Gian Khách

Quyển 4 - Chương 53: Trò chuyện với Lĩnh tụ



Không biết là nguyên nhân có phải bởi vì những nốt đồi mồi trên mặt mình, tương phản với cái làn da trắng tái nhợt tràn đầy những nếp nhăn, tạo thành một gương mặt nhìn qua hơi có chút khủng bố, do đó nên không muốn gặp người lạ hay không, hay là nguyên nhân bởi vì những năm tháng tuổi già khiến cho vị lão nhân Ốc Tư này sợ gió sợ nắng, mà bên trên gian phòng lầu hai yên tĩnh này cũng chỉ có duy nhất một cái đèn nhu hòa hơi chút âm u mà thôi, khiến cho người khác có cảm giác không khí hơi chút ngột ngạt cùng với thần bí.

Tại thời điểm mà vị lão nhân này xuất hiện trước mặt chính mình, Hứa Nhạc cũng không có quá mức kích động như tưởng tượng, ngược lại trong lòng lại còn có chút thất vọng nhàn nhạt nữa, cho dù rằng đối phương chính là vị thủ lĩnh Ốc Tư của tổ chức phản kháng ngầm bên trong Đế Quốc.

Bởi vì đối phương có lẽ chính là người mà mình cần tìm, nhưng lại cũng không phải là người mà mình muốn tìm… Cái lời này nghe qua hơi có chút phức tạp cùng với không hợp logic, nhưng mà kỳ thật lại là phi thường đơn giản. Hứa Nhạc hiện tại cần nhất chính là một thế lực có thể trợ giúp bản thân rời khỏi lãnh thổ của Đế Quốc, quay trở về Liên Bang, như vậy tổ chức phản kháng ngầm này không hề nghi ngờ gì chính là một trong những sự lựa chọn tốt nhất của hắn. Nhưng mà cái vị lão nhân thủ lĩnh tổ chức phản kháng ngầm trên mặt tràn đầy những vết đồi mồi này… lại cũng không phải là cái người kia…

Nhưng mà sau khi nghe xong những lời nói kia của vị lão nhân thủ lĩnh tổ chức phản kháng ngầm già nua ngay trước mặt mình này, mặc dù biểu tình của Hứa Nhạc cũng không chút biến đổi, nhưng mà trái tim cũng đã bị khiến cho hung hăng chấn động lên một trận.

- Mãi cho đến khi cậu xuất hiện!

Cái loại câu nói dạng như thế này rất thường xuyên xuất hiện bên trong những kịch bản tiểu thuyết kỳ hiệp thần thoại của Tịch Lặc, xã hội nhân loại nhẫn nhục phụ trọng chống cự lại những thế lực tà ác đang bành trướng, trải qua vô số những kiếp nạn, những trả giá thế nhưng cũng không thể nào thành công, rốt cuộc cuối cùng ở bên cạnh một cái đống rác phế thải nào đó bên đường, đột nhiên phát hiện ra một gã thiếu niên có cốt cách thanh kỳ, có tương lai sáng chói…

Thánh quang từ trên trời đột nhiên chiếu rọi xuống, bao phủ lên trên khuôn mặt thánh thiện thoát tục có ánh sáng nhàn nhạt trời sinh của gã thanh niên mới xuất hiện kia. Những âm thanh thần thánh nhàn nhạt vang lên khắp không trung, những thiên thần với những cặp cánh bồ câu trắng toát bay múa đầy trời. Một vị lão nhân tóc bạc như cước cầm trong tay thanh quải trượng, gương mặt già nua giàn giụa nước mắt, run giọng nói:

- Ta vốn tưởng rằng nhân loại đã không còn hy vọng nào nữa, mãi cho đến khi cậu xuất hiện trước mặt đám tội dân phàm tục chúng ta…

Vừa tưởng tượng đến đây, Hứa Nhạc liền nhịn không được kịch liệt ho khan lên một trận. Phần bụng với thương thế chưa lành của hắn nhất thời bị đau đớn đến mức co rút lại một trận.

