Gian Khách

Quyển 4 - Chương 359: Súng bắn tỉa trên núi mai



Chỉ hai mươi mấy gã đội viên binh lính xuất ngũ lại đi tuyên bố thành công bao vây một trung tâm an dưỡng có đến hơn hai trăm gã quân nhân võ trang đầy mình bên trong, lại ra lệnh bảo bọn họ phải đầu hàng, theo lẽ bình thường mà phán đoán có lý trí một chút, những người dám làm ra loại kết luận như thế này nếu không phải là kẻ điên thì cũng là kẻ ngu ngốc.

Thượng tá Trần Xuân Lôi không biết đám địch nhân đang đột kích chính mình có tổng cộng bao nhiêu người, nhưng mà hắn tận mắt nhìn thấy cả một mặt tường của toàn bộ tòa lầu nháy mắt đổ sụp, đã bị một màn hình ảnh quỷ dị như thế này khiến cho chấn động, tâm thần ngây ngốc. Nhưng mà dù sao hắn cũng là một quân nhân sĩ quan cao cấp của Liên Bang có tố chất quân sự phi thường tốt, tự nhiên cũng không có khả năng cứ như vậy hướng về phía khu vực sơn dã đầy mai vàng cùng với ánh nắng chiều tà dễ dàng giơ hai tay lên tuyên bố đầu hàng.

Hắn cực nhanh ngồi thụp người xuống phía sau bàn công tác của mình, không một chút để ý đến trên mặt đất tràn ngập xác trà, nước bẩn cùng với mảnh vụn thủy tinh từ cái tách trà của mình vừa mới rơi khi nảy, thông qua hệ thống liên lạc chỉ huy nội bộ, hướng tất cả các thuộc cấp của mình mà lớn tiếng phát ra mệnh lệnh.

- Bí mật tìm kiếm! Chỉ cần đám người đối diện xuất hiện liền ngay lập tức di dời tù phạm đi! Tất cả tập kết trong nội viện!

Phải thừa nhận một điều, thân là một gã quân nhân sĩ quan cao cấp vĩ đại, khả năng phán đoán đối với thế cục tổng quan của Thượng tá Trần Xuân Lôi có thể nói là phi thường thanh tĩnh, làm ra công tác ứng phó phi thường khéo léo. Đáng tiếc chính là, hệ thống chỉ huy nội bộ chiến địa của bên phía trung tâm an dưỡng không biết vì nguyên nhân gì, đang bị vô số những tín hiệu nhiễu loạn tiến hành xâm lấn toàn diện, căn bản không có cách nào truyền tin tức xuống đến các đơn vị tác chiến căn bản.

Càng đáng sợ hơn chính là bức tường ngoài của toàn bộ tòa nhà đã hoàn toàn sụp đổ, bốn mươi bảy gian phòng đã hoàn toàn lộ ra bên ngoài dưới ánh hoàng hôn, tất cả mọi người trong phòng căn bản không thể nào tìm ra bất cứ thứ gì để yểm trợ cả.

Hệ thống thông tin liên lạc chỉ huy chiến địa nội bộ đã bị quấy nhiễu trầm trọng, Thượng tá Trần Xuân Lôi lớn tiếng hét lên, dùng thanh âm trực tiếp chỉ huy truyền lệnh. Các quân nhân sĩ quan thuộc cấp của hắn cũng nhất thời phản ứng lại, dùng những tiếng thét lớn sắc bén, la lên, nhắn mệnh lệnh đi tới từng tầng từng tầng lầu. Đám binh lính trong các hành lang của tòa nhà cũng bắt đầu hướng về phía tầng dưới cùng của tòa nhà mà tập kết. Các chiếc xe bọc thép quân dụng đóng trường kỳ bên trong trung tâm an dưỡng cũng bắt đầu nổ vang rung động.

Đúng vào thời điểm này, tiếng súng bên trên ngọn núi mai đối diện bờ bên kia dòng sông ráng nắng chiều chợt vang lên dày đặc một trận. Hơn mười đạo lửa đạn diễm lệ nhất thời bắn lên, chấn nát bấy vô số những cánh hoa, trong khoảnh khắc liền xuyên thấu không khí, rầm rầm đùng đùng đánh úp về phía tòa nhà trung tâm an dưỡng hoàn toàn không có chút che đậy gì.

