Gian Khách

Quyển 4 - Chương 59: Đế Quốc cất lưới (Trung)



Bên trong gian sửa chữa ô tô tràn đầy những mảnh tường vỡ cùng với sương khói mù mịt vẫn còn có người sống sót. Những viên đạn ít ỏi đến thê lương vẫn không ngừng gào thét phóng ra, xuyên thấu qua màn khói đen đằng kia, nện thẳng lên trên mặt giáp cứng rắn của những đầu Robot Lang Nha, thanh âm nặng nề mà khủng bố. Thế nhưng nó lại cũng chỉ có thể chấn lên vài đốm lửa nhỏ nhàn nhạt mà thôi, thậm chí ngay cả để lại một chút vết trầy trên thân thể con Robot cũng không có nữa.

Một tràng chiến đấu mà uy lực chênh lệch nhau quá lớn như thế này, khiến cho hỏa lực của đám chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng lưu lại kia nhìn qua đáng thương dị thường. Bọn họ giống như một đám côn trùng nhỏ bé, đang đối diện với cái chết sắp đến, hướng về con voi to lớn cùng với mạnh mẽ hơn mình vô số lần, phí công không ngừng phun ra những giọt nọc độc cuối cùng của chính mình, thế nhưng con voi kia căn bản là không cảm nhận được sự phản kháng của bọn chúng.

Những đầu Robot Lang Nha kia đột nhiên dừng lại cái chân máy móc nặng nề của chính mình. Khẩu cơ pháo khủng bố trên cánh tay trái máy móc của chúng nâng lên, phun ra những luồng hỏa miêu xinh đẹp. Hỏa lực mạnh mẽ khủng bố nhất thời đem nửa bức tường còn sót lại oanh thành vô số mảnh vụn tung bay khắp trời. Còn về phần những gã chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ẩn núp phía sau bức tường kia, thì lại là ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã liền biến thành vô số mảnh thi thể tung bay rồi.

Tiếng động cơ dịch chuyển vù vù chói tai, thanh âm những cái chân máy móc nặng nề của đám Robot đạp xuống mặt đất, những thanh âm cơ pháo bắn phá lãnh khốc mà nặng nề, tiếng tường gạch vỡ vụn, thanh âm kinh ngạc kêu thét… Vô số thanh âm từ nơi đó không ngừng vang lên, chỉ là ở trong những loại thanh âm hỗn độn đó, tuyệt đối không có thanh âm tiếng súng cùng với tiếng gọi nhau í ới của các chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ở lại cầm cự nữa. Dần dần một trận tàn sát khủng bố mạnh mẽ của chi bộ đội càn quét này cuối cùng cũng kết thúc.

Hơn mười đầu Robot Lang Nha khủng bố trong khoảng thời gian ngắn nhất đã hoàn toàn quét sạch sự chống cự yếu ớt bên trong xưởng sửa chữa ô tô, sau đó lập tức tách ra, nhanh chóng chiếm cứ các địa điểm yếu hại tại các khu vực xung quanh nơi này. Trong đó có một vài đầu Robot điện tử bắt đầu khởi động hệ thống theo dõi phản ứng sinh vật điện tử cao cấp, ý đồ muốn tìm ra hướng đi của các đường địa đạo phiền phức bên dưới nhà xưởng sửa chữa ô tô này.

Liền đúng vào lúc này, từ phía sau quảng trường của khu dân nghèo đột nhiên mơ hồ có thanh âm những đầu Robot công trình hạng nặng đang đè nén lên mặt lộ mà di chuyển đến. Bên trong còn có trộn lẫn một vài thanh âm lốp xe ma sát với mặt đường, hầu như không thể nghe thấy được. Cánh cổng lớn phía trước xưởng sửa chữa ô tô sớm đã bị gãy ngang, lúc này ầm ầm một tiếng liền ngã thẳng xuống mặt đất. Một tầng bụi mù mạnh mẽ dâng lên.

Hoài Thảo Thi vẻ mặt hờ hững, đầu đội chiếc mũ quân dụng, dưới sự bảo vệ của vô số các binh lính bộ đội Đế Quốc thần tình cực kỳ trầm trọng, cất bước mà vào, hướng về phía khu vực phía Nam của xưởng mà đi tới.