Cái sự nghiệp phản kháng lật đổ chế độ thống trị Hoàng triều Đế Quốc của mấy trăm triệu dân chúng ở dưới đáy tầng chót của xã hội Đế Quốc này cùng với chính mình có quan hệ gì với nhau chứ? Hứa Nhạc phi thường rõ ràng năng lực của chính bản thân mình. Chính mình cũng không phải là Lý Thất Phu, cho dù mình có là Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu đi chăng nữa, chỉ sợ nhiều lắm cũng chỉ có thể đem một vị Hoàng đế của Hoàng triều Đế Quốc giết chết mà thôi. Cái chế độ Hoàng triều này vẫn sẽ có những vị Hoàng đế khác đứng lên mà quản lý, căn bản không thể bị lật đổ được. Cho nên có chút không hiểu nổi cái vị lĩnh tụ già nua này đến tột cùng là muốn nói gì với hắn. Cho nên hắn cũng chỉ có thể tiếp tục duy trì trầm mặc, im lặng mà lắng nghe.

- Hoàng Thất Đế Quốc một mặt thì dùng những tên đồ tể như là Quận vương Tạp Đốn vậy, tiến hành công tác trấn áp giết hại tràn ngập huyết tinh, một mặt thì lại giả mù sa mưa, cố ý làm ra một ít những cải cách, thay đổi nhằm để mua chuộc lòng người, ví dụ như là cái kế hoạch giáo dục không phân biệt giai cấp ở trên tinh cầu Cách Phản Tinh kia…

- Ta phải thật lòng thừa nhận, Hoàng đế Hoài Phu Sa quả thật là một nhân vật chấp chính vô cùng vĩ đại. Nhưng mà thân là một gã Hoàng đế Đế Quốc, cái mà hắn đại biểu chính là ý chí tập thể của Hoàng tộc cùng với đám Đại quý tộc kia. Cho dù rằng bên trong nội bộ bọn chúng có bởi vì một chút cải cách này mà phát sinh ra một số mâu thuẫn nội bộ nào đó đi chăng nữa, thì cũng không thể nào thay đổi được cái sự thật khách quan này cả.

- Những cái cải cách kia của bọn chúng căn bản chính là bố thí, chính là ban cho những người nô lệ chúng ta vài bát cơm trắng, để đổi lấy hiệu suất làm việc cao hơn của bọn họ, cùng với sự chủ động bán mạng cho chủ nô của bọn họ… Những người nô lệ vẫn như cũ chỉ là những người nô lệ, khác nhau cũng chỉ là ở chỗ bọn họ có thể có cơm trắng để mà ăn hay không thôi.

- Ta biết bên trong Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang các người có một câu nói, gọi là chúng sinh bình đẳng… Tuy rằng ta đối với mấy đám thương nhân xâm lược các người cũng chẳng có chút hảo cảm nào cả, nhưng mà ta phải thừa nhận rằng những lời nói này của các ngươi rất có lực lượng. Có lẽ trong suy nghĩ của các người, cái câu nói này chính là một sự thưởng thức, nhưng mà nó lại chính là mục tiêu phấn đấu cả đời của chúng ta.

- Ta không muốn vĩnh viễn là một nô lệ. Đám người Mộc Ân bên dưới kia cũng không muốn vĩnh viễn là nô lệ. Trên đời này không có bất cứ kẻ nào nguyện ý trời sinh ra liền biến thành một kẻ nô lệ cả.

Vẻ mặt của Lĩnh tụ Ốc Tư nói đến đây liền trở nên cực kỳ ngưng trọng, nghiêm túc. Trên gương mặt già nua loang lỗ của ông ta chợt lóe lên hào quang nhiệt huyết của thời thanh xuân.

