Hắn có chút không hiểu
nổi, những người này mạo hiểm sự nguy hiểm tột cùng, chấp nhận chuyện bị Hoàng thất Đế Quốc phát hiện ra tung tích, mạo hiểm chấp nhận việc nguy hiểm toàn bộ ban lãnh đạo có thể bị một cái lưới giăng ra bắt trọn, mạo hiểm chấp nhận việc nguy hiểm chọc giận chính mình, bắt cóc bác gái Tô
San, giăng ra một cái lưới hướng về chính mình, không ngờ lại bởi vì cái nguyên nhân này hay sao?
Ngay sau khi nhìn thấy tờ giấy nhắn tin kia, khi bước chân đi dọc theo con phố dẫn tới phủ Đại Sư Phạm, dẫn tới bên ngoài tòa đại lâu Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, hắn vẫn luôn luôn
nghĩ đến rất nhiều các loại đáp án khác nhau. Những sự phán đoán này mãi vẫn luôn kéo dài cho đến lúc tiến vào bên trong xưởng sửa chữa máy móc
này, cùng với những người này gặp nhau…
Hắn đã từng nghĩ đến
chuyện đối phương có thể nào thông qua những biện pháp nào đó, biết được sự tồn tại của lão già Phỉ Lợi Phổ, biết được sự tồn tại của chiếc Phi
thuyền Ba cánh hạm kia, muốn từ chỗ của hắn nắm giữ được những thành quả khoa học kỹ thuật tiên tiến đứng đầu của vũ trụ.
Hắn đã từng
nghĩ tới chuyện đối phương có thể đã thiết trí ra một vòng vây cực kỳ
khủng bố, không tiếc hết thảy mọi hậu quả cũng muốn giết chết chính
mình, từ đó khiến cho Hoàng đế Hoài Phu Sa bị tuyệt hậu.
Hắn thậm chí còn nghĩ tới chuyện đối phương có thể sẽ lợi dụng tính mạng của bác gái Tô San mà uy hiếp chính mình, đột nhập vào Hoàng cung, đi ám sát
Hoàng đế Hoài Phu Sa… Thế nhưng nói như thế nào hắn cũng đều không có
nghĩ đến…
Bọn họ muốn để cho chính mình lên làm Hoàng đế Đế Quốc!
Hứa Nhạc đưa tay lên quơ quơ mấy cái, tỏ vẻ chính mình cần có một khoảng
thời gian bình tĩnh, yên lặng để mà tiêu hóa đi cái nỗi khiếp sợ bất ngờ này.
Vị lão nhân kia thấy vậy, có chút khẽ mỉm cười, phất tay ý
bảo những gã ủy viên cò lại bên trong phòng lui hết ra ngoài, chỉ còn
chính mình ở lại, cực kỳ lễ phép, thậm chí là có chút khiêm tốn đem tách trà lạnh lẽo mà bản thân Hứa Nhạc chưa từng uống lấy một hớp nào, đổi
lấy một tách trà nóng khác.
Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, trong
lỗ tai của Hứa Nhạc đột nhiên truyền đến thanh âm của Phỉ Lợi Phổ. Đám
chiến sĩ của Tổ chức Bình dân Phản kháng lúc trước đã mai phục dọc theo
những hàng hiên bên ngoài, hiện tại đã lặng lẽ không một tiếng động bỏ
chạy đi hết. Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại, chậm rãi ngẩng đầu lên một chút, nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân hành động có chút chậm chạp, cảm
nhận được thành ý nồng đậm của đối phương, từ đó bất chợt phát hiện ra
lời đề nghị của đối phương quả thật hoang đường đến cực điểm.
- Lời đầu tiên, tôi muốn tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đường Chí Trung!
Vị lão nhân mỉm cười nhìn hắn, bình thản nói:
- Tôi có thể hiểu được sự chấn kinh trong nội tâm của ngài vào lúc này.