Bức tường bằng xi măng cao lớn ở khu phía Nam xưởng sửa chữa kia lúc này dưới sự oanh kích mạnh mẽ của khỏa tên lửa đạn đạo không đối diện kia mà sớm biến thành bột phấn, lộ ra những lõi thép thê lương cùng với những mảnh tường vụn đen đúa còn sót lại. Phía sau bức tường tan nát này chính là một cái hồ nước nhỏ bên ngoài không xa.

Cái tràng nổ mạnh khủng bố kia chính là phát sinh ở ngay bên cạnh cái hồ nước nhỏ này. Lúc này mặt đất bên dưới nó đã sớm biến thành một cái hố to mày đen vô cùng khủng bố, bụi mù bốc lên dày đặc.

Toàn bộ lượng nước ít ỏi bên trong cái hồ nhỏ kia hiện tại sớm đã bị luồng khí lãnh cực nóng của tràn nổ mạnh kia ảnh hưởng, khiến cho bốc hơi hết toàn bộ, lộ ra một lớp bùn đất mốc meo ngàn năm ở bên dưới đáy. Thậm chí lớp bùn đất bên dưới đáy này cũng đã hoàn toàn khô cạn, nứt nẻ ra, nhìn qua giống hệt như là mặt đất ở một chỗ sa mạc nóng bức lâu năm không có mưa, gió gì vậy.

Hoài Thảo Thi lúc này đang đứng ở trên chỗ còn sót lại của bức tường gần như vỡ tan kia, khoanh tay lại nhìn xuống cái hố to khủng bố ngay phía trước mặt mình, nhìn xuống con đường địa đạo đã bị chấn cho lộ hẳn ra bên ngoài ở ngay phía trước cái hồ nước kia, nhìn thấy vô số những thi thể cháy đen với những hình dạng vô cùng quái dị, nhìn thấy trong đường địa đạo kia vẫn còn mấy người chưa hoàn toàn chết hẳn, cặp mày thanh tú của nàng ta khẽ nhướng lên một chút.

Con đường địa đạo kia đã bị tên lửa đạn đạo hoàn toàn phá hủy, hơn sáu mươi gã chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng hộ tống Lĩnh tụ Ốc Tư rời đi, hiện tại tuyệt đại đa số cũng trong khoảnh khắc liền chết đi. Mà vị lão nhân Lĩnh tụ cùng với mấy gã thuộc hạ trong thành nhất của ông ta bởi vì nhanh chân chạy ở trước nhất, cho nên mặc dù cũng bị vụ nổ mạnh kia chấn bay, cả người tràn đầy máu tươi cùng với những mảnh thi thể vỡ vụn, những mảnh bùn đất, thế nhưng lại may mắn cũng không có tử vong ngay tại đương trường.

Chẳng qua, cái này có lẽ cũng chính là một sự bất hạnh cực lớn của bọn họ.

Vị lão nhân Ốc Tư yếu ớt nằm dài thở dốc trên mặt đất. Nước bùn cùng với máu tươi vẽ loạn khắp nơi trên toàn thân ông ta. Những đốm đồi mồi xấu xí cùng với cái làn da trắng trẻo quái dị mà ông ta có được ngay từ đầu kiếp sống dân đen của chính mình, thứ khiến cho ông ta có thể dũng cảm đứng lên, bắt đầu khiêu chiến sự bất công trong xã hội kia, lúc này cũng đã hoàn toàn bị che phủ, căn bản không nhìn rõ ràng nữa.

Quần áo của ông ta đã bị những luồng hỏa miêu khủng bó đốt thành tro tàn, cặp chân bại liệt nhiều năm trước đây trong sự nghiệp chiến đấu với Hoàng tộc Đế Quốc cũng bị thiêu đốt đến mức thê thảm không đành lòng nhìn. Một mảnh da thịt tối đen cùng với một vài chỗ nứt vỡ đỏ au, không ngừng bốc lên từng luồng khói khét lẹt.

