Bên trong Liên Bang vốn có một loại thuyết pháp, những người mà cặp môi
hơi trắng quá mức thường thường tính tình sẽ càng lãnh lệ vô tình. Cái
loại thuyết pháp này dùng ở trên loại thái độ biểu hiện của Hứa Nhạc mà
nói, kỳ thật rất khó có thể chấp nhận được. Thế nhưng mà nếu đặt ở trên
phương diện sâu bên trong nội tâm của hắn thì mới là mơ hồ có chút chính xác.
Mà hoàn toàn tương phản với Hứa Nhạc, thì lại chính là gã Lý Cuồng Nhân này.
Gã Thượng tá Liên Bang trẻ tuổi nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang này, bản
thân cũng có một cặp môi trắng bệch. Nếu như không phải trong khoảng
thời gian ba năm này, hắn cam tâm tình nguyện trầm mặc bảo hộ bên cạnh
Đỗ Thiếu Khanh, như vậy thì có lẽ hắn sớm đã biến thành một vị Tướng
quân trẻ tuổi nhất trong toàn bộ lịch sử của Liên Bang này rồi.
Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, thì tính tình của hắn chính là thô
bạo, lãnh khốc. Hắn có thể trầm mặc ngắm nhìn chiếc Phi thuyền vũ trụ
kia rời đi xa, lại còn có thể lạnh lùng đứng đó tự mình lẩm bẩm đối với
chuyện tình phụ thân ruột của chính mình sắp sửa bị Hứa Nhạc, cái gã
quái vật khủng bố như thế đuổi giết mà không hề có chút động niệm nào
cả. Thế nhưng trên thực tế, cũng không có bao nhiêu người có thể chân
chính cảm giác được những cỗ lửa nóng chân chính đang bùng nổ mạnh mẽ
trong thân thể thô bạo của hắn!
o0o
Bên trong chiếc xe
quân dụng đang hướng về phía khu căn cứ tiền tuyến nhanh chóng chạy tới. Chiếc xe không ngừng lay động bất an. Điếu thuốc lá gắn bên trên cặp
môi mỏng manh của Lý Cuồng Nhân cũng đồng dạng không ngừng lay động bất
an. Hắn thỉnh thoảng phun ra vài luồng khói xanh nhàn nhạt, ở bên trên
lớp cửa sổ thủy tinh chậm rãi vẽ loạn trên đó một lúc, sau đó liền biến
mất không còn chút tăm hơi nào nữa, cũng giống hệt như là vô số những
tia ý niệm không ngừng rất nhanh hiện lên trong đầu của hắn vậy.
Trước khi Đỗ Thiếu Khanh bị triệu hồi quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển, đã từng ở trên khu nghĩa trang tiền tiến mà cùng với Lý Cuồng Nhân có một buổi
nói chuyện thật lâu. Trong buổi nói chuyện đó, chuyện tình khiến cho vị
danh tướng Liên Bang này lo lắng nhất cũng không phải là sau khi chính
mình đi rồi, thì chiến cuộc trên Tinh cầu Mặc Hoa này sẽ như thế nào, mà là lo lắng về những vấn đề sẽ phát sinh bên trong nội bộ Quân đội Liên
Bang.
Giới chính trị của Liên Bang, nhất là bầu không khí chính
trị tại Đặc khu Thủ Đô bên kia sớm đã bị nhuộm đen hóa rồi. Cái ban
ngành điều tra liên hợp mà xú danh rõ ràng vang dội khắp cả Liên Bang,
sớm đã nghĩ muốn một phen đem những sợi râu ria của chính mình băng
xuyên qua thông đạo không gian, xâm nhập vào tiền tuyến. Chỉ là lúc
trước bọn chúng bị vấp phải sự áp chế cường thế của Đỗ Thiếu Khanh mà
không dám làm ra bất cứ dị động nào cả.
Đỗ Thiếu Khanh chính là
sầu lo sau khi chính mình rời đi rồi, sẽ không còn người nào có thể áp
chế được đám ban ngành điều tra liên hợp có quyền hạn cực kỳ cao kia
nữa. Hắn ta thật sự lo lắng những sự đấu đá chính trị sớm đã xú uế đến
mức không chịu nổi kia xâm nhập vào trong Quân đội Liên Bang, cho nên đã âm thầm giao phó cho Lý Phong chú ý quan sát chặt chẽ một chút, hoặc là nói tìm mọi cách để mà phòng bị cái loại dị tượng này.
Cái lời
nhắc nhở này nhìn qua mặc dù là cực kỳ khó khăn, nhưng mà đối với bản
thân Lý Cuồng Nhân mà nói thì lại là phi thường đơn giản. Chính là bởi
vì hắn là cháu nội ruột của Phí Thành Lý Gia, chính là con trai ruột của vị Chủ tịch Lý Tại Đạo đại nhân kia. Mà tất cả mọi người trong Liên
Bang này cũng đều biết rõ ràng, cái gã nam nhân đang ngồi phía sau tấm
màn đen mà thao túng hết thảy kia, chính là Lý Tại Đạo!
Lý Phong
dựa theo những lời dặn dò của Đỗ Thiếu Khanh, mãi vẫn luôn cảnh giác
giương mắt nhìn cẩn thận Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Cho dù về sau hắn bị điều phái đến khu vực chiến khu eo biển mà đi chủ trì chiến sự, hắn
cũng vẫn luôn không quên đi cái chuyện tình này.
Sau khi hắn xác
nhận rõ ràng là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cũng sẽ không bị điều ra tiền
tiến đánh trận đợt này, bên phía cao tầng Quân đội Liên Bang cùng với
ban ngành điều tra liên hợp kia hẳn cũng sẽ không có cơ hội mà làm ra
những thủ đoạn gì bất lợi cho bọn họ, cho nên hắn mới nhất thời thả lỏng tâm tình. Sau đó trải qua vô số những tràng chiến đấu liên miên không
ngừng, hắn cũng không có thời gian cùng tâm trí mà để ý chuyện tình này
nữa. Đến khi trận chiến sự này chấm dứt, hắn có chút ngạc nhiên cùng với phi thường phẫn nộ mà nhận được tin tức Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới bất ngờ làm phản…
o0o
- Đây chỉ là một hồi
chuyện tình ngoài ý muốn mà thôi. Nếu như lúc đó Đạt Văn Tây có thể
thành thành thật thật chấp nhận tiến hành thẩm tra, chứ không phải là
lựa chọn nổ súng đánh trả, như vậy thì liền sẽ không có những chuyện
tình tiếp theo sau đó phát sinh!
Ở chỗ sâu bên trong khu căn cứ
tiền tuyến, bên trong căn phòng Bộ chỉ huy có chút tối tăm hôn ám, Tổng
Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Quân đội Liên Bang, Tướng quân Hồ Liên nhìn
về phía vị quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt mình, trầm mặc một lát
sau, mới tiếp tục mở miệng giải thích, nói:
- Quá trình của toàn
bộ chuyện tình này, bản thân cậu hẳn cũng là nên biết rõ ràng một chút.
Căn cứ vào công tác giám định hiện trường cùng với khẩu cung của những
người còn sống sót, cái sự kiện đấu súng lần đó rất có thể là bởi vì bị
cướp cò, mà cũng có thể là một tràng mưu sát lãnh huyết của đám người
Đạt Văn Tây kia!
Tướng quân Hồ Liên chính là vị quân nhân cao cấp nhất tại tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, có được quyền uy cùng với
quyền hạn không có bất luận kẻ nào có thể vượt qua nổi. Theo đạo lý mà
nói, hắn cũng không có bất cứ nhiệm vụ gì phải đi hướng một gã Thượng tá dưới quyền mình mà đi giải thích chuyện tình này. Nhưng mà bởi vì thân
phận cực kỳ đặc thù của đối phương, cùng với một cỗ khí tức thô bạo mạnh mẽ ẩn chứa bên dưới khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh kia của đối phương, hắn
cũng không thể không lên tiếng giải thích.
Cặp môi bạc thếch của Lý Phong nhàn nhạt mở ra, bên trong thanh âm cũng không hề có một tia cảm xúc ba động nào cả:
- Súng cướp cò cùng với cố tình mưu sát là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng nhau!
- Thế nhưng chung quy cuối cùng cũng vẫn có người chết!
Tướng quân Hồ Liên nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Lý Cuồng Nhân, đưa tay xoa
xoa một chút mi tâm có chút khó chịu của chính mình, trầm giọng nói:
- Mặc dù tất cả mọi người trong khu Doanh địa số 2 bên kia đều đã chết
hết rồi, nhưng mà cuối cùng thì Đạt Văn Tây cũng là đã chạy thoát!
- Lính đào ngũ cùng với làm phản vẫn như cũ là hai cái khái niệm hoàn toàn bất đồng với nhau!
Thanh âm của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi vẫn như trước phi thường bình
tĩnh. Mặc cho vị Tướng quân trước mặt kia có cố gắng biện bạch đến thế
nào đi chăng nữa, thì sắc mặt của hắn cũng không có bất cứ một tia biến
ảo nào cả, thủy chung cũng không thể nào nắm giữ rõ ràng tâm tình thật
sự của hắn.
