Hứa Nhạc quả thật rất hân thưởng Lâm Bán Sơn, sự hân thưởng này của hắn
cũng không phải là cái loại cảm giác nhìn mà kính sợ giống như những gã
thanh niên đệ tử đời thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như là Lâm
Đấu Hải mỗi lần nhìn thấy Lâm Bán Sơn, mà là một loại cảm giác hân
thưởng hướng tới nhàn nhạt đối với một loại khí độ đặc thù mà chính mình không có cách nào đạt được.
Năm đó ở trên toa xe của tàu hỏa cao tốc Cao Thiết từ Đặc khu Thủ Đô đi Cảng Đô, lần đầu tiên nhìn thấy cái
gã nam nhân hai vai bằng phẳng như dãy núi kia, thì Hứa Nhạc cũng chỉ là một gã Chủ quản Kỹ thuật bình thường của Công ty Cơ khí Quả Xác, mà đối phương thì đã là một nhân vật truyền kỳ, đã phá cửa mà đi suốt hơn mười năm trời, dùng bản lĩnh cùng với quả đấm của chính mình mà đánh ra một
mảnh thiên hạ rộng lớn.
Trong thời gian mấy năm sau đó, ngẫu
nhiên có mấy lần giao tiếp qua lại, Hứa Nhạc từ một gã chủ quản kỹ thuật nhỏ bé biến thành một gã trọng phạm của Liên Bang, sau đó lại biến
thành người nối nghiệp của Quân Thần lão nhân gia, thì Lâm Bán Sơn lại
vẫn như cũ là Lâm Bán Sơn kia, giữa hai người bọn họ vẫn là một sự chênh lệch, tựa hồ như là đã nhìn thấy không quá mức rõ ràng như là trước đây nữa.
Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận rằng, cái loại khí
phách trên người cái gã nam nhân kia quả thật như là trời sinh mà có,
chỉ cần đứng ở nơi nào thì cũng liền giống như là một ngọn núi sừng sững quanh co, chỉ cần đứng từ xa liền có thể nhìn thấy cái loại phong thái
đặc thù vững chắc, bản thân mình chỉ là một tảng đá vừa cứng vừa thối,
như thế nào cũng không thể nào bắt chước được cái loại phong thái kia.
Lúc này hắn nghe được Lý Duy thuật lại lời đồn đại trong Bách Mộ Đại này,
liền không khỏi nhớ tới một lời đồn đại nào đó trong Liên Bang mà Thai
Chi Nguyên đã từng nói qua với hắn: Vị Thai Lão Cục trưởng của Cục Hiến
Chương trước khi chính thức về hưu, người đề cử chức Cục trưởng tiếp
theo mà hắn nhìn trúng nhất cũng không phải là Thôi Tụ Đông, gã trợ lý
Cục trưởng đã làm rất nhiều năm rồi, mà chính là cái gã Lâm Bán Sơn,
người mà bề ngoài nhìn qua cùng với Cục Hiến Chương cũng không hề có bất cứ liên hệ nào cả.
Hứa Nhạc thoáng khẽ cau mày lại một chút, nheo nhẹ cặp mắt, bộ dáng tựa hồ có chút suy nghĩ, nói:
- Một người Liên Bang có thể ở cái loại địa phương tha hương Bách Mộ Đại
này phất tay hô mưa gọi gió như vậy, Lâm Bán Sơn thật sự rất là không
đơn giản a!
- Tự nhiên là không đơn giản!
Lý Duy nhìn hắn, biểu tình vô cùng nghiêm túc, nói:
- Cũng giống như mày vậy, cho dù có cường đại đến thế nào đi chăng nữa,
thậm chí có biến thành Thái Tử gia Đế Quốc đi chăng nữa, thì tao cũng
đều có thể xem mày như là huynh đệ của tao. Nhưng mà cái loại nhân vật
giống như là Bán Sơn huynh vậy, cho dù anh ấy có nghĩ muốn một phen xem
tao như là huynh đệ của ảnh, tao cũng không dám nhận!
