Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 94: Thái tử điện hạ đáng thương



Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Tuy lòng nàng đã có quyết định nhưng cũng không vội khuyên nhủ gã mà chỉ hỏi: "Nhất định phải đi nước cờ nguy hiểm này sao?"

Thái tử điện hạ nhíu mày nói: "Thế lực của Văn Nhân Dịch rất sâu, bây giờ triều đình lại thay máu, gần như toàn bộ triều đình đều là người của hắn. Giờ Bản thái tử làm gì hay đi đâu cũng bị hắn quản chế, chỉ có giết hắn thì bổn cung mới có cơ hội trở mình." Nếu Văn Nhân Dịch chết thì thế lực của hắn cũng sẽ như rắn mất đầu, gã chỉ cần động tay động chân một chút là thế lực còn sót lại cũng sẽ tan thôi.

Gã vừa dứt lời, nhã gian lặng ngắt như tờ, cả hai đều không nói gì. Qua một lúc lâu, Mộ lâu chủ mới lên tiếng: "Thái tử điện hạ có muốn nghe ý kiến của Bản lâu chủ không?"

Gã nhíu mày: "Nàng nói đi."

"Nghe nói quan hệ giữa Thái tử điện hạ và Cần Vương cũng không tệ." Lời này của nàng chỉ mang ý trần thuật chứ không hề có ý dò hỏi.

Trong lòng Mặc Diễm cả kinh, đôi mắt ngập vẻ đề phòng. Chuyện gã hợp tác với Cần vương là bí mật, ngay cả Văn Nhân Dịch cũng không biết mà nàng lại biết, thật sự khiến gã rất kinh hãi, lẽ nào gã đã quá xem thường thế lực của Lạc Tiên lâu ư?

Mộ lâu chủ không để tâm đến sự đề phòng của Thái tử điện hạ. Nếu nàng đã nói thì sẽ không sợ gã đề phòng mình. Chẳng phải Mặc Diễm luôn phòng bị nàng ư? Thêm một lần cũng chả sao cả.

Tuy Thái tử điện hạ nghĩ bản thân che giấu rất tốt nhưng cũng không qua được pháp nhãn của Quốc sư đại nhân. Lạc Tiên lâu là thế lực của giang hồ, gốc rễ trong triều đình không sâu, tất nhiên là sẽ không phát hiện ra chuyện bí ẩn như này. Sở dĩ Mộ lâu chủ biết được chuyện này là vì Quốc sư đại nhân nói cho nàng nghe.

Mặc Diễm đè nén khiếp sợ, bình tĩnh hỏi: "Mộ lâu chủ cảm thấy Cần vương có phải là một đối tượng hợp tác tốt không?" Miệng hỏi nhưng trong lòng gã đang suy nghĩ đến một ngàn lẻ một lý do vì sao đột nhiên nàng lại nhắc tới Cần vương.

Nếu mối quan hệ hợp tác giữa gã và Cần vương bị tiết lộ thì gã sẽ càng khó xoay chuyển tình thế hơn. Mặc dù người nói ra lời này là đối tác của gã nhưng gã vẫn rất căng thẳng. Dù sao thì mối quan hệ hợp tác cũng không đáng tin cậy. Họ hợp tác vì lợi ích thì tất nhiên cũng có thể phản bội nhau vì lợi ích mà. Tuy thanh danh của Lạc Tiên lâu luôn rất tốt nhưng gã vẫn không thể yên tâm.

Trái ngược với vẻ căng thẳng của gã, Mộ lâu chủ rất bình tĩnh, vì nàng biết Quốc sư đại nhân đang núp ở một nơi bí mật gần nàng. Tâm tình của nàng rất tốt nên không trêu chọc Thái tử điện hạ nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không biết Cần vương và Vân quý phi có liên quan đến nhau sao? Trước khi giết Quốc sư đại nhân, Thái tử điện hạ phải xử lý hết kẻ thù ẩn nấp bên cạnh trước rồi hẵng tính."

Nàng cũng biết được mối quan hệ giữa Cần vương và Vân quý phi từ Quốc sư đại nhân. Lúc ấy, khi nghe hắn thâm ý nói ả dùng thân thể của bản thân để đổi lấy hầu hết thế lực thì nàng còn cảm thấy hơi thương hại ả. Có lẽ, yêu nhầm Quốc sư đại nhân là nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời ả.

May là ả không biết Quốc sư đại nhân đã lạnh nhạt nhìn ả cực khổ dùng sắc đổi lấy thế lực nhưng lại không đủ để đối chọi với hắn.

Nghe xong lời nói của nàng, sắc mặt của Thái tử điện hạ đổi màu liên tục. Đến cuối cùng, mặt gã âm trầm như nước: "Mộ lâu chủ có được tin tức này từ đâu?" Nếu đây là thật thì gã đã quá xem thường Liễu Vân Sương, ả lại có thể gieo một mầm hoạ xuống cạnh gã.

Mộ lâu chủ thản nhiên cười đáp: "Chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã quên bây giờ Bản lâu chủ đang ở phủ Quốc sư?"