Biểu tình trên mặt vị Tướng quân Hồ Liên kia dần dần
trở nên nghiêm túc hơn một chút. Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt của Lý Cuồng Nhân, trầm mặc mãi một khoảng thời gian rất lâu, sau đó mới nói:
- Với tính tình của đám binh lính cướp phỉ của đám đội
viên Tiểu đội 7 cũ kia mà nói, tất cả mọi người trong Quân đội ai nấy
cũng đều rất rõ ràng. Có còn nhớ chuyện tình ba năm trước đây hay không? Bạch Ngọc Lan là như thế nào một phen đem cái lỗ tai của Đông Phương
Ngọc hoàn toàn cắt đứt xuống? Nếu như để cho đám người Hùng Lâm Tuyền
bên kia biết được cái sự kiện đấu súng lần này, vậy thì bọn họ sẽ làm ra những phản ứng như thế nào? Bọn họ khẳng định là làm xằng bậy một trận!
- Bản thân ta chính là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến, tôi cần phải vì
chiến cuộc của toàn bộ tiền tuyến mà lo lắng, tôi không có khả năng một
phen đem tinh thần của mình đặt ở trên cái loại chuyện tình nhỏ bé như
thế này. Cái mà tôi lo lắng chính là sự ổn định của toàn bộ Quân đội
Liên Bang!
- Chính vì muốn tiêu diệt hết thảy những nhân tố có
khả năng gây ra sự bất an cho Quân đội, vì không để cho đám người Hùng
Lâm Tuyền sẽ làm chuyện xằng bậy, cho nên các người liền đưa ra quyết
định xằng bậy, một phen quyết định đem cái tội danh làm phản kia quẳng
ném lên trên đầu tất cả bọn họ?
Lý Phong chậm rãi nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào vị Tướng quân đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Tướng quân Hồ Liên trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nhàn nhạt hồi đáp:
- Bọn họ đi cùng với gã Thái tử Đế Quốc kia, hơn nữa còn cùng hành động
với đám binh lính Đế Quốc nữa. Thậm chí bọn họ lại còn hướng về phía
Quân đội Liên Bang khởi xướng nên ba hồi công kích! Bên phía Bộ Tư lệnh
có đầy đủ chứng cứ chứng minh bọn họ đã phản bội Liên Bang!
Lý
Phong gắt gao mím chặt cặp môi mỏng manh trắng bệch của chính mình, nhíu mày nhìn chằm chằm Tướng quân Hồ Liên, mãi một thời gian dài trầm mặc
không nói tiếng nào.
Tướng quân Hồ Liên cũng nhìn chằm chằm lại hắn, ngữ khi phi thường nghiêm túc, nói:
- Buổi nói chuyện ngày hôm nay giữa tôi và cậu cũng tuyệt đối không có
bất cứ bản ghi chép lưu lại nào. Vừa rồi tôi cũng không có thừa nhận bất cứ sự tình nào cả! Nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu một chút, hiện tại
bên phía Thủ Đô Tinh Quyển bên kia đã vô cùng hỗn loạn rồi, Tổng thống
tiên sinh cùng với Lý Chủ tịch đã phải gánh chịu quá nhiều áp lực rồi,
bên phía tiền tuyến tuyệt đối không thể rối loạn nữa!
- iểu
Phong, bất luận là giữa cậu cùng với Lý Chủ tịch có mâu thuẫn như thế
nào đi chăng nữa, nhưng mà bản thân cậu chung quy cũng là con cháu chính thống của Phí Thành Lý Gia… Cậu nên có sự tự giác trong việc giữ gìn
tính chính thống trong Quân đội Liên Bang! Những kẻ giống như đám binh
lính cướp phỉ này, theo như ý của tôi mà nói, vốn dĩ không có tư các mà ở lại Quân đội Liên Bang, càng không có tư cách ở bên trong Sư đoàn Thiết giáp 17 tràn ngập sự quang vinh này!
Lý Phong chậm rãi đứng
thẳng người lên, đem cái móc nút áo quân dụng trên cổ nghiêm túc gài lại cẩn thận. Hắn đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào vị đại lão Quân đội
đối diện, trầm giọng nói:
- Tôi quả thật là người của Phí Thành
Lý Gia, nhưng mà Tướng quân ngài đã quên mất một chuyện rồi. Ông nội tôi thân là một vị quân nhân Liên Bang, ông ta tuyệt đối sẽ không một phen
đem bất cứ một chi Quân đội Liên Bang nào, thậm chí là cả Sư đoàn Thiết
giáp 17 ở trong đó nữa, xem như là binh lính tư nhân của chính mình!
- Nếu như mà cái vị phụ thân đại nhân kia của tôi đã từng biểu lộ qua với ông cái loại ý tứ như thế này, thì tôi chỉ có thể nói cho ông biết
rằng, mãi cho đến ngay hôm nay, bản thân ông ta đại khái cũng không hiểu rõ ràng nguyên nhân vì cái gì mà năm đó ông nội tôi lại chấp nhận quy
ẩn bên bờ hồ hơn mười năm, không can sự vào chuyện của Quân đội Liên
Bang. Tôi chỉ có thể nói một điều rằng, cái vị phụ thân đại nhân kia của tôi vốn dĩ không có tư cách đi mặc cái bộ quân trang của quân nhân trên người!
Đem bộ quân trang sẫm màu trên người điều chỉnh lại cho
ngay ngắm một chút, ba nhẹ một tiếng, vẻ mặt Lý Phong không một chút
biểu tình, đứng nghiêng kính chào, giống hệt như một thanh đao sắc bén
vừa mới được rút ra khỏi vỏ vậy, thẳng tắp vô cùng.
Tướng quân Hồ Liên trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, mãi một lúc sau đó mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Chiến tích tại chiến khu eo biển thật sự là rất tốt! Cậu sớm trở về
nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ghi công tích lớn nhất cho cậu. Lần sau khi chúng
ta gặp lại nhau, trên vai của cậu sẽ có thêm một khỏa ngôi sao sáng chói đó!
- Tôi chưa bao giờ cần phải dựa vào ngôi sao trên bộ quân
trang để mà chứng minh chiến tích của chính mình. Trên hai cánh tay cùng với hai đùi của đầu Robot của tôi đã được sơn đầy những ngôi sao chiến
công rồi!
Lý Phong chậm rãi buông cánh tay phải đang thực hiện động tác kính chào của Quân đội Liên Bang xuống, trầm giọng nói:
- Một khi ngài đã kiên trì muốn duy trì tính chính thống của Quân đội
Liên Bang, kiên trì cho rằng Sư đoàn Thiết giáp 17 chính là bộ đội của
Phí Thành Lý Gia, không chấp nhận sự tồn tại của bất cứ một chút cặn bã
nào trong đó, như vậy thì rượu mừng công cũng vậy, ban thưởng cũng được, xin ngài hãy một phen đem toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới giao lại
cho tôi chỉ huy!
- Hách Lôi đã bị tạm thời cách chức mấy ngày rồi, tôi sẽ lập tức ký mệnh lệnh bổ nhiệm cho cậu!
Hồ Liên có chút vui vẻ nói.
Lý Phong xoay người hướng về phía bên ngoài cửa văn phòng mà đi đến. Khi
đi đến cánh cửa, hắn đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, nói:
- Một khi bắt đầu ngay tại bây giờ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã là bộ đội của tôi… Như vậy hy vọng Tướng quân tiên sinh có thể mau chóng đem ba
cái Sư đoàn Thiết giáp đang dừng chân ở xung quanh Sư đoàn Thiết giáp 17 mới của tôi kia điều đi hết đi! Bộ đội của chính mình bị người ta bao
vây xung quanh, nhìn chằm chằm bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, vậy
thì tâm tình trong lòng sẽ không được tốt lắm đâu. Một khi tâm tình
trong lòng không được tốt, như vậy tôi cũng sẽ khiến cho tâm tình của
những người khác cũng không được tốt giống như tôi vậy!
o0o
Chiếc xe quân dụng bọc thép nghiền nát con đường đầy bụi mù, phóng chạy ra
khỏi cửa lớn khu căn cứ quân sự tiền tuyến, hướng về phía khu vực Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới đang đóng quân mà phóng chạy như điên.
Lý
Phong lại đốt thêm một điếu thuốc lá nữa, để cho điếu thuốc lá trên môi
cùng với thân thể khôi ngô cường tráng của chính mình đồng thời đều
không ngừng lay động bất an. Cặp lông mày vẫn còn đang nhíu chặt lại
cũng tùy tiện để cho những luồng khói thuốc lá bay lãng đãng ở xung
quanh.
Vào lúc này hắn đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngay
hàng ghế phía sau đang có mấy gã quân nhân sĩ quan đang ngồi. Mấy gã
quân nhân sĩ quan này chính là mấy gã trợ thủ hoặc nói chính xác là mấy
người giám thị, do năm đó sau khi hắn chạy vào trong Tòa nhà Nghị Viện
đại náo khắp nơi, đập tan hoang văn phòng làm việc của Nghị viên Tích
An, đích thân vị Quân Thần đại nhân Lý Thất Phu đã đặc biệt lựa chọn
người an bày đi theo hắn. Thời gian thoáng cái trôi qua, những người này đã đi theo hắn được hơn năm năm rồi. Những gã quân nhân sĩ quan này đã
từng đi theo hắn chiến đấu tại Tây Lâm, tiến nhập vào Đế Quốc, mức độ
trung thành cùng với năng lực làm việc tự nhiên không có chút nghi ngờ
nào.
Cảm thụ được áp lực không khí có chút khác thường bên trong
chiếc xe, cũng không có bất luận kẻ nào lên tiếng nói chuyện. Trong đó
có một gã sĩ quan tham mưu vẫn luôn liên tục giương mắt nhìn chằm chằm
vào màn hình của cái máy tính xách tay quân dụng đặt ở trên đầu gối.
