Gian Khách

Quyển 4 - Chương 43: Sự run sợ bên trong phòng giam



Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái nắm tay giống hệt như một cái chùy sắt đang quơ quơ ngay khoảng không bên cạnh thắt lưng của Hoài Thảo Thi. Phần thân thể phía sau lưng của hắn rất nhanh co rút lại một chút, cho đến lúc truyền đến cảm giác đau nhức nhàn nhạt. Tinh thần hắn tập trung vô cùng cao độ, thế nhưng câu trả lời của hắn lại cũng không một chút tạm dừng nào cả, có chút trào phúng nói:

- Ngu xuẩn! Cái gã điên khùng kia bắt giam cô và tôi chung một chỗ, chẳng qua hắn chính là một gã trung niên văn nghệ có bệnh, ý đồ muốn làm ảnh hưởng đến lịch sử, vọng tưởng muốn tiêu trừ đi chiến tranh. Nếu như ta chết đi, như vậy hắn sẽ nảy sinh ý tưởng giam giữ cô cả đời luôn. Bởi vì cái dạng đó cùng với hiệu quả so với việc giam giữ hai người còn sống chúng ta cũng là giống nhau mà thôi.

Một tiếng kêu trầm đục kịch liệt nhất thời vang lên, cái bàn gỗ lê hoa đơn giản còn lại duy nhất trong phòng kia rốt cuộc cũng vỡ thành vô số mảnh vụn tung bay tán loạn. Hoài Thảo Thi giương mắt nhìn chằm chằm xuống cái hố to ngay ở dưới chân của mình, giương ánh mắt âm u nhìn chằm chằm xuống cái lớp sàn hợp kim phát ra ánh phản quang rét lạnh hiện ra trước mắt mình, phẫn nộ nắm chặt hay nắm tay bên hông mình lại.

Nàng ta lúc này vốn dĩ là đã cưỡi trên Chiến hạm chuyên chúc mà rời khỏi Thiên Kinh Tinh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng đến biên giới Tinh vực, dẫn dắt đội quân Robot thuộc hạ trung thành nhất của chính mình, đi nghênh chiến Quân đội Liên Bang bên kia. Nhưng mà hiện tại lại bị một tên điên cuồng bắt nhốt lại ở nơi này, hơn nữa lại còn bị bắt giam chung với một gã đại địch Liên Bang như thế này nữa. Điều khiến cho nàng ta cảm thấy nhục nhã cùng với phẫn nộ nhất chính là, cái người cậu điên khùng kia của nàng không ngờ lại nổi lên cái ý niệm ghê tởm dơ bẩn như vậy trong đầu nữa.

Một ý niệm phẫn nộ sinh ra, vô số sát niệm cũng theo đó mà nảy sinh ra. Nàng ta khẽ nắm chặt hai nắm tay lại, nheo chặt cặp mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cũng chẳng thèm đặt những lời phân tích này của hắn vào trong tai lấy nửa chữ.

Ánh mắt của Hứa Nhạc cũng dần dần nheo chặt lại một chút, cảm thụ được cái cảm giác áp bách mạnh mẽ bên trong căn phòng giam này càng ngày càng nặng nề hơn, khiến cho kẻ khác cũng phải hô hấp càng ngày càng khó khăn hơn kia. Đối mặt với đối thủ vô cùng cường đại đang càng ngày càng tiến tới gần mình kia, tuy rằng trong lòng hắn cũng đã dâng lên cảm giác sợ hãi nhàn nhạt, thế nhưng ngoài miệng hắn lại vẫn cố gắng duy trì âm điệu cùng với biểu tình vô cùng bình thản, thậm chí so với ngày bình thường lại càng thêm bình thản hơn rất nhiều.

- Hiện tại bên trong gian nhà giam này cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi. Nếu như cô đánh chết tôi, như vậy từ nay về sau cũng sẽ chỉ có một khối thi thể lạnh như băng cùng với cô làm bạn quan ngày. Cái loại cảm giác này cũng sẽ không tốt lắm đâu.

Hứa Nhạc nhìn qua cực kỳ nghiêm túc mà đề nghị.

