- Chỉ cần theo ta hồi cung, cậu chính là Thái tử Điện hạ, sau này cậu
cũng sẽ chính là Hoàng đế của Đế Quốc. Cậu còn trẻ, vẫn còn có rất nhiều thời gian để mà thay đổi cái chế độ khiến cậu chán ghét này!
-
Bản thân là một gã du khách nhỏ bé cũng chỉ có thể trơ mắt lạnh lùng
nhìn những sự khiến mình chán ghét, hay là làm một vị Hoàng đế Bệ hạ nắm trong tay quyền lực có thể dẹp bỏ hoàn toàn những điều mà mình chán
ghét, cái này có thể dễ dàng mà thay đổi những sự không công bằng ở
trong mắt của cậu hơn cơ chứ?
- Nếu như mà cậu vẫn như cũ kiên
trì quy ẩn bên trong các Tinh cầu, chấp nhận biến mình thành một dòng
nước để mặc cho muốn chảy đến đâu thì chảy, chấp nhận nhìn những sự
chướng tai gai mắt trong mắt mình diễn ra, chấp nhận tránh lui không
chịu trả giá một chút hy sinh cùng với cố gắng, như vậy cũng chỉ có thể
nói là cậu căn bản không có gan đứng lên nhằm để gạt bỏ đi kiếp sống
nhân sinh bi thảm của đám thứ dân kia. Mà cậu cũng chỉ là dùng những lời nói cảm thán này để thỏa mãn cái cảm giác đạo đức về sự ưu việt của
chính mình mà thôi, căn bản cũng chỉ là một trò cười của mọi người mà
thôi!
Vẻ mặt Hoài Thảo Thi không một chút biểu tình nhìn chằm
chằm về phía Hứa Nhạc, ngôn ngữ đặc biệt mạnh mẽ hữu lực, tràn ngập tính công kích. Đại khái trong khoảng thời gian hai năm gần đây, vì để có
được đủ lý do nhằm để thuyết phục cái tên tiểu tử ngoan cố cứng đầu
trước mặt này, cô nàng đã hao phí cực kỳ nhiều thời gian cùng với tâm
lực.
Nhưng mà rất rõ ràng rằng, đối với cái vấn đề này Hứa Nhạc
cũng đã bỏ ra đầy đủ thời gian để mà nghiên cứu, tìm hiểu cùng với cân
nhắc cẩn thận. Hắn cũng không hề tạm ngừng lấy một giây, đã ngay lập tức trực tiếp hồi đáp trở lại:
- Bất cứ một sự cải cách to lớn nào
đó, hoặc nói luôn là một cuộc cách mạng vĩ đại, cũng cần phải có một
người nắm trong tay quyền lực tối cao, đồng thời ở vào thời khắc mấu
chốt nhất làm ra những quyết định chính xác nhất. Cái loại quyết định
này có khả năng dẫn đến sự hủy diệt của cả một giai tầng, có thể sẽ phải hy sinh đi sinh mệnh của mấy trăm vạn, hoặc là mấy trăm ức con người…
- Cô cũng biết rằng tính cách của tôi vốn dĩ có chỗ thiếu hụt, tôi rất
khó có thể làm ra cái loại lựa chọn như thế kia được. Tôi chỉ am hiểu
nhất là chuyện phá hoại, còn chuyện xây dựng thì lại chẳng biết một chút gì… Ngay cả việc trở thành một sĩ quan chỉ huy ở trên chiến trường cũng đã không đủ tư cách rồi, huống chi lại là một trách nhiệm trọng đại đến thế cơ chứ?
- Nếu để cho tôi đứng ra làm chủ những sự biến hóa
trên khắp Tinh vực Tả Thiên, ngoại trừ việc để cho Đế Quốc lâm vào những trận rung chuyển dữ dội ra, chết thêm càng nhiều người hơn nữa, cũng
chẳng có bất cứ hiệu quả nào cả!