Một lát sau, không biết đã đọc được thông tin gì, hắn dùng sức múa may một
chút cánh tay phải của mình, sau đó rất nhanh chồm người báo cáo về phía trước:
- Thượng tá, mệnh lệnh bổ nhiệm chức vụ đã chính thức
được áp dụng, hiện tại ngài đã chân chính trở thành Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới rồi!
- Ba cái Sư đoàn Thiết giáp vẫn luôn vây xung quanh Sư đoàn Thiết giáp 17 bên kia, hiện tại đã có động tác gì chưa?
Sắc mặt Lý Phong cũng không có bất cứ một tia biểu tình nào, nhàn nhạt hỏi.
- Mệnh lệnh thay đổi địa điểm đóng quân cũng đã được truyền xuống. Căn cứ theo tính toán thời gian sơ bộ, khi mà chúng ta đến nơi, thì bọn họ
cũng đã rút lui xong rồi!
Gã sĩ quan tham mưu lên tiếng hồi đáp.
Lý Phong lắc lắc đầu mấy cái, cầm điếu thuốc lá vẫn còn chưa hút hết trong tay mình ném ra bên ngoài cửa sổ, nói:
- Ngoại trừ việc am hiểu tác chiến phòng ngự ra, thủ đoạn nổi danh nhất
trong Quân đội Liên Bang của Hồ Liên cũng chỉ là vỗ mông ngựa ông già
của tôi mà thôi! Rất nhanh như vậy đã một phen đem toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới không có một chút cố kỵ nào đưa hết vào trong tay tôi, điều này thuyết minh lời đồn đại về ông ta quả nhiên cũng không giả. Chỉ là
tôi nghĩ không biết thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, hắn có thể nào sẽ cảm
thấy hối hận bởi vì cái mệnh lệnh ủy quyền của mình đưa ra quá nhanh hay không?
Bên trong chiếc xe quân dụng đang lay động không ngừng
này, mấy gã quân nhân sĩ quan cùng với sĩ quan tham mưu nhất thời liếc
mắt nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ cũng không có ai mở miệng nói chuyện gì
cả, nhưng lại đều nhìn thấy được trong mắt đối phương tràn ngập ý tứ
hưng phấn. Bọn họ ai nấy đều biết rất rõ ràng, cái gã Thượng tá Liên
Bang trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh vị trí tài xế kia, càng bình tĩnh, thì
càng điên cuồng!
- Tất cả các tài liệu ghi chép về mệnh lệnh điều phối hoạt động của Tiểu đội NTR Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, ngay lập tức lấy về cho tôi một bản sao chép. Chuyện tình này cứ liên hệ với Lão La
bên phía Bộ Tư lệnh!
- Những cái này thuộc về phạm trù tài liệu tuyệt mật bên phía Quân đội, quyền hạn cấp bậc Sư đoàn không đủ để lấy được!
- Cứ việc nói với bên đó là con trai của Chủ tịch Hội nghị Tham Mưu
Trưởng muốn lấy! Xảy ra chuyện gì, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm cho
hắn, cho dù là kinh động đến Cục Hiến Chương bên đó cũng không sao!
- Vâng!
- Mặt khác…
Cặp mày Lý Phong khẽ nhíu lại một chút, trong đầu chợt nhớ tới cái lời nói của Hứa Nhạc trước lúc rời đi, nhàn nhạt nói:
- Điều tra một chút xem trận động đất bên phía Cao nguyên Bỉ Cơ bên kia đến tột cùng là chuyện tình như thế nào?
o0o
Một chiếc xe quân dụng mang theo một cái đuôi bụi mù thật dài, ở trong ánh
trời chiều hoang vắng chạy thẳng vào trong khu vực quân doanh.
Ở
phía xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy được từng đám bụi mịt mù đang bốc cao
lên, đó đại khái hẳn là động tĩnh do ba Sư đoàn Thiết giáp kia trong lúc thay đổi nơi đóng quân tạo thành. Một màn hình ảnh hơn mấy trăm đầu
Robot đồng thời di chuyển, tuy rằng không có tận mắt chứng kiến, thế
nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được tràng diện kia đồ sộ đến mức nào.
o0o
Chiếc giày quân dụng đạp thật mạnh lên trên mặt đất, Lý Cuồng Nhân nhanh
chóng bước xuống khỏi chiếc xe quân dụng chống đạn, trên mặt cũng chẳng
hề có bất cứ một tia cảm khái nào cả, mà chỉ có một cỗ phẫn nộ thô bạo
đã bị súc tích đến mức căn bản không thể nào áp chế được nổi nữa mà
thôi.
Trên đường đi đến đây, hắn đã nhận được tất cả những ghi
chép điều động quân sự tuyệt mật từ bên phía Bộ Chỉ Huy, đối với cái gọi là chi phản quân kia cùng với cái mệnh lệnh truy sát không tha đã hoàn
toàn hiểu rõ ràng. Cho nên hiện tại hắn cũng đã không hề có ý muốn tiếp
tục che giấu tình tự thực tế của chính mình nữa, căn bản là không cần
phải che giấu.
- Cút!
- Cút!
- Cút!
Vị Quyền Sư Đoàn trưởng trẻ tuổi thân hình khô ngô hùng vĩ một đường xông thẳng
vào trong cánh cổng quân doanh, đám Hiến Binh đi lại khắp nơi trong quân doanh, phụng mệnh đến đây giám thị Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này, liên
tiếp bị hắn dùng những thanh âm rống giận giống như phong lôi sấm chớp
không ngừng đuổi đi hết.
Đi thẳng vào bên trong Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, chuyện tình mà Lý Cuồng Nhân thực hiện đầu tiên,
chính là ra mệnh lệnh chấp dứt mọi sự cấm đoán đối với Hách Lôi, sau đó
triệu tập tất cả những gã quân nhân sĩ quan cấp Tá trở lên của Sư đoàn
Thiết giáp 17 mới, tiến hành một hồi hội nghị lâm thời.
- Tôi tên là Lý Phong, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, tôi chính là Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới!
Đây chính là lời nói đầu tiên của Lý Cuồng Nhân ngay sau khi nhậm chức Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới!
Một người từ bên ngoài chạy vào, lại lớn tiếng tuyên cáo quyền sở hữu của
chính mình đối với một chi Sư đoàn Thiết giáp vương bài của Quân đội
Liên Bang, thế nhưng lại có vẻ theo lẽ thường đương nhiên, ngang nhiên
mạnh mẽ, ngang ngược vô lễ đến như vậy!
Một đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới như Hoa Tiểu Ty, Lâm Ái, Di Tắc Lưu… ai
nấy cũng đều trầm mặc liếc mắt nhìn nhau. Nhưng mà với tính tình kiêu
ngạo mạnh mẽ của bọn họ như vậy, thế nhưng cũng không có ai đưa ra bất
cứ ý kiến phản đối nào cả. Đúng như những gì mà Hồ Liên đã nói trước đây vậy, ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người trong Quân đội Liên Bang,
thì Sư đoàn Thiết giáp 17 chính là trời sinh thuộc về người họ Lý!
Truyền thống lịch sử này chính là do Quân Thần Lý Thất Phu năm xưa bắt đầu,
sau đó khi Sư đoàn Thiết giáp 17 được trùng kiến trở lại, thì Sư Đoàn
trưởng Vu Lâm Hải năm xưa chính là đầu bếp của Lý Thất Phu, Sư Đoàn
trưởng đời tiếp theo từng được mọi người tuyển chọn chính là Hứa Nhạc,
là người do đích thân Lý Thất Phu tự mình tuyển chọn. Mãi cho đến ngày
hôm nay, thì cháu nội ruột của Phí Thành Lý Gia rốt cuộc cũng đã gặt hái cái Sư đoàn Thiết giáp này trong tay!
- Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũng không phải dễ dàng làm như vậy đâu!
Vẻ mặt của Lý Cuồng Nhân không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào Hách
Lôi, vừa mới được thả ra khỏi phòng cấm chế, trầm giọng nói:
-
Ông nội tôi có thể làm được, Vu Lão Sư Đoàn trưởng cũng có thể làm được, Hứa Nhạc, nếu như hắn không phải là người Đế Quốc, cũng có thể làm
được, tôi cũng có thể làm được, nhưng mà cậu tuyệt đối không thể làm
được, biết nguyên nhân vì cái gì hay không?
- Bởi vì cậu tuyệt
đối không làm được giống như ông nội của tôi vậy, một mình một người
điều khiển một đầu Robot rác rưởi bôn tập suốt ngàn dặm, liền một phen
đem Hoàng đế Đế Quốc giết chết. Cậu cũng tuyệt đối không làm được giống
như là Vu Lão Sư Đoàn trưởng vậy, đối mặt với những gã quan chức cao cấp do cha tôi phái đến đây thẩm tra các người, có thể phẫn nộ mắng chửi,
giống hệt như một con thỏ già đang vì muốn bảo hộ con cháu của chính
mình, cặp mắt đỏ bừng bừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên cắn
người, dám đối diện thẳng mặt với Đỗ Thiếu Khanh mà mắng chửi hắn là một tên mặt trắng nhỏ!
- Cậu cũng tuyệt đối không làm giống như Hứa
Nhạc vậy, không thèm suy tĩnh thiệt hơn, chỉ một mình một người, láy một chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm đơn độc liền dám băng xuyên qua cả một con đường thông đạo không gian khủng bố, đuổi theo đánh giết Soái hạm của
cả một Hạm đội Đế Quốc…
- Muốn có thể trở thành một thành viên chân chính của Sư đoàn Thiết giáp 17…
Lý Cuồng Nhân đảo mắt một vòng nhìn vào các quân nhân sĩ quan đứng trong
phòng, cuối cùng ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt của
Hách Lôi, lớn tiếng nói:
- Muốn làm một vị Sư Đoàn trưởng chân
chính của Sư đoàn Thiết giáp 17, so với tất cả mọi người thì phải mạnh
mẽ hơn, phải độc ác hơn!
