Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 38: Cây rụng tiền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Ninh Xuyên chẳng thèm coi trọng đại thần Giản Hoa như Hoắc Phù ——

“Anh đừng quan tâm đến ông ta.” Cậu nói: “Em có sống dựa vào ổng đâu, nếu ổng nhất quyết muốn nhúng tay vào chuyện của em, thì cùng lắm đoạn tuyệt quan hệ ba con, dù sao em cũng muốn làm thế lâu rồi.”

Hoắc Phù nhíu mày nói: “Quan hệ giữa hai người căng thẳng thế à?”

Giản Ninh Xuyên chọc chọc hộp cơm móng giò, nói: “Biết đâu ổng còn sướng quá ấy chứ, lúc nào cũng tỏ vẻ cha con tình thâm giả dối, cút mợ nó đi. Nếu có tình cảm sâu nặng thật thì đã chẳng mặc kệ không quan tâm, vứt em một mình ở Trung Quốc vài năm trời. Đợi tới khi em khôn lớn, ổng mới nhớ ra mình có một thằng con trai là em, tính lừa ai đấy.”

Hoắc Phù nói: “Chắc do tuổi tác cao dần, nên có nhu cầu tình thân?”

“Không phải, ổng còn có một thằng con trai khác.” Nếu là trước đây, Giản Ninh Xuyên sẽ không kể chuyện này với Hoắc Phù, chẳng là gì của nhau, thì cùng lắm chỉ phỉ nhổ Giản Hoa hai ba câu. Nhưng hiện tại thì khác, Hoắc Phù là vợ của cậu rồi, cái gì cũng có thể nói ra!

Giản Ninh Xuyên kể: “Em hồi bé ngu lắm chứ không ngu vừa, rõ ràng nhiều năm chưa từng nhìn thấy ổng, dì bảo mẫu nói ổng bận công việc, phải đi giải cứu thế giới, còn bật cho em xem liên tiếp bốn series phim ≺Hiệp Sĩ Phi Tiêu≻ do ổng đóng, em còn tin sái cổ, cho rằng ổng thật sự đi cứu thế giới nên không có thời gian quan tâm mình. Sau đó lên tiểu học, số lần ổng về Trung Quốc thăm em nhiều hơn, tuy em đã biết mấy thứ kia chỉ là phim ảnh, nhưng trong lòng vẫn luôn rất sùng bái ổng, cho rằng đó là một ông bô siêu tốt siêu trâu bò. Có một năm tết đến, lần đầu tiên ổng đưa em tới ngôi nhà ở Mỹ, em mới biết được vì sao năm mình bảy tuổi, ổng đột nhiên tốt với em như thế. Đứa em trai kia kém em hai tuổi, hồi nó năm tuổi không may ngã xuống lầu, quăng hỏng cả đầu óc, biến thành một đứa ngu si.”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Nó rất ít khi ra ngoài, lớn tướng rồi mà chưa từng đi học, em không hận nó, nó đã quá thảm rồi. Nhưng ba em thì khác, nhân phẩm cặn bã, tính tình cực tệ, sau này anh cứ gặp ổng là biết, hoàn toàn là kẻ cuồng tự đại, đáng ghét không thể tả. Em không muốn nhờ cậy ông ta, nếu như dựa hơi ổng rồi, với cái kiểu đức hạnh kia á, sớm muộn gì cũng bị lột da kéo khỏi thần đàn, còn hại em xui xẻo theo.”

Kỳ thực địa vị và độ hot của Giản Hoa từ lâu đã vững chắc đến mức không thể bị kéo khỏi thần đàn, nhưng Hoắc Phù biết Giản Ninh Xuyên không muốn nghe lời nói thật này: “Ừm, không dựa hơi hắn là đúng, ở giới giải trí này đua cha là đi không thông đâu.”

Giản Ninh Xuyên: “Đi không thông á??? Sao lại thế? Không phải bao kẻ đều nhờ người nhà có quan hệ rộng, mới lôi kéo được tài nguyên à? Cái cô công chúa gì đó hai năm qua bỗng nhiên phất lên ấy?”

Hoắc Phù nói: “Thông cáo tự thổi phồng đấy, concept sang chảnh, nổ rõ là lợi hại, nhưng có bắt được tài nguyên nào tốt đâu? Toàn nhận mấy phim mỳ ăn liền.”

Giản Ninh Xuyên hiếu kỳ hỏi: “Vậy còn lạnh lùng như băng, hoặc có chút ngọt ngào?”

