Ở trước mặt mộ phần của mẫu thân đại nhân lại còn nói thêm hai
chữ ‘nghe nói’, không thể không nói đây là một loại bất đắc dĩ cùng với
bi ai cực kỳ lớn lao. Đứng trước mặt phần mộ nằm giữa đám cỏ dại lơ thơ, trên mặt Hứa Nhạc cũng không có bất cứ cảm giác nào cả, trong lòng lại
cũng không biết đang quanh quẩn loại cảm khái như thế nào.
Ngay
trước ngày hôm nay, hắn thủy chung vẫn luôn kiên trì một phen xem chính
mình là một thành viên của một gia đình cực kỳ bình thường nhưng vô cùng mỹ mãn kia ở Đông Lâm, phụ thân hắn tên là Hứa Tân Thụ, mẫu thân hắn
tên là Hoàng Dương, còn muội muội hắn là cô bé xinh đẹp đáng yêu nhất
trên thế gian này, tiểu Tiên Nghệ. Mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy cái ngôi mộ không chút bắt mắt đang nằm ở tại nơi này, xuyên qua lớp bùn
đất thật dày, nhìn thấy được người cung phi không biết tên đã nhắm mắt
ngủ say không biết bao nhiêu năm trời trong ó, hắn mới chợt cảm nhận
được một loại cảm giác liên hệ khó có thể cắt đứt được trong lòng mình.
Những ký ức về thời thơ ấu tại Đông Lâm cùng với trí nhớ về cái gia đình tốt đẹp kia thì vẫn như trước, nhưng mà ngoại trừ những cái này ra, ở
trong lòng đã có thêm một chút ràng buộc nào khác.
Chung Yên Hoa
mở thật to cặp mắt tròn xoe của chính mình, có chút tò mò nhìn chăm chăm về phía cái ngôi mộ hoang đang nằm đằng kia. Sau khi cô nàng biết rõ
ràng thân phận của người đang nằm trong mộ phần, liền có chút cảm giác
kỳ diệu khó hiệu, một cỗ cảm giác phức tạp khó có thể nói nên lời. Bàn
tay mềm mại trơn nhẵn mà trắng như dương chi bạch ngọc của cô nàng khẽ
gắt gao nắm lấy ống tay áo của Hứa Nhạc, đột nhiên cô nàng ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Hứa Nhạc, trưng cầu ý
kiến:
- Chúng ta có nên cúi đầu tế bái không?
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu mấy cái, Chung Yên Hoa khẽ uốn cong thắt lưng xuống một
chút, đem những viên đá sỏi nhỏ bám trên mặt cỏ cùng với trên ngôi mộ
phần kia ném xuống hết, sau đó lại cầm lấy cái bàn tay dày rộng ấm áp
hữu lực ngay bên cạnh hắn, giống hệt như là lôi kéo một đứa nhỏ vậy, kéo tới trước cái mộ phần kia, chậm rãi quỳ xuống.
o0o
Nguyên nhân bởi vì bên trong tầng khí quyển bị thấm đượm quá nhiều bụi bặm,
khiến cho nền hoàng hôn của Tinh cầu Mặc Hoa giống hệt như là một tấm
thép kim loại phẳng lặng bị máu tươi vẽ loạn lên trên đó không biết bao
nhiêu đường cong không theo chút quy luật nào cả. Bên trong một màu đỏ
tươi vẫn còn lộ ra một cỗ nguội lạnh khiến cho lòng người cũng phải lạnh ngắt. Ánh sáng hoàng hôn từ đường chân trời chiếu thẳng qua bên phía
thảo nguyên, chiếu vào trên vô số những mộ phần chằng chằng chịt chịt
trên đó, hình thành nên một cỗ cảm giác đông cưng, xơ xác tiêu điều mà
lại vô cùng bi tráng.
Tổng Tư lệnh mặt trận Liên Bang, Thượng
tướng Đỗ Thiếu Khanh, lúc này đang trầm mặc đứng ngay phía trước bãi tha ma chiến địa ở nơi này, hai bàn tay đeo một cặp găng tay bằng da dê màu đen, lúc này đang chắp lại sau lưng, phối hợp với những khỏa kim tinh
sáng lóe gắn bên trên cầu vai của bộ quân trang, toàn thân phảng phất
như là do sắt thép chú thành, đứng bên trong những luồng gió lạnh lẽo
của hoàng hôn, thế nhưng cũng không có bất cứ một chút cử động nào cả.