- Có một số người nào đó trời sinh đã không có khả năng ở dưới người khác. Giống
như là một vị Hội trưởng nào đó vậy, cho dù hắn ta có yên lặng tĩnh tọa
ngồi ở vị trí cuối cùng trong một cái hội trường đông nghẹt người, thì
đến cuối cùng vẫn bị người khác nhận ra được, đồng thời bắt buộc phải đi lên hàng đầu tiên mà ngồi!
- Lời bình của mày đối với hắn thật ra rất đúng, hơn nữa thật sự là văn nghệ văn gừng a!
Hứa Nhạc mỉm cười nhàn nhạt, nói.
Lý Duy khẽ nhún nhún vai, một phen đem ly rượu mạnh trước mặt một hơi uống cạn, sau đó cảm khái nói:
- Bởi vì cái người kia vốn dĩ cũng rất là văn nghệ! Đám người Bách Mộ Đại thường xuyên hình dung ánh mắt đánh giá của hắn chính là ánh mắt chuyên gia đánh giá thẩm mỹ cao cấp nhất toàn bộ vũ trụ, mày nói xem lời nói
này có ngon lành không?
- Nhưng mà cái này quả thật đúng là rất
chính xác. Tất cả những người tại Bách Mộ Đại này, bao gồm cả những gã
đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại ngày hôm qua mày đã gặp mặt kia nữa,
nếu bảo bọn họ nói thật lòng mình, thì bọn hắn tuyệt đối tin tưởng rằng, công tác mà Lâm Bán Sơn thích hợp làm nhất, nếu không phải là Tổng
thống Liên Bang thì cũng là Hoàng Đế Đế Quốc!
Hứa Nhạc nhẹ nhàng
nắm nhẹ ly rượu trong tay mình, mỉm cười thầm nghĩ chẳng lẽ là bởi vì
cái loại bản tính này, cho nên Lâm Bán Sơn thậm chí ngay cả cái loại
chức vụ Cục trưởng Cục Hiến Chương quan trọng như vậy mà hắn cũng không
chịu làm sao?
Lý Duy cầm ly rượu trong tay mình xoay xoay, vẫn như cũ cảm khái nói:
- Thế nhưng trong mắt của anh ta, làm Tổng thống Liên Bang hoặc là Hoàng
Đế Đế Quốc chính là loại chuyện tình ngu xuẩn nhất. Mấy cái loại trách
nhiệm vì nước vì dân này nọ kia, đối với anh ta mà nói quả thật chẳng có chút hứng thú nào cả, làm sao có thể thoải mái nhẹ nhàng giống như khi
anh ta làm một gã Quân vương thế giới ngầm ở Bách Mộ Đại cơ chứ?
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, bình thản nói:
- Mỗi người ai nấy cũng đều có trách nhiệm của chính mình. Lâm Bán Sơn
năm đó đã phá cửa mà ra, trở thành một gã con cháu phản nghịch hiếm thấy nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, nhìn qua giống như là đối với
Gia tộc của mình cũng không có bất cứ cảm tình nào cả, nhưng mà hắn ta
cuối cùng cũng phải ra mặt che chở cái gã đệ đệ không nên thân kia của
hắn, hiện tại vẫn như cũ phải quay trở về Liên Bang, thay mặt Gia tộc
hướng Chính phủ Liên Bang mà khai chiến!
Lý Duy cười cười, cũng không có tiếp tục cái đề tài này nữa, tùy tiện nói:
- Hiện tại đứa con trai duy nhất của Bán Sơn huynh vẫn còn ở lại Gia Tư
Thành, cô nàng nữ nhân mà anh ta sủng ái nhất tên là Lý Phi Nhung, vừa
hay có họ Lý giống như tao, mấy ngày hôm trước nàng ta còn muốn cùng tao kết làm chị em kết nghĩa, chỉ là tao đã từ chối. Chẳng qua mày có nghĩ
muốn gặp mặt bọn họ hay không?
