Một miếng vụn vá trên
chỗ vá của đế chiếc giày vải đang bay về phía người đang mở miệng nói
chuyện Tô Việt, ngay sau đó là giọng nói sang sảng gào to: "Ngươi cái
thằng nhóc xấu xa, lão nương nói mà ngươi không nghe sao? Ta nói không
thể cưới đứa câm điếc kia!" - Một người mặc chiếc áo bóng loáng màu lam
rộng nách với vẻ mặt phẫn nộ, vén búi tóc đơn giản Vương thị lớn tiếng
giận dữ quát, bên tai còn có mấy gốc tóc hoa râm theo sự tức giận phập
phồng của bà mà nhẹ nhàng lay động cùng những cơn gió bắc lạnh mùa đông.
Nhà chỉ có bốn vách tường, trong phòng chính có hai người, một là Vương thị đang nổi giận đùng đùng, người còn lại đang đứng trước mặt bà với
khoảng cách hai bước chân là đứa con trai của bà - Tô Việt.
"Nương, Uyển Chi không câm điếc, chỉ không thích nói chuyện, coi người nói
nhiều lời khó nghe kìa!" Tô Việt hiển nhiên đã được quen dần với công
phu sư tử hống của mẹ già, không trốn không tránh, vẫn đứng vững vàng
gót chân như cũ, kéo ra vấn đề trong câu nói của mẹ mình.
"Lô Uyển Chi đó ba bàn tay đánh không ra cái rắm, bọn họ tới thôn chúng ta
15 năm, ta thật sự chưa từng nghe nàng ta nói một chữ, ngươi nói nàng ta không phải câm điếc, ai tin?" - Vương thị nhìn đứa con trai không để
tâm tới hành động của bà, nhịn không được quay trở lại ngồi trên chiếc
ghế dựa, đây là chiếc ghế duy nhất có lưng ghế được chạm hình cung xoắn
ốc được để lại từ thời ông nội Tô Việt, lấy tay vỗ trán.
Bà
hiện giờ chỉ hận trên đời này không có thuốc hối hận, hai vợ chồng bà
sinh được một nam, sau khi sinh thêm bốn đứa con gái mới có được đứa con trai bảo bối này, thương yêu chiều chuộng đến tận tim gan, chưa từng
nghĩ lại hại con trai bọn họ.
Vỗ trán trầm tư, Vương thị
ngẩng đầu nhìn căn nhà trống trãi, không nói gì chỉ biết thở dài, nhớ
ngày trước, nhà bà trong thôn xóm cũng được coi là một trong hai gia
đình khá giả, nhưng hôm cũng xếp số một số hai, chẳng qua là thuộc dạng
nghèo túng. Nói cho cùng, đều do chính mình nuôi dưỡng đứa con phá sản
này, ăn nhậu, đàng điếm, cờ bạc nó chiếm luôn hai cái trước, cả ngày lên trấn trên cùng với mấy đứa bạn xấu ăn chơi phung phí, tiêu hết tiền để
dành của tiền tiết kiệm trong nhà còn chưa nói, lại còn đồ cưới hỏi bấy
giờ cũng bị gạt mất, chỉ còn lại ba mẫu đất trong tay, may mà chồng bà
uy hiếp dọa chặt chân nó mới có thể giữ được.
Cũng may là đứa con cả trong nhà sau khi thành thân ra ở riêng, tuy rằng hai vợ chồng
già lo lắng con trai với bọn họ ở cùng nhà, không muốn liên lụy đứa con
cả cái gì. Nhưng mà không biết hai năm qua con trai đã trãi qua chuyện
gì, thay đổi phương thức ép buộc, nhanh chóng ra sức giày vò bản thân
lẫn xương cốt của hai ông bà già này.