Biểu tình trên khuôn mặt Hách Lôi nhất
thời trở nên phi thường phức tạp. Bản thân hắn vốn là Quyền Sư Đoàn
trưởng tiền nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17, vừa mới được chấm dứt cấm
đoán, liền bị Quyền Sư Đoàn trưởng đương nhiệm vừa mới ngày đầu tiên
nhậm chức đã không một chút lưu tình, ngay trước mặt mọi người chỉnh cho một trận. Hơn nữa quân hàm của đối phương cũng chỉ tương đồng với mình, độ tuổi thì lại nhỏ hơn chính mình rất nhiều, làm gì có ai có thể thừa
nhận nổi chuyện này cơ chứ?
Thế nhưng mà vào lúc này cái tên gia
hỏa sắc mặt phi thường bình tĩnh đang lớn tiếng la mắng đằng kia lại
chính là Lý Cuồng Nhân, mười hai tuổi bắt đầu nhập ngũ, mười bốn tuổi
nổi danh đánh khắp quân đội không địch thủ, lưỡi đao của đầu Robot hắn
điều khiển đã chém ra không biết bao nhiêu chiến tích truyền kỳ, cũng có đầy đủ tư lịch cùng với bối cảnh mạnh mẽ trong Quân đội Liên Bang, hoàn toàn có tư cách một phen đem mấy tên quân nhân sĩ quan vốn dĩ vô cùng
cường thế cùng với kiêu ngạo trong căn phòng này mắng chửi thành một
đống phân chó!
Lâm Ái lúc này đang ngồi trong một góc vắng người
trong phòng, hắn im lặng lắng nghe bài phát biểu đầu tiên của vị Quyền
Sư Đoàn trưởng tân nhiệm này, cứ mãi cảm thấy tình tự trong những lời
nói của đối phương tựa hồ như có một loại hương vị gì đó không phù hợp
cho lắm, tựa hồ như đang cố ý muốn tạo thành một loại cảm giác kích động mọi người nào đó, để cho bầu không khí bên trong căn phòng này dần dần
trở nên cuồng nhiệt hơn một chút.
- Xin lỗi… Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng…
Hắn gỡ cái quân mũ trên đầu mình xuống, đưa tay lên sờ sờ một chút cái đầu
trọc lóc bóng lưỡng của mình, nhìn thẳng về phía Lý Phong, nghiêm túc
hỏi:
- Tôi nghĩ muốn thỉnh giáo, đối diện với tình huống trước
mặt như thế này, Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nên làm như thế nào mới được
tính là mạnh mẽ?
Đám quân nhân sĩ quan Sư đoàn Thiết giáp 17 mới
trong căn phòng này ai nấy cũng đều rất rõ ràng, cái gọi là tình huống
trước mặt kia, chính là muốn chỉ cái chuyện mà Tiểu đội NTR của Sư đoàn
mình phụng mệnh lệnh cấp trên đi chấp hành nhiệm vụ gian nan nhất tại
tiền tuyến, sau đó lại bị cao tầng của Quân đội vu oan tội làm phản,
dưới sự uy áp của ban ngành điều tra liên hợp của Liên Bang cùng với sự
đuổi giết đến cùng của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng trực thuộc Biệt đội
Cặp Mắt Ti Hí kia mà bị thương vong cực kỳ thảm trọng. Thế nhưng mà bọn
họ lại không có bất cứ biện pháp nào cả.
Lý Cuồng Nhân cũng không có trả lời câu hỏi của hắn, mà mi mắt khẽ cụp xuống, bộ dáng có chút hờ hững nói:
- Thủ hạ trước đây của tôi, chính là Đại đội Robot kia đã sớm giao lại
cho căn cứ rồi. Tôi muốn biết hiện tại Robot của Sư đoàn Thiết giáp 17
đang ở nơi nào, tình trạng như thế nào, còn có khả năng chiến đấu đến
mức nào?
- Ngoại trừ những Robot công trình được phân bố trong
mỗi Sư đoàn ra, thì Sư đoàn của chúng ta hiện tại có tổng cộng 144 đầu
Robot MX quân dụng. Toàn bộ cũng đều đang ở bên trong quân doanh cả. Đám Robot toàn bộ đều được bảo trì bảo dưỡng vô cùng hoàn hảo, tần suất
tiến hành tự kiểm vẫn mãi luôn được tiến hành đều đặn thường xuyên, bất
cứ lúc nào cũng có thể đầ nhập vào chiến đấu! Chỉ là, Sư Đoàn trưởng…
Hoa Tiểu Ty, chủ quản quân đoàn Robot của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nghe
hỏi, lập tức đứng dậy báo cáo. Theo thời gian trôi qua, thanh âm báo cáo của hắn cũng càng ngày càng hưng phấn hơn rất nhiều, hơn nữa lại có
chút nghi hoặc nhàn nhạt, mơ hồ dự đoán được chút gì đó, thế nhưng ngay
bản thân hắn cũng không dám tin tưởng rằng chính mình đã dự đoán chính
xác, đành phải run giọng hỏi:
- Chúng ta sẽ đi đâu mà chiến đấu vậy?
- Thân là một quân nhân của Liên Bang, ở nơi nào có địch nhân, thì chúng ta sẽ đi đến nơi đó mà chiến đấu!
Lý Cuồng Nhân nói ra một câu cùng với câu danh ngôn trước đây của Tiểu đội 7 vô cùng đồng dạng, sau khi thoáng tạm dừng lại một lúc, hắn mới tiếp
tục nói:
- Bất luận là địch nhân ngoài tiền tuyến hay là địch nhân bên trong bộ đội của chúng ta cũng đồng dạng là như thế!
Nghe được câu nói đó, đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới
trong phòng rốt cuộc cũng đã hiểu được rõ ràng hắn muốn làm cái gì, biểu tình trên mặt liền biến thành vô cùng rung động cùng với nghi hoặc. Sự
phấn khởi cùng với do dự không ngừng giãy dụa chấn động liên hồi trên
mặt bọn họ, cuối cùng đều hóa thành một cỗ ý tứ nhiệt huyết thô bạo cùng với thiết huyết mạnh mẽ.
Tất cả các quân nhân sĩ quan trong
phòng, bao gồm cả Hách Lôi ở trong đó cũng vậy, đều ầm ầm đẩy ghế sau
lưng mình ra, đứng thẳng người dậy, ba một tiếng, cực kỳ thẳng tắp đứng
nhìn thẳng về phía trước, hướng về phía vị Quyền Sư Đoàn trưởng tân nhậm của chính mình, kính chào theo nghi thức Quân đội Liên Bang một cái.
Tuy rằng hiện tại bọn họ vẫn như trước trầm mặc không nói lời nào, nhưng mà thái độ rõ ràng đã hoàn toàn thay đổi!
Quyền Sư Đoàn trưởng
Lý Phong, vừa mới tiến vào quân doanh của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới
không đầy nửa tiếng đồng hồ, đã một lần nữa trở ra, dẫn theo một đám
thuộc cấp, cưỡi trên mười mấy chiếc xe quân dụng chống đạn, gào thét
mang theo những cái đuôi bụi mù dài tít tắp rời khỏi quân doanh.
Mục tiêu của cả đoàn xe chính là khu căn cứ đóng quân của Bộ Tư lệnh tiền tuyến Quân đội Liên Bang!
o0o
Những chiếc bánh xe quân dụng chống xốc màu đen tuyền không ngừng xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, thường xuyên phát ra những thanh âm va chạm chói
tai cùng với những tia lửa sáng lóa. Những khỏa đá vụn ở trên con đường
vùng quên không ngừng bị nghiền áp, vỡ tung, những mảnh vỡ nhỏ bé không
ngừng bay loạn ra khắp nơi xung quanh. Phần bùn đất tơi xốp bên dưới tức thì bị chấn động khiến cho nhòe nhoẹt hẳn ra…
Hơn mười chiếc xe
quân dụng của Liên Bang đồng thời gào thét phóng thẳng về phía trước,
kéo dài ở phía sau những cái đuôi bụi mù một màu vàng đen khủng bố, nhìn qua có vẻ dị thường đồ sộ, thanh thế cực kỳ kinh người.
Khu vực
chiến khu xung quanh đại bản doanh này, vào ba năm trước đây đã bị Quân
đội Liên Bang hoàn toàn khống chế. Trong một khu vực phạm vi mấy ngàn km vuông xung quanh nơi này, đang đóng quân tổng cộng mười bảy chi Sư đoàn binh lính mặt đất của Quân đội Liên Bang, quân số binh lính bên trong
đó tổng cộng vượt quá hai vạn người.
Tuy rằng ở sâu phía trong
khu vực quân đội chiến đóng căn bản không cần theo dõi quá mức nghiêm
mật, thế nhưng một đoàn xe quân dụng với thanh thế cực kỳ kinh người như thế, vẫn là trong lúc nhất thời liền kinh động vô số trạm canh gác của
các chi Sư đoàn bộ đội mặt đất kia.