- Từ thời điểm còn rất nhỏ, ta cũng đã liền nhìn qua rất nhiều thi thể rồi!

Cặp mày của Hoài Thảo Thi khẽ nhướng lên một chút, đạm mạc nói, bắt đầu bước từng bước về phía trước.

- Thế nhưng mà cô cũng chưa từng có kinh nghiệm đối với việc thu thập thi thể đâu.

Hứa Nhạc bình thản trả lời:

- Hiện tại nhiệt độ trong không khí quả thật rất thích hợp cho mọi người đi ra bờ sông tản bộ, nhưng mà thật sự không thích hợp trong việc bảo tồn thi thể đâu. Thi thể sẽ trong khoảng thời gian rất ngắn mà trở nên hư thúi cùng với biến chất. À… Cô có từng gặp qua cảnh thân thể người bị trương phình lên chưa nhỉ? Chính là hiện tượng thi thể để lâu ngày trong không khí bị trương phình lên sau khi hư thúi đó!

Hắn dùng hai tay của mình khoa tay múa chân làm ra một đoạn khoảng cách nhỏ, vô cùng nghiêm túc nói:

- Đến lúc đó cái chân của tôi sẽ trương phù lên thô to giống như vậy nè. Trên mặt sẽ nổi lên những đường gân xanh, máu loãng hư thúi sẽ bắt đầu tươm ra, chảy loạn khắp nơi…

Hoài Thảo Thi khẽ đưa tay phất phất nhẹ, ngăn cản hắn miêu tả tiếp, trên mặt mang theo một tia mỉm cười đùa cợt, đáp lời:

- Anh cho rằng ta chính là những tiểu thư quý tộc hai tay ôm váy chạy trốn bên trong rừng, mỗi khi nhìn thấy một con thỏ nhỏ thì đều phải kinh hoảng thét lên chói lói hay sao chứ?

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:

- Không, tôi chỉ là căn cứ vào những chuyện xảy ra trong mấy ngày ở chung này, xác nhận rằng… cô rất thích sạch sẽ!

Ánh mắt của Hoài Thảo Thi lúc này lại càng nheo lại lợi hại hơn nữa. Nàng ta nhìn chằm chằm hắn một khoảng khá lâu cũng không nói thêm lời nào, giống hệt như là một vị Thần linh vô cùng cường đại đột nhiên bị người ta xua tan đi vầng quang hoàn trên người vậy, lộ ra nhược điểm trí mạng nhất của chính mình.

- Nếu như ta giết anh, người cậu điên cuồng kia cho dù có tiếp tục giam giữ ta đi chăng nữa, nhưng mà nghĩ chắc là cũng sẽ đem thi thể của anh ra ngoài, đem đi vùi lấp lại, hoặc là đốt thành tro tàn, hoặc là đem cho chó ăn chẳng hạn.

Thanh âm của nàng ta vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, ý tứ bên trong những lời nói cũng dần dần trở nên càng thêm ác độc hơn nữa. Đại khái là bởi vì đã bị Hứa Nhạc nhìn ra bản thân mình yêu thích sạch sẽ, khiến cho vị Công chúa Điện hạ này cảm thấy phi thường tức giận.

- Nếu như cô quên rồi thì tôi nhắc cho cô nhớ, vừa rồi tôi đã phá hủy hết thảy tất cả các thiết bị theo dõi bên trong căn phòng này, cũng chỉ chừa lại có một cái màn hình biểu hiện một chiều mà thôi.

Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay của mình kẹp lấy vài sợi dây dẫn điện tử, giơ lên cho đối phương nhìn thấy, kiên nhẫn mà tiến hành công tác thuyết phục của mình.

- Mặc dù đã cắt đứt mọi theo dõi, nhưng cuối cùng vẫn phải đưa thức ăn mỗi ngày. Chỉ cần ta không lấy, bên ngoài tự nhiên sẽ phát hiện ra vấn đề.

