Gian Khách

Quyển 4 - Chương 263: Tuần sát sứ đặc cấp



- Vừa rồi cậu có nói rằng những cuộc tiến công cách mạng thảo phạt đột tiến như bão táp, quả thật không thể nào thực hiện được. Vậy thì cậu có bao giờ nghĩ rằng một khi cái hồi hành quân trầm mặc này được tiến hành đến cuối cùng, như vậy khẳng định sẽ bởi vì những tràng huyết tinh phẫn nộ mà trở nên kịch liệt hơn nhiều hay không? Cũng giống như là cuộc kháng nghĩ của các thanh niên phẫn nộ hỗ trợ cho Mạch Đức Lâm năm đó vậy. Cái loại dân chúng điên cuồng kịch liệt phản ứng tập thể một cách vô ý thức như thế, căn bản là không cách nào khống chế nổi được, chắc chắn là sẽ khiến cho toàn bộ xã hội Liên Bang phải rung chuyển, sẽ dẫn phát đến những màn hình ảnh đổ máu, tử vong cùng với hắc ám!

Phóng viên Ngũ Đức nhìn thẳng về phía Thai Chi Nguyên, vẻ mặt ngưng trọng, nói;

- Càng đáng sợ hơn nữa chính là, mặc dù là phải trả một cái giá cực kỳ đắt đỏ như thế, nhưng mà có lẽ cái tương lai Liên Bang sẽ gặp phải cũng không nhất thiết được tốt đẹp hơn chút nào cả!

Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài, sau đó mới quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Ngũ Đức, nói:

- Tôi thật sự không quan tâm đến chuyện này!

Ngũ Đức khẽ cau mày lại, có chút không thể nào tin nổi nhìn chằm chằm về phía hắn, hỏi:

- Vậy đến tột cùng là cậu quan tâm đến chuyện gì?

Thai Chi Nguyên cười cười, cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà cặp mày thanh tú có chút khẽ nhướng lên, ngược lại nói:

- Nếu như là cái tên gia hỏa kia, đại khái sẽ không làm nhiều việc phiền phức giống như là tôi vậy, mà sẽ là trực tiếp ôm lên khẩu súng, bắn giết tiến thẳng vào trong Dinh thự Tổng Thống… Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, bản thân tôi lại không có được loại năng lực biến thái cái kiểu đó của hắn!

Phóng viên Ngũ Đức biết rõ ràng cái tên gia hỏa mà hắn nói là muốn chỉ ai, chỉ có thể cười khổ lắc lắc đầu.

o0o

Bởi vì quá mức mỏi mệt sau một đêm cuồng hoan hết mình như thế, cho nên bên trong đám bãi cỏ cao thật lớn kia, đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi ai nấy cũng đều ôm chặt những bình rượu mà nặng nề lâm vào giấc ngủ. Tay chân thất tao bát loạn của bọn họ quấn bện thật chặt với hai, hai bàn tay vô ý thức chụp loạn xạ khắp nơi trên thân thể đối phương.

Đại khái trong cái bầu không khí tĩnh lặng như thế, những tia nắng sắng sớm đầu tiên từ phía phương Đông mạnh mẽ xuyên thấu qua những tầng mây mỏng manh trên bầu trời, chiếu rọi xuống thân thể tràn ngập hương vị tươi trẻ đầy sức sống có chút trắng nhợt của đám thanh niên nam nữ, khiến cho cả thế giới đồng loạt bừng tỉnh lại.

Đám thanh niên nam nữ sau một đêm cuồng hoan, bộ dạng nhìn qua như là không có bất cứ tổ chức nào cả, nhưng trên thực tế lại dưới sự tổ chức chặt chẽ của vô số người, rất nhanh đã tẩy bỏ đi sự mệt mỏi cùng với ngơ ngẩn trên người mình. Dưới ánh nắng hừng đông nhàn nhạt, bọn họ đồng loạt đeo lên những cái khẩu trang đen thui, giống hệt như đêm tối ngày hôm qua, cầm lấy những băng rôn khẩu hiệu đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước, leo lên những chiếc xe tải hạng nặng do ba Công hội Lao động chuẩn bị sẵn, rời khỏi phiến ngoại ô của thị trấn Ngũ Tư Thác Đức vô cùng bừa bãi náo loạn, hướng về phía không cảng của Tượng Thụ Châu mà tập kết.

Mục tiêu cuối cùng của bọn chính là Đặc khu Thủ Đô, là Quảng trường Hiến Chương!

