"Phi Diễn a, ngươi tới đúng lúc lắm, đây là Khanh Thần, có lẽ ngươi từng thấy rồi.
Đây là Phi Diễn, cũng từng theo vi sư học tập một thời gian, coi như một nửa sư huynh của ngươi, nào...!chào sư huynh đi" Ninh các lão hướng Mộc Khanh Thần bảo.
Tô Diêu đứng bên cạnh Ninh lão sư cũng hành lễ với Sở Phi Diễn.
Hắn gật đầu nhẹ một cái, tỏ ý "thấy rồi!".
"Khanh Thần bái, bái kiến sư huynh!"
"Sư đệ không cần khách khí." Nội tâm Phi Diễn: Kể ra cũng thú vị rồi...Sư phụ thu người nào làm đệ tử thì kẻ đó sẽ thành cái gai trong mắt đám tông thất kia.
Nếu như Tô Diêu ngươi đẩy Mộc Khanh Thần tới vị trí này...
[Ninh lão sư]-"Ta biết hôm nay các ngươi tới giúp ta chỉnh lý tàng thư các, chẳng qua hiện giờ ta có việc cần giao cho Khanh Thần, như này đi, Phi Diễn, ngươi đưa ra ngoài đi dạo trước đi."
Nghe Ninh lão sư nói vây, hai con người được nhắc tên kia nhìn nhau, bốn mắt đối mặt.
Tô Diêu thì cười nhẹ thể hiện sự đồng tình với ý kiến của Ninh lão sư.
Còn Sở Phi Diễn trời sinh mặt lạnh, không biểu hiện gì ra ngoài ngũ quan cả.
Hinh như chỉ khi những lúc tức giận gương mặt ấy mới thay đổi sắc thái.
"Vâng, lão sư!"
Ánh nắng chiếu rọi xuống hàng hoa cẩm chướng màu hồng.
Bầu không khí trong lành ấm áp dịu nhẹ báo hiệu cho mùa xuân ấm áp sắp tới.
Bầu trời cũng trong vắt như mặt hồ, quang đãng trong trẻo.
Tô Diêu và Sở Phi Diễn bước ra khỏi Tàng thư các.
"Tướng gia, cám ơn ngươi hôm đó đã nói đỡ cho ta...!" Ngữ điệu thẹn thùng của thiếu nữ, khẽ liếc nhìn người kia.
Sở Phi Diễn đi trước Tô Diêu vài bước, đột nhiên dừng lại khiến Tô Diêu không kịp kiểm soát bước chân, liền va vào lưng thừa tướng, ngã ngược ra phía sau, Tô Diêu cứ thế mà ngã về sau.
Cứ nghĩ là nắm xuống đất rồi.
Thừa tướng đại nhân vậy mà đưa tay ra đỡ nàng, nâng eo Tô Diêu xoay một vòng an toàn đứng vững.
Người được đỡ không biết tốt xấu, thế mà nhìn chằm chằm thừa tướng đương triều.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên các hình ảnh kí ức rời rạc của đêm say rượu.
Oa người đỡ mình hôm đó cư nhiên là Sở Phi Diễn.
Cảm nhận được ánh mắt dị thường đang nhìn chằm chằm hắn.
Miệng nàng theo phản xạ liền thốt lên:"Hồ ly?"
A! Hắn tức giận rồi, không muốn cảnh hôm đó tái diễn đâu, mi tâm nhíu chặt, tay buông lỏng.
Mắt lớn mắt nhỏ trừng Tô Diêu đang ngã xuống đất.
"Ai nha~!" Khung cảnh ngưỡng ngùng, bầu không khí cũng im ắng vài giây.
Hắn phất tay áo tức giận bỏ đi:"Sắc trời không còn sớm, có lẽ Ninh các lão đã nói xong với Mộc Khanh Thần rồi, chúng ta quay về thôi."
Buổi chiều.
Tô Diêu cùng Khanh Thần đang trên đường đến Thái học viện.
"Vì sao lễ chính thức bái sư lại làm ở Thái học viện?"
"Ta cũng không rõ, đây là lão sư có ý dặn dò ta, còn kêu để tỷ tỷ đi theo cùng luôn."
"Chỉ là thu đồ đệ, mà còn lại đánh tiếng nhiều như vậy, không giống tác phong của Ninh các lão.
Trừ phi..."
Đi vào Thái học viện, các học viên là tông thất đệ tử đều có mặt đầy đủ.
