Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 28: Mượn rượu giả điên?



Mặc Diễm cười cười với Mộ lâu chủ, mở miệng nói, "Tuy rằng những người này phá hoại hôn lễ của Mộ lâu chủ nhưng ngày đại hỉ kiêng kị đổ máu, Bản thái tử cảm thấy chỉ cần trừng phạt nhỏ là tốt rồi, không biết ý của Mộ lâu chủ thế nào?"

Thái tử điện hạ đây là trực tiếp ném Quốc sư đại nhân sang một bên. Hơn nữa, hắn ta giống như đã quên việc phụ hoàng của hắn ta vừa mới bị thương, bây giờ hắn ta lại cư nhiên muốn bỏ qua cho những thích khách đó.

Tuy rằng trên thực tế chuyện Mặc Thiên bị thương có thể không liên quan đến thích khách nhưng chỉ sợ những người ở đây không có mấy ai nghĩ thế.

Thái tử điện hạ có thể xem là người biết suy tính kỹ lưỡng. Đầu tiên, Mộ lâu chủ phóng hoả hậu viện của Quốc sư phủ bây giờ lại để thích khách phá hoại hôn lễ - hắn ta đã chắc chắn rằng Mộ lâu chủ không muốn gả cho Quốc sư đại nhân. Có thể đoán được, nếu hôn lễ này thành, chỉ sợ Văn Nhân Dịch cũng không được thanh tịnh.

Đây chẳng phải là kết quả mà hắn ta muốn sao? Làm sao hắn ta có thể để hôn lễ này dở dang được chứ?

Nếu hắn ta đã ra tay ngăn cản thích khách để hôn lễ được tiếp tục, sao không thừa dịp này để Mộ lâu chủ thiếu hắn ta một cái nhân tình?

Dù cho Mặc Thiên không vui, thì có sao? Ai bảo Mặc Thiên chỉ có mình hắn ta là nhi tử.

Chỉ là, Thái tử điện hạ đã suy nghĩ quá mức tốt đẹp. Mộ lâu chủ làm sao không nhìn ra trò vặt vãnh này? Nàng để thích khách náo loạn khắp nơi cũng không phải thật sự muốn phá hư hôn lễ. Dù sao, nàng cũng đã đạt thành hiệp nghị với Quốc sư đại nhân. Chỉ là nàng không muốn để Quốc sư đại nhân quá đắc ý, nhân tiện cũng giao thủ nghiêm chỉnh một lần với Quốc sư đại nhân luôn nhưng bây giờ lại bị Mặc Diễm phá rối. Mộ lâu chủ không tìm hắn ta để tính sổ thì hắn ta ngay cả trong mộng cũng cười mới phải, cư nhiên còn muốn Mộ lâu chủ thiếu hắn ta một cái nhân tình?

Nói cho cùng, Mặc Diễm vẫn là xem thường Mộ lâu chủ. Nếu hắn ta đặt Mộ lâu chủ đặt ngang hàng với Quốc sư đại nhân, có lẽ sẽ không ngây thơ như vậy.

Mộ Lưu Ly ngoéo môi một cái, thản nhiên mở miệng, "Thái tử điện hạ nhân từ."

Lần này, người của nàng xem như là tinh anh, chỉ cần Văn Nhân Dịch không ngăn cản, người của Mặc Diễm căn bản là không ngăn được. Bất quá, Mặc Diễm đã muốn diễn trò, vậy tuỳ hắn ta đi, dù sao cũng không có hại tới nàng.

Nghe câu trả lời của nàng, Mặc Diễm có chút vừa lòng, tầm mắt đảo qua người vô hình - Văn Nhân Dịch, câu môi cười, vẫy tay để người của mình mang thích khách đi.

Những người vướng bận đã đi rồi, hôn lễ dĩ nhiên là tiếp tục. Dưới ánh nhìn của hơn một nửa đại thần trong triều, Quốc sư đại nhân lôi kéo Mộ lâu chủ bái chỗ ngồi cao đường rỗng tuếch, sau đó phu thê giao bái. Trước khi đưa vào động phòng, Quốc sư đại nhân thản nhiên nói, "Chư vị vẫn là tiến cung quan tâm một chút thương thế của Hoàng Thượng đi!"

Những đại thần ở đây, có mấy ai chưa thành tinh? Vừa nghe đã biết Quốc sư đại nhân đang đuổi người, lập tức cáo từ.

Vốn đang náo nhiệt lại đột nhiên an tĩnh lại, hai vị này cũng không thèm để ý. Quốc sư đại nhân trực tiếp ôm Mộ lâu chủ trở về phòng, không người quấy rầy, thật tốt!

Sau khi vào phòng, Quốc sư đại nhân vội vàng giở khăn voan lên cho Mộ lâu chủ. Không phải hắn sốt ruột mà hắn biết, nếu hắn kéo dài đến tận buổi tối, chỉ sợ Mộ lâu chủ sẽ tự làm.

Mộ Lưu Ly ngồi xuống giường, giương mắt nhìn về phía Quốc sư đại nhân, không mặn không nhạt nói, "Quốc sư đại nhân như thế này có tính là bán cho Thái tử điện hạ một cái nhân tình không?"

Văn Nhân Dịch lười biếng cười nói, "Vì sao Mộ lâu chủ không nói là Bổn toạ bán cho ngươi một cái nhân tình?" Hắn làm như vậy chẳng khác nào để người Lạc Tiên lâu thoải mái đào thoát, không phải sao?

Mộ lâu chủ ngây người tại phủ Quốc sư một ngày, chuyện gì cũng chưa làm, chỉ dạo một vòng quanh Quốc sư phủ. Văn Nhân Dịch liền biết nàng lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì rồi nên mới phân phó thủ hạ tăng mạnh đề phòng. Nhưng cuối cùng vẫn bị người của Lạc Tiên lâu trà trộn vào.

