vách trong suốt mà nhìn lại.

Tựa hồ như là cảm ứng được ánh mắt của hắn nhìn sang, một đám gia hỏa xú danh vang dội, hoặc là nói đám trọng phạm cùng hung cực ác, tội không thể tha bên kia bức vách trong suốt đều đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía hắn. Trong ánh mắt bọn họ đều xuất hiện một tia ý tứ hàm xúc hoặc là phức tạp, hoặc là thú vị.

Đám cảnh vệ bên trong nhà giam quân sự, nhất là đám bộ đội đặc chủng phụ trách công tác canh giữ Hứa Nhạc nhất thời khẩn trương lên một trận. Bên trong hệ thống bộ đàm cá nhân vang lên thanh âm mệnh lệnh liên hồi. Hơn mười gã cảnh vệ rất nhanh hướng về phía Hứa Nhạc bước tới, ý đồ ngăn cản động tác tiếp theo của hắn.

Thế nhưng Hứa Nhạc căn bản cũng chẳng làm gì cả, hắn chỉ là nhìn chằm chằm sang đám tù trọng phạm bên kia bức vách trong suốt, giơ cao lên bộ xiềng xích nặng nề trong tay mình, lớn giọng hô:

- Sống sót trong hèn mọn, hoặc là chết đi trong thống khoái!

Bên trong gian nhà giam là một mảnh tĩnh mịch, đột nhiên một luồng ánh nắng mặt trời cuối thu thanh lãnh chợt xuyên thấu qua tầng mây đen thật dày trên bầu trời, xuyên qua tầng đỉnh trần thủy tinh trong suốt trên đầu, chiếu rọi lên trên người Hứa Nhạc.

Bên kia bức vách trong suốt có một gã tù trọng phạm lớn tiếng hô lên:

- Lý do không đủ!

Một cây gậy cảnh vệ cùng với một dòng điện lưu cực mạnh nện mạnh lên thân thể Hứa Nhạc. Ngay trước khi ngã xuống mặt đất, hắn hướng về phía đám trọng phạm bên kia bức vách ngăn trong suốt mà hô lớn:

- Bởi vì tôi không muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.