Ý chí cứng rắn mạnh mẽ kinh người giúp cho vị lão nhân Lĩnh tụ này cũng không có lâm vào hôn mê. Ông ta trừng lớn cặp mắt, nhìn chằm chằm về phía cái gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc trẻ tuổi đang từ ở trên đỉnh đường địa đạo hướng chính mình đi tới kia, trong lòng mơ hồ đoán được thân phận thật sự của đối phương. Hô hấp của ông ta vốn đang suy yếu, lúc này đột nhiên trở nên dồn dập lên một trận. Bàn tay phải già nua vô lực của ông ta có chút nắm chặt lại, chụp lấy một mớ bùn đất trên mặt đất, tựa hồ như muốn cầm lấy cái gì đó để mà đập cái gì.

Gã binh lính Đế Quốc phụ trách giám sát ông ta để ý thấy động tác của vị lão nhân, hắn khẽ cúi thấp thân thể xuống, mạnh mẽ tát mạnh một cái vang dội lên mặt vị lão nhân. Cú tát vô cùng mạnh mẽ kia khiến cho trên mặt vị lão nhân nhất thời đỏ bừng lên một mảnh.

Hoài Thảo Thi khẽ phất phất tay mấy cái, ý bảo đám binh sĩ đang canh gác xung quanh đám người kia tản ra. Nàng ta một mình một người đi tới trước mặt vị Lĩnh tụ Ốc Tư, im lặng trầm mặc nhìn ông ta. Nàng nhìn một khoảng thời gian rất lâu sau đó, mới hờ hững mà mở miệng nói:

- Ta xin tự giới thiệu một chút, ta là Hoài Thảo Thi!

Cặp môi trắng bệch tràn đầy máu tươi của vị lão nhân Ốc Tư đột nhiên khẽ nhúc nhích một chút, bên trong cặp mắt đột nhiên toát ra một đạo quang mang kỳ dị, thế nhưng lại chung quy cũng không có mở miệng nói cái gì.

- Ta biết ông là ai!

Hoài Thảo Thi tiếp tục hờ hững nói:

- Hoàng Thất Đế Quốc để mặc cho ông có thể trốn chết nhiều năm đến như vậy, cũng không phải là không có cách bắt giữ ông, mà là bởi vì chúng ta cần ông đi dẹp yên một vài nhân vật nào đó của chúng ta, làm ra những chuyện tình mà chúng ta không tiện ra tay. Nếu nhưng quả thật chúng ta muốn bắt giữ ông, ông như thế nào có thể trốn thoát nổi cơ chứ?

Một tia thần thái kiên nghị bên trong cặp mắt vị lão nhân Ốc Tư chợt dần dần phai nhạt đi. Ông ta biết rõ ràng lúc này mình sắp đuối sức mà chết, cho nên vị Công chúa Điện hạ này cũng không nhất thiết là phải đi lừa gạt chính mình làm gì. Cái khỏa trái tim đã sớm chuẩn bị hy sinh vì sự nghiệp bất cứ lúc này, hiện tại lại dần dần sinh ra một chút ngớ ngẩn không hiểu.

Bắt đầu từ khi còn là một gã thanh niên, ông ta đã liền dấn thân vào trong sự nghiệp giải phóng cho bình dân nô lệ ở dưới đáy tầng chót của xã hội Đế Quốc này. Ông ta không biết bao nhiêu lần đã đào thoát ra khỏi những vòng vây đuổi bắt của Quân đội Đế Quốc cùng với những cảnh sát chìm truy đuổi mình không ngừng. Ông ta đã từng lãnh đạo bảy cuộc khỏi nghĩa hoặc là bạo động lớn có nhỏ có trong khắp lãnh thổ Đế Quốc. Ông ta suất lĩnh những đệ tử tràn đầy nhiệt huyết cùng với các nông phu cơ cực, bí mật tiến hành xử tử gần cả ngàn gã quý tộc vô sỉ tham lam mà tàn nhẫn… Ông ta cũng đã từng bị thương nặng suýt chết, đã từng dùng tên giả bị bắt giam vào trong nhà lao Hoàng gia… Tuy rằng trơ mắt nhìn thấy tiền đồ của sự nghiệp giải phóng dân chúng càng ngày càng ảm đạm hơn, thế nhưng lại chưa có một khắc nào cảm thấy hối hận cả.

