Gian Khách

Quyển 4 - Chương 369-370: Giơ hai tay lên (2)



Phó Chủ tịch Ủy ban Quản lý cùng với Nghị Viện, Nghị viên Tích An tiên sinh, dùng ánh mắt già nua đục ngầu của chính mình, chậm rãi đảo quét một vòng mấy trăm gã Nghị viên ngồi bên dưới đài, nhàn nhạt nói:

- Một khi ngay cả Thượng tá Lý Phong cũng đều cho rằng Thiếu tá Đạt Văn Tây cũng không phải là phần tử phản loạn, như vậy thì các vị, tôi nghĩ ràng chúng ta cũng không ngại lắng nghe một chút xem bản thân Thiếu tá Đạt Văn Tây muốn nói cái gì…

Đám Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ chiếm đại đa số bên trong đại sảnh nhất thời ngẩn người, trong lòng chợt trở nên nóng nảy, đều đứng lên lớn tiếng phản bác. Đột nhiên ánh mắt của Tích An tiên sinh trở nên lạnh lùng, trầm giọng khiển trách:

- Các vị Nghị viên tiên sinh, trên người vị Thiếu tá tàn tật này cũng không có bất cứ khí giới nào cả, chẳng lẽ các người lo lắng anh ta sẽ có sự uy hiếp gì đó đối với sự an toàn của các người hay sao? Chú ý một chút đến phong độ của chính mình, toàn bộ Liên Bang hiện tại đều đang nhìn về phía các người đó!

Phó Chủ tịch Quốc hội Liên Bang trong thời gian ba năm dài cũng lần đầu tiên bày tỏ ra thái độ cường ngạnh của chính mình, phảng phất như là không đủ để đơn giản áp đảo đám Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ từ sau khi kỳ tuyển cử bất thường diễn ra đã cường ngạnh thành thói quen rồi. Trên các chỗ ngồi dày dày đặc đặc bên dưới, đám Nghị viên kia vẫn như cũ cao giọng lớn tiếng kháng nghị không ngừng.

Sắc mặt vị Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An nhất thời hơi trầm xuống, bàn tay phải giơ cao lên cây chùy gỗ, đánh mạnh lên trên tấm gỗ lê mộc cứng rắn bóng loáng đặt trên bàn trước mặt mình!

Thanh âm tiếng vang thanh thúy vang dội nhất thời chợt vang vọng bên trong hội trường Nghị Viện rộng lớn, hơn nữa cũng không có như vậy mà đơn giản chấm dứt. Theo những cú hạ chùy thong thả đơn điệu mà có tiết tấu của Phó Chủ tịch Quốc hội tiên sinh, từng tiếng từng tiếng chùy không ngừng vang vọng không dứt, vô số thanh âm chồng điệp lên nhau giống như là những tầng sóng biển từng đợt từng đợt dâng trào lên.

Khi mà những thanh âm phản kháng ồn ào hỗn loạn bên trong đại sảnh dần dần im lặng trở lại, thì thanh âm gõ chùy cũng theo đó mà dần dần tắt hẳn. Mí mắt Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An khẽ cụp xuống, phảng phất như muốn một lần nữa lâm vào hôn mê, thế nhưng đôi môi thì lại lạnh nhạt nhẹ nhàng thốt ra một câu:

- Nếu như lại có kẻ nào đó dám nhiễu loạn trật tự của hội nghị, bản tọa sẽ căn cứ vào quyền lợi do Đệ Nhất Hiến Chương quy định, mời quân cảnh một phen quẳng ra ngoài cho hắn bình tĩnh lại, trong thời gian ba ngày không được phép vào lại hội nghị!

Đám Nghị viên theo phe phái Mạt Bố Nhĩ bên dưới đài hai mặt nhìn nhau. Bọn họ sớm đã quen thuộc với sự trầm mặc suốt ba năm dài của vị lão nhân ngồi trên chỗ cao nhất của bục chủ tịch kia, mãi cho đến lúc này mới chợt nhớ ra, tuy rằng bên ta ở trong Nghị Viện tiến hành đầu phiếu mãi luôn chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng đối phương thân là Phó Chủ tịch Quốc hội lại có được rất nhiều những trình tự quyền lực do Đệ Nhất Hiến Chương quy định.

Sau một trận trầm mặc xấu hổ lan tràn, những vị Nghị viên cuồng nhiệt nhất trước giờ cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp lực xuống sự phẫn nộ bất an, mang theo thần tình căm tức mà ngồi yên trên ghế. Đám quân cảnh bên dưới bục chủ tịch có chút bất đắc dĩ buông Đạt Văn Tây ra, một phen dựng lên chiếc xe lăn, sau đó khiêng hắn ngồi trở lại lên chiếc xe lăn.

Chiếc xe lăn thong thả di chuyển trở lại trước cái micro lớn. Đạt Văn Tây còn nghiêm túc sửa sang lại bộ quân trang trên người chính mình, đem chiếc huy chương quân công trên ngực trái cùng với đám huân chương công tích gắn lại cho chỉnh tề, sau đó lại dùng mấy đầu ngón tay chảy vuốt cẩn thận mái tóc có chút rối loạn của mình lại, điều chỉnh một chút cái micro cho vừa tầm, bình tĩnh hít thở sâu mấy hơi, sau đó bắt đầu lên tiếng.

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, vô số tiếng chuông điện thoại ở trong ngực áo của đám Nghị viên bên dưới cứ thay nhau vang lên, vang lên không ngừng. Mấy trăm gã viên chức, thư ký văn phòng của mấy trăm vị Nghị viên tiên sinh cầm theo điện thoại di động cùng với các xấp văn kiện dọc theo các lối đi nhỏ chạy loạn như điên tìm kiếm vị Nghị viên của chính mình.

Tại hiện trường đại sảnh Nghị Viện đã xảy ra chuyện gì, lúc này toàn bộ đều được Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang trực tiếp hiện trường, xuất hiện trên màn hình TV của tất cả các dân chúng Liên Bang.

Chợt phát hiện lần triệu tập hội nghị nhìn qua cũng không có bất cứ ý nghĩa đặc thù nào cả này, đột nhiên lại xuất hiện những biến cố không thể nào tưởng tượng nổi, các dân chúng Liên Bang bình thường đại khái cũng chỉ có thể bày tỏ sự khiếp sợ cùng với nghi hoặc của chính mình mà thôi. Còn các gương mặt ẩn giấu phía sau đám Nghị viên kia thì liền trong lúc nhất thời làm ra phản ứng, tất cả bọn họ đều đồng loạt bấm gọi dãy số điện thoại bí mật riêng của chính mình.

o0o

Ôn Tư Cơ đứng bên trong một cái thông đạo vắng vẻ yên lặng hướng ra ngoài sân bay của không cảng Đặc khu Thủ Đô, nhìn chằm chằm về phía cái màn hình TV lớn treo bên trên thông đạo, theo bản năng đưa tay lên che lại miệng mình, suýt chút nữa thì phát ra một tiếng kinh hô thảng thốt. Cô nàng khẩn trương đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng thật sự lo lắng người khác chú ý đến mình. Sau khi xác nhận không có ai để ý mình, cô nàng liền vội buông tay xuống, chỉnh sửa lại một chút cái bộ tóc giả xoăn tít trên đầu nhằm che giấu khuôn mặt nổi tiếng của chính mình.

Bản thân cô nàng đã là một vị nữ Phát thanh viên nổi tiếng nhất trong toàn bộ giới tin tức Liên Bang suốt mười năm nay, nổi danh là đoan trang trí tuệ, Ôn Tư Cơ có được một khuôn mặt xinh xắn mà tất cả các dân chúng Liên Bang cũng đều phi thường quen thuộc. Cho nên lúc này cho dù cô nàng đã đội trên đầu một bộ tóc giả xoăn tít thay thế cho mái tóc suôn mượt bới cao của chính mình, đeo trên mặt một cặp kính râm to lớn che đi nửa khuôn mặt, mặc trên người những bộ trang phục tầm thường, nhưng mà cô nàng vẫn như cũ nghĩ cảm thấy những người đi đường ngẫu nhiên lướt ngang qua mình vẫn đều đang hướng về phía mình chỉ trỏ cái gì đó, phảng phất như là đã nhận ra chính mình vậy.

Trên cái màn hình TV lớn, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đang trực tiếp hiện trường những biến cố đột nhiên xảy ra tại đại sảnh hội nghị của Nghị Viện. Theo đạo lý thì những sự kiện tin tức quan trọng như thế này, khẳng định sẽ là do đích thân cô nàng chủ trì, chỉ có điều hiện tại cũng không có bất cứ người nào nghĩ đến, cô nàng đang chuẩn bị rời khỏi Liên Bang!