Hứa Nhạc bình thản hồi đáp:
- Không cần đâu, tao đến Bách Mộ Đại này chính là muốn làm chính sự a!
- Nếu như nói đến chính sự, tuy rằng hiện tại hiệp nghị ngừng chiến đã ký kết rồi, cái đám lão gia hỏa trong Hội nghị Bách Mộ Đại kia trong
khoảng thời gian ngắn khẳng định là sẽ không dám đổi ý, nhưng mà nếu như Chính phủ Liên Bang trực tiếp phái thêm người đến đây thì phải làm sao
bây giờ? Cho dù có sự ràng buộc trong quy định của Đệ Nhất Hiến Chương,
bọn họ hiển nhiên cũng có thể nghĩ ra những biện pháp khác mà can thiệp
vào. Tao cũng không có chút tự tin nào khi đối kháng với Quân đội Liên
Bang a!
Trên mặt của Lý Duy cũng hiện ra thần sắc có chút sầu lo.
Hứa Nhạc thừa nhận sự lo lắng của hắn cũng là có chút đạo lý. Trong Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang quả thật có quy định rõ ràng là Chính phủ
Liên Bang không được phép can thiệp vào chuyện nội chính của Bách Mộ
Đại, nhưng mà Địch Tạp Nhĩ cũng đã đến, còn có một đám lính đánh thuê
giống như là Tiểu đội 7, thuộc cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác năm đó
vậy. Điều này thuyết minh rằng những cái hạn chế này cũng chỉ là một lớp giấy giới hạn vô cùng mỏng manh mà thôi, cũng không có chút lực ước
thúc chân chính nào cả.
- Lần này tao tới đây liền chính là bởi vì chuyện tình này.
Hứa Nhạc liếc nhìn về phía Lý Duy một cái, nói:
- Từ sau khi Lâm Bán Sơn rời khỏi Bách Mộ Đại, kẻ có lực ảnh hưởng lớn
nhất đối với cái phiến Tinh vực này, cũng không phải Liên Bang, cũng
không phải Đế Quốc, mà là Tây Lâm!
Lý Duy mơ hồ đoán được ý tứ của Hứa Nhạc, khẽ nhíu mày, hỏi:
- Mấy năm nay, đám bộ đội Chung Gia tại Tây Lâm, có rất nhiều người đều
bị điều động đưa ra ngoài tiền tuyến, hơn nữa nghe nói trên phương diện
vật tư cùng với vũ khí chiến lược, bên phía Thủ Đô Tinh Quyển vẫn luôn
một mực khống chế số lượng cung cấp cho bọn họ!
- Mày hắn là nghe nói đến Thiết Toán Lợi Gia rồi chứ? Trong thời gian ba năm nay, bọn họ
vẫn luôn một mực âm thầm hoặc là công khai trợ giúp cho Chung Gia Tây
Lâm. Có tiền liền có thể có được rất nhiều thức. Phần trang bị cơ bản
của Quân khu Tây Lâm còn có thể được cam đoan, đương nhiên hiện tại lực
lượng của bọn họ khẳng định không bằng được thời điểm khi mà Chung Tư
lệnh vẫn còn tại thế, nhưng mà muốn trấn áp đám người Bách Mộ Đại bên
này, độ khó khăn cũng không lớn.
Lý Duy trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó thở dài, nói:
- Thật giỏi a!
Hứa Nhạc tò mò hỏi:
- Cái gì mà thật giỏi?
- Lừa gạt con gái nhà lành ngây thơ chất phác giỏi, nhất là lừa gạt cô
nàng Tiểu Công chúa Chung Gia Tây Lâm suốt ba năm thời gian, thì đó
chính là cái sự tình giỏi nhất rồi. Chỉ cần tùy tiện nói ra một câu,
liền dám xác định rằng Quân khu Tây Lâm sẽ phái bộ đội chạy đến đây làm
chỗ dựa cho huynh đệ bọn tao!
