Gian Khách

Quyển 4 - Chương 302: Còn sống (3)



Cưỡi trên máy bay vận tải vật tư vũ khí của Quân đội Liên Bang di chuyển đến bên ngoài khu vực chiến khu Tây Nam của Tinh cầu Mặc Hoa, sau đó lại đi quá giang trên những chiếc xe vận tải quân dụng, đi tới phiến thành trấn nằm sát vùng chiến hỏa liên miên. Nương theo bóng đêm một mình lẻn vào khu phế tích hoang tàn, cuối cùng Hứa Nhạc cũng đến được địa điểm mà theo tin tức tình báo, Bảo La đã bắt đầu mất tích ở nơi này. Hắn quan sát xung quanh hơn mười phút đồng hồ, sau đó liền nhanh chóng rời đi, thân hình lẻn vào bên trong bóng đêm càng tăm tối hơn của phiến thành thị.

Bởi vì mật độ oanh tạc của song phương đối với khu vực chiến khu Tây Nam này quả thật là quá cao, hơn nữa cường độ sóng điện tử chiến địa ở nơi này quá mức khủng bố, lại cũng bởi vì phiến mây điện từ quá mức dày đặc khổng lồ, không ngừng lơ lửng trên đỉnh đầu giống hệt như một tấm chắn thiên nhiên khổng lồ này, khiến cho khi mà Hứa Nhạc ngay khi bước chân lên vùng đồi núi, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy phiến thành thị Tát Nhiệt đã bị tàn phá thảm thiết, liền hoàn toàn mất đi sự liên hệ cùng với Phỉ Lợi Phổ. Chiếc phi thuyền màu đen rác rưởi kia hiện tại đang dừng lại ở phía sau một khối vẫn thạch nào đó bên ngoài tầng khí quyển của Tinh cầu Mặc Hoa, hiện tại cũng đã không có cách nào cung cấp thêm cho hắn bất cứ sự trợ giúp nào nữa cả.

Mấy ngày nay gắn vẫn luôn một mực di chuyển trong những khu vực dã chiến tràn ngập khói lửa bụi mù, đi lại bên trong những thành trấn mà tên lửa đạn đạo bay múa nhiều như kiến cỏ, leo trèo lên những vùng sườn núi tịch mịch không một bóng người, không ngừng tìm kiếm khắp mọi nơi, không có bạn bè, không có bạn đồng hành, cũng càng không có bất cứ chiến hữu nào cả, chỉ có là cô đơn tịch mịch hành tẩu mà thôi. Cũng may là hắn sớm đã tập thành thói quen một mình một người hành tẩy, một mình chiến đấu rồi.

Am hiểu việc một mình chiến đấu không có nghĩa là có thể một người một mình mà chiến thắng được tất cả mọi địch nhân. Hứa Nhạc rất rõ ràng là ở trên những chiến trường bao la hùng vĩ cùng với thảm thiết như thế này, lực lượng một người phi thường nhỏ bé, căn bản không đáng nhắc đến. Song phương giao chiến với nhau, bất luận là một mảnh đạn nhỏ bé của bất cứ một bên nào bắn tới trúng người mình, cũng đều có thể một phen đem chính mình oanh tạc thành một đống thịt nát.

Cho nên Hứa Nhạc cực kỳ cẩn cẩn thận thận, tận lực che giấu thật tốt thân ảnh của chính mình, từng bước từng bước một thoát ly khỏi những phiến quảng trường nguy hiểm nhất, quay trở lại bên trong các khu vực đồi núi xanh biếc ở vùng ngoại ô. Chỉ trong những thời gian đêm khuya tối tăm nhất, hắn mới có thể giống như một đầu u linh, âm thầm lặng lẽ quay trở lại khu vực thành thị.

Vào mỗi buổi tối, Hứa Nhạc di chuyển qua các khu gác chuông rác rưởi tàn phá, nhấc lên những tán cây ngô đồng thô to nằm chắn ngang giữa các con đường, đưa tay lau chùi đi mớ bụi bặm dày bám đầy trên các khung cửa sổ, nhìn lén vào bên trong mặt đất hỗn độn của các căn nhà kho bỏ hoang. Hứa Nhạc phi thường nghiêm túc cẩn thận kiểm tra kỹ càng tất cả các dấu vết dù cho là nhỏ nhất. Bởi vì nghị lực, quyết tâm cộng thêm một chút may mắn, cuối cùng hắn cũng đã tìm ra được con đường chính xác.