Nghe vậy, Thái tử điện hạ nhíu nhíu mày: "Nàng chắc chắn không phải

là Văn Nhân Dịch cố tình dẫn dắt nàng?"

Nàng cũng không tức giận vì sự hoài nghi của gã: "Bản lâu chủ cũng không bảo Thái tử điện hạ phải tin. Ta chỉ vì mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta mà báo tin này với Thái tử điện hạ thôi. Bản lâu chủ không quan tâm Thái tử điện hạ chọn lựa như thế nào cả." Đây là ưu điểm của việc thu tiền trước rồi mới làm việc. Lỡ như Thái tử điện hạ chết thì nàng cũng sẽ yên tâm mà nhận lấy mười vạn lượng hoàng kim kia, dù sao thì trong hiệp ước giữa họ không có điều khoản phải bảo vệ tính mạng của gã.

Thái tử điện hạ sầm mặt suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Bản thái tử sẽ điều tra chuyện này."

Mộ lâu chủ không nói thêm gì nữa. Mục đích của nàng chỉ là khiến Thái tử điện hạ bỏ đi ý định ám sát Quốc sư đại nhân rồi tiện tay thực hiện kế hoạch của mình mà thôi.

Vì độ nguy hiểm của việc ám sát Quốc sư đại nhân quá cao, với tính cách cẩn thận của Thái tử điện hạ, khi biết bên cạnh có nội gián thì chắc chắn sẽ không hành động lỗ mãng. Dù ám sát thất bại thì gã cũng có thể để Lạc Tiên lâu gánh tội thay nhưng Mộ lâu chủ biết lúc này gã không dám tự ý vứt bỏ nàng. Với Thái tử điện hạ, vứt bỏ Lạc Tiên lâu cũng giống như chặt đứt một cánh tay của mình. Gã vốn dĩ yếu hơn Quốc sư đại nhân, làm vậy thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Quả nhiên, Thái tử điện hạ cũng không nhắc lại chuyện ám sát Quốc sư đại nhân nữa.

Lý do nàng đồng ý gặp Thái tử điện hạ là vì nói cho gã biết tin tức này. Bây giờ, lời cũng đã nói, nàng không định nán lại thêm nữa. Sau khi uống cạn ly trà, đương lúc nàng định cáo từ thì Thái tử điện hạ lại lên tiếng.

"Mộ lâu chủ có muốn suy xét lại đề nghị của Bản thái tử không?"

Mộ lâu chủ nhíu mày, trong mắt có ý dò hỏi. Mặc Diễm nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giọng nói cũng ôn hoà hẳn: "Sau khi ta đăng cơ thì sẽ phong nàng làm hậu nhé?"

Gã vừa dứt lời thì xung quanh liền ngập tràn sát khí, chỉ là nó đã biến mất trong tích tắc. Vì sát khí không rõ ràng nên những cao thủ mai phục trong bóng tối không phát hiện ra.

Lòng của Thái tử điện hạ đang rối rắm vì gã chợt phát hiện ra bản thân muốn độc chiếm Mộ lâu chủ nên không phát giác ra sự khác thường, gã chỉ nghĩ là do nàng không thích đề nghị này. Gã không biết sắc mặt đen như đít nồi của Quốc sư đại nhân trong chỗ tối.

Dám đào góc tường nhà hắn ngay trước mặt hắn, Mặc Diễm đúng là gan to bằng trời mà. Xem ra mấy năm nay hắn đã quá mức nhân từ với Mặc Diễm rồi.

Điều khiến Quốc sư đại nhân buồn bực là, sát khí của hắn lại bị nàng đánh bật lại, nàng bảo vệ nam nhân khác trước mặt phu quân chính quy của nàng, hắn... Hắn cần được an ủi...

Sự ai oán của Quốc sư đại nhân bay thẳng về phía Mộ lâu chủ, làm nàng không biết nói gì. Trước kia, Quốc sư đại nhân vừa khó lường vừa âm hiểm xảo trá  đúng là rất đáng giận, còn bây giờ, đôi khi hắn phá hỏng hình tượng bằng sự u oán cũng rất khiến nàng bất đắc dĩ.

Thái tử điện hạ nhìn sắc mặt căng ra của nàng thì cho rằng nàng không vui chứ không biết nàng đang bận nghiêm túc chống lại đôi mắt ai oán của ai kia mà thôi.

"Nếu Mộ lâu chủ đã có thể chấp nhận Quốc sư đại nhân thì sao lại không muốn làm Hoàng hậu của Bổn cung? Bổn cung sẽ không kém hơn Quốc sư đại nhân."

Tuy gã có ý mượn sức của Lạc Tiên lâu nhưng cũng thật lòng muốn nàng làm Hoàng hậu của gã. Đây là lần đầu tiên gã muốn mong muốn có được một nữ nhân như vậy, dẫu tâm ý không chân thành thì cũng sẽ không bạc đãi nàng.