Vương thị trong lòng
lại thở dài, ngẫm lại ít nhất con trai không lên trấn trên đi Xuân
Phương viên hay đổ phường kia, bằng không xương cốt của hai ông bà già
lọm khọm phỏng chừng đã sớm chôn trong phần mộ của tổ tiên Tô gia ở đầu
thôn Bắc rồi, nếu vậy, ở âm tào địa phủ phu thê bọn họ sẽ không dám đối
mặt với liệt tổ liệt tông Tô gia. Chỉ một đứa con trai tại sao lại bị
hai vợ chồng già dạy thành cái bộ dạng thế này.
Mà đứng đối
diện Vương thị, Tô Việt, sau hồi lâu không thấy nương phản ứng, nhịn
không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại nhìn thấy trên mặt nương lúc
sáng lúc tối, chợt bi thương, chợt hối hận biểu tình thay đổi như con
hát trên sân khấu, biết bà nhất định là nghĩ đến chuyện khác. Nhịn không được hắng cổ, trầm giọng nói, "Nương, người không nói lời nào con coi
như người đã đồng ý. Vậy ngày khác người với bà mối đi nhà nàng ấy cầu
hôn thôi".
"Thúi lắm, ta khi nào đã đồng ý, muốn ta đồng ý? Không bao giờ! Trừ khi ta chết!" Vương thị kiên định gạt bỏ.
"Nương! Người tại sao không đồng ý cửa hôn sự này của con? Đại cô nương nhà Lô
gia đã làm gì nương nào?" Tô việt nhìn nương nhà mình mà ra sức suy
nghĩ, khuyên can mãi vẫn chưa đồng ý, hắn có chút nóng nảy, hơi lên
giọng.
"Ngươi cái thằng nhãi này, đại cô nương Lô gia lớn hơn ngươi một tuổi, điềm xấu! Mà ngươi xem trọng địa vị của cô nương ta
sao? Khuê nữ nhà Lô gia được vợ chồng già bên đó nuông chìu, ngoại trừ
có thể giặt mấy bộ quần áo thì có thể làm gì? Ngươi lại là đứa không có
việc làm, lại cưới một đại cô nương về cho ngươi, ta và cha ngươi làm
sao có thể yên tâm?" Vương thị lần này từ ghế dựa đứng lên, nắm lấy cái
khăn lau bên góc bàn bên cạnh, quay mặt phấp lên người thằng con bên
cạnh.
Tô Việt cũng không trốn, liên tiếp bị đánh vẫn còn cứng rắn nói, "Nương, con là một đại nam nhân chẳng lẽ còn để một một cô
nương nuôi sống hay sao, con có tay có chân có năng lực làm việc".
"Ngươi còn có mặt mũi nói ngươi có thể làm việc, chính ngươi nói xem từ Tết
đến giờ ngươi đã từng ra đồng chưa? Đất nhà chúng ta ở đâu không chừng
ngươi cũng quên mất?" Vương thị cầm khăn lau đi mệt mỏi, đỡ thắt lưng
ngồi xuống, ngoài miệng còn không quên thở phì phò mắng con trai.
"Nương, đó là do hai năm qua con hồ đồ, về sau không còn như vậy nữa, sẽ thay
đổi", Tô Việt nịnh nọt cười nói. Sau đó còn không quên đi đến đấm lưng
cho lão nương của mình.
"Ngươi cưới vợ thật sự có thể không đi trấn trên ăn chơi với đám bạn xấu kia?" Vương thị cau mày nghi hoặc hỏi hắn.
"Nương, người yên tâm, về sau có vợ béo ở nhà, con nào có tâm tư ra ngoài chơi, tuyệt đối sẽ coi giữ vợ không ra khỏi cửa!" Tô Việt không biết xấu hổ
nói.
Vương thị trợn mắt oán trách nhìn con, "Nói chuyện không có mặt mũi gì hết, nhìn xem ngươi đã học được cái gì từ mấy người bên
ngoài, đều đã mười bảy tuổi mà giống hệt như đứa trẻ!".