Cùng với tiếng súng đầu tiên cực kỳ thanh thúy mà so sánh, thì tràng tiếng súng dày đặc phóng đến tiếp theo sau đó có vẻ nặng nề dày đặc hơn rất nhiều. Tràng súng bắn giống hệt như một bà nội trợ chuyên nghiệp nào đó đang quơ lên con dao bằm thịt của chính mình, mỗi một lần quơ động con dao bằm thịt nặng nề hạ xuống, liền ở trên cái thớt gỗ phát ra những thanh âm cộp cộp cộp cộp trầm đục mà vui tai.

Bằng bằng bằng bằng bằng bằng!

Một đám mưa đạn dày đặc khủng bố trong nháy mắt liền đánh úp lại. Suốt một mặt đối diện bờ sông của tòa nhà trung tâm an dưỡng đột nhiên xuất hiện vô số luồng bụi mù. Những mảnh đạn sắc bén di chuyển với tốc độ cực cao, đem hết thảy mọi thứ ngăn cản trước mặt nó cắt gọt thành vô số những khối nhỏ hình dạng không chút quy tắc, bất luận là những cái trụ đèn lớn bằng sắt thép cứng rắn, hay là những loại cây cỏ mềm mại nào cũng vậy.

Những bức tường ở bên trong nội bộ các tầng lầu tương đối yếu ớt cùng với những cánh cửa phòng bằng kim loại nhìn qua vô cùng chắc chắn, thế nhưng đối diện với cơn mưa đạn dày đặc của đám đội viên Tiểu đội 7 tập kích vỡ vụn thành vô số những phiến nhỏ, hóa thành vô số mảnh vỡ bay loạn lung tung khắp nơi, đám bụi mù mãi cũng không thể nào hạ xuống hết. Bên trong tòa nhà nhất thời trở nên rộng thoáng hơn trước đây rất nhiều.

Đám binh lính bên trong căn phòng đối diện hành lang vừa mới ôm theo súng ống phóng chạy đến, liền bị làn mưa đạn khủng bố này áp chế nằm rạp xuống mặt đất, căn bản không cách nào ngẩng đầu lên nổi. Bên trong mấy tầng lầu thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm la thảm bởi vì bị trúng đạn.

Một chùm đèn treo với phần trụ mạ bạc xinh đẹp bị một đám mảnh vỡ thủy tinh giòn vang trên cửa sổ bắn ra như mưa, cắt mạnh khiến cho đứt rời, rơi ụp thẳng xuống bên dưới mặt đất, phát ra một tràng thanh âm loảng xoảng. Một cái bình hoa chưng cao cỡ chừng nửa thân người bị chấn động ngã ngang xuống mặt đất. Mớ hoa lóa xanh mướt bên trong kia bị hất văng ra rơi loạn khắp nơi, sau đó biến thành một đống mảnh vụn tơi tả nằm đầy trên mặt sàn.

Thượng Tả Trần Xuân Lôi đem thân thể của mình giấu phía sau cái bàn làm việc, lắng nghe tiếng súng nặng nề dày đặc bắn thẳng về phía mình, chật vật tránh né những mảnh vụn đá cùng với thủy tinh đổ rào rào xuống trên đầu mình, cắn răng rống lớn:

- Phát hiện đám súng bắn tỉa ở đâu chưa? Vì cái gì còn chưa có nổ súng phản kháng? Tôi muốn tiến hành áp chế ngược lại!

Hỏa lực đến từ bên phía ngọn núi mai ở bên kia bờ sông quả thật phi thường hung mãnh, phảng phất như bắn mãi, vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại vậy. Sự tập kích quá mức mãnh liệt, áp chế cho tất cả mọi người bên trong trung tâm an dưỡng gần như không thể nào ngẩng đầu lên nổi. Nếu như bọn họ không thể lập tức khởi động hỏa lực áp chế phản ngược lại, như vậy thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể hết sức khó coi phủ phục trên mặt đất, chờ bị đánh mà thôi!

Ở một nơi nào đó bên trong tòa nhà, có một gã quân nhân có chút sợ hãi hồi đáp:

- Thượng tá, tầm bắn hỏa lực của đối phương thật sự quá xa, không thể hướng về phía triền núi đối diện con sông khởi xướng hỏa lực phản áp chế hữu hiệu được!