Trong những Chỉnh biên Sư
đoàn Thiết giáp, nhưng Sư đoàn Robot Tác chiến, Lữ đoàn Phản ứng nhanh,
Sư đoàn Đột kích Chiến địa… các vị Tướng lãnh cao cấp của Quân đội Liên
Bang sau khi nhận được tin tức tình báo truyền về, ai nấy cũng đều nếm
thử muốn làm ra một ít động tĩnh gì đó. Nhưng mà khi đám đại lão cùng
với tướng lĩnh Quân đội chiến công hiển hách này xác nhận rõ ràng đoàn
xe kia chính là đoàn xe chuyên dụng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, hơn
nữa người ngồi trong chiếc xe chạy đầu tiên của đoàn xe kia lại chính là Lý Cuồng Nhân, thì bọn họ ngay lập tức hiểu được rằng, Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới đang muốn làm chuyện gì…
Sau khi trải qua một lúc
trầm mặc, ngay sau đó bọn họ liền hạ đạt mệnh lệnh, đều ước thúc bộ đội
của chính mình đột nhiên tiến vào một giai đoạn trầm mặc thu quân cực kỳ quái dị.
Mặc dù các đơn vị bộ đội mặt đất chúng quanh có khả
năng trầm mặc, nhưng mà Bộ Tư lệnh tiền tuyến Liên Bang ở bên trong khu
căn cứ lại tuyệt đối không có khả năng trầm mặc. Thanh âm cố gắng áp chế sự phẫn nộ trong lòng của Trung tướng Hồ Liên vang lên cực kỳ lãnh lệ
cùng với trầm thấp thông qua hệ thống thông tin liên lạc nội bộ gắn trên chiếc xe:
- Tiểu Phong, cậu vừa mới nhậm chức Sư Đoàn trưởng đã
nghĩ đến tạo thành một hồi binh biến rồi hay sao? Thật sự con mẹ nó hồ
nháo mà! Ngay lập tức quay trở về cho tôi!
Lý Cuồng Nhân ngẩng
đầu nhìn chằm chằm về phía tòa căn cứ khổng lồ đang nằm ở xa xa phía
cuối đường chân trời, vẻ mặt không một chút biểu tình, hồi đáp:
- Tư lệnh đại nhân, nếu như Sư đoàn Thiết giáp 17 mới muốn thật sự khỏi
động một hồi binh biến, như vậy thì nơi này xuất phát cũng không chỉ có
mấy chục chiếc xe quân dụng như thế này đâu!
Thanh âm Trung tướng Hồ Liên phẫn nộ rít gào điên cuồng:
- Mấy chục chiếc xe quân dụng? Cậu không cần nghĩ rằng bên trong Bộ Tham
Mưu có bằng hữu của cậu trong đó thì cậu có thể giấu diếm được ánh mắt
của Bộ Tư lệnh a! Bên phía Cục Hiến Chương vừa mới phát ra cảnh báo khẩn cấp, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương phát hiện ra được Robot của Sư đoàn
Thiết giáp 17 mới đã tiến hành khởi động, đang trên đường tiến tới căn
cứ… Cậu đến tột cùng là nghĩ muốn làm cái gì? Đầu óc của cậu có phải là
đã xuất hiện vấn đề rồi hay không?
Hai hàng lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhân nhất thời chậm rãi nhướng lên một chút. Quả thật hắn
không nghĩ đến rằng đám mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã bị
tàn phá vô cùng trên khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, không ngờ lại có thể
nhanh như vậy chú ý đến những động tĩnh chuẩn bị của chính mình như thế.
Sau khi trầm mặc trong chốc lát, hắn mới bình thản hồi đáp:
- Tư lệnh đại nhân, thân là Quyền Sư Đoàn trưởng mới nhậm chức của Sư
đoàn Thiết giáp 17 mới, hiện tại tôi suất lĩnh của ban ngành đội vụ bên
trong Sư đoàn của tôi đi tới căn cứ điều tra một chút những quân nhân sĩ quan bị tình nghi phạm tội thông đồng với địch, bán đứng đồng đội… Vì
để phòng ngừa những sự chống cự không cần thiết, cho nên tôi mới ra mệnh lệnh cho đám Robot khởi động đi theo để phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Xin ngài hãy thấu hiểu cho tôi!
Trung tướng Hồ Liên phẫn nộ thét gào:
- Chó má, từ khi nào mà Bộ Nội Vụ của một Sư đoàn Thiết giáp lại có quyền hạn đi tra án các quân nhân sĩ quan thuộc đơn vị khác cơ chứ? Hay là
nói một gã Sư Đoàn trưởng như cậu lại nghĩ muốn một phen thay thế toàn
bộ Bộ Tư lệnh mà làm việc?
- Ngài đã hiểu lầm rồi!
Trên
chiếc xe quân dụng đang không ngừng run rẩy, thế nhưng khuôn mặt Lý
Cuồng Nhân vẫn như cũ bình tĩnh không hề có một tia run rẩy nào cả. Hắn
trầm giọng hồi đáp:
- Tiền tuyến cần có sự ổn định, Quân đội Liên Bang cần có sự ổn định! Tôi đối với Bộ Tư lệnh tiền tuyến cũng chẳng có bất cứ ý tưởng nào cả, nhưng mà một khi tôi đã mang danh là Sư Đoàn
trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, tự nhiên phải có một chút thái độ
cần phải thể hiện cho mọi người nhìn thấy một chút.
- Cậu đừng có quên thân phận của cậu là gì! Cậu chính là một gã quân nhân Liên Bang!
Quân nhân cần phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Nếu như
cậu không lập tức rút toàn quân trở về, tôi sẽ lấy tội danh ý đồ muốn
bất ngờ làm phản mà bắt cậu đưa ra Tòa án Quân sự đó!
Lý Cuồng Nhân cực kỳ ngắn gọn bình thản, trực tiếp trả lời hắn hai chữ:
- Hoan ngênh!
Bên kia đầu dây hệ thống thông tin liên lạc thoáng trầm mặc một lúc lâu,
sau đó lại một lần nữa vang lên thanh âm có chút mệt mỏi cùng với bất
lực của Trung tướng Hồ Liên:
- Nơi này chính là tiền tuyến, sự
bày tỏ thái độ của cậu như vậy chính là đem toàn bộ cục diện khiến cho
không thể nào khống chế nổi được! Tiểu Phong… cậu nên hiểu rõ ràng, đám
người Đế Quốc kia vẫn còn đang ở tại phương Bắc mà nhìn chằm chằm vào
chúng ta, nếu như trong căn cứ chúng ta bị nội loạn, như vậy chính là có ý nghĩa như thế nào…
- Chính là bởi vì đám người Đế Quốc kia vẫn đang còn ở phương Bắc giương mắt nhìn chằm chằm chúng ta, cho nên tôi
mới trước tiên một phen đem tất cả những khối ung nhọt bên trong căn cứ
hoàn toàn cắt diệt hết thảy. Bằng không khiến cho các quân nhân sĩ quan
binh lính ở tiền tuyến trong khi đánh giặc, lại phải phân tâm phòng bị
phía sau lưng mình bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện những viên đạn bắn
lén, như vậy thì trận đánh giặc này còn cần phải chiến đấu nữa hay
không?
- Đây chính là bất ngờ tạo phản a!
Trung tướng Hồ
Liên rõ ràng bị cái đoàn xe quân dụng đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới
này chọc cho phẫn nộ không thôi. Ông ta đập lên trên bàn một cái thật
mạnh, phẫn nộ gầm rú thét lớn:
- Cho dù là cậu cũng không có khả năng gánh nổi cái trách nhiệm này đâu!
Hai hàng lông mày của Lý Cuồng Nhân nhất thời nhướng lên một cái, thanh âm cực kỳ trào phúng nói:
- Tại tiền tuyến bất ngờ tạo phản, cái trách nhiệm này quá mức trọng đại, tôi chỉ là một gã Quyền Sư Đoàn trưởng, làm sao gánh cho nổi? Ngài thân là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến, cái trách nhiệm này… phiền ngài
phải gánh lấy rồi…
- Lý Phong… Cậu thật sự là… là một kẻ điên mà!
Đoàn xe đang chạy tới, bắt đầu giảm xuống tốc độ. Đám bụi mù khủng bố bên
ngoài cửa sổ dần dần có xu hướng bình ổn lại. Hai hàng lông mày đang
nhướng lên của Lý Cuồng Nhân lúc này cũng chậm rãi giãn dần xuống. Hắn
im lặng một lát, bình thản hồi đáp:
- Chuyện này, ai ai cũng đã sớm biết rồi!
Sau đó không đợi bên kia đầu dây hệ thống thông tin liên lạc nội bộ lại
vang lên lần nữa, Lý Cuồng Nhân liền mạnh mẽ cắt đứt liên lạc.
o0o
Giương mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống thông tin liên lạc nội bộ không ngừng
truyền đến thanh âm tít tít không có tín hiệu trả lời trước mặt mình,
khuôn mặt nghiêm nghị của Trung tướng Hồ Liên lúc này đã biến thành một
mảnh đỏ ửng phẫn nộ. Ông ta trầm mặc không nói tiếng nào, trong đầu
không ngừng lặng yên suy nghĩ.
Mãi một lúc lâu sau, khuôn mặt đỏ
bừng phẫn nộ kia dần dần chuyển thành vẻ bình thản không có một tia biểu tình. Ông ta khẽ hắng giọng một cái, khóe môi khẽ nhướng lên một chút,
dùng thanh âm có chút khàn khàn, nhàn nhạt hỏi:
- Bọn họ có kịp rút lên trên Chiến hạm vũ trụ hay không?
