Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 65



Mà lúc này tiểu cô nương đang dậy bảo người cũng nhận ra trong việncó người, nàng quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy một nam nhân cao tráng (cao lớn + cường tráng) đang đứng ở đó, khuôn mặt kích động.

“Ngươi là ai?” Tô Phán không chút sợ hãi, ngày thường nàng quen lỗ mãng, nhìn thấy người lạ một chút cũng không sợ.

Nghe đến thanh âm nữ trang trên người tiểu cô nương Tô Việt bình ổn lại hô hấp, sau đó trong lồng ngực hắn kinh hoàng, bước nhanh tới trước mặt Tô Phán: “Ta là chủ nhân nhà này, nói cho ta biết ngươi tên là gì?”

Tô Việt nhìn chằm chằm cặp mắt sáng kia ánh mắt dịu dàng hỏi, hắn không dám lớn tiếng, sợ hù dọa tiểu hài tử trước mắt.

“Ta tên là Tô Phán, nương ta gọi ta là Phán nhi, gia gia nãi nãi gọi ta là A Phán, ta thích Phán nhi.” Tô Phán khai báo tên của mình, sau còn không quên nói mình thích gọi thế nào hơn.

“Phán nhi, nói cho ta biết ngươi thích cái gì?” Trong lòng Tô Việt đã đại khái đoán được Tô Phán là khuê nữ của mình, một chữ “Phán” này đã nói ra nhớ nhung của thê tử đối với mình.

Hắn cao hứng trong mắt đều là lệ quang (nước mắt), giờ phút này cũng không gấp đánh thức những người khác trong sân, hắn muốn trước tiên cùng tiểu cô nương này thân thiết một chút, cùng con gái ruột mình tán gẫu một ngày.

“Ta thích trèo cây, nhảy dây, đánh cung, bắt ếch (nguyên văn là ếch, cơ mà ta chả biết ếch là gì nên để bắt ếch T.T)…. Khi nàng lải nhải nói đến hai mươi mấy loại, Tiểu Thúy nghe được thanh âm bên ngoài, đứng dậy nhìn thấy là một nam tử da ngăm đen đang ngồi trên mặt đất nói chuyện cùng Tô Phán, thoạt nhìn mặc dù không có chút ác ý nào, nhưng mà nàng vẫn kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Lúc này Lô Uyển Chi trong phòng vừa tỉnh lại, nghe được tiếng kêu của Tiểu Thúy không mặc y phục vội vàng ra khỏi phòng.

Khi nàng đi tới cửa chính, Tô Việt nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên, vì thế nàng ngây dại.

Một tia ý thức vọt tới nàng vừa vui mừng vừa khiếp sợ, thiếu chút nữa đem nàng ngất đi, tay run run vịn bên cạnh khung cửa, da hắn ngăm, thân thể cường tráng, khóe mắt còn có một vết sẹo.

Trong mắt Tô Việt cơ bản là Lô Uyển Chi không thay đổi cái gì, vẫn giống như năm năm trước uyển chuyển hàm xúc, khóe mắt đuôi mày nhiều thêm một chút mùi vị thành thục nhàn nhạt.

Tô Phán vẫn còn tiếp tục kể ra những đồ nàng thích, nhìn nam nhân trước mặt đứng lên nàng quay đầu nhìn một chút, kêu một tiếng nương.

Nhưng mà lúc này, Lô Uyển Chi luôn luôn thương nàng nhất không trả lời, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, tiểu cô nương bi thương, vừa mới dẩu môi nghĩ tới kháng nghị mấy tiếng.

Chợt nghe thấy nam nhân trước mặt kêu một tiếng: “Uyển Chi!” Hai chữ ngắn ngủi này, nói ra vài năm thâm tình của Tô Việt, hắn gọi hết tên Lô Uyển chi, nước mắt liền chậm rãi trào ra, mà Lô Uyển Chi lúc này đã sớm khóc không thành tiếng, nàng vội vàng chạy qua ôm lấy nam nhân mình ngày nhớ đêm mong.

Nghẹn ngào gọi: “Tô Việt!”

Nghe phu nhân gọi tên lão gia, đang lúc bước tới Tiểu Thúy mới nhận ra người trước mặt chính là lão gia rời nhà đi tòng quân, đi năm năm trước bây giờ mới trở về.

Hai tiểu hai tử trên đất hoàn toàn không rõ ràng tình huống lắm, ngây ngốc nhìn đoàn người trước mặt.

Chỉ là Hồ Tử vẫn còn nhỏ, nhìn đến phu nhân yêu thương của mình khóc nức nở, theo bản năng hắn nho nhỏ “oa” một tiếng khóc lên, lúc này hắn khóc không sao, Tiểu Thúy ở bên cạnh cũng kích động vui vẻ lau nước mắt. Nhìn mọi người ở trước mặt đều khóc, Tô Phán cũng lo lắng khóc theo.