Thượng tá Trần Xuân Lôi phẫn nộ nện một quyền thật mạnh lên trên thân của cái bàn làm việc ngay trước mặt mình, quát lớn:

- Con mẹ nó, không cần viện cớ tào lao! Vì cái gì mà súng ống của bọn họ có thể bắn tới chúng ta cơ chứ?

Cả hai đồng dạng cách nhau một con sông, trên mặt sông vẫn như cũ phản chiếu ánh sáng hoàng hôn đỏ rực giống hệt như hàng vạn đạo tơ vàng xinh đẹp, lại cũng giống như là hàng vạn con rắn vàng đang bơi động khắp nơi. Hệ thống hỏa lực trên ngọn núi tràn ngập mai đủ màu sắc ở đối diện lại có thể chuẩn xác công kích trúng mỗi một góc nhỏ nhất bên trong tòa đại lâu trung tâm an dưỡng, thế nhưng các khẩu súng trường bắn tỉa tầm xa ở bên trong tòa nhà này lại căn bản không có cách nào tiến hành phản kích lại đám người trên ngọn núi mai kia, thậm chí cho dù đó chỉ là những phá súng áp chế hù dọa đơn giản nhất cũng không cách nào làm được.

Thượng tá Trần Xuân Lôi bản thân có thành tích tốt nghiệp cực kỳ cao trong Học viện Quân sự I cũng không thể nào lý giải nổi cái loại cục diện quái dị như thế này, thì đám quân nhân binh lính bình thường của Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV ở trong tòa nhà trung tâm an dưỡng, còn có đám bộ đội chiến đấu tinh nhuệ của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia đương nhiên càng không có cách nào hiểu nổi.

Bởi vì đám bọn họ căn bản không thể nào biết được dám đội viên Tiểu đội 7 đang ẩn núp trên ngọn núi mai phía đối diện kia, mỗi người đều được trang bị hai thanh súng trường bắn tỉa cải tiến TP tiêu điểm đỏ cực kỳ tiên tiến, mà loại súng ống do Phỉ Lợi Phổ cùng với Hứa Nhạc liên hợp nghiên cứu chế tạo ra này căn bản là phi thường mạnh mẽ.

Bụi mù văng bắn khắp nơi, những thanh âm gào thảm chốc chốc lại vang lên không ngừng. Vào đúng thời điểm này, Thượng tá Trần Xuân Lôi đột nhiên chú ý đến tần suất bắn đạn từ bên phía ngọn núi mai đối diện kia đang dần dần chậm lại.

Hai tay hắn thò lên bám nhẹ lên mép bàn làm việc, mạo hiểm thò đầu lên hướng phía đối diện nhìn lại, dự đoán được súng ống đối phương hẳn là đang tiến nhập vào giai đoạn thay đổi dây đạn, trên mặt nhất thời hiện lên biểu tình tàn nhẫn, hướng về phía đám lính liên lạc đang ẩn nấp phía sau cánh cửa đã bị tàn phá nghiêm trọng mà hạ đạt mệnh lệnh.

Tiếng súng đến từ ngọn núi mai đối diện con sông lớn dần dần có xu hướng giảm bớt, đám bộ đội chiến đấu sớm ẩn nấp đợi lệnh ở một chỗ nào đó trên tầng năm của tòa nhà, nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, nhất thời đồng loạt mang lên mũ giáp, mạnh mẽ hướng tầng cao nhất mà chạy đi. Bọn họ nương theo những vách tường ít ỏi còn sót lại bên trong tòa nhà yểm trợ, nhằm về phía căn phòng nào đó mà chạy tới.

Nhưng mà đúng vào lúc này, tiếng súng bên trên ngọn núi mai bên kia bờ sông lại một lần nữa vang lên dày đặc!

Ngay khi bọn hắn rất nhanh chạy qua khỏi phần cầu thang thông lên tầng trên, thì những viên đạn đến từ sườn núi bên kia, giống hệt như là có gắn thêm ánh mắt trên đầu viên đạn vậy, cực kỳ chuẩn xác, hoặc là nói sắc bén bắn trúng ngay thân thể của bọn họ!

Vô số những lỗ máu giống hệt như là những đóa hoa đỏ rực không ngừng nở rộ trên thân thể của đám binh lính. Bọn họ chỉ kịp kêu rên lên một tiếng, sau đó ngã xuống. Thân thể bọn họ vẫn còn theo quán tính phóng vọt tới trước, kích khởi lên một trận bụi bặm mịt mù.

