Lô Uyển Chi chậm chạp đi tới mép giường, cùi đầu hai bàn tay theo bản năng siết chặt váy, một màn này ở trong mắt Tô Việt trở thành dáng vẻ của tiểu tức phụ, hắn lại cười.
Đừng nói mình không thay đổi, Lô Uyển Chi chẳng phải cũng không thay đổi sao, mặc dù nàng thấy người lạ có thể ứng phó tự nhiên, nhưng ở trước mặt mình vẫn là dáng vẻ thẹn thùng này, như vậy là đủ rồi.
Lô Uyển Chi nghe được tiếng cười của hắn, buồn bực ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại thấy hắn hứng thú nhìn mình chằm chằm, muốn hỏi hắn cười cái gì, lời còn chưa nói ra liền bị tay Tô Việt kéo tới trên giường, cứ như vậy nàng nhào lên trên người của Tô Việt.
“Uyển Chi, ta biết nàng muốn ta, nhưng cũng không cần phải nhanh như hổ đói vồ mồi như vậy!” Tô Việt cười trêu ghẹo.
Lô Uyển Chi quên xấu hổ, thở phì phò nói: “Rõ ràng là vừa rồi chàng kéo ra! Ngược lại chàng ác nhân cáo trạng trước.”
Giữ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng Tô Việt chạm khẽ một cái: “Không sao, vô luận là người nào chủ động, kết quả cũng giống nhau.” Nói xong ngẩng đầu tiến đến môi mềm mại của nàng trằn trọc hôn, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy thanh âm hư mềm kiều mị của Lô Uyển Chi.
Sau đó hai chưa vẫn chưa thỏa mãn ôm chặt đối phương, không có nói chuyện, chỉ đơn thuần là nghe nhịp tim cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ của đối phương, cái loại cảm giác chân thật tồn tại này để cho bọn họ cảm thấy an lòng.
Lô Uyển Chi thầm nghĩ, chỉ cần hắn khỏe mạnh, ở bên cạnh mình, đối với mình còn là cưng chiều cùng yêu thương, như vậy còn so đo những thứ không có làm cái gì. Mình đã không phải là tiểu cô nương, những năm này thấy vận mệnh bi thảm của các cô nương cũng không ít, phải biết đủ.
Có phu có tử (có chồng có con), có nhà có sinh cuộc đời này cũng đủ rồi.
“Chàng bây giờ không chỉ có thể hiểu biết chữ nghĩa, còn xuất khẩu thành thơ, cái gì mà nhanh như hổ đói vồ mồi chứ? Chàng không thể tìm một cái từ khác à?” Lô Uyển Chi yên tĩnh nằm ở trong ngực Tô Việt dùng ngón tay nhỏ và dài điểm nhẹ vào trong lồng ngực Tô Việt.
Cảm nhận người bên cạnh, hơn nữa còn có thể cảm nhận được thân thể Tô Việt biến hóa, thì ra lồng ngực gầy yếu trắng noãn hôm nay cứng rắn, phát ra sức nóng.
“Về điểm này ta làm sao dám ở trước mặt nương tử múa rìu qua mắt thợ, cũng chỉ là hạ bút thành văn tùy tiện nói một chút, không phải nhanh như hổ đói vồ mồi, mà là ôm ấp yêu thương!” Tô Việt làm dạng vẻ chợt hiểu ra nhầm lẫn.
Vừa chọc cho Lô Uyển Chi kháng nghị một chút, tính chất của hai từ đều là giống nhau có được hay không.
Quả nhiên Tô Việt nói đến liền làm, ban ngày ngày thứ hai hắn liền bắt đầu dọn dẹp gian phòng cách vách, trước hắn và Tô Căn cũng đã làm thợ ngõa ( là thợ nề ý), không cần tốn nhiều sức đã làm xong. Chỉ trong thời gian hai ngày đã sửa sang tốt rồi, có mua thêm tủ treo quần áo cùng ghế ngồi băng ngồi (là ghế dài).
Còn khuyên Tô Phán ngủ một mình như thế nào, cái nhiệm vụ vinh quang này đương nhiên là rơi vào trên người Tô Việt, ai bảo hai cha con bọn họ thân thiết đây.
Cũng không biết Tô Việt cho khuê nữ cái gì hoặc cho phép cái gì, dù sao tiểu cô nương sau hai ngày náo loạn mất hứng, liền thay đổi một trăm tám mươi độ cao hứng chuyển đến phòng cách vách.
Lúc này đúng dịp Tô Dũng mang theo Trương thị và Lô Văn Hiên đi tới trấn trên, trao đổi cho Lô Văn Hiên tìm chuyện gì làm, không muốn để cho hắn theo mình làm ruộng cả đời.
Việc đầu tiên khi bọn họ tới là ở nhà hàn huyên một chút, Lô Uyển Chi có ý muốn đem cửa hàng cho đệ đệ, nhưng suy nghĩ cẩn thận chuyện như vậy vẫn phải cùng Tô Việt thương lương qua một chút, dù sao ngày hôm nay cửa hàng đó cũng có tâm huyết của tô Việt.