Hoắc Phù nói: “Quá nửa cũng là tự thổi phồng, chủ yếu dựa vào chồng hoặc bạn trai cố gắng nâng đỡ, nếu như thật sự có gia thế khủng, làm sao có chuyện bám víu mãi không leo lên được? Em có xem ≺Giọng Ca Vàng Trong Làng Hoàn Cảnh≻ không?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Có xem, em thích nhất nữ ca sĩ đầu trọc mùa đầu tiên, hát nhạc jazz, cổ là đồng hương của thằng bạn cùng phòng em.”

Hoắc Phù gật đầu nói: “Anh nhớ cô ấy hát rất hay. Vậy em có biết ở mấy mùa sau, có một cô bé xuất thân danh môn hàng thật giá thật, đợt đấy cũng được lăng xê suốt, nhớ không? Hiện tại chẳng còn ai thấy bóng dáng cô bé này trong showbiz nữa. Giới giải trí khác xa với những gì mà người ta thường nghĩ, con nhà sao cũng được, hay con nhà ai cũng thế, nếu đã bước chân vào showbiz, cha mẹ tuy tạo được ảnh hưởng nhưng chỉ có tác dụng đẩy em lên lúc ban đầu thôi, sau này hầu như không dùng tới được nữa, trái lại còn là một cản trở lớn. Ba em là sao hạng A của Hollywood thật đó, nhưng nhìn gương Will Smith đi, ông ấy cũng đâu thể kéo được cậu con Jaden Smith của mình.”

Giản Ninh Xuyên nhìn hắn nửa ngày, soi trái soi phải, lia trên lia dưới, có chút ngạc nhiên.

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên thành thật nói: “Thầy Hoắc, kỳ thực em vẫn có chút xíu hoài nghi anh vì coi trọng ba em nên mới ký với em. Nghe anh nói thì dường như không phải thế. Thật à anh?”

Hoắc Phù nghiêm túc nói: “Đương nhiên thật rồi, đại thần Giản Hoa bảnh đến mức mọt phim toàn cầu đều phải công nhận, khuôn mặt của em giống hệt hắn, đẹp trai sẽ mài ra ăn được, anh vừa thấy em mắt liền sáng lên như thấy tiền, thề nhất định phải hốt bằng được tiểu soái ca này, ra tay cần nhanh-độc-chuẩn, trăm triệu lần không thể để kẻ khác cướp đi.”

Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Hoắc Phù chọc chọc ngón tay vào trán cậu, cười nói: “Cây rụng tiền nhà em mau ăn cơm đi, ăn xong thì ngoan ngoãn đi rụng tiền cho anh.”


[1] Will Smith: là một diễn viên, nhà sản xuất và nhạc sĩ người Mỹ, được xem là nam diễn viên quyền lực nhất Hollywood, ông đã được đề cử cho năm giải thưởng Quả Cầu Vàng và hai giải thưởng của Viện Hàn lâm, từng giành được bốn giải Grammy; vai diễn gần đây nhất là Thần Đèn trong

[2] Jaden Smith: là một diễn viên, ca sĩ nhạc rap và vũ công người Mỹ; từng diễn trong <The Karate Kid>




Buổi chiều, cây rụng tiền ngoan ngoãn đi rụng tiền, ra sức biểu diễn, thậm chí trạng thái còn tốt hơn hẳn ban trưa.

Cảnh tiếp theo phải quay là đoạn Cao Nghị hi sinh, không kịp nhắn nhủ trước lúc ra đi với em trai, đội phòng chống ma túy tìm được di thể của anh, sau đấy dẫn Cao Triết đến gặp.

Chu Phóng trong vai “người đã mất”, gương mặt trắng xám, trên trán và khóe môi có vết máu khô. Còn chưa bắt đầu quay nên anh ta đang ngồi thù lù trên băng-ca, nhe răng nhếch miệng xoa bóp bả vai, rất giống xác chết vùng dậy.

Bộ phim này có rất nhiều cảnh quay hành động, đặc biệt là vai của Triệu Đạt Luân và Chu Phóng, hơi tí lại pằng pằng đánh đấm.

Triệu Đạt Luân thân thủ rất tốt, ngoại trừ vài cảnh quá mức nguy hiểm, còn lại kiên trì tự quay không dùng diễn viên đóng thế, tuy rằng gã mắc bệnh ngôi sao, mưu mô lại cậy quyền chơi xấu, nhưng không phải hoàn toàn không có ưu điểm.

Chu Phóng đóng phim với gã hơn hai tháng, tính tình đối chọi, sớm đã không ưa gì nhau, nên có cái suy nghĩ hết sức ấu trĩ “Mi không cần thế thân chứ gì? Vậy ta đây cũng không cần”. Thế là vết thương trên vai càng ngày càng nặng, bộ dạng nhiều lần đau không thiết sống.