- Nếu không có chuyện tình này phát sinh, chính mình hẳn là cũng sẽ không có xuất hiện trên màn hình TV kia, bởi vì Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang hiện tại khẳng định cũng sẽ không truyền phát những hình ảnh này đâu!

Ôn Tư Cơ nhìn lên gã quân nhân sĩ quan thanh niên đang ngồi trên xe lăn trên màn hình TV, bàn tay đang cầm một cặp găng tay nữ sĩ cực kỳ tinh xảo khẽ siết lại một chút, khiến cho mấy ngón tay thanh tú cũng trở nên có chút tái nhợt.

- Xem ra ngài đến thật đúng giờ a!

Một gã nam nhân sắc mặt tái nhợt, trên người mặc một bộ chính trang màu đen có chút cũ kỹ, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Ôn Tư Cơ, nhẹ giọng mỉm cười, nói:

- Chẳng qua cũng không cần phải khẩn trương như vậy đâu, đám Đặc công của Cục Đặc Cần cũng không có phát hiện ra hành tung của ngài đâu.

Thanh âm của cô nàng cựu Phát thanh viên Ôn Tư Cơ có chút lạnh lẽo, hỏi:

- Có một số chuyện tình tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, đám người các ông đã muốn đối phó với hắn, thì vì cái gì lại không chịu một phen đem chuyện tình giữa tôi cùng với hắn vạch trần ra ngoài, người lại còn ở trong thời điểm như thế này mà bảo tôi rời khỏi Liên Bang?

Hàn Sở cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi này của cô nàng, mà là trực tiếp hướng về phía cái thông đạo u tĩnh vắng vẻ phía sau đi đến.

Ôn Tư Cơ nhẹ nhàng cắn cắn cặp môi một chút, giơ tay kéo lấy cái ba lô quý giá nặng nề bên dưới mặt đất, xoay người bước theo gã nam nhân kia. Bản thân cô nàng quả thật ghét cay ghét đắng nhưng lại càng thêm e sợ gã nam nhân trước mặt mình. Mỗi lần gặp mặt đối phương, cô nàng đều nghĩ thầm đối phương giống hệt một con rắn độc cả người tràn đầy nọc độc. Thế nhưng mà sự tình đã phát sinh đến nông nỗi như ngày hôm nay, bản thân cô nàng đã không có bất cứ sự lựa chọn nào khác nữa.

Cái thông đạo u tĩnh vắng vẻ này hẳn là thông đạo chuyên dùng sửa chữa của các công nhân không cảng, yên lặng không một bóng người.

Sau khi đi đến chỗ sâu nhất bên trong thông đạo, Hàn Sở đột nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, nhìn về phía cô nàng nữ Phát thanh viên xinh đẹp, ngữ khí lạnh nhạt, nói:

- Sự gièm pha về mặt đạo đức từ trước cho tới bây giờ cũng không phải là biện pháp đả kích chân chính đối với một gã chính khách tài năng. Huống chi chúng ta cũng biết rõ ràng, ngài đối với Đệ nhất Phu nhân từ trước đến giờ vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Đối với ngài mà nói, gây thương tổn cho cái gia đình bên trong Dinh thự Tổng Thống bên kia chính là chuyện tình khó thể chấp nhận hơn so với chuyện khiến cho Tổng thống tiên sinh bị uy hiếp rất nhiều.

Bàn tay của Ôn Tư Cơ lại càng nắm chặt hơn cái bao tay nữ sĩ tính xảo trong tay mình, cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào.

Vẻ mặt của Hàn Sở không một chút biểu tình, tiếp tục nói:

- Cho nên sau khi chúng ta nắm giữ được mối quan hệ cá nhân giữa ngài cùng với Tổng thống tiên sinh, chúng tôi chỉ cần yêu cầu ngài trợ giúp chúng tôi làm việc thuận tiện hơn trong Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang một chút, nếu yêu cầu cao hơn nữa, ngài khẳng định sẽ không bao giờ chấp nhận!

- Thế nhưng vì cái gì nhất định buộc tôi rời đi vào lúc này?

Ôn Tư Cơ có chút khẩn trương, rụt rè hỏi.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Hàn Sở chợt hiện lên một tia nụ cười cực kỳ quỷ dị, nói:

- Hiện tại Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã bắt đầu tiếp sóng rồi, đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc cũng đã tiến vào Đặc khu Thủ Đô, tác dụng của ngài đối với chúng ta đã không còn lớn nữa rồi. Đương nhiên, chúng tôi cũng có thể mặc kệ không để ý đến ngài, nhưng mà tôi nghĩ sau này Tổng thống tiên sinh khẳng định sẽ một phen đem lửa giận của ông ta toàn bộ phát tiết hết trên người của ngài.

Ôn Tư Cơ chậm rãi cúi đầu xuống, phía sau cặp kính râm rộng rãi to lớn kia là hai ánh mắt thống khổ. Thanh âm cô nàng có chút cô đơn, nói:

- Sẽ không đâu, hắn ta cũng sẽ không đối đãi với tôi như vậy đâu!

- Bản thân ngài so với chúng ta hẳn là càng rõ ràng hơn Tổng thống tiên sinh là một gã nam nhân như thế nào mà…

Hàn Sở có chút trào phúng nhìn hắn, nói:

- Nếu như ngài thật sự tin tưởng vững chắc rằng Tổng thống tiên sinh sẽ không tuyệt tình đến như thế, vậy thì ngày hôm nay ngài cũng sẽ không có quyết ý rời khỏi Liên Bang giống như hiện tại rồi.

Ôn Tư Cơ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với cặp má tái nhợt của hắn, hỏi:

- Cho dù là hắn có muốn giết tôi đi chăng nữa, như vậy đám các người vì cái gì lại muốn can thiệp vào chuyện sống chết của tôi cơ chứ? Vạch trần chuyện tình Tổng thống Liên Bang giết tình nhân diệt khẩu, đây cũng chính là một việc hoàn toàn vượt qua khỏi giới tuyến của sự gièm pha, đối với các người mà nói là phi thường hữu dụng mà?

- Quả nhiên không hỗ là người chủ trì tin tức sắc bén xuất sắc nhất toàn bộ Liên Bang, đến lúc này mà ý nghĩ của ngài vẫn còn có thể thanh tỉnh như thế!

Vẻ mặt của Hàn Sở vô cùng phức tạp, khẽ cảm khái một tiếng, sau đó nhìn về phía Ôn Tư Cơ, nói:

- Những lời mà ngài vừa nói, kỳ thật chính là kế hoạch ngay từ ban đầu của tôi. Chỉ đáng tiếc là cái kế hoạch âm hiểm mà phi thường hoàn mỹ này lại bị hắn phủ quyết. Bởi vì hắn cho rằng trong mối quan hệ giữa ngài cùng với Tổng thống tiên sinh quả thật là có tồn tại tình yêu chân chính, hắn nghĩ thấy cái loại tình yêu chân chính này đáng giá nhận được một chút sự tôn trọng!

Ôn Tư Cơ rất nhanh nắm chặt lại cái bao tay nữ sĩ bằng da tinh xảo trong tay mình, sau đó cũng không có mở miệng nói chuyện nữa. Cô nàng biết cái từ hắn mà gã nam nhân bên cạnh mình vừa nhắc đến kia, chính là gã Quân vương giới xã hội đen bên Bách Mộ Đại bên kia. Bản thân cô nàng chính là tình nhân bí mật của Tổng thống tiên sinh, cô nàng rất khó đối với những cái gọi là đại nhân vật khác mà cảm thấy kinh hãi, cho nên cũng chỉ có thể trầm mặc đối với sự đánh giá về tình yêu chân chính trong lời thuật lại của đối phương mà thôi. Sau đó trong lòng cô nàng lặng lẽ tự hỏi xem chính mình làm như vậy có tính là đã phản bội tình yêu hay không?

o0o

- Mình không có phản bội lại hắn!

Ngồi trên chiếc Phi thuyền chuyển vận trong một không cảng phía Tây Nam Đặc khu Thủ Đô, chuẩn bị lên đường định cư tại Bách Mộ Đại, cô nàng nữ Phát thanh viên nổi tiếng ngắm nhìn những cảnh sắc quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong lòng thì lại yên lặng thầm nói:

- Thời điểm lúc ban đầy, em thật sự là nghĩ chỉ muốn bảo vệ cho anh mà thôi, chỉ là không ngờ cái đám người Bách Mộ Đại so với độc xà còn đáng sợ hơn kiaw, mức độ nắm bắt lòng người của bọn hắn lại khủng bố đến mức độ như thế…

Bên trên phần cánh của chiếc Phi thuyền chuyển vận kia bao phủ một tầng tuyết trắng mỏng manh. Loại dịch thuốc hòa tan tuyết kiểu mới hiệu suất cao bắt đầu phát huy ra tác dụng của chính mình, tầng tuyết trắng nhanh chóng biến thành những hình ảnh hình thù quái dị kỳ lạ bên trên đó.