Hửm, Sở Phi Diễn cũng ở đây? Còn cười kiểu quỷ dị như vậy....là ý gì đây.
Đến đông đủ rồi, đương sự cũng đã có mặt.
Ninh các lão lên tiếng.
"Gần đây, hẳn là mọi người cũng biết chuyện lão phu muốn thu đồ đệ.
Lão phu tuổi cũng cao, cảm thấy tinh lực không đủ, cho nên chuẩn bị dạy thêm một đệ tử nữa thôi..."
Nghe nói chỉ thu một người, các tông thất bắt đầu nháo nhào lên, người thì cười khẩy tỏ vẻ tự tin, kẻ thì lo lắng vì công sức chuẩn bị mấy ngày có thể sẽ uổng công.
Nhưng thập phần họ mong chờ hơn, đó là ai có "phúc" được làm đệ tử của Ninh lão sư đây?
"Qua thời gian lão phu quan sát, thái học viện có một người, tuy biết chữ muộn, nhưng tính tình trung hiếu, thông tuệ đạo lý, hiểu lễ nghĩa.
Lão phu quyết định thu vào làm đệ tử quan môn..."
"Khanh Thần, mau lên đây!"
Tất cả các ánh mắt ác ý, chán ghét, căm tức và ghen tị đổ dồn lên Khanh Thần.
Cùng tiếng xì xầm nổi lên.
"Sao có thể là hắn chứ?"
"Không phải nói hắn khồn biết chữ sao? Dựa vào đâu?"
"Vậy mà lại là tên đần này? Hôm bữa nên đánh hắn thật nặng mới phải?"
Mộc Dương Lễ nhìn Khanh Thần đang tiến lên phía trước, nỗi căm tức nổi lên.
Tay siết chặt thành nắm nhưng chỉ có thể nén, không thể thất lễ.
"Tật và trí đồng âm, hy vọng ngày sau ngươi trí tuệ thông đạt, minh mục tâm sáng.
Lập đại nghiệp."
Lão sư dùng một bút lông thấm màu đỏ son, chấm lên "chân tâm" (trán) như hạt chu sa.
"Vâng, đệ tử đa tạ sư phụ!" Khanh Thần quỳ xuống thưa.
"Phi Diễn cũng coi như từng theo ta học tập, ngày sau có chuyện gì không hiểu, thỉnh giáo hắn."
"Khanh thần bái kiến sư huynh!" Khanh Thần quỳ một chân, hai tay chắp lại, tay phải thành nắm tay trái phủ lên, đặt trước trán.
"Sư đệ không cần đa lễ!" Đưa tay đỡ Khanh Thần đứng dậy "Chúng ta cùng là đồng môn, ngày sau nên chiếu cố, dù có gặp phiền toái gì cứ đến tìm sư huynh..." Ánh mắt mắt liếc sang xem biểu cảm của Tô Diêu, rồi nói tiếp.
"Sư huynh nhất định hỗ trợ hết sức!"
"Vâng vâng!" Khanh Thần ngay thẳng không có tâm tư, không nghe ra điều bất thường, ngay ngô đáp lời hắn.
Hắn không nghe ra nhưng không phải Tô Diêu cũng không nghe ra, nàng cũng đâu có vấn đề về tai.
Nghe rõ mồn một là đằng khác.
Ý vị của câu "che chở" từ miệng Sở Phi Diễn chính là đem đệ đệ của Tô Diêu nàng đi làm bia sống.
Gương mặt nàng thì vẫn bình tâm, an ổn cười khi chạm ánh mắt với thừa tướng.
Nhưng nội tâm gào thét đang muốn lật cả cái bàn kia.
Nói sao mà làm hoành tráng vậy, thì ra là đào hố rồi thẩy hai tỷ đệ bọn họ vào hố đây mà.
Chả trách, mới vào đã ban cho nụ cưòi quái quỷ như thế.
Được lắm, Tướng gia ngươi chờ đó cho ta.
Mộc Dương Lễ quay người xuống hỏi người sau lưng, đó là Uyển Kiệt:" Thật không ngờ Ninh các lão lại thu kẻ đó làm đệ tử, còn là đệ tử quan môn, lại bám theo tướng gia...! Ngươi không thấy tức sao?"
"Tức? Tức thì có tác dụng gì chứ? Ta đây là đang nghĩ, phải làm sao để lão già hoa mắt nghĩ lại việc tuyển đệ tử.".