Trên con đường với những bông tuyết rơi đầy, bởi vì là loại rượu mạnh
thấp kém mà hai bên má có chút nóng bỏng, bên trong cái điện thoại di
động truyền ra thanh âm trả lời lạnh lùng mà rõ ràng mạnh mẽ hữu lực của Lý Cuồng Nhân:
- Muốn thả? Cũng có thể? Tự anh đến đổi người đi!
Phía trước xa xa có một con đường ẩn hiện bên dưới hàng cây cối, hệ thống
sưởi ấm ẩn sâu bên dưới lớp đường xi măng truyền đến nhiệt độ cao khiến
cho những bông tuyết trên mặt đường nhanh chóng hòa tan, cùng với màu
trắng bạch của mớ tuyết đọng trên vỉa hè bên cạnh tạo thành hai màu
trắng, đen rõ ràng mà sâu thẳm. Phía cuối con đường mơ hồ có thể nhìn
thấy được một vài đầu chim kiếm ăn về trễ, dang rộng cánh biến vào trong các cánh rừng xa xa. Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại nhìn về phía chỗ đó,
trầm mặc nói:
- Thật sự muốn bức tôi à?
- Muốn nổi bão à?
Tôi không phải là Đỗ Thiếu Khanh đâu, mà nơi này cũng không phải là khu
căn cứ huấn luyện sĩ quan Bộ Quốc Phòng năm xưa!
Thanh âm Lý Cuồng Nhân lạnh lùng đến cực điểm, không một chút khách sáo trào phúng nói:
- Hiện tại trong Liên Bang đã không còn ai giúp đỡ anh nữa, anh có thể
nổi bão như thế nào nữa đây? Đốt cháy những nhà cửa của chúng ta, giết
chết những nam nhân cùng trẻ con của chúng ta, cưỡng gian những nữ nhân
của chúng ta hay sao?
- Không, anh căn bản không làm được những
chuyện đó. Không nên để cho chính bản thân mình chìm đắm vào bên trong
những cảm xúc của một vị anh hùng cùng đường! Anh có thể lay thân biến
đổi trở thành một gã phần tử khủng bố thật sự. Cho dù anh đã từng ám sát qua Mạch Đức Lâm, đã từng giết qua rất nhiều người rồi, nhưng mà anh
cũng không có biện pháp nào dùng những cái này để mà uy hiếp cả Liên
Bang được, huống chi là tôi!
Hứa Nhạc men theo con đường hai màu
đen trắng rõ ràng hướng về phía sâu trong cánh rừng rậm mùa đông mà đi
tới. Khi tới được trước mặt một bức thạch điêu giả cổ nào đó liền chậm
rãi dừng lại cước bộ, hướng về phía bên kia đầu dây điện thoại mà bình
tĩnh trả lời:
- Một tên gia hỏa không hayo gì giống như tôi vậy,
một khi bản thân bị lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, vẫn là không làm được
những chuyện tình mà cậu vừa mới nói khi nãy. Như vậy, tôi hẳn là một
người tốt chứ?
Bên kia đầu dây điện thoại trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, không có trả lời câu hỏi của hắn.
- Người tốt có lý do, cũng như có tư cách mà sống rót!
Hứa Nhạc hít sâu một hơi, cánh tay rung lên, trực tiếp nhổ lên bức thạch
điêu quá thân người nặng nề ở trước mặt mình, quẳng ném ra phía trước
mặt, nói:
- Những người trợ giúp người tốt sống sót, thì cũng có đạo lý mà sống sót. Ví dụ như là Lão Bạch vậy!
Bức thạch điêu to lớn nặng nề rơi thẳng xuống mặt đất, phát ra một tia
thanh âm trầm đục, chấn lên vô số những bông tuyết văng tứ tung. Lý
Cuồng Nhân bên kia đầu dây điện thoại lại vẫn như cũ không phát ra bất
cứ thanh âm nào cả.
Hứa Nhạc biết rõ ràng là Quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương lúc này đang tiến hành định vị chính xác địa điểm của bản
thân mình, nhưng mà hắn thật sự không quan tâm đến chuyện này. Vẻ mặt
hắn không một chút biểu tình, nhảy xuống phía dưới cái lỗ hổng do bức
thạch điêu to lớn vừa rồi để lại, lúc này giống hệt như nhảy vào một cái lô cốt vậy, tiếp tục nói:
- Sau khi từ bên Đông Lâm chạy đến Thủ Đô Tinh Quyển, tôi vẫn một mực nghe thấy cùng với chứng kiến một câu
nói: bên trong vũ trụ này cũng không có bất cứ đạo lý nào cả. Ngày hôm
nay tôi liền đánh ra cho các người một cái đạo lý! Sau khi tìm ra được
tôi thì chạy nhanh đến nơi này đi, thể hiện ra một chút hữu dụng đi.
