Trong thời gian hai năm du hành khắp nơi trong Tinh vực Tả Thiên này,
Hứa Nhạc đã từng đọc qua khá nhiều những điển tịch lịch sử có liên quan
đến Hoàng tộc Đế Quốc, thường xuyên bị những tràng âm mưu tràn đầy hương vị huyết tinh ẩn sâu phía sau những câu nói đơn giản này kích thích
khiến cho cả người phải rét lạnh vô cùng. Suốt theo dòng lịch sử của
Tinh vực Tả Thiên này, đã có không biết bao nhiêu Gia tộc, bao nhiêu
nhân vật thiên tài, bao nhiêu nhân vật kiêu hùng đã bởi vì hai chữ Hoàng đế này, mà trước sau không ngừng tiếp nối nhau xem chết như về, lần
lượt nhảy vào trong vực sâu đầy huyết tinh, thế nhưng lại vẫn vĩnh viễn
chỉ có một số rất ít người có thể may mắn đạt được ý nguyện mà thôi.
Con đường bước chân lên đỉnh vinh quang của chiếc ngai vàng long ỷ kia, che kín đầy những bụi gai nhọn, những chông gai hiểm trở, hoàn toàn có thể
đâm thủng giày sắt của bất cứ kẻ nào, lưu lại vô số những vết máu loang
lỗ, không hề nghi ngờ gì chính là con đường khó đi nhất trong cuộc sống
của bất cứ người nào. Nhưng mà cái loại thuyết pháp này quả thật không
thích hợp với cục diện của Đế Quốc hiện tại, cùng với của bản thân Hứa
Nhạc ngày hôm nay.
Thân là gã nam nhân huyết mạch chi chính còn
lại duy nhất của Hoàng tộc Bạch Cận Hoài Thị, cái ưu thế lớn nhất của
hắn đó chính là hai chữ duy nhất. Bản thân Hứa Nhạc cũng không cần phải
để ý đến chuyện Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa đối đãi với đứa con trai thân sinh cuối cùng này như thế này, cảm giác lãnh đạm, hoặc là bỏ mặc không thèm để ý đến đi chăng nữa, thì hắn vẫn như cũ không cần phải sắm vai
một gã Thái tử thật tốt, một đứa con hiếu thuận hoàn toàn có sự giác ngộ đối với trách nhiệm bản thân, cũng không cần phải đội lên trên đầu cái
mũ miện sang quý, đeo cái mặt nạ dối trá khi đối diện với những người
khác…
Bản thân Hứa Nhạc cũng chẳng cần phải làm bất cứ chuyện gì
cả, cứ việc đường đường chính chính quay trở vào bên trong tòa kiến trúc Hoàng cung màu xanh đen khổng lồ kia, ngồi yên tĩnh bình thản trên cái
ghế Thái tử Điện hạ sang quý, âm thầm nắm trong tay toàn bộ mạng lưới
cùng với vũ lực của Tổ chức Bình dân Phản kháng, im lặng chờ đợi đến
ngày Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa già yếu sau đó chết đi. Ngay sau đó, hắn liền có thể dễ dễ dàng dàng trở thành Hoàng đế Bệ hạ tân nhậm, là vị
chủ nhân duy nhất của hàng ngàn tỷ dân chúng trên toàn bộ Tinh vực Tả
Thiên này!
Nếu như bên phía Hoàng thất Đế Quốc muốn yêu cầu Hứa
Nhạc phải làm một số những khảo nghiệm lòng trung thành nào đó, nếu như
Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa cần có một công tích nào đó để mà thuyết phục đám bàn con thân thích Hoàng tộc không cam lòng khác, như vậy thì cái
đại công lao tiêu diệt hoàn toàn tổ chức phản loạn lớn nhất Tinh vực Tả
Thiên, Tổ chức Bình dân Phảng kháng, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi,
theo những lời nói đạm mạc lạnh nhạt của vị lão nhân Đường Chí Trung
kia, hoàn toàn nằm trong tay của Hứa Nhạc, bất cứ lúc nào cũng có thể
thực hiện được.
Mà đến thời điểm đó rồi, kẻ duy nhất có tư cách
cùng với năng lực để mà ngăn cản hết thảy những chuyện này phát sinh,
cũng chỉ còn lại mỗi một mình Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi mà thôi.