Lý Duy lắc lắc đầu, cảm khái nói:
- Thời điểm lúc còn ở Vọng Đô, tao đã từng gặp qua cô nàng một lần, ấn
tượng vô cùng sâu sắc a! Cái cô bé con kia chính là người đầu tiên trong đời tao chưa từng xem qua những bộ CD lậu, một khi xem rồi lại cảm thấy hưng phấn đến như vậy. Thật sự không hỗ là con gái của Chung Tư lệnh
Quân khu Tây Lâm a!
Bộ dáng Lý Duy cực kỳ nghiêm túc, nhìn thẳng Hứa Nhạc, hỏi:
- Trước khi rời khỏi khách sạn, tao đã gặp lại cô nàng. Cô bé con năm xưa cũng đã trưởng thành rồi, bộ dáng rất được, mày chuẩn bị vào lúc nào sẽ động thủ đây?
Bộ dáng hắn nói chuyện nhìn qua thật rất nghiêm
túc, trên thực tế lại là vô cùng vô sỉ. Hứa Nhạc trừng lớn hai mắt nhìn
chằm chằm về phía Lý Duy, mãi cũng không nói được lời nào.
Bộ dáng Lý Duy như là chẳng có chuyện gì vậy, nhún nhún vai mấy cái, sau đó chân chính nghiêm túc nhìn thẳng Hứa Nhạc, hỏi:
- Tại dưới thời điểm khẩn trương như thế này, mày lại đột nhiên xuất hiện tại Bách Mộ Đại, cũng không có khả năng liền bởi vì muốn trở thành chỗ
dựa của tao đơn giản như vậy. Trên thực tế trước khi mày đến nơi này,
mày cũng không biết được tình thế của tao đang nguy hiểm đến mức độ nào. Mày đến tột cùng chạy đến đây là vì mục đích gì?
- Lần này tao đến đây là có bốn chuyện cần làm, ngoại trừ chuyện sắp xếp cho bên phía Tây Lâm bên kia ra…
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại một chút, thoáng trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói:
- Tao là muốn sắp xếp một chút đường lùi cho đám huynh đệ Tiểu đội 7…
Cùng với Chính phủ Liên Bang khai chiến quả thật là vô cùng hung hiểm.
Một khi bọn tao thất bại, cho dù sau này có may mắn còn sống sót, thì
đám huynh đệ trong đội ngũ của bọn tao ở trong Liên Bang rốt cuộc cũng
không tìm được bất cứ địa phương nào sống yên cả. Bách Mộ Đại chính là
đường lùi duy nhất của bọn họ, chính là hậu lộ cuối cùng còn an toàn.
Nói đến đây, Hứa Nhạc nhất thời nhớ tới một màn lúc bọn họ rời khỏi Tinh
cầu Mặc Hoa. Vì nhằm lưu lại Bảo La cùng với hai gã quân nhân Đế Quốc
kia, chiếc Phi thuyền vận chuyển cũng không có trực tiếp bay thẳng ra
tầng khí quyển. Thời điểm chiếc Phi thuyền đáp xuống bên cạnh quân doanh của Quân đội Đế Quốc, sắc mặt của đám người Hùng Lâm Tuyền thật sự là
rất khó nhìn.
- Bọn họ không có khả năng đi đến Đế Quốc sinh sống!
Hứa Nhạc nhìn về phía Lý Duy, bình tĩnh nói:
- Nếu như quả thật có ngày đó, tao sẽ một phen đem đám huynh đệ Hùng Lâm
Tuyền toàn bộ phó thác hết cho mày. Hy vọng vào lúc đó mày có thể chiếu
cố cho bọn họ tốt một chút.