Lý Cuồng Nhân ở bên kia đầu dây điện thoại cuối cùng rốt cuộc cũng đã mở
miệng nói chuyện, rõ ràng có thể nghe ra được hắn đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ cùng với cảm giác vớ vẫn, ngữ khí có thể nói là rét lạnh đến
cực điểm:
- Cho dù ông nội tôi có sống lại đi chăng nữa, cũng
không có khả năng chiến thắng được Liên Bang cùng với Quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương!
Hứa Nhạc từ dưới cái hố sâu kia lấy ra một cái hòm
lớn dính đầy bùn đất ẩm ướt, đưa bàn tay khẽ vuốt ve mấy cái, mạnh mẽ
trả lời:
- Cần phải đánh thử mới biết được có làm nổi hay không?
Lý Cuồng Nhân thô bạo mà trầm thấp gầm lên một trận, nói:
- Nếu muốn chết thì hãy tự sát ngay đi, đừng có liên lụy đến người khác!
Muốn hướng về phía cả Liên Bang khai chiến hay sao? Anh đã điên rồi hay
là anh đã quá chén đây?
Hứa Nhạc dùng sức đem cái thùng gỗ nặng
nề kia lôi lên trên mặt đất, vuốt vuốt bụng ợ ra một hơi tràn ngập hơi
rượu. Hắn ngửi ngửi một chút mớ mùi rượu nồng nặng khó nghe xung quanh
người cùng với cảm giác đắng đắng dưới cổ họng, nhịn không được khẽ cau
mày mấy cái, có chút ý tứ không được tốt lắm, thành thật trả lời:
- Thật sự là quá chén rồi a!
Hứa Nhạc từ trước đến giờ cũng chưa từng đánh qua trận chiến nào mà không
có sự chuẩn bị trước cả. Cái hòm gỗ nặng nề chôn bên dưới tấm thạch điêu này chính là lần trước, ngay trước khi hắn chuẩn bị tiến vào trong Dinh thự Tổng Thống, trước khi cùng với cả Liên Bang chính thức tuyên chiến, đã chuẩn bị sẵn một lượng lớn đạn dược cùng với súng ống lưu lại ở nơi
này.
Nguyên nhân bởi vì lượng súng ống này có độ hỏa lực quá mức
hung mãnh, cho nên trong quá trình kỳ diệu khó hiểu từ một gã người Liên Bang biến thành một gã người Đế Quốc, ngênh đón sự đuổi giết của bộ đội Liên Bang trong rất nhiều ngày qua, Hứa Nhạc mãi vẫn không hề sử dụng
đến, mãi cho tới ngày hôm nay!
Lợi dụng những ánh mặt trời tà
dương cuối cùng vẫn còn chưa có biến mất hẳn, Hứa Nhạc ở trên mặt đất
tràn ngập tuyết trắng rất nhanh kéo cái hòm nặng nề đi. Cái hòm to lớn
nặng nề nghiền ép mớ cây cỏ tràn ngập sương lạnh trên mặt đất. Phía
trước cái hòm lớn đọng lại một đống tuyết vụn lớn, thế nhưng căn bản
không hề hạ chậm tốc độ lại chút nào. Chỉ trong khoảng thời gian cực kỳ
ngắn, liền đã tiến nhập vào bên trong một phiến kiến trúc theo kiểu công viên nhìn qua cực kỳ sang quý cùng với thanh tĩnh.
Phiến địa
phương này gọi là Thanh Đằng Viên, Lợi Thất thiếu gia Lợi Hiếu Thông
chính là đang sinh sống ở trong này. Những căn biệt thượng lúc ẩn lúc
hiện bên dưới các tàng cây bên trong này cũng đều toàn bộ là nơi ở của
các đại nhân vật nổi tiếng bên trong Liên Bang, những quan to, quý nhân… Khoảng cách giữa nơi này với thế giới của dân chúng bình thường có thể
nói là cực kỳ xa xôi.