Hứa Nhạc đã tìm thấy được căn hầm ngầm u ám ở trong căn nhà bỏ hoang kia, cùng với ba cỗ thi thể sớm đã khô cạn máu tươi nằm ở bên trong.

Những tràng chiến đấu giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc mỗi thời mỗi khắc cũng đều khai hỏa tại những góc khuất nào đó trong phiến thành thị này. Mặc dù là những phiến đồi núi rừng rậm hoang dã nhìn qua là phi thường thanh tĩnh, nhưng mà chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, Hứa Nhạc một mực tìm kiếm sưu tầm tại mảnh đất vùng ven phía Đông Bắc thành thị Tát Nhiệt, thế nhưng cũng đã tận mắt chứng kiến qua bốn tràng chiến đấu cực kỳ thảm thiết trên các đường phố.

Hứa Nhạc nhìn thấy được những đầu Robot Đế Quốc cùng với những chiếc xe thiết giáp của Liên Bang hung hăng va chạm cùng một chỗ với nhau. Hắn nhìn thấy phần lưng áo của một gã binh lính Liên Bang đã bị một quả đạn trái phái do hệ thống đạn đạo mặt đất trận địa của Đế Quốc bắn trúng, trực tiếp nổ tung thành một đống máu thịt bầy nhầy. Hắn nhìn thấy một gã thương binh Đế Quốc đã bị những viên đạn súng máy của Liên Bang cắt đứt mấy hai chân, một mặt kêu la thê thảm, một mặc không ngừng gắng gượng hết khả năng, cố gắng lê lết về phía trận địa của chính mình. Hứa Nhạc đã tận mắt chứng kiến rất nhiều thanh niên nhiệt huyết của cả hai bên cùng kêu thảm chết đi, sau đó lâm vào trầm mặc.

Bên phía Đế Quốc có mối quan hệ máu mủ huyết thống với Hứa Nhạc, bên phía Liên Bang thì lại có mối quan hệ tình cảm thân thiết với Hứa Nhạc, bất luận là trước mắt hắn chứng kiến những tràng chiến đấu thảm thiết đến đâu đi chăng nữa, thì Hứa Nhạc ngoại trừ việc trầm mặc ra, hắn căn bản không có biện pháp làm ra những phản ứng nào khác nữa. Hắn cũng không thể nào đi trợ giúp bất cứ bên nào trong tràng chiến đấu thảm liệt này. Cặp mông của hắn hiện tại đang ngồi ở trên hai cái ghế, mỗi cái cũng đều gắn đầy những cái đinh nhọn, cho dù có di chuyển sang bên nào đi chăng nữa, thì cũng đều là vô cùng khổ sở.

Màn đêm buông phủ khắp mặt đất, trên đường chân trời phía đằng Đông chậm rãi mọc lên một vầng trăng giữa tháng tròn vành vạnh, phát ra ánh sáng màu trắng nhu hòa, từ một chỗ khe hở nhỏ nhoi của tầng mây đen bụi mù bao phủ trên đỉnh đầu khu vực chiến khu Tây Nam, khẳng khái mà chiếu rọi khắp mọi nơi trên thế gian.

Hứa Nhạc nằm ngửa người trong một căn hầm công sự mà lúc chạng vạng hắn mới đào ra xong, nhìn thấy vầng trăng tròn xuất hiện ở phía chân trời, cảm nhận được một chút tia cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt truyền đến từ dưới lưng. Hắn một phen quơ tay trái ra, tìm kiếm một bao thuốc lá đặt ngay bên cạnh mình, móc ra một điếu thuốc đưa lên môi, châm lên, thật sâu hút mạnh một hơi, chớp chớp cặp mắt, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía phiến thành thị vẫn còn đang bị bóng đêm bao phủ ở phía sau.

Ngay sau đó ánh mắt của hắn nhất thời khẽ nheo lại một chút, bởi vì hắn nhìn thấy trên con đường lớn, nơi có một gốc ngô đồng khổng lồ đang nằm dài nơi đó, xung quanh là đầy những cành lá bị đạn cắt rụng, cùng với những vết thương sâu hoắm của đạn pháo, đột nhiên xuất hiện một cô nàng thiếu nữ Đế Quốc mặc trên người một bộ váy trắng đơn bạc.