Năm đó khi mà lần đầu tiên Chính phủ Liên Bang tiến hành truy nã Hứa Nhạc, đã từng có vô số những thanh niên học sinh tập trung xuống đường biểu tình, tỏ vẻ kháng nghị chuyện này. Lúc ấy trên mặt những đám thanh niên học sinh này cũng đeo những cái khẩu trang màu đen giống hệt như ngày hôm nay, chỉ có điều trận chiến đấu hiện tại, bản thân Hứa Nhạc đang ở bên Đế Quốc xa xôi, căn bản không có cách nào tham dự cả!

o0o

Bên trong căn phòng thư viện đơn sơ tràn ngập ánh sáng cùng với những hạt bụi nhỏ quấn bện bay múa khắp nơi, Hứa Nhạc chống tay thẳng lên trên mặt bàn, trầm mặc trong khoảng thời gian rất dài mới có thể tiêu hóa hết được những chuyện mà Hoài Thảo Thi vừa mới giảng thuật về tình hình bên phía Liên Bang. Hắn cực kỳ rung động đối với hành động tràn ngập sự quyết đoán của gã bạn thân kia, hắn ngơ ngẩn bất định đối với những sự rung chuyển đang phát sinh bên trong cố hương bên kia của mình.

- Công tác tình báo của Bộ Hoàng Gia Đế Quốc chúng ta đối với Liên Bang bên kia trên cơ bản hoàn toàn là một con số 0. Chẳng qua những chuyện tình này hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng trên các Kênh tin tức các Đài truyền hình của bọn họ. Còn về phần phản ứng của vị phu nhân kia phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, đại khái cũng có thể dự đoán được một chút. Tuy rằng bên phía Chính phủ Liên Bang mãi một mực ý đồ muốn xâm nhập khống chế đối với Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang, nhưng mà ta tin tưởng rằng với khả năng của vị phu nhân kia, bà ta có đầy đủ những thủ đoạn để mà cam đoan bảo vệ được lợi ích to lớn nhất của gia tộc chính mình. Nhưng mà ai có thể ngờ đến được là, gã con trai duy nhất của bà ta, thế nhưng lại một phen đem toàn bộ căn cơ quan trọng nhất của gia tộc mình hoàn toàn đào hết ra như vậy. Công ty Liên hợp Tinh quặng mỏ cộng với Cơ Kim Hội Tu Thúc… mấy cái này so với vị trí Tổng thống Liên Bang càng quan trọng hơn rất nhiều!

Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn xuống tách trà đã cực kỳ nguội lạnh trong tay mình, bình tĩnh nói:

- Nói ra mấy chuyện này, chính là muốn nói cho cậu biết, tình hình chiến sự trên Tinh cầu Mặc Hoa đại khái trong một khoảng thời gian sắp tới sẽ trở nên ổn định vững vàng hơn rất nhiều. Nhưng mà ta không nghĩ chấp nhận một cục diện như thế. Cho nên ta sẽ thừa dịp cơ hội này, suất lĩnh Quân đội Đế Quốc khởi xướng phản công, một phen đem tất cả Quân đội Liên Bang đuổi hết ra khỏi lãnh thổ Đế Quốc!

Nếu như bên phía Chính phủ Liên Bang thật sự một phen điều động Đỗ Thiếu Khanh cùng với bộ đội tinh nhuệ tại tiền tuyến triệu hồi trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, nhằm để ứng phó với thế cục nội bộ càng ngày càng kịch liệt, phức tạp hơn rất nhiều bên kia, thì bên phía Đế Quốc tự nhiên sẽ đạt được một hồi cơ hội cực kỳ hiếm có. Vị Công chúa Điện hạ trước mặt này nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như thế này.

Nhưng mà vấn đề chính là, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đại khái cũng sẽ vẫn còn lưu lại trên Tinh cầu Mặc Hoa, không dễ dàng lùi về. Nghĩ tới cảnh những gã đã từng là đồng bào, chiến hữu, thuộc hạ của mình, sắp sửa gặp phải sự phản công cực kỳ điên cuồng của Quân đội Đế Quốc, thái dương của Hứa Nhạc nhất thời ẩn hiện những sợi gân xanh.

Hắn khẽ liếm liếm một chút cặp môi hơi chút chua xót của mình, ngẩng đầu lên nhìn Hoài Thảo Thi, nói:

- Chẳng lẽ cô không lo lắng là tôi sẽ đem những tin tức tình báo này chuyển lại cho Quân đội Liên Bang hay sao?

- Nói ra cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa bản thân ta hiểu rất rõ ràng cậu là loại người như thế nào!

Hoài Thảo Thi nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh nói:

- Ta chuẩn bị quay trở lại Tinh cầu Mặc Hoa. Hy vọng cậu có thể quay về Thiên Kinh Tinh nhìn xem một chút… Có thể thăm hắn một lần. Dù sao thì hắn cũng là phụ thân thân sinh của cậu, của ta!

Hứa Nhạc khẽ trầm mặc, sau đó mới nói:

- Năm đó ở trong Hoàng cung, khi mà ông ta dùng roi quất tôi, cũng đâu có nhận ra thân phận của tôi đâu. Một khi đã là như thế, vẫn là cũng không cần nhận thức với nhau thì tốt hơn. Nói thật lòng một câu, mặc dù hiện tại tôi có thể nhận cô là tỷ tỷ ruột của tôi, thế nhưng lại vẫn như cũ khó có thể tưởng tượng nổi vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc tối cao vô thượng, đứng đầu toàn bộ Tinh vực Tả Thiên này, lại là phụ thân ruột của tôi. Ở trong lòng tôi, phụ thân của tôi đã chết ở trong hồi sập hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm mười mấy năm trước rồi. Ông ta tên là Hứa Tân Thụ!