Bắt đầu từ tầng năm tiến lên trên tầng cao nhất để chấp hành mệnh lệnh, thế nhưng chi tiểu đội chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ này, cũng chỉ có thể tiển lên một khoảng cách không đến hai mươi thước, liền toàn quân hoàn toàn bị tiêu diệt!

Sau khi xác nhận được tin tức này, bên trong tòa nhà liên tục vang lên những thanh âm kêu thét khủng bố.

- Bên ngoài là Quân đội! Tuyệt đối là Quân đội!

- Là đơn vị bộ đội nào?

- Quân đội Đế Quốc! Doanh đoàn Cận vệ Hoàng gia Đế Quốc!

Những viên đạn khủng bố đến từ chỗ sườn núi mai bên kia bờ sông bên dưới, hoặc là dày đặc hoặc là thưa thớt vang lên, liền có một chiến sĩ đồng đội ngã lăn xuống trong vũng máu, hoặc là nằm rên rỉ từng hồi, hoặc là nằm im không một tiếng động.

Những đường đạn đến từ khu vực sườn núi bên kia tuyệt đối không phải là hỏa lực bao trùm trên diện rộng một cách dư thừa, mà khống chế đường đạn chính xác đến trình độ có thể nói là hoàn mỹ. Đám bộ đội Liên Bang bị bao vây bên trong tòa nhà trung tâm an dưỡng bị hỏa lực khủng bố kia trực tiếp khiến cho mộng mị.

Căn bản không có tường ngoài ngăn cản, các bức tường bên trong thì bị tàn phá hủy hoại, căn bản không có chỗ ẩn nấp, thế giới xung quanh thân người là một mảnh thông thoáng, quá mức thông thoáng, thông thoáng một cách khủng bố, thông thoáng đến mức khiến người khác phải khiếp đảm.

Tất cả mọi người cũng đều nghĩ thấy chính mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cực cao, cheo leo vô cùng, căn bản không có bất cứ chỗ nào để mình có thể nương tựa cả, cho nên cũng không có bất cứ kẻ nào dám làm ra động tác gì cả, chỉ có thể nằm úp sấp trên mặt đất mà bất lực trừng mắt nhìn lên bầu trời bên ngoài tòa nhà.

Thượng tá Trần Xuân Lôi điên cuồng thét lớn một tiếng, móc khẩu súng lục trong thắt lưng ra, hướng về phía ánh hoàng hôn đỏ au cùng với đám địch nhân trên sườn núi đối diện, căn bản không cách nào nhìn thấy được hình dáng mà liên tục khu động cò súng, giống hệt như là muốn phát tiết phẫn nộ vậy, một phen đem tất cả những viên đạn bên trong băng đạn toàn bộ bắn ra sạch sẽ.

Đáp trả lại hắn cũng không phải là những viên đạn điên cuồng, mà là một viên đạn cực kỳlãnh khốc. Đám mảnh đạn kim loại lạnh lẽo như băng bắn thẳng xuống mặt đất, chấn lên một đám bụi mù, để lại trên mặt đất một cái lỗ sâu hoắm. Nửa cái tách trà bằng thủy tinh còn sót lại nằm trên mặt đất bên cạnh hắn cũng bị mảnh đạn chấn mạnh lên một cái, đánh bay đi mấy, hất lên trên bức tường phía sau, vỡ tung tóe khắp nơi trong không trung.

Thượng tá Trần Xuân Lôi chật vật ngồi phịch xuống mặt đất, lưng dựa vào cái bàn làm việc. Hai gò má tái nhợt vừa bị một mảnh vỡ thủy tinh của tách trà bắn trúng, cắt cho một đường dài, vẫn còn chảy ra một dòng máu tươi ấm áp. Bộ dáng của hắn lúc này đặc biệt bất lực mà tuyệt vọng.

o0o

Trên sườn núi tràn ngập những bụi mai đủ màu sắc, gã đội viên Sơn Pháo của Tiểu đội 7 nheo mắt nhắm thẳng về phía tòa đại lâu ở phương xa đối diện, thỉnh thoảnh lại co tay khu động cò súng một cái, bắn ra một phát đạn. Điếu thuốc lá từ đầu đến giờ cũng không có châm lên, đang ngậm trên môi của hắn từ đầu đến cuối cũng không hề run rẩy lấy một cái, bất luận là thân thể hắn đang bị ảnh hưởng bởi lực phản chấn của khẩu súng trường bắn tỉa TP điểm đỏ nhỏ, hay là cái bài tiểu khúc hừ hừ chít chít mà hắn đang ngâm nga từ nãy đến giờ cũng không ảnh hưởng đến điếu thuốc chút nào.