- Sẽ có vấn đề gì đây? Chúng ta tuyệt thực à? Tôi tin tưởng rằng cái vị Đại Sư Phạm điên cuồng kia đối với năng lực sinh tồn của chúng ta sẽ có sự phán đoán phi thường cao. Trong vòng vài ngày sắp tới hắn cũng sẽ không thèm để ý đến đâu. Mà mấy ngày này thôi cũng đã đủ để cho thi thể của tôi biến thành một đống thịt thối tràn đầy giòi bọ cùng với ruồi nhặng bay loạn khắp nơi rồi.

Ánh mắt đang nheo lại của Hứa Nhạc dần dần thả lỏng ra một chút, bên trong đồng tử chợt hiện lên một tia quang mang sắc bén sáng ngời. Hắn mỉm cười nói ra đủ các loại cảnh tượng thê thảm không sạch sẽ của chính mình sau khi chết đi, thế nhưng lại hồn nhiên không có lấy một chút cảm giác ghê tởm nào cả.

- Hơn nữa tôi cũng phải nhắc nhở cho cô nhớ một chút, bất cứ kẻ nào cũng đều biết năng lực của cô cường hãn đến thế nào, chỉ cần cô còn ở trong gian nhà giam này, bên trong phủ Đại Sư Phạm làm gì có ai dám mở cửa ra để lôi thi thể của tôi ra ngoài đây?

Một phen cùng với cô Công chúa Điện hạ thích sạch sẽ này trao đổi với nhau về vấn đề tốc độ hư thối đến lúc này, Hoài Thảo Thi cũng đã đi tới ngay trước mặt của Hứa Nhạc rồi. Trên cái dung nhan nữ tử rất khó khăn mới được xưng là có chút thanh tú khẽ chớp động một chút, lộ ra sắc diện lạnh lùng. Một cỗ hơi thở áp bách cường đại khiến kẻ khác phải hít thở không thông nhất thời đập mặt mà đến, tựa hồ như muốn đem cái bức tường hợp kim ngay phía sau chỗ ngồi của Hứa Nhạc đập cho ngã sập xuống mới thôi.

Hứa Nhạc bị vậy bên trong trạng thái áp lực cuồng bạo cùng với sự uy hiếp tử vong khủng khiếp như thế này, sắc mặt rốt cuộc cũng khẽ biến thành màu trắng. Thế nhưng hắn đã rất nhanh vô cùng mạnh mẽ chuyển hóa thành một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đồng tử trong cặp mắt đang nheo lại kia cũng càng trở nên thêm sáng ngời hơn một chút, cặp môi khẽ nhếch lên.

Phốc một tiếng vang lên!

Khuôn mặt Hoài Thảo Thi vô cùng lạnh lùng, khẽ cúi thắt lưng, nâng khủy tay lên. Cánh tay phải không hề chút xinh đẹp nào đã hướng thẳng về phía mặt Hứa Nhạc mà đập đến!

Một quyền nhìn qua giống như là vô cùng đơn giản cùng với lưu loát như thế này, không ngờ lại giống như là đem toàn bộ không khí đánh ra thành một cái động lớn vậy, một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ cùng với sắc bén nhất thời dâng lên, men theo cái động lớn từ bên trong không khí trống rỗng vô duyên vô cớ sinh ra này, lao thẳng đến giữa hai má của Hứa Nhạc. Trong nháy mắt kinh phong mãnh liệt bốc lên, thối thẳng đến trước mặt của Hứa Nhạc, khiến cho cặp lông mi trên đôi mắt một mí của Hứa Nhạc cũng phải không ngừng run rẩy lên một trận.

Cánh tay phải của Hứa Nhạc đã vô cùng run rẩy, toàn thân của hắn lúc này cũng đang run rẩy mãnh liệt, đương nhiên cũng không phải là bởi vì sợ hãi.

Đồng tử trong mắt của Hoài Thảo Thi ngay sau đó đã kịch liệt co rút lại một trận. Bởi vì nàng ta phát hiện ra cái nắm tay cường đại của chính mình lúc này đã bị một bức tường chặn đứng lại.

Đó là một bức tường vô cùng dày lại còn không ngừng run rẩy di động dị thường. Mỗi một lần bức tường kia run rẩy, liền đem lực lượng mạnh mẽ của nàng hấp thu phân tán đi, làm cho nó yếu bớt đi một chút. Mà cái loại lực lượng phản chấn quái dị giống như thế này, lại khiến cho nàng ta từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên mơ hồ cảm thấy run sợ nhàn nhạt.

