- Trốn tránh ở phía sau tấm màn nhung sân khấu xinh đẹp, che mắt toàn bộ những người xem toàn trường, làm ra những sự thỏa hiệp trao đổi ngầm
không thể gặp ánh sáng hay sao? Cái này đại khái chính là sự giao dịch
tin tức trong truyền thuyết có phải hay không?
- Tất cả mọi người đi làm cái loại giao dịch tin tức này, kỳ thật ai nấy cũng đều biết rõ
ràng rằng gương mặt của chính bản thân mình quả thật vô cùng xấu xí, rất khó nhìn, cho nên cần phải ẩn giấu phía sau những góc âm u sáng sủa, ví dụ như là cái quán rượu nhỏ này vậy, giống như một kẻ trộm lén lút, hạ
giọng khe khẽ nói nhỏ, không muốn để cho bất luận kẻ nào khác nghe thấy
phải không?
- Nhưng mà thật sự rất đáng tiếc, thính lực của tôi
thật sự rất nhạy cảm a! Cho dù tôi đang đứng ở phía cuối cùng bên dưới
tấm màn sân khấu, cho dù còn cách một khoảng bằng cả một con phố đi
chăng nữa, nhưng mà tôi vẫn là có thể nghe thấy rất rõ ràng đấy!
Khẩu súng lục quân dụng cầm trên tay sớm đã được lên đạn sẵn sàng, được nắm
chặt trong bàn tay Hứa Nhạc. Cái ba lô quân dụng nặng nề khoác vô cùng
vững chắc trên đôi vai có chút gầy guộc, theo từng cước bộ lung lay của
hắn mà rung lên lách cách sau lưng, cùng với lớp áo giáp chống đạn cứng
rắn mặc bên dưới lớp áo khoác thể thao sớm đã rách teng beng rác rưởi vô cùng va chạm mạnh mẽ với nhau, phát ra những ba ba thanh thúy vui tay.
- Đã xảy ra quá nhiều sự tình như vậy rồi, làm ra quá nhiều việc ác độc
như vậy rồi, thế nhưng cứ như vậy mà nhẹ nhàng cụng nhau hai ly rượu
mạnh, nói với nhau một vài câu nói thản nhiên, một phen đem vị trí của
chính mình giao lại cho đối phương, sau đó có thể mỉm cười bình thản về
hưu nghỉ ngơi an hưởng tuổià, có được một phiến trang viên phong cảnh
xinh đẹp, nhưng lại được bảo hộ an toàn tuyệt đối, tiếp tục viết một vài bộ hồi ký, tổng kết lại cuộc đời Tổng thống Liên Bang oanh liệt, liền
có thể an tâm bình thản đắc ý chết già ở trên giường hay sao?
Hứa Nhạc dừng lại cước bộ, nhìn chằm chằm về phía hai khuôn mặt đã từng vô
cùng quen thuộc bên cạnh bàn trong quán rượu nhỏ, nhìn thấy vị Tổng
thống Liên Bang đương nhiệm cùng với vị Nghị viên trẻ tuổi, rất có thể
sẽ trở thành vị Tổng thống Liên Bang trẻ tuổi nhất trong lịch sử, nói:
- Cái phiến vũ trụ này tuy rằng từ trước đến nay cũng không hề có bất cứ
đạo lý gì cả, nhưng mà cái ý tưởng này của các người không khỏi cũng có
chút quá mức không có đạo lý rồi đó!
- Sự chú ý của chính trị từ trước đến giờ chính là không có đạo lý ở trong đó!
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt mỏi mệt nhìn về phía một bên mặt của Hứa Nhạc, cặp lông mày tinh tế hơi nhíu lại, nói:
- Ở rất nhiều thời điểm, chính trị kỳ thật chính là đủ các loại thỏa hiệp hợp lại với nhau tạo thành!
- Thỏa hiệp? Các người hẳn là nên rất rõ ràng, bản thân tôi từ trước cho
đến giờ chưa từng biết hai chữ kia là viết như thế nào. Năm đó khi Liên
Bang muốn cùng với Mạch Đức Lâm thỏa hiệp, câu trả lời của tôi đã là rất đơn giản! Mà tôi vẫn còn nhớ rõ ràng Tổng thống tiên sinh ông vào lúc
đó, cũng đã không chấp nhận cái loại từ ngữ thỏa hiệp này mà?