Dưới một tàng cây mai rậm rạp cách Sơn Pháo khoảng chừng mười thước, gã đội viên Châu Nhi cũng đang ngồi ở đó, miệng nhai nhóp nhép bã vụn của một điếu thuốc lá mùi thô, hiện tại đã trở nên chua xót. Từ trong miệng hắn cũng vang lên thanh âm mơ hồ không rõ ràng mà hợp xướng với Sơn Pháo, sau đó vài gã đội viên ở gần đó cũng dần dần gia nhập vào bài tiểu khúc này, thanh âm ca xướng cũng dần dần lớn lên, dần dần rõ ràng hơn.

- Chúng ta đều là những tay súng thiện xạ, mỗi một viên đạn bắn ra là tiêu diệt một gã địch nhân! Chúng ta chính là những lính đánh thuê chức nghiệp, Lão đại mang theo chúng ta đi nơi nơi đánh người! Không có súng, không có pháo, cũng không sao! Đã có Lão đại cùng Lão Bạch đi kiếm thay chúng ta! Nói đến vì cái gì phải tiếc kiệm đạn dược như thế? Đó chính là bởi vì hai gã đó đều rất mạnh mẽ!

Cùng với cảnh tượng bụi mù tràn ngập, ngơ ngẩn tuyệt vọng bên trong tòa đại lâu trung tâm an dưỡng mà so sánh, thì đám đội viên Tiểu đội 7 trên sườn ngọn núi mai này có vẻ đặc biệt phi thường thoải mái, hoàn toàn không giống như là một hồi trận chiến hỏa lực kịch liệt, mà càng giống như một buổi picnic dã ngoại bình thường nào đó mà thôi.

Châu Nhi chu miệng phun ra một ngụm nước miếng mang theo phần bã nát bấy của điếu thuốc lá mùi thô đã chua xót, ở bên trong hệ thống liên lạc nội bộ lẩm bẩm, nói:

- Đám gia hỏa bên trong tòa nhà kia vì cái gì mà đến giờ cũng không chịu đứng lên vậy? Nhất là cái đám ngu xuẩn của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia ấy! Lão tử ta suốt nửa ngày cũng chưa nổ súng được một phát nữa!

Hùng Lâm Tuyền từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói tiếng nào, lúc này cũng đưa tay lên dỡ đi một nhánh hồng mai che ở phía trước mũ giáp của chính mình, thanh âm có chút hờn giận, khiển trách:

- Được rồi! Nghiêm túc một chút lại cho tôi! Đây chính là đang đánh giặc đó!

Cái này cũng chỉ là một lời nhắc nhở theo thói quen khi ở trên chiến địa mà thôi, thế nhưng vào thời điểm này cũng là mang theo một chút tính nghiêm túc chân chính bên trong đó. Bản thân Hùng Lâm Tuyền biết rất rõ ràng thế cục hiện tại đối với phe bên mình chính là rất tốt, đám đội viên đã hoàn thành mỹ mãn mệnh lệnh áp chế toàn diện trong kế hoạch ban đầu. Nhưng mà mục đích đội ngũ tấn công trung tâm an dưỡng lần này cũng không phải chỉ muốn áp chế đối phương mà thôi, mà là phải xâm nhập vào trong tòa nhà kia để cứu người!

Nếu như mạnh mẽ đột nhập vào trong tòa nhà của trung tâm an dưỡng, như vậy thì hỏa lực tầm xa áp chế từ bên phía sườn ngọn núi mai bên kia khẳng định sẽ phải giảm bớt xuống mức độ thấp nhất. Nếu như đến lúc đó, vậy thì đám Doanh đoàn chiến đấu đặc chủng của Lữ đoàn Phản ứng nhanh Số IV cùng với đám chiến sĩ tinh nhuệ của Tiểu đội chiến đấu đặc chủng Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, lúc này nhìn qua chật vật vô cùng, căn bản không chịu nổi một kích, thế nhưng khi tiến hành cận chiến trong tòa đại lâu kia, như vậy khẳng định chắc chắn sẽ mang đến cho đám đội viên rất nhiều những sự phiền toái cùng với nguy hiểm.

