Gian Phòng Ngọt Ngào

Chương 11: Thân cùng tâm biểu đạt (hạ)



Mục Dã như đã đọc được suy nghĩ trong đầu anh, cậu hết lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói: “Em muốn mỗi ngày đều cùng anh sinh hoạt, cùng anh ăn cơm, đi dạo phố, tản bộ, mỗi ngày trải qua đều chỉ có riêng hai chúng ta… Cho đến khi có một người trong đó người chết đi, không, tốt nhất là mãi mãi cũng không xa rời nhau.”

Tùng Trạch trầm mặc một hồi, khàn khàn giọng mở miệng: “Giống như ba mẹ của tôi?”

“Đúng.”

“Ý cậu nói là cái loại tình cảm giống như trên ti vi à?.” Tùng Trạch nói, “Kỳ thực, ba mẹ tôi từ lâu đã không còn sống chung với nhau, mỗi người bọn họ đều đã có một bến đỗ mới, ai cũng không muốn gặp lại tôi, như kiểu tôi chính là sai lầm lớn nhất trong đời họ ấy.”

Tùng Trạch nói, theo thói quen nở nụ cười.

Mục Dã căn bản không nhìn ra cái nụ cười này cùng nụ cười mà anh vẫn thường treo trên mặt có điểm gì không giống, nụ cười ấy vẫn cứ như vậy, vẫn hoàn mỹ không tì vết, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không mà cậu thấy nụ cười này nhìn thật trống rỗng, giống như ngày hôm nay ở trong quán rượu khi cậu nhìn thấy anh, rõ ràng xung quanh náo nhiệt như vậy, nhưng anh vẫn một mực không hòa vào thế giới kia.

“…” Mục Dã ngây người, trong lòng bị cái nụ cười này đâm sâu đau nhói, “Xin lỗi, tiền bối, em không biết…”

“Không sao.” Tùng Trạch ôn nhu, âm thanh trước sau như một, “Rất nhiều người đã nói rằng họ yêu thích tôi, trong số bọn họ có người yêu thích thân thể của tôi, có người lại yêu thích tính cách của tôi, có điều, sau cùng thì họ cũng đều rời xa tôi rồi. Mục Dã, làm sao bây giờ cậu có thể dám chắc chắn rằng loại cảm giác này không phải là nhất thời kích động? Nếu thật sự như lời cậu nói, chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau, mỗi ngày đều giống như ngày hôm nay, sớm muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày cậu nhất định sẽ sinh ra chán ghét.”

“Tiền bối, em không phải…” Mục Dã lắp ba lắp bắp – mở miệng.

Tùng Trạch lắc lắc đầu, nói: “Tôi biết thân thể của tôi rất thích hợp làm tình cùng nam nhân, lúc bắt đầu cậu có thể sẽ rất hứng thù, nhưng trong tương lai vào một ngày nào đó cậu sẽ thấy phiền chán, cứ như con người ta vậy mỗi ngày đều ăn thịt, thì nhất định họ sẽ hi vọng thay đổi khẩu vị. Lại nói, tôi là một nam ưu, tôi quen thuộc cảm giác bị đủ loại nam nhân xuyên, như vậy tôi…”

Anh đem mình thả đến mức thấp nhất, không muốn cho người bên ngoài thấy được nội tâm của anh, Tùng Trạch là một người luôn thiếu cảm giác an toàn. Anh yêu thích khoái cảm mà từ các nam nhân mang đến, nhưng xưa nay sẽ không cùng bất luận người nào hứa hẹn cả đời. Không nuôi quá nhiều hi vọng từ người khác, như vậy thì sẽ không bị thương, đây là chuyện mà từ nhỏ anh đã học được.

“Tiền bối, anh nghe em nói!” Mục Dã hiếm thấy có một lần đánh gãy lời nói của Tùng Trạch, cậu nhìn thẳng vào mắt của Tùng Trạch, nghiêm túc nói, “Em đã suy nghĩ rất kỹ! Em sẽ cố gắng, trở thành người hợp tác duy nhất với anh. Em sẽ cùng anh làm tiếp công việc này, em sẽ vẫn bồi tiếp anh, mãi đến tận khi nào anh muốn thoái ẩn. Đến lúc ấy, em sẽ mang anh về nhà, chúng ta có thể đi tìm công việc mới… Không! Anh hoàn toàn không cần làm việc, ờ nhà chăm sóc gia đình cho tốt là được, em chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh em, trong mắt hay trong lòng anh đều chỉ cần có một mình em là đủ.”

Mục Dã nói, không kìm lòng được vươn mình ôm lấy Tùng Trạch, đem nửa người trên đè lên.

Cậu xoa xoa mái tóc của Tùng Trạch, nhìn thẳng ánh mắt sâu xa của anh, dùng ngữ khí gần như tham lam khát vọng nói: “Tiền bối, em nghĩ chúng ta sau này cũng sẽ giống như bây giờ, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, không có ánh đèn, không có máy quay, chỉ có anh cùng em. Tiền bối, em muốn anh chỉ có thể thuộc về em, chỉ thuộc về một mình em, rất muốn rất muốn…”

Tùng Trạch nhìn vào cặp mắt thâm tình của cậu,trầm mặc trong giây lát, anh có chút động tâm, nhưng khi vừa nghĩ tới cái tương lai kia, trên mặt của anh lại hiện ra vẻ mặt mờ mịt.

Sau đó, cuối cùng anh vẫn lắc đầu một cái: “Tôi không biết…”

Trong lòng Mục Dã rất đau, ở trên môi cắn ra một dấu răng. Cậu có chút nhụt chí, nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ. Cậu có thể nhìn ra, kỳ thực Tùng Trạch là có một chút dao động, chỉ là vẫn không quyết định được.

“Nhất định là mình làm chưa đủ.” Mục Dã nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.