Cái lời đề nghị này khi mới lần đầu tiên đưa ra trước Ủy ban Quản lý,
liền bị bị vô số nhưng lời chỉ trích phi thường mãnh liệt. Trong suy
nghĩ của rất nhiều người, đưa ra lời đề nghị này, hơn nữa vận dụng lực
lượng của toàn bộ tổ chức trợ giúp ngài trở thành Quân vương của Tinh
vực Tả Thiên này, chính là một loại ý tưởng điên cuồng, hồ đồ mà phi
thường hoang đường!
Hứa Nhạc khẽ nghiêng đầu, trầm mặc nhìn chằm
chằm vào ông ta, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện này còn không
tính điên cuồng hay sao?
- Nhưng mà bản thân tôi vẫn luôn kiên
trì với cái ý tưởng này, hơn nữa tôi còn vô cùng may mắn khi có thể
thuyết phục được đại bộ phận các đồng chí trong tổ chức đồng ý với cái ý tưởng này. Đến hiện tại, cái ý tưởng điên cuồng này đã có thể thực hiện được rồi. Hơn nữa chuyện này đối với toàn bộ nhân dân của Tinh vực Tả
Thiên này mà nói, mặc dù là sự lựa chọn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại
tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất!
Hứa Nhạc trầm mặc, lắc lắc đầu, hỏi:
- Ở trong ấn tượng của bản thân tôi, cương lĩnh chính trị chung cực của
Tổ chức Bình dân Phản kháng từ trước đến giờ vẫn luôn luôn là lật đổ sự
thống trị của Hoàng tộc, một phen đem chính quyền trả vào trong tay của
nhân dân, ở trong Tinh vực Tả Thiên thực hiện quyền dân dân chủ bình
đẳng rộng khắp. Một khi đã là như thế, các người vì cái gì lại còn muốn
trợ giúp tôi trở thành một vị Hoàng đế cơ chứ? Trọng điểm cũng không
phải là vì sao lại lựa chọn tôi, mà là vì sao lại lựa chọn chức vị Hoàng đế này?
Vị lão nhân Đường Chí Trung cực kỳ ôn hòa nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh nói:
- Để tôi giải thích một chút thì ngài liền hiểu rõ ràng thôi. Trải qua
những tràng giết chóc phi thường huyết tinh của Hoàng tộ, những chiến sĩ kiên định nhất, dũng cảm nhất đối với sự nghiệp phản kháng đã chảy
không biết bao nhiêu máu tươi của mình rồi. Tổ chức quả thật không đành
lòng để cho càng thêm nhiều những chiến sĩ của Tổ chức vì cái mục tiêu
vĩ đại rộng lớn này mà biến thành những cô hồn dã quỷ dưới con dao mổ
của Hoàng tộc. Chúng ta muốn tìm kiếm một con đường khác tương đối ôn
hòa hơn một chút để bước đi!
- Nguyên nhân càn quan trọng hơn nữa chính là, chúng ta cũng không thể không thừa nhận, trải qua vô số những tràng tẩy trừ đầy huyết tinh của Hoàng đế Hoài Phu Sa, những dân chúng
sinh tồn sống sót bên dưới tầng chót của xã hội, đã dần dần mất đi những dũng khí đứng lên phản kháng lại sự thống trị. Bọn họ nhát gan mà ngu
muội, hưng phấn đứng lên hoan hô sự thống trị của Hoàng tộc, cùng với sự thắng lợi của Quân đội tại tiền tuyến…
- Chuyện đó cùng với
chuyện Hoàng tộc khoác lên mình vẻ vinh quang vô thượng, tiến hành tẩy
não dân chúng có mối quan hệ mật thiết với nhau, hơn nữa cùng với những
đạo luật thay đổi mà Hoài Phu Sa trong thời gian mấy chục năm gần đây
không ngừng thay đổi cũng có rất nhiều quan hệ với nhau.