Hứa Nhạc vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hoài Thảo Thi, tiếp tục nói:
- Có người từng nói rằng tôi cần phải biết thấu hiểu bản thân chính mình. Về phương diện máy móc, quả thật tôi cũng có chút thiên phú. Nhưng mà
trên phương diện chính trị tôi vĩnh viễn là một thằng nhóc ngây thơ khờ
khạo. Những sự kiện trong lịch sử sớm đã chứng minh rõ ràng điểm này
rồi. Về phương diện này, ở hai bên đầu vũ trụ, số người thông minh hơn
so với tôi thật sự là nhiều lắm. Không có khả năng nói tới cái thời đại
vũ trụ mà Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương không còn bao phủ khắp nơi nữa,
nền xã hội Đế Quốc tập quyền muốn vĩnh cữu giữ lại quyền lực của chính
mình, căn bản cũng là một loại hy vọng xa vời mà thôi. Cho nên trên thực tế các người đã bắt đầu thay đổi các chế độ thống trị của chính mình đó thôi.
Hoài Thảo Thi trầm mặc không nói tiếng nào, hiểu được rằng hắn tự thừa nhận rằng trên phương diện chính trị là ngây thơ khờ khạo
đó là sự thật, nhưng nàng ta cũng không có mở miệng nói gì.
-
Thậm chí ngay cả Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc cùng với cô cũng không có
biện pháp làm được cái chuyện tình đó, tôi tự nhiên cũng không thể nào
làm nổi.
Hứa Nhạc bình thản nói.
Hoài Thảo Thi cũng không
có so đo về cách xưng hô của hắn đối với Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa, cặp mày chỉ là khẽ nhướng lên một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cặp
mắt Hứa Nhạc, hỏi:
- Công cuộc cải cách của Đế Quốc cũng chỉ vừa
mới bắt đầu hơn mười năm nay mà thôi, vẫn còn chưa thấy được những hiệu
quả gì đáng kể, rất có thể sẽ phải thất bại…
- Tiến hành cải cách giáo dục, từng bước tiến hành thí điểm việc xóa bỏ sự phân cấp giữa các chủng tộc. Muốn thay đổi mối quan hệ khẩn trương nặng nề giữa các giai
tầng trong xã hội, cần phải có năng lực để cho dân chúng hạ tầng có đủ
kiến thức cùng với dũng khí đứng thẳng người lên, thể hiện sự hữu dụng
của chính mình, từ đó có thể khiến cho Đế Quốc vốn dĩ tràn ngập tử khí
nặng nề được tiến hành thay đổi những dòng máu mới mẻ… Mà hiện tại các
người chính là đã làm những chuyện này rồi!
- Vừa rồi tôi đã từng nói qua, tôi đã từng đi qua rất nhiều những địa
phương khác nhau, đã từng gặp qua rất nhiều người, rất nhiều sự việc.
Tôi biết được xã hội hạ tầng chân chính của Đế Quốc đã lâm vào tình
trạng như thế nào rồi. Tôi tin tưởng rằng bản thân cô cũng hiểu rõ
chuyện này. Lần trước khi cô dẫn tôi đi thăm qua một vòng tại Tang Thực
Châu, xem qua những trường Đại học Quốc lập ở nơi đó. Quả thật tình
huống ở nơi đó rất khả quan. Nhưng mà ở tại Tang Khô Trấn mà chúng ta
đang ngồi đây thì như thế nào?
- Đám con cháu dân đen cùng với nô lệ ở nơi này, cho dù không bị đám quý tộc đánh chết, giết chết, thì
cũng bị bóc lột cho đến chết, làm sao mà còn đủ dũng khí để nói đến
quyền lợi giáo dục cơ chứ? Tất cả những địa phương mà các người tiến
hành thí điểm công cuộc cải cách giáo dục kia, thì xuống đến địa phương
đơn vị nhất cũng đều biến thành bộ dáng như thế này cả. Như vậy thì toàn bộ Đế Quốc sau này sẽ biến thành bộ dáng như thế nào? Cái ý chí về nền
cải cách giáo dục tiến bộ của Hoàng đế Bệ hạ đến tột cùng có thể ảnh
hưởng đến được bao nhiêu địa phương cơ chứ? Chẳng lẽ công tác cải cách
cũng chỉ có thể xuống đến được một vài phiến thành thị lớn bao vây xung
quanh Hoàng cung của Hoàng đế Bệ hạ là đủ rồi hay sao?