Cô nàng nữ Phát thanh viên ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong lòng ngón tay, khiến cho nơi đó tươm ra một ít tia máu nhàn nhạt. Có lẽ đúng bởi vì nguyên nhân này, khiến cho phần da thịt lộ ra bên ngoài cặp kính râm cũng nhất thời trở nên tái nhợt dị thường.

- Người yêu của em… Thật xin lỗi, chúc anh may mắn!

Chiếc Phi thuyền chuyển vận đi đến Bách Mộ Đại rất nhanh sẽ lập tức cất cánh, Ôn Tư Cơ bi thương ắm cho gã nam nhân bên trong Dinh thự Tổng Thống của chính mình một cái tin nhắn cuối cùng, sau đó đóng lại điện thoại.

Bên cạnh bức tường trong suốt bên trong cái thông đạo nửa chìm trong mặt đất bên dưới không cảng cách đó không xa, Hàn Sở trầm mặc nhìn theo chiếc Phi thuyền chuyển vận đang dần dần biến mất trong đám mây, trên khuôn mặt tái nhợt đến trắng bệch hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt. Sau đó hắn móc ra điện thoại di động, rất nhanh bấm một dãy số điện thoại, hạ thấp giọng, nói:

- Đã sắp xếp thỏa đáng rồi!

o0o

Trên một con đường quốc lộ dài dằng dặc chạy ngang một khu vực điền dã. Những loại nông trường dạng thức cũ xưa như thế này ở bên trong Liên Bang sớm đã cực kỳ hiếm thấy, cho nên vẫn còn bảo lưu lại rất nhiều những phong vị của năm xưa.

Lâm Bán Sơn ngắt đi điện thoại, quay sang ngắm nhìn những cánh đồng với những ngọn cây khô héo, những cánh rừng nhỏ đắm chìm trong tuyết trắng cùng với những cối xay gió lớn thỉnh thoảng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, trên mặt biểu lộ ra vẻ mặt ước ao cùng với tán thưởng nhàn nhạt.

Chiếc ô tô sang trọng dừng lại ở bên ngoài sân của một tòa trang viên bình thường không một chút bắt mắt. Lâm Bán Sơn đi đến trước cánh cửa gỗ lớn, cực kỳ lễ phép nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái.

Cánh cửa trang viên mở ra, bên trong xuất hiện một tòa trang viện hai tầng làm bằng gỗ, nhìn qua bộ dáng phi thường đơn giản mộc mạc. Phía trước cửa vào trang viện có một vị lão nhân đang ngồi trên hành lang, dùng một cái cối xay bằng đá nhỏ, chậm rãi nghiền nát những hạt ngô cứng ngắc.

Cũng không cần ngẩng đầu lên, vị lão nhân kia cũng đã biết rõ ràng khách nhân vừa mới đến là ai, cho nên khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi:

- Tiểu tử cậu lúc này tựa hồ là nên ở tại Đặc khu Thủ Đô mới đúng chứ?

Trong toàn bộ vũ trụ hiện tại, cho dù là đám Lão đầu tử ở bên trong trang viên Lâm Gia bên kia hẳn là cũng không có bất cứ kẻ nào dám gọi Lâm Bán Sơn là tiểu tử cả, đại khái cũng chỉ có mỗi mình vị lão nhân này mới có tư cách mà thôi.

Lâm Bán Sơn khẽ cúi chào một chút vị lão nhân vẫn như trước duy trì cái bộ dáng tản mạn suốt hai mươi năm trời kia, đi đến bên cạnh hành lang, tự mình lấy lại một cái băng ghế bằng gỗ nhỏ, đi đến trước mặt vị lão nhân mà ngồi xuống, bắt đầu đón lấy tay cầm của cái cối xay bằng đá, thay ông ta bỏ một nắm hạt ngô cứng rắn vào, bắt đầu chăm chú xay, cúi đầu tùy tiện hồi đáp:

- Bên phía Đặc khu Thủ Đô bên kia đã có người xử lý rồi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, Chính phủ Mạt Bố Nhĩ khẳng định là sẽ rơi vào vũng bùn, không ngóc đầu dậy nổi nữa. Còn về tiếp theo sau đó sẽ có những chuyện tình gì khó có thể giải quyết nữa hay không, là chuyện tình của phu nhân cùng với Hứa Nhạc, tôi sẽ không quản đến, cũng không có năng lực đi quản. Cuối cùng cũng không thể yêu cầu mấy cái phần tử xã hội đen như chúng ta cùng với Quân đội chính quy đối mặt chiến đấu được a!

- Cho nên cậu mới bỏ chạy đến chỗ của ta, giúp lão đầu tử ta xay hạt ngô sao?

Vị lão nhân ngẩng đầu lên, hỏi. Những nếp nhăn trên trán của ông ta so với năm xưa cũng dày đặc hơn trước rất nhiều.

Lâm Bán Sơn phát hiện ra việc xay những hạt ngô cứng rắn cũng là một chuyện tình khá vất vả, cho nên trực tiếp một phen đem hai ống tay áo xoăn lên cao, một bên dùng sức xay mạnh, một bên nén giận, nói:

- Thai Gia an bày cho ông cả một thảo nguyên lớn, ông không chịu đi ở. Tôi mua cho ông cả một trang viên bên bờ hồ ông cũng không chịu đi, cố tình lại chạy tới một địa phương nông thôn buồn chán như thế này, chẳng lẽ ông thật sự không còn thích đánh golf như trước nữa à?

- Ta thích đánh golf là bởi vì trước đây mỗi giây mối phút cũng đều cùng với những số liệu máy tính hỗn loạn máy móc kia giao tiếp với nhau, nghĩ muốn thân cận nhiều một chút với tự nhiên, miễn cho đầu óc cũng sẽ biến luôn thành máy móc…

Vị lão nhân vươn tay một phen đem mớ hạt ngô đã được xay xong, tách hết lớp vỏ cứng bên ngoài bỏ vào trong một cái rỗ bằng thân trúc lớn bên cạnh, sau khi ho khan mấy tiếng, sau đó mới nói:

- Nếu như muốn nói tiếp cận tự nhiên, thì có cái gì so với việc trồng trọt chăn nuôi càng thân thiết gần gũi với tự nhiên hơn nữa cơ chứ? Nếu như ta đang ở Bách Mộ Đại, ta khẳng định là mở cả một trang trại chăn nuôi heo luôn rồi!

- Với thân phận của ông, không ngờ lại công khai tuyên bố muốn làm trái với Đạo luật Bảo hộ Động vật Hoang dại tự nhiên theo tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương như vậy, cái này có phải là có chút không đúng với trách nhiệm của chính mình hay không?

Lâm Bán Sơn đưa tay lên lau đi mớ mồ hôi đã tươm ra đầy trên trán mình, giống như là đã từ bỏ cái việc mệt mỏi kia, bỏ tay ra khỏi cái tay cầm bằng gỗ mun bóng loáng của cái cối xay nhỏ, nói:

- Lão gia hỏa, thừa dịp ông vẫn còn chưa có chết, làm ra một vài chuyện tốt có được hay không?

- Tôi đã sớm về hưu rồi!

Vị lão nhân khẽ mỉm cười tủm tỉm, nói:

- Một lát ở lại đây, ta nấu cho cậu một nồi cháo hạt ngô ăn thử, thơm ngon bổ dưỡng lắm đấy!

- Đừng hòng lấy chuyện ăn uống ra khiến cho tôi qua loa tắc trách a! Chuyện tình của Chính phủ, chuyện tình của Quân đội, ông đương nhiên có thể mặc kệ không kể đến, nhưng mà cũng đừng quên năm đó, sau cái sự kiện kia, khi mà ông thừa dịp tôi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, vừa cưỡng bức vừa dụ lợi bắt tôi phải tiến vào trong Cục, đã nói như thế nào…

- Phục vụ cho Đệ Nhất Hiến Chương chính là chức nghiệp làm cả đời!

Lâm Bán Sơn nói:

- Một khi đã là như thế, như vậy cho dù ông có đã về hưu rồi, thế nhưng chỉ cần ông còn chưa có chết, thì ông liền vẫn như cũ là Cục trưởng của Cục Hiến Chương Liên Bang!

o0o

Đúng như ở bên trong tòa tiểu viện nông gia bên ngoài khu ngoại thành Đặc khu Thủ Đô kia, Lâm Bán Sơn hướng về phía Thai Lão Cục trưởng của Cục Hiến Chương nói như vậy, những người khác mặc dù cũng không có mặt tại Đặc khu Thủ Đô, nhưng mà cũng đã bố trí tốt hết thảy, hơn nữa còn vững vàng phát huy tốt tác dụng, sau đó từng bước từng bước một đem Chính phủ Mạt Bố Nhĩ kéo vào trong vũng bùn.