- Vị
Hoàng đế Bệ hạ này của chúng ta, một tay thì giơ lên thanh đao mổ đồ tể
Quận vương Tạp Đốn kia, một tay khác thì cầm những hình ảnh tốt đẹp về
các chính sách cải cách giáp dục, cùng với từng bước dẹp đi chế độ nô
lệ, thành công mà gắn bó niềm hy vọng của tuyệt đại đa số những con dân
của Đế Quốc vào trong Hoàng thất. Nhất là dưới tình huống Quân đội Liên
Bang tiến hành xâm lấn qua lãnh thổ Đế Quốc, trình độ ngu trung của xã
hội hạ tầng Đế Quốc đối với Hoàng thất càng ngày càng nồng đậm hơn rất
nhiều. Tổ chức đã gần như mất đi tất cả những trụ cột có thể khởi xướng
nên những tràng bạo động mới!
- Ngu trung?
Hứa Nhạc khẽ hạ giọng, lập lại một lần nữa cái từ ngữ cực kỳ lạ lẫm vừa mới nghe được.
- Các con dân Đế Quốc sớm đã quen thuộc với sự cao cao tại thượng của các quý tộc cùng với Hoàng thất Đế Quốc rồi, nếu như không còn ai ức hiếp
gì trên người bọn họ nữa, vậy thì bọn họ ngược lại sẽ trở nên có chút
không quen thuộc, thậm chí liền cảm thấy vô cùng sợ hãi nữa. Cho nên nếu như có người nào đó có ý đồ muốn thức tỉnh lại bọn họ, ném đi đám lão
gia quý tộc đang đè đầu cưỡi cỗ trên người bọn họ, chỉ tay năm ngón đối
với bọn họ, như vậy ngược lại sẽ bị bọn họ đứng lên chống lại, đích thân gây tổn thương cho kẻ đó nữa!
Khóe môi của Đường Chí Trung khẽ nhếch lên một chút, biến thành một nụ cười có chút ảm đạm mà bi ai, nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:
- Có phải là cậu cảm thấy chuyện này rất khó có thể tin nổi, phải không?
Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp:
- Trong khoảng thời gian hai năm này, tôi đã đi qua rất nhiều những địa
phương khác nhau tại Đế Quốc, cũng đã từng gặp qua rất nhiều những tầng
lớp dân chúng bị ức hiếp, bị vũ nhục, chỉ có thể chết lặng mà tiếp nhận
sự trừng phạt đến từ tầng lớp quý tộc. Thậm chí có đôi khi bọn họ còn có thể chủ động thay đám quý tộc kia, cùng với một vài cái chế độ mà theo ý ta là cực kỳ có vấn đề, đứng lên tiến hành biện hộ cho họ nữa.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn vị lão nhân trước mặt, nói:
- Ngài cũng biết thuở nhỏ tôi chính là lớn lên tại Liên Bang, quả thật
không cách nào lý giải nổi những chuyện mà ta đã gặp phải lúc trước, còn có những chuyện mà ngài vừa mới nói khi nãy.
Đường Chí Trung lắc lắc đầu, thở dài, nói:
- Thế nhưng đây lại chính là hiện trạng của Đế Quốc. Cái tầng chăn bông
dày ở trên người của dân chúng Đế Quốc tuy rằng ở giữa nó mang theo vô
số những tảng đá nặng nề, rất nặng, nặng đến mức khiến cho kẻ khác phải
cực kỳ thống khổ, thậm chí còn có thể khiến cho bọn họ phải hít thở
không thông nữa. Nhưng mà cái cảm giác trực quan gần gũi nhất của bọn họ chính là chăn bông chung quy là ấm áp nhất. Ai có thể nguyện ý để cho
người khác một phen đem cái chăn bông dày trên người mình cướp đi mất,
toàn thân trần truồng lõa lồ đứng bên trong gió đêm, cần phải tìm kiếm
những đám củi lửa ấm áp chung quanh để mà sưởi ấm thân thể chính mình?
- Nhưng mà, chuyện này và bản thân tôi có quan hệ gì với nhau đâu?
Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.