Hoài Thảo Thi khẽ chậm rãi nheo mắt lại một chút, mơ hồ có một chút vẻ phẫn nộ thoáng tích sích trên mí mắt. Thế nhưng mà chung quy nó cũng đã lặng yên không một tiếng động tiêu tán đi, cũng chỉ còn lại một chút bi ai nhàn nhạt mà thôi.

- Sau này có cơ hội tôi sẽ đi Thiên Kinh Tinh…

Hứa Nhạc nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, nói:

- Dựa theo lời kể của cô, thì mẫu thân ruột của tôi là một vị cung nữ vô cùng bình thường trong Hoàng cung. Tôi đây cũng muốn đến trước mộ phần của bà ta mà thăm viếng một chút.

Hoài Thảo Thi lấy từ trong cái túi áo quân trang ra một phiến thẻ bài điện tử nhỏ bé, đẩy đến trước mặt Hứa Nhạc, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, sau đó nói:

- Về phần vị trí thì ta đã nói với cậu rồi. Nếu như cậu ở trên Thiên Kinh Tinh gặp phải chuyện phiền phức gì đó, vậy thì cứ việc sử dụng tấm lệnh bài điện tử này thể hiện thân phận là được.

Hứa Nhạc khẽ nghi hoặc nhíu mày một cái, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt nhè nhẹ lên trên cái lệnh bài điện tử trước mặt mình, hỏi:

- Đây là cái gì?

Hoài Thảo Thi cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này của hắn, mà bình thản nói:

- Bên phía Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã có thể mãi vẫn luôn theo dõi được tung tích của cậu, đạo lý rất là đơn giản, cũng giống như năm đó sau khi cậu rời đi Đông Lâm vậy thôi, so với nguyên nhân vì sao thủy chung cũng chỉ có người phát hiện ra tung tích của cậu căn bản không có gì khác nhau.

- Một khi cậu phát hiện thấy chuyện gì mà chính mình cho rằng không công bằng, như vậy liền nhịn không được phải xuất đầu lộ diện, không tiếc bại lộ tung tích của chính mình. Nhưng người giống như cậu vậy, căn bản là không thích hợp với việc trốn chết!

- Một khi cậu đã nói chuyện đó và chính nghĩa cũng không có chút quan hệ nào cả, ra tay trừng trị những sự bất công trong xã hội cũng là hoạt động giải trí nghiệp dư mà cậu thích nhất thôi, như vậy thì một khi có được danh nghĩa chính thức, sẽ tiện lợi hành động hơn một chút.

Nàng ta khẽ ngừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục, nói:

- Tất cả các ban ngành của Bộ Tình Báo Hoàng gia cũng đã nhận được các văn kiện có liên quan rồi, cậu được tiến hành khâm mệnh là Tuần Sát Sứ Đặc Cấp, có được quyền hạn tương đương với ta. Về sau mỗi khi cậu còn muốn tiến hành cái loại hoạt động giải trí nghiệp dư kia, tuy rằng cậu quả thật cũng không cầm đám quan viên của Bộ Tình Báo Hoàng gia hỗ trợ cái gì, nhưng mà những loại sự tình như hủy thi diệt tích, vu oan hãm hại, dọn dẹp hiện trường chẳng hạn, bọn họ tương đối am hiểu một chút.

Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài điện tử đang nằm dưới đầu ngón tay của mình, không biết nên nói cái gì. Mệnh lệnh khâm mệnh quan trọng đến như thế này, khẳng định là do vị Hoàng đế Bệ hạ bên trong Trích Tinh Điện kia lặng lẽ ân chuẩn. Nhưng mà bên phía Hoàng thất Đế Quốc hướng về phía hắn quẳng ném quá nhiều sự nhiệt tình cùng với ban thưởng càng lớn, thì những áp lực gánh trên vai của hắn cũng càng ngày càng lớn. Cái loại áp lực vô hình này khiến cho hai chân của hắn phải kéo dài qua cả song phương ở hai bên Hành lang Gia Lý, căn bản là không biết phải bước hẳn sang bên nào cả, thậm chí cũng không dám cùng với song phương có chút tiếp xúc gì với nhau. Bởi vì làm như vậy chính là đối với bên còn lại không chút công bằng, cho nên hắn cũng chỉ có thể trầm mặc mà thôi.

- Giết người chỉ là chuyện nhỏ, đối với hành vi bản tín hcura cậu, hẳn cậu cho rằng đó là chuyện tình rất hứng thú. Nhưng mà cái cô bé con mãi vẫn luôn đi theo cậu kia, ta nghĩ thấy thật không chút thích hợp nào.

Hoài Thảo Thi nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Nhạc, nói:

- Năm nay cô ta cũng chỉ mới có mười lăm tuổi mà thôi, liền một đường tiếp nhận nền giáo dục đầy huyết tinh, thậm chí là hắc ám của cậu… Tiểu Công chúa Tây Lâm tương lai nếu như biến thành một ả nữ nhân đầy biến thái, cậu làm sao có thể giao phó với Tây Lâm đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.