Ngày hôm nay là một ngày mùa đông cực kỳ
lạnh giá, bên trong công viên đã có những dòng nước chảy nhàn nhạt, uốn
lượn chín khúc, do hệ thống sưởi ấm đường đi bộ trang bị khắp cả khu
trang viên, sau đó bố trí trước chảy thành một dòng suối róc rách xinh
đẹp. Những nhành mai vàng đứng nép mình bên trong giá rét, thổ lộ ra một vài hương vị e ấp nhàn nhạt. Tuyết trắng bao trùm trên khu vực giả sơn
lớn ở ngay giữa trang viên, khiến cho người khác nhìn qua có cảm giác
hứng thú vô cùng.
Nơi này chính là chiến trường do Hứa Nhạc lựa chọn!
Trong suốt khoảng thời gian trốn chết này, hắn chính là trốn chạy không
ngừng, thế nhưng vẫn chưa từng tiến hành phản kích qua chút nào cả. Có
rất nhiều những nguyên nhân tâm lý đấu tranh phi thường phức tạp, nhưng
mà hiện tại cũng đã đến lúc hắn phải phản kích rồi. Bởi vì có Lộ Lộ, bởi vì Lão Bạch, thậm chí có thể bên phía Chính phủ sẽ điều tra ra được
Trâu Úc nữa. Cho nên hắn cần phải ngoại trừ sống sót một cách kiên
cường, vẫn còn phải thông qua những phương thức nào đó mà thể hiện ra sự cường đại của chính mình, thể hiện ra lực lượng tràn ngập khả năng phá
hoại của chính mình, muốn khiến cho bên phía Cplb phải cảm thấy đau đơn, phải cảm thấy sợ hãi, phải cảm thấy kiêng kỵ.
Đương nhiên cũng
phải thừa nhận một điều, ba bình rượu đế độ cồn cao mà hơi thấp kém một
chút ở bên trong cái cửa hàng bách hóa dưới chân núi kia, vào lúc này
cũng tạo thành một phần tác dụng phi thường quan trọng đối với quyết
định này của hắn.
Ở một chỗ nào đó khuất sau cái hòn giả sơn
khổng lồ, bên cạnh một dòng suối nhỏ trong vắt, trên một cái bục điều
khiển của hệ thống bơm hơi nước sưởi ấm cho toàn trang viên, Hứa Nhạc
hướng về phía dòng suối nhỏ sau lưng mình hung hăng phun mạnh một ngụm
nước miếng xuống, sau đó mở cái thùng gỗ lớn ra, vẻ mặt không một chút
biểu tình bắt đầu sửa sang lại súng ống. Đại não hắn thì lại không ngừng cấp tốc vận chuyển, lại một lần nữa thiết lập ra lộ tuyến trốn chết sau khi chiến đấu xong.
Trên tầng mây xa xa phía dưới đột nhiên
truyền đến thanh âm vù vù, mơ hồ có thể thấy được bên trong đám bông
tuyết trắng muốt xuất hiện thân ảnh của hơn mười chiếc phi cơ trực thăng võ trang quân dụng đang xoay tròn những cặp cánh khổng lồ trên đỉnh đầu mình. Tuy rằng khoảng cách vẫn còn cách đây khá xa, nhưng mà khí thế
vẫn như cũ là thập phần kinh người.
Tầng bông tuyết trắng tinh
giống như là cô nàng thiếu nữ giơ lên bộ váy xinh đẹp của chính mình mà
nhảy múa. Sắc trời mặc dù âm trầm nhưng lại vẫn như cũ còn có thể nhìn
thấy rõ ràng hết thảy mọi vật. Ánh thái dương ở phía Tây đã lặn xuống
dưới đường chân trời, cũng không biết đây có phải là lần chứng kiến
hoàng hôn cuối cùng của người nào đó hay không?
Ánh mắt của Hứa
Nhạc khẽ nheo lại nhìn về phía bên kia, hai tay rất nhanh chuyển động,
hệ thống nhắm bắn tự động khống chế bằng điện tử bên trên khẩu súng
trường tự động phát ra thanh âm cơ hoàng tạch tạch chói tai.
Ngày hôm đó ở bên trong đám sương mù trong khu bảo hộ động vật hoang dã, hắn không có leo lên con thuyền của người khác, kết quả cuối cùng hắn lại
không có con thuyền của riêng chính mình. Chẳng qua hiện tại hắn cũng đã có đường lui rồi, tuy rằng thế giới của cái đường lui kia thật sự nhỏ
một chút, kỳ quái một chút, nhưng mà cũng có mì gói, có đậu phộng rang,
còn có loại rượu chết tiệt này nữa, tôi còn sợ cái gì nữa?