- Dòng lịch sử của văn minh Đế Quốc cũng không phải toàn bộ đều tạo thành bởi giết chóc huyết tinh. Có đôi khi cũng sẽ xuất hiện một vài thời
điểm sáng sủa, tràn ngập trí tuệ và sự công bằng chính trực. Ví dụ như
là khoảng chừng hơn ba ngàn năm trước đây, ở trên Hoàng Ách Tinh đã từng xuất hiện qua một lưu phái lý thuyết chính trị đặc thù. Bọn họ đã từng
có ý định muốn thí nghiệm một loại hình thể chế chính trị. Chỉ là hết
sức đáng tiếc, vào lúc ấy đám quý tộc đã không cấp cho bọn họ cơ hội áp
dụng cái thể chế chính trị đó vào thực tế, đã dùng những viên đạn huyết
tinh, cực kỳ vô tình mà đáp lại.
- Đó là loại chế độ gì?
- Chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến!
Hứa Nhạc lần đầu tiên nghe qua được một danh từ chính trị mà chính mình từ
trước cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghe nói qua cả. Tuy rằng trong khoảng thời gian hai năm gần đây, hắn ta vẫn luôn một mực nghiên cứu
đọc qua vô số những bộ sách trên phương diện chính trị cùng với nhân
văn, thế nhưng mà vẫn như cũ không thể không thừa nhận rằng, trên phương diện chính trị này, sự chênh lệch giữa hắn cùng với một gã ngu ngốc quả thật cũng chỉ là một lằn ranh cực kỳ mỏng manh mà thôi, vì thế hắn cũng chỉ đành phải trầm mặc lắng nghe.
Vị lão nhân Đường Chí Trung nhìn chằm chằm vào hắn, ôn hòa bình thản giải thích:
- Chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến, kỳ thật ngài có thể lý giải nó theo
kiểu là một loại chế độ phân quyền hai nguyên thể cùng tồn tại. Đế Quốc
vẫn như cũ có Hoàng đế, hơn nữa vẫn như cũ là tiến hành truyền thừa cha
truyền con nối, hơn nữa Hoàng đế cũng có quyền ra lệnh cho bên phía Nội
các như trước đây. Chỉ là quyền lập pháp cùng với quyền giám sát thì lại do bên phía Quốc hội tiến hành mà thôi. Thành viên của Quốc hội thì lại là do những dân chúng chẳng cần phân biệt giai tầng, chủng tộc tiến
hành tổng tuyển cử mà xây dựng thành. Chẳng qua là Hoàng đế có được
quyền bãi miễn Đại biểu của Quốc hội mà thôi.
Sau khi tiến hành
giải thích một cách cực kỳ giản lược về khái niệm Cộng hòa Quân chủ Lập
hiến, vị lão nhân Đường Chí Trung lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra
một bộ văn kiện điện tử, chậm rãi đẩy qua mặt bàn đến trước mặt của Hứa
Nhạc, nói:
- Cái loại thiết kế chính trị do các bậc tiền bố của
Đế Quốc thiết kế ra, còn có rất nhiều những trọng điểm chế hành quyền
lực qua lại của hai bên rất rõ ràng. Trên cơ bản toàn bộ mọi chi tiết
cũng đều được ghi lại trong bộ tư liệu này. Khi nào ngài có thời gian,
có thể nhìn xem qua một chút.
Đầu ngón tay của Hứa Nhạc nhẹ nhàng lướt qua một chút trên bộ văn kiện điện tử, đọc qua một lượt những điều khoản văn tự cực kỳ phiền phức trong đó, cặp mày rậm rạp có chút khẽ
nhíu lại, trực tiếp đặt câu hỏi đối với vấn đề quan trọng nhất trong
chuyện này:
- Như vậy thì Quân đội sẽ phục tùng theo mệnh lệnh của ai?
- Quân đội bị nghiêm cấm can thiệp vào tất cả những sự vụ chính trị nội
bộ. Còn quyền điều động, tuyên chiến thì do Hoàng đế Bệ hạ ban hành,
dưới sự đồng ý của Quốc hội!