Trò vặt vãnh của Mặc Diễm, Mộ lâu chủ hiểu được thì Quốc sư đại nhân sao lại không rõ cơ chứ nhưng hắn biết rõ, Mặc Diễm nhúng tay bậy bạ vào chuyện của Mộ lâu chủ thì sẽ không tạo được hảo cảm với Mộ lâu chủ. Thậm chí còn khiến cho Mộ lâu chủ nhớ rằng hắn ta nợ nàng một lần. Nếu đã như thế, hắn sao phải ngăn cản? Dĩ nhiên để cho Mặc Diễm tự do thể hiện.

Hơn nữa, người của Mộ lâu chủ, hắn bắt được lại không thể giết thì không thể báo cáo với Mặc Thiên và Vân quý phi. Nếu không bắt thì hắn cũng là thất trách. Bây giờ, giao người cho Mặc Diễm là hoàn hảo, Mặc Thiên có tức giận thì cũng đổ lên người Mặc Diễm rồi.

Trong chuyện này, người thắng lớn nhất vẫn là Quốc sư đại nhân. Điều này khiến cho Mộ lâu chủ rất là bất bình, sớm biết thế thì nàng đã để cho Thái tử điện hạ cướp tân nương rồi!

Nàng vốn muốn tạo phiền toái cho Quốc sư đại nhân, kết quả lại làm cho hôn lễ này thuận lợi tiến hành, thật sự là quá thất sách.

Nhưng mà, nhìn Quốc sư đại nhân tặng một lỗ trên cánh tay của Mặc Thiên, giúp nàng không cần phải bái hai vị nàng nhìn không thuận mắt, nàng cũng lười đi so đo.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Mộ Lưu Ly không chút khách khí nói, "Bản lâu chủ đói bụng." Tuy rằng không có làm bao nhiêu việc nhưng hiện tại đã là giữa trưa.

Nghe vậy, Quốc sư đại nhân lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị bưng đồ ăn lên. Cũng may, Quốc sư đại nhân còn chưa đuổi hết mọi người đi, nếu không, ai sẽ chăm sóc Mộ lâu chủ a!

Thức ăn được dọn lên, Mộ lâu chủ không khách khí liền động đũa, cũng không để ý đến Quốc sư đại nhân là chủ nhân, tuyệt không có một chút tự giác của người làm khách. Bất quá, bây giờ nàng đã là Quốc sư phu nhân, cũng coi thể xem như là nửa chủ nhân.

Không đợi cho Mộ lâu chủ ăn được hai miếng, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Quốc sư đại nhân vốn đứng một bên người nàng lập tức chắn trước mặt Mộ lâu chủ.

Mộ Lưu Ly hơi hơi nhíu mày, bây giờ cũng xem như là sau đại hôn rồi đi? Nàng còn không thể dùng dung mạo thật gặp người? Lấy khăn che mặt ra, mang vào, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc Văn Nhân Dịch lại làm trò quỷ gì, giống như hắn và nàng rất ám muội vậy. Bất quá, cẩn thận ngẫm lại, khuôn mặt này của nàng có lẽ thật đúng là chọc phải rất nhiều phiền toái.

Người khác không nói, chỉ tính riêng Mặc Thiên thôi, ông ta cũng đã làm qua loại sự tình này - giành phu nhân của đại thần.

Thấy người đến là ai, Văn Nhân Dịch không khỏi nhíu nhíu mày, gọi, "Tang Nhu."

Lúc này, Tang Nhu vẻ mặt đỏ bừng, nghiêng nghiêng ngả ngả, cả người toả ra mùi rượu, chứng minh nàng ta đã uống rượu, nhìn thấy Văn Nhân Dịch, Tang Nhu liêu xiêu khi đi tới chỗ hắn, khi chỉ còn cách Văn Nhân Dịch khoảng hai bước chân, chân liền bước hụt một bước, ngã vào lòng của Văn Nhân Dịch.

Văn Nhân Dịch vừa muốn tránh ra, lại bị một bàn tay từ phía sau giữ chặt lại, khiến cho Tang Nhu bắt được hắn.

Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ quay đầu, "Mộ lâu chủ..." Đôi mắt hoa đào còn mang theo ai oán nhè nhẹ. Nữ nhân này chuyên môn chọc giận hắn a, nào có ai nhìn nữ nhân khác yêu thương nhung nhớ phu quân của mình không ngăn cản đã đành, lại còn ra tay giúp đỡ?

Chống lại ánh mắt ai oán pha lẫn câu nhân, dù Mộ lâu chủ bình tĩnh cũng không kiềm được mà run lên, lùi về phía sau, ho nhẹ một tiếng mới thản nhiên nói, "Nếu ngươi tránh ra, chẳng lẽ muốn Bản lâu chủ đón lấy sao?"

Quốc sư đại nhân thực bất dĩ nhận mệnh. Được rồi, hắn lấy nàng về nhà thì phải là người che mưa chắn gió giúp nàng.

"Dịch..." Tang Nhu gắt gao ôm Văn Nhân Dịch, thanh âm khẽ run mang theo vô tận ưu thương, mỹ nhân nhu nhược như thế, làm cho người ta nhịn không được mà thương tiếc.

Nhưng mà, Quốc sư đại nhân chính là động vật máu lạnh, không hề có cảm giác với điều này, hờn giận nhíu nhíu mày, không chút lưu tình đẩy nàng ta ra, ngữ khí ôn hoà nhưng lời cất lên chẳng dễ chịu chút nào, "Tang Nhu, loại chuyện mượn rượu giả điên này không phải là việc mà cô nương tốt nên làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.