Trương thị tìm Lô Uyển Chi chủ yếu là thương lượng chuyện đi châu phủ thăm Hà Hoa một chút.
Hôm nay Tô Việt cũng trở về, vừa đúng dịp cả nhà cùng đi một chuyến, bởi vì cũng không có băn khoăn, Lô Dũng còn phải mang theo Lô Uyển Chi đi gặp quản sự của cửa hàng phấn son một chút, để cho bọn họ thấy mặt chủ nhân chân chính.
Lô Uyển Chi vừa nghe xong cảm thấy rất cao hứng, nàng cũng đã hơn nửa năm chưa thấy qua muội muội, lần trước thấy nàng là lúc con trai nàng Lý Chính chọn đồ vật đoán tương lai.
Tô Phán vừa nghe nói muốn đi thăm tiểu đệ đệ nhà dì, cũng thập phần hưng phấn, hướng đến bà ngoại Trương thị nói muốn đi theo.
Trương thị cười: “Dĩ nhiên là muốn Phán nhi cùng đi.” Kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Phán đùa với nàng.
Cả nhà ngồi chung một chỗ vui mừng rộn rã ăn cơm trưa, Vương thị ở trước mặt sui gia cũng không tiện mở miệng nói gi quá cưng chiều lời của Tô Phán, không biết tại sao nàng không thân nổi với đứa cháu gái này, thấy tôn tử Tô Đại Hà liền hết sức cao hứng. Đời này hối tiếc duy nhất của nàng chính là quá ít nhi tử, nhiều tử nhiều tôn nhiều phúc khí. (nhiều con nhiều cháu nhiều phúc).
Vương thị nghe bọn họ nói muốn đi châu phủ, nhớ đến việc học của tôn tử, vội vàng chen miệng nói: “Các ngươi muốn đi lên châu phủ, mang theo cả nhà lão Đại cùng chứ, nhiều người cùng đi trên đường cũng có bạn. Mướn xe ngựa cũng dễ dàng.”
Lô Uyển Chi nghe vậy chỉ cười một cái, lại không có nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Tô Việt. Chuyện này nếu như để cho nàng làm chủ, nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý đi cùng Lý thị, lại nói không muốn ở chung một chỗ đến hai ngày, thời gian ở trên đường lâu như vậy nàng ở chung một chỗ với chị dâu cũng không được tự nhiên.
“Nương, chúng ta cũng đã định ngày đi rồi, ba hôm sau lên đường. Ngày mai ta sẽ đi qua chỗ Đại ca một chuyến, nếu như bọn họ đã chuẩn bị xong liền cùng đi, nếu như bọn họ chưa chuẩn bị xong, chúng ta sẽ đi trước, không nhất định phải cùng đi, hôm nay trên đường Thái Bình, cũng đã mướn được xe ngựa rồi.” Tô Việt không có phản đối cũng không có đồng ý, trả lời nghe rất có lý.
Cho dù Vương thị có muốn nói thêm cái gì cũng khó mà nói ra miệng, chỉ phẫn nộ cười, để người đưa món ăn cho Lô gia.
Buổi tối Lô Uyển Chi thương lượng cùng Tô Việt có thể để cho Lô Văn Hiên đến cửa hàng tạp hóa làm người làm, có người quen giúp chăm sóc cha mẹ cũng yên tâm.
Dĩ nhiên Tô Việt đáp ứng không thể chối từ.
Lô Uyển Chi nhìn hắn gật đầu sảng khoái như vậy, không nhịn được mở miệng nói: “Tô Việt, trước ta cũng đã nói với chàng, cửa hàng này sớm muộn gì cũng trả lại cho Văn Hiên, mặc dù nói trên khế đất là tên của ta, chúng ta cũng biết đó là do cha ta vất vả kiếm được, lúc ban đầu bọn họ mang theo bạc đã cứu ta một mạng vậy là đủ rồi, ta muốn đem cửa hàng cho Văn Hiên có được hay không?”
Nàng hết sức lo lắng nói, không phải sợ Tô Việt mất hứng, mà cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá đáng, cho nên không đợi Tô Việt trả lời nàng vội vàng bổ sung: “Những năm này chúng ta từ cửa hàng kiếm bạc vẫn là của chúng ta, ta tính cũng được hơn một trăm lượng, đủ để chúng ta lên trấn trên buôn bán.”
Tô Việt vội vàng cười nói: “Uyển Chi, những chuyện này nàng không cần thương lượng với ta, chỉ cần nói với ta một tiếng là được, những thứ kia cũng là của nàng, làm cái gì ta đều thấy đúng. Cửa hàng của nàng, nàng tự quyết định.”
Hắn càng như vậy, Lô Uyển Chi càng thấy bất an: “Chàng sẽ không trách ta chứ?”