- Chủ nhiệm Bối Lý cùng với các quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang vẫn còn chưa kịp rút lên trên Chiến hạm vũ trụ!
Gã sĩ quan tham mưu ở phía sau lưng của Tướng quân Hồ Liên nhất thời có chút khẩn trương hồi đáp:
- Vừa mới kiểm tra lại lịch trình hạ cánh theo kế hoạch, Phi thuyền
chuyển tiếp vẫn còn lâu lắm mới đến được căn cứ… Trước đây khoảng mười
lăm phút, bên phía Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với Hạm đội
Liên Bang từng có một lần liên lạc bí mật… Không biết cuộc liên lạc đó
cùng với chuyện này có quan hệ gì hay không…
Trung tướng Hồ Liên
đứng thẳng người lên, hai bàn tay chống mạnh lên trên mặt bàn, hai vai
có chút khẽ run rẩy. Ông ta tiếp tục trầm mặc thêm một khoảng thời gian
thật lâu nữa, sau đó mới dùng thanh âm cực kỳ mỏi mệt, ra mệnh lệnh:
- Tạm thời bãi bỏ toàn bộ biện pháp phòng ngự xung quanh căn cứ. Rút về
tất cả các chi bộ đội mặt đất trú đóng xung quanh Khu Y3! Bên phía ban
ngành điều tra liên hợp Liên Bang bên kia, chỉ thông báo cho họ biết một tiếng là được!
Gã sĩ quan tham mưu nhất thời có chút khiếp sợ
nhìn chằm chằm vị Tướng quân, sau đó ngay lập tức thanh tỉnh lại. Hắn
chợt hiểu ra, vị Tướng quân đại nhân trước mặt này, khi đối mặt với sự
điên cuồng của vị Tiểu Lý Sư Đoàn trưởng kia, cuối cùng đã lựa chọn sự
tránh lui cùng với… bán đứng!
o0o
Cánh cửa chính lối vào
khu căn cứ quân sự tiền tuyến của Quân đội Liên Bang hoàn toàn mở rộng
cửa. Vô số các loại vũ khí công kích hạng nặng bố trí khắp các góc khuất bên trong căn cứ hoàn toàn trầm mặc, im lặng, giống hệt như các cô
nương xinh đẹp phong tình ở các khu câu lạc bộ ăn chơi đêm khuya tại Đặc khu Thủ Đô, đối mặt với hơn mười chiếc xe quân dụng của Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới đang gào thét phóng thẳng đến, cực kỳ ngượng ngùng cùng với
rụt rè, căn bản không hề làm ra bất cứ phản ứng chủ động nào cả.
Đoàn xe quân dụng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới gào thét mạnh mẽ tiến nhập
thẳng vào khu căn cứ quân sự tiền tuyến của Quân đội Liên Bang, sau đó
cùng với thanh âm bánh xe phanh lại cực kỳ bén nhọn, bao vây xung quanh
Khu Y3, nơi đóng quân của ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang.
Hơn một trăm gã binh lính trang bị trên mình võ trang hạng nặng nhất thời
mở cửa xe tuôn ào xuống, sát khí hôi hổi nâng lên những khẩu súng ống
hỏa lực cao trong tay mình, chỉ thẳng vào phía đối phương.
Ban
ngành điều tra liên hợp Liên Bang sau khi nhận được tin tức từ bên phía
căn cứ chuyển đến, dưới mệnh lệnh mạnh mẽ từ bên phía Bộ Tư lệnh đưa
qua, có chút chật vật mà bất cam chuẩn bị rút lui. Thế nhưng mà chiếc
Phi thuyền chuyển tiếp phụ trách vận chuyển đưa bọn họ lên Chiến hạm,
lại không biết vì cái gì mà mãi vẫn chậm chạp chưa có đến đây.
Cái này chính là sự bất hạnh của bọn họ, nhưng lại cũng là sự may mắn của
bọn họ. Bởi vì lúc này trong Khu Y3 này, chi Tiểu đội chiến đấu đặc biệt Cặp Mắt Ti Hí lệ thuộc quyền quản lý của bọn họ đã tập kết hoàn thành.
Những gã chiến sĩ đặc chủng có năng lực cường hãn nhất toàn bộ Liên Bang này, ước chừng có khoảng ba trăm người.
Sau khi xác nhận sự
chênh lệch lực lượng cực kỳ có lợi đối với chính mình, sắc mặt Chủ nhiệm Bối Lý cực kỳ âm trầm nhìn chằm chằm về phía đối phương, bắt đầu chuẩn
bị lên tiếng phát biểu đoạt lấy khí phách của đối phương, sau đó mạnh mẽ kịch liệt đề nghi đối phương một cơ hội đàm phán.
Ba một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa xe mở ra, sau đó đóng lại thật mạnh.
Lý Phong chậm rãi đi đến giữa toàn trường, đối diện thẳng với hơn ba trăm
gã chiến sĩ đặc chủng tinh nhuệ nhất toàn bộ Liên Bang kia, vẻ mặt không một chút biểu tình, hét lớn:
- Không có đàm phán gì cả, chỉ có đầu hàng!
Chi bộ đội bí mật đặc chiến cường hãn nhất Liên Bang đối mặt với chi binh
lính lục quân tinh nhuệ nhất toàn bộ Quân đội Liên Bang. Những khẩu súng ống hạng thức tiên tiến nhất của Liên Bang đều nắm ở trong tay, hướng
thẳng về phía đối phương.
Toàn trường nhìn qua tựa hồ như khẩn trương giằng co, nhưng không ai biết được ưu thế hiện tại đang được nắm giữ trong tay ai.
Sư đoàn Thiết giáp 17 mới chính là Sư đoàn Thiết giáp vương bài của Quân
đội Liên Bang, mà chi Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí lại có
thể nói là chi bộ đội đặc chủng cường đại nhất của Chính phủ Liên Bang.
Trong thời gian ba năm vừa qua, vô số những tràng chiến đấu huyết tinh
máu chảy đầm đìa sớm đã chứng minh cái sự thật này.
Hơn một trăm
gã binh lính bình thường của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới lại muốn giải
giáp khí giới của hơn ba trăm gã bộ đội đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí, bất
luận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, cũng đều là chuyện tình không có
khả năng làm được.
Nhưng mà chính tại dưới cái loại cục diện
giống như thế này, Lý Cuồng Nhân bình thản đi xuống khỏi chiếc xe quân
dụng, lười biếng giao phó vài lời nói gì đó, nói ra một câu nói không để cho người ta có thể nghi ngờ, nhìn như là ngu xuẩn cùng với kiêu ngạo,
thế nhưng trên thực tế phần lớn đều là sự tự tinh đối với thực lực của
chính bản thân mình.
Đám chiến sĩ đặc chủng của chi bộ đội tinh
nhuệ Tiểu đội Cặp Mắt Ti Hí kia giương mắt nhìn chằm chằm vào gã Thượng
tá trẻ tuổi mặt mày thanh tú đang đứng trước nhất của đám binh lính vừa
mới bao vây xung quanh mình kia. Mặc dù khuôn mặt hắn nhìn qua cực kỳ
thanh tú, thế nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách
cực kỳ mạnh mẽ.
Bọn họ nhất thời nắm chặt những khẩu súng ống tự
động trong tay mình, gắt gao nhíu chặt cặp mày. Bọn họ không có một ai
đầu hàng cả, mà ngược lại bởi vì một loại cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt nào đó, khiến cho những khẩu súng ống trong tay bọn họ cũng phải
nâng cao lên một chút.
Thế cục cực kỳ gấp gáp, chỉ một chút động
tĩnh thôi cũng khiến cục diện không thể khống chế được. Mà đây cũng
chính là loại bộ dáng cấp bách mà một gã quan viên nào đó đang cực kỳ
mong muốn.
Chủ nhiệm Bối Lý, trên mặt vừa mới cố gắng thể hiện ra một vẻ mặt phẫn nộ, nhằm để che giấu đi sự khủng hoảng sâu sắc bên
trong nội tâm của chính mình. Ông ta vừa mới chuẩn bị đầy đủ những việc
cần phải làm tiếp theo để đối phó với cục diện trước mắt này, lại nhìn
thấy đám thuộc cấp của chính mình thể hiện ra cảm xúc không được ổn
định, mới khẽ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó mới lạnh giọng khiển trách:
- Thượng tá, tôi ra mệnh lệnh cho cậu ngay lập tức rút về toàn bộ những
binh lính của cậu, bằng không ban ngành điều tra liên hợp sẽ lấy quyền
hạn cấp độ 3 mà bắt cậu về tội phản loạn đó!
Lý Cuồng Nhân cũng
chẳng thèm liếc mắt nhìn người này lấy một cái, vẫn như trước vẻ mặt
không một chút biểu tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chi bộ đội chiến
đấu đặc chủng đông nghìn nghịt đứng trước mặt. Ánh mắt của hắn xẹt qua
trên bộ quân trang của bọn họ, xẹt qua trên đồ án hình cặp mắt ti hí màu đỏ tươi thêu bắt mắt ở trên cánh tay trái của bộ quân trang của bọn họ.
Trải qua một hồi trầm mặc, hắn mới dùng thanh âm tràn ngập ngữ khí trào phúng, khiển trách nói:
- Các người không phải là quân nhân chân chính, có cái tư cách gì để mà
xuất hiện ở tại tiền tuyến này cơ chứ? Nghĩ đến khoác lên trên người một bộ quân trang thì liền xoay người biến thành một gã quân nhân rồi hay
sao?