Cái bức tường chặn ngay ở trước mặt chính mình này, chính là hai cánh tay của Hứa Nhạc!

Tay phải của Hứa Nhạc nhích lên một chút, dán chặt lên trên cổ tay phải của Hoài Thảo Thi, giống hệt như là một thanh đao sắc bén trơn nhẵn chặt mạnh một cái thật lực lên trên đó.

Ngay chỗ cạnh bàn tay của hắn chặt xuống, phần tay áo bộ quân trang trên cánh tay phải của Hoài Thảo Thi nhất thời vỡ tan ra thành từng phiến vụn, rung động tung bay ra xung quanh, hóa thành vô số những mảnh vải vụn rác rưởi tung bay khắp nơi.

Đồng tử trong mắt Hoài Thảo Thi nhất thời co rút lại mãnh liệt, cảm thụ được cỗ lực lượng ẩn chứa bên trong lòng bàn tay kia tựa hồ như cũng không thua kém chính mình bao nhiêu. Trong lòng nàng ta chợt dâng lên một sự nghi hoặc vô tận. Nàng ta nói thế nào cũng không rõ vì cái gì cái gã nam nhân Liên Bang trước mặt này sau khi mất tích hơn nửa năm thời gian, lại liền trở nên cường đại hơn rất nhiều so với trước đây như thế?

Thế nhưng giờ phút này cũng không có thời gian để cho vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc chưa biết thất bại bao giờ này có thể tự hỏi. Nàng ta khẽ nheo cặp mắt lại thành một cái khe, chụp lấy cái bàn tay với tốc độ nhanh như lửa điện đang phóng lên, che ở trước mặt kia, vai phải đột nhiên vận lực một cái, mạnh mẽ không lùi, ngược lại còn đẩy thẳng về phía trước một chút nữa!

Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, bàn tay trái của nàng từ bên hông thắt lưng đột nhiên vẽ ra nửa vòng tròn, ngón giữa mạnh mẽ chỉ thẳng về phía trước, ngoan độc mà vô cùng sắc bén hướng về phía một địa phương trống không, không có một vật gì phía trước người mà điểm thẳng xuống một cái!

Quả nhiên cử động của nàng cũng không một chút sai lầm!

Nếu như vừa rồi một ngón tay cực kỳ sắc bén kia của nàng cũng không có bẻ ngang trong không khí, điểm thẳng về phía nơi trống rỗng đó một điểm kia, ngay sau đó, một chưởng đao cực kỳ mãnh liệt của Hứa Nhạc sẽ liền lặng lẽ không một tiếng động, vẽ ra nửa vòng tròn, thoát ly khỏi cánh tay phải của nàng, chém thẳng vào phần cổ không có phòng thủ của nàng rồi.

Nhưng mà cũng không có nếu như, cũng liền không có chuyện sau đó.

Một kích cực kỳ sắc bén của Hoài Thảo Thi trực tiếp mạnh mẽ đánh trúng một kích đánh lén vốn dĩ quỷ mị không thể nắm bắt nổi của Hứa Nhạc, hung hăng điểm thẳng trúng vào cổ tay của Hứa Nhạc, phát ra một thanh âm xương cốt va chạm khiến người khác nghe được cũng không khỏi phải rét lạnh một phen.

Hứa Nhạc giả vờ yếu thế trong một khoảng thời gian dài như thế, quả thật đã thành công giấu diếm được nàng ta, tìm được một cơ hội đánh lén bất ngờ vô cùng tốt như thế. Nhưng mà dưới tình huống cực độ nguy hiểm như vậy, tâm thần của Hoài Thảo Thi vẫn như cũ không một chút dao động bối rối nào cả. Nàng ta giống hệt như là một đầu tinh linh ở trong rừng rậm rộng lớn có thể ngửi được mùi của một ngọn lửa bốc lên ở ngoài ngàn dặm vậy, nàng ta cũng có thể ngửi được một cỗ cảm giác nguy hiểm không biết ở nơi nào dâng lên kia, hơn nữa liền có thể không một chút do dự, hướng về phía cái địa phương phát ra cảm giác nguy hiểm kia mà đánh xuống một cái!