Mãi cho đến thời khắc này, khi biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại nghe được những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn này của Hoài Thảo Thi, Lĩnh tụ Ốc Tư rốt cuộc cũng mới hiểu được, vì cái gì mà bản thân mình nhiều năm như vậy có thể càng không ngừng trốn chết, thế nhưng lại vẫn không có chết…

- Cái gã thanh niên Liên Bang kia hiện tại đang ở nơi nào?

Thân thể Hoài Thảo Thi đột nhiên ngồi xổm xuống dưới, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào vị lão nhân đang nằm trên mặt đất:

- Các người chuẩn bị một phen đem hắn từ nơi này rời đi bằng con đường nào?

Vị lão nhân Ốc Tư căn bản cũng không thèm để ý đến câu hỏi của nàng. Ông ta thoáng trầm mặc trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thì cái thần thái kiên nghị mạnh mẽ thuộc về bản thân của ông ta lại một lần nữa quay trở lại trong mắt.

Hiện tại đã sắp kiệt sức ngã xuống, vị lão nhân kiên cường rốt cuộc cũng đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc. Bản thân mình mặc dù lúc còn sống ở một mức độ nào đó mà nói là đã bị Hoàng Thất lợi dụng, thế nhưng mà những chuyện tình mà chính mình đã làm kia, vẫn luôn luôn là có giá trị.

- Ốc Tư, trước đây ta đã từng xem qua rất nhiều hồ sơ của ông. Thân là một thành viên của Hoàng tộc Đế Quốc, ta cũng không nhịn được có chút kính nể đối với ông. Bởi vì ông trước kia, thật sự là vô cùng có cốt khí!

Hoài Thảo Thi nhìn thấy những biến hóa xảy ra trên biểu tình của vị lão nhân, biết rõ ràng đối phương tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những gì mà mình muốn biết. Cặp mày cô nàng nhíu chặt lại, có chút ghét cay ghét đắng lạnh giọng nói:

- Cuộc chiến đấu giữa hai chúng ta, chung quy cũng vẫn là cuộc chiến đấu nội bộ giữa những người Đế Quốc với nhau. Nhưng mà ta không ngờ tới nổi, ông bây giờ đã quá già rồi, không ngờ lại làm ra những chuyện khiến kẻ khác phải cực kỳ thất vọng như thế…

- Cấu kết với đám người Liên Bang, bán đứng luôn lợi ích dân tộc của chính mình, vì lý niệm chính trị của chính bản thân mình, không tiếc làm ra những hành động phản quốc… Ông không biết làm như vậy là vô cùng đáng xấu hổ hay sao?

Sự phẫn nộ của Hoài Thảo Thi đích thực là vô cùng chân thật, phát sâu từ tận đáy lòng nàng. Vị Lĩnh tụ Ốc Tư đang vô cùng yếu đuối nằm trên mặt đất, cặp mắt có chút hờ hững liếc nhìn về phía bầu trời cao vút mà xa xôi kia, tựa hồ như là đang tự hỏi làm thế nào để trả lời sự phẫn nộ của Công chúa Điện hạ, lại tựa hồ như là đang tự hỏi trong lòng, quyết định của chính mình cùng hợp tác với Liên Bang, đến tột cùng là đúng hay sai?

Một khoảng thời gian rất dài sau đó, vị lão nhân Ốc Tư hơi chút gian nan nghiêng đầu lại, nhìn chằm chằm về phía Hoài Thảo Thi, bên trong cặp mắt đục ngầu lộ ra một tia quang mang kiên định cùng với trào phúng, thanh âm khàn khàn mà thở hổn hển nói khẽ:

- Phản quốc? Cái quốc gia này là quốc gia của các người, cho tới bây giờ cũng chưa từng là quốc gia của những bình dân nô lệ chúng ta… Công chúa Điện hạ, cô có thể nào tìm ra cho ta một cái lý do để những người bình dân nô lệ chúng ta phải cảm thấy yêu cái quốc gia này đi!