- Ta từ trước cho đến bây giờ vẫn mãi không thể nào hiểu nổi, vì cái gì hễ mà là làn da màu trắng thì liền là dân đen, là nô lệ. Vì cái gì hễ có tròng mắt xinh đẹp đen láy như thiếu nữ thì lại là quý tộc? Đây là những màu sắc mà Đấng Sáng Thế đã ban phát trên người của chúng ta, chẳng lẽ có thể dựa vào những tiêu chuẩn đó thì liền xác định số phận của một con người hay sao?

Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe vị lão nhân kia nói, cảm nhận được sự phẫn uất mãnh liệt bên trong những câu nói của vị lão nhân kia. Trong lòng hắn chợt nghĩ đến tình trạng bên Liên Bang, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm khái nhàn nhạt. Bên phía Liên Bang từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ xuất hiện ra tình trạng kỳ thị chủng tộc quái dị như vậy.

Cho dù là thời đại Hoàng triều Thai Thị ở thời đại xã hội trước đây, cũng không có phát sinh ra cái hiện tượng đáng ghê tởm như thế. Hiện tại bên trong Liên Bang tuy rằng đại bộ phận mọi người cũng đều là tóc đen mắt đen, nhưng mà những người có tóc nâu, tóc vàng, mắt xanh, mắt tím… cũng thật sự không hiếm thấy. Từ trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói qua có bất cứ sự kỳ thị nào cả. Ngược lại ở trong cuộc sống hằng ngày cùng với những cạnh tranh yêu đương bình thường cũng đều nhận được sự hoan nghênh của mọi người.

- Không ai nguyện ý đối với sự bất công này, cho nên chúng ta phải làm một cuộc cách mạng.

Lĩnh tụ Ốc Tư lại tiếp tục sử dụng thanh âm mạnh mẽ hữu lực nói:

- Chỉ có tiến hành cách mạng mới có thể xác định lại trật tự xã hội, mới có thể có phân phối tài nguyên công bằng. Nhưng mà nếu như là đạt đến sự công bằng xã hội chân chính, thì Hoàng đế Hoài Phu Sa cần phải đem vô số những tài phú, tài nguyên mà hắn cùng với đám đại thần của hắn và vô số những đại quý tộc khác nữa, trong không biết bao nhiêu năm qua đã bóc lột trên máu, mồ hôi, nước mắt của những dân chúng ở dưới tầng chót xã hội kia toàn bộ nôn hết ra.

- Đối với cái xã hội Hoàng triều này mà nói, làm như vậy chẳng khác nào là tự sát cả!

- Chính quyền cũng giống như là một cái sinh vật thật sự, một sinh vật có bản tính ham sống sợ chết, vì thế ai lại nguyện ý tự sát cơ chứ?

- Nếu như cuộc cách mạng này của chúng ta có thể được tiến hành đến cuối cùng, có thể thức tỉnh được toàn bộ tầng lớp dân chúng, đứng dậy đồng loạt yêu cầu càng nhiều sự công bằng xã hội, đụng chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của Hoàng Thất Đế Quốc, ta nghĩ vị Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa của chúng ta nhất định sẽ lập tức quẳng đi cái mặt nạ khoan dung độ lượng, giả nhân giả nghĩa của chính mình, lộ ra cái bộ mặt dữ tợn hung ác như dã thú.

- Nhưng mà cái đầu dã thú cuồng bạo khát máu này, hiện tại đang khoác trên người một cái áo khoác ôn lương hiền hậu, khoan dung khiến kẻ khác phải vô cùng tán thưởng, khiến cho rất nhiều người bị mê hoặc. Những đồng chí kiên trì bước đi trên con đường cách mạng cùng với chúng ta đã càng ngày càng ít đi.