Khi đàm
thoại hoặc là khi biện luận với người khác, có lúc giống hệt như là đang tiến hành kéo co vậy, bởi vì mỗi người đều đứng trên những lập trường
khác nhau, đều muốn một phen tìm mọi cách kéo về phía bên chính mình,
kiên quyết không đồng ý để cho chính mình bị kéo sang bên phía đối
phương bên kia. Vì thế khi mà một bên nào đó bắt đầu tiến hành dùng sức, thì bọn họ sẽ ngay lập tức cố gắng trụ thân thể xuống, cho đến khi mà
lực lượng của ngôn ngữ lập luận chứng tỏ của chính mình đã sử dụng hết,
liền không có cách nào tiếp tục tăng lên thêm nữa, liền sẽ bắt đầu sử
dụng những ngôn ngữ chân tay, ngữ khí, biểu tình để mà gia tăng phụ trợ
cho sức mạnh của mình.
Vô số những lời tức tối, chua ngoa, cười
nhạo đối phương… thật nhiều những loại thủ đoạn luân phiên được đăng
tràng, giống hệt như là hai cánh tay đang nắm chặt sợi dây kéo co vậy,
kéo đến mức bật cả máu ra, dùng sức quá mạnh khiến cho cặp má đỏ hồng
lên, hai bàn chân kéo dài lên trên mặt đất trơn nhẵn đến mức trắng bệch
ra, nhìn qua cũng không dễ nhìn chút nào.
Trải qua một khoảng thời gian dài trầm mặc, Hoài Thảo Thi khẽ ngẩng nhẹ đầu lên, nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc, nói:
- Cậu đang nhìn, cậu đang suy nghĩ, cái này rõ ràng là muốn nói cậu cũng
không phải là không có cơ hội quay trở về Hoàng cung, có đúng không?
- Tôi chỉ là một du khách, chỉ bất quá là chu du khắp nơi trong Tinh vực
Tả Thiên suốt hai năm thời gian mà thôi. Sau khi chứng kiến những sự
tình này tự nhiên là có sự cảm khái, nhưng mà cái này thật sự không có
nghĩa là gì cả!
Hứa Nhạc bình thản hồi đáp.
- Cũng chỉ là du khách thôi sao?
Bên trong cặp mắt đã khẽ nheo lại của Hoài Thảo Thi đột nhiên lướt qua một
tia hào quang nhàn nhạt. Nàng ta đột nhiên hạ thấp thanh âm, chậm rãi
nói:
- Ngày 01 tháng 07 năm Hoàng lịch 726, gã quan viên Sở du lịch Chòm sao Thập Tự Tinh đã chết thảm tại trang viên riêng của mình!
- Ngày 15 tháng 11 năm 726 Hoàng lịch, bên trong đường hầm quặng mỏ muối
trên Lan Ba Tinh, phát hiện thi thể của hai gã quý tộc bản địa. Khẩu
súng nắm trong tay bọn hắn ngay cả một phát đạn cũng chẳng kịp bắn ra,
thì yết hầu đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt mà chết!
- Ngay sau khi
tế lễ Tân tiên năm 727 Hoàng lịch, mọi người phát hiện trong hầm ngầm
của tòa nhà thờ lớn màu xanh trên Cương Đỉnh Tinh đã phát hiện thi thể
của bảy gã giáo sĩ của nhà thờ. Mà đám trẻ con bị nuôi dưỡng làm nô lệ
tình dục đồng tính theo lời kể của đám dân chúng, là bị giam cầm trong
căn phòng ngầm dưới lòng đất lại biến mất không thấy đâu. Vì chuyện tình này đã xảy ra một hồi xung đột tôn giáo mạnh mẽ. Cuối cùng Hoàng đế Bệ
hạ đã phải tự mình điều binh tiến đến trấn áp mới có thể tạm thời hóa
giải được việc này.