- Những cơ cấu lực lượng vũ trang
cường đại bên trong nội bộ Đế Quốc sẽ do ai khống chế? Ví dụ như là lực
lượng cảnh sát, cảnh vệ…
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, tiếp tục hỏi vị lão nhân:
- Nếu như Nội các vẫn là do Hoàng đế Bệ hạ quản lý, như vậy thì ông ta
theo lẽ thường đương nhiên là có được quyền khống chế các lực lượng võ
trang mạnh mẽ nhất trong lãnh thổ Đế Quốc rồi, như vậy thì bên phía Quốc hội có cách nào để chế hành ông ta?
- Trong bộ tài liệu này đều có ghi lại toàn bộ những nội dung chi tiết…
Vị lão nhân Đường Chí Trung bình thản nói:
- Đồng thời trong lúc ngài đang đọc sơ qua, tôi nghĩ muốn hướng ngài giải thích một chút, vì cái gì tôi luôn kiên trì cho rằng chế độ Cộng hòa
Quân chủ Lập hiến này phi thường thích hợp với hiện trạng Đế Quốc hiện
tại.
- Vẫn giữ lại Đế chế, giữ lại sự tôn nghiêm cùng với vinh
quang của Hoàng đế Bệ hạ, như vậy rất dễ dàng nhận được sự chấp nhận của đám quý tộc cùng với dân chúng tận trung với Hoàng thấy, do đó sẽ có
thể đạt được mức độ đoàn kết toàn dân lớn nhất, hoặc là nói khả năng
ngưng tụ dân tâm cực lớn, giúp cho Đế Quốc cũng không đến mức bởi vì sự
thay đổi của chính quyền, dẫn đến toàn bộ Đế Quốc bị rung chuyển mà lâm
vào kết quả bi thảm bị phân rã nội bộ, trở thành một mâm đồ ăn ngon lành dâng cho đám người Liên Bang!
- Còn bản thân Quốc hội nắm giữ
trong tay quyền lập pháp cao nhất, bất luận là trong khoảng thời gian
hơn mười năm đầu có thể trong Quốc hội sẽ tràn ngập đám quý tộc cùng với đám thương nhân nô lệ dùng biện pháp mua chuộc lòng người để mà trúng
cử, hay là sẽ nằm trong sự khống chế của đám phần tử đầu cơ chính trị
cực kỳ đáng xấu hổ kia, nhưng mà chỉ cần đám người này có được quyền lực trong tay, hơn nữa còn nếm qua được hương vị và thói quen cùng với
Hoàng đế Bệ hạ giằng co tranh giành quyền lực, như vậy liền rốt cuộc khó có thể thoát khỏi cái cảm giác tuyệt vời đó. Như vậy thì bọn họ cũng sẽ không tiếc hết thảy mọi hậu quả, dốc hết toàn bộ lực lượng của mình,
cho dù là dùng cả danh dự cùng với sinh mệnh cũng sẽ phải giữ gìn lại
cái thể chế này!
- Như vậy chỉ cần phát triển trong thời gian hơn mười năm trời, bởi vì sự tranh đoạt quyền lực khiến cho xã hội Đế Quốc
tất nhiên sẽ lâm vào sự quản chế lơi lỏng, từ đó sẽ khiến cho xuất hiện
ra một thế hệ tuổi trẻ mới tràn ngập trí tuệ, sự dũng cảm, hơn nữa lại
có được một tầng lớp dân chúng có được sự giác ngộ trong việc tranh đoạt quyền lợi chính trị. Bắt đầu với sự dung nhập của những dòng máu mới
này, thì cái chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến này sẽ dần dần từng bước
từng bước một biến thành sự thật, cho đến lúc cuối cùng, thật sự chính
là một nền dân chủ chân chính!
Hứa Nhạc bên tai vẫn tiếp tục lắng nghe những lời nói giảng giải bởi vì quá mức giản lược mà trở nên giống như những lời đồng thoại của vị lão nhân trước mặt, còn tay thì rất
nhanh lật xem những tài liệu điện tử nằm trong tay mình, cặp mày càng
ngày càng nhăn chặt lại, đột nhiên mở miệng nói:
- Dựa theo những thiết kế hoạch định về mặt lý thuyết, thì Hoàng đế Đế Quốc quả thật sẽ
biến thành một loại tượng trưng Thần thánh, vốn dĩ không hề nắm trong
tay bất cứ một chút quyền lực thực tế nào cả!