Thủ phủ của Nam Khoa Châu, sau cái sự kiện đổ máu kia, dưới sự phối hợp mạnh mẽ của Thai Gia, Lâm Bán Sơn đã âm thầm thành công khống chế được Ban tin tức của Đài truyền hình Liên Bang, hơn nữa chuẩn bị cấp cho Chính phủ Liên Bang một lần đả kích cực kỳ trầm trọng.

Ngay tức thời các cơ cấu có liên quan bên trong Chính phủ Liên Bang bắt đầu điều tra Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì cái gì mà cái đoạn ghi hình tin tức rõ ràng do Bộ chỉ huy Cuộc hành quân Trầm mặc chế tác ra, lại có thể thông qua con đường này mà truyền bá ra bên ngoài như thế.

Dưới sự phối toàn lực của các đại gia tộc còn lại bên trong Liên Bang, Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã mạnh mẽ đưa ra một vài người chịu tội thuê. Hơn nữa cộng thêm tác dụng của vị nữ Phát thanh viên nổi tiếng kia, cực kỳ gian nan mà thành công tránh thoát khỏi lần thẩm tra gần như là toàn diện này. Thậm chí mãi cho đến giờ phút này, bên phía Chính phủ Liên Bang tựa hồ như vẫn còn chưa có chú ý đến những sự kiện bắt cóc uy hiếp gia đình của những nhân vật nhìn bề ngoài tựa hồ không quan trọng của Đài truyền hình Liên Bang.

Lực lượng thể hiện bên ngoài của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang khẳng định cũng không bằng được lực lượng của Chính phủ Liên Bang, nhất là ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang cầm trong tay Dự luật Ái quốc trong thời chiến, tiến hành thẫm tra tẩy trừ mạnh mẽ, thà rằng oan khuất cũng tuyệt đối không chịu bỏ sót, sự ảnh hưởng của đám Thất Đại Gia Tộc ở bên trong cái cơ cấu quan liêu khổng lồ này bị yếu hóa một cách kịch liệt, những quan viên bọn họ có thể khống chế cũng càng ngày càng ít hơn.

Nhưng mà những đại gia tộc này dù sao cũng là những tồn tại khủng bố, ở bên trong bóng râm chính trị Liên Bang cất giữ hàng ngàn hàng vạn năm trời, bề mặt không chỉ có thể ngăn cản được cuồng phong bão tố, hơn nữa cũng chẳng biết đã thẩm thấu sâu sắc bao nhiêu xuống nền đất rồi. Nếu như xem ban ngành điều tra liên hợp Liên Bang cùng với Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia là một hồi giông tố cuồng phủ, thì bất luận bọn họ có chém giết tẩy trừ đến bao nhiêu lần đi chăng nữa, cuối cùng vẫn mãi còn lưu lại bên trong những gốc rễ không thể nào moi ra hết được.

Đổi một cách nói khác, thì bên trong Chính phủ Liên Bang hiện tại, vẫn như cũ còn có rất nhiều những quan viên tuyệt đối trung thành với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang tồn tại. Một khi mà những gã quan viên này tập thể toàn lực phát động lên, muốn khống chế hoàn toàn Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang mà nói, cũng không phải là một chuyện tình quá mức khó khăn nào cả.

Bên trong Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang, mười mấy gã nhân viên công tác mang theo biểu tình ác liệt, không ngừng khẩn trương quan sát cẩn thận buổi phát hình. Bên trong phòng phát thanh vẫn như cũ bốn phía một mảnh tĩnh mịch, cũng không có bất luận kẻ nào mở miệng nói chuyện cả, thậm chí kể cả vị Chủ quản tiên sinh đang không ngừng dùng khăn tay lau đi mớ mồ hôi tươm đầy trên trán mình.

Kể từ sau cái đêm ở trong trang viên của mình ôm một cái đầu ngựa đen ngủ dậy, vị Chủ quản tiên sinh của Ban tin tức liền trở nên gầy yếu hơn rất nhiều. Vị quan viên phụ trách phương diện truyền thông tin tức bên trong Dinh thự Tổng Thống cũng chỉ nghĩ rằng ông ta là bởi vấn đề đưa tin tại Nam Khoa Châu cho nên phải thừa nhận áp lực tâm lý quá lớn, thậm chí còn cực kỳ ôn hòa mà an ủi mấy câu, làm sao lại có thể đoán ra được sự sợ hãi chân chính ở trong lòng vị Chủ quản tiên sinh này được chứ?

Những nhân viên công tác bên trong Bộ tin tức giống như vị Chủ quản tiên sinh này cũng còn có vài vị nữa. Trong số bọn họ có người đang mắc một khoản nợ bài bạc cực lớn, có người sau một đem đi chơi gái trong Hội sở, rạng sáng hôm sau tỉnh lại phát hiện ra cô nàng thiếu nữ xinh đẹp nằm trong lồng ngực chính mình còn chưa đầy mười sáu tuổi, hơn nữa lại còn bị người khác chụp hình làm chứng cứ nữa. Có người lại mãi cho đến ngày hôm nay còn không biết được cha mẹ hoặc con cái của chính mình đã bị đám phần tử xã hội đen lãnh huyết đáng sợ kia bắt cóc đến chỗ nào rồi.

Những tình tự kinh hãi lo lắng kia đã dần dần hóa thành sự trầm mặc tĩnh mịch. Những biên đạo chương trình, phóng viên, nhân viên quay camera, biên tập viên… cùng với Chủ quản tiên sinh cũng đều cảm nhận được đồng nghiệp của chính mình đang có vấn đề, thế nhưng lại không biết rõ ràng vấn đề của bọn họ là cái gì, có giống như của chính mình hay không. Bọn họ cũng chỉ có thể dựa theo lời yêu cầu của những người nào đó mà làm việc, căn bản cũng không thể nào có sự lựa chọn nào khác nữa.

Chủ quản tiên sinh nhìn chằm chằm vào hiện trường Nghị Viện đang phi thường náo nhiệt trên màn hình TV trực tiếp, làm bộ như là không có nghe thấy những cú điện thoại trên bàn làm việc cùng với điện thoại di động trong túi mình không ngừng vang vọng, bởi vì hắn biết rõ ràng rằng những cú điện thoại này khẳng định là do bên phía Chính phủ gọi đến cho mình.

Một lát sau đó, hắn ta dùng ánh mắt tràn ngập sự bất an liếc mắt nhìn về phía gã công nhân khống chế điện tử đang cúi đầu chăm chỉ làm việc bên một góc phòng phát hình đằng kia, mất rất lớn khí lực mới có thể một phen đem ngụm nước miếng chua xót trong miệng mình nuốt xuống bụng.

Hiện tại bên trong Ban tin tức này, người có thể quyết định nội dung phát hình là gì, cũng không còn là gã Chủ quản tiên sinh như hắn, cũng không phải là Chính phủ Liên Bang nữa, mà chính là cái gã công nhân khống chế điện tử mà mấy tháng trước mới tuyển nhận vào đây làm việc. Với vì cái gã công nhân khống chế điện tử này chính là kẻ đại biểu cho thái độ của những người nào đó.

Những nhân viên công tác trong ngoài phòng phát hình của Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang đột nhiên trở nên có chút khẩn trương lên, thân thể cứng ngắc chậm chạp xoay người nhìn về phía bên kia. Thậm chí có một vị nữ biên tập tinh thần hốt hoảng suýt chút nữa té xỉu xuống đất… Bởi vì đám bọn hắn phát hiện ra, cái gã công nhân khống chế điện tử đang ngồi xổm trong góc khuất đằng kia, đột nhiên đứng thẳng người lên.

Gã công nhân khống chế điện tử kia cắt đứt cú điện thoại trong tay chính mình, đi đến bên cạnh cửa sổ liếc mắt nhìn xuống, quay đầu lại, hướng về phía tất cả mọi người trong phòng, bình tĩnh nói:

- Bởi vì phòng làm việc nằm trên tầng cao, cho nên các người đại khái cũng không nghe được những thanh âm ồn ào náo nhiệt từ dưới đất truyền lên! Tôi chỉ nghĩ muốn nói cho các người biết một chút, không cần phải lo lắng chuyện Chính phủ phái quân cảnh đến bắt giữ các người nữa, bởi vì tòa nhà Đài truyền hình Liên Bang hiện tại đã bị đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc vây quanh hết cả rồi, không ai có thể vào đây được nữa!

o0o

- Chủ nhiệm Bố Lâm, chúng tôi thật sự không thể nào đi vào đó được! Trong này ít nhất có hơn một vạn dân chúng Liên Bang, đã một phen đem nơi đó hoàn toàn vây quanh lại, một giọt nước cũng không vào lọt, người của chúng ta làm cách nào có thể vào đó nổi chứ?