Vì vậy, toàn bộ trong viện liền không kiêng kỵ gì vang lên một hồi tiếng khóc, trong tiếng khóc còn xen lẫn tiếng trẻ con, giống như trong sân đang mở ra một bữa tiệc náo nhiệt.

Tô Căn và Vương thị rời nhà đi ra ngoài mua đồ ăn từ xa chợt nghe thấy động tĩnh bên này, hai lão nhân gia cũng không để ý trong tay xách đồ ăn, ném qua một bên song song chạy qua nhà con, nhịp tim bọn họ lúc lên lúc xuống, cho là trong nhà xảy ra chuyện gì lớn, dù sao trong nhà toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ.

Đến cửa viện liền nhìn thấy con dâu mình quay về phía cửa, đang ôm một người nam nhân khóc, Vương thị vừa định tức giận liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, con dâu là hạng người gì, trải qua mấy năm tiếp xúc nàng rõ ràng nhất, hiểu lý lẽ có trách nhiệm, khôn khóe kỉ luật, tuyệt đối không thể nào quyến rũ nam nhân bên ngoài, hơn nữa còn mang về trong nhà, Tô Căn đằng sau đã kịp phản ứng, hắn thấp giọng nói một câu: “Chẳng lẽ là A Việt?”

Vương thị vừa nghe thấy thế liền không kìm nén được gọi ra: “A Việt!” Thanh âm cao lại run rẩy. Nàng vừa gọi vừa chạy về phía Tô Việt.

Tô Việt nghe được tiếng gọi liền quay người, đã thấy cha mẹ xuất hiện trước mặt của mình, hắn phù phù một tiếng quỳ xuống, vừa rơi nước mắt vừa hướng nhị lão nhân Tô gia dập đầu: “Cha, nương, con đã trở về!”

Trong viện người một nhà vừa khóc vừa cười náo nhiệt cả nửa ngày, Vương thị mới nhớ kêu Tiểu Thúy đi đến nhà Tô Sở một chuyến, để cho một nhà ba người bọn họ tối nay về đây ăn cơm, ăn bữa cơm đoàn viên, năm năm đều không có cùng nhau ăn cơm đoàn viên.

Nhìn Tô Việt bộ dạng phong trần mệt mỏi, cũng biết Tô Việt cũng Lô Uyển Chi có rất nhiều lời muốn nói, Vương thị liền thu xếp đi phòng bếp đun nóng nước tắm cho Tô Việt, để cho Tô Căn tiếp tục chơi với hai tiểu hài tử.

Tô Phán biết người mình vừa mới cùng nói chuyện chính là người trong miệng nương nói sẽ yêu thương mình, sau đó cha sẽ đem mình giơ lên cao, không liếc mắt một cái, đôi mắt ít khi để lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng, còn có mong ngóng hắn.

Hồ Tử có cha, cha Hồ Tử thường xuyên đem Hồ Tử giơ lên thật cao chọc hắn cười, còn có thể để cho Hồ Tử cưỡi trên cổ hắn đi xem hoa đăng, mà mình chỉ có thể dắt tay nương, hiện tại mình cũng có cha, cũng có thể được cưng chiều như vậy hay không.

Tô Việt cũng biết tiểu cô nương mặt mày hân hoan một dạng giống mình kia, chính là khuê nữ của mình, vẫn là ngồi vươn hai tay, nhìn về phía Tô Phán, thản nhiên cười, lấy nụ cười hiền lành nhất của mình nhìn nàng.

Phán nhi ngẩng đầu nhìn nương đứng phía sau hắn một chút, chỉ thấy Lô Uyển Chi cho nàng một ánh mắt khích lệ, Tô Phán mới từ từ đi về phía Tô Việt, khi đang đi đến trước mặt hắn, Tô Việt chờ không được kéo nàng qua gắt gao ôm chặt vào lòng đứng lên.

Thì ra lồng ngực của cha là như vậy, không ấm áp như nương nhưng so với nương kiên định hơn. Tô Phán chỉ bất ngờ một chút, liền nhẹ giọng kêu lên hai chữ: “Phụ thân!”

Nước mắt Tô Việt vừa thu hồi lại bắt đầu tràn ra, hắn không để ý râu ria trên mặt mình liền hướng qua khuôn mặt của Tô Phán hôn một cái: “Phán nhi!”

Bị đâm ngứa Tô Phán khanh khách cười, lần đầu tiên kêu ra khỏi miệng, vài tiếng “Phụ thân” sau lại gọi tương đối tự nhiên, giống như đã kêu trăm ngàn lần.

Cuối cùng Lô Uyển Chi trợn mắt nhìn thẳng lắng nghe, Tô Phán đủ rồi! Khi ngươi gọi ta chỉ một chữ “Nương!”, khi gặp cha liền giả bộ dịu dàng thục nữ gọi phụ thân. Chỉ là cho dù như vậy, nàng vẫn không đành lòng phá hỏng tình cảnh đoàn viên của cha và con gái, thậm chí còn lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng).