- Không thành vấn đề!
Lý Duy khẽ mỉm cười, hồi đáp:
- Mày cũng biết rằng tao đi đến Bách Mộ Đại này, một trong những nguyên
nhân quan trọng chính là muốn tạo cho mày một cái đường lui mà thôi,
hiện tại cái đường lui này mày đã không xài tới rồi, cấp cho đám huynh
đệ kia của mày, cũng xem như là không có lãng phí đi!
Tiếp theo đó hắn hưng phấn bổ sung thêm một câu:
- Về sau tao sẽ đem toàn bộ đám thành viên cũ của Tiểu đội 7 cùng nhau
lượn lờ khắp nơi trên đường lớn, để xem còn ai dám ra tay chọc tao chứ?
Chuyện này chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy hưng phấn a!
- Cái thằng quỷ sứ!
Hứa Nhạc cười cười, nói:
- Nguyên nhân thứ tư, chính là tao muốn chạy đến đây thăm mày một chuyến
xem sao, nhìn xem cái gã bằng hữu thân thiết nhất của mình có phải là
vẫn còn cái bộ dáng vô sỉ giống như năm xưa nữa hay không?
Lý Duy lại không cười, hắn chú ý đến mấy cái nguyên nhân mà Hứa Nhạc vừa mới
nói với mình, cũng không có lên tiếng truy vấn, mà là trầm giọng nói:
- Mày lần này rất giống như là đang giao phó hậu sự a, đúng là điềm xấu mà!
- Trước kia lúc còn ở trong bộ đội Liên Bang, thời điểm mỗi khi tao ra
ngoài tiến hành nhiệm vụ, trước khi tao chạy đi ám sát Mạch Đức Lâm, còn có rất nhiều lần khác nữa, tao cũng đều giống như ngày hôm nay vậy, đi
giao phó hậu sự, thậm chí ngay cả di ngôn tao cũng viết đến hai bản nữa.
Hứa Nhạc cười cười, tiếp tục nói:
- Thế nhưng cho đến bây giờ tao vẫn còn sống tốt đây, tao ngồi Phi thuyền chạy đến Đế Quốc, đi xuyên qua Hành lang Gia Lý, tránh né được Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương, chạy vào trong địa bàn của mày, liền cứ như vậy rõ ràng mà ngồi trước mặt của mày, cùng với mày ngồi ăn thịt dê nướng,
uống rượu a!
Hứa Nhạc đưa tay vỗ vỗ nhẹ bả vai của Lý Duy, ngữ khí vô cùng nghiêm túc, nói:
- Mấy cái tảng đá Đông Lâm vừa thối không thể ngửi nổi vừa cứng rắn không gì có thể đập nổi giống như mày, giống như tao vậy, thật sự nghĩ muốn
chết cũng rất khó khăn a!
Trên Tinh cầu Mặc Hoa, sau khi cùng với Bảo La cảm động ôm nhau một cái cáo biệt, Hứa Nhạc đã cùng với tỷ tỷ
Hoài Thảo Thi của hắn từng một phen tiến hành một buổi đối thoại bí mật
không có ai biết đến. Ở trong tràng đối thoại kia, cô nàng Công chúa
Điện hạ cực kỳ cường hãn đã phi thường phẫn nộ cùng với thất vọng,
nghiêm khắc phản đối chuyện Hứa Nhạc muốn quay trở lại Liên Bang, nơi
tha hương theo lời nàng ta nói, bước lên con đường chiến đấu không có cơ hội sinh tồn nào. Nàng ta cực kỳ kiên quyết muốn dập tắt cái quyết định ngu xuẩn này của hắn, hơn nữa thậm chí còn dùng những thủ đoạn vũ lực
cường hãn nhất để mà biến cái sự phản đối này thành sự thật.