Nói
xong bà được Tô Việt nâng lên ngồi xuống ghế dựa, nhưng bà vẫn phản đối, "Ngươi quyết định cuộc sống tốt đẹp như vậy là chuyện tốt, Tô gia chúng ta trong thôn cũng được xem là gia đình có tiếng là uy tín, hà tất phải đi cầu hôn đại cô nương Lô gia, mối hôn sự đầu tiên của nàng ta là
Phương Đại của Phương gia trang, mới vừa định hôn xong thì người nọ bị
lừa đá chết, nàng ta có mệnh khắc phu, cái này cũng là điều nương lo
lắng nhất!"
"Nương, người nói lời này không đúng, bọn họ còn
chưa gả cưới, tên tiểu tử Phương gia căn bản chưa từng làm chồng của
Uyển Chi dù chỉ nửa buổi, tại sao nói là khắc phu?", Tô Việt vừa nghe
nương bôi nhọ như vậy trong lòng suy nghĩ, tay không tiếp tục đấm lưng
mà vai cũng không xoa bóp, giọng kháng nghị còn cao hơn lúc rồi.
"Vậy thì cứ cho là nàng ta không khắc phu, nhưng nàng ta đúng là hơn con một tuổi, đều nói là nữ nhi lớn lên ba năm đầu ôm kim chỉ , nữ nhi lớn
nhất, không cưới hỏi. Ta thấy Nhị cô nương Lô gia cũng không tệ, so với
con nhỏ hơn một tuổi, dáng người nhanh nhẹn, ta còn thường xuyên thấy
con bé ra đồng làm việc, là người có thể giúp quản lý tốt gia đình,
không bằng chúng ta nhờ bà mối đi làm mai cho Nhị cô nương Lô gia đi?",
Vương thị đột nhiên nhớ tới Lô Hà Hoa của Lô gia, không gặp con bé ở
ngoài ruộng khom lưng làm việc thì ở nhà thêu thùa may vá kiếm sống.
"Con mới không cần Lộ Hà Hoa, nàng ta quá lỗ mãng, nương không nhớ trước đây khi nàng ta mới tới đây sao, hôm nay thì kéo ngói nhà, ngày mai thì
trèo cây tìm tổ chim. Nếu vào nhà chúng ta, con xem chúng ta không quản
được đâu", Tô Việt vội vàng lắc đầu bắt đầu phản đối.
Nói
xong lại nhịn không được nói thầm hai câu, "Mà bộ dáng Lộ Hà Hoa cao lớn thô kệch, không có điểm nào của nữ nhân, làm gì xinh đẹp như Lô Uyển
Chi!"
Vương thị vừa nghe con tức trong lồng ngực bắt đầu nổi
lên, bàn tay quơ chưa chạm đến cái giẻ lau đã chạy tới Tô Việt la hét ,
"Ngươi không sống chắc, bộ dạng đẹp mắt có thể ăn uống được sao?"
Lần này Tô Việt nhảy tránh qua, thở phì phò chạy đến cửa ngồi xổm cạnh cánh cửa, hai tay khoanh tròn trước ngực, cúi đầu hồi lâu không hé răng, còn nghe thấy Vương thị bên kia lải nhải Lô Uyển Chi không tốt cái gì, con
trai mình nuôi lớn gian nan thế nào, Tô Việt bất hiếu ra sao.
Tô Việt không kiên nhẫn nghe, mạnh mẽ đứng lên rầu rĩ nói với Vương thị,
"Nương, hôm nay nếu nương không đồng ý chuyện này của con, con sẽ lập
tức lên trấn trên tìm bạn bè, không quay trở lại nữa!", Nói xong lập tức đi vào gian phòng chính giữa phía Tây của hắn thu dọn hành lý.
Vương thị đi theo hắn vào gian phòng chính giữa phía Tây, thấy hắn định đi
thật, nhịn không được có chút sợ hãi, chủ yếu nghĩ nếu hắn đi chuyến này không biết sẽ tiêu xài thêm bao nhiêu bạc nữa. Khi trở về không chừng
bị lão gia đánh nặng tay một trận.