Phốc
một tiếng lớn, hay cánh tay của hắn giống hệt như là máy móc vật, cực kỳ chuẩn xác mà nhanh chóng nâng cao lên, trong khoảnh khắc làm ra tư thế
chuẩn bị nhắm bắn phi thường hoàn mỹ. Ngay sau đó hắn liền không một
chút do dự khu động cò súng, hướng khẩu súng trường nhắm bắn H12 về phía trước. Mục tiêu cũng không phải là những chiếc phi cơ trực thăng bên
trong đám bông tuyết trên bầu trời, mà là hướng về phía cánh rừng mùa
đông ngay bên kia đầu của dòng suối nhỏ uốn lượn trong khu trang viên.
Những luồng lửa đạn khủng bố nhất thời từ bên trong cái họng súng tối om kia
phun ra. Những luồng không khí bên cạnh họng súng nhất thời bùng nổ mãnh liệt, các bông tuyết đầu tiên là cứng đờ một chút, ngay sau đó liền
kịch chấn xé rách cùng với hòa tan biến mất.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!
Khẩu súng trường nhắm bắt H12 một khi đã nổ súng liền sau đó không cách nào
ngừng lại được. Tần suất bắn cực hạn có thể nói là cực ngắn, những viên
đạn dùng tốc độ cực cao hướng về phía suối nước bên kia không ngừng phụt ra, lập tức bên phía cánh rừng mùa đông, nơi mà ngay cả bóng người cũng không cách nào nhìn thấy được bên kia, chợt vang lên vô số những tiếng
kêu đau đớn. Mơ hồ chợt truyền đến thanh âm của vật nặng nào đó rơi
xuống mặt đất.
Hai chân của Hứa Nhạc đứng thẳng hướng về phía
trước, ánh mắt nheo lại, toàn thân vẫn duy trì động tác nhắm bắn hoàn
hảo nhất, căn bản không thèm nhìn tới những viên đạn từ bên phá đối diện đang phóng tới. Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, ngón trỏ bàn tay
phải thì nhanh như tia chớp không ngừng khu động cò súng, đúng là một
phen đem khẩu súng trường nhắm bắn biến thành một khẩu súng liên thanh
mà sử dụng!
Khẩu súng trường nhắm bắn H12 đã trải qua quá trình
cải tạo mặc dù cũng có thể thích ứng được với tốc độ bắn nhanh gần như
là biến thái như thế, nhưng mà cái nòng súng cho dù cường độ kỹ thuật có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng không cách nào thừa nhận nỗi những phát
nổ súng hung mãnh mà liên tục như thế được. Không đến hai mươi giây đồng hồ sau đó, nòng súng của khẩu súng nhắm bắn tỉa H12 cải tiến đã bắt đầu đỏ rực lên. Ngẫu nhiên có những bông tuyết từ trên trời rơi xuống họng
súng, xoẹt một tiếng liền biến thành hơi nước.
Không đợi băng đạn của khẩu súng bắn hết, Hứa Nhạc đã cực kỳ chính xác tính toán ra được
giới hạn chịu đựng tối đa của họng súng nhắm bắn, ngay tại một khắc
trước khi khẩu súng nhắm bắn H12 trong tay hắn nổ tung, tay phải hắn lật nhanh một cái, một khẩu súng nhắm bắn H12 khác đã ngay lập tức xuất
hiện trước mắt hắn, tiếp tục quá trình nổ súng liên thanh không chút
ngừng nghỉ. Tiếng súng tạch tạch vốn dĩ chưa từng gián đoạn qua bất cứ
một khắc nào cả.
Trên bờ đê xa xa của dòng suối nhỏ uốn khúc bên
phía đối diện, sớm đã có những thanh âm tiếng súng phản kích vang lên
dồn dập. Ngẫu nhiên có một vài mảnh đạn bắn xẹt sát bên cạnh thân thể
của hắn, giã lên trên bức tường lớn phía sau lưng, phát ra thanh âm giòn tan dày đặc. Thậm chí còn có một vài khối mảnh đạn may mắn nào đó, bắn
trúng thẳng vào giữa ngực của hắn, hung hăng chui thẳng vào bên trong
lớp áo giáp chống đạn ngay bên dưới cái áo khoác đã bị tàn phá cực kỳ
nghiêm trọng trên người nữa.
Toàn thân Hứa Nhạc vẫn là như cũ
thẳng tắp quỳ một chân xuống mặt đất, chân còn lại ngồi chồm hổm, sắc
mặt trắng bệch, nhưng mà vẫn như trước không hề có bất cứ một tia cảm
xúc biến hóa nào cả. Hắn cứ như vậy ngồi bên trong đám tuyết trắng rơi
lan man, ngay tại chỗ tiến hành nhắm bắn.