Thế
nhưng cuối cùng Hứa Nhạc cũng không có phản kháng, thậm chí đến lúc cuối cùng khi mà nắm tay cứng rắn hơn sắt thép của Hoài Thảo Thi sắp sửa
đánh thẳng lên đỉnh đầu của hắn, thì hắn lại một phen đem một đoạn lời
nói vừa mới nói với Lý Duy kia mà nói ra. Hắn nói với ngữ khí vô cùng
thành khẩn, thành khẩn đến mức thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ
thấy rằng chính mình là một khối tảng đá cứng rắn không bao giờ chết.
Nhưng mà những tảng đá Đông Lâm cho dù cứng rắn đến đâu đi chăng nữa thì cũng đề sẽ bị năm tháng khiến cho phong hóa. Những tảng đá chắc chắn trên
đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ ở trong môi trường chân không cũng đều đã bị
như vậy, dưới ánh sáng chiếu rọi mãnh liệt của ánh tinh quang mà thong
thả chậm rãi đổ sụp xuống. Những viên kim cương cứng rắn nhất cũng đều
bị người khác màu ra thành bộ dáng tám tâm tám cạnh tràn đầy tục khí, bị những cô nàng nữ nhân mang ở trong tay, chỉ có thể biến thành kiêu ngạo chứ không còn bộ dáng quật cường kiệt xuất như một khối tinh thạch vạn
năm ban đầu của mình nữa.
Bên trong cái phiến vũ trụ này làm gì có một tảng đá nào có thể tồn tại vĩnh viễn cơ chứ?
Bên cạnh cái bàn vuông nhỏ trong quán thịt dê nướng lề đường, hai huynh đệ
xa cách biết bao nhiêu năm lại gặp lại, nhìn qua bề ngoài giống như là
kiên định hữu lực, thế nhưng trên thực tế lại bởi vì có quá nhiều những
tâm tình quá mức phức tạp mà không còn tâm trí để nói chuyện nữa. Bọn họ chính thức bắt đầu uống rượu, bắt đầu cụng ly lẫn nhau, đợi cho cái cảm giác say nồng dần dần dâng lên, liền bắt đầu giống như hai vị lão nhân
bình thường, từ từ nhớ lại từng chút từng chút một những kỷ niệm của
thời thơ ấu.
Đối với những gã nam nhân bình thường mà nói, đến
lúc ba mươi tuổi chính là độ tuổi trang niên thịnh nhất, nhưng mà đối
với hai người Hứa Nhạc cùng với Lý Duy mà nói, thì bọn họ từ nơi hoang
vu hẻo lánh như Đại khu Đông Lâm chạy ra, dấn thân vào trong bầu trời
đầy sao, chỉ ngắn ngủi trong thời gian ba mươi năm cuộc đời thôi liền đã trải qua vô số những chuyện xưa mà nhiều người thường cho dù là cả đời
cũng chưa từng trải qua nhiều như vậy.
Con người vẫn còn trẻ, mà
tâm tính cũng không phải già cỗi, chỉ là thời gian trong quá khứ kia đột nhiên lại trở nên cực kỳ xa xôi rồi, nếu như không cố gắng nhớ lại, chỉ sợ liền sắp sửa quên mất đi hết…
Cái ngọn đồi nhỏ tại Hà Tây
Châu vì cái gì lại xinh đẹp như vậy? Vì cái gì trên mảnh đất đỏ cằn cỗi
tràn đầy đá sỏi như vậy lại có thể sinh ra những lùm cây rậm rạp xanh rì như thế? Vì cái gì mà những tảng đá cứng rắn chìm hơn phân nửa trong
ngọn đồi nhỏ Hà Tây Châu lại có thể thối đến như vậy? Chính vì thế cho
nên cái từ tảng đá Đông Lâm đã trở thành một đại danh từ đại biểu cho
vừa thối lại vừa cứng hay sao?
Đây đều là nhờ vào công lao không
ngừng đi tiểu vào qua năm này đến năm khác, qua tháng này đến tháng khác của đám cô nhi Đông Lâm a!