Ánh mắt đám đội viên chậm rãi di chuyển, đảo mắt nhìn qua những tàng cây bên cạnh bờ đê ngay trong hoa viên của trung tâm an dưỡng, lúc này nơi đó đã lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện thân thể của Hứa Nhạc. Đồng tử trong mắt của Hùng Lâm Tuyền hơi chút cho lại, nghĩ đến cái giai đoạn mấu chốt gần như không thể nào tưởng tượng nổi kia trong bản kế hoạch, mặc dù bản thân hắn là một kẻ từng thân kinh bách chiến, thế nhưng cũng cảm thấy một cỗ hưng phấn khó có thể áp chế nổi dâng trào lên trong lòng mình.

- Lão đại đã đến đúng vị trí rồi!

Bên trong hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa nội bộ nhất thời vang lên thanh âm xác nhận của các chốt đóng gần bên kia. Hùng Lâm Tuyền khẽ hít sâu một hơi, hai gau đặt lên cái chuôi nắm của khẩu Cơ pháo Đạt Lâm đặt bên cạnh chính mình, rống to lên một tiếng, mạnh mẽ khu động cò súng, hai cánh tay tráng kiện mạnh mẽ gồng lên, cầm chặt khẩu Cơ pháo nặng nề!

Sáu cái họng súng nòng xoáy tối om bắt đầu vù vù luân chuyển với tốc độ cực kỳ cao. Vô số những khỏa viên đạn mạnh mẽ phun trào ra, giống hệt như là những luồng cuồng phong bạo vũ bắn thẳng về phía bề mặt ven sông của tòa đại lâu trung tâm an dưỡng.

Tầm bắn hữu hiệu của khẩu Cơ pháo Đạt Lâm bình thường tuyệt đối không thể nào xa đến như vậy được, thế nhưng dưới sự khống chế cực kỳ cường hãn của Hùng Lâm Tuyền cùng với tốc độ bắn mạnh mẽ chặt chẽ không thuộc về chính mình, cho nên liền biến thành luồng hỏa lực bắn phá cuồng bạo tầm xa phi thường khủng bố. Càng khủng bố hơn nữa chính là, những viên đạn phun ra khỏi sáu cái nòng súng luân chuyển đã bị mạnh mẽ hạn định bên trong một phạm vi nhỏ nhất, khiến cho lực sát thương đột nhiên gia tăng lên một bậc lớn.

Những mảnh đạn sắc bén với tốc độ cực kỳ cao bắn thẳng về phía tòa đại lâu, ghim vào trong những bức tường kép hợp kim, ghim vào trong những phiến xi măng cứng rắn, ghim vào những mảnh vụn nhỏ của bức tường đã vỡ ra, nháy mắt lại vỡ nát ra thành từng mảnh vụn, tuôn rơi bay bắn tung tóe khắp nơi xung quanh!

Phảng phất giống hệt như là năm đó, ở bên cạnh dòng sông trên Tinh cầu 3320, một luồng mưa đạn khủng bố đã đem tầng tầng núi rừng hoàn toàn cắt gọt thành hai cái thế giới khác nhau. Ngày hôm nay làn mưa đạn do khẩu Cơ pháo Đạt Lâm bắn ra, hóa thân thành một cỗ máy cắt cực kỳ khủng bố, trực tiếp đem mặt đất bên cạnh dòng sông nhỏ, hướng về phía trước không ngừng cắt dọc ra, di chuyển thẳng về phía tòa đại lâu trung tâm an dưỡng!

Mà ở phía trên cùng của cái đường máy cắt bắn ra bụi mù khủng bố kia, chính là một cái thân ảnh, trên lưng vẫn còn đeo theo một cái ba lô hành quân nặng nề, đang dùng tốc độ cao mà phóng chạy. Đây là một màn hình ảnh căn bản không cách nào tưởng tượng nổi.

Cái thân ảnh kia phảng phất như là đang nương theo lực lượng của luồng mưa đạn bàng bạc khủng bố kia nhằm để chống đỡ lại trọng lực căn bản không chỗ nào không có kia!

Hứa Nhạc đang liều mạng phóng chạy giữa trời chiều!

Hắn chính là đang phóng chạy trên cái vách tường đã bị tàn phá không chịu nổi của tòa nhà đại lâu trung tâm an dưỡng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.