Phong Dư lúc trước khi
rời đi đã từng nói qua với hắn, muốn đối phó với cỗ Máy vi tính Trung
ương Liên Bang kia, trên thực tế chính là phải đối phó với đám người
đang sử dụng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang! Hứa Nhạc lựa chọn nơi
này làm chiến trường của chính mình, lựa chọn lúc này mà khai chiến,
chính là phán định rõ ràng là Chính phủ Liên Bang tuyệt đối không có khả năng vận dụng những loại vũ khí chân chính có tính hủy diệt khủng bố
nhất để mà đối phó với chính mình.
Nơi này chính là Đặc khu Thủ
Đô, là khu dân cư đông đúc dày đặc nhất, hơn nữa lại còn là ở tại Thanh
Đằng Viên, là khu vực tập trung toàn bộ các nhân vật quyền quý, đại nhân vật của Liên Bang, cho dù là những loại tên lửa đạn đạo có khả năng
công kích chính xác nhất đi chăng nữa, cũng sẽ tạo thành những kết quả
không cách nào thu thập nổi được. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Hứa
Nhạc đã dần dần hiểu được, chính khách trên bản chất chính là những gã
thương nhân. Bản chất của bọn chúng chính là tham lam, hơn nữa lại vô
cùng tự tin với chính mình. Khi nào bọn chúng còn cho rằng không cần
phải trả giá quá nhiều hậu quả cũng có thể dễ dàng giải quyết chính
mình, như vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận trả một
cái giá quá đắc để làm.
Trên bầu trời một màu u ám tràn ngập gió
tuyết kia, hơn mười chiếc phi cơ trực thăng quân dụng võ trang hai cánh
đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh tiếp cận về phía này. Khí thế của bọn
chúng nhìn qua cực kỳ nghiêm nghị mà khủng bố. Hai khỏa tên lửa đạn đạo
Liệt Hỏa bố trí hai bên của cabin phi cơ bất cứ lúc nào cũng có thể
phóng thẳng ra!
Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn về phía
thân ảnh của đám bộ đội Liên Bang đang mơ hồ từ phía bên kia cánh rừng
mùa đông tiếp cận về phía này. Hắn đem khẩu súng nhắm bắn H12 đã sắp sửa hết đạn quẳng ra trước mặt mình, trực tiếp dùng hai tay bưng lên hai
khẩu súng mới cực kỳ khủng bố!
Hai khẩu Cơ pháo Đạt Lâm, loại sáu nòng xoáy luân chuyển cực nhanh, bắt đầu hung mãnh phụt lên những luồng lửa đạn với sức công kích khủng bố nhất. Những viên đạn tốc độ cực cao
một phen đem những bông tuyết trắng tinh xé nhỏ thành vô số những phiến
không gian vỡ tan. Bên trong cánh rừng mùa đông ngay bên kia dòng suối
uốn khúc nhất thời xuất hiện vô số những điểm đạn rơi đen ngòm, đại biểu cho sự tử vong đáng sợ. Vô số những thân cây cổ thụ cứng rắn theo những đường lửa đạn lướt qua, nứt vỡ thành vô số những mảnh vỡ nham nhỏ, vô
số những nhành cây trơ trụi lá cũng không ngừng rơi lả tả xuống. Vô số
những mãnh gỗ vỡ tung bay tán loạn trong không trung!
Đây là loại súng ống có uy lực cường hãn nhất của Quân đội Liên Bang, ở trên chiến
trường hỗn loạn, uy lực của nó thậm chí so với khẩu ACW còn đáng sợ hơn
không biết bao nhiêu lần. Bình thường nó vẫn được trang bị trên các
Robot quân dụng hoặc là các chiếc phi cơ trực thăng võ trang quân dụng.
Ngoại trừ gã quái vật như là Hùng Lâm Tuyền vậy, cũng không có bao nhiêu gã binh sĩ của Liên Bang có thể dùng sức người mà vác khẩu Cơ pháo nào
lên chiến trường tác chiến cả. Nhưng mà vào lúc này, hay tay Hứa Nhạc
phân biệt đang cầm hai khẩu súng Cơ pháo Đạt Lâm sáu nòng xoáy luân
chuyển kia mà mãnh liệt nổ súng!