Trên tất cả các con đường bốn phía xung quanh tòa nhà Đài truyền hình Liên Bang kia đều đã bị đám người hoàn toàn chiếm lĩnh. Một đám người cuồng nhiệt đeo khẩu trang màu đen lên đến hàng ngàn hàng vạn người đều đồng thời giơ cao lên hai cánh tay của chính mình, một phen đem hơn mười chiếc xe Hưu Lữ màu đen tuyền cùng với càng nhiều những chiếc xe cảnh sát khác hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài, không thể nào vào trong được.

Bên cạnh một chiếc xe Hưu Lữ màu đen trong số đó, vị Phó Cục trưởng Cục Điều Tra Liên Bang với sắc mặt cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm về phía biển người đông nghìn nghịt khắp các con đường, hướng về phía cái điện thoại di động trong tay mình rống lớn không ngừng:

- Phái phi cơ trực thăng hả? Cái đám đông hàng ngàn hàng vạn người này đã bao vây khắp các tòa nhà xung quanh Đài truyền hình rồi, chỉ cần nhìn thấy phi cơ trực thăng đáp xuống mái nhà nào, bọn họ khẳng định cũng đều phóng vọt lên trên, chiếm cứ hoàn toàn sân thượng, không cách nào đáp xuống được!

- Đến lúc đó thì cái trách nhiệm này là ông đến chịu hay là tôi đến chịu? Ông chịu à? Ông có chịu thì tôi cũng không dám hạ mệnh lệnh đâu!

Phó Cục trưởng tiên sinh có chút căm tức cắt đứt điện thoại.

Hiện trường bên trong đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện thông qua Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang xuất hiện trên màn hình TV của hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình trong Liên Bang, bên phía Chính phủ Liên Bang liền ngay trong lúc nhất thời đã làm ra phản ứng với tốc độ nhanh nhất.

Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang chính là cơ quan tin tức truyền thông có lực lượng cùng với tín nhiệm mạnh nhất từ trước đến giờ trong xã hội Liên Bang. Nếu như cái gã Thiếu tá của Tiểu đội 7 lên án Chính phủ Liên Bang, lại thông qua cơ quan truyền thông này mà truyền phát tin tức ra ngoài, hơn nữa lại còn dùng phương thức gây chấn động mạnh mẽ như truyền hình trực tiếp hiện trường hội nghị bên trong Nghị Viện như thế này, như vậy về sau cho dù bên phía Chính phủ Liên Bang có giải thích như thế nào đi chăng nữa, cũng rất khó có thể hóa giải đi sự hoài nghi cùng với phẫn nộ của dân chúng.

Cái đó cùng với việc có chứng cứ chính xác cũng không có bất cứ quan hệ nào cả. Liền giống như những gì mà vị cảnh quan nào đó tại Đại khu Đông Lâm rất nhiều năm về trước đã từng nói vậy, đám ngu dân mà nhân sinh đã tràn ngập những bộ phim truyền hình âm mưu luận mà giai cấp thượng tầng xã hội cố tình cung cấp, cho nên tuyệt đại đa số các dân chúng sống dưới tầng chót của xã hội Liên Bang cũng đều không quan tâm đến việc song phương lên án này, ai sẽ nắm trong tay chứng cứ chính xác, hoặc là ai có lực lượng mạnh mẽ hơn. Bọn họ chỉ biết tin tưởng rằng, những cái mà chính mình nguyện ý tin tưởng, những thứ mà chính mình nhìn thấy, những thứ có sự đả kích mạnh mẽ vào thị giác, thì thứ đó chính là sự thật.

Tốc độ phản ứng của Chính phủ Liên Bang quả thật cũng là rất nhanh, nhưng mà bọn họ lại không ngờ đến rằng vị Nghị viên trẻ tuổi kia tựa hồ từ đầu sớm đã có chuẩn bị sẵn, ngay trước khi đám quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang cùng với bên phía cảnh sát nhận được tin chạy đến tòa nhà Ban tin tức Đài truyền hình Liên Bang, nơi này sớm đã biến thành một biển người cuồng nhiệt rồi.

o0o

Trong Bộ chỉ huy Cuộc hành quân Trầm mặc, đã từ trước cửa Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm, nhanh chóng chuyển dời sang một tòa nhà cho thuê cách tòa nhà đại lâu Đài truyền hình Liên Bang một khoảng hhai km. Chủ nhân của tòa nhà cho thuê này chính là Lợi Hiếu Thông. Từ lúc ba tháng trước đây, sau khi chiếm giữ quyền sở hữu của tòa nhà này, Lợi Thất thiếu gia liền từ chối tất cả các khách hành cho thuê bên trong tòa nhà này, hơn nữa bí mật tiến hành vận chuyển các trang thiết bị tương quan đến đây, chỉ còn chờ đến ngày hôm nay chuyển giao cho vị Nghị viên trẻ tuổi kia sử dụng mà thôi.

- Đã có bao nhiêu Đài truyền hình khác bắt đầu tiếp sóng tín hiệu Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang?

- Tạm thời cũng chỉ mới có ba nhà mà thôi!

- Trong thời gian hai phút phải gia tăng lên mười nhà! Bên phía Ban kỹ thuật phải đem tần số tín hiệu phát sóng phát mạnh nhất ra bên ngoài. Nếu như bên phía các Đài truyền hình tiếp sóng có vấn đề gì đó, các người phải phụ trách giải quyết ngay lập tức các vấn đề đó.

- Vâng!

- Tình huống trên các diễn đàn trên mạng Internet như thế nào rồi?

- Hiện tại đã xuất hiện trên 70% các diễn đàn lớn nhỏ trên mạng Internet. Những từ ngữ tìm kiếm như là Sự kiện Tiểu đội 7 trên Tinh cầu Mặc Hoa cùng với Đạt Văn Tây lên án Chính phủ đã chiếm cứ những vị trí thứ năm, thứ sáu trên bảng danh sách mười danh từ tìm kiếm thông dụng nhất diễn đàn.

- Tiếp tục gia năng mức độ ảnh hưởng với các diễn đàn trên các mạng xã hội!

- Còn có mấy ngàn đài phát thanh âm nhạc công cộng cũng như là phi pháp bên trong Liên Bang nữa, một phen gia tăng lượng tài chính đầu tư xuống, yêu cầu bọn họ ngày hôm nay cũng không cần tiếp tục phát sóng theo chương trình thông thường nữa, toàn bộ sửa lại, đăng phát các câu chuyện về tấm màn đen phía sau Chính phủ Liên Bang, nếu như tư liệu cùng với chứng cứ không lấy kịp, vậy thì một phen đem các câu chuyện xưa đã chuẩn bị tốt tiến hành phát thanh trước đi!

- Còn bên phía báo chí bên kia thì sao rồi? Còn bao nhiêu tòa soạn báo không chịu đăng?

- Tất cả các tuần san giải trí cũng đều tiến hành đăng thêm trang báo đặc san. Những tòa soạn báo theo trường phái báo chí tự do cũng đã quyết định gia tăng số lượng bản đặc san chuyên dụng. Vấn đề chính là những tòa soạn báo ủng hộ bên phía Chính phủ, mãi cho đến bây giờ vẫn còn chưa có chịu đáp ứng!

- Bản hợp đồng trang báo quảng cáo mà bên phía Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm bên kia mua lại đã chuyển fax qua hay chưa?

- Đã chuyển fax qua rồi, đang tiếp nhận tiến hành thẩm tra. Nhất là những tờ báo diễn đàn, trong các hợp đồng trước đó, đã có ghi chú rõ ràng là trong nội dung đăng báo cng không thể có nội dung liên quan đến chính trị.

Trong tầng hai của tòa nhà cho thuê kia, hiện tại sớm đã dỡ sạch hết tất cả các bức tường ngăn bên trong. Mấy trăm gã nhân viên công tác của Bộ chỉ huy Cuộc hành quân Trầm mặc đang trầm mặc bận rộn công tác của chính mình, đem phiến đại sảnh vốn dĩ cực kỳ trống trải, lúc này biến thành một Bộ Tư lệnh vô cùng khẩn trương, náo nhiệt.