Vị lão nhân đang ngồi trên chiếc ghế dựa kia chợt phát ra một tiếng thở dài âm trầm mà bi thương vô cùng:

- Mấy năm gần đây, ta vẫn luôn một mực tự hỏi con đường cách mạng tiếp theo nên đi như thế nào? Còn có thể đi tiếp được bao lâu nữa đây? Nhưng mà ta lại bi thương phát hiện ra, tiền đồ cách mạng của chúng ta càng ngày càng xa vời hơn. Ít nhất một thế hệ lão nhân này của chúng ta đã đánh mất tất cả những cơ hội thành công rồi.

Ánh mắt dừng lại trên thân hình của Hứa Nhạc đang ngồi trước mặt mình, bên trong cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân Ốc Tư này đột nhiên sinh ra một tia tình tự cực kỳ phức tạp. Bên trong tia cảm xúc này có bao hàm một phần hy vọng, hai phần hổ thẹn, ba phần do dự, bốn phần bứt rứt, phức tạo không nói nên lời. Thậm chí ngay cả trên gương mặt tái nhợt già nua tràn đầy nếp nhăn cùng với những đốm đồi mồi của vị lão nhân cũng bắt đầu trở nên ảm đạm, như hòa lẫn vào bên trong bầu không khí u ám của gian phòng này vậy.

- Cả cuộc đời này của ta cũng chỉ từng gặp qua duy nhất một người Liên Bang mà thôi…

Vị lão nhân lẳng lặng ngắm nhìn Hứa Nhạc, thanh âm mang theo vẻ cảm khái vạn phần, nói:

- Cậu cũng chính là người Liên Bang thứ hai mà ta được gặp. Cũng chính là bởi vì sự xuất hiện của cậu, khiến cho ta phát hiện ra, con đường cách mạng của chúng ta tựa hồ đã xuất hiện một bước rẽ ngoặt vô cùng tươi sáng, vô cùng mở rộng. Tương lai toàn bộ Tinh vực Tả Thiên tựa hồ như đã xuất hiện một hy vọng mới.

Trầm mặc lắng nghe trong một khoảng thời gian dài như thế, đến khi đề tài câu chuyện đã chuyển sang lên trên người mình, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng phá vỡ sự trầm mặc của bản thân, sau khi tự hỏi một lát, mới bình tĩnh nói:

- Đây là lần thứ hai ông nhắc tới tôi… Có lẽ tôi mơ hồ có thể đoán được ông cùng với tổ chức cách mạng của ông đang nghĩ muốn thông qua tôi làm ra một chút chuyện tình gì đó. Nhưng mà ông có từng nghĩ qua hay không, đối với những người Đế Quốc mà nói, cho dù là ông chính là xuất phát từ ý nghĩ muốn bảo hộ đám dân đen cùng với bình dân của Đế Quốc nên mới làm vậy, nhưng mà hàng động hợp tác cùng với một người Liên Bang như tôi, chính là hành động phản bội quốc gia?

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chú vào cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân ngay trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Bất luận là lịch sử Đế Quốc sau này sẽ phát triển như thế nào, chỉ cần ông làm ra cái quyết định này, như vậy bên trong sử sách của Tinh vực Tả Thiên này, ông cũng sẽ vĩnh viễn bị ghi lại là một… quân bán nước!

- Tuy rằng ta vô cùng ghét cay ghét đắng cái xưng hô người Đế Quốc này của chính mình, nhưng mà ta cũng phải thừa nhận, bản thân mình chính là một người Đế Quốc.

Lĩnh tụ Ốc Tư đột nhiên nở nụ cười. Một đạo ánh sáng có chút u ám từ trong đôi mắt đục ngầu của ông ta phản xạ ra, mang theo một vẻ mặt thả lỏng như được giải thoát cùng với vẻ kiên nghị vô cùng:

- Thân là một người Đế Quốc, phải làm ra cái quyết định cùng với Chính phủ Liên Bang tiến hành hợp tác, so với cậu tưởng tượng càng thêm khó khăn hơn rất nhiều.