Bất cứ mọi âm mưu quỷ kế, kỹ xảo tính toán gì đó, đối diện với lực lượng cường hãn khủng bố nhất cũng đều là những tồn tại hư vô cả mà thôi. Giống hệt như là một sợi dây thừng siết chặt khó gỡ chung quy cũng không đỡ được một kiếm cường hãn của vị quân vương vậy, sự nguy hiểm trí mạng như thế nào cũng không thể đỡ được một đập của vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc kia.

Nhìn qua giống như là một đập vô cùng nhẹ nhàng tùy tiện, thế nhưng trên thực tế đã thể hiện ra sức chiến đấu cùng với kinh nghiệm vô cùng kinh người của Hoài Thảo Thi. Cái này cũng chỉ có thể quy kết cho thiên phú mà thôi. Giống hệt như là Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân vậy, có được loại thiên phú đặc thù đối với việc điều khiển Robot, không ai có thể bắt chước hoặc là học tập được!

Một quyền một chưởng va chạm mạnh mẽ với nhau, kình phong chấn động vỡ toang ra. Hai người thanh niên trẻ tuổi thân thể cùng với thực lực cường đại nhất của Đế Quốc cùng với Liên Bang này, tại ở bên trong căn phòng giam kỳ quái cùng với u ám, trầm mặc làm ra một hồi chiến đấu hoặc sống hoặc chết như thế này, cũng không giống như hai đầu mãnh thú, lại giống như là hai cỗ máy móc vậy.

Hoài Thảo Thi đánh vào khoảng không mà lại đắc thủ, ngay sau đó liền không nói thêm tiếng nào, lập tức bước nhanh về phía trước một bước, bàn tay phải nhanh như tia chớp thọc xuyên qua khe cánh tay trái đang phòng thủ của Hứa Nhạc, ngón tay cái lăng không chỉ ra, hướng về phía bên mang tai yếu hại của Hứa Nhạc mà chọc thẳng tới. Cánh tay trái của nàng thì lại hóa thành một cây thiết bảng lớn, mang theo một luồng cuồng phong khủng bố, nương theo lực bị cánh tay Hứa Nhạc đẩy ra ngoài, đánh mạnh về phía bên hông của Hứa Nhạc.

Nếu như một kích này của nàng ta đánh trúng, xương sườn của Hứa Nhạc không biết sẽ bị gãy đi bao nhiêu cái mà nói, nguy hiểm hơn nữa có thể nói là ngay cả buồng phổi trong bụng của hắn có thể sẽ bị trong khoảnh khắc đánh cho rách nát tả tơi!

Nhưng mà dù sao kẻ mà nàng ta đối mặt chính là Hứa Nhạc, chính là Hứa Nhạc đã từng trảu qua kinh mạch toàn thân bị đánh tan nát đến mức vô cùng thê thảm, bằng vào nghị lực vô cùng cường đại mà sống lại, thậm chí càng gia tăng thực lực lên một bậc nữa. Chính là Hứa Nhạc đồng dạng có được thiên phú khủng bố mà người bình thường khó có thể nào đạt tới được, cũng là gã Hứa Nhạc lần đầu tiên bên trong chiến đấu cận thân dùng một loại tâm tính yếu thế hơn người khác mà xuất chiến, hơn nữa lại còn làm ngược lại với bản tính của chính mình, dùng vô số những ngôn ngữ cùng với biểu tình để mà mê hoặc địch nhân!

Mười cái tư thế chiến đấu mà ngay từ thuở nhỏ Phong Dư đại thúc dạy cho, sớm đã dung nhập vào trong máu huyết kinh mạch trong thân thể của hắn, vào trong xương cốt của hắn, biến thành một bộ phận bên trong cơ thể, bên trong trí nhớ của hắn mà căn bản không thể nào phân tích ra nổi. Hắn phi thường khó khăn mới tìm ra được một cái cơ hội tốt như thế này, một cái cơ hội có khả năng đánh bại được Hoài Thảo Thi vốn dĩ không ai bì nổi kia. Toàn bộ tinh thần cùng với lực lượng của hắn cũng đều được điều động lên hết, tất cả những sợi cơ bắp trong thân thể gần như là cuồng hoan, gần như là điên cuồng mà ma sát kịch liệt!