Cơ thể hắn nhìn qua cũng không
có quá mức khoa trương, hai cánh tay nhìn qua cũng không quá cường
tráng, thế nhưng không ngờ ôm hai khẩu súng Cơ pháo mà mỗi khẩu cũng
trên 250 kg cực kỳ thoải mái dễ dàng! Mặc dù lực phản chấn cực mạnh mỗi
lần nổ súng cũng chỉ khiến cho hai bả vai của hắn khẽ kích động giật lên một chút mà thôi, nhìn qua giống hệt như là hướng về phía đám bộ đội
Liên Bang ở bốn phương tám hướng kia thể hiện sự khinh miệt của chính
mình!
Chi bộ đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt
Ti Hí ở trong cánh rừng mùa đông đối diện dòng suốt uốn khúc kia, bị
những luồng mưa đạn khủng bố bắn tới áp chế khiến cho phải nằm rạp xuống mặt đất, căn bản không có cách nào ngẩng đầu lên nổi. Một chi bộ đội dù cho có cường hãn đến đâu đi chăng nữa, một khi đối mặt với loại hỏa lực như mưa không thuộc đẳng cấp của chính mình như thế này, cũng chỉ đành
có thể ảm đạn né tránh phong mang mà thôi. Nếu như những đường đạn của
hai khẩu Cơ pháo Đạt Lâm sáu nòng xoáy luân chuyển kia mà khẽ chỉa thấp
xuống một chút nữa, thì cho dù là mớ đất đá đã bị đông cứng đến mức cực
kỳ cứng rắn dưới thân thể bọn họ chỉ sợ cũng sẽ bị cạo mất đi mấy tầng!
Mớ đạn được cung cấp cho hai khẩu Cơ pháo Đạt Lâm bên trong cái hòm đạn
đặt trên cái bục trước mặt đã dần dần vơi đi với tốc độ cực nhanh. Mà
sáu cái nòng súng của hai khẩu Cơ pháo Đạt Lâm đang xoay chuyển với tốc
độ cực kỳ cao kia cũng đã bắt đầu đỏ rực lên rồi. Chỉ là không biết viên đạn cuối cùng sẽ kết thúc trước, hay là mấy cái họng súng kia sẽ bởi vì không chịu đựng nổi mà vỡ tan trước nữa.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng
không thèm quan tâm đến những cái này. Sau khi bắn xong một tràng mưa
đạn áp chế đám bộ đội Liên Bang không dám ngẩng đầy lên, hắn lại cực kỳ
nhanh chóng giơ lên một khẩu súng nhắm bắn tầm xa H12 khác, chỉ xeo xéo
lên trên không trung, hướng về phía một chiếc phi cơ trực thăng võ trang hai cánh quạt gần nhất mà liên tục khu động cò súng.
Hai loại
thủ pháp bắn súng hoàn toàn bất đồng như thế này lại được chuyển hoán
cực kỳ nhanh chóng, thế nhưng lại không hề có một chút sự ngưng trệ nào
cả, động tác vẫn như cũ tự nhiên lưu loát đến cùng cực.
Những
viên đạn phụt ra từ khẩu súng nhắm bắn H12 kia cực kỳ chuẩn xác cắt
ngang qua không gian tràn ngập tuyết trắng, bắn trúng thẳng ngay phần
trụ chính của cái cánh quạt lớn trên đỉnh đầu của chiếc phi cơ trực
thăng võ trang đầu tiên. Một thanh âm kim loại gãy vỡ đột nhiên vang
lên. Ngay trên phần cánh trực thăng chính đột nhiên tung ra một chùm tia lửa khủng bố, sau đó chiếc phi cơ trực thăng võ trang lảo đảo mất cân
bằng không ngừng xoay chuyển trên không trung, rơi thẳng vào bên trong
dòng nước lạnh như băng bên dưới, kích khởi lên một tảng bọt nước trắng
xóa.
Ngay sau đó Hứa Nhạc liền thay đổi góc độ nhắm bắn, chuyển
sang một góc khoảng 74 độ so với lúc nãy, hướng về phía một chiếc phi cơ trực thăng võ trang kế tiếp. Chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Biệt
đội Cặp Mắt Ti Hí bên kia cánh rừng đông đã ngay lập tức tiến nhập vào
đợt công kích kế tiếp. Hơn mười chiếc phi cơ trực thăng lên thẳng võ
trang toàn diện như thế kia, dù cho hỏa lực của hắn đã chuẩn bị rất đầy
đủ nhưng cũng không có năng lực đối phó hoàn toàn được. Hắn cần phải
nhanh chóng hoàn thành cho xong chiến tích ngày hôm nay, sau đó nhanh
chóng rút lui khỏi đây, rồi phải ẩn núi, sau đó lại tiếp tục lựa chọn
chiến trường kế tiếp.