Bên cạnh cái bàn làm việc bừa bộn chỗ sâu nhất của tòa nhà, gã Nghị viên trẻ tuổi mỏi mệt chống mạnh hai tay xuống mặt bàn, trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

- Những tòa báo chí khác không quan trọng lắm, nhưng mà tờ báo diễn đàn nhất định phải nắm trong tay mình. Toàn bộ trang báo hoàn toàn để trống, chỉ dùng loại phông chữ đặc biệt, chú trọng nhất mạnh một câu nói…

Gã chủ quản Quan hệ và Tin tức đứng ngay phía sau lưng hắn, lấy ra giấy bút, nghiêm túc ghi chép lại những gì Thai Chi Nguyên nói.

- Ngày hôm nay, chúng ta không thể nói lời nào!

Vị Chủ quản tiên sinh nhìn chằm chằm về phía thân thể gầy yếu của vị Nghị viên trẻ tuổi, chần chừ một lúc, mới nói:

- Thế nhưng nếu viết giống như vậy, rất có thể sẽ bị các Ủy viên của tờ báo diễn đàn phán định là có ý đồ chính trị a!

- Ở bên dưới thì ghi thêm một hàng chữ nhỏ nữa: Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm dùng thực tế để thực hiện lời hứa hẹn, hoan nghênh việc mua công trái Chính phủ, dùng hành động thực tế mà ủng hộ các quan binh tại tiền tuyến!

Thai Chi Nguyên xoay người nhìn lại, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Quảng cáo việc mua công trái Chính phủ, còn có vấn đề gì nữa chứ?

- Không còn vấn đề gì nữa!

Gã Chủ quản Quan hệ và Tin tức mang theo nụ cười tán thưởng mà rời đi.

Bắt đầu từ cuối năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang cho đến đầu năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, đội ngũ Cuộc hành quân Trầm mặc bắt đầu dần dần lớn mạnh hơn. Sau khi thành công hủy bỏ được Dự luật Ái quốc trong thời chiến, hiện tại trên các con đường khắp nơi bên trong Đặc khu Thủ Đô, đám người biểu tình du hành đã vượt quá mười vạn người rồi.

Trừ bỏ bên ngoài tòa đại lâu của Đài truyền hình Liên Bang, còn có thêm rất nhiều dân chúng khác đổ xô đến bên ngoài Tòa nhà Nghị Viện. Mà kẻ dùng những tiết tấu mạnh mẽ rõ ràng để chỉ huy một đám người khổng lồ này, dùng đủ các loại thủ đoạn càng ngày càng tiến sát gần đến thắng lợi này, chính là một vị Nghị viên trẻ tuổi bộ dáng thường xuyên mỏi mệt.

Trâu Úc đứng dựa vào bàn làm việc bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thai Chi Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên phát hiện, hóa ra bên dưới cái thân hình gầy yếu mỏng manh này, thế nhưng lại cất giấu một cỗ lực lượng nhiều đến như vậy.

Cô nàng có chút khẽ nhíu mày, cảm khái nói:

- Chính mắt nhìn thấy anh biểu diễn một hồi như vậy, thật sự là một chuyện tình có cảm giác vô cùng kích thích a!

Thai Chi Nguyên mở ra hai mắt, nở nụ cười mỉm nhìn về phía Trâu Úc, nói:

- Đây cũng không phải là buổi biểu diễn.

Trâu Úc cũng không chút nào che giấu sự thưởng thức của chính mình, thở dài, nói:

- Quả thật cũng không phải là buổi biểu diễn, mà là đang diễn xuất, một buổi diễn xuất có tên là: Buổi diễn xuất long trọng làm cách nào để phá đổ Chính phủ Liên Bang!

Thai Chi Nguyên từ trong tay thư ký riêng Bạch Kỳ tiếp nhận tách trà nóng, cay mày lại, hớp lấy một ngụm. Tách trà này pha vô cùng nồng đậm, đúng là thứ mà hắn cần nhất trong lúc mệt mỏi như thế này.

Thai Chi Nguyên một phen đem tách trà nóng bỏng đặt xuống trên một quyển sách trên bàn làm việc, nhìn về phía Trâu Úc, mỉm cười, nói:

- Nếu như em thưởng thức anh như hiện tại, vậy thì cũng chính là đang thưởng thức vị Tổng thống tiên sinh của chúng ta! Trước đây anh cũng thật sự vô cùng thưởng thức ông ta, hơn nữa vẫn luôn một mực hướng ông ta mà học tập.

Bên dưới tách trà kia, chính là một quyển sách dày với tiêu đề nổi bật: Nghiên cứu cuộc đời và sự nghiệp toàn dân của Mạt Bố Nhĩ!

- Nhưng mà anh cũng phải thừa nhận rằng, những loại sự tình giống như thế này, luôn luôn cần có một thiên phú nhất định. Bất luận là anh hay là Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, cũng đều có được cái loại thiên phú này!

- Nếu như đổi lại thành Hứa Nhạc hoặc là Lâm Bán Sơn đi làm những chuyện này, thì rất có thể kẻ trước sẽ vung tay lên, hét lớn một tiếng, mang theo mấy chục vạn dân chúng trực tiếp phóng thẳng vào Dinh thự Tổng Thống. Còn kẻ sau đại khái sẽ tìm cách châm ngòi sách động để cho quần chúng cùng với Chính phủ chiến đấu đẫm máu đến mức cùng bại vong, cuối cùng thì sẽ khoanh tay phủi mông mà tiêu sái rời đi.

Trâu Úc tận tình trào phúng hai gã đồng bạn không có mặt tại hiện trường kia.

Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Kỳ thật mấy cái này cũng chính là những công tác sự vụ phi thường phiền toái và phức tạp, cũng không quá mức gian nan khó khăn giống như là nhìn thấy bên ngoài vậy. Ít nhất là so với chuyện lật đổ Dinh thự Tổng Thống cùng với Tòa nhà Nghị Viện thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

- Một người không làm được, mười người cũng không làm được, chỉ có khi nào số lượng quá nhiều, nhiều đến mức cùng với địch nhân sản sinh ra những chênh lệch cách xa thật lớn, như vậy nhân loại thường thường sẽ sản sinh ra dũng khí cần thiết!

- Một dòng nước nhỏ có muốn chảy xuyên qua tảng đá, cũng cần phải tích tụ hàng ngàn hàng vạn giọt nước mới có thể làm được. Một dòng suối nhỏ trong suốt lại chỉ có thể bình tĩnh chảy xuôi, thiếu khuyết đi những lực lượng có thể thay đổi được hoàn cảnh. Chỉ có khi nào đem những dòng suối nhỏ kia hội tụ lại thành dòng sông, cuối cùng biến thành một mảnh hải dương khổng lồ, mới có thể trở nên cường đại mà không hề sợ hãi bất cứ cái gì nữa. Nếu như vào lúc này, mỗi một dòng nước nhỏ kia chỉ cần giơ hai tay mình lên, liền sẽ biến thành những dòng sóng biển gào thét khủng bố.

- Mà cái gọi là người lãnh đạo kia, kỳ thật chính là kẻ điều chỉnh hướng chảy của dòng nước!

Ánh mắt của Thai Chi Nguyên thoáng cụp xuống một chút, ngắm nhìn cái khuôn mặt ngăm đen trên bìa của quyển sách, đã bị cái tách trà che khuất đi gần một nửa, nói:

- Trách nhiệm của hắn chính là một phen đem những luồng nước kia dẫn đường đi đến những địa phương cần có nước nhất. Có nước dùng để tưới tiêu, có nước dùng để rửa sạch những bùn cát dơ bẩn, có nước thì lại bị đẩy tràn đầy ra ngoài biến thành tai nạn, bởi vì chỉ có tràn đầy ra ngoài, thì mới có thể ngăn cản được những địch nhân muốn tìm cách vượt sông.

- Đương nhiên, nước cũng chỉ là một sự so sánh mà thôi!

Thai Chi Nguyên tiếp tục nói:

- Nếu như có một người nào đó có ý đồ muốn dùng một trận hồng thủy chân chính để mà ngăn cản địch nhân của mình, anh đây cũng không biết nên nói cái gì mới đúng nữa!

o0o

Đạt Văn Tây xông vào hội nghị của Nghị viện, Lý Cuồng Nhân từ tiền tuyến gửi về một bức email ghi hình để làm bằng chứng, Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An sau ba năm trầm mặc, lần đầu tiên cường ngạnh trở lại, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang tiến hành hiện trường trực tiếp, dân chúng Liên Bang kích động bùng phát mãnh liệt… Những cái chuyện tình liên tục phát sinh này, đối với Chính phủ Liên Bang mà nói, đây chính là một hồi suy sụp cùng với nguy hiểm chưa bao giờ tính toán đến trước.

