Cả ngày cậu đều bên cạnh Tùng Trạch, dùng phương thức ôn nhu nhất thương yêu anh, chăm sóc anh, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều nghĩ ra biện pháp để anh được thoải mái hưởng thụ nhất. Hai người có lúc làm tình, Tùng Trạch trước sau như một đều rất phối hợp, nhưng hai người đều hiểu ý nhau không ai nhắc lại chuyện lần trước.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tùng Trạch trở lại công tác, Mục Dã cũng theo trở về.
Không lâu sau đó, đạo diễn bày ra một bộ phim mới, có đề tài liên quan tới ngày lễ cuối năm, nội dung thiên về hướng ấm áp, duy mỹ.
Mọi người yên lặng nhổ nước bọt: “Xin hỏi! Có bộ phim nào của Tùng Trạch lão sư mà không ấm áp?”
Đối tượng hợp tác lần này với Tùng Trạch vẫn là Mục Dã, thân thể hai người bây giờ không khác gì song sinh hợp phách. Mục Dã quen thuộc mỗi một góc trên thân thể Tùng Trạch, cũng có thể phân biệt ra được khi anh giả bộ cao triều là như thế nào. Tùng Trạch cũng rõ ràng làm sao mới có thể khiến cho Mục Dã thoải mái nhất, có thể phối hợp với tiết tấu để cậu kích thích mãnh liệt nhất. Sau lần dã ngoại trở về kia, hai người phối hợp hầu như là thiên y vô phùng.
Ở hai người có thể nói hiệu suất hợp tác hoàn mỹ rất cao, cuộn phim sau khi tung ra thị trường phi thường thuận lợi. Phần cuối kịch bản lấy phân đoạn cao trào của Tùng Trạch làm kết, đạo diễn yêu cầu Mục Dã đem Tùng Trạch làm đến cao trào thật sự.
Chụp ảnh trước, Tùng Trạch đang ngồi ở bên trong phòng chụp ảnh nghỉ ngơi. Mục Dã đi tới, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, chờ đến lúc kết thúc anh khoan hãy đi, bên trong tủ lạnh em có để ít điểm tâm, đều dựa theo khẩu vị yêu thích của anh mà làm, anh trước tiên ăn một chút rồi hãy về.”
Tùng Trạch ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong mắt có chút kinh ngạc.
Ngày hôm nay hẳn là ngày cuối cùng quay bộ phim này. Từ sau khi trở về từ hải đảo, Mục Dã mỗi ngày đều sẽ mang cho anh một món đồ, phần lớn thời gian đều là cơm nước, có lúc cũng có thể là cây dù, quần áo, thậm chí thuốc trị thương lưu thông máu ứ.
Tùng Trạch biết, Mục Dã đang nỗ lực tham gia cuộc sống của anh.
Nói như vậy, đa số khi quan hệ đồng tính luyến ái nam, đặc biệt là trước khi để nam nhân khác tiến vào cơ thể mình, thì không nên ăn bất cứ thứ gì. Tùng Trạch cũng không có thói quen ăn như vậy, thường thì sẽ để bụng đói đóng phim, quay xong thì lập tức trở về ăn cơm. Người trong nghề tự nhiên biết chuyện này, nhưng hiển nhiên mọi người đều cho rằng đây là chuyện rất bình thường. Toàn bộ phòng chụp ảnh ai cũng đều mệt gần chết bận rộn cả ngày, đúng là sẽ có người thường thường sau khi tan làm mời Tùng Trạch ăn cơm, nhưng người chuẩn bị đồ ăn ngay từ sớm cho anh thì…
Có lẽ Mục Dã chính là người đầu tiên.
Khi bất ngờ chạm vào ánh mắt của Tùng Trạch, Mục Dã tựa hồ có chút không tự nhiên, cúi đầu đi ra. Mấy ngày qua, tuy rằng Tùng Trạch không có từ chối việc cậu lấy lòng, nhưng cậu cũng không dám tùy tiện bước sâu thêm một bước.
Bởi vì cậu sợ, sợ đau, sợ không thắng nổi.
Vì lẽ đó cậu học Tùng Trạch, đối xử với anh như bình thường, sau đó không nói một lời – lôi kéo khoảng cách của nhau, chỉ ở bên cạnh yên lặng quan tâm.
Cảnh quay cuối:
Mục Dã lại khôi phục trạng thái trầm mặc ít nói, Tùng Trạch cũng quen rồi. Hai người ngầm hiểu ý bắt đầu làm, bất kể là màn dạo đầu hay là chính thức giao hợp, hai người đều tiến hành rất khá, mắt thấy Tùng Trạch muốn đi vào cao trào của khúc nhạc dạo.
Mục Dã đem vòng eo bủn rủn của Tùng Trạch đặt lên giường, nâng một chân của anh lên trầm mặc đánh xuyên.
Tùng Trạch nghiêng mặt nhìn về phía máy quay, ánh mắt một mảnh mê ly, hậu huyệt bắt đầu có tiết tấu – co rút lại.
Màn ảnh đẩy mạnh, cho Tùng Trạch một bộ mặt đặc tả.
Lúc này, phía bên ngoài cửa sổ có người bắt đầu nhen lửa đốt pháo hoa. Màu sắc sặc sỡ khói hỏa từ phía sau cửa sổ sát đất bay lên bầu trời đêm, tức khắc liền tiêu tan, như một hồi ngắn ngủi lại mỹ lệ mênh mộng.
Tùng Trạch đạt đến cao trào bên trong bầu trời đầy pháo hoa kia, ý thức trong nháy mắt có chút mơ hồ. Anh ngẩng đầu lên, dư quang của khóe mắt nhìn thấy khói hỏa dồn dập hạ xuống.