- Nhưng mà các người dù sao cũng đều là người Đế Quốc, các người là sinh ra ở nơi này, ở nơi này mà lớn lên…

- Đây chính là cái đạo lý hễ là giòi bọ thì phải yêu hố phân hay sao?

Vị lão nhân chợt hô hấp dồn dập lên một trận. Ánh mắt của ông ta lại dần dần trở nên trống rỗng một trận, hai tay có chút vô lực cào cào nhẹ lên trên mặt đất khô cằn bên dưới thân mình, nhìn chằm chằm Hoài Thảo Thi, yếu ớt nói:

- Những chuyện tình mà cả đời này ta đã làm, cũng không phải là muốn chứng minh ta có khả năng xuất sắc nào đó, mà chỉ là muốn đem những thứ mà chúng ta bị cướp đoạt đi đoạt lại, ta tuyệt đối không muốn tiếp tục sống tàn trong cái hố phân này nữa.

- Những gì của thần linh là thuộc về thần linh, những gì của Đế Quốc là thuộc về Hoàng đế Bệ hạ, trên đời này có cái gì là thuộc về của chính những bình dân nô lệ chúng ta cơ chứ? Công chúa Điện hạ thân mến của ta ơi, nếu như các người có thể một phen khẳng khái đem những gì vốn dĩ thuộc về chúng ta trả lại cho chúng ta, các người nhất định sẽ phát hiện ra, quyết tâm chống cự lại đám người Liên Bang xâm lược kia của chúng ta, so với những gì trong suy nghĩ của các người còn mạnh mẽ hơn rất nhiều nữa.

- Lý do biện giải của đám người phản quốc vô sỉ như các người luôn luôn tuyệt vời chính trực quang minh như thế a!

Hoài Thảo Thi nhìn chằm chằm xuống vị Lĩnh tụ của tổ chức bình dân phản kháng nằm ngay dưới chân mình, lạnh nhạt đưa ra một lời bình trào phúng cuối cùng, sau đó xoay người bỏ đi.

Các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng Đế Quốc đã từng gọi Quân đội cùng với các quan viên của Hoàng Thất là đám Hoàng tặc, còn bản thân mình thì bị đám người Hoàng Thất Đế Quốc gọi là nghịch tặc. Bắt đầu từ ngày hôm nay, nói như vậy bên trên lệnh truy nã của bọn họ sẽ có thêm một cái danh tự mới: giặc phản quốc!

Vị lão nhân Ốc Tư lãnh đạo tổ chức bình dân phản kháng suốt mấy chục năm thời gian, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, ông ta đã làm ra một cái quyết định cùng với đám người xâm lược Liên Bang tiến hành hợp tác khiến người khác phải vô cùng khiếp sợ như thế. Tuy rằng bằng vào quyền uy vô thượng của ông ta trong tổ chức, đã tạm thời đạt được sự ủng hộ của đại bộ phận các thành viên bên trong tổ chức, nhưng mà cái tội danh tội phạm phản quốc này, cái hành vi dẫn sói vào nhà như thế này, nói như vậy thì đứng ở bất cứ góc độ nào trên lịch sử, cũng sẽ đều đi theo ông ta cùng với tổ chức của ông ta vĩnh viễn, vĩnh viễn…

Làm như vậy thật sự có chính xác hay không? Thật sự có… đáng giá hay không? Vị lão nhân này còn chưa thể trả lời cái câu hỏi này, thì bên dưới đáy cái hồ nước cạn khô kia chợt truyền đến một tiếng súng lục thanh thúy, đã kết thúc một cuộc đời tràn ngập tinh thần đấu tranh kiên cường của ông ta, cũng một phen đem cái câu hỏi này để lại cho những người nối nghiệp tiếp theo cùng với các chiến sĩ tâm tình phức tạp vô cùng của tổ chức bình dân phán kháng kia.

Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng kia lúc này đang liều mạng chạy như điên bên trong con đường địa đạo, tự nhiên cũng sẽ không có biện pháp nào nghe được thanh âm của khẩu súng lục kia vang lên. Nhưng mà những hình ảnh về tràng nổ mạnh lúc trước từ hệ thống theo dõi tầm xa truyền về, cùng với những phần thi thể tàn khuyết còn lại bị những luồng khí lãng khủng bố chấn văng ngay sau đó, đã làm cho trong lòng bọn họ sớm đoán ra được kết quả của đám người ở lại cản hậu rồi.

Cái vị lão nhân giống hệt như từ phụ kia, không thật sự chính là từ phụ, không biết bao nhiêu năm nay đã dẫn dắt bọn họ, thậm chí là ngay cả những bậc cha chú của bọn họ kiên cường chiến đấu vì lý tưởng chung kia, hẳn là đã một phen đem sinh mệnh của chính bản thân mình cống hiến cho sự nghiệp giải phóng nhân dân rồi…

Thân thể các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng nhất thời cứng ngắc, liếc mắt nhìn về phía Tề Đại Binh bên này, không hề phát ra bất cứ thanh âm nào, đưa ra sự nghi hoặc thống khổ của bản thân mình. Mà Tề Đại Binh thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt liếc nhìn lên màn hình bên kia, lúc này biểu tình sớm đã bởi vì sự bi thương thống khổ ở sâu nhất bên trong nội tâm mình khiến cho chết lặng rồi, căn bản không có làm ra bất cứ phản ứng nào cả.

Những con đường đang trên con đường chạy trốn chết kia lúc này lại không hề dừng lại cước bộ, những tiếng bước chân rầm rập dày đặc bên trong con đường địa đạo âm u không ngừng kéo dài vang vọng. Không có bất cứ kẻ nào mở miệng nói chuyện, cũng không có người nào điên cuồng gào khóc, kêu gọi mọi người quay trở lại thử cứu viện cái gì. Mọi người chỉ là trầm mặc tiếp tục con đường chạy trốn của chính mình, im lặng mà chạy trên con đường chính xác phía trước.

Con đường địa đạo xâm xấp bước tối tăm căn bản không biết đâu là điểm cuối, con đường chạy trốn tựa hồ cũng không có điểm cuối. Đám Robot khủng bố của quân đội Hoàng tặc ở trên mặt đất trên đầu cũng không biết đang nặng nề giẫm lên nơi nào… Một khoảng thời gian chạy trốn thật lâu sau đó, trong đám người trốn chết rốt cuộc cũng có kẽ không nhịn nổi, bắt đầu bật khóc lên.

Bản thân Hứa Nhạc từ đầu đến cuối trong quá trình trốn chết này cũng đều mãi trầm mặc không nói bất cứ lời nào. Tâm tình của hắn lúc này đã vô cùng trầm trọng. Trong lòng hắn lúc này chợt nghĩ đến cái vị Lĩnh tụ Ốc Tư của tổ chức bình dân phản kháng, đối với mình cũng không có quá nhiều tình cảm kia cứ như vậy mà lặng lẽ chết đi, liền không tự kềm hãm, nhất thời nhớ tới một câu nói mà đêm đó vị Đại Sư Phạm đã từng nói với hắn trong gian nhà giam hợp kim kia:

- Mỗi một người ai nấy cũng đều có sứ mệnh lịch sử của chính mình!

Như vậy sứ mệnh lịch sử của bản thân mình là cái gì đây?

Hứa Nhạc khẽ nhíu lại cặp mày của mình, cặp lông mày này hiện tại đang bắt đầu sinh trưởng trở lại, do đó nhìn qua có vẻ như càng thêm cứng rắn, kiên nghị hơn so với dĩ vãng. Hắn tiếp nhận một bình nước lọc do một gã chiến sĩ bên cạnh đưa qua, hớp một ngụm lớn. Đột nhiên hắn có chút kinh ngạc khi tiếp nhận một thanh súng lục lạnh như băng ở bên cạnh đưa qua.

Tề Đại Binh khẽ cúi đầu xuống, thanh âm có chút bình tĩnh nói:

- Nếu như tất cả chúng ta đều chết hết, thì anh cũng cần phải còn sống sót mà quay trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.