Thế nhưng sự tình ngay sau đó lại phát
triển hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng cùng với tính toán ban đầu của
Hứa Nhạc. Ngay khi mà hắn tiếp tục mượn cái cảm giác say nồng mà phát
cuồng, bùng phát ra ý chí mạnh mẽ kịch liệt nhất, chuẩn bị khu động cò
súng giải quyết thêm một vài mục tiêu nữa, thì đột nhiên một giọt nước
trong vắt chợt rơi thẳng xuống mắt hắn, nhất thời biến tầm mắt của hắn
thành một mảnh mơ hồ.
Ngay tại trong khoảng khắc này, Hứa Nhạc
khẽ nheo cặp mắt lại một chút, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng là địa
phương nơi mà chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu kia rơi xuống mặt hồ,
cách vị trí hiện tại của chính mình ước chừng đến hơn 2 km lận mà, vì
cái gì mà những giọt nước mà nó chấn lên lại có thể rơi trúng vào ánh
mắt của mình đây?
Ngay sau đó là thêm một giọt nước lạnh nữa, ba
giọt nước lạnh, bốn giọt nước lạnh, mấy chục giọt nước lạnh, mấy trăm
giọt nước lạnh, vô số giọt nước lạnh rơi xuống… Đám giọt nước lạnh lẽo
này nháy mắt đã kết thành một trận mưa to tầm tã rơi xuống… Bọn chúng
rầm rầm rĩ rĩ men theo vô số những bông tuyết trắng tinh rơi xuống dưới, ba ba ba ba rơi lên trên phiến Thanh Đằng Viên sang quý sớm đã không có sự u tĩnh yên lặng như thường ngày nữa, rơi thẳng xuống người của Hứa
Nhạc!
Toàn thân Hứa Nhạc lúc này ẩm ướt một mảnh, cảm giác được
thân thể lạnh như băng, thế nhưng hắn lại cũng chỉ im lặng trầm mặc ngẫm nghĩ, vì cái gì mà giữa trời đông tuyết trắng như thế này, lại có thể
hạ xuống một trận mưa thống khoái đầm đìa như vậy chứ?
Đột nhiên
đúng lúc này, tầng mây u ám ngay trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc, nơi mà cơn
mưa thống khoái kia vừa mới hạ xuống, chợt xảy ra một chút biến hóa quỷ
dị. Tựa hồ như đang có một cỗ lực lượng vô hình nào đó vậy, đang từ trên bầu trời trên đỉnh đầu của Hứa Nhạc vén vầng mây tà dương hướng về phía dưới mà lao xuống. Đám mây tuyết dày đặc trên bầu trời bị cỗ lực lượng
thần bí này chấn động khiến cho cực kỳ bất an, sợ hãi không ngừng chạy
toán loạn ra xung quanh, hình thành một cái lỗ hổng phi thường rõ ràng
trên bầu trời!
Hai bên con suối uốn khúc xinh đẹp, không gian
trên đầu của tất cả mọi người nhất thời biến thành một mảnh không gian
không có tuyết. Mọi người bên dưới trong nháy mắt này tựa hồ như là nghe được một đạo thanh âm vù vù trầm thấp cực lớn vậy, hoặc là giống như
không hề nghe được bất cứ thanh âm nào nữa cả, mà chỉ là theo bản năng
quên hẳn việc chiến đấu của mình, một phen đem ánh mắt quẳng ném lên
trên cái lỗ hổng vừa mới xuất hiện trên tầng mây tuyết dày đặc kia.
Cùng với đám mây tuyết trắng tinh đang quay cuồng bất an, nơi mà tầng mây đã hé lộ ra một cái lỗ hổng khổng lồ, đã không còn cảnh mặt trời lặng vào
đường chân trời bên dưới nữa, mà bên trên bầu trời đang cực kỳ khẳng
khái lưu lại vô số những luồng quang mang sáng lạn rực rỡ, tràn ngập một màu đỏ rực như hoa đào. Một chiếc phi thuyền vũ trụ tắm gội bên trong
luồng quang mang hoàng hôn xinh đẹp rực rỡ này, nhìn qua cực kỳ thong
thả nhưng kỳ thực vô cùng nhanh chóng đáp xuống!