Giương mắt nhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:
- Tôi nhớ rất rõ ràng trong bài diễn thuyết ông phát biểu tại buổi trao
giải thưởng Tinh Vân trong Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm năm đó, ông đã từng nói qua, những người đã phạm vào sai lầm, khẳng định cần
phải trả một cái giá xứng đáng, cho đã chết đi chăng nữa cũng vậy. Ông
cũng đã từng nói qua, ông là một người tôn thờ pháp luật Liên Bang một
cách cực kỳ chấp nhất. Nếu như ông chết đi rồi, như vậy bất cứ người nào nghi ngờ, đều có thể một phen đem phần mộ của ông mở ra, nhìn một chút
vào bên trong xem đến tột cùng là có màu sắc gì phải không?
Trong quán rượu nhỏ nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc ngắn ngủi, ngay sau
đó liền choáng ngập thanh âm bén nhọn lạnh lùng của Hứa Nhạc. Hắn lạnh
giọng hét lớn:
- Mở ra xem? Ông còn chưa có chịu nhảy vào phần mộ, tôi như thế nào có thể mở phần mộ của ông ra mà xem chứ?
Trong một câu nói vô cùng đơn giản, thế nhưng lại tràn ngập một loại chấp
nhất cực độ, một sự phẫn nộ cùng với cừu hận mạnh mẽ. Hứa Nhạc dùng
những lời nói này mà hướng về phía tất cả mọi người phải tuyên cáo, ở
trước mặt của chính mình, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tuyệt đối không có khả
năng cứ như vậy mà tiêu sái nhẹ nhàng về hưu. Vì để muốn xem xem ở trong phần mộ của ông ta đến tột cùng sẽ có màu sắc gì, Hứa Nhạc tuyệt đối
không ngại sẽ đích thân chính tay đưa ông ta vào trong phần mộ!
Thai Chi Nguyên nhất thời nhíu chặt cặp mày thanh tú, giương mắt nhìn chằm
chằm vào gã nam nhân đã suốt bốn năm trời không gặp lại, trong lòng nghĩ đến chuyện đối phương đột ngột xuất hiện như thế này có thể đem đến cho thế cục Liên Bang một chuyện xấu không thể nào khống chế nổi như thế
nào. Sắc mặt của hắn dần dần trở nên ngưng trọng lại, biến thành nghiêm
túc, trầm giọng trách mắng:
- Hứa Nhạc, cậu không biết cậu đang làm cái gì đâu!
Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn, không một chút khách sáo, quát lớn:
- Thai Chi Nguyên, cậu câm miệng lại cho tôi!
Trong chiếc ô tô đậu cuối con đường bên ngoài quán rượu nhỏ kia, Lâm Bán Sơn
nghe được thanh âm tranh luận kịch liệt từ trong quán rượu nhỏ kia
truyền tới, liền xác nhận được người tới chính là Hứa Nhạc cùng với đám
đội viên Tiểu đội 7 của hắn, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.
Một lúc lâu sau đó, thanh âm trầm thấp hùng hậu pha lẫn một chút mệt mỏi
cùng với kích động của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mới một lần nữa phá vỡ sự
im lặng bên trong quán rượu. Ông ta lẳng lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc
đứng bên cạnh bàn rượu, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn ngập thần sắc lạnh lùng kiên nghị, đã từng làm cho chính mình vô cùng thưởng thức, cũng
như hiện tại đã khiến cho mình trở nên phi thường nguy hiểm. Ông ta nhàn nhạt dò hỏi:
- Nếu như những gì cậu nói trong lá thư trước khi
rời khỏi Liên Bang là thật sự, như vậy thì bản thân cậu vẫn cho rằng
chính mình là một người Liên Bang, cậu rất yêu Liên Bang, như vậy tôi
phi thường không hiểu nổi, vì cái gì mà tôi cùng với Chính phủ của tôi
lại khiến cho cậu cảm thấy cừu hận đến như vậy cơ chứ? Thậm chí so với
đám Gia tộc mục nát dơ bẩn kia càng khiến cho cậu cảm thấy thống hận hơn nhiều như vậy?
- Tôi chấp chính suốt bảy năm trời, Nghị viên
Liên Bang đã thông qua dự luật đánh thuế di sản thừa kế, dự luật công
khai tài sản cá nhân, điều luật chống độc quyền tài sản Gia tộc… Chính
phủ Liên Bang từ trước đến giờ chưa từng bao giờ cường đại giống như
thế, Thất Đại Gia Tộc chưa bao giờ trở nên yếu nhược giống như ngày hôm
nay vậy, dân chúng Liên Bang chưa bao giờ đạt được nhiều lợi ích giống
như là hiện tại vậy.