Nhưng mà nàng ta cũng sẽ tuyệt đối bảo trì trầm mặc, thậm chí rất có khả năng còn sẽ hờ hững ngồi lên đầu Robot Lang Nha Đào Chướng khủng bố
kia, tung hoành khắp nơi bên trong Tinh vực Tả Thiên, đem tất cả những
gã con cháu quý tộc Hoàng thấy dám có can đảm nghi ngờ vào sự quyết định mà hoàn toàn chôn vùi dưới nắm đấm khủng bố của nàng ta.
Vị Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi cực kỳ cường đại này, ngay tại thời điểm
biết được rõ ràng thân thế của Hứa Nhạc, đã liền không tiếc phiêu lưu
mạo hiểm thập tử vô sinh, ngang niên xông thẳng vào Liên Bang cứu hắn
trở về. Đối diện với tình cảm chị em ruột thịt, thì cái ngai vị Quân
vương gì đó cũng chỉ là một chút phù du mà thôi.
Còn cái vị đại
nhân vật luôn luôn đứng phía sau màn của Hoàng triều Bạch Cận Hoài Thị, ở trong căn đại viện màu trắng, so với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang thì
càng thần bí, càng cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần kia, nghĩ rằng hẳn cũng sẽ phi thường tán đồng với việc chứng kiến Hứa Nhạc biến thành người thống trị của toàn bộ Tinh vực Tả Thiên, ngoại trừ mối quan hệ sư môn sâu xa ra, càng cùng với tính tình cuồng nhiệt đối với tình yêu,
hòa bình, văn học của vị Đại Sư Phạm biến thái kia có mối quan hệ không
nhỏ.
Hứa Nhạc trầm mặc không nói gì, ngồi ngây người bên cạnh
bàn, hai bàn tay thả dọc theo thân thể không biết từ lúc nào đã đặt lên
trên mặt bàn trước mặt, theo bản năng cầm tách trà đã sớm nguội lạnh
lên, xoay xoay không ngừng, cặp lông mày rậm rạp càng lúc càng nhíu chặt lại, ánh mắt cũng càng nheo lại, càng ngơ ngẩn mất hồn. Hắn chỉ dùng
khoảng thời gian cực kỳ ngắn, đã dùng đầu óc suy nghĩ logic của một gã
Công Trình Sư Thiên tài mà suy đoán cẩn thận lời đề nghị của đối phương, hơn nữa đã cho ra rất nhiều những kết luận cụ thể nhất.
Đúng như những gì vị lão nhân Đường Chí Trung kia đã nói, chỉ cần chính mình
đồng ý với lời thỉnh cầu kia của bọn họ, hơn nữa trong những năm tháng
lâu dài sau này, thực hiện chính xác theo những gì hiệp nghị ngày hôm
nay, như vậy thì chính bản thân mình sẽ trở thành một thế hệ Quân vương
đáng giá nhất được miêu tả cẩn thận trong lịch sử của Đế Quốc muôn đời
sau. Cái xã hội tràn ngập mâu thuẫn giai cấp sớm đã đóng băng mấy ngàn
vạn năm trên Tinh vực Tả Thiên này cũng sẽ nghênh đón một thời đại hoàn
toàn mới. Cái tuồng kịch mà không có bất cứ kẻ nào có khả năng đánh giá
được mức độ ảnh hưởng của nó đối với lịch sử Đế Quốc, cũng sẽ bắt đầu
chính thức được mở màn.
Nhưng mà, cái thời đại mới với ý nghĩa
thay đổi chân chính này, ai cũng không thể nào nói trước được rằng đó là một thời đại tốt đẹp nhất, hay là cái thời đại suy tàn, sụp đổ nhất
lịch sử. Hơn nữa với loại tình thế phát triển kịch liệt hỗn loạn như
hiện tại, ảnh hưởng sâu xa như thế nào, Hứa Nhạc không thể không lâm vào một hồi suy nghĩ sâu xa, lo âu cùng với ngơ ngẩn. Hắn cũng không biết
nên trả lời đối phương như thế nào, có thể lựa chọn như thế nào, cho nên cũng chỉ đành trầm mặc.