Bộ váy trắng đơn bạc rách tả tơi có thể nói là vắt hờ lên trên thân thể gầy yếu của cô nàng thiếu nữa. Bởi vì đang trong khung cảnh ban đêm, xung quanh tràn đầy bụi bặm phế liệu dơ bẩn cùng với tối tăm, hơn nữa lại chính là xuất hiện bên trong phiến thành thị hoang tàn tĩnh lặng mà tràn đầy nguy hiểm như thế này, lại khiến cho cái màu trắng nhỏ bé kia nhìn qua giống hệt như một cái bông tuyết lạc loài khiến kẻ khác phải phi thường thương xót.

Thị lực của Hứa Nhạc vốn dĩ phi thường nhạy cảm, cho dù hiện tại đang ở bên trong bóng đêm vô cùng thâm trầm, thế nhưng mượn dùng ánh sáng mặt trăng càng ngày càng sáng ở trên bầu trời xa xa đằng kia, Hứa Nhạc có thể rõ ràng nhìn thấy chi tiết của những tòa kiến trúc cách hắn cả cây số, huống chi đây chỉ là một con đường vắng vẻ chỉ cách hắn khoảng chừng năm trăm thước mà thôi.

Cô nàng thiếu nữ mặc một bộ váy màu trắng tàn tạ kia, bộ dáng giống như phi thường mỏi mệt, biểu tình trên mặt lại đặc biệt chết lặng, giống như là không còn một chút sinh khí nào nữa cả. Cặp gò má tái nhợt đến cực điểm, trên phần chân váy màu trắng còn dính một ài vết máu loang lỗ nữa, cũng không biết cô nàng bị thương ở chỗ nào.

Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại. Hắn không biết cô nàng thiếu nữ Đế Quốc này vì cái gì lại giống hệt như một cô hồn dã quỷ vậy, cứ quanh co xuất hiện trên con đường hoang vắng tối tăm của thành thị Tát Nhiệt vào ban đêm như thế này. Phải biết rằng tuy hiện tại đã là buổi tối, thế nhưng trên những con đường của phiến thành thị này vẫn như cũ phi thường nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ những tràng chiến đấu thảm liệt. Vô số những mảnh đạm lạc thường xuyên cắt xuyên qua trên bầu trời đêm yên tĩnh.

Chẳng lẽ cô nàng thiếu nữ kia thật sự là một cô hồn dã quỷ hay sao?

Nhìn thấy cô nàng thiếu nữ mặc váy trắng ngơ ngẩn thất thần thất thiểu đi lại trên con đường lớn phía trước mặt, ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ nheo lại càng ngày càng chặt hơn. Thời điểm ban ngày hắn đã xác nhận rõ ràng, ở đầu kia của con đường chính là có một chi bộ đội Đế Quốc đang đóng quân ở đó. Cái chi Dạ Hổ Đoàn nổi tiếng với sự lãnh khốc tàn nhân kia, tuyệt đối sẽ không một chút do dự hướng về phía bất cứ người nào dám can đảm xuất hiện ở phía trước bọn họ mà khu động cò súng. Bất luận đối phương có là người Liên Bang hay là người Đế Quốc đi chăng nữa cũng vậy.

Hứa Nhạc phảng phất như là nhìn thấy một màn hình ảnh ngay sau đó cô nàng thiếu nữ Đế Quốc bị những viên đạn súng máy lạnh như băng quét qua thân thể. Mãi cho đến khi ánh mắt đang nheo lại thật chặt của hắn chợt thả lỏng bớt một chút, ánh trăng sáng rọi ở phía bên kia chân trời phản chiếu trong đôi mắt kia, phi thường sáng ngời.

o0o

Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp ở trên những con đường hoang vắng của khu thành thị Tát Nhiệt này thất thiểu đi lại suốt thời gian hai ngày trời rồi. Bản thân cô nàng đã bị sự bi thương đánh tan hết thảy tất cả ý chí muốn sống sót, phảng phất như không còn một chút cảm giác nào nữa rồi. Cô nàng không còn bất cứ một sự e ngại như những người bình thường, thất thiểu đi lại giữa những luồng khói súng cùng với những mảnh đạn vỡ văng tứ tung, hành tẩu đi lại bất luận là ban ngày nóng cháy hay là ban đêm rét lạnh cũng không hề cần phải nghỉ ngơi gì cả.

Cô nàng không hề cảm thụ được những cảm giác thống khổ nóng cháy khi hai bàn chân trần trụi đạp lên trên những mảnh vỏ đạn nóng bỏng, càng không nghe được những thanh âm nóng cháy xoẹt xoẹt của huyết nhục truyền lên. Cô nàng thiếu nữ không hề nhìn thấy được những trận Robot hỗn chiến thường thường cũng chỉ cách cô nàng có mấy chục thước mà thôi. Cô nàng không thể nào nghe thấy được những tiếng nổ ầm đùng do những loại kim loại nặng va chạm mạnh mẽ với nhau. Cô nàng thiếu nữ cái gì cũng không biết, cô nàng chỉ là đi lại thất thiểu không hề có chút mục đích nào cả, chuẩn bị cái tử vong đang sắp sửa tiến đến hoặc là căn bản trong đầu vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện sẽ tử vong!

Trong Đế Quốc vốn có câu ngạn ngữ, những người trong mắt không có Tử Thần thường thường cũng sẽ không dễ dàng bị Tử Thần nhìn thấy. Hoặc là bởi vì thậm chí vốn dĩ ngay cả vị Đấng Sáng Thế vốn dĩ lạnh lùng tàn nhẫn cũng đều nghĩ thấy những gì nàng gặp phải đã quá mức bi thảm rồi, cho nên cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp đã sớm không có nhà cửa, không có thân nhân, ngơ ngẩn thất thần hành tẩu thất thiểu khắp nơi trong một thời gian dài, lại cực kỳ may mắn không hề bị những mảnh đạn lạc nguy hiểm cùng với những gã quân nhân càng nguy hiểm hơn chú ý đến.

- Vì cái gì mình lại quên không có đóng cửa, như thế nào mình lại quên đóng cửa vậy chứ?

- Cái váy này đã dơ bẩn đến như vậy rồi, vì cái gì thời điểm khi mà ông nổi bảo mình đi đóng cửa, mình lại còn kéo lên kéo xuống như thế? Vì cái gì mình lại chậm chạp như vậy chứ?

- Nếu như mình đi nhanh một chút, nếu như lúc ấy mình không vén váy lên, như vậy mình nhất định có thể kịp đóng cửa lại!

Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp ngơ ngẩn thất thần lảo đảo đi lại thất thiểu bên trong con đường rộng rãi tràn đầy những phế tích, những hố to hố nhỏ, khi nhìn thấy một gốc cây ngô đồng khổng lồ nằm chắn ngang giữa con đường, cô nàng liền chết lặng đi vòng quanh qua. Thân thể của cô nàng hiện tại đã mỏi mệt đến cực điểm, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống. Trong lòng cô nàng nghĩ thấy chính mình là một đứa con gái tuyệt đối không đáng được tha thứ. Cô nàng tự ti mà bi thương cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào thân ảnh mơ hồ của chính mình đang trải dài trên mặt đất, nghĩ thấy đó chính là hiện diện của tội ác, vì thấy nên cô nàng mới dùng một loại ngữ điệu chuộc tội, dùng thanh âm quanh quẩn nhỏ bé như là muỗi kêu, không ngừng lặp đi lặp lại những từ ngữ này.

Đi qua gần đến đầu đường, nghe được xa xa trong bóng tối truyền đến một thanh âm mắng chửi đầy phẫn nộ, còn có tiếng súng vang lên cực kỳ rõ ràng vang dội. Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp mỏi mệt có chút chết lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài gã quân nhân đứng lố nhố đằng kia. Cặp lông mày tinh tế có chút khẽ cau nhẹ lại, sau đó trên khuôn mặt gầy gò hốc hác chợt nở ra một nụ cười giải thoát, biết rằng hết thảy cũng đã xong rồi.

Lá cây vào mùa thu rời khỏi cánh cây là bởi vì cành cây không thèm để ý đến lá cây, còn thân cây ngã rạp xuống bên đường là bởi vì con người không thèm để ý đến thân cây kia. Ở trên cái thế giới này, ở trên cái tòa thành thị phế tích giống như một phiến vực sâu nhân gian như thế này, ai sẽ thèm để ý đến sự rời đi của cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp nhỏ bé yếu đuối này cơ chứ? Ngoại trừ cái làn gió nhè nhẹ đang ở gần thân thể gầy gò yếu nhược của cô nàng, chuẩn bị bắt đầu dâng trào lên…

Bằng bằng bằng bằng…

Thanh âm súng máy liên thanh của Đế Quốc cực kỳ thê lương bắt đầu vang lên miên miên không dứt, sau đó trong chớp mắt nhất thời ngừng phắt lại.

Có một luồng gió mạnh nhất thời tại một góc nhỏ bên đường đột nhiên dâng trào lên, lôi theo một đám lá cây rụng cuồn cuộn trên mặt đất cùng với một dám đá vụn thật nhỏ nằm ngay bên dưới gốc cây ngô đồng lớn đang nằm rạp giữa con đường, cũng đồng dạng cuốn đi luôn thân ảnh bất lực của cô nàng thiếu nữ đáng thương kia.

o0o

Tại một khu vực chỗ trũng giữa bùng đồi núi, được một mảnh lùm cây lớn che khuất đi, Hứa Nhạc ở bên trong cái ba lô hành quân của mình mò mẫm liên tục suốt hơn nửa ngày trời, cuối cùng mới kiếm ra được hai túi cháo dinh dưỡng năng lượng cao ăn liền, không khỏi lộ ra một tia nụ cười ngoài ý muốn.

Cũng không cần sử dụng con dao hành quân chuyên dụng, Hứa Nhạc trực tiếp dùng sức mạnh, dùng đầu ngón tay cứng rắn ấn mạnh vào cái nút ấn đun nóng hộp đun nóng thức ăn xách tay, sau khi trầm mặc chờ đợi hơn mười giây đồng hồ, cuối cùng mới đi đến bên cạnh cái công sự cá nhân gần đó, đưa cho cô nàng thiếu nữ ngồi bó gối dưới đất, bình tĩnh nói:

- Ăn đi!

A Tư Lạp cũng chẳng thèm để ý gì đến hắn, chỉ là đưa tay ôm chặt lấy hai đầu gối gầy teo ốm yếu của mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phiến gia hương xa xa bên kia lùm cây mà ngẩn người.

Hứa Nhạc ngồi xuống ở một địa phương cách cô nàng thiếu nữ khoảng chừng hai thước. Hắn trầm mặc chờ đợi trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng xác nhận đối phương căn bản không có ý nguyện muốn mở miệng, cũng không hề có ý tưởng là sẽ ăn cơm, đành phải đứng lên rồi bước lại gần.

Dùng cánh tay trái mạnh mẽ cứng rắn như làm bằng sắt thép mở lớn cằm của cô nàng thiếu nữ, Hứa Nhạc thô bạo đem mớ cháo thức ăn dinh dưỡng năng lượng cao đã được hâm nóng nhét vào trong miệng cô nàng. Cũng may lúc này nhiệt độ của món cháo kia đã nguội bớt không ít, cũng không đến mức lo lắng cô nàng sẽ một phen bị phỏng chết.

- Tôi còn có rất nhiều chuyện tình cần phải làm nữa. Mặc kệ cô có đáng giá được người khác cứu sống hay không, nhưng mà một khi tôi đã ra tay cứu cô rồi, như vậy cuối cùng cũng phải cho cô ăn uống no nê một trận, làm một con quỷ chết đói cũng chẳng có chút ý tứ gì cả.

Dùng khoảng thời gian cực kỳ ngắn, Hứa Nhạc một phen đem cả một can cháo nóng ăn liền nhét hết vào trong miệng cô nàng thiếu nữ. Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp bị Hứa Nhạc đút cháo quá nhanh, bị nghẹn ho khan mấy tiếng. Cô nàng đón lấy bình nước lọc do Hứa Nhạc bên cạnh đưa qua, rốt cuộc cũng không cự tuyệt giống như trước nữa, lập tức hớp lấy hớp để mấy ngụm nước liền.

Sau đó hai người lại tiếp tục trầm mặc trở lại. Bên trong cái công sự cá nhân nằm giữa phiến đồi núi hoang vắng tràn ngập một mảnh tĩnh lặng.

Hứa Nhạc sau khi trầm mặc hút xong một điếu thuốc lá, mới nhìn thấy phía sau lưng của cô nàng thiếu nữ, những nơi lộ ra ngoài của bộ váy áo màu trắng rách tả tơi, thỉnh thoảng có một vài đạo vết thương vẫn còn chưa lành lại. Hắn khẽ thấp giọng mắng chửi mấy câu gì đó, sau đó quay người sang cái ba lô bên cạnh, lấy ra một cái bao cứu thương, bắt đầu băng bó cho cô nàng thiếu nữ.

Lúc này đây A Tư Lạp cũng không có cự tuyệt hắn nữa, nhưng cũng không hề tỏ vẻ cảm tạ gì cả. Hai cánh tay đang ôm chặt đầu gối của cô nàng lại càng ôm chặt hơn nữa. Thân thể gầy yếu đơn bạc có chút run rẩy nhẹ nhè, trầm mặc cố gắng co người lại thật nhỏ. Mãi một lúc thật lâu sau đó, đột nhiên cô nàng bất thình lình khóc nấc lên một tiếng, vừa khóc vừa mếu máo thổn thức thật to:

- Tại sao tôi lại quên đóng cửa cơ chứ? Cái váy đã bẩn như vậy rồi, tôi cũng đâu cần phải nhấc lên làm gì đâu. Tôi quá chậm chạp đi mà! Tôi thật sự đáng chết mà!

Cô nàng thiếu nữ giữa đêm tối tĩnh mặc đột nhiên khóc rống lên thảm thiết như vậy, chấn động khiến cho một vài động vật đi ăn đem đang đậu trên những bụi cây gần đó cũng phải giật mình một trận, cũng đồng thời khiến cho Hứa Nhạc bừng tỉnh lại.

Hứa Nhạc rất nhanh đứng thẳng người lên, bộ dáng phi thường cảnh giác, đồng thời rất nhanh mở ra hệ thống thiết bị lọc sóng dò xét cầm tay, theo dõi một chút, xác nhận lại khu vực đồi núi bốn phía xung quanh đây quả thật không có người nào cả, cuối cùng mới bình tĩnh ngồi xuống, tiếp tục lắng nghe cô nàng thiếu nữ đang không ngừng hô khóc.

- Nếu như không phải do tôi lười biếng cùng với lơ đễnh… ông nội khẳng định là sẽ không chết… Ông ây chính là thợ sửa đồng hồ… tốt nhất trên thế gian này… ông ấy có thể làm ra những chiếc… đồng hồ đẹp nhất, chính xác nhất, bền nhất Đế Quốc…

Bất luận là địch nhân hay là bằng hữu, thì trên cơ bản ai nấy cũng đều thừa nhận một điều rằng Hứa Nhạc hẳn là nên được xem như là một gã người tốt, ít nhất là về phương diện ý nghĩa phổ biến căn bản nhất. Hơn nữa bản thân hắn từ đầu đến cuối luôn luôn có được một loại tính chất phi thường đặc biệt, đó chính là loại tính chất đặc biệt dễ dàng khiến cho kẻ đối diện sinh ra một loại cảm giác tín nhiệm cùng với cảm giác thân cận.

Bởi vì cái loại tính chất đặc biệt này, cùng với sự thật là hắn đã ra tay cứu mạng, cũng bởi vì cái loại khẩu âm của tầng lớp quý tộc cùng với mái tóc màu đen trên đầu, cho nên Hứa Nhạc đã thành công đạt được sự tín nhiệm của cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp. Nàng ta bắt đầu không chút nào giấu diếm, giảng thuật lại những sự kiện bi thảm mà chính mình gặp phải trong mấy ngày gần đây. Thậm chí ngay cả cái sự thật là chính mình đã bị đám người Liên Bang cưỡng gian nữa.

Hứa Nhạc cực kỳ nhạy cảm chú ý đến một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang lúc sau mới đến căn hầm trú ẩn trong lời tự thuật của cô nàng thiếu nữ đáng thương, cuối cùng mới hạ thấp giọng, nhìn về phía cô nàng thiếu nữ đã ngừng khóc, nói:

- Ông nội của cô đã nói rất đúng. Tất cả mọi người hạnh phúc, thật sự chỉ cần làm một chuyện sự tình duy nhất mà thôi, đó chính là còn có thể sống sót. Cô cũng không hề làm bất cứ gì sai trái cả, như vậy vẫn còn có được tư cách để mà sống sót một cách hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.