Nhưng mà đối với những gương mặt mơ hồ sớm đã trầm mặc từ rất lâu, đang ẩn nấp bên trong bóng râm của Liên Bang mà nói, thì đây lại chính là một cơ hội mà bọn họ sớm chờ đợi đã lâu, thậm chí còn rất có thể là cơ hội cuối cùng của chính mình.

Trên sân thượng phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, Trầm Đại thư ký bắt đầu gọi điện thoại…

Bên trong trang viên bí mật của Nam Cung Gia, Tào phu nhân bắt đầu gọi điện thoại…

Bên trên tầng thượng của Tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm, Lợi Tu Trúc bắt đầu gọi điện thoại…

Bên trong tòa biệt thự Thanh Đằng Viên, Lợi Hiếu Thông bắt đầu gọi điện thoại…

Trong một tòa trang viên nào đó trên Tinh cầu S3, Lâm Đấu Hải giương mắt nhìn những hình ảnh trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, hướng về phía vị Nghị viên tiên sinh bên trong điện thoại kia hung tợn rít gào, nói:

- Tôi mặc kệ! Lão tử từ lúc mười sáu tuổi đã đưa cho ông ba ngàn vạn Liên Bang Tệ rồi, ông nói tôi làm vậy là vì cái gì?

- Khó xử? Là tôi làm cho ông khó xử à?

Gã con cháu đời thứ hai nổi danh quần là áo lụa của Lâm Gia hướng về phía điện thoại không ngừng nổi giận rít gào điên cuồng:

- Đừng có mà giở cái giọng đó với tôi! Nói cho ông biết, đại ca của tôi hiện tại vẫn còn đang ở Đặc khu Thủ Đô, đang giương mắt lên xem một lát nữa trong lúc đầu phiếu cánh tay của ông sẽ giơ lên hạ xuống như thế nào! Ông nhớ cần phải suy nghĩ rõ ràng một chút cho tôi! Thời điểm cần giơ lên thì hãy giơ lên, còn thời điểm không nên giơ lên thì tốt nhất nên thành thật một chút cho tôi, bằng không ông coi chừng cái chức Nghị viên của ông không còn ngồi được nữa đó!

Bởi vì nguyên do quá mức sợ hãi đối với lời cảnh cáo của Hứa Nhạc trước kia, cho dù hiện tại đối phương đã bị phán định là người Đế Quốc rồi, nhưng mà Lâm Đấu Hải vẫn như cũ chỉ dám thành thành thật thật đứng trên Tinh cầu S3, ngắm đến phát chán những cô nương xinh đẹp trong Tiếu Lưu Hỏa, ăn uống no nên phát ngán món bánh chưng đặc sản của nơi này rồi.

Đến ngày hôm nay thật chí ngay cả một gã con cháu đời thứ hai luôn nổi danh tầm thường vô năng, ngu xuẩn điên cuồng như hắn, cũng đã bắt đầu điên cuồng hành động, hơn nữa có thể ở bên trong Nghị Viện tìm kiếm đến những đối tượng mà chính mình có thể có ý đồ khống chế được, như vậy có thể tưởng tượng ra, sau khi mà Thất Đại Gia Tộc Liên Bang chính thức toàn lực phát động, sẽ tạo thành những thanh thế khủng bố đến mức nào.

Khi mà chiếc xe lăn của Đạt Văn Tây bắt đầu đi lên bục chủ tịch trước hội nghị trong đại sảnh Nghị Viện, những cuộc hạ giọng nói chuyện bên trong đại sảnh Nghị Viện liền không ngừng thay nhau vang lên. Các nhân viên công tác mang theo biểu tình ác liệt chạy tới chạy lui, các Nghị viên mang theo biểu tình khiếp sợ cùng với phức tạp, toàn bộ cũng đều là bởi vì những cú điện thoại đến từ phía sau bóng râm chính trị Liên Bang này.

Nhưng mà như vậy cũng vẫn còn chưa đủ, ít nhất còn chưa đủ để mà quyết định thay đổi chiều gió bên trong Nghị Viện.

Bên trong kỳ tuyển cử bất thường của Nghị Viện Liên Bang, đám Nghị viên thuộc phe phái chính trị của Mạt Bố Nhĩ đã đạt được ưu thế đầu phiếu cực kỳ lớn. Chính bằng vào cái loại ưu thế mạnh mẽ như thế này, cho nên Chính phủ Liên Bang mới có thể được liên tục thông qua đủ các dự luật liên quan có lợi, đối với các thế lực chống lại tiến hành những đả kích mạnh mẽ liên tục như thế.

Nếu như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang có thể khống chế được Nghị Viện, như vậy bọn họ vì cái gì lại trở nên trầm mặc trong một khoảng thời gian dài như thế. Mà lần đầu tiên khi Thai Chi Nguyên đưa ra những tiến trình án định buộc tội Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, thậm chí ngay cả trình tự liên quan còn chưa kịp đọc đến đã liền không thể được thông qua rồi.

Đám Nghị viên ở trên chỗ ngồi của chính mình cùng với các đồng bạn xung quanh cúi đầu nhanh chóng thương nghị. Có người mang theo thần tình khẩn trương, có người thì biểu tình lạnh lùng, có người thì biểu tình phức tạp, đang tiến hành những công tác thống kê tính toán đơn giản nhanh chóng. Sau đó bọn họ giật mình ngạc nhiên phát hiện ra, nếu như không có những biến hóa gì mới phát sinh nữa, thì thế cục bên trong Nghị Viện rất khó bởi vì những cú điện thoại này mà thay đổi được.

o0o

Đúng vào thời điểm này, bên trong Văn phòng Châu trưởng của Tê Hà Châu, Châu trưởng tiên sinh với biểu tình âm trầm bấm gọi một dãy số điện thoại, dùng một loại ngữ khí mạnh mẽ cứng rắn, lớn tiếng nói:

- Cái loại thuật ngữ phe phái Mạt Bố Nhĩ hay là phe phái khác cũng đều là thuyết pháp của các người mà thôi. Được rồi, Tê Hà Châu từ trước cho đến giờ vẫn mãi luôn luôn phi thường ủng hộ Tổng thống tiên sinh, nhưng mà bắt đầu từ lúc này trở đi, bên này không còn ủng hộ ông ta nữa!

- Thiệu Nghị viên, cậu hẳn là nên phi thường hiểu rõ ràng, không có sự ủng hộ của Tê Hà Châu, cậu như thế nào có thể được tuyển chọn thành Nghị viên Liên Bang đây chứ? Thân là đại biểu của Tê Hà Châu ở bên trong Ủy ban Quản lý Liên Bang, cậu phải trung thực mà thực hiện đúng những ý nguyện chân chính của dân chúng Tê Hà Châu!

- Quyết tâm của tôi mạnh mẽ như thế nào à?

Châu Trưởng tiên sinh tiếp tục trầm giọng nói:

- Hãy ngẩng đầu của cậu lên mà nhìn về phía cái chiếc xe lăn đang đứng trên bục diễn thuyết kia đi, ngồi trên chiếc xe lăn kia chính là con trai của tôi đó, hắn chính là đang ở trước mặt của cậu đó!

- Về cái Dự luật An toàn Quốc thổ pháp kia, tôi đại biểu cho Tê Hà Châu thỉnh cầu cậu, yêu cầu cậu phải quẳng ném phiếu chống cho tôi! Không! Bao nhiêu đây cũng không có đủ! Có cái gì có thể đổi trở lại cho con trai tôi một đôi chân hoàn chỉnh được cơ chứ? Nó là một gã thanh niên vĩ đại như vậy cơ mà!

Vị Châu trưởng tiên sinh nghe được câu hỏi của Thiệu Nghị viên bên kia, trước mắt nhất thời hiện lên một màn hình ảnh huyết tinh khi mà đứa con trai của chính mình ở tại tiền tuyến trên Tinh cầu Mặc Hoa, bị Quân đội Liên Bang nơi nơi đuổi giết, sau đó bị một khỏa tạc đạn khủng bố nổ tung hết hai cái chân. Ông ta nhất thời giống hệt như một đầu sư tử bị chọc giận, không ngừng lớn tiếng hò hét:

- Tôi muốn cậu giơ cao tay lên, buộc tội cái gã Tổng thống chết tiệt thích trét xi đánh giày lên trên mặt kia!

o0o

Bên trong cái văn phòng Chủ tịch Xí nghiệp dược đại hình nào đó tại Cảng Đô, vị Chủ tịch tiên sinh tiền nhiệm già nua đọc đi đọc lại bức thư mà con trai chính mình để lại trước khi rời đi, lại liếc mắt nhìn về phía những hình ảnh xuất hiện trên màn hình tin tức của TV, trầm mặc một lát, sau đó rốt cuộc cũng bấm thông một dãy số điện thoại, hướng về phía bên kia mà nhẹ giọng nói:

- Nghị viên Tư Khố Lý, vị bằng hữu lâu năm của tôi, ngày hôm nay lão già này có chuyện tình phải phiền toái đến ông rồi… Tôi biết cái yêu cầu này của tôi quả thật có chút quá phận, nhưng mà ông nên nhớ rõ ràng là tôi đã từng nói qua với ông rằng, đứa con trai bất tài của tôi đã từng nhập ngũ, hơn nữa cũng là một gã đội viên của Tiểu đội 7!