Mớ thịt béo ở dưới khóe mắt của Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời
mơ hồ nảy lên một chút. Ngoại trừ một tia phẫn nộ nhàn nhạt khó có thể
nhìn ra, thì trên mặt ông ta còn tràn ngập một cỗ cảm giác khó hiểu.
Thân là một quan viên cao cấp nhất của ban ngành điều tra liên hợp Liên
Bang do Cục Hiến Chương điều đến tiền tuyến lần này, ông ta chỉ cần phải hướng về phía Tổng thống tiên sinh cùng với Chủ tịch Lý Tại Đạo báo cáo mà thôi, là người có được quyền hạn cực cao ở nơi này. Ông ta căn bản
không tin rằng cái đám kẻ điên của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này lại dám ở giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà làm xằng
bậy được, càng không thể nào có khả năng làm thương tổn chính mình.
Đúng vậy, bản thân hắn thừa nhận rằng chính mình quả thật rất sợ hãi gã Lý
Cuồng Nhân này, nhưng mà hắn tin tưởng vững chắc cho dù một người có
điên cuồng đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dám gánh vác cái
tội danh tấn công ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang được. Bởi vì cái đó chính là có ý nghĩa đối kháng với toàn bộ Liên Bang, cùng cấp độ với bất ngờ làm phản, thậm chí chính là phản loạn nữa!
Một khi đã là như thế, thì cái đám người của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này, nhìn bề
ngoài là sát khí hôi hổi xông loạn vào trong căn cứ quân sự tiền tuyến,
cũng không ngoài mục đích chính là muốn giành lấy một chút mặt mũi của
mình mà thôi, cũng không ngoài mục đích chính là Thượng tá Lý Phong vừa
mới lên nhậm chức Quyền Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới làm ra để thu nạp nhân tâm mà thôi, cũng chính là chỉ muốn ban ngành điều
tra liên hợp đưa ra lời giải thích cho chuyện lần trước, chỉ là làm ra
một lần cúi đầu trên ý nghĩa tượng trưng mà thôi.
Chủ nhiệm Bối
Lý tin tưởng vững chắc rằng sự phán đoán của chính mình phi thường trí
tuệ mà vô cùng chính xác, cho nên bản thân ông ta cực kỳ không hiểu, vì
cái gì mà đám người ở giữa toàn trường này không ai thèm để ý đến chính
mình. Cho dù cố tình bày ra bộ dáng lãnh khốc như thế mà không chịu đứng ra đám phán, nhưng mà nếu như không chịu đàm phán, làm thế nào các
người có thể để cho chúng ta cúi đầu đây chứ?
Lý Cuồng Nhân vẫn
như cũ không hề thèm để ý gì đến hắn cả, hai hàng lông mày thanh tú
giống như hai đám lửa rừng, dần dần thiêu đốt mạnh mẽ lên.
Vẻ mặt hắn không một chút biểu tình, giương mắt nhìn chằm chằm vào hơn ba trăm gã bộ đội chiến đấu đặc chủng cường đại nhất Liên Bang trước mặt mình,
nhàn nhạt nói:
- Tôi biết tất cả các người đều là đến từ Phí
Thành, trong lòng các người luôn nghĩ rằng bản thân chính mình là loại
gia hỏa có năng lực mạnh mẽ nhất thế giới, cho nên các người mới trở nên kiêu ngạo đến như thế!
Thanh âm của hắn nhất thời chợt nâng cao lên một chút, giống như biến thành cực kỳ thô bạo vậy, phun trào ra ngoài:
- Nhưng mà ở trước mặt của tôi, các người không có bất luận kẻ nào có tư cách mà kiêu ngạo cả!
- Tôi đã từng đích thân đi qua tất cả các Tu Thân Quán của các người, đem đám sư phụ, huấn luyện viên, sư phó của các người đánh bại qua một lần
rồi. Thời điểm khi mà tôi cùng với Điền Đại Bổng vẫn còn chưa có chết
đi, thì cái đám phế vật đến từ Phí Thành các người này, tốt nhất là đừng có một phen đem hai chữ Phí Thành kia đặt lên trên đầu mà lòe người
nữa!
- Mục tiêu thành lập lên cái chi bộ đội này của các người
chính là muốn giết chết Hứa Nhạc. Thế nhưng hơn ba trăm người các người
đuổi theo giết hắn, đến ba năm trời rồi, ngay cả một cọng lông mao của
hắn cũng không có chạm đến được! Trước khi cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia chết đi, các người có tư cách gì để mà kiêu ngạo cơ chứ?
- Những tên phế vật cho dù có kiêu ngạo đến đâu đi chăng nữa, chung quy vẫn là một đám phế vật mà thôi!
Hơn ba trăm gã binh lính chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí
nghe những gì Lý Cuồng Nhân nói, sắc mặt nhất thời biến hóa mạnh mẽ. Có
một vài người rốt cuộc cũng nhận ra thân phận phía sau của gã Sư Đoàn
trưởng trẻ tuổi nhưng cực kỳ thô bạo trước mặt này. Bọn họ cũng đồng
thời nhớ lại cái đoạn cũ đã xảy ra rất nhiều năm trước đây tại Phí
Thành, nhớ tới cái gã thiếu niên mười hai tuổi năm đó, kẻ đã từng một
phen đem tất cả bảng hiệu của các Tu Thân Quán tại Phí Thành hoàn toàn
gỡ xuống một lần.
Nếu đổi lại thành một thời điểm nào đó khác,
thì cái đám chiến sĩ bộ đội chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ cường hãn đến
từ Phí Thành này bị người khác sỉ nhục đến như thế, bị người khác chửi
là một đám phế vật, như vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ quẳng qua sau đầu
hết thảy mọi sự trói buộc của cái gì mà kỷ luật quân đội, cũng phải dùng máu tươi mà mạnh mẽ cướp đoạt lại vinh dự của chính mình. Nhưng mà ngày hôm nay lại tuyệt đối không được. Bởi vì cái người mà đám bọn họ đang
đối mặt cũng đồng dạng chính là đến từ Phí Thành!
Ở phía sau hậu
sơn Phí Thành chính là địa phương ngưng kết tinh hoa mấy trăm năm của
Quân đội Liên Bang, là nơi dân phong cực kỳ thượng võ, cường hãn hiếu
chiến. Hơn mấy chục cái Tu Thân Quán ở nơi đó chẳng biết đã thay đám Đại Gia tộc cùng với những cơ cấu chiến đấu của Chính phủ Liên Bang mạnh mẽ bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu vị cường giả giống như là Khổng Vũ
vậy.
Nhưng mà nguyên nhân chân chính khiến cho Phí Thành lưu danh hậu thế, nhận được sự tôn kính của thế nhân, chung quy cũng vẫn là sự
tồn tại của vị lão nhân kia, cũng vẫn là cái dòng họ giống hệt như là
một cái vương miện đang đội trên đỉnh đầu của Phí Thành kia!
- Tôi họ Lý!
- Tôi chính là Lý Cuồng Nhân!
Hơn ba trăm thanh vũ khí nhất thời kính sợ hạ xuống, có một vài gã chiến sĩ của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Cặp Mắt Ti Hí đã lặng lẽ đem súng ống
của mình đặt xuống bên cạnh chân mình. Tại toàn trường vang lên một vài
thanh âm kim loại va chạm lanh canh thanh thúy lẻ loi.
Tuy rằng
vẫn có một vài gã đội viên vẫn như trước khẩn trương nắm chặt khẩu súng
trong tay, chờ đợi mệnh lệnh đến từ gã quan viên thượng cấp, cũng rốt
cuộc không ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cặp mắt của Lý Cuồng
Nhân.
Một người cũng chỉ có hai bàn tay mà thôi, thế nhưng chỉ
bằng tên tuổi của chính mình lại liền có thể đánh bại được quyết tâm
chống cự của cả một đám bộ đội chiến đấu đặc chủng thanh âm cực kỳ hiển
hách. Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì lực ảnh hưởng của Gia tộc hắn ở Phí
Thành tuyệt đối giống như một vị Thần minh ra, còn càng bởi vì thực lực
mạnh mẽ của chính bản thân hắn, cùng với sự thô bạo điên cuồng mà từ lâu đã trở thành một đoạn truyền kỳ của hắn. Một loại khí thế khiếp người
như thế, trừ bỏ Lý Cuồng Nhân ra thì còn có thể là ai cơ chứ?
Đúng lúc này thì tại xung quanh Khu Y3 của căn cứ quân đội tiền tuyến chợt
vang lên thanh âm bánh xích nặng nề nghiền nát trên mặt đất. Trong thanh âm dịch áp lưu chuyển hỗn loạn ầm ỹ cực kỳ rõ ràng, hơn mười đầu Robot
MX quân dụng màu đen của Quân đội Liên Bang nghiêm nghị dũng mãnh tiến
vào, nhất thời nắm giữ trong tay thế cục toàn diện.
Nếu như lúc
trước đám Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới tiến vào trước, khiến
cho toàn trường kinh sợ, thì đám bộ đội đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt
Ti Hí cuối cùng cũng chỉ có thể đầu hàng mà thôi, nhưng mà có thể nào
bởi vì những biến cố nào đó ngẫu nhiên phát sinh, khiến cho gây ra một
tràng sự kiện đổ máu hay không, thì cũng không có bất cứ kẻ nào có thể
nói rõ được.
Cho nên ở trong kế hoạch ban đầu của Lý Cuồng Nhân,
hắn quyết định chính mình sẽ một người đứng đầu ra mặt, khiến cho toàn
trường kinh sợ, để cho cái khả năng mà sự kiện đổ máu kia phát sinh được giảm xuống đến mức thấp nhất.