Vị lão nhân thông thả nâng cánh tay phải của mình lên, chỉ thẳng vào đầu của chính mình, nhàn nhạt nói:

- Muốn thuyết phục những chiến sĩ giống như đám người ở dưới lầu kia tiến hành hợp tác với cậu, căn bản là chuyện phi thường khó khăn. Nhưng mà chuyện chân chính khó khăn nhất, chính là thuyết phục bản thân mình!

Hứa Nhạc rất thường xuyên ở sâu bên trong tâm mình đối với chính mình tiến hành tự đối thoại cùng với tự thuyết giáo đối với bản thân, dùng loại phương pháp này để khiến cho con đường nhân sinh của chính bản thân mình càng thêm kiên định hơn. Thế nhưng hắn lại phi thường không thích lắng nghe người khác tự nói với chính mình cùng với thuyết giáo bản thân. Nhưng mà không biết vì cái gì, ngay hôm nay ở bên trong gian phòng có chút âm u này, lắng nghe vị lão nhân đã chấp chưởng tổ chức cách mạng ngầm của Đế Quốc không biết bao nhiêu năm này đang kể loại chuyện xưa, giảng thuật lại những chuyện này cùng với các lời nói quan hệ tranh đấu chính trị phức tạp, trong lòng hắn cũng không phải nảy sinh sự mâu thuẫn chán ghét, mà ngược lại còn có chút cảm khái nhàn nhạt.

Đại khái là bởi vì cái vị lão nhân đang ngồi trên ghế dựa này, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thì cùng với bản thân hắn có chút giống nhau. Cả hai người cũng đều bởi vì chính mình muốn duy trì một cái đạo lý mà bản thân cho rằng chính xác, đã không tiếc hy sinh hết thảy mọi hậu quả.

- Nói thẳng điều kiện của ông đi!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới chậm rãi nói.

Vị lão nhân Ốc Tư dùng bàn tay run rẩy của chính mình từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện bằng giấy, chậm rãi đưa đến trước mặt của hắn.

Hứa Nhạc nhờ vào ánh sáng hơi chút u ám của ngọn đèn trên trần nhà, rất nhanh xem qua một lượt phần văn kiện này, cặp mày khẽ nhíu lại một chút, lắc lắc đầu, nói:

- Viện trợ về vũ khí, bảo hộ an toàn tuyến đường vận chuyển quân sự… Ốc Tư tiên sinh, tôi không biết những cái điều kiện này có tính là quá mức hay không. Nhưng mà tôi dám khẳng định những chuyện này không phải là một gã Thượng Tá như tôi có thể làm chủ được. Nếu như các ông có thể một phen trợ giúp tôi quay trở về Liên Bang, tôi có thể một phen đem phần văn kiện này chuyển đến cho Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh. Hơn nữa theo như tôi phỏng chừng, bên phía Nghị Viện Liên Bang khẳng định là cần phải đóng cửa thảo luận mới có thể quyết định được.

- Không! Cậu cần phải đám ứng với ta mấy cái điều kiện này trước đã, sau đó chúng ta mới có thể thảo luận chi tiết những vấn đề khác tiếp theo được.

Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, vị Lĩnh tụ tổ chức cách mạng ngầm già nua mà tràn ngập cảm giác sẵn sàng tử vì đạo, khiến cho kẻ khác vô cùng tôn kính kia đã liền biến thành một gã thương nhân lãnh khốc mà vô cùng thanh tỉnh. Ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, đạm mạc nói:

- Ta đã không tiếc hết thảy mọi hậu quả, chấp nhận biến thành một gã giặc phản quốc bị vạn dân phỉ nhổ, những chiến sĩ anh dũng của chúng ta cũng chấp nhận sự khuất nhục mạnh mẽ, cùng với những kẻ xâm lược các người tiến hành hợp tác… Nếu như mà các người ngay cả một chút điểm thành ý đó cũng không chịu xuất ra, như vậy bảo sao ta có thể chấp nhận nổi đây?