- Ở trong mắt của cậu cũng không cần cứ mãi
nhìn thấy đám quần chúng tiến hành biểu tình thị uy Cuộc hành quân Trầm
mặc do Nghị viên Thai Chi Nguyên phát động kia. Cậu cũng có thể hãy đi
tìm hiểu xem những gì mà dân chúng vẫn luôn kiên trì ủng hộ tôi nói. Bọn họ nhận được những phúc lợi vô cùng tốt, bọn họ có những phương án bảo
hiểm y tế hoàn thiện hơn trước đây rất nhiều, những đứa con của bọn họ
có thể nhận được một nền giáo dục cải cách không phân biệt tầng lớp chân chính. Đúng vậy, bọn họ hiện tại vẫn như cũ bị tầng lớp Tư bản bóc lột, bị đám Gia tộc thối nát kia đè đầu cưỡi cổ, nhưng mà ít ra hiện tại cái đám Gia tộc quyền quý kia cũng không dám giống như năm đó, hành xử
không một chút cố kỵ gì như vậy nữa.
- Là ai giúp cho Liên Bang có thể có những sự thay đổi lớn lao đến như vậy? Chính là tôi!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh nói:
- Nếu như không có tôi, cái đám quan to quý nhân của tầng lớp thượng tầng Liên Bang sẽ chấp nhận quẳng ném ra vô số những lợi ích như vậy hay
sao? Có thể chấp nhận nhượng bộ nhiều bước như vậy hay sao?
- Hứa Nhạc, nếu như cậu đứng trên lập trường xem bản thân chính mình là một
người Liên Bang mà hành xử, như vậy thì cậu cần phải tôn trọng, hơn nữa
phải tán thưởng hết thảy những cố gắng của tôi trong thời gian bảy năm
qua! Nếu như cậu vẫn chính là muốn chấp nhất với cái nhìn đạo đức gì đó
trong lòng kia của cậu, như vậy thì tôi đây thật muốn biết, bản thân cậu là một người Đế Quốc, có cái tư cách gì mà đi quản đến chuyện tình của
Liên Bang cơ chứ?
Đối mặt với sự tức giận cùng với câu chất vấn
xuất kỳ bất ý của Tổng thống tiên sinh, ánh mắt Hứa Nhạc nhất thời nheo
lại một chút. Ngón trỏ tay phải của hắn chậm rãi ma sát một chút những
hoa văn kim loại trang trí trên chuôi của khẩu súng lục trên tay mình,
ngẫm nghĩ một chút mới hồi đáp:
- Chuyện tình này cùng với vấn đề đạo đức lương tâm gì đó cũng không có quan hệ gì cả. Đối với chuyện tôi là người Liên Bang hay là người Đế Quốc lại càng không có bất cứ quan
hệ gì với nhau cả. Những chuyện tình mà ông cùng với Lý Tại Đạo đã cùng
nhau làm ra kia, chỉ cần là con người thì đều có tư cách đi quản nó!
- Nhưng mà Liên Bang không cần cậu chạy đến đây mà quản chuyện này. Liên
Bang không cần một người Đế Quốc chạy đến quản chuyện tình của bản thân
Liên Bang!
Thai Chi Nguyên nhíu chặt mày nhìn Hứa Nhạc, trầm giọng nghiêm túc nói:
- Nếu như cậu cứ tiếp tục như vậy mà đi làm xuống, liền chỉ vì để thỏa
mãn cái thế giới tin thần đạo đức đáng thương kia của cậu, thì một khi
Liên Bang thật sự lâm vào nội chiến, dưới tình huống nguy cơ hỗn loạn
giữa nội loạn và ngoại xâm, vậy thì sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội
phải bị chết đây? Nếu như dân chúng Liên Bang có thể lý giải được cái mà cậu gọi là sự giao dịch tin tức này, cái trận thỏa hiệp này, như vậy
thì tôi tin tưởng rằng toàn thể Liên Bang cũng đều sẽ đồng ý với sự thỏa hiệp đó!
- Hứa Nhạc, xin hãy đừng quên cái thân phận thật sự của cậu là gì, cậu chính là một gã Hoàng tử Đế Quốc, không phải người Liên
Bang!