Hai gã nam nhân Đông Lâm uống đến mức say khướt, đồng thời nâng đỡ lẫn nhau mà rời khỏi quán thịt nướng, đi
vào một con ngõ nhỏ gần đó, cùng nhau cởi thắt lưng, kéo quần xuống,
dưới ban ngày ban mặt mà đồng thời bắt đầu đi tiểu.
Lý Duy uống
nhiều đến mức phải ói ra, nhưng mà hắn lại kiên trì không chịu thừa nhận chuyện này, vẫn luôn cho rằng đó là do nguyên nhân mùi vị của món đùi
dê nướng thật sự quá mức tanh nồng.
Hứa Nhạc cũng uống nhiều đến
mức ói ra, hắn mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua xem cái cỗ
chân khí đang không ngừng lưu chuyển trong cơ thể hắn có thể nào hóa
giải lượng cồn mà hắn uống vào hay không. Nhưng mà mặc dù là có thể, hắn cũng không muốn dùng nó mà loại bỏ. Bởi vì ngày hôm nay cái mà hắn uống cũng không phải là rượu, đương nhiên cũng không phải là cái tịch mịch
quỷ quái gì đó trong câu danh ngôn kia, mà hắn uống chính là tình huynh
đệ.
Những từ ngữ thật sự cay nồng, nhưng mà lúc ấy hai gã nam
nhân giống hệt như hai đứa bé trai bên cạnh cái bàn vuông nhỏ của quán
thịt nướng kia chính là đang suy nghĩ như thế này.
Mש khi nghĩ
đến những khoảng thời gian lúc còn là những đứa bé trai rốt cuộc vĩnh
viễn không bao giờ có thể quay về nữa, bất cứ gã nam nhân nào cũng vậy,
suy nghĩ trong lòng cũng đều sẽ không có thêm một chút cay nồng cơ chứ?
o0o
Uống cạn tâm tình mà quay trở về, hai gã nam nhân mang theo tâm tình cực kỳ
khoái hoạt cùng với sảng khoái. Nhưng mà ngay khi vừa mới đi vào cổng
lớn của cái khách sạn, thì một gã thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhìn về phía Lý Duy đã say lúy túy, không chút nào che giấu vẻ chán ghét nồng đậm trên mặt mình, nhíu mày khiển trách:
- Như
thế nào lại uống say đến mức này? Biết rõ ràng hiện tại đã là cục diện
như thế nào rồi, lại cũng không biết cẩn thận một chút.
Quần áo
trên người gã thiếu niên kia đơn giản mà phi thường quý báu, chất liệu
vải bằng sợi tơ tằm thủ công tinh thuần nhất, rõ ràng là có gia thế bất
phàm. Mà giờ phút này ở tại Bách Mộ Đại này, không ngờ lại dám dùng loại thái độ này mà đối đãi với Lý Duy như vậy, chỉ cần là người hiểu
chuyện, tuyệt đối cũng biết rằng không thể chỉ sử dụng từ không đơn giản là có thể hình dung nổi…
Bản thân Hứa Nhạc cũng đã say đến mức
cặp mắt lờ đờ không nhìn rõ ràng nữa, vốn dĩ cũng không có nhìn thấy rõ
ràng bộ quần áo trên người gã thiếu niên kia. Chỉ là tiểu tử này không
ngờ lại không chút khách sáo nào với Lý Duy như vậy, cặp mày rậm rạp của hắn chậm rãi nhướng lên một chút.
Mà ngay khi hắn nhìn thấy một
màn hình ảnh kế tiếp sau đó, cặp mày rập rạp nhất thời biến thành bằng
phẳng, còn ánh mắt thì nheo lại mãnh liệt.
Bởi vì hắn nhìn thấy tên tiểu tử trước mặt này đang nắm một nắm tay nhỏ bé trắng noãn non mịn!