Vị lão nhân Đường Chí Trung rõ ràng là
có thể cảm thụ được quá trình đấu tranh tâm lý cực kỳ kịch liệt lúc này
trong lòng Hứa Nhạc, cho nên ông ta cũng chỉ là im lặng chờ đợi. Bản
thân ông ta tin tưởng rằng vị Ốc Tư tiên sinh trước khi chết đi, cùng
với chính bản thân mình, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm gã thanh niên đang
ngồi trên bàn đối diện kia. Ông ta tin tưởng vững chắc rằng bất luận chờ đợi bao lâu đi chăng nữa, thì cuối cùng cũng sẽ có một kết quả, hơn nữa lại còn là kết quả vô cùng tốt đẹp nữa.
Quá trình trầm mặc suy
nghĩ cùng với trầm mặc chờ đợi vẫn chưa đến thời điểm chấm dứt, thế
nhưng lại bị một tiếng vang cực kỳ đột ngột mà phải mạnh mẽ cắt ngang.
Theo một tiếng chi nha khá lớn từ phía trước cửa vang lên, cánh cửa
phòng sớm đã được đóng lại, vào lúc này đột nhiên bị người khác thô bạo
đẩy ra.
Tề Đại Binh hắng giọng, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đi đến ngay bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân Đường Chí
Trung đang ngồi đối diện, trầm giọng nói:
- Chúng ta cũng vô cùng nguyện ý vì những lý tưởng vĩ đại mà hy sinh. Nhưng mà ngài đã từng
nghĩ qua hay chưa, cái gã thanh niên này dựa vào cái gì mà đáng giá cho
sự tín nhiệm của chúng ta?
Đường Chí Trung khẽ cau mày lại một
chút, rõ ràng có chút khó chịu vì việc đi vào đột ngột của Tề Đại Binh,
ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Loại chuyện tín nhiệm như thế này, vốn
dĩ cũng không cách nào chứng minh rõ ràng được. Ta tin tưởng vào sự phán đoán của sư phụ của cậu, của Lĩnh tụ Ốc Tư cùng với của chính bản thân
ta!
- Liền chỉ bởi vì cái loại tín nhiệm kỳ diệu khó hiểu như thế này, mà ngài chấp nhận một phen đem hơn mười vạn chiến sĩ anh dũng của
cả Tổ chức, mạo hiểm đặt hết lên trên người của gã thanh niên này? Ngài
đừng có quên rằng, hắn ta chính là đứa con trai thân sinh của gã Bạo
quân Hoài Phu Sa kia! Tuy rằng hắn từ nhỏ lớn lên tại Liên Bang, nhưng
mà bên trong thân thể của hắn vĩnh viễn vẫn là chảy xuôi dòng máu dơ bẩn của Bạch Cận Hoài Thị!
Tề Đại Binh nóng giận đến mức gân cổ nổi lên chằng chịt, quơ loạn hai cánh tay, rít gào chất vấn lão nhân Đường Chí Trung:
- Cho dù hiện tại hắn hoàn toàn đáng giá cho sự tín nhiệm của chúng ta,
thế nhưng sau khi chúng ta đem hắn đặt lên trên ngai vàng Hoàng đế rồi
thì sao? Ai có thể đảm bảo hắn sẽ không ham mê quyền lực mà phản bội lại hiệp nghị ban đầu?
- Ba năm trước đây, ngài đã từng hướng tới
tất cả các đồng chí trong Tổ chức mà nói rằng, quyền lực có thể sẽ khiến cho con người ta thay đổi, quyền lực không bị hạn chế sẽ có thể làm hủ
hóa thứ quý giá nhất của nhân loại, chính là tình cảm cùng với bản chất
con người. Cho nên ngài đã kiên quyết phản đối việc tôi kế nhiệm chức vụ Lĩnh tụ của Tổ chức, mà là muốn thành lập nên cái gì đó mà Ủy ban Quản
lý bảy người…
- Được! Lúc đó tôi tin tưởng rằng ngày trước sau
vẫn là vô cùng công tâm, cũng đều là vì nghĩ cho tương lai của Tổ chức,
cho nên lúc đó tôi cũng đã tiếp nhận quyết nghị chung của Tổ chức. Nhưng mà hiện tại thì sao? Ngài lại vì cái gì mà tin tưởng rằng cái tên gia
hỏa này sau khi trở thành Hoàng đế Đế Quốc rồi, thì cái vị trí quyền lực kia sẽ không thay đổi con người hắn? Ngài dựa vào cái gì mà tin tưởng
rằng cái Hoàng quyền với quyền lực tuyệt đối không hạn chế kia sẽ không
khiến cho hắn bị hủ hóa bản chất cùng với tư tưởng?