Lần này cao trào cũng không mãnh liệt, mà là giống như sóng biển cứ từng trận không ngớt, hết một sóng triều này lại một sóng triều khác đánh mạnh vào thần kinh anh, cứ tiếp diễn như vậy trong thời gian mười mấy giây, Tùng Trạch hoàn toàn chìm đắm ở bên trong một thế giới cực lạc hư vô mộng ảo.
Không biết làm sao, vừa nghĩ tới cái cảnh ngày lễ tràn ngập bầu không khí đoàn viên, trong lòng anh đột nhiên có chút khổ sở.
Chầm chậm mà dài lâu cao trào kích thích tuyến nước mắt của anh, một giọt óng ánh như giọt nước mưa từ khóe mắt anh lướt xuống.
Mục Dã dừng động tác lại, có chút tay chân luống cuống – hỏi: “Tiền bối, sao anh lại khóc?”
Tiếng nói của cậu rất thấp, thấp đến mức chỉ có người cùng cậu dán vào nhau chặt chẽ như Tùng Trạch mới nghe thấy. Nhưng bên trong máy quay tất cả đều là hình ảnh đặc tả vẻ mặt cao trào của Tùng Trạch, những người khác làm sao có thể không thấy cảnh này?
Đạo diễn cũng hơi kinh ngạc, này không phải nội dung có trong kịch bản. Lẽ nào Tùng Trạch dĩ nhiên bị Mục Dã mạnh mẽ làm đến khóc? Không thể nào? Tùng Trạch dù sao cũng là nam ưu có thâm niên đấy!
Cảm giác được xung quanh yên tĩnh lại, Tùng Trạch có chút quẫn bách, bất chợt dùng tay che mặt lại.
Kỳ thực anh không phải là bị cao trào kích thích khóc khan, anh chỉ là đột nhiên nghĩ đến hơn hai mươi năm đều là một thân một mình, dưới bầu trời đêm khói hoa như thế, mỹ lệ lại cô quạnh.
Trước đây sẽ không nghĩ như vậy, bởi vì xưa nay không có người ở phía trước chờ anh, nhưng là hiện tại…
Mục Dã bị dọa sợ rồi, cậu cho rằng chính mình đã làm sai cái gì, thương tổn đến thân thể Tùng Trạch. Cậu đang muốn rời khỏi cơ thể Tùng Trạch, thế nhưng Tùng Trạch chợt bỏ tay ra.
Anh mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mục Dã, môi hơi cong lên, nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Tôi cũng yêu cậu.”
Mục Dã cả người chấn động, con mắt trợn thật lớn, một lát sau mới phản ứng được, không dám tin tưởng dường như hướng xuống mặt anh hôn môi.
Tùng Trạch rất nhanh đã đáp lại cậu.
Hai người dưới bầu trời đầy pháo hoa chiếu rọi, kịch liệt – ôm hôn.
Ngay đêm đó, tại gian phòng Tùng Trạch.
Hai cỗ thân thể hừng hực dính thật chặt vào cùng nhau, thỉnh thoảng truyền đến một hai âm thanh kịch liệt thở dốc.
Mục Dã nói năng lộn xộn – nói: “Tiền bối, em không dám nghĩ tới, không dám nghĩ tới anh thật sự sẽ thích em…” Cậu kích động nhưng lại hưng phấn, cảm giác mình rốt cục chân chính cũng có được người này, hạnh phúc đến mức khóc lên.
“Không cần phải gọi tiền bối rồi.” Tùng Trạch có chút bất đắc dĩ, chủ động hôn một cái lên khóe miệng Mục Dã, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu, “Gọi tên của tôi.”
Không biết tại sao, cậu vẫn là không dám gọi thẳng tên Tùng Trạch. Hai chữ này lại như dấu ấn trong lòng cậu, cậu có thể để ở trong lòng vĩnh viễn ngước nhìn, cũng không dám tùy ý xâm phạm.
Tùng Trạch nở nụ cười, trả lời hắn: “Ừm.” Tiếp theo lại nói cho Mục Dã, “Em đuổi tới chỗ anh rồi!”
Mục Dã như người sắp bị chết đuối vớ được một khúc gỗ cứ như thế chặt chẽ ôm lấy anh, như là không thể tin được dường như là muốn xác nhận lần nữa: “Em sau này chính là bạn trai của anh? Đây là có phải là sự thật không?”
“Ừm.”
“Cái kia…” Mục Dã đem anh ôm càng chặt hơn, như cún làm nũng chủ mà đem đầu đặt ở trên cổ anh, hơi ngượng ngùng mà nói, “Anh có thể hay không gọi em một tiếng chồng… à… Cái kia… Cũng chỉ khi ở trên giường gọi thôi…”
“Ây…” Tùng Trạch suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên hồng hồng, không biết anh nghĩ tới điều gì đột nhiên bật cười, “Nếu như em thật sự có thể đem anh làm đến khóc lóc van xin, thì muốn anh kêu như thế nào cũng được.”
“Thật sao?!” Nghe được lời anh nói, Mục Dã lần thứ hai trở nên hưng phấn.
“Ừm.”
“Cái kia… Vậy chúng ta hiện tại liền thử xem đi!” Mục Dã nhìn Tùng Trạch, lén lút nắm chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy trong thân thể dâng lên một cảm giác tự tin vô cùng.
Cậu giống như là muốn nhắc nhở Tùng Trạch, đàng hoàng trịnh trọng – nói, “Tùng Trạch ca, em quá quen thuộc thân thể của anh, nếu như muốn em làm anh đến khóc van xin thì…..haha… nói không chắc nha!”