Ông ta lẳng lặng ngắm nhìn những ngôi mộ của đám binh lính Liên Bang đã
phải ngã xuống trên lãnh thổ dị quốc tha hương, trên biểu tình lạnh lùng ngẫu nhiên lại lộ ra một vài tia mỏi mệt. Cặp lông mày sắc bén vẫn như
trước phi thường thẳng tắp, giống hệt như là một cặp kiếm sắc bén vậy,
cũng chỉ có những vị chiến sĩ cận vệ thân cận với ông ta nhất, mới có
thể gặp lại một vài tia ngân bạch lẫn vào bên trong hai cặp mày sắc bén
của ông ta.
Bởi vì nguyên nhân thực lực song phương lúc này đã
trở nên có chút chênh lệch, cả hai bên cũng cần phải có khoảng thời gian nghỉ ngơi mà điều phối lại lực lượng, cho nên một hồi chiến đấu kinh
thiên động địa của các chiến sĩ hai phe bên trên bề mặt Tinh cầu Mặc Hoa cũng trong khoảng thời gian này nhất thời yên tĩnh lại một chút. Nhất
là bên trong cái khu vực chiến khi nằm tại cái eo biển được mọi người
gọi là cỗ máy xay thịt này, ở trên tầng khí quyển có chút ẩm thấp của
nó, không ngờ đã liên tục ba ngày rồi cũng không nhìn thấy hình ảnh
những khỏa đạn đạo tiến hành xé rách không khí, Đỗ Thiếu Khanh thân là
sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, rốt cuộc cũng có được một chút thời gian nghỉ ngơi quý giá.
- Một trận
chiến tranh này đã chiến đấu suốt ba năm thời gian rồi, nếu như tính từ
lúc phản kích Quân viễn chinh Đế Quốc tại Tây Lâm, cũng đã vượt quá năm
năm thời gian. Nắm đó ta dẫn theo Sư đoàn Thiết giáp 7 ngày ngày tiến
hành thao diễn quân sự, phải thừa nhận là chúng ta cực kỳ khát vọng đến
vô hạn chiến tranh nên sớm bắt đầu một chút. Nhưng mà hiện tại ta cũng
không biết trận chiến tranh này còn phải kéo dài thêm bao lâu nữa, chúng ta mới có thể đạt được sự thắng lợi cuối cùng đây.
- Cả cậu và
ta cũng đều biết rõ ràng rằng, cho dù các tinh quặng mỏ thu thập được
trên Tinh hệ X3 có kịp thời bắt đầu phát huy tác dụng đi chăng nữa, thì
với số lượng Hạm đội xuất chinh, năng lực vận chuyển tiếp viện cùng với
số lượng quân đội hiện tại của Liên Bang ta, chúng ta cũng không có biện pháp nào hoàn toàn đánh tan được Đế Quốc cả, càng không nói đến chuyện
tiến đánh đến Thiên Kinh Tinh, bắt sống Hoàng đế Đế Quốc bọn chúng!
- Nhưng mà chúng ta vẫn phải đánh tiếp!
Ánh sáng hoàng hôn như máu từ trên vòm trời trong vắt không một gợn mây
chiếu rọi thẳng xuống dưới mặt đất, chiếu thẳng lên trên hai gò má có
chút sạm đen của vị danh tướng thiết huyết này. Ánh mắt hắn ta cũng
không hề nheo lại chút nào, nhìn chằm chằm về phía đám mộ hoang sơ dày
đặc phía trước, hờ hững nói:
- Cho dù chỉ là vì 28373 gã chiến sĩ Liên Bang đã phải chôn thân trước mặt chúng ta thôi, chúng ta cũng nhất định phải đánh tiếp. Ít nhất thì cái khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này cũng
phải trở thành lãnh thổ của Liên Bang chúng ta…
Bên ngoài cái
hàng rào sơ sài ngăn cách đám mộ chiến địa màu trắng muốt này, có một
đầu Robot quân dụng của Liên Bang một màu đen tuyền, hiện tại đang đứng ở trong trạng thái chờ đợi khởi động bất cứ lúc nào. Hệ thống thông đạo
song động cơ ngay phần eo cao lớn của đầu Robot lúc này vẫn còn đang
phát ra những thanh âm vù vù độc đáo, trang bị hệ thống vòng xoáy luân
áp cường độ cao, khiến cho tính năng hiệu suất của đầu Robot này so với
những đầu Robot MX thế hệ bình thường thì cao hơn rất nhiều. Ngoại trừ
đầu Robot Đào Chướng của vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc cùng với đầu Robot MXT Tiểu Bạch Hoa màu trắng kia ra, căn bản trên thế gian này là vô
địch thủ!