- Có rất
nhiều những đồng chí cũng đều giống như tôi vậy, đều nguyện ý hy sinh
cho lý tưởng cao đẹp của Tổ chức, nhưng mà tất cả chúng ta cũng đều
không muốn phải hy sinh một cách vô vị như thế!
Tề Đại Binh mạnh mẽ hút thật sâu một hơi, ngữ khí trầm trọng nói:
- Nếu như hắn lên làm Hoàng đế Đế Quốc, sau đó lại căn bản không muốn
chấp hành theo sự ước định ngày hôm nay, không muốn đem những quyền lợi
trong tay mình dễ dàng giao ra, đến lúc đó thì Tổ chức đã mất đi hoàn
toàn lực lượng của chính mình, lấy cái gì để mà ngả giá với hắn đây? Hay là nói chúng ta cũng chỉ có thể đứng đằng xa chỉ trời, chỉ đất, mắng
chửi hắn vài câu là có thể giết chết hắn được hay sao?
Tâm tình
của vị lão nhân Đường Chí Trung nhất thời trở nên có chút phức tạp. Ông
ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tề Đại Binh, nhàn nhạt nói:
- Đây là quyết nghị của Tổ chức, đã được đại đa số các Ủy viên của Ủy ban
Quản lý đồng ý. Hơn nữa ta kiên quyết phải thực hiện bằng được!
- Không được!
Tề Đại Binh có chút ngẩng mặt lên một chút, chém đinh chặt sắt nói:
- Trừ phi hắn phải làm chút gì đó để mà chứng minh rõ ràng hắn cùng với
đám Hoàng tộc đáng giận kia không phải là cùng một loại người, lúc đó
chúng ta mới có thể tin tưởng vào hắn được!
Sau đó Tề Đại Binh khẽ liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc bên cạnh mình, lạnh lùng nói:
- Gã phản bội Mộc Ân bởi vì nguyên nhân từ đó cho đến nay vẫn luôn bị đám người Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc bảo hộ cực kỳ nghiêm mật, cho nên
chúng ta mãi vẫn luôn không có biện pháp giết chết hắn. Nếu như mi muốn
cho chúng ta tin tưởng vào mi, như vậy thì mi phải trong thời gian một
tháng đem đầu của hắn về đây cho ta. Với thân phận hiện tại của mi, muốn hoàn thành chuyện tình này hẳn không có chút khó khăn nào!
Hứa
Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt bởi vì phẫn nộ mà có chút
biến dạng của Tề Đại Binh, đại não vốn đang rơi vào trạng thái ngơ ngẩn
lo âu lúc này cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, trầm mặc trong
khoảnh khắc, sau đó mới nói:
- Theo như tôi biết, mặc dù Mộc Ân
đã phản bội lại Tổ chức Bình dân Phản kháng các người, nhưng ngoại trừ
ba năm trước đây, lần đó khi hắn đi sang Liên Bang, đã cố tình bỏ trốn
khỏi Sứ đoàn của Tổ chức ra, cũng không có cung cấp thêm cho Bộ Tình Báo Hoàng gia bất cứ những thông tin nào khác nữa, cũng không có bán đứng
bất cứ một người nào trong Tổ chức các người cả!
Thoáng tạm dừng trong chốc lát, hắn tiếp tục nói:
- Đứng về mặt lập trường mà xem, thì Mộc Ân cũng có thể tính là bằng hữu
của tôi. Năm xưa hắn ta cũng đã từng cứu mạng tôi, cho nên cái yêu cầu
này của anh, tôi không thể làm được!
Tề Đại Binh tựa hồ như cũng
không chút cảm thấy ngoài ý muốn đối với câu trả lời của Hứa Nhạc, xoay
mặt lại nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, trầm giọng nói:
- Ta bất kể
mi có muốn thay cái gã phản bội khốn kiếp đáng phải giết cả ngàn lần kia mà biện hộ cái gì đi chăng nữa, thì hắn trước sau gì cũng phải chết!