Nghe được lời chỉ trích mạnh mẽ của người bạn thân đã lâu
không gặp mặt, tâm tình của Hứa Nhạc có chút quái dị khác thường. Hai
hàng lông mày rậm rạp đen đặc như hai thanh phi đao dần dần nhướng cao
lên. Nụ cười trên mặt nhất thời có chút cứng ngắc. Hắn liếm liếm một
chút cặp môi khô khốc có chút tươm máu tươi của mình, đột nhiên nhếch
miệng lên cười một cái, sau đó híp mắt lại, trào phúng nói:
-
Đúng vậy! Một gã Hoàng tử Đế Quốc lại chạy đến quản chuyện tình của Liên Bang, thật sự rất giống như là chõ mỏ vào chuyện người dưng…
Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ lãnh đạm cùng với bình tĩnh, nói:
- Thế nhưng cậu cũng nên rất rõ ràng, chõ mỏ vào chuyện người dưng chính
là một việc mà bản thân tôi phi thường thích thú trong cuộc đời này. Cái sự ham muốn này đã gắn bó với tôi trong rất nhiều năm trời rồi, đã sớm
không thể nào thay đổi được nữa. Năm đó nếu như không phải tôi thích
việc chõ mỏ vào chuyện người dưng như vậy, thì bản thân cậu dưới bãi đậu xe ngầm dưới lòng đất cũng đã chết mất rồi!
- Hơn nữa các người
cũng đừng quên rằng, những gì mà một gã Hoàng tử Đế Quốc tôi đang nói
đây, toàn bộ cả Tây Lâm cũng đều sẽ nghe theo! Cho nên bất luận các
người có đạt thành những hiệp nghị gì với nhau, thì chỉ cần bản thân tôi không gật đầu đồng ý, như vậy cũng sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
Hiện tại bên Tây Lâm đang lâm vào trong trạng thái tiến hành điều động giằng co quân sự phi thường khẩn trương. Tất cả mọi người ai cũng đều rõ ràng cái gã Hoàng tử Đế Quốc Hứa Nhạc này đối với vị Tiểu Công chúa Chung
Gia kia có lực ảnh hưởng mạnh mẽ như thế nào. Nếu như hắn kiên trì muốn
làm những chuyện gì đó, vậy thì tin tưởng rằng Chung Yên Hoa tuyệt đối
sẽ dẫn dắt theo toàn bộ Quân đội Tây Lâm mà đi theo hắn.
Bên trong quán rượu nhỏ nhất thời lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Vừa rồi khi ẩn nấp phía sau bức tường vây của Học viện Quân sự I bên
kia, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện sẽ xuất đầu lộ diện như thế này.
Chỉ là tôi thật sự không nghĩ đến rằng, sự tình lại phát triển trở thành bộ dáng giống như hiện tại vậy!
Hứa Nhạc nhìn về phía Thai Chi
Nguyên, lại nhìn về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, cuối cùng thì nhìn về
phía Đỗ Thiếu Khanh đang trầm mặc đứng sau lưng Mạt Bố Nhĩ. Cặp lông mày rậm rạp đen đặc như đao kia dần dần nhướng lên, mang theo một tia tự
giễu cùng với một tia cảm giác thương cảm nhàn nhạt, cười nhẹ nói:
- Thỏa hiệp, thỏa hiệp, vĩnh viễn cũng đều là thỏa hiệp? Nhượng bộ,
nhượng bộ, tất cả mọi người đều nhượng bộ? Nếu như một người Đế Quốc như tôi không chịu thỏa hiệp, không chịu nhượng bộ, vậy thì có thể làm được cái gì đâu chứ? Đây thật sự là một chuyện cười phi thường hài hước, phi thường hoang đường. Cái này tính là chuyện gì đây cơ chứ? Đến tột cùng
là toàn bộ thế giới này đã điên hết rồi, hay là bản thân một mình tôi
điên đây?
Bên trong câu nói trào phúng bình thản tự giễu của hắn
lại ẩn chứa rất nhiều sự thương cảm cùng với bi thương nồng đậm. Hứa
Nhạc hít mạnh một hơi thật sâu, bàn tay phải nắm chặt chuôi của khẩu
súng lục lạnh lẽo. Những miệng vết thương trên người bởi vì căng cứng
quá mức khiến cho vỡ ra, máu tươi không ngừng thong thả chảy xuống. Đôi
mắt đang nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh lại càng ngày càng trở
nên sáng rực hơn. Hắn trào phúng nói:
- Mọi chuyện đã sắp sửa đến lúc kết thúc rồi, ông lại còn muốn tiếp tục chơi đùa cái trò phong phạm quốc sĩ, dùng lưng mình che chở cho chủ saoNhư vậy tôi sẽ cùng ông chơi đùa một trận đi! Hiện tại tôi đang một mình một súng đứng ở trong này,
các người có thể hợp lực lại đánh chết tôi. Nhưng mà tôi có thể cam
đoan, trước khi tôi chết đi, tôi tuyệt đối sẽ một phen trước tiên đem
cái gã Tổng thống thích trát xi đánh giày lên mặt này nhét vào trong
phần mộ của hắn!