Thượng tá Lý Phong, kẻ duy nhất trong Quân đội Liên
Bang có năng lực điều khiển đầu Robot MXT này, hiện tại lúc này đang
chậm rãi hút một điếu thuốc, trầm mặc đứng ngay phía sau lưng của Đỗ
Thiếu Khanh, lắng nghe hắn ta đứng nói những lời ly biệt với đám chiến
sĩ Liên Bang đã hy sinh tại tha hương. Khuôn mặt hắn cũng không có bất
cứ một chút biến hóa nào cả, cũng chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, tỏ vẻ
như là thấu hiểu những gì Đỗ Thiếu Khanh đã nói.
Dựa theo truyền
thống từ trước đến giờ của Quân đội Liên Bang, những quân nhân sĩ quan
chết trận tại tiền tuyến, bất luận là một vị Tướng quân cao cấp, hay là
một gã binh lính hậu cần bếp núc bình thường trong quân đội, cũng đều sẽ được tiến hành mai táng ở phía trên khỏa Tinh cầu mà bọn họ đã hy sinh, nhằm để chúng binh rằng đó chính là địa phương mà bọn họ đã chiến đấu,
đã vì nó mà đổ máu. Mà thông thường, nơi đó đều chính là lãnh thổ của
Liên Bang!
Ngay hôm nay Quân đội Liên Bang đang chiến đấu ở sâu
bên trong bụng của Đế Quốc, Đỗ Thiếu Khanh nói một cách khẳng định không cho ai có thể nghi ngờ rằng, sẽ phải một phen đem Tinh cầu Mặc Hoa đánh hạ xuống, để cho cái khỏa Tinh cầu đã từng có vô số những thanh niên
Liên Bang đã ngã xuống tử vong, biến thành một bộ phận lãnh thổ của Liên Bang, cũng chính là căn cứ vào cái loại lý niệm thuyết huyết đã truyền
thừa không biết bao lâu này.
- Mấy năm nay quả thật đã ủy khuất
cho cậu rồi. Bởi vì sự an toàn của ta, mà khiến cậu phải ở Bộ Tư lệnh
tiền tuyến đóng vai trò là một gã bảo tiêu cận thân, nửa bước cũng không rời bên cạnh tôi…
Ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh dừng ở trên quân
hàm của Lý Phong, nhìn thấy mấy khỏa hoa bằng vàng sáng chói trên đó,
khẽ nhíu mày, nói:
- Với năng lực thật sự của cậu, một khi tiến
vào chiến khu, tiến hàn độc lập tác chiến, bất luận là Lý Chủ tịch có cố tình áp chế xuống đến đâu đi chăng nữa, cho dù là phải lập gấp đôi quân công so với bình thường mới được ghi công đi chăng nữa, cũng sẽ có thể
khiến cho trên quân hàm của cậu gắn thêm vài khỏa kim tinh ở trên đó!
Đầu ngón tay Lý Phong khẽ cong lại một cái, đem mớ tàn thuốc bắn ra, theo
gió tung bay về phía xa xa. Trên thân hình khôi ngô cao lớn có vẻ đặc
biệt bình tĩnh rất nhiều. Hắn thoáng trầm mặc một lúc khá lâu, sau đó
mới hồi đáp:
- Không ủy khuất chút nào, nắm đó khi tôi từ tay ông tiếp nhận Hứa Nhạc, đã từng hứa hẹn qua chuyện tình này rồi, một khi để cho hắn chạy thoát từ trong tay tôi, như vậy tôi cũng chỉ có thể một
phen đem mạng chính mình trả lại cho ông mà thôi…
- Hiện tại nhiệm vụ duy nhất của tôi chính là bảo trụ tốt tính mạng của ông!
Hắn nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy phong sương sạm đen của Đỗ Thiếu Khanh, nhàn nhạt nói:
- Bất luận cho dù ông là Sư Đoàn trưởng hay là Tổng Tư lệnh, tôi vẫn đều
không thích ông. Nhưng mà tôi không thể không thừa nhận, Quân đội Liên
Bang hiện tại không thể không có ông được.