- Tháng tư năm 727 Hoàng lịch…
Cặp mắt Hoài Thảo Thi vẫn như cũ nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, cặp môi mỏng khẽ
nhướng lên, bắt đầu giảng thuật lại mười mấy vụ án phi thường chấn động
xảy ra khắp nơi trong thời gian hai năm gần đây trong Tinh vực Tả Thiên. Mỗi khi kể đến một nhân vật, thời gian, địa điểm của vụ án chấn động
kia, những tình tự kỳ quái sâu trong cặp mắt của nàng ta cũng nồng đậm
hơn một chút, mà Hứa Nhạc đang ngồi đối diện bàn, ánh mắt cũng càng ngày càng nheo lại thêm một chút nữa.
- Hiện tại là mùa xuân năm 728
Hoàng lịch Hoàng triều Bạch Cận, một vị Thiếu gia quý tộc chết thảm ngay bên trong trang viên của chính mình, thậm chí ngay cả phần da bụng cùng với dương v*t của hắn cũng bị cắt mất…
- Thật sự hết sức trùng hợp, tất cả những địa phương xảy ra những vụ án
đó, đều cũng là những địa điểm mà cậu từng đi du lịch qua. Hơn nữa dựa
theo thời gian mà tính toán, lúc đó cậu hẳn cũng là đang vừa vặn ở gần
đó. Điều này có thể nói thật sự là rất trùng hợp hay không?
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong một lúc khá lâu, sau đó hai bàn tay nắm lại, mở miệng cười cười, hồi đáp:
- Bất luận là bên Liên Bang hay là bên Đế Quốc, vô số người đã từng dự
đoán rằng hiện tại cậu đang ở nơi nào. Tuyệt đại đa số mọi người đều
nhận định rằng cậu đang ẩn cư tại nơi nào đó ở Bách Mộ Đại, hoặc là có
một vài dự đoán khác nữa. Nhưng mà cuối cùng ai cũng đều cho rằng sau
khi cậu trốn chết xong thì sẽ là quy ẩn… Nhưng mà kết quả cậu đi đến nơi nào thì liền ra tay giết người đến đó. Cái này là kiểu quy ẩn cùng với
trốn chết bình thường hay sao?
- Năm nay tôi vẫn còn trẻ, cũng
đâu phải là già nua gì cho lắm, tôi còn có thể làm được rất nhiều
chuyện, cho nên đương nhiên là tôi sẽ không dẫn theo mười mấy cô vợ xinh đẹp, tìm một mảnh địa phương yên tĩnh hiền hòa nào đó biến thành một gã Thổ hoàng đế, thỏa mãn với cái gọi là niềm vui thú quy ẩn được.
Hứa Nhạc nhìn ngược lại Hoài Thảo Thi, nói:
- Còn về chuyện đi đến nơi nào thì liền ra tay giết người đến đó… không
phải là tôi nghĩ muốn giết người, mà là dọc theo đường đi, tôi gặp phải
những kẻ đáng chết thật sự là quá nhiều rồi.
- Một gã thiếu gia
quý tộc biến thái, cưỡng gian rồi giết chết, lột da những cô bé nhỏ
tuổi. Một đám Giáo chủ tiên sinh một phen nuôi dưỡng một đám bé trai bảy tám tuổi trong căn phòng ngầm dưới lòng đất, xem chúng như là những nô
lệ tình dục phục vụ cho cái sở thích đồng tính luyến ái bệnh hoạn của
chính mình. Đám quý tộc ra tay mưu sát tiện dân đào khoáng, hòng để
chiếm đoạt tiền bồi thường của Đế Quốc cấp cho… Tất cả bọn chúng cũng
đều là kẻ đáng chết cả, cho nên tôi mới ra tay khiến cho bọn chúng sớm
chết đi, bớt khiến cho mọi người phải khổ sở thêm nữa.
Ánh mắt
của Hứa Nhạc nheo lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ về phía đám dân
chúng đang đứng bên hàng rào, ngẩng cặp mắt tò mò nhìn về phía mình,
phẫn hận nói:
- Ở trên tất cả những Tinh cầu của Đế Quốc, những
chuyện tình giống như vậy hầu như mỗi ngày cũng đều phát sinh ra, bao
gồm cả nơi này cũng vậy. Tôi tin tưởng rằng nếu bản thân cô tận mắt
chứng kiến những chuyện này, cũng sẽ làm ra những hành động giống như
tôi mà thôi. Chỉ bất quá cô thân là Công chúa Điện hạ tôn quý, rất ít có dịp tiếp xúc với những chuyện thuộc về tầng đáy của xã hội này mà thôi.