Hứa Nhạc mãi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể dùng một kích để mà đánh bại Hoài Thảo Thi được, hắn thậm chí đã từng dự liệu đến chuyện Hoài Thảo Thi có thể tránh thoát khỏi cú đánh lén bí ẩn mà mình đã ẩn giấu vô cùng cẩn thận nữa. Cho nên bên trong đại não của hắn vốn không có trải qua bất cứ quá trình tự hỏi nào cả, liền trực tiếp bằng vào trực giác và bản năng của mình, đầu gối trái đột nhiên nâng lên một chút, phóng thẳng về phía bên trong đùi của đối phương, đồng thời cánh tay phải vừa mới đánh ra thất thủ đã cong ngược về phía sau một chút, giơ ngang lên, tránh thoát khỏi cánh tay phải của đối phương, đập thẳng vào thái dương của Hoài Thảo Thi!

Hoài Thảo Thi ngã xuống, ở trong kiếp sống chiến đấu bất bại sáng rọi lóa mắt của chính mình, nàng lần đầu tiên bị ngã xuống như thế!

Ngay trong khoảnh khắc phân định ra sinh tử cuối cùng, hoặc là khoảnh khắc đồng quy ư tận cùng với đối thủ kia, cánh tay trái của nàng mạnh mẽ thay đổi đi góc độ công kích, nện thẳng lên trên bên cạnh cái đầu gối âm hiểm mạnh mẽ của Hứa Nhạc kia, ngay sau đó cực kỳ khó có thể tưởng tượng nổi, giống như tia chớp nâng thẳng lên trên, đem cánh tay phải của Hứa Nhạc chắn lại ngay bên nách. Nhưng mà nàng căn bản không có cách nào ngăn cản nổi được một kích ẩn chứa lực lượng cuồng bạo khủng bố của đối phương, đem cái phần xương sườn cũng không khác quá nhiều so với thường nhân, đồng dạng có phẩm chất bình thường của nàng ta chặt đứt không biết bao nhiêu cái…

Thân thể của Hoài Thảo Thi mang theo trọng lượng nặng nề, té ngã xuống mặt đất, rơi thẳng xuống cái hố lớn lúc trước do đích thân nàng phá ra, phát ra thanh âm trầm đục, chấn lên một lớp bụi bậm cực kỳ hiếm thấy. Thế nhưng nàng ta đã ngay lập tức mạnh mẽ chống đỡ lại thân thể, vẫn duy trì tư thế ngồi bệch dưới mặt đất như thế, khóe môi toát ra một tia máu tươi nhàn nhạt. Nàng ta dùng một loại cảnh giác cùng với sát ý mãnh liệt từ trước tới giờ chưa từng có, giương mắt nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân Liên Bang đang ở cách đó không xa kia.

Cái gã nam nhân Liên Bang kia cũng đồng dạng ngã xuống giống như nàng, nhìn bộ dáng bị thương so với Hoài Thảo Thi căn bản cũng không nhẹ hơn. Nhưng mà không biết là vì cái gì, nhìn thấy cái tên gia hỏa đang ngồi dựa lên cái ghế nhỏ ở bên cạnh vách tường kia không ngừng ho khan, lần đầu tiên trong cuộc đời này của Hoài Thảo Thi cảm nhận được hàm nghĩ chân chính của hai từ ‘đáng sợ’!

Cũng không phải là bởi vì thực lực bản thân gã nam nhân kia vốn dĩ đã vô cùng cường đại, ngày hôm nay đột nhiên thần kỳ càng trở nên cường đại hơn rất nhiều lần, mà là bởi vì trong một tràng chiến đấu ngắn ngủi cùng với hung hiểm vừa rồi, cái gã nam nhân Liên Bang này đã triển lộ ra một cỗ cảm giác nguy hiểm lạnh thấu xương của việc chiến đấu không chút sợ chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.