Nếu như mi đã không muốn giết hắn, như vậy thì ta có một phương án thứ
hai để cho mi có thể chứng minh được sự thành ý của chính mình: Giết
chết Hoài Thảo Thi!
Hứa Nhạc cau mày lại, nhìn chằm chằm vào Tề Đại Binh một khoảng thời gian thật dài, sau đó mới lạnh lùng nói:
- Đầu óc mi có phải là có vấn đề rồi không?
- Ta biết nàng ta là tỷ tỷ ruột của mi…
Tề Đại Binh trầm mặc lạnh lùng nói:
- Nhưng mà mi cũng đừng quên rằng, dưới hai bàn tay của cái vị Công chúa
Điện hạ kia đã chảy xuôi không biết bao nhiêu máu tươi của vô số các
đồng chí của Tổ chức. Đối diện với sự nghiệp chính nghĩa vĩ đại, những
loại như là huyết thống gia đình này nọ, cũng đều là những đối tượng cần phải bị lãng quên, phải bị vứt bỏ! Huống chi cái này vốn chính là dòng
máu huyết thống tràn ngập tội ác, dơ bẩn cùng với vô sỉ đáng ghét!
Cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc nhất thời nhắn tít lại thành một đường
thẳng, trầm mặc nhìn chằm chằm Tề Đại Binh, không nói bất cứ lời nào.
- Nếu như mi không nghĩ thông suốt được điểm ấy, như vậy chứng minh rằng
mi vốn không hề có chút nào sự suy nghĩ giác ngộ cách mạng kiên định. Ta tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn để cho mi nắm giữ quyền lực
của Tổ chức trong tay được. Ta sẽ dùng hết mọi khả năng của mình mà ngăn cản mi!
Nghe thấy lời tuyên cáo tràn ngập sự quái dị cùng với
cảm giác áp bách mạnh mẽ của Tề Đại Binh, cặp lông mày đang nhăn tít lại của Hứa Nhạc nhất thời dần dần giãn ra. Cũng không phải bởi vì hắn đã
suy nghĩ cẩn thận ra được chuyện gì, mà là bởi vì hắn chợt nhớ lại một
chút gì đó. Năm đó cô nàng thiếu nữ ở trên Tháp sắt của Lâm Hải Châu,
cũng đã có những luận điệu tràn ngập tinh thần chủ nghĩa cách mạng lạc
quan như thế này, còn có vô số những gã thanh niên học sinh khác đã từng ủng hộ Mạch Đức Lâm khác cũng có giọng điệu giống hệt như thế này. Hứa
Nhạc nhất thời bình tĩnh nhớ lại, sau đó mới xác định được một vài thứ
gì đó.
Mãi một lúc sau, hắn mới bình tĩnh nói:
- Về mặt
tình cảm mà nói, kỳ thật ngay từ đầu tôi đã mãi vẫn luôn có khuynh hướng ủng hộ các người, mãi cho đến giờ phút này tôi mới thu hồi lại cái ý
tưởng đó. Bởi vì tôi tuyệt đối không thể chấp nhận, một cái tổ chức giơ
cao ngọn cờ chủ nghĩa lý tưởng, cách mạng chính nghĩa, không ngờ lại đi
cùng cái loại thủ đoạn bắt cóc uy hiếp, mà chỉ có những bang phái thổ
phỉ, cướp của giết người mới có thể dùng, cái này hoàn toàn có thể xem
như là cùng tội với việc giết người mà thôi!
Những tia quang mang sắc bén mạnh mẽ trong cặp mắt của Tề Đại Binh nhất thời dần dần trở nên yên tĩnh lại. Hai tay hắn chắp lại sau lưng, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, mãi một lúc lâu sau hắn cũng không nói bất cứ
lời nào, chỉ là xoay người rời đi.
- Thật sự xin lỗi, nếu như suy nghĩ là một loại hình thức dễ dàng thay đổi, thì như vậy lúc trước ngài đã không cần phải tự hỏi trong một thời gian dài như vậy rồi. Rất rõ
ràng là bên trong Tổ chức của chúng ta đã có một vài đồng chí mà sự suy
nghĩ đã không còn được chính chắn như lúc đầu nữa…
Vị lão nhân
Đường Chí Trung khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy, hướng về phía Hứa Nhạc, ngữ khí xấu hổ nói. Cảm giác trong lòng ông ta lúc này đã trở nên có
chút quái dị. Bởi vì một phiên biểu diễn phóng vọt vào phòng phẫn nộ
quát mắng của Tề Đại Binh lúc nãy rõ ràng là chẳng có ý nghĩa gì cả,
hoàn toàn giống như là muốn chọc giận Hứa Nhạc mà thôi, để cho hắn không thể nào chấp nhận cái bản hiệp nghị này.