Giản Ninh Xuyên đi qua, lo lắng hỏi: “Đàn anh, vai anh có ổn không?”

Chu Phóng buồn bực nói: “Không ổn! Cậu thấy tôi ổn chỗ nào? Quay thêm cảnh hành động nữa là ngỏm thật luôn, cậu cũng không cần phải diễn nữa, cứ trực tiếp khóc tang cho tôi là được.”

Giản Ninh Xuyên quen kiểu xấu tính của anh rồi, khuyên nhủ: “Sao anh phải so đo với gã chuyện này? Thật đấy, cảnh hành động cứ dùng thế thân đi, anh bị chấn thương, còn gã có đâu.”

Chu Phóng nhỏ giọng lại, nói: “Ai bảo gã không có? Gã học tạp kỹ đấy, vết thương đầy người, không tin lúc phối hợp diễn với gã cậu ngửi thử xem, cả người gã như tắm dầu gió Hoa Hồng.”

Giản Ninh Xuyên không thể hiểu nổi: “Sao hai người cứ phải hơn thua thế?”

“Tôi nói cậu nghe, Tiểu Giản!” Chu Phóng thu lại vẻ mặt xác chết, dựng thẳng một ngón tay dạy đàn em cách làm người: “Những lúc thế này tuyệt đối không được chịu thua, bằng không về sau sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ. Cậu cho rằng tại sao gã phải gắng gượng chịu đựng? Chính là bởi vì không muốn bại dưới tay tôi! Gã đã lớn tuổi, chẳng trụ được mấy năm nữa, nếu như diễn không tốt bộ phim này, danh tiếng sẽ phải nhường cho lớp trẻ như tôi. Mai sau cậu sẽ hiểu, nghề này chính là như vậy, không phải gió đông áp đảo gió tây, thì chính là gió tây thổi bạt gió đông. Gió đông cũng được mà gió tây cũng thế, kẻ nào chịu cúi đầu trước tất kẻ đó sẽ bị đạp dưới chân.”

Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, CMN hệt như phim cung đấu, nghiêm trọng như thế à hay đang khoa trương quá đấy, nói: “Em làm Hồng Trung không được à?”

(hồng trung, phát tài: hoặc gió trung, gió phát; một quân bài trong mạt chược, ý là ngồi ngoài vòng tranh đấu)

Chu Phóng trợn trắng mắt, cộng thêm quả hóa trang trên mặt y như phim kinh dị, âm trầm nói: “Cậu mơ đẹp quá nhỉ, tôi còn muốn làm Phát Tài đây này! Nếu như bản thân cậu không chịu tranh giành, người đại diện và đoàn đội sẽ không cần cậu nữa!”

Giản Ninh Xuyên suýt chút nữa bật cười, nói: “Còn lâu nhé, người đại diện của em… thương em muốn chết!”

Chu Phóng chỉ tiếc mài sắt không thành kim, búng búng trán cậu, mắng: “Cậu ngốc à! Cái người đại diện kia nhà cậu, cặp mắt dưới kính chỉ cần hơi di chuyển thì bên trong toàn quỷ kế âm mưu! Đám người bọn họ nói thương cậu đều là dối trá! Này nhé, người đại diện trước đây của tôi cũng nói thương tôi đó, rồi sao? Tôi mới diễn hai bộ bị flop, mẻ bốn tháng liền không thèm gọi điện hỏi thăm! Bốn tháng sau tôi đột nhiên bùng nổ trên màn ảnh rộng, mẻ lại chạy tới quỳ liếm, còn mặt dày nói thương tôi? Tôi thay ngay người đại diện khác, vừa nhìn thấy mẻ là bực cả mình!”

Giản Ninh Xuyên biết Chu Phóng phải bảy nổi ba chìm mới được như bây giờ, có chút khâm phục anh ta, lại nghĩ bụng, Hoắc Phù Phù nhà tui sẽ không như thế, tụi tui không phải quan hệ làm ăn, mà là quan hệ yêu đương chân thành.

Chu Phóng nhìn về phía sau lưng cậu, nói: “Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến… nhớ kỹ đấy, đừng có moi tim móc phổi giao cho người đại diện, phải lưu tâm một chút.”

Giản Ninh Xuyên cũng quay đầu nhìn lại, Hoắc Phù là tới xem bọn họ đóng phim. Cậu lập tức ném Chu Phóng ra đằng sau đầu, hớn hở chạy đi.

Chu Phóng không ngờ cậu là loại có người đại diện liền quên mất đàn anh, hầm hừ nằm xuống, lớn tiếng gọi thư ký trường quay: “Còn không gõ clapper board đi à! Làm gì lề mề thế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.