Bốn phía xung
quanh thân thể của chiếc Phi thuyền vũ trụ thuần một màu đen này chẳng
biết đã dùng loại phương thức nào mà gắn dày dày đặc đặc vô số những cái hộp kim loại kỳ quái, hoàn toàn không thể nào nhìn ra được bộ dáng ban
đầu của nó nữa. Thậm chí đã không thể dùng cái từ ngữ rác rưởi mà hình
dung nó nữa, càng giống như là một khỏa nam châm linh kiện kim loại
khổng lồ hư hỏng nào đó bị vứt đi mấy vạn năm trời bên trong các trạm
rác thải kim loại vũ trụ vậy, không ngừng hút lại những cấu kiện kim
loại làm thành một đống bùng nhùng không ra hình dáng gì!
Nhưng
mà chính là một chiếc Phi tuyền vũ trụ rác rưởi đến mức không thể nào
rác rưởi hơn được nữa như thế này, đắm chìm trong luồng quang mang hoàng hôn xinh đẹp rực rỡ cuối cùng mà đáp xuống kia, lại đủ khiến cho tất cả mọi người chứng kiến được một màn phát sinh này cảm nhận được một sự
rung động cực kỳ mạnh mẽ về mặt tâm lý.
Chiếc phi thuyền vũ trụ
màu đen rác rưởi cùng cực kia dùng tốc độ cực cao hạ xuống, mang theo
những luồng xoáy gió cực kỳ khủng bố, trong khoảng khắc khiến cho gần
mười chiếc phi cơ trực thăng võ trang tiên tiến kia mất hẳn đi tính cơ
động đầy tự hào của bọn chúng. Một vài chiếc phi cơ trực thăng võ trang
gần nhất nháy mắt mất đi sự không chế, vô cùng thê thảm rơi thẳng xuống
phiến hồ nước bên dưới. Mà những chiếc phi cơ trực thăng võ trang xa hơn một chút thì ngay sau khi trải qua một hồi chao đảo khủng hoảng, liền
dùng tốc độ cao hướng về bốn phía xung quanh mà bay ra xa.
Những
luồng gió rút gào thét mãnh liệt, ở bên trong phiến Thanh Đằng Viên bên
dưới mà hoành hành không một chút cố kỵ, thổi quét khiến cho ngay cả hòn giả sơn khổng lồ bên dưới cũng lung lay như muốn ngã đổ vậy. Vô số
những bông hoa mùa đông trên phiến sân thượng gần đó, mặc dù có thể chối chọi được những luồng gió đông lạnh ngắt, nhưng lại bị những luồng gió
xoáy thổi quét này khiến cho vỡ vụn ra thành từng mãnh nhỏ.
Còn
chi bộ đội chiến đấu đặc chủng Liên Bang bên trong cánh rừng mùa đông xa xa đằng kia thì lại căn bản không thể ngẩng đầu lên nổi.
Ánh mắt Hứa Nhạc thì nheo lại càng ngày càng gần, toàn thân gồng lên chống lại
những luồng gió xoáy thổi quét cực kỳ mạnh mẽ kia. Hắn nhìn chằm chằm
vào chiếc Phi thuyền vũ trụ đang đáp xuống càng ngày càng gần mình hơn,
cặp mày nhăn tít lại, không thể nào hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì rồi.
Hắn theo bản năng một lần nữa giơ lên khẩu Cơ pháo Đạt
Lâm sáu nòng xoáy, nhắm thẳng về phía chiếc Phi thuyền đang đáp xuống
kia, chuẩn bị khu động cò súng.
- Này, đã hắt cho cậu một đám nước lạnh nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa tỉnh rượu được nữa hay sao?
Chiếc phi thuyền vũ trụ màu đen cực kỳ rác rưởi kia đột nhiên phát ra một
trận cười nhạo cực kỳ khoa trương, sau đó nhanh chóng hướng về phía cái
bục mà Hứa Nhạc đang đứng hạ nhanh xuống, mang theo một cái bóng râm
khổng lồ bao trùm toàn bộ phiến trang viên sang quý này. Nhìn qua giống
hệt như là một đầu quái vật đang muốn thôn phệ linh hồn của tất cả mọi
người vậy. Nhưng mà ở trong mắt của Hứa Nhạc, thì đầu quái vật này thật
sự là đáng yêu đến cực điểm.
Hắn ném ngay xuống khẩu Cơ pháo Đạt
Lâm trong tay mình, mỉm cười ngẫm nghĩ, hóa ra chính mình thật sự là có
một chiếc Phi thuyền của bản thân mình a!