Bây giờ, Mộ lâu chủ đã là nữ nhân của Quốc sư đại nhân, thân thể cũng không còn trong sạch nhưng gã lại không hiểu vì sao nàng lại phản cảm, thậm chí lại lộ ra sát khí khi gã hứa sẽ tặng cho nàng vị trí Hoàng hậu và không bạc đãi nàng. Lúc trước khi gã đưa ra đề nghị này cũng không thấy nàng phản ứng dữ dội như vậy mà!

Thái tử điện hạ chưa kịp nghĩ gì, vì gã vừa mới dứt lời thì Mộ lâu chủ lắc mình tới gần gã, nhanh nhẹn đập vào gáy gã. Thái tử điện hạ không hề đề phòng nàng đã ngất xỉu như vậy đấy.

Nhìn vài hắc y nhân xuất hiện, Mộ lâu chủ nắm cổ áo của Thái tử điện hạ lên, ném gã về phía họ, hờ hững nói: "Thái tử điện hạ ngủ không đủ nên đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, bảo gã ngủ nhiều chút."

Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài. Hắc y nhân nhìn nhau, kết cục vẫn không ngăn nàng lại, các ám vệ còn lại cũng không ra tay. Họ vẫn nhìn ra được Thái tử điện hạ vừa ý Mộ lâu chủ nên không dám tuỳ tiện đắc tội nàng, lỡ như làm hỏng việc tốt của Thái tử điện hạ thì toi đời.

Về chuyện Thái tử điện hạ không theo đuổi được người ta rồi còn bị áp chế phải giải quyết như thế nào thì đợi Thái tử tỉnh rồi tính sau!

Không thể trách Mộ lâu chủ bạo lực được, nàng làm vậy là vì tốt cho Mặc Diễm thôi. Nếu nàng ra tay chậm hơn chút xíu, để Quốc sư đại nhân ra tay thì gã sẽ mất mạng đó.

Nàng cứu mạng của Mặc Diễm lại không thể lấy tiền, tiếc quá đi.

Mộ lâu chủ tự giác đi đến chỗ ít người, khi nàng đi vào ngõ hẻm Minh Y đang ẩn mình thì eo bị nắm lấy rồi bị ai kia ôm từ phía sau, vành tai cũng bị ngậm lấy, một giọng nói lười biếng nhưng nguy hiểm vạn phần vang lên: "Phu nhân muốn làm Hoàng hậu?"

Mộ lâu chủ thả lỏng người, dựa vào lòng hắn, câm nín nhìn trời. Nàng tỏ vẻ như vậy hồi nào? Nam nhân khi ghen tuông không thể nói lý, ngay cả Quốc sư đại nhân khôn khéo cũng không thoát khỏi được định lý này.

Thấy nàng không nói lời nào, Quốc sư đại nhân thở dài, liên tục oán hờn: "Ly nhi, lúc này nàng nên an ủi ta mới đúng. Tự gặm nhấm nỗi đau là một chuyện buồn biết mấy."

Mộ lâu chủ nghiêng đầu, né khỏi cái lưỡi đang tác quái trên cổ của nàng, hừ lạnh rồi đáp: "Nếu chàng không làm chuyện khinh bạc với Bản lâu chủ thì ta sẽ rất lo lắng, sợ chàng thương tâm."

Hắn xoay đầu nàng lại, để nàng đối mặt với mình, cúi đầu hôn môi nàng rồi cười nói: "Nếu phu nhân không chịu an ủi vi phu thì vi phu phải tự tìm kiếm sự ai ủi vậy."

Hắn vừa dứt lời, không đợi nàng kịp mở miệng thì đã dùng đôi môi giam cầm nàng. Đến khi cả hai không thở nổi thì họ mới tách ra, mặt nạ lạnh như băng tựa vào trán nàng khiến nàng không được thoải mái nên nàng ngửa đầu ra phía sau, hai tay vòng ra sau cổ hắn.

Nàng híp mắt nhìn đôi mắt đào hoa yêu dã của Quốc sư đại nhân, mím môi nói: "Dịch, gã kém hơn chàng!" Không những kém hơn mà là kém xa!

Nàng không tỏ ra vui vẻ khiến người ta không thể không nghi ngờ nguyên nhân nàng đánh ngất Thái tử điện hạ chính là vì để hả giận!

Quốc sư đại nhân nở một nụ cười như gió xuân, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của nàng, giọng nói càng mị hoặc hơn: "Rốt cuộc phu nhân cũng phát hiện ra vi phu rất tốt rồi ư?"

Mộ lâu chủ không thích nhìn thấy hắn đắc ý, nhướng mày đáp: "Bản lâu chủ nhiều tiền hơn ăn mày, chẳng lẽ điều này có thể chứng minh là ta rất giàu có sao?"

Quốc sư đại nhân bật cười thành tiếng: "Phu nhân, thật ra nàng rất giàu!"

Vô số ám vệ đang đứng trong bóng tối oán thầm trong lòng, nếu Thái tử điện hạ biết bản thân bị so sánh với ăn mày thì sẽ khóc đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.