Vị lão nhân Đường Chí Trung nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Giữ lại cái ngai vàng của Hoàng đế Bệ hạ, chính là căn cứ vào sự tôn
trọng đối với lịch sử Đế Quốc, là sự tôn trọng đối với những cảm tình
của dân chúng Đế Quốc trong vô số những năm tháng lịch sử. Sự tượng
trưng một khi đã là biểu tượng Thần thánh, như vậy thì cũng sẽ nhận được sự tôn trọng của dân chúng giống hệt như thế!
Hứa Nhạc khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Không có bất cứ Hoàng đế nào lại sẽ cam tâm tình nguyện giao ra quyền
lực của bản thân mình cả! Cái cương lĩnh thiết kế chính trị này tuy rằng vô cùng tốt đẹp, nhưng mà không có bất cứ ý nghĩa thực tiễn nào cả.
Chung quy vẫn là phải dựa vào chiến tranh đổ máu mà thôi!
- Sẽ có vị Hoàng đế nguyện ý làm điều này!
Vị lão nhân Đường Chí Trung lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi từ tốn nói:
- Chuyện này cần phải quay về nội dung câu chuyện mà chúng ta đã nói lúc
đầu. Nếu như chính là do ngài trở thành Hoàng đế Đế Quốc, như vậy chẳng
lẽ ngài sẽ bởi vì tham luyến quyền lực trong tay mình, mà ra mệnh lệnh
điều động Quân đội thiết huyết tại tiền tuyến quay về Thiên Kinh Tinh,
đồ sát toàn bộ Quốc hội hay sao?
Hứa Nhạc cũng chỉ có trầm mặc, không lên tiếng trả lời.
- Ngài chính là người thừa kế Đế Quốc duy nhất trong lịch sử chưa từng
tiếp nhận qua bất cứ sự giáo dục gì của Đế Quốc, bản tính tự nhiên có
lực kháng cự với sự áp chế đặt trên người những dân chúng dưới tầng chót của xã hội. Nếu như là nói Bạch Cận Hoài Thị là một quyển sách tuyền
một màu đen hắc ám, thì ngài chính là một tờ giấy hoàn toàn trắng tinh,
có thể tùy tiện dùng tâm ý của chính mình mà vì Đế Quốc vẽ lên một bức
tranh vẽ xinh đẹp tuyệt diệu nhất!
Những nếp nhăn trên mặt của vị lão nhân Đường Chí Trung dần dần giãn ra, thanh âm lại càng ngày càng
trở nên dâng trào hơn, bên trong sự nhiệt huyết không chút nào che giấu
lại lộ ra một niềm vui sướng, hưng phấn khó có thể áp lực nổi. Ông ta
nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, cực kỳ thận trọng nói:
- Tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời của ngài, sự xuất hiện của ngài, chính là một
lần cơ hội cực kỳ quý giá mà vận mệnh đã ban cho dân chúng Đế Quốc,
chính là một đại biến cục trong số mấy chục vạn năm của Tinh vực Tả
Thiên, từ trước đến giờ chưa từng có!
- Chỉ cần ngài đồng ý, như
vậy chúng ta sẽ không tiếc hết thảy mọi trả giá, tất cả mọi hậu quả,
thậm chí là sinh mệnh của tất cả mọi người của Tổ chức Bình dân Phản
kháng, trợ giúp ngài quay trở về Hoàng cung, trở thành vị Hoàng đế Đế
Quốc tiếp nhiệm!
- Tôi chỉ hy vọng bản thân ngài sau khi bước
chân lên ngai vị Hoàng đế rồi, nhất định là phải nhớ kỹ những con người
chúng ta đã vì cái gì mà hy sinh là được rồi!
Bên trong gian
phòng im lặng nhất thời lại lâm vào một thời gian trầm mặc thật dài. Vị
lão nhân Đường Chí Trung im lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chờ đợi câu
trả lời của hắn.