- Hiện tại hắn đang cùng với Chính phủ đối chiến với nhau. Nếu như bên phía Chính phủ thắng lợi, như vậy kết cuộc của hắn cũng chỉ là một con đường chết mà thôi. Cho nên tôi nghĩ muốn dùng tình hữu nghị cả cuộc đời của chúng ta mà thỉnh cầu ông hãy trợ giúp tôi một lần.

Bên trong khu Biệt thự Thu Sơn, một vị mệnh phụ phu nhân mái đầu muối tiêu đang ngồi bên cạnh giường, bên người toàn bộ là những hình ảnh cùng với giấy tờ hỗn độn, hướng về phía bên kia đầu dây điện thoại mà hét lớn:

- Nếu như cậu còn kiên trì cái gì mà hành vi chính trị thường ngày chó má của mình, như vậy tôi sẽ nói với chồng tôi đình chỉ toàn bộ tất cả những sự viện trợ tiền bạc đối với văn phòng Nghị viên của cậu. Cô em gái của cậu rốt cuộc cũng đừng bao giờ nghĩ lấy được ở chỗ của tôi thêm một phân tiền nào nữa!

Vị mệnh phụ phu nhân hung hăng đưa tay lau đi mớ nước mắt chảy đầy trên mặt mình, giọng nói căm phẫn, hét lên:

- Nghị viên Dương Dạ Vũ, nếu như đã như vậy mà vẫn còn chưa thể thuyết phục được cậu, vậy thì cậu hãy chống mắt lên mà nhìn xem một người mẫu thân bởi vì mất đi đứa con trai độc nhất mà lâm vào tuyệt vọng, sẽ còn có thể làm ra những chuyện tình càng thêm điên cuồng như thế nào nữa!

o0o

Đợt tấn công dày đặc bằng điện thoại đầu tiên bên trong đại sảnh Nghị Viện cũng đã chấm dứt, trong toàn đại sảnh tạm thời trầm mặc yên lặng trong chốc lát. Mọi người đang muốn tiến hành giai đoạn chất vấn quan trọng có liên quan, thì không ai có thể ngờ đến được, những tràng tiếng chuông điện thoại dày đặc lại một lần nữa vang lên. Hơn nữa lần này là đến phiên những Nghị viên theo phe phái trung lập, thậm chí là những Nghị viên thuộc phe phái Mạt Bố Nhĩ, sắc mặt cũng đều trở nên cực kỳ phức tạp, hoặc là khó coi hơn hẳn.

Nửa tiếng đồng hồ sau đó…

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lúc này đang ngồi trầm mặc trong Dinh thự Tổng Thống quan sát hiện trường biểu quyết bên trong đại sảnh Nghị Viện. Sau khi nhìn thấy những điều khoản bên trong Dự luật An toàn Quốc thổ pháp ngay cả một cái cũng đều không được thông qua, khi hắn nghe được lời báo cáo của thuộc cấp mới chuyển đến, liền nhớ tới được cái loại cảm giác sầu lo mơ hồ trong lòng mình khi mình cùng với Đỗ Thiếu Khanh nói chuyện trên bãi cỏ là chuyện gì.

Hắn đã nghĩ đến một chuyện tình xảy ra năm đó, mà rất lâu rồi, hắn ta đã quên mất.

o0o

Thông qua bộ phim phóng sự truyền hình do Ban làm phim phóng sự Kim tinh kia quay chiếu, toàn bộ mọi người bên trong Liên Bang đều đã nhận thức về Tiểu đội 7. Ở trong ấn tượng của tất cả mọi người, đó chính là một tập thể chiến đấu dũng mãnh thiện chiến đoàn kết không sợ hãi bất cứ cái gì. Mỗi một gã đội viên cũng đều là một dũng sĩ dũng cảm mạnh mẽ nhất. Nhưng mà bên dưới những hình ảnh dấu vết sáng rọi lóa mắt kia, tất cả mọi người đã sớm quên mất cũng không phải là mỗi một gã đội viên Tiểu đội 7 ngay từ lúc bắt đầu cũng liền đã mạnh mẽ dũng cảm vô song như thế.

Năm 68 Hiến lịch 37 của Liên Bang, ngoại từ những đội viên cũ với nhân số rất ít ra, đám đội viên mới từ Đội cảnh vệ Cảng Đô bổ sung gia nhập vào Tiểu đội 7, trên người vốn dĩ cũng không có được cái loại khí chất trầm ổn kiên định như là hiện tại. Bọn họ luôn luôn kiêu ngạo, ốm yếu, nhát gan, là một đám vô dụng từ đầu đến cuối ở trong mắt đám binh lính cũ, là một đám đệ tử quần là áo lụa hoàn toàn là phế vật mà thôi.

Vì cái gì lại như vậy? Chính là bởi vì hơn một trăm gã đội viên mới của Tiểu đội 7 kia đều có cha mẹ, chú bác trong nhà đều là những nhân sĩ cường đại ở khắp các nơi khác nhau bên trong Liên Bang. Gia tộc của đám bọn họ thủy chung đã chiếm cứ được những vị trí quan trọng bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang, cho nên bản thân bọn họ cũng chính là một đám phế vật, một đám quần là áo lụa.

Thời gian trôi qua giống hệt như là những con dao vô tình, đã cắt bỏ đi rất nhiều những hình ảnh trong quá khứ. Bao gồm cả những người trong Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang, tất cả mọi người cũng chỉ nhớ rõ là bản thân đám đội viên Tiểu đội 7 vô cùng mạnh mẽ cường hãn, thế nhưng lại quên đi mất phía sau lưng bọn họ đồng dạng cũng có những bối cảnh gia thế phi thường cường hãn.

Đám cha mẹ, chú bác của đám đội viên, ở bên trong Liên Bang có thể có được tài phú cùng với quyền thế phi thường mạnh mẽ, tự nhiên cũng chẳng hề quan tâm đến cái gì gọi là đạo đức trách nhiệm, là sự trung thành. Nhưng mà theo nhiều năm tháng dần dần trôi qua, bọn họ bắt đầu thấu hiểu, hơn nữa kiêu ngạo đối với sự kiêu ngạo của đám thanh niên con cháu trong nhà mình. Sau khi không ngừng nhận được những tin tức hy sinh bi thảm của đám con cháu của mình ở ngoài tiền tuyến truyền về, bọn họ liền thống khổ bi thương, nhưng tuyệt đối cũng không có hối hận.

Mãi cho đến lúc bọn họ phát hiện ra những bóng đen ẩn chứa sau lưng những chuyện tình này, vì thế những cái thế lực địa phương vốn dĩ vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc trung lập, thậm chí còn mơ hồ có khuynh hướng ủng hộ cho Chính phủ, dưới tác dụng của cảm xúc cực đoan phẫn nộ ảnh hưởng, liền bắt đầu không chút lưu lực toàn diện ra tay.

Bọn họ tự nhiên cũng không có mạnh mẽ cường đại bằng được với Thất Đại Gia Tộc Liên Bang vậy, nhưng mà bọn họ cùng với những cái vòng luẩn quẩn trong cuộc sống của bọn họ, cũng đã cấu thành một hòn đá tảng khổng lồ bên trong xã hội thượng tầng của Liên Bang, là một mạng lưới rộng lớn rậm rạp phủ giăng khắp mọi địa phương cùng với sản nghiệp bên trong Liên Bang!

Nếu như mọi người còn có thể nhớ đến cuộc hành động cứu vớt đại binh có thanh thế cực kỳ lớn, chấn động đến tận Nghị Viện, thậm chí còn khiến cho Chính phủ Liên Bang cũng phải trầm mặc không nói gì xảy ra vào năm 68 Hiến lịch 37 của Liên Bang kia, thì mọi người đại khái liền có thể hiểu được sự phẫn nộ của một tập thể giai tầng có quyền lực như vậy trong Liên Bang, sẽ có được những uy lực khủng bố đến thế nào.

Đúng như chính cái câu nói kia vậy, khi mà mỗi người cũng đều giơ hai tay của mình lên, thì sóng biển sẽ liền bắt đầu gào thét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.