- Cậu cho rằng giết chết mấy kẻ nào liền có thể giải quyết được vấn đề
hay sao? Muốn giải quyết được vấn đề, thì cần phải giải quyết được vấn
đề cơ bản nhất. Mà muốn như vậy, thì cậu cần phải có được đầy đủ quyền
lực để ra tay giết chết mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn con
người kìa. Nếu như cậu vẫn như trước kiên trì không chịu theo ta trở về…
Ánh mắt của Hoài Thảo Thi khẽ nheo lại nhìn chằm chằm về phía hắn, cố gắng
đè nén xuống sự bực tức trong lòng mình, sau khi khẽ ho khan hai tiếng
mới tiếp tục nói:
- Như vậy cũng chỉ có thể chứng tỏ sự ngây thơ, hoang đường, ích kỷ cùng với lãnh khốc của cậu mà thôi. Ngẩng đầu liên
nhìn thấy khoảng không vũ trụ bao la mênh mông liền say mê với cảm giác
đạo đức ưu việt của chính mình sao? Cái phương thức này thật sự rất dễ
dàng! Dễ dàng đến mức khiến kẻ khác phải phẫn nộ!
Hứa Nhạc cúi đầu xuống nhìn về phía chén trà, đột nhiên lên tiếng nói:
- Năm đó khi còn ở trong Phủ Đại Sư Phạm, tôi đã từng nói với cô rồi, tôi kỳ thật là một người hết sức ích kỷ. Cái điểm này thì xin cô đừng bao
giờ quên!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoài Thảo Thi, thanh âm cực kỳ thành khẩn, nói:
- Hiện tại bản thân tôi chỉ là một tên gia hỏa đáng thương không có bất
cứ lập trường nào cả. Tôi đã từng chìm đắm trong mê võng, trong tức tối, thậm chí ngay cả một chút niềm tin vào người khác cũng không hề có. Mãi cho đến khi tôi tìm lại được một chút lòng tin bên trong một gian cửa
hàng bách hóa, nhưng mà bấy nhiêu đó thật sự là không đủ!
- Con
người sống trên đời thì cuối cùng cũng phải làm một cái gì đó, cho dù là làm một gã du khách đi chăng nữa thì cũng cần phải làm chút gì… Giết
đám người đó, làm một vài chuyện tình, tiêu diệt những cái bất công,
thay những người vô tội báo thù rửa oán vân vân…
Hắn khẽ nhún nhún vai, nở nụ cười nhạt, nói:
- Cứ coi như là những hoạt động giải trí nghiệp dư, khiến cho tôi cảm
thấy vui vẻ đi, xem như là chuyện khiến mình cảm thấy hứng thú, cùng với chuyện đạo đức căn bản không có chút quan hệ nào cả.
Mãi một lúc thật lâu sau đó, cặp mắt đã nheo lại thành hai cái khe của Hoài Thảo Thi mới dần dần thả lỏng ra một chút, nói:
- Xem như ta chấp nhận lời giải thích của cậu!
Cặp mắt nàng ta khẽ chớp nhẹ một cái, tiếp theo mới nói:
- Nhưng mà cậu đã từng bao giờ nghĩ qua rằng, những hành vi lỗ mãng như
vậy của cậu, sẽ chọc giận bao nhiêu người hay không? Cậu cũng chỉ là một gã du khách, có thể dễ dàng phiêu nhiên rời khỏi, nhưng mà những kẻ yếu đuối mà cậu vốn nghĩ muốn bảo vệ kia, cuối cùng sẽ phải thừa nhận bao
nhiêu sự báo thù huyết tinh tàn khốc của đám quý tộc sao khi cậu rời đi
chứ?