Theo cặp mắt càng ngày càng sáng rực lên, thanh
âm của hắn cũng càng ngày càng trở nên lớn hơn. Thanh âm khàn khàn không ngừng vang vọng khắp nơi trong quán rượu, chỉ là cũng không quá mức
trào dâng, mà là một mặt kiên định, chấp nhất mà phi thường cường hãn.
- Chấp nhận hòa bình xuống đài đổi lấy không truy cứu lại trách nhiệm?
Những thiếu nữ xinh đẹp chết oan trong sân vận động có đồng ý hay không? Những binh lính Tây Lâm chết oan trên chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào kia có đồng ý hay không? Những huynh đệ đã chết của Tiểu đội 7 kia có đồng ý hay không? Vợ chồng Chung Tư lệnh có đồng ý hay không? Nhưng mà hiện
tại bọn họ đã không có biện pháp gì nói chuyện nữa rồi!
- Cho nên tôi đại diện cho bọn họ mà nói: Tôi không đồng ý!
- Cho dù toàn bộ Liên Bang cũng đều đồng ý cả, nhưng mà tôi vẫn là không đồng ý!
- Cho dù Liên Bang có thể sẽ lâm vào nội chiến hay sao?
Thai Chi Nguyên nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, trầm giọng nói.
Hứa Nhạc cũng không hề nhìn lại hắn, cũng không có trực tiếp trả lời câu
hỏi của Thai Chi Nguyên. Hắn chỉ là cầm khẩu súng lục đang nắm chắc
trong tay từ lúc bước chân vào đây cho đến bây giờ, đập thật mạnh xuống
mặt bàn rượu, đặt ở ngay phía trước mặt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, thanh âm cũng không có bất luận cảm xúc gì, nói:
- Liên Bang xảy ra
nội chiến thật sự rất đáng sợ, nhưng mà, ngoại việc tiến hành thỏa hiệp, nhượng bộ ra, kỳ thật vẫn còn có rất nhiều biện pháp khác cũng có thể
chấm dứt hết thảy mọi chuyện này. Có thể vừa phòng ngừa được chuyện Liên Bang lâm vào nội loạn, hơn nữa lại có thể khiến cho tôi hài lòng!
- Hãy tự hy sinh chính mình đi!
Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, lạnh giọng nói:
- Tổng thống tiên sinh, không phải là ông thường xuyên yêu cầu dân chúng
hãy vì Liên Bang mà chấp nhận hy sinh hay sao? Trước kia không phải là
chính miệng ông đã từng nói qua với tôi rằng, vì sự nghiệp vĩ đại, cần
có một vài người vô tội cần phải bị hy sinh hay sao?
- Dựa theo
khái niệm đó của ông, trong Liên Bang đã có rất nhiều người vô tội phải
hy sinh không tự nguyện rồi, như vậy hiện tại đối diện với tình huống
Liên Bang xảy ra nội chiến, bị chia năm xẻ bảy phi thường nguy hiểm, vì
Liên Bang, ông vì cái gì lại không thể tự hy sinh chính mình cơ chứ?
- Đừng có nói với tôi những lời vô nghĩa như cái gì mà Liên Bang không có ông thì sẽ không được, sự nghiệp chính nghĩa vĩ đại cần có ông lãnh đạo thì mới thành công được… Cái thế giới này cho tới bây giờ cũng đều
không có Cứu Thế Chủ! Dân chúng Liên Bang cũng không cần có một vị Cứu
Thế Chủ! Thai Chi Nguyên cũng không phải! Không ai có thể thật sự chân
chính là Cứu Thế Chủ cả!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc nhìn chằm chằm về phía khẩu súng lục phát ra quang mang kim loại sáng bóng nằm
trên mặt bàn rượu ngay trước mặt mình, nhìn một lúc thật lâu, thật lâu,
sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, hỏi:
- Cậu thật sự muốn tôi cứ như vậy chết đi sao?
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới mỉm cười, hồi đáp:
- Tôi mãi vẫn luôn có một loại cảm giác, Tiểu Thi hắn mãi vẫn luôn đang
nằm ở trong phần mộ của hắn mà nhìn chằm chằm tôi! Hắn đã tận tay giết
chết Phó Tổng thống Liên Bang rồi, nếu như tôi để cho Tổng thống Liên
Bang chạy thoát mất, như vậy hắn ta khẳng định sẽ cười nhạo tôi! Mà tôi… chịu không nổi cảnh bị hắn cười nhạo!
- Cho nên đúng vậy, một
khi đã không có bất cứ sự thẩm phán nào cả, như vậy thì việc ông đi tìm
chết đi chính là chuyện phi thường quan trọng đối với tôi!