Tùng Trạch mặt ửng hồng, môi khẽ nhếch, nhắm mắt lại phát ra một trận lại một trận rên rỉ tiêu hồn.
Toàn thân anh trần trụi, hai chân mở ra, giống như một con thú khát khao ngồi ở trong ngực của một nam nhân, hai cái chân dài trắng nõn đều treo ở bên hông đối phương, hai tay thì lại ôm thật chặt vai người kia, thân thể tuân thủ theo một loại tiết tấu nhanh chóng nào đó mà nhún.
Hạ thân anh ngậm lấy một cái côn th*t thật thô to, cứ theo động tác của anh mà thân thể lên lên xuống xuống theo nhịp, côn th*t ở trong tiểu huyệt ra ra vào vào, không ngừng mang ra chất lỏng dâm mỹ.
Tùng Trạch một bên đong đưa vòng eo, một bên xa ngã mà kêu gào, mồ hôi tỉ mỉ từ trên trán rơi xuống, lộ ra thân thể bởi vì sự hưng phấn mà nhanh chóng ửng hồng.
Đột nhiên, anh cao giọng ngâm nga một câu, thân thể run lên, tất cả động tác dừng lại hết thảy, cả người vô lực nằm sấp trong ngực nam nhân.
Hậu huyệt mạnh mẽ co giật, bên trong co rút đến độ khiến cho nam nhân phải thở dốc một trận, nam nhân nâng lên hai cánh mông của anh, ở trong huyệt động nước chảy lầy lội không thể tả mạnh mẽ chọc vào mấy lần, rốt cục cũng bắn.
Nam nhân đứt quãng bắn ba lần, tất cả chất lỏng sền sệt đều phun tràn trên vách tường ấm áp, Tùng Trạch ân rên một tiếng, nhẹ nhàng giật giật, con mắt mở một chút, con ngươi trong suốt lộ ra một mảnh thủy quang, vẻ mặt cao trào thì vô cùng mê người.
Nam nhân nâng đỡ cái mông của anh, đem thân thể của anh nâng lên trên, hậu huyệt nhắm ngay hướng chính diện đang quay của máy quay phim.
Miệng nguyệt hồng nhạt bởi vì bị thao ở thời gian dài nên vẫn chưa hoàn toàn khép lại, vẫn còn đang trong tình trạng co rút kịch liệt, thịt non bên trong vì bị ma sát lâu nên vẫn còn nằm bên ngoài, vừa hồng lại mềm, một luồng chất lỏng bạch trọc sền sệt vẫn còn đang treo ở phía trên, chậm rãi nhỏ xuống.
Nam nhân nắm lấy cái mông của Tùng Trạch, dùng sức đẩy ra đôi mông tròn trịa lại hút hàng kia ra, làm cho máy quay phim đem hình ảnh tinh dịch chảy ra quay càng thêm rõ ràng.
…
“Được… Cắt! Hai vị lão sư cực khổ rồi!”
…
Một phen bận rộn, Tùng Trạch uể oải, rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ quay hết bộ phim. Anh ung dung khoác một cái áo khoác, bưng một chén trà nóng đi tới kế bên đạo diễn.
“Vừa nãy quay như vậy có ổn chưa?”
“Cực kỳ tốt! Tùng Trạch lão sư không hổ là tình nhân trong mộng của các nam nhân nha!” Đạo diễn hiển nhiên hết sức hài lòng, than thở một tiếng, “Cậu cùng Mục Dã phối hợp thực sự là quá hoàn mỹ!”
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe được những lời khen như vậy, nhưng Tùng Trạch vẫn là ngượng ngùng nở nụ cười, rốt cục tảng đá lơ lửng ở trong lòng cũng rơi xuống.
Người cùng anh diễn ngày hôm nay chính là một người mới, hai người lần đầu gặp mặt còn chưa quen, Tùng Trạch lo lắng mình diễn không đủ để lấy lòng khán giả.
May là, mặc dù hợp tác cùng với người mới, nhưng dù sao cũng là nam ưu, thể lực kinh người, hạ thân lấy số đo cũng vô cùng khả quan.
Tùng Trạch ngậm qua vô số côn th*t của nam nhân, có thể nói thân kinh bách chiến, ngày hôm nay thế nhưng vẫn như cũ tất cả đều bị anh làm cho đến cao trào, hồn nhiên vong ngã.
Đạo diễn đánh gãy mạch suy nghĩ của anh, thân thiết hỏi một câu: “Lão sư hai ngày nay liền đi sao?”
“Đúng vậy!” Tùng Trạch gật gật đầu, cười nói: “Đây là lần du lịch mà tôi chờ mong nhất, ngẫm lại cảm thấy thật là hưng phấn!”
Đạo diễn “A” một tiếng, nói: “Vậy thì cậu hãy nhân khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt nha! Trở về lại cho chúng tôi những thước phim đẹp đẽ nhất nhé!”
“Cảm ơn! Khoảng thời gian này ông vất vả rồi!” Tùng Trạch đứng dậy, hướng đạo diễn chào một cái, lại hướng tới những người khác trong phòng cúi người chào nói, “Mọi người vất vả rồi!”
Mọi người dồn dập đáp lễ: “Lão sư cực khổ cho anh rồi.”
…
Cùng mọi người nói lời tạm biệt xong, Tùng Trạch từ phòng lấy đồ, lấy một chiếc áo khoác mặc vào đi ra ngoài.
Phía sau có người gọi một tiếng: “Tiền bối! Xin chờ một chút!” Nghe vào là một âm thanh tràn ngập phấn chấn.
Tùng Trạch xoay người, nhìn thấy người mới vừa hợp tác với mình xong đang từ phòng chụp ảnh chạy ra.
“Mục Dã?” Tùng Trạch có chút kinh ngạc.
Người này cùng với người vừa nãy khi quay phim trầm mặc ít lời quả thực là không giống, bản thân Mục Dã là một tiểu tử có chút ngại ngùng, vóc người rất cao lớn, ngũ quan kiên nghị, nhìn qua có chút nghiêm túc, nhưng tính cách cũng rất là nhiệt tình.
“Tiền bối, vừa nãy khiến anh mệt mỏi rồi, thực sự là xin lỗi.” Mục Dã gãi đầu một cái, thật không tiện, nói.
“Không sao!” Tùng Trạch lộ ra nụ cười khen ngợi, “Là do Mục Dã quá lợi hại rồi!”
Mục Dã tựa hồ càng thêm ngại ngùng, thậm chí có chút không dám nhìn vào mắt của Tùng Trạch, chỉ có thể cúi đầu nói: “Em, em đưa tiền bối về nhà, có được không?”
“Hả?”
“Tiền bối ngày hôm nay chắc là rất mệt, em, em không yên lòng để anh quay về một mình, xin anh hãy cho phép em được đưa anh về nhà nhé!”
“À…” Tùng Trạch nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là lộ ra nụ cười, “Được thôi, vậy thì làm phiền cậu rồi, Mục Dã.”
Nghe được câu trả lời của anh, Mục Dã rất cao hứng, còn không nhịn được đấm một đấm vào lòng bàn tay của chính mình. Tùng Trạch nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy, không tự chủ được lộ ra một nụ cười.