- Chuyện tình này đương nhiên là tôi đã từng suy nghĩ qua rồi…
Hứa Nhạc nhìn thẳng Hoài Thảo Thi, có chút ý tứ không tốt cho lắm, khẽ cúi đầu cười cười, trào phúng nói:
- Những cái tên gia hỏa chân chính điên cuồng tàn nhẫn kia, tôi tận hết
khả năng giết được bao nhiêu thì giết. Còn về phần những hậu quả để lại, tôi biết là đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc vẫn một bực truy theo tôi tích của tôi. Một khi bọn họ đã là thuộc hạ của cô, lại
đoán ra được những sự tình kia là do tôi làm, như vậy bọn họ hẳn là biết sẽ phải giúp tôi một phen đem những chuyện tình sau đó xử lý cho ổn
thỏa lại rồi…
Hứa Nhạc bộ dáng có chút vô sỉ lấy lòng, nâng cái
ấm trà giữa bàn lên, một phen châm thật đầy tách trà trước mặt Hoài Thảo Thi, nở nụ cười mỉm, nói:
- Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc do đích thân Công chúa Điện hạ vĩ đại tự mình lãnh đạo, đương nhiên là có được năng lực này.
- Cái này có thể xem như là cậu đang lợi dụng ta không?
Hoài Thảo Thi nguýt hắn một cái.
- Xem như là giúp đỡ một chút đi?
Hoài Thảo Thi khẽ thở dài một hơi, cầm lấy tách trà, trầm mặc không nói
tiếng nào. Đột nhiên nàng ta không hề có bất cứ dấu hiệu nào, khẽ lắc
lắc đầu phì cười một tiếng. Thanh âm cười tươi đột nhiên trong nháy mắt
chuyển thành mấy thanh âm ho khan liên tiếp.
Cặp mày rậm của Hứa
Nhạc nheo lại, nhìn chằm cằm về phía cô nàng đang che miệng không ngừng
ho khan trước mặt mình, rõ ràng phát hiện ra sự thống khổ trên gương mặt nàng ta. Hắn nhìn một chút sắc mặt tái nhợt của Hoài Thảo Thi, phát
hiện ra hai gò má so với năm xưa càng thêm gầy yếu hơn rất nhiều, vô ý
thức khẽ nâng tay trái lên một chút, muốn giúp đối phương vỗ vỗ lưng
giảm đau mấy cái, chỉ là động tác giơ tay ra hơi có chút cứng ngắc, mà
thân hình rướn về phía trước cũng không chút tự nhiên nào cả.
Hứa Nhạc cũng biết rằng trong thời gian hai năm vừa qua, mặc dù bản thân
Hoài Thảo Thi cũng không phải là thường trú luôn trên Tinh cầu Mặc Hoa,
nhưng mà toàn bộ tinh lực của nàng ta cũng đều đặt lên trên cái khỏa
Tinh cầu tràn ngập thuốc súng cùng với tử vong kia, kiên trì đối kháng
với cái vị danh tướng Liên Bang lãnh khốc mà điên cuồng kia, thậm chí
không tiếc hết thảy những sự nguy hiểm không thể nào tưởng tượng nổi,
lấy sự tôn nghiêm của một vị Công chúa Điện hạ, tự mình ba lần ra tay
thích sát đối phương.
Hứa Nhạc phi thường rõ ràng, mặc dù là
cường đại như Hoài Thảo Thi vậy, nhưng mà muốn ra tay thích sát Đỗ Thiếu Khanh đang được sự bảo hộ nghiêm ngặt của toàn bộ Quân đội Liên Bang
như vậy, cũng là chuyện khó như lên trời. Trong ba lần thích sát này,
nàng ta đã không có bị táng thân bên trong quân doanh Liên Bang, đó đã
là chuyện cực kỳ may mắn rồi, nhưng khẳng định là nàng ta cũng đã bị
thương không nhẹ.
Nhìn Hoài Thảo Thi bởi vì ho khan quá mức mà
cặp mày nheo lại thành một đường thẳng, cặp mày Hứa Nhạc cũng nheo lại
thành một đường, hít mạnh một ngụm khẩu khí, hỏi:
- Lần này bị thương nặng lắm à?
Bàn tay của Hứa Nhạc rất nhanh đặt lên trên lưng nàng ta, những luồng chân
khí Bát Đạo ấm áp rất nhanh từ lòng bàn tay truyền thẳng qua thân thể
đối phương.