Tô Việt tiến lên kéo cánh tay của nàng, nhìn chằm chằm hai mắt của nàng nói: “Ta sẽ không trách nàng, nàng cũng biết lý do ta bởi vì nhà nàng mà vẫn có áp lực trong lòng, ta một người nam nhân, vốn nuôi sống gia đình là trách nhiệm của ta, nhưng mấy năm trước kia, đều ủy khuất nàng đi làm những thứ này, lại nói đều là ta không phải, trước kia ta thường để cho nàng có cuộc sống y hệt với của phu nhân nhà giàu, muốn làm bằng hai bàn tay mình để cho nàng có cuộc sống như thế, cho nên nghe nàng nói muốn đem cửa hàng cho Văn Hiên, trong lòng ta tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm một chút, có thể nói ta cầu còn không được!”
Trong lòng Lô Uyển Chi ít áy náy đi một chút, từ trước đến giờ hắn cũng không phải là một người hẹp hòi.
“Uyển Chi, nhắc tới chuyện cửa hàng, ta cũng muốn thương lượng với nàng, ngày mai chúng ta tụ họp đến nhà A Phúc thăm cha mẹ hắn một chuyến, mà uống rượu với nhau cũng muốn thương lượng một chút xem có thể làm chút chuyện gì hay không.” Tô Việt báo trước cho Lô Uyển Chi.
Thì ra bốn người cùng đi chiến trường, chỉ trở lại ba. A Phúc chết trên sa trường, đây cũng là nỗi đau trong lòng Tô Việt, hắn cũng không nói với bất kì ai trong nhà là A Phúc vì cứu mình, thay mình cản một đao mới chết.
Trong nhà A Phúc là con trai dưới hắn còn có hai muội muội, ban đầu ngoài nhà Tô Việt tương đối nghèo, trong nhà A Phúc cũng không phải giàu có, chủ yếu bởi vì phụ thân hắn là một thư sinh cố chấp, vẫn cảm thấy tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có học cao. Lòng tràn đầy ý niệm chính là để cho A Phúc đi lên con đường khoa cử, ai biết chí hướng của A Phúc không ở chỗ này, len lén chạy ra ngoài kiêu ngạo đầu binh.
Nay còn chưa kịp, còn là một đi không trở lại, thật ra thì trước khi về đến nhà, Tô Việt đã đến nhà A Phúc một chuyến, tuy rằng Lỗ Kính Chi và Lưu Tứ đã trở lại, cũng đã đi qua nhà A Phúc, nhưng đối với Tô Việt mà nói, đi qua nhà hắn có ý nghĩa khác nhau, hắn là mang tâm tình chuộc tội đi.
Chỉ là dưới sự khuyên bảo của hai người đó, hắn cũng không có nói cho nhà A Phúc, sự thật đã trải qua, chỉ nói có chuyện gì thì đến tìm mình, đem mình làm nhi tử là được, còn giữ lại chút bạc.
Ngày thứ hai lúc Tô Việt đi cửa hàng có rẽ vào thăm nhà Đại ca một chút, chỉ có Triệu thị ở nhà một mình, hai người khác một đi cửa hàng làm thợ, một đi thư viện học.
Kể từ sau khi trở lại, Tô Việt đối với người chị dâu này vẻ mặt ngược lại ôn hòa hơn rất nhiều. Triệu thị cũng tự cho là đúng muốn bắt chiếc lão gia mẫu thân cử nhân, cho nên đối với những người khác trên mặt mũi là dáng vẻ hào phóng, khinh thường tranh chấp với bất kì kẻ nào.
Nghe nói hai ngày nữa bọn họ sẽ đi châu phủ, Triệu thị động lòng, nhưng mà nàng cũng không đồng ý ngay lập tức, mà nói phải chờ buổi tối Đại Hà trở về thương lượng một chút, nàng không có nói cùng chủ nhà Tô Sở thương lượng, mà là cùng nhi tử Tô Đại Hà thương lượng.
Ý tứ trong lời nói này Tô Việt nghe hết sức rõ ràng, nhưng hắn cũng không muốn nói cái gì, cũng may chất tử là một người an phận hiểu chuyện.
Không ngoài dự liệu, một nhà lão Đại cũng muốn đồng hành, vốn muốn mướn hai chiếc xe ngựa cho thoải mái, bởi vì có cả nhà ba người bọn họ gia nhập bỗng nhiên trở nên có chút chật chội.
Các nữ nhân ngồi tàm tạm, ba nam nhân cộng thêm một đứa nhỏ, chỉ bên kia đều là nam nhân tráng kiện, thoạt nhìn hết sức chật chội.
Trương thị liền mở miệng nói: “Nhà lão Đại, hay là để Đại Hà đi cùng chúng ta, nơi này thoải mái hơn.”
Ai biết Triệu thị một chút cũng không cảm kích: “Thím, tương lai Đại Hà nhà ta phải là Đại lão gia, làm sao có thể cùng bầy phụ nữ và trẻ con nhét chung một chỗ!” Nói xong còn liếc nhìn Trương thị một cái.
Lô Uyển Chi nổi giận nói: “Vậy chớ bỏ mẫu thân Đại Lâm Gia vào địa phương phiền toái này, tự đem tiền mướn xe ngựa mà đi.”