Đè nén âm thanh, Vương thị ấm giọng khuyên nhủ, "A Việt không phải nương không thích đại cô nương
Lô gia, con xem dáng người nàng ta gầy thế kia, vừa thấy là biết không
mắn đẻ, người ta có ba cái bất hiếu, không có con là tội lớn nhất! Nhưng mà con nhìn lại Nhị cô nương Lô gia xem, mông lớn lại rộng, vừa thấy là biết sinh đẻ tốt. Dù sao cả hai đều là người Lô gia, chúng ta đi nói
Nhị cô nương cũng như nhau thôi".
"Nương, cưới vợ cũng không
phải chỉ vì con cái đời sau, thêm nữa đại ca đều đã có con nối dõi, hai
người đã có cháu trai, haiz, con không nói với nương nữa, bây giờ ra
ngoài!" Tô Việt nói xong nhét mấy bộ y phục trong bọc, xách lên muốn
bước chân ra cửa.
Vương thị vừa thấy thì biết lần này đứa nhỏ này sẽ làm thật, bà vội vàng túm lấy tay hắn kéo, lôi kéo không buông,
"Tiểu tổ tông của ta ơi, con nếu thực muốn đi ra ngoài, cha con trở về
rồi còn không chặt đứt chân của con sao, con từ từ, nương đồng ý, nương
đồng ý còn không được sao?"
Tô Việt nghe bà nói đồng ý, vội
vàng đem bọc quần áo ném lên giường, trở tay đỡ cánh tay Vương thị, cười ân cần nói, "Vẫn là nương tốt, con biết là nương hiểu rõ con nhất mà!".
Thở dài, Vương thị được Tô Việt nâng về phòng chính, đặt mông ngồi trên ghế thượng do dự hồi lâu.
Mặc kệ mẫu thân mày cau mặt ủ như thế nào, Tô Việt vẫn độc thoại liên hồi,
"Nương, người nghĩ xem, hai lão gia của Lô gia nuông chiều Lô Uyển Chi
như vậy, tương lai đồ cưới của nàng nhất định sẽ không ít đâu, nói cho
cùng thì cũng là nhà chúng ta chiếm tiện nghi người ta. Người nếu đồng
ý, bây giờ con lập tức đi tìm Lý thẩm, để cho thẩm ấy hôm nay đi đến Lô
gia cầu hôn".
Vương thị gọi Tô Việt đang hứng thú bừng bừng
chuẩn bị ra ngoài trở lại, "A Việt, con trở lại trước đã! Con xem trời
hôm nay sắp tối rồi, Lý thẩm của con không thể nào bỏ lại chuyện cơm
nước, sáng sớm ngày mai để bà ấy tới cũng không muộn".
Sợ mẫu thân đổi ý, Tô Việt tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nói với
Vương thị, "Nương, con trước tiên đi nói với Lý thẩm một tiếng, mời thẩm ấy buổi trưa ngày mai tới nhà chúng ta". Nói xong sợ Vương thị từ phía
sau gọi hắn trở lại, vội vàng chạy ra khỏi hàng rào trước cửa nhà.
Cùng sống chung trong một thôn nhưng chỉ gặp mặt hai lần, nghe hàng xóm nói
cô nương kia cho đến bây giờ chưa từng ra đồng, chỉ thích giặt giũ y
phục hoặc làm việc vặt trong nhà, trong thôn nữ nhi không ra đồng rất
ít. Những bé gái khác chừng mười tuổi có thể thêu thùa may vá đem bán
kiếm tiền, trợ giúp chi phí trong nhà. Mười hai mười ba tuổi, ở thời
điểm thu hoạch vụ mùa đều phải giúp đỡ phụ mẫu ra đồng làm việc, mà Lô
gia có tới sáu mẫu đất, trong thôn xóm cũng được xem là hộ gia đình
trung bình, nhưng gia đình họ có cô con gái thứ hai cùng con trai ngẫu
nhiên sẽ theo cha mẹ ra đồng phụ việc, đại tiểu thu Lô gia được chiều
chuộng là chuyện mọi người trong thôn đều biết, cho nên người đến cầu
hôn cô nương ta không nhiều.