Hơi thoáng tạm dừng
lại một lát, đuôi lông mày Lý Phong thoáng nhướng lên một chút, mang
theo một tia hồi ức tang thương sầu não, nói:
- Đương nhiên, nếu
như hiện tại ông ta còn sống, như vậy Tổng Tư lệnh mặt trận khẳng định
sẽ là do ông ta đến làm. Hơn nữa ông ta khẳng định sẽ làm tốt hơn so với ông rất nhiều lần!
- Ở trong lòng của cậu, Chung Sấu Hổ mãi vẫn
luôn có vai trò giống như một người cha tôn kính nhất vậy, cho nên rõ
ràng điều đó đã ảnh hưởng đến tính chuẩn xác trong sự phán đoán của cậu!
Đỗ Thiếu Khanh chắp tay lại sau lưng, hướng về phía vòm trời chiếu rọi ánh nắng hoàng hôn một màu đỏ rực, cùng với phiến đồng hoang bát ngát đằng
xa, bình tĩnh nói:
- Dưới loại hoàn cảnh như thế này, không có
bất luận kẻ nào có thể làm tốt hơn hiện tại so với ta cả! Cho dù là tổ
phụ đại nhân của cậu có sống lại đi chăng nữa, thì cũng là như thế mà
thôi!
Lý Phong thoáng trầm mặc trong chốc lát, vô cùng kỳ diệu là không có nói ra những lời trào phúng đối với những lời luận điệu nhìn
qua cực kỳ khoa trương mà lại tự kỷ như thế này.
- Chẳng qua có
một chút lời mà cậu nói rất đúng… Nếu như hiện tại cái vị Lão đầu hổ kia không có chết, như vậy thì rất nhiều những sự tình bên trong vũ trụ
này, cũng sẽ không giống như hiện tại vậy. Ta tuyệt đối không có khả
năng trở thành Tổng Tư lệnh, mà đám người Tây Lâm cũng sẽ không xuất ra
tiền tuyến mười hai cái Sư đoàn Thiết giáp tinh nhuệ của mình.
Khóe môi của Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ hiếm có khẽ nhướng lên một chút, cũng
không biết là đang nở nụ cười trào phúng hay là đang tự chế giễu mình.
Hắn ta tiếp tục nói:
- Cho dù là ta đi chăng nữa, cũng hiểu được
rằng chỉ huy đám bộ đội do cái tên gia hỏa kia huấn luyện ra, cũng là
một chuyện tình thật sự phi thường khoái trá! Tố chất của binh lính Quân khu Tây Lâm tuyệt đối rất cao, thật sự có thể khiến cho các Tư lệnh của ba Quân khu còn lại cảm thấy phi thường mất mặt!
- Đáng tiếc, lão đầu hổ cũng không có mộ phần. Đương nhiên, cho dù là có đi chăng nữa, ta cũng sẽ không có đi tế bái hắn!
Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Phong, nhìn chăm chú mãi một thời gian rất lâu, sau đó mới đột nhiên mở miệng hỏi:
- Cậu có bao giờ nghĩ tới, cái tràng nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào kia, rất có thể ta cũng có phần trong đó hay không?
- Hiện tại tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Nếu như điều tra ra
được chứng cứ xác thực ông có tham dự vào sự kiện đó, tôi tự nhiên sẽ có những chuyện tình mà mình cần phải làm!
Lý Phong trầm mặc ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới nói:
- Chẳng qua hiện tại, tôi cơ bản có khuynh hướng cho rằng ông không có
tham gia vào chuyện tình đó. Cái đó và cảm giác người tốt người xấu cũng không có quan hệ gì với nhau, mà chỉ thuần túy là cảm giác mà thôi!
- Ở trên chiến trường sớm chiều ở chung với nhau ba năm trời rồi, có thể
nhận được một chút sự tín nhiệm của cậu, đại khái xem như là một trong
những thu hoạch không nhiều lắm của Đỗ Thiếu Khanh ta ở trên khỏa Tinh
cầu tha hương này!
Đỗ Thiếu Khanh đội lại cái mũ quân dụng cho
ngay ngắn, liếc mắt nhìn về phía đám khói thuốc lá đang nhẹ nhàng lan
tỏa ra trong nắng chiều hoàng hôn, hỏi:
- Nếu như ngày sau có
chứng cứ xác thực, chứng minh cái hồi nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung
Hào kia là do phụ thân của cậu gây nên, như vậy cậu định sẽ làm như thế
nào?