Hai cha con ôm nhau một chút, Lô Uyển Chi cầm tay nải trên lưng Tô Việt nói vào trong phòng, sau đó đi đến tủ quần áo tìm quần áo cho Tô Việt tắm rửa, nhiều năm này, hàng năm theo mùa nàng đều lưu lại hai bộ quần áo cho Tô Việt, xếp bên cạnh quần áo của mình, giống như hắn không từng rời đi.

Bởi vì người bên cạnh quá chân thật, Tô Việt đang ở trong sân nhận trách nhiệm phụ thân tốt, vậy mà hắn lại dậy Tô Phán đánh cung.

Vương thị đun xong nước bước ra khỏi phòng bếp nhìn thấy một màn này, nhịn không được thở dài vài cái, nhớ tới nhi tử hôm nay mới trở về, còn nhiều thời gian, vẫn là từ từ nói sau đi, nhưng mà nhất định phải nói, để hai vợ chồng bọn họ xem, không ai không nuông chiều con bé, đây là nữ hài tử, cứ như vậy tương lai gả ra ngoài như thế nào.

Tô Việt một mình đi vào phòng tắm nhỏ tương liên (kết nối) với phòng ngủ, tắm xong từ trong bồn tắm bước ra ngoài hắn mới nhớ tới không có mang quần áo theo, lâu quá không có tắm ở nhà, vì thế hắn liền cao giọng hướng cửa sổ gọi: “Uyển Chi.”

Lúc này ở trong phòng Lô Uyển Chi hai tay ôm y phục của Tô Việt chần chừ có nên tiến vào đưa y phục hay không, dù sao cũng giữa ban ngày, nàng làm như vậy không được, đặc biệt là ở dưới mắt cha mẹ chồng.

Nhưng mà nghe Tô Việt gọi to một tiếng, nàng ra khỏi phòng không quan tâm đến đầu nóng lên, để cho Tiểu Thúy mới vừa trở về mang theo hai tiểu hài tử đi vào trong phòng chơi, lại dặn dò vợ chồng Tô Căn vừa đi mua đồ ăn, trở về trong phòng nghỉ ngơi một lát, đừng mệt nhọc quá.

An bài hết mọi thứ nàng mới đẩy cửa phòng tắm ra, vừa thấy không việc gì, nàng thở nhẹ một tiếng, Tô Việt cứ trần truồng như vậy đứng trước mặt nàng.

Hắn không kiêng nể gì cả, đứng không coi ai ra gì, kiêu ngạo tuyên thệ hắn thuộc về nơi này, là chủ nhân của nơi này.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy thân thể nam nhân trần trụi giữa ban ngày, không bị giật mình mới là lạ. Tuy rằng hai người chuyện thân mật hơn cũng đã làm, nhưng mà dù sao đó cũng là chuyện năm năm trước, người nam nhân trước mặt này làm cho nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quên thuộc.

Xa lạ là màu da của hắn, hắn khỏe mạnh hơn; quen thuộc là ánh mắt nóng bỏng của hắn.

Không đợi Lô Uyển Chi kịp phản ứng, Tô Việt đã bước nhanh đến bên người nàng, đưa tay nâng cằm của nàng.

“Uyển Chi, nhìn ta!” Thanh âm của hắn ngang ngược hơn so với trước đây, còn có một chút sát khí, Lô Uyển Chi nghĩ có lẽ ở trên chiến trường quen nhìn chuyện sinh tử, đột nhiên cảm thấy nam tử trước mặt không còn là nam hài tử năm năm trước của mình, hắn nay đã trưởng thành là một nam tử hán kiên cường, một nam tử hán có cơ bắp rắn chắc.

Lô Uyển Chi mặt đỏ đến mang tai ngẩng đầu lên đối mặt với cặp mắt hàm chứa chiếm đoạt kia của Tô Việt, nàng có chút khẩn trương, hai hàng lông mi dài như bàn chải khống chế không được nháy vài cái. Cảm thấy nữ tử mới vừa chạy như bay đến ôm chặt lấy Tô Việt, giống như không phải là mình, mình vốn không phải là cái bộ dạng kia, mà là e lệ giờ phút này.

Nhưng mà Tô Việt không rảnh để ý ánh mắt đang nhìn cái gì đó của Lô Uyển Chi không ở trên người mình, hắn chỉ muốn giờ phút này chỉ muốn Lô Uyển Chi buông xuống toàn thế giới, chỉ nhìn mình, chỉ muốn mình, bởi vì tình trạng của hắn bây giờ, trong mắt trong lòng chỉ có nàng.

Nửa ép buộc nâng đầu của nàng, Tô Việt cúi xuống ôm lấy Lô Uyển Chi, hôn lên đôi môi thơm ngọt lấp lánh nước kia, người hắn mong nhớ ngày đêm ở trước mặt, hắn thầm nghĩ muốn đem nàng khảm vào trong xương máu mình, miệng cùng đầu lưỡi càng tăng thêm lực đạo, hút, hơi thở gián đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.