- Thứ nhất, chúng ta cũng không phải là kẻ xâm lược! Thứ hai, các người cũng có thể không cần cùng với chúng ta hợp tác!

Hứa Nhạc mạnh mẽ trả lời:

- Thứ ba, ông đã từng nói cả cuộc đời này của ông cũng chỉ gặp qua có hai người Liên Bang mà thôi. Tôi nghĩ là ông có lẽ không quá mức hiểu rõ hình thức vận hành của chính thể Liên Bang. Một cái hiệp nghị hợp tác quan trọng giống như thế này, không có khả năng do một gã Thượng Tá nhỏ bé như tôi liền có thể quyết định được đâu.

- Không! Không! Không!

Vị lão nhân Ốc Tư rất nhanh đã phất tay ra ngăn cản câu nói tiếp theo của Hứa Nhạc. Trên khuôn mặt già nua của ông ta chợt mang theo một tia nụ cười nhàn nhạt pha lẫn với chút nghiền ngẫm:

- Tuy rằng ta cũng chưa từng sinh hoạt một ngày nào dưới sự thống trị của Chính phủ dân tuyển như bên Liên Bang vậy, nhưng mà ta biết rất rõ ràng, bên trong xã hội nhân loại luôn luôn có những điểm vô cùng tương tự. Bất luận là trình tự chính trị, hay là trình tự chính nghĩa nào đó, chỉ cần có được những ích lợi thật sự đủ lớn, liền cũng sẽ bị hoàn toàn vứt bỏ sang một bên… Mà hiện tại, cái mà chúng ta hứa hẹn sẽ đưa cho Liên Bang các người, chính là một cái ích lợi đủ to lớn đó!

- Cho nên cái tính hiệu lực của bản văn kiện này khi mà Thượng Tá Hứa Nhạc cậu đặt bút ký tên lên trên đó, ta lại một chút cũng không hề lo lắng.

Lão nhân Ốc Tư vươn ra một ngón tay run rẩy, thong thả nói:

- Thân là nhân vật thân tín của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, là người nối nghiệp vĩ đại nhất của Quân Thần Lý Thất Phu, là nhân vật thần tượng của toàn bộ Liên Bang… Chỉ cần cậu ký tên lên trên bản hiệp nghị này, nói như vậy cái đám chính khách nhàn chán kia của các người cho dù có lớn mất đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tìm ra được lý do để mà phủ nhận tính hiệu lực của nó.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lúc sau, mới chậm rãi nói:

- Tôi hoàn toàn có thể ký tên lên bản hiệp nghị này, nhưng mà sau khi quay trở lại Liên Bang, tôi cũng có thể xem như là chưa từng phát sinh ra hết thảy những chuyện này!

Vị lão nhân Ốc Tư lại một lần nữa mỉm cười nhàn nhạt nhìn hắn, một lát sau mới dung dung nói:

- Ta đã từng xem qua tất cả những hồ sơ cá nhân của cậu, cùng với những sự kiện kinh người mà cậu từng làm trước đây. Ta biết, cậu không phải là loại người không có trách nhiệm như thế!

Hứa Nhạc nhất thời im lặng không biết nói gì, trong lòng thì lại thầm nghĩ, chẳng lẽ trên trán của chính mình có khắc rõ ràng hai chữ người tốt như thế hay sao? Hắn nhịn không được thở dài, nói:

- Một phen đem một cái hiệp nghị bí mật có thể liên lụy đến sự sinh tử của hàng tỷ nhân loại, ký thác hoàn toàn lên trên hành vi đạo đức thường ngày của một mình tôi… Tuy rằng tôi phải thừa nhận rằng chính mình cũng có chút kiêu ngạo khi nghe được điều này. Nhưng mà cái này… có thể nào là một trò đùa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.