- Thật xin lỗi…
Hứa Nhạc cũng nhìn về phía vị lão nhân, ngữ khí áy náy nói.
Biểu tình của vị lão nhân Đường Chí Trung khẽ có chút run rẩy, đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt, giơ tay lên ngăn cản những lời tiếp theo của Hứa Nhạc,
thanh âm cực kỳ thành khẩn, nói:
- Xin vui lòng đừng vì chút cảm
xúc dao động nhất thời mà đưa ra những quyết định vội vàng đáng tiếc.
Tôi nghĩ lúc này ngài cần một mình một người ngẫm nghĩ cẩn thận một chút rồi hãy quyết định sau cũng không muộn.
Nói xong những lời nói
này, vị lão nhân khẽ cúi thân thể gầy còm của chính mình, chậm rãi đi ra khỏi căn phòng. Ngay trong khoảng khắc cánh cửa phòng chuẩn bị đóng
lại, Hứa Nhạc chợt cảm thấy thân thể phía sau của vị lão nhân kia có vẻ
cực kỳ mỏi mệt, rất giống với một vài hình ảnh nào đó mà trong cuộc đời
của hắn đã từng gặp qua rồi. Ví dụ như là cái vị Lĩnh tụ Ốc Tư ngồi trên xe lăn năm xưa, giống như vị Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng sau những đêm thức khuya làm việc, ví dụ như vị lão gia tử nằm trên giường bệnh bên cạnh
bờ hồ Phí Thành năm xưa…
Đại khái có lẽ đúng là bởi vì nguyên
nhân cái bóng dáng của vị lão nhân giống hệt như là đã từng quen biết
qua, cho nên lúc này Hứa Nhạc cũng không có nhẫn tâm ngay lập tức nói ra quyết định của bản thân mình, mà là dựa theo lời thỉnh cầu của vị lão
nhân, một mình trầm mặc ngồi trong căn phòng trống trải mà bắt đầu ngẫm
nghĩ, hoặc là nói hắn bắt đầu chuẩn bị cho những lời từ chối sau này với vị lão nhân, đồng thời chuẩn bị cho những hành động tiếp theo sau đó
của hắn.
Mấy phút đồng hồ sau đó, trong lỗ tai của Hứa Nhạc đột
nhiên vang lên thanh âm của Phỉ Lợi Phổ. Biểu tình trên mặt hắn nhất
thời biến đổi, mạnh mẽ quay đầu lại, hướng về phía cánh cửa phòng đang
được đóng chặt kia mà nhìn chằm chằm lại. Đồng tử trong mắt hắn hơi có
chút co nhỏ lại, tràn ngập một loại tình tự khiếp sợ cùng cực.
Cánh cửa phòng lại một lần nữa bị người ta đẩy ra. Chỉ có điều lúc này đây có vẻ mềm nhẹ, lễ phép hơn trước rất nhiều.
Người đi vào phòng vẫn như cũ chính là Tề Đại Binh. Lúc này hắn đang dùng một cái khăn mặt màu trắng noãn, cẩn cẩn thận thận lau chùi những ngón tay
thon dài của mình, không chút dừng bước, đi thẳng đến chỗ ngồi lúc trước của vị lão nhân Đường Chí Trung, bình thản ngồi xuống, ngẩng đầu lên,
bình tĩnh nhìn về phía Hứa Nhạc.
Cái loại tình tự phẫn nộ kích
động lúc trước, cùng với bộ dáng thanh niên đệ tử chủ nghĩa cách mạng
đầy nhiệt huyết kia, đã sớm biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này trên
mặt hắn toàn bộ đều là một loại bộ dáng tự tin, kiêu ngạo, nắm chắc hoàn toàn ưu thế trong tay, hơn nữa còn có một sự bình tĩnh khiến kẻ khác
tim đập nhanh nữa.
- Ta nghĩ hiện tại hai người chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện một chút về những sự an bày sau này rồi!