Chủ nhiệm Bối Lý mãi vẫn luôn nhíu chặt cặp mày nhìn chằm chằm vào hết thảy mọi chuyện phát sinh trong
sân, mãi cho đến lúc không ai thèm để ý đến ông ta nữa, cho nên ông ta
mới có cơ hội cùng với thời gian mà phân tích tình thế. Ông ta đã cực kỳ chuẩn xác mà đoán đúng được ý tưởng ban đầu của Lý Cuồng Nhân, nhưng mà lại không biết vì cái gì trong lòng ông ta thủy chung cũng không thể
thả lỏng được.
Một khi Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã không nghĩ
muốn tạo thành một sự kiện đẫm m, như vậy thì vì cái gì mà chính mình
vẫn có một loại cảm giác quái dị đến như thế?
Chủ nhiệm Bối Lý
nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu rõ ràng được. Hắn nhìn thấy đám binh
lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã bắt đầu đi vào giữa đám người,
tiến hành tước đoạt vũ khí. Ông ta có một loại cảm giác như là đang có
một luồng gió lạnh quỷ dị nào đó lặng lẽ thổi quét khắp nơi trên người
mình, bắt đầu ngửi ra được một vài hương vị nguy hiểm nào đó.
Nếu như để Sư đoàn Thiết giáp 17 mới có thể hoàn thành được công tác tước
đoạt vũ khí, như vậy thì toàn bộ Tiểu đội Cặp Mắt Ti Hí, càng chính xác
hơn mà nói, toàn bộ đám quan viên của ban ngành điều tra liên hợp Liên
Bang bọn họ mà nói, liền sẽ không còn giữ lại bất cứ lực lượng nào để mà tự bảo vệ lấy chính mình nữa, chỉ có thể biến thành một con thỏ con đơn độc lạnh rung giữa đồng không mông quạnh, chờ đợi người khác đến lột
da, cắt lông, hoặc là chặt chém biến thành mấy chục đoạn, đem kho thành
món thịt kho tàu, nằm trong danh mục cấm của Cục HTD bên Liên Bang bên
kia!
Hô hấp của Chủ nhiệm Bối Lý dần dần trở nên dồn dập lên. Ông ta không thể trơ mắt nhìn thấy thế cục cứ tiếp tục như vậy mà phát
triển xuống. Vì để ngăn cảnh hành động tước đoạt vũ khí của đối phương,
ông ta thu hết can đảm, nhìn thẳng về phía Lý Cuồng Nhân, phẫn nộ gầm rú nói:
- Tôi muốn hướng về phía Chính phủ Liên Bang mà lên án cậu, Lý Cuồng Nhân cậu cần phải bị quân pháp nghiêm trị! Lý Chủ tịch tuyệt
đối sẽ không tha thứ cho cậu!
Vào thời khắc như thế này hắn lại
lôi cái chiêu bài của Lý Tại Đạo ra nói với Lý Cuồng Nhân, thật ra ông
ta cũng không có trông mong gì Lý Cuồng Nhân, loại người điên cuồng như
thế này vì cái tên đó mà nể mặt ông ta, tuy rằng hai người thật sự có
quan hệ cha con. Cái mà ông ta hy vọng chính là đám chiến sĩ đặc chủng
của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí có thể nhất thời thanh tỉnh lại, nhớ ra được
rằng Chủ tịch Lý Tại Đạo chính là phụ thân của gã Thượng tá trẻ tuổi
điên cuồng này, cho nên một lần nữa có lại được ý chí chiến đấu, cho dù
ít nhất là dũng khí cầm súng lên đi cũng được.
Lý Cuồng Nhân rốt
cuộc cuối cùng cũng chậm rãi nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía Chủ nhiệm Bối Lý. Hắn biết rõ ràng sự sợ hãi cùng với ý tưởng chân chính trong
lòng người này. Vì để cho đám thuộc cấp có thể dễ dàng hoàn thành công
tác tước đoạt vũ khí, hắn không ngại hạ mình cùng với cái tên vô sỉ này
mà nói chuyện mấy câu.
- Lời lên án của ông không có hiệu quả!
Bởi vì nơi này là đang tại tiền tuyến, chứ không phải là tại Thủ Đô Tinh Quyển, lại càng không phải là Tòa nhà Nghị Viện, hoặc là Dinh thự Tổng
Thống, cái nơi tràn ngập hương vị mục nát thối rữa kia!
- Còn về
phần hai chữ Quân pháp kia, vĩnh viễn cũng chỉ là từ ngữ mà chỉ có những người quân nhân chân chính mới có thể nói ra mà thôi!
Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt của Chủ nhiệm Bối Lý, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:
- Xem ra bản thân ông cũng rất rõ ràng hai chân chính mình đang giẫm lên
trên cái địa phương gì. Như vậy thì ông hẳn là cũng hiểu được, ông ở tại tiền tuyến muốn hô mưa gọi gió, so với tại hậu phương phía sau gây ra
âm mưu quỷ kế thì phải nguy hiểm hơn rất nhiều lần!
- Ở phía hậu
phương, các người có thể tùy tiện vu oan, hãm hại, tra tấn, bức cung… có lẽ cũng sẽ có ba bốn người bởi vì đứng lên chống lại mà phải nhận tội,
bởi vì vậy mà bị mưu hại đến chết! Nhưng mà ở cái loại địa phương như là tiền tuyến này, thì mỗi khi các người làm sai một chuyện tình gì, sẽ
khiến cho hàng ngàn thậm chí là hàng vạn con người phải lâm vào nguy
hiểm!
Câu kết luận cuối cùng của Lý Cuồng Nhân chính là:
- Cho nên cái loại người như các người, vĩnh viễn cũng không được phép xuất hiện tại tiền tuyến, xuất hiện bên trong Quân đội!
Bên trong những lời nói bình tĩnh nhàn nhạt này lại ẩn chứa một cỗ sát ý
băng lạnh thấu xương. Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời cảm giác được thân thể
chính mình càng ngày càng lạnh hơn. Trong cặp mắt phảng phất như là bị
bao phủ lên một tầng sương mù nồng đậm vậy, thanh âm của ông ta chẳng
biết vì cái gì lại trở nên khàn khàn dị thường, có chút run rẩy nhàn
nhạt, nói:
- Nếu như ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang có chỗ nào sai lầm, tôi nguyện ý đứng trước toàn thể Hội nghị Liên tịch Tham
Mưu Trưởng chấp nhận chất vấn cùng với điều tra… Nếu như Lý Sư Đoàn
trưởng cậu đồng ý, tôi hoàn toàn nguyện ý đứng trước Hội đồng Hiến Binh
mà tự thú, hơn nữa chấp nhận gánh vác toàn bộ những trách nhiệm mà mình
cần phải gánh vác!
Đám quan viên của Tiểu tổ Điều tra liên hợp
Liên Bang đang đứng sau lưng Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời kinh ngạc nhìn
chằm chằm về phía hắn, trong lòng thầm nghĩ không biết vị Chủ nhiệm tiên sinh này đột nhiên sao lại phát bệnh tâm thần như thế? Lại còn nói sẽ
gánh vác mọi trách nhiệm nữa? Thân là ban ngành có quyền hạn cao cấp
nhất trong toàn thể Chính phủ Liên Bang, bọn họ tiến hành điều tra mọi
vụ án nào đi chăng nữa, cũng đều hoàn toàn phù hợp với pháp định bên
trong Đệ Nhất Hiến Chương, có thứ trách nhiệm gì cần bọn họ phải gánh
vác chứ?
Chủ nhiệm Bối Lý cũng không có mở miệng giải thích bất
cứ thứ gì cho đám thuộc cấp sau lưng mình. Ông ta khẽ phất phất tay, ý
bảo tất cả đám quan viên ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang theo
chính mình cùng rời đi. Hắn thà rằng thừa nhận chính mình đã hãm hại
Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, cũng không muốn tiếp tục ở
trước mặt Lý Cuồng Nhân thêm một giây nào nữa.
- Đây là một gã
nam nhân phi thường thông minh! Đáng tiếc hắn lại một phen đem toàn bộ
sự thông minh của chính mình dùng trên việc âm mưu chính trị bỉ ổi…
Lý Cuồng Nhân nhìn theo bóng dáng rời đi của Chủ nhiệm Bối Lý, trong lòng im lặng suy nghĩ như thế.
Hai hàng lông mày của hắn chợt giãn ra một chút, nở nụ cười nhàn nhạt có
chút quỷ dị, đưa tay nhận lấy khẩu súng lục trong tay gã sĩ quan tham
mưu cấp tá ngay bên cạnh mình, nhét vào thắt lưng, sau đó lạnh lùng nói:
- Ai cho phép các người rời đi?
Thân thể Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời cứng ngắc, cước bộ đang rời đi đột nhiên dừng lại.
Lý Cuồng Nhân lành lạnh nói:
- Tôi đã nói rồi, những loại người như các người vĩnh viễn cũng không nên xuất hiện ở bên trong Quân đội, không nên xuất hiện tại tiền tuyến. Các người chấp nhận bị điều tra chính là chuyện mà tôi cực kỳ khoái chí
nhất, nhưng mà điều tôi càng quan tâm hơn nữa chính là, như thế nào mới
có thể cam đoan được hai cái chữ vĩnh viễn này?
Ở trên thế giới này có loại sự tình gì có thể xưng là vĩnh viễn chứ?
Ngoại trừ thời gian